Chương 31: Chương 31
Tiếu Mị Mị
06/12/2017
Dương Hạo sợ Đô Đô sau này trước mặt ba mẹ thấy tin tức Vương Tuấn sẽ làm lộ ra, cho nên dặn dò_: “Đô Đô, sau này thấy Vương Tuấn kêu chú có được không? Ngàn vạn lần không được ở trước mặt ông bà nội cha y là cha.”
Đô Đô lắc đầu_: “Không tốt…”
Đô Đô mặc dù không rõ tại so, nhưng mà lời của baba bé vẫn nghe. Thấy baba hiện tại bộ dạng cau mày không vui, Đô Đô đưa tay lên trán hắn_: “Baba không nên mất hứng, Đô Đô nghe lời baba nói…”
-“Bảo bối…”_Dương Hạo ôm Đô Đô, nhỏ giọng hô một tiếng.
Hắn đối với Đô Đô trong lòng tràn đầy áy náy, vốn là bé cùng trẻ con bình thường không giống nhau, hiện tại chính mình còn buộc bé làm việc bé không muốn làm… Nhưng mà thực tế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ như vậy, hắn không có bất kỳ biện pháp nào.
***
Vương Tuấn là một thương nhân đầu tư, y muốn xen vào là chuyện vĩ mô tổng thể, còn lại việc làm công của quần chúng, … như vậy chính là chuyện của chính phủ.
Cũng may nhân dân huyện Gấm Tân cũng tương đối sáng suốt, ở trên chuyện nhận thầu này cũng không có người đặc biệt đi gây khó khăn.
-“Vương tổng, chuyện sinh thái nông nghiệp tiến triển vô cùng thuận lợi, chỉ là Lạc Dực cũng cùng đi theo đến thành phố Thành Đô rồi, dưới sự giúp đỡ của mẹ gã, cạnh tranh đầu một mảnh đất, hiện đang chuẩn bị đầu tư bất động sản.”_Lâm Giản đem chuyện mình điều tra được nói cho Vương Tuấn.
Vương Tuấn cười nhạt_: “Gã cũng là đem tôi nhìn chằm chằm.”
-“Vương tổng, ngài chuẩn bị khi nào thì bắt đầu đối phó với gã?”
-“Không vội…”
Vương Tuấn chậm rãi nghe máy.
-“Ca, hôm nay ta mới nghe CiCi* nói ca đã ở thành phố Thành Đô, làm sao cũng không nói cho đệ đệ một tiếng a, tối nay có thể rảnh ăn bữa cơm không….”_Lạc Dực càm lấy điện thoại tfa tà nở nụ cười.
-“À? Nói như vậy là cậu cũng ở đây?_Vương Tuấn hỏi ngược lại
-“Ha ha, đúng vậy a, ta ở chỗ này làm hạng mục nhỏ, mấy ngày nữa trở về đi.”
Vương Tuấn cười cười.
-“Ca có tới hay không a?”_Lạc Dực tiếp tục hỏi.
-“Hôm nào đi, tối nay tôi có sắp xếp rồi.”
-“Vậy được, ca luôn bận rộn như vậy, nhưng mà thật đáng tiếc. Tối nay Dịch Thiển cũng có, cậu ta mới trở về nước, muốn gặp thì gặp.”_Lạc Dực tràn đầy tiếc nuối nói.
Vương Tuấn biến sắc, thanh âm cũng lạnh một chút_: “Tôi biết rồi. Cậu hảo hảo theo cậu ta đi.”
Đầu tiên là Dương Hạo ra đi không từ giã, nguyên nhân là bởi vì Dịch Thiển.
Y không thể không hoài nghi tới Lạc Dực làm ra chuyện tốt này, dù sao đối với gã như vậy mà nói là trăm lợi không hại. Nhưng mà y điều tra ra, Lạc Dực cũng chưa tiếp xúc qua với Dương Hạo.
Mà đang lúc Dương Hạo rời đi y không bao lâu, Dịch Thiển lại vừa trở về nước…. Đây hết thảy không khỏi quá mức trùng hợp.
