Chương 170: Mưu ma chước quỷ
Tưởng Du Nguyên
24/10/2020
Nửa tháng sau, tại New York, Chúc An Sinh nhận được câu trả lời của Phương Trọng Bình.
“Trì Trừng, chú Phương quyết định sau khi về hưu sẽ đến New York!”
Chúc An Sinh hưng phấn chia sẻ tin tức với Trì Trừng.
“Bao giờ thế?”
Nhìn Chúc An Sinh đang vui vẻ nhảy nhót trên màn hình máy tính, Trì Trừng không nhịn được cũng nhếch nhẹ khóe miệng.
Tha hương nơi đất người, Chúc An Sinh không tránh khỏi việc thường xuyên nhớ nhà. Trì Trừng cũng biết điều đó nên khi Phương Trọng Bình quyết định dọn đến New York, anh vui lây.
“Chú Phương bảo mình đã đặt vé chuyến bay bốn ngày sau, đại khái khoảng năm ngày nữa chú ấy đến nơi.” Chúc An Sinh nhẩm tính thời gian.
“Chắc lúc đó vụ án anh đang xử lý cũng kết thúc. Anh với em đến sân bay đón chú Phương nhé?” Trì Trừng vừa nói vừa cầm di động cài đồng hồ báo thức.
“Được ạ!”
Đã rất lâu rồi, Chúc An Sinh không được vui như bây giờ. Thậm chí, cô bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh sinh hoạt của mình sau khi Phương Trọng Bình dọn tới New York.
“Năm ngày này, em sẽ dùng để trang trí phòng cho chú Phương.”
“An Sinh, chú Phương thích đồ cổ lắm đúng không? Anh có người bạn bán đồ cổ trên phố người Hoa, em có muốn đi xem chút không?”
Trì Trừng nhớ lại những gì mình quan sát được ở nhà Phương Trọng Bình. Thông qua cách bày trí, anh xác nhận ông cực thích sưu tầm đồ cổ.
“Vậy thì tốt quá! Anh gửi địa chỉ cửa hàng sang cho em đi.”
Trì Trừng chu đáo gửi địa chỉ sang cho Chúc An Sinh, đến cuối còn bảo mọi chi phí tiêu ở cửa hàng đồ cổ ghi hết lại dưới tên anh.
Câu cuối cùng của Trì Trừng giúp Chúc An Sinh giác ngộ được điều gì đó: “Trì Trừng, anh định dùng cách này để nịnh nọt chú Phương hả?”
“Thế này đã được coi là nịnh bợ rồi à? Thế việc em vì lấy lòng bố anh mà đi đánh bóng khai mạc giúp đội Boston Red Sox thì sao?”
Chúc An Sinh nghẹn lời, lập tức sinh lòng ác độc nói: “Anh đã nói thế thì em không khách sáo nữa. Mong đến lúc đó anh không thấy ‘ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa’ nhé.”
“Này thì thấm vào đâu. Tháng trước sách mới của anh được tái bản, anh đang không biết phải tiêu tiền nhuận bút vào đâu cho hết.”
“Vô sỉ.”
Chúc An Sinh cười mắng, kết thúc cuộc trò chuyện video với Trì Trừng.
Nửa tháng trước, sau khi quay về New York, hai người lập tức tách nhau ra giải quyết công việc. Cô cũng mới xử xong vụ án của mình hai ngày trước.
Chúc An Sinh quyết định nghỉ xả hơi trong mấy ngày tới, muốn dùng khoảng thời gian ngắn ngủi này để chuẩn bị tốt mọi thứ, nghênh đón Phương Trọng Bình.
Chín giờ sáng hôm sau, Chúc An Sinh đúng hẹn đến cửa hàng đồ cổ Trì Trừng giới thiệu. Chắc hẳn Trì Trừng sớm đánh tiếng trước với chủ cửa hàng nên anh ấy đợi sẵn.
“Chào anh.”
Chúc An Sinh mở miệng chào hỏi trước. Hàn huyên qua lại vài câu, biết được ông chủ cửa hàng và Trì Trừng quen biết nhau qua một vụ buôn lậu di vật khảo cổ.
“Cô có yêu cầu cụ thể với các món đồ cần tìm không? Bình hoa hay vật dụng trong nhà? Hoặc cái gì đó khác?” Chủ cửa hàng đồ cổ kiên nhẫn hỏi han Chúc An Sinh.
