Chương 7: Chương 7
Tiếu Mị Mị
06/12/2017
Đứa trẻ buổi tối ngủ sớm nên buổi sáng cũng không có thói quen ngủ nướng. Sáng sớm Đô Đô đã tỉnh dậy.
Bé thấy baba bên cạnh còn ngủ, cho nên vươn tay nhỏ mập mập ra nhéo baba, thấy baba còn không có tỉnh lại, liền nắm mũi baba.
Bình thường lúc Đô Đô vừa tỉnh Dương Hạo cũng sẽ tỉnh lại. Nhưng mà tối hôm qua hắn thức đêm trễ, hiện tại vẫn đang trong lúc ngủ mơ.
Vừa đến lễ mừng năm mới, quán trà nhỏ Dương gia làm ăn liền rất phất lên, đặc biệt là mẹ Dương đánh nhịp* mua bốn bàn, cơ thể tê dại sau khi trở về. Trong tháng chạp hai mươi trong ba mươi ngày, quán trà nhỏ cơ hồi mỗi lúc trời tối đều có ba bàn người đến chơi mạt chược.
*đại khái ý chỉ mẹ Dương phụ trách 4 bàn chơi mạt chược.
Làm ăn mặc dù tốt, nhưng mà tiền cũng không dễ kiếm. Những người chơi mạt chược kia nếu buổi tối kết thúc sớm một chút thì ra về lúc nửa đêm mười hai giờ, nếu kết thúc muộn thì rạng sáng hai ba giờ cũng có. Cho nên làm chủ quán, sẽ phải lưu lại một người gác đêm, thỉnh thoảng châm trà cho khách hoặc bán chút ít thuốc lá cùng đồ ăn vặt.
Tối hôm qua bàn mạt chược kia đánh đến rạng sáng ba giờ, Dương Hạo cũng đi theo thức đến ba giờ. Sau khi thu dọn xong đồ, Dương Hạo liền kéo thân thể mệt mỏi lên giường nằm trực tiếp ngủ mất.
Cho nên Dương Hạo rất ít khi ngủ nướng buổi sáng hôm nay lại ngủ quên.
Khó thở làm Dương Hạo khó khăn mở mắt, thấy Đô Đô đang nằm trên người hắn nắm lấy cái mũi của mình.
Thấy baba tỉnh, Đô Đô vội vàng thu tay lại_: “Baba, rời giường thôi, ông mặt trời sắp đi ra rồi”_Đô Đô nói xong còn dùng tay chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.
Dương Hạo nhéo khuôn mặt nhỏ bé nộn thịt của Đô Đô, làm ra vẻ khó nói_: “Nhưng mà tối hôm qua baba ngủ rất trễ, hiện tại rất mệt”
Đô Đô gãi cái ót của chính mình, nháy mắt một cái, bộ dạng vô cùng khả ái_: “Vậy tự con rời giường, baba tiếp tục ngủ đi”_Nói xong còn học bộ dạng trước kia của Dương Hạo, lật người Dương Hạo lại, đem chăn kéo lên đắp cho baba.
Đô Đô mặc dù mới ba tuổi, nhưng đặc biệt thông minh lại rất hiểu chuyện, hơn nữa lại vô cùng đau lòng baba của bé, thấy baba hiện tại rất mệt, liền không hề ầm ĩ nữa, vội vàng chui vào trong chăn, xoay người sau đó vểnh cái mông nhỏ lên ở trong chăn từ từ đi xuống cuối giường của baba. Bé muốn đi lấy quần áo Dương Hạo xếp cho bé để ở nơi nào đó.
Điều kiện ở nông thôn không có tốt như trong thành thị, gian phòng hiện tại của Dương Hạo không có máy sưởi cũng không có điều hòa, không khí phía ngoài chăn cũng lạnh như băng.
Cho nên Đô Đô mới lựa chọn từ trong chăn đi xuyên qua.