Vương Tuấn cảm giác, cảm thấy trong đó điều kỳ lạ, nhưng mà nghĩ mãi cũng không rõ.
Y nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều.
Chờ lâu như vậy, cũng là lúc cùng Dương Hạo giải thích chuyện lúc trước rồi. Trong khoảng thời gian này y cố ý để Dương Hạo khoảng cách, bởi vì y biết lúc ấy giải thích, Dương Hạo nổi nóng chắc chắn không nghe. Hơn nữa lúc ấy y cũng không có chân chính ý thức được tầm quan trọng củ Dương Hạo đối với y. Nhưng mà hiện tại không giống như lúc trước, lại tiếp như thế, y sợ Dương Hạo thật sẽ không tha thứ cho y nữa.
-“Lâm Giản”_Vương Tuấn gọi thư ký một tiếng
-“Vương tổng, có tôi.”
Lâm Giản sau khi nghe được lập tức vui rạo rực đi theo phía sau Boss. Vương tổng rốt cục cũng chịu để xuống mặt mũi đi theo chị dâu thẳng thắn rồi!
***
17 vạn của Dương Hạo gởi ngân hàng dùng để trả phí thuê đất cùng chi phí trả nhân công khai khẩn vùng núi sau này, còn thừa lại không còn mấy.
Xây giải trí nông thôn thì chút tiền kia đương nhiên cũng không đủ, bất kể là xây nhà hay là những thứ khác, cũng cần một số tiền lớn.
Vì thế ba Dương đem toàn bộ mười mấy gốc cây vàng giác chừng trồng mười năm bán đi, bán được mười vạn đồng.
Về mặt khác, trước kia hằng năm Dương Hạo cũng sẽ gởi tiền về ba mẹ. Hai vợ chồng vẫn giữ lấy cho Dương Hạo, chuẩn bị cho Dương Hạo sau này cưới vợ mua nhà dùng đến, đại khái được 12 vạn. Hiện tại cháu trai cũng đã có rồi, nếu như con trai muốn làm nên sự nghiệp của mình, như vậy số tiền kia bọn họ cũng nhiên cũng trực tiếp lấy ra đưa cho Dương Hạo.
Hiện tại gom được hai mươi hai vạn, số tiền kia mặc dù không ít nhưng mà để mở giải trí nông thôn cộng thêm khai phá núi như đã nói là hoàn toàn không đủ.
Đại tỷ Dương Hạo cầm hai vạn tiền mặt, dì Ba cùng dì nhỏ riêng mỗi người một vạn.
Xế chiều lúc Dương Hạo đi đến nhà bà ngoại, bọn họ cũng đến.
Dương Hạo cười cười_: “Bà ngoại đã coi* (xem ngày) qua, mười tám bắt đầu khởi công. Dì Ba bình thường cũng rất bận rộn, con bên kia cũng còn bận rộn nhiều, đến lúc đó nếu cần chắc chắn sẽ không khách khí.”
Đại tỷ một mực làm ăn, ánh mắt cũng nhìn xa một chút, nàng đối với ý nghĩ mở giải trí nông thôn của Dương Hạo cũng rất đồng ý_: “Dù sao trên núi cũng nhiều, đem gian phòng chuẩn bị rộng rãi chút ít. Sau này thuê người tay chân lưu loát miệng dẻo một chút, hiện tại mọi người coi trọng chất lượng phục vụ.”
Dương Hạo chú ý ghi nhớ trong lòng_: “Được, ta nhớ kỹ rồi đại tỷ.”
Dì Hai của Dương Hạo cũng đi tới_: “Dượng Hai con chính là được này nọ, đến lúc đó ông ấy đi qua hỗ trợ phòng ốc, tránh cho con lại tốn thêm tiền công.”_Dì Hai cũng là người đàng hoàng, sẽ không nói cái lời gì nghe cho hay, nhưng là cũng nói rất thật tâm. Hiện tại giá tiền công không thấp, ông ấy là thợ cả, tới hỗ trợ nhất định sẽ giúp cho Dương Hạo đỡ một khoản tiền.