“Tôi và Trì Trừng đã sớm sắp xếp ổn thỏa cho căn phòng kia, chỉ là đang thiếu một chút đồ trang trí.”
Nghe vậy, ông chủ lập tức dẫn Chúc An Sinh vào gian trong. Ở đây, cô được thấy rất nhiều các món đồ trang trí cổ xưa xinh đẹp, tinh xảo.
“Tôi nghĩ các món đồ ở đây rất thích hợp với cái cô muốn tìm. Đẹp nhưng không quá đắt đỏ.”
Chúc An Sinh tán đồng với ý kiến của ông chủ, nhanh chóng chọn được một bộ trà cụ và tượng điêu khắc bằng gỗ. Sau đó, cô mua thêm vài món đồ nữa.
Mấy thứ này hẳn rất hợp với niềm yêu thích của Phương Trọng Bình. Chúc An Sinh nghĩ, ông sẽ rất vui khi thấy chúng.
Đến lúc thanh toán, Chúc An Sinh lấy thẻ ngân hàng của mình ra.
“Trì Trừng bảo tôi rồi, những món đồ được mua hôm nay đều ghi lại dưới tên cậu ấy. Xin lỗi nhé, tôi không thể nhận thẻ của cô.” Ông chủ lên tiếng xin lỗi đầy bất đắc dĩ.
“Ông chủ, anh yên tâm đi, về phía Trì Trừng tôi khắc có cách đối phó. Thế nên, anh hãy dùng tấm thẻ của tôi đi.” Chúc An Sinh cố chấp nói.
Ánh mắt ông chủ lộ ra tia nghi hoặc, khó hiểu dò xét Chúc An Sinh: “Trì Trừng bảo quan hệ của hai người chẳng khác gì vợ chồng. Sao giờ tôi cứ có cảm giác cậu ta nói dối nhỉ?”
Nghe được hai chữ ‘vợ chồng’, mặt Chúc An Sinh ửng đỏ. Nhưng cô không phủ nhân, kiên trì nói cho ông chủ biết nguyên nhân: “Đây là đồ tôi mua cho bố mình. Ông ấy như vầng thái dương rọi sáng tôi, để tôi được hưởng thụ sự ấm áp ông ấy ban cho. Cho nên, giờ tôi muốn làm chút gì đó để báo đáp.”
Giọng Chúc An Sinh quá đỗi chân thành, tha thiết. Thật ra, suốt nửa tháng nay cô luôn tự hỏi, lúc ở bệnh viện sao mình không bật thốt lên chữ kia chứ?
Chúc An Sinh rất hối hận. Cũng may, cô vẫn còn cơ hội. Cô sẽ chuẩn bị thật tốt, đến lúc gặp lại Phương Trọng Bình, nhất định phải nói ra được hai chữ kia với ông.
Trước kia, cô hay ca thán cuộc đời quá bất công. Nay mới biết, mình rất may mắn.
Chúc An Sinh cô có một người mẹ tốt nhất trên thế giới, có hai người bố là anh hùng. Rõ ràng, cô là người may mắn nhất trên thế giới này.
Điều duy nhất Chúc An Sinh muốn xin lỗi chính là bản thân để Phương Trọng Bình đợi quá lâu.
“Tôi hiểu rồi.”
Ông chủ nghẹn ngào nói. Giờ anh ấy đã biết, tại sao cô lại kiên trì đến cố chấp như vậy.
Anh đâu phải không hiểu được? Bỗng nhiên, ông chủ cửa hàng đồ cổ thấy rất hối hận. Anh hi vọng mình có thể thổ lộ tâm tình với bố mình khi ông còn trên cõi đời.
“Hi vọng bố cô thích những món đồ trang trí này.”
Trước lúc nói lời tạm biệt với Chúc An Sinh, ông chủ cửa hàng đồ cổ đã nói như vậy.
Chúc An Sinh cũng mong là vậy. Vừa về đến nhà, cô lập tức bày biện đồ ra hoàn thành công đoạn trang trí. Ngắm căn phòng đã được bày trí tỉ mỉ, Chúc An Sinh thật sự rất mong chờ phản ứng của Phương Trọng Bình. Thậm chí, cô còn hận không thể để ông dọn đến New York ngay ngày mai.
Ôm tâm trạng mong chờ, cảm xúc của Chúc An Sinh bỗng trở nên ngây ngô hơn bao giờ hết, có cảm giác toàn bộ thế giới trở nên đáng yêu hơn.