Dương Hạo bị cử động của đứa nhỏ chọc cười, vội vàng đem chăn vạch ra sợ đem tiểu bảo bối ngạt thở. Không ngoài dự đoán, gương mặt Đô Đô bị nghẹn hồng hồng.
Dương Hạo đem Đô Đô ôm vào trong ngực, cho bé mặc quần áo mới bà nội mua cho bé.
Mẹ Dương mặc dù lúc trước trách Dương Hạo làm loạn, nhưng mà chuyện cũng đã trôi qua rồi. Dù sao cũng là con của mình, hơn nữa cháu của bà lại rất được người thích. Mẹ Dương đặc biệt thích Đô Đô, là bảo bối không bỏ được. Lễ mừng năm mới mua một hơi cho Đô Đô vài bộ quần áo mới, hay là đặc biệt độc quyền mua bán đồng phục nhi đồng trong huyện thành.
Đô Đô cũng có thể dụ dỗ bà nội nhà mình, từ giường liền sôi nổi chạy ra ngoài, trong miệng còn gọi ông nội, bà nội.
Đô Đô thấy bà nội đang quét sân, lập tức đi tới_: “Bà nội, con giúp bà quét sân”.
Mẹ Dương nhìn cháu trai vóc dáng còn chưa cao tới cái chổi, vui mừng cười toe toét, sờ sờ đầu bé_: “Đô Đô ngoan, để bà nội quét, con ngồi ở chỗ này giúp bà nội trông cửa hàng”.
Đô Đô gật đầu, bò lên cái ghế trong cửa hàng, hai cái chân nhỏ vung vung_: “Con trông cho bà nội, có người con sẽ gọi bà nội”.
Mẹ Dương biết con trai mình tối hôm qua thức đêm rất trễ, cũng không có đi gọi hắn dậy, đợi đến lúc Dương Hạo rời giường thì đã sau buổi trưa.
Hôm nay là đêm ba mươi, người Dương gia hằng năm sẽ cùng nhau ở nhà bà nội Dương Hạo ăn bữa cơm đoàn viên. Bữa cơm đoàn viên là buổi tối mới cùng nhau ăn, cho nên cơm trưa là ăn riêng ở nhà mình.
Xế chiều, mẹ Dương mở ra lò khí đốt thiên nhiên, phía trên có một cái nồi lớn bốc khói nóng hổi. Mẹ Dương đổ hương liệu vào, sau đó rót vào gà tinh(!?), tiếp theo thổi cho nồi ra khí, dùng góc thép hình tam giác làm cái móc lấy thịt và lỗ tai heo kho trong nồi ra ngoài.
Thịt kho lòng đỏ trứng dầu cam *còn bốc hơi nóng. Mẹ Dương để nó vào trong chậu nước để làm lạnh.
*Cương lỗ hảo đích nhục hoàng chanh chanh du tư tư đích = 刚卤好的肉黄橙橙油滋滋的 : Đoạn giải thích nghĩa món ăn này LỲ thật sự hoàn toàn khó hiểu, nên bạn nào biết thì chỉ cho LỲ với nha! Cảm ơn nhiều a
~~Ba mẹ Dương Hạo cũng là dân quê điển hình, không có ra ngoài đi làm, ở nhà phát triển. Trước kia cung cấp cho Dương Hạo đi học cũng tương đối cực khổ, ba Dương sẽ làm một chút thịt cánh gà kho, …đi ra ngoài bán. Mặc dù thịt là ba Dương ra ngoài bán, nhưng cả quá trình đều là mẹ Dương làm.
Mọi người xung quanh đều thích [rau cải kho] của Dương gia. Biết mùi vị món ăn của Dương gia rất tốt, hơn nữa không giống như những cửa hàng trấn trên bán, thực phẩm mặc dù màu sắc đẹp mắt còn có mùi thơm bốn phía nhưng đều ngầm thêm rất nhiều tinh dầu cùng với chất gây ung thư, ăn vào sẽ cảm thấy ngấy. Nhưng mà [rau cải kho] của Dương gia sẽ không thêm những thứ ngổn ngang này, bình thường có hương liệu loại tốt đều thêm vào, vẫn ngon miệng như cũ. Mọi người ăn vào mùi vị tốt hơn lại còn đặc biệt yên tâm nữa.