Dương Hạo gật đầu_: “Cảm ơn dì Hai, đến lúc đó nhất định phải phiền dượng Hai rồi.”
-“Người một nhà nói chi những lời này….”_Dì Hai cười cười.
Lý Tư Tư hôm nay cũng tới, nhưng mà nàng không phải tới đưa tiền cho Dương Hạo nàng tới là để giội nước lạnh vào Dương Hạo.
Dì Hai vừa nghe con gái làm trò trước mặt người nhà nói như vậy, liếc nàng một cái, ý bảo nàng chớ nói, nhưng Lý Tư Tư căn bản là bất kể. Nàng chép miệng_: “Con nói lời này là nói thật, vừa rồi không có lừa gạt hắn. Bọn họ chỗ đó vắng vẻ vô cùng, nơi đó có tiền kiếm sao…”
Dì Hai đặc biệt gấp, bà gằn giọng mắng_: “Có nói như con vậy sao, Hạo Hạo muốn mở ở nơi đâu nhất định là đã có tính ra rồi!.”
Lý Tư Tư nhìn mẹ mình ủng hộ Dương Hạo, trong lòng càng thêm bất bình_: “Cũng không phải con của mẹ, tại sao lại gấp gáp như vậy? Không nói, đến lúc đó mọi người sẽ biết.”_Lý Tư Tư vung tóc, bước đi, để mẹ của nàng một mình ở lại nhà bà ngoại.
Dì Hai xấu hổ, con gái nhà mình bình thường chọc bà tức giận không ít, nhưng mà con cũng đã trưởng thành, hiện tại cũng không quản được nữa rồi. Dì Hai hết cách chỉ có thể than thở.
Dương Hạo vỗ vỗ bả vai dì Hai_: “Dì Hai tới ngồi một lát, đừng tức giận.”
Vốn là Lý Tư Tư ở nhà cũng không quá được hoan nghênh, hôm nay vốn là dì Hai không muốn để cho nàng tới. Kết quả Lý Tư Tư nói cần phải chở bà đến, bà nghĩ hẳn là cũng sẽ không có xảy ra chuyện gì nên liền đồng ý, ai nào ngờ biết kết quả là ra cái dạng này.
Sau khi Lý Tư Tư đi, dì Hai đem một vạn đồng cho Dương Hạo_: “Chút tâm ý của dì Hai, con đừng cùng tỷ con so đo.”
Lý Tư Tư căn bản không đồng ý mẹ mình vay tiền cho Dương Hạo, tất cả số tiền này của dì Hai đều là lặng lẽ đi mượn.
Dương Hạo cũng không muốn sau này dì Hai bị làm khó, nên cũng tính không muốn lấy, nhưng mà dì Hại lại không tính như vậy_: “Có phải ghét bỏ dì Hai cho mượn thiếu không?”
-“Đâu có, …đâu có”_Nếu cũng đã nói như vậy rồi thì Dương Hạo liền nhận lấy.
Bà ngoại cũng cho Dương Hạo năm ngàn đồng, cho nên bên nhà bà ngoại Dương mượn được đến năm vạn năm. Mà bà nội bên kia trừ chú Ba cho mượn một vạn ra thì bà nội cùng chú Hai đều giống nhau coi như không biết, căn bản là chẳng quan tâm. Chú Hai Dương Hạo ngay cả tiền thiếu nợ cũng không trả lại cho nhà Dương Hạo.
Ba Dương thúc giục nhiều lần mới đòi được ba ngàn đồng về, giống như là muốn mạng bọn họ.
Dương Hạo cho tới bây giờ đối với bọn họ đều không có ôm qua hy vọng, nhưng mà trong lòng hiểu, một ngày nào đó vẫn phải đòi toàn bộ về.
Vương Tuấn đi xuống xe, vừa lúc nhìn thấy Đô Đô đang chơi đùa ở cửa.
Thật lâu chưa từng thấy qua con trai, Vương Tuấn đặc biệt cao hứng, y nhanh chóng đi về phía trước hai bước_: “Đô Đô.”