Chú chó to hung hãn bên nhà hàng xóm hai ngày nay bỗng ngoan ngoãn lạ thường, Chúc An Sinh vào siêu thị không cẩn thận làm rơi đồ vật cũng có người phía sau giúp nhặt đồ để lên kệ.
Cô đi ngang qua công viên, có người đàn ông đang cứu chú mèo nhỏ bị mắc kẹt trên cây.
Lúc chạy bộ, cô nhận được một đóa hoa tươi từ tay một kẻ lang thang.
Đó là lần đầu tiên Chúc An Sinh phát hiện ra, cuộc sống thật xinh đẹp và nhiều màu sắc.
“An Sinh, chú lên máy bay đây. Đến New York chú sẽ gọi lại cho cháu.”
Trước lúc làm thủ tục lên máy bay, Phương Trọng Bình gọi một cuộc thông báo cho Chúc An Sinh hay. Cô hưng phấn miêu tả căn phòng mình bày trí vì ông, họ kết thúc cuộc gọi khi Phương Trọng Bình nghe thấy tiếng nhắc nhở làm thủ tục.
“Chú Phương, chú ý an toàn nhé, cháu sẽ đến sân bay đón chú.”
Chúc An Sinh không hề báo trước cho Phương Trọng Bình biết, đấy sẽ là lần cuối cùng cô gọi ông một tiếng “chú Phương”.
Chờ Phương Trọng Bình đến New York, Chúc An Sinh sẽ chính miệng nói ông nghe hai chữ kia.
“Được, chú chờ cháu.”
Dứt lời, cuộc gọi kết thúc. Chúc An Sinh chuyển sang gọi cho Trì Trừng.
Lúc trước, Trì Trừng bảo sẽ đến sân bay đón Phương Trọng Bình với cô mà đến tận giờ chưa thấy về.
“Anh đang chờ kết quả của từ những người cảnh sát đi bắt tội phạm. Nếu không có gì bất ngờ thì mấy tiếng nữa anh sẽ lái xe về New York. Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ để chú Phương vừa xuống sân bay đã thấy con rể.”
“Miệng lưỡi trơn tru.”
Chúc An Sinh tức giận mắng. Cô liếc xem đồng hồ. Chuyến bay từ thành phố Hộ Thủy đến New York kéo dài mười bốn tiếng. Nói cách khác, phải mười một giờ sáng hôm sau cô mới gặp Phương Trọng Bình.
Vì hưng phấn, Chúc An Sinh cả đêm không ngủ. Cơ mà, cô không hề buồn ngủ chút nào.
Chín giờ sáng hôm sau, cô ước lượng thời gian đi đón Phương Trọng Bình.
Hai tiếng trước, Chúc An Sinh nhận được thông báo của Trì Trừng. Vì tiến độ vụ án hơi chậm nên Trì Trừng không về kịp để đi cùng cô. Tí nữa, anh sẽ lái thẳng đến sân bay, hai người gặp nhau ở đó rồi cùng về.
Chúc An Sinh không có ý kiến gì. Nhưng đến lúc cầm chìa khóa chuẩn bị nổ máy, tim cô bỗng đập nhanh bất thường.
Chúc An Sinh xoa xoa lồng ngực, cảm nhận nhịp tim đập mãnh liệt.
Cô sao thế này? Không hiểu sao cô cảm thấy lòng mình hoảng loạn vô cùng.
Quả nhiên, giây sau Chúc An Sinh nhận được một cuộc gọi chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
“Trì Trừng gặp tai nạn giao thông?”
Chúc An Sinh nhớ kỹ địa chỉ bệnh viện, nhanh chóng đạp chân ga tăng tốc đến cực hạn lao nhanh đến đích. Đồng thời, cô kết nối cuộc gọi với Kiều Trì Na.
“An Sinh, có chuyện gì thế?” Kiều Trì Na nghe ra sự hoảng loạn trong giọng Chúc An Sinh.
“Kiều Trì Na, cô đến sân bay đón bố tôi hộ tôi được không? Trì Trừng vừa gặp tai nạn giao thông, tôi đang trên đường tới bệnh viện.”
“Trì Trừng gặp tai nạn? Được, cô yên tâm đi, cứ giao hết cho tôi.”
Chúc An Sinh nói lời cảm ơn Kiều Trì Na rồi kết thúc cuộc gọi. Sau đó, cô thử liên lạc với Trì Trừng nhưng gọi thế nào đầu bên kia cũng không có người nghe. Bởi vậy, Chúc An Sinh càng thêm hoảng loạn.