Chỉ là ra ngoài bán thức ăn quá mức cực khổ, dầm mưa dãi nắng. Sau khi Dương Hạo tốt nghiệp thì Dương Hạo làm sao cũng không chịu để ba mình đi ra ngoài. Vì vậy chỉ có vào lúc những ngày lễ tết mẹ Dương mới có thể làm [rau cải kho].
Mẹ Dương ở trong phòng bếp bận rộn, Dương Hạo liền trong coi quán trà nhỏ bên này. Mặc dù hôm nay đã là đêm 30, nhưng vừa nhớm tối trong phòng vẫn còn ba bàn đầy người ngồi.
Đô Đô đang cùng tiểu nhi tử nhà Vương Tứ trong thôn chơi đùa.
Lúc này hai cái đầu nhỏ tụ lại một chỗ, đang chơi trò câu cá.
-“Đô Đô, con cùng tiểu thúc đùa cái gì vậy?”_ Vương Tứ hồ bài* (dùng trong chơi mạt chược),hai chân tréo nguẩy, tay vẫn đang khoác trên ghế, cười hỏi hai người trong góc.
Vương Tứ coi như là người “giang hồ” trong thôn, chuyện tình trộm gà bắt chó nào gã cũng làm ra, nhà chú Hai của Dương Hạo ban đầu tìm đến gã chính là để “chỉ đường” cho đi.
Người này mặc dù giang hồ, nhưng bình thường cũng là “dạng chó hình người” thích giả bộ nhã nhặn. Gã hơn ba mươi tuổi mới có con trai, cho nên bình thường đặc biệt thích trêu chọc con nít.
Bởi vì Đô Đô từ nhỏ dùng chính là tiếng phổ thông, mà người nhà quê căn cản cũng dùng tiếng địa phương, cho nên lúc mọi người trêu chọc Đô Đô, nói chuyện bất giác biến thành lai tiếng phổ thông.
Nghe gã nói tiếng phổ thông chẳng ra cái gì, người đánh bài cùng bàn nhịn không được bật cười lên.
-“Cười cái gì nha, cùng Đô Đô nói chuyện sẽ phải dùng tiếng phổ thông”_Tiếp theo đổi lại tiếng phổ thông_: “Đúng không Đô Đô?”
Đô Đô mở to hai mắt_: “Cùng tiểu thúc tranh tài câu cá”_Đô Đô ngẩng đầu lên, còn đem con cá nhỏ trong tay cho Vương Tứ nhìn.
Dương Hạo vừa lúc nghe được, ngồi xổm xuống hỏi_: “Tối nay sẽ nấu nó ăn sao?”
Cùng với tiểu hài tử nói chuyện luôn sẽ bị chọc cười, nhìn bộ dạng ngây thơ của tụi nhỏ đã cảm thấy vui vẻ rồi. Dương Hạo còn muốn tiếp tục trêu chọc Đô Đô, nhưng lúc này có người ở phía hô muốn mua đồ.
Dương Hạo đứng dậy, vội vàng đi qua.
Loại quán trà nhỏ này tới mua đồ cũng chỉ là người xung quanh, Dương Hạo cũng không sau biệt lắm hiểu rõ ràng điều này. Mà vị khách hàng này thế nhưng lại lạ mặt, vừa nhìn cũng không phải là người địa phương, hơn nữa nói chuyển cũng không phải khẩu âm bản địa, Dương Hạo liền theo bản năng nhìn thoáng qua một chút.
Qủa thật nhận không ra.