Đang chơi hộp điều khiển xe hơi, Đô Đô ngẩng đầu lên, liếc mắt liền nhìn thấy một người cao to đứng trước mặt mình.
Đô Đô đem đồ chơi trong tay ném xuống, lập tức vươn hai tay hướng y nhào qua.
Đô Đô lắc đầu_: “Không tốt…”
Đô Đô mặc dù không rõ tại so, nhưng mà lời của baba bé vẫn nghe. Thấy baba hiện tại bộ dạng cau mày không vui, Đô Đô đưa tay lên trán hắn_: “Baba không nên mất hứng, Đô Đô nghe lời baba nói…”
-“Bảo bối…”_Dương Hạo ôm Đô Đô, nhỏ giọng hô một tiếng.
Hắn đối với Đô Đô trong lòng tràn đầy áy náy, vốn là bé cùng trẻ con bình thường không giống nhau, hiện tại chính mình còn buộc bé làm việc bé không muốn làm… Nhưng mà thực tế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ như vậy, hắn không có bất kỳ biện pháp nào.
***
Vương Tuấn là một thương nhân đầu tư, y muốn xen vào là chuyện vĩ mô tổng thể, còn lại việc làm công của quần chúng, … như vậy chính là chuyện của chính phủ.
Cũng may nhân dân huyện Gấm Tân cũng tương đối sáng suốt, ở trên chuyện nhận thầu này cũng không có người đặc biệt đi gây khó khăn.
-“Vương tổng, chuyện sinh thái nông nghiệp tiến triển vô cùng thuận lợi, chỉ là Lạc Dực cũng cùng đi theo đến thành phố Thành Đô rồi, dưới sự giúp đỡ của mẹ gã, cạnh tranh đầu một mảnh đất, hiện đang chuẩn bị đầu tư bất động sản.”_Lâm Giản đem chuyện mình điều tra được nói cho Vương Tuấn.
Vương Tuấn cười nhạt_: “Gã cũng là đem tôi nhìn chằm chằm.”
-“Vương tổng, ngài chuẩn bị khi nào thì bắt đầu đối phó với gã?”
-“Không vội…”
Vương Tuấn chậm rãi nghe máy.
-“Ca, hôm nay ta mới nghe CiCi* nói ca đã ở thành phố Thành Đô, làm sao cũng không nói cho đệ đệ một tiếng a, tối nay có thể rảnh ăn bữa cơm không….”_Lạc Dực càm lấy điện thoại tfa tà nở nụ cười.
-“À? Nói như vậy là cậu cũng ở đây?_Vương Tuấn hỏi ngược lại
-“Ha ha, đúng vậy a, ta ở chỗ này làm hạng mục nhỏ, mấy ngày nữa trở về đi.”
Vương Tuấn cười cười.
-“Ca có tới hay không a?”_Lạc Dực tiếp tục hỏi.
-“Hôm nào đi, tối nay tôi có sắp xếp rồi.”
-“Vậy được, ca luôn bận rộn như vậy, nhưng mà thật đáng tiếc. Tối nay Dịch Thiển cũng có, cậu ta mới trở về nước, muốn gặp thì gặp.”_Lạc Dực tràn đầy tiếc nuối nói.
Vương Tuấn biến sắc, thanh âm cũng lạnh một chút_: “Tôi biết rồi. Cậu hảo hảo theo cậu ta đi.”
Đầu tiên là Dương Hạo ra đi không từ giã, nguyên nhân là bởi vì Dịch Thiển.
Y không thể không hoài nghi tới Lạc Dực làm ra chuyện tốt này, dù sao đối với gã như vậy mà nói là trăm lợi không hại. Nhưng mà y điều tra ra, Lạc Dực cũng chưa tiếp xúc qua với Dương Hạo.
Mà đang lúc Dương Hạo rời đi y không bao lâu, Dịch Thiển lại vừa trở về nước…. Đây hết thảy không khỏi quá mức trùng hợp.
Vương Tuấn cảm giác, cảm thấy trong đó điều kỳ lạ, nhưng mà nghĩ mãi cũng không rõ.
Y nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều.