Thái độ đối phương không có gì mất tự nhiện, nhìn thoáng qua quầy thuốc lá, móc ra một trăm đồng_: “Ông chủ cho ta một gói Trung Hoa”
Người trong thôn căn bản không có ai hút thuốc ba mươi*( thuốc có giá tiền trên 30 đồng) trở lên, phần lớn cũng chỉ hút Hongtashan hoặc là Lam Kiều, hút “nhuyễn vân”* (không hiểu a~~)cũng không nhiều lắn. Bất quá là bởi vì lễ mừng năm mới, có thật nhiều người bên ngoài sẽ trở về thăm người thân, khi đó có chút sẽ gặp khá mua bán thuốc nhiều hơn, cho nên ba Dương liền bán sỉ mấy gói Trung Hoa.
Dương Họa đem Trung Hoa cho gã, lúc lấy tiền lẻ ở trong ngăn kéo thối lại cho người nọ, người nọ hướng vào phòng chơi mạt chược nhìn một chút, liếc mắt liền thấy được hài tử của Vương Tứ đang cùng chơi đùa với Đô Đô.
-“Tiền của ngài”
Người nọ sau khi nghe được tiếng kêu liền đem tầm mắt dời đi chỗ khác, nhìn mấy bàn chơi mạt chược mở miệng_: “Ông chủ làm ăn tốt”
Dương Hạo cũng cười_: “Cũng tốt, hy vọng được như vậy”
-“Hôm nào có rảnh rỗi, ta cũng hẹn mấy anh em tới đánh đến trưa”
-“Hoan nghênh hoan nghênh!”
Rất nhiều khách hàng đến mua đồ cũng sẽ nói mấy câu khách sáo, Dương Hạo theo thói quen, thuận miệng nói tiếp lời.
Đưa mắt nhìn vị khách nhân kia rời đi, trong lòng Dương Hạo quái dị nói không ra lời. Lúc này mẹ Dương đi ra, nhìn thấy bóng lưng người nọ rời đi_: “Người nọ là ai?”
Dương Hạo lắc đầu_: “Chắc thân thích nhà ai”
-“Chưa từng thấy qua”
-“Con cũng vậy, không rõ ràng lắm”
Đang nói chuyện, ngoài phòng vang lên tiếng còi xe. Dương Hạo vừa nhìn ra bên ngoài, một chiếc xe tải thuê màu trắng đang dừng ở trước cửa nhà hắn.
Bé thấy baba bên cạnh còn ngủ, cho nên vươn tay nhỏ mập mập ra nhéo baba, thấy baba còn không có tỉnh lại, liền nắm mũi baba.
Bình thường lúc Đô Đô vừa tỉnh Dương Hạo cũng sẽ tỉnh lại. Nhưng mà tối hôm qua hắn thức đêm trễ, hiện tại vẫn đang trong lúc ngủ mơ.
Vừa đến lễ mừng năm mới, quán trà nhỏ Dương gia làm ăn liền rất phất lên, đặc biệt là mẹ Dương đánh nhịp* mua bốn bàn, cơ thể tê dại sau khi trở về. Trong tháng chạp hai mươi trong ba mươi ngày, quán trà nhỏ cơ hồi mỗi lúc trời tối đều có ba bàn người đến chơi mạt chược.
*đại khái ý chỉ mẹ Dương phụ trách 4 bàn chơi mạt chược.
Làm ăn mặc dù tốt, nhưng mà tiền cũng không dễ kiếm. Những người chơi mạt chược kia nếu buổi tối kết thúc sớm một chút thì ra về lúc nửa đêm mười hai giờ, nếu kết thúc muộn thì rạng sáng hai ba giờ cũng có. Cho nên làm chủ quán, sẽ phải lưu lại một người gác đêm, thỉnh thoảng châm trà cho khách hoặc bán chút ít thuốc lá cùng đồ ăn vặt.
Tối hôm qua bàn mạt chược kia đánh đến rạng sáng ba giờ, Dương Hạo cũng đi theo thức đến ba giờ. Sau khi thu dọn xong đồ, Dương Hạo liền kéo thân thể mệt mỏi lên giường nằm trực tiếp ngủ mất.
Cho nên Dương Hạo rất ít khi ngủ nướng buổi sáng hôm nay lại ngủ quên.
Khó thở làm Dương Hạo khó khăn mở mắt, thấy Đô Đô đang nằm trên người hắn nắm lấy cái mũi của mình.
Thấy baba tỉnh, Đô Đô vội vàng thu tay lại_: “Baba, rời giường thôi, ông mặt trời sắp đi ra rồi”_Đô Đô nói xong còn dùng tay chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.
Dương Hạo nhéo khuôn mặt nhỏ bé nộn thịt của Đô Đô, làm ra vẻ khó nói_: “Nhưng mà tối hôm qua baba ngủ rất trễ, hiện tại rất mệt”
Đô Đô gãi cái ót của chính mình, nháy mắt một cái, bộ dạng vô cùng khả ái_: “Vậy tự con rời giường, baba tiếp tục ngủ đi”_Nói xong còn học bộ dạng trước kia của Dương Hạo, lật người Dương Hạo lại, đem chăn kéo lên đắp cho baba.
Đô Đô mặc dù mới ba tuổi, nhưng đặc biệt thông minh lại rất hiểu chuyện, hơn nữa lại vô cùng đau lòng baba của bé, thấy baba hiện tại rất mệt, liền không hề ầm ĩ nữa, vội vàng chui vào trong chăn, xoay người sau đó vểnh cái mông nhỏ lên ở trong chăn từ từ đi xuống cuối giường của baba. Bé muốn đi lấy quần áo Dương Hạo xếp cho bé để ở nơi nào đó.
Điều kiện ở nông thôn không có tốt như trong thành thị, gian phòng hiện tại của Dương Hạo không có máy sưởi cũng không có điều hòa, không khí phía ngoài chăn cũng lạnh như băng.
Cho nên Đô Đô mới lựa chọn từ trong chăn đi xuyên qua.
Dương Hạo bị cử động của đứa nhỏ chọc cười, vội vàng đem chăn vạch ra sợ đem tiểu bảo bối ngạt thở. Không ngoài dự đoán, gương mặt Đô Đô bị nghẹn hồng hồng.
Dương Hạo đem Đô Đô ôm vào trong ngực, cho bé mặc quần áo mới bà nội mua cho bé.
Mẹ Dương mặc dù lúc trước trách Dương Hạo làm loạn, nhưng mà chuyện cũng đã trôi qua rồi. Dù sao cũng là con của mình, hơn nữa cháu của bà lại rất được người thích. Mẹ Dương đặc biệt thích Đô Đô, là bảo bối không bỏ được. Lễ mừng năm mới mua một hơi cho Đô Đô vài bộ quần áo mới, hay là đặc biệt độc quyền mua bán đồng phục nhi đồng trong huyện thành.
Đô Đô cũng có thể dụ dỗ bà nội nhà mình, từ giường liền sôi nổi chạy ra ngoài, trong miệng còn gọi ông nội, bà nội.
Đô Đô thấy bà nội đang quét sân, lập tức đi tới_: “Bà nội, con giúp bà quét sân”.
Mẹ Dương nhìn cháu trai vóc dáng còn chưa cao tới cái chổi, vui mừng cười toe toét, sờ sờ đầu bé_: “Đô Đô ngoan, để bà nội quét, con ngồi ở chỗ này giúp bà nội trông cửa hàng”.
Đô Đô gật đầu, bò lên cái ghế trong cửa hàng, hai cái chân nhỏ vung vung_: “Con trông cho bà nội, có người con sẽ gọi bà nội”.
Mẹ Dương biết con trai mình tối hôm qua thức đêm rất trễ, cũng không có đi gọi hắn dậy, đợi đến lúc Dương Hạo rời giường thì đã sau buổi trưa.
Hôm nay là đêm ba mươi, người Dương gia hằng năm sẽ cùng nhau ở nhà bà nội Dương Hạo ăn bữa cơm đoàn viên. Bữa cơm đoàn viên là buổi tối mới cùng nhau ăn, cho nên cơm trưa là ăn riêng ở nhà mình.