Chờ lâu như vậy, cũng là lúc cùng Dương Hạo giải thích chuyện lúc trước rồi. Trong khoảng thời gian này y cố ý để Dương Hạo khoảng cách, bởi vì y biết lúc ấy giải thích, Dương Hạo nổi nóng chắc chắn không nghe. Hơn nữa lúc ấy y cũng không có chân chính ý thức được tầm quan trọng củ Dương Hạo đối với y. Nhưng mà hiện tại không giống như lúc trước, lại tiếp như thế, y sợ Dương Hạo thật sẽ không tha thứ cho y nữa.
-“Lâm Giản”_Vương Tuấn gọi thư ký một tiếng
-“Vương tổng, có tôi.”
Lâm Giản sau khi nghe được lập tức vui rạo rực đi theo phía sau Boss. Vương tổng rốt cục cũng chịu để xuống mặt mũi đi theo chị dâu thẳng thắn rồi!
***
17 vạn của Dương Hạo gởi ngân hàng dùng để trả phí thuê đất cùng chi phí trả nhân công khai khẩn vùng núi sau này, còn thừa lại không còn mấy.
Xây giải trí nông thôn thì chút tiền kia đương nhiên cũng không đủ, bất kể là xây nhà hay là những thứ khác, cũng cần một số tiền lớn.
Vì thế ba Dương đem toàn bộ mười mấy gốc cây vàng giác chừng trồng mười năm bán đi, bán được mười vạn đồng.
Về mặt khác, trước kia hằng năm Dương Hạo cũng sẽ gởi tiền về ba mẹ. Hai vợ chồng vẫn giữ lấy cho Dương Hạo, chuẩn bị cho Dương Hạo sau này cưới vợ mua nhà dùng đến, đại khái được 12 vạn. Hiện tại cháu trai cũng đã có rồi, nếu như con trai muốn làm nên sự nghiệp của mình, như vậy số tiền kia bọn họ cũng nhiên cũng trực tiếp lấy ra đưa cho Dương Hạo.
Hiện tại gom được hai mươi hai vạn, số tiền kia mặc dù không ít nhưng mà để mở giải trí nông thôn cộng thêm khai phá núi như đã nói là hoàn toàn không đủ.
Đại tỷ Dương Hạo cầm hai vạn tiền mặt, dì Ba cùng dì nhỏ riêng mỗi người một vạn.
Xế chiều lúc Dương Hạo đi đến nhà bà ngoại, bọn họ cũng đến.
Dương Hạo cười cười_: “Bà ngoại đã coi* (xem ngày) qua, mười tám bắt đầu khởi công. Dì Ba bình thường cũng rất bận rộn, con bên kia cũng còn bận rộn nhiều, đến lúc đó nếu cần chắc chắn sẽ không khách khí.”
Đại tỷ một mực làm ăn, ánh mắt cũng nhìn xa một chút, nàng đối với ý nghĩ mở giải trí nông thôn của Dương Hạo cũng rất đồng ý_: “Dù sao trên núi cũng nhiều, đem gian phòng chuẩn bị rộng rãi chút ít. Sau này thuê người tay chân lưu loát miệng dẻo một chút, hiện tại mọi người coi trọng chất lượng phục vụ.”
Dương Hạo chú ý ghi nhớ trong lòng_: “Được, ta nhớ kỹ rồi đại tỷ.”
Dì Hai của Dương Hạo cũng đi tới_: “Dượng Hai con chính là được này nọ, đến lúc đó ông ấy đi qua hỗ trợ phòng ốc, tránh cho con lại tốn thêm tiền công.”_Dì Hai cũng là người đàng hoàng, sẽ không nói cái lời gì nghe cho hay, nhưng là cũng nói rất thật tâm. Hiện tại giá tiền công không thấp, ông ấy là thợ cả, tới hỗ trợ nhất định sẽ giúp cho Dương Hạo đỡ một khoản tiền.
Dương Hạo gật đầu_: “Cảm ơn dì Hai, đến lúc đó nhất định phải phiền dượng Hai rồi.”
-“Người một nhà nói chi những lời này….”_Dì Hai cười cười.