Xế chiều, mẹ Dương mở ra lò khí đốt thiên nhiên, phía trên có một cái nồi lớn bốc khói nóng hổi. Mẹ Dương đổ hương liệu vào, sau đó rót vào gà tinh(!?), tiếp theo thổi cho nồi ra khí, dùng góc thép hình tam giác làm cái móc lấy thịt và lỗ tai heo kho trong nồi ra ngoài.
Thịt kho lòng đỏ trứng dầu cam *còn bốc hơi nóng. Mẹ Dương để nó vào trong chậu nước để làm lạnh.
*Cương lỗ hảo đích nhục hoàng chanh chanh du tư tư đích = 刚卤好的肉黄橙橙油滋滋的 : Đoạn giải thích nghĩa món ăn này LỲ thật sự hoàn toàn khó hiểu, nên bạn nào biết thì chỉ cho LỲ với nha! Cảm ơn nhiều a
~~Ba mẹ Dương Hạo cũng là dân quê điển hình, không có ra ngoài đi làm, ở nhà phát triển. Trước kia cung cấp cho Dương Hạo đi học cũng tương đối cực khổ, ba Dương sẽ làm một chút thịt cánh gà kho, …đi ra ngoài bán. Mặc dù thịt là ba Dương ra ngoài bán, nhưng cả quá trình đều là mẹ Dương làm.
Mọi người xung quanh đều thích [rau cải kho] của Dương gia. Biết mùi vị món ăn của Dương gia rất tốt, hơn nữa không giống như những cửa hàng trấn trên bán, thực phẩm mặc dù màu sắc đẹp mắt còn có mùi thơm bốn phía nhưng đều ngầm thêm rất nhiều tinh dầu cùng với chất gây ung thư, ăn vào sẽ cảm thấy ngấy. Nhưng mà [rau cải kho] của Dương gia sẽ không thêm những thứ ngổn ngang này, bình thường có hương liệu loại tốt đều thêm vào, vẫn ngon miệng như cũ. Mọi người ăn vào mùi vị tốt hơn lại còn đặc biệt yên tâm nữa.
Chỉ là ra ngoài bán thức ăn quá mức cực khổ, dầm mưa dãi nắng. Sau khi Dương Hạo tốt nghiệp thì Dương Hạo làm sao cũng không chịu để ba mình đi ra ngoài. Vì vậy chỉ có vào lúc những ngày lễ tết mẹ Dương mới có thể làm [rau cải kho].
Mẹ Dương ở trong phòng bếp bận rộn, Dương Hạo liền trong coi quán trà nhỏ bên này. Mặc dù hôm nay đã là đêm 30, nhưng vừa nhớm tối trong phòng vẫn còn ba bàn đầy người ngồi.
Đô Đô đang cùng tiểu nhi tử nhà Vương Tứ trong thôn chơi đùa.
Lúc này hai cái đầu nhỏ tụ lại một chỗ, đang chơi trò câu cá.
-“Đô Đô, con cùng tiểu thúc đùa cái gì vậy?”_ Vương Tứ hồ bài* (dùng trong chơi mạt chược),hai chân tréo nguẩy, tay vẫn đang khoác trên ghế, cười hỏi hai người trong góc.
Vương Tứ coi như là người “giang hồ” trong thôn, chuyện tình trộm gà bắt chó nào gã cũng làm ra, nhà chú Hai của Dương Hạo ban đầu tìm đến gã chính là để “chỉ đường” cho đi.
Người này mặc dù giang hồ, nhưng bình thường cũng là “dạng chó hình người” thích giả bộ nhã nhặn. Gã hơn ba mươi tuổi mới có con trai, cho nên bình thường đặc biệt thích trêu chọc con nít.
Bởi vì Đô Đô từ nhỏ dùng chính là tiếng phổ thông, mà người nhà quê căn cản cũng dùng tiếng địa phương, cho nên lúc mọi người trêu chọc Đô Đô, nói chuyện bất giác biến thành lai tiếng phổ thông.
Nghe gã nói tiếng phổ thông chẳng ra cái gì, người đánh bài cùng bàn nhịn không được bật cười lên.
-“Cười cái gì nha, cùng Đô Đô nói chuyện sẽ phải dùng tiếng phổ thông”_Tiếp theo đổi lại tiếng phổ thông_: “Đúng không Đô Đô?”
Đô Đô mở to hai mắt_: “Cùng tiểu thúc tranh tài câu cá”_Đô Đô ngẩng đầu lên, còn đem con cá nhỏ trong tay cho Vương Tứ nhìn.
Dương Hạo vừa lúc nghe được, ngồi xổm xuống hỏi_: “Tối nay sẽ nấu nó ăn sao?”
Cùng với tiểu hài tử nói chuyện luôn sẽ bị chọc cười, nhìn bộ dạng ngây thơ của tụi nhỏ đã cảm thấy vui vẻ rồi. Dương Hạo còn muốn tiếp tục trêu chọc Đô Đô, nhưng lúc này có người ở phía hô muốn mua đồ.
Dương Hạo đứng dậy, vội vàng đi qua.
Loại quán trà nhỏ này tới mua đồ cũng chỉ là người xung quanh, Dương Hạo cũng không sau biệt lắm hiểu rõ ràng điều này. Mà vị khách hàng này thế nhưng lại lạ mặt, vừa nhìn cũng không phải là người địa phương, hơn nữa nói chuyển cũng không phải khẩu âm bản địa, Dương Hạo liền theo bản năng nhìn thoáng qua một chút.
Qủa thật nhận không ra.
Thái độ đối phương không có gì mất tự nhiện, nhìn thoáng qua quầy thuốc lá, móc ra một trăm đồng_: “Ông chủ cho ta một gói Trung Hoa”
Người trong thôn căn bản không có ai hút thuốc ba mươi*( thuốc có giá tiền trên 30 đồng) trở lên, phần lớn cũng chỉ hút Hongtashan hoặc là Lam Kiều, hút “nhuyễn vân”* (không hiểu a~~)cũng không nhiều lắn. Bất quá là bởi vì lễ mừng năm mới, có thật nhiều người bên ngoài sẽ trở về thăm người thân, khi đó có chút sẽ gặp khá mua bán thuốc nhiều hơn, cho nên ba Dương liền bán sỉ mấy gói Trung Hoa.
Dương Họa đem Trung Hoa cho gã, lúc lấy tiền lẻ ở trong ngăn kéo thối lại cho người nọ, người nọ hướng vào phòng chơi mạt chược nhìn một chút, liếc mắt liền thấy được hài tử của Vương Tứ đang cùng chơi đùa với Đô Đô.
-“Tiền của ngài”
Người nọ sau khi nghe được tiếng kêu liền đem tầm mắt dời đi chỗ khác, nhìn mấy bàn chơi mạt chược mở miệng_: “Ông chủ làm ăn tốt”
Dương Hạo cũng cười_: “Cũng tốt, hy vọng được như vậy”
-“Hôm nào có rảnh rỗi, ta cũng hẹn mấy anh em tới đánh đến trưa”
-“Hoan nghênh hoan nghênh!”
Rất nhiều khách hàng đến mua đồ cũng sẽ nói mấy câu khách sáo, Dương Hạo theo thói quen, thuận miệng nói tiếp lời.
Đưa mắt nhìn vị khách nhân kia rời đi, trong lòng Dương Hạo quái dị nói không ra lời. Lúc này mẹ Dương đi ra, nhìn thấy bóng lưng người nọ rời đi_: “Người nọ là ai?”
Dương Hạo lắc đầu_: “Chắc thân thích nhà ai”
-“Chưa từng thấy qua”
-“Con cũng vậy, không rõ ràng lắm”
Đang nói chuyện, ngoài phòng vang lên tiếng còi xe. Dương Hạo vừa nhìn ra bên ngoài, một chiếc xe tải thuê màu trắng đang dừng ở trước cửa nhà hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.