Lý Tư Tư hôm nay cũng tới, nhưng mà nàng không phải tới đưa tiền cho Dương Hạo nàng tới là để giội nước lạnh vào Dương Hạo.
Dì Hai vừa nghe con gái làm trò trước mặt người nhà nói như vậy, liếc nàng một cái, ý bảo nàng chớ nói, nhưng Lý Tư Tư căn bản là bất kể. Nàng chép miệng_: “Con nói lời này là nói thật, vừa rồi không có lừa gạt hắn. Bọn họ chỗ đó vắng vẻ vô cùng, nơi đó có tiền kiếm sao…”
Dì Hai đặc biệt gấp, bà gằn giọng mắng_: “Có nói như con vậy sao, Hạo Hạo muốn mở ở nơi đâu nhất định là đã có tính ra rồi!.”
Lý Tư Tư nhìn mẹ mình ủng hộ Dương Hạo, trong lòng càng thêm bất bình_: “Cũng không phải con của mẹ, tại sao lại gấp gáp như vậy? Không nói, đến lúc đó mọi người sẽ biết.”_Lý Tư Tư vung tóc, bước đi, để mẹ của nàng một mình ở lại nhà bà ngoại.
Dì Hai xấu hổ, con gái nhà mình bình thường chọc bà tức giận không ít, nhưng mà con cũng đã trưởng thành, hiện tại cũng không quản được nữa rồi. Dì Hai hết cách chỉ có thể than thở.
Dương Hạo vỗ vỗ bả vai dì Hai_: “Dì Hai tới ngồi một lát, đừng tức giận.”
Vốn là Lý Tư Tư ở nhà cũng không quá được hoan nghênh, hôm nay vốn là dì Hai không muốn để cho nàng tới. Kết quả Lý Tư Tư nói cần phải chở bà đến, bà nghĩ hẳn là cũng sẽ không có xảy ra chuyện gì nên liền đồng ý, ai nào ngờ biết kết quả là ra cái dạng này.
Sau khi Lý Tư Tư đi, dì Hai đem một vạn đồng cho Dương Hạo_: “Chút tâm ý của dì Hai, con đừng cùng tỷ con so đo.”
Lý Tư Tư căn bản không đồng ý mẹ mình vay tiền cho Dương Hạo, tất cả số tiền này của dì Hai đều là lặng lẽ đi mượn.
Dương Hạo cũng không muốn sau này dì Hai bị làm khó, nên cũng tính không muốn lấy, nhưng mà dì Hại lại không tính như vậy_: “Có phải ghét bỏ dì Hai cho mượn thiếu không?”
-“Đâu có, …đâu có”_Nếu cũng đã nói như vậy rồi thì Dương Hạo liền nhận lấy.
Bà ngoại cũng cho Dương Hạo năm ngàn đồng, cho nên bên nhà bà ngoại Dương mượn được đến năm vạn năm. Mà bà nội bên kia trừ chú Ba cho mượn một vạn ra thì bà nội cùng chú Hai đều giống nhau coi như không biết, căn bản là chẳng quan tâm. Chú Hai Dương Hạo ngay cả tiền thiếu nợ cũng không trả lại cho nhà Dương Hạo.
Ba Dương thúc giục nhiều lần mới đòi được ba ngàn đồng về, giống như là muốn mạng bọn họ.
Dương Hạo cho tới bây giờ đối với bọn họ đều không có ôm qua hy vọng, nhưng mà trong lòng hiểu, một ngày nào đó vẫn phải đòi toàn bộ về.
Vương Tuấn đi xuống xe, vừa lúc nhìn thấy Đô Đô đang chơi đùa ở cửa.
Thật lâu chưa từng thấy qua con trai, Vương Tuấn đặc biệt cao hứng, y nhanh chóng đi về phía trước hai bước_: “Đô Đô.”
Đang chơi hộp điều khiển xe hơi, Đô Đô ngẩng đầu lên, liếc mắt liền nhìn thấy một người cao to đứng trước mặt mình.
Đô Đô đem đồ chơi trong tay ném xuống, lập tức vươn hai tay hướng y nhào qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.