Chẳng biết đã lái bao lâu, dưới sự trợ giúp của máy dẫn đường, cuối cùng Chúc An Sinh cũng chạy đến địa chỉ bệnh viện nghe qua điện thoại. Tiếp đó, cô chạy như điên đến trước quầy thông tin.
“Xin hỏi, có phải nơi này vừa nhận một bệnh nhân bị tai nạn giao thông không? Anh ấy tên Trì Trừng.” Chúc An Sinh nóng lòng hỏi.
Y tá đứng quầy đang định trả lời thì Chúc An Sinh nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“An Sinh?”
Cô kinh ngạc quay đầu. Khoảnh khắc nhìn thấy Trì Trừng, cô suýt chút nữa bật khóc vì quá vui mừng. Cô muốn ôm chầm lấy Trì Trừng nhưng giây tiếp theo lại đứng sững tại chỗ.
“An Sinh?” Chờ cô hết kinh ngạc, Trì Trừng gọi tên cô lần nữa.
“Trì Trừng, anh gặp tai nạn đúng không?”
Chúc An Sinh chết lặng, hóa thành một con rối gỗ, nỗ lực tự hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng trong cuộc gọi vừa rồi, người đó bảo Trì Trừng bị thương rất nghiêm trọng nhưng sao bây giờ anh lại xuất hiện trước mặt cô vẹn nguyên không tổn hao gì?
“Em biết anh gặp tai nạn hả? Đúng là anh không cẩn thận đụng phải một người nên anh đưa người bị thương tới bệnh viện.”
“Anh đụng người ta?”
Cô không nghe nhầm mà! Rõ ràng cuộc gọi kia báo Trì Trừng bị thương rất nghiêm trọng, sao giờ chuyển thành anh đụng người khác?
“À mà, sao em biết anh ở bệnh viện này?” Lúc này, cảm xúc của Trì Trừng không khác Chúc An Sinh là bao, rất ngạc nhiên với sự xuất hiện đột ngột của cô.
“Vì có người gọi cho em…”
Giây phút ấy, Chúc An Sinh cảm giác mình bị bóp chặt yết hầu, có ai đó găm thẳng một viên đạn vào trái tim cô.
“Trì Trừng, di động của anh đâu?”
Chúc An Sinh hoảng sợ hỏi, hình như cô đã hiểu ra gì đó.
Nghe vậy, Trì Trừng sờ sờ túi quần mình, cơ mà không thu hoạch được gì.
“Điện thoại anh đâu nhỉ?” Trì Trừng cũng nghi hoặc nói.
Lúc đó, Chúc An Sinh suýt thì ngất. Trì Trừng vội vàng chạy qua đỡ cô.
“An Sinh? An Sinh?” Trì Trừng gọi mấy tiếng, cô gắng gượng vực dậy tinh thần.
“Trì Trừng, người anh đụng phải đâu? Giờ người đó ở đâu?”
Chúc An Sinh run rẩy hỏi.
Trì Trừng đỡ cô đi đến phòng bệnh của người kia. Người kia quả thật bị thương không hề nhẹ, giờ vẫn hôn mê.
“Anh đang lái xe thì người này lao ra. Anh thật sự không còn cách nào khác, phải đưa người đi cấp cứu.” Trì Trừng hồi tưởng.
Người kia gợi cho Chúc An Sinh cảm giác quen quen. Khuôn mặt hắn dần bị bóp méo trong mắt cô. Sau cùng, cô cũng nhớ ra người có ngũ quan vặn vẹo này là ai.
Cô suy sụp.
Đột nhiên, cô nhớ đến cảnh mình không cẩn thận làm rơi đồ trên kệ hàng, có người đến giúp cô nhặt.
Lúc đi ngang qua công viên, cô bắt gặp một người đang cứu chú mèo bị mắc kẹt trên cây.
Lúc chạy bộ, có kẻ lang thang tặng cô một đóa hoa tươi.
Giờ đây, hình bóng họ trong trí nhớ cô trở nên mơ hồ. Họ xếp chồng lên nhau, cuối cùng, Chúc An Sinh nhìn rõ được người nằm trên giường bệnh.
Cô há miệng nhưng chẳng phát ra tiếng nào.
Cô tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất, ngay lúc đó, Kiều Trì Na gọi đến.
“An Sinh, cô có chắc là chú cô đến đây lúc mười một giờ không? Sao tôi không nhìn thấy ông ấy?”
“Trì Trừng, chú Phương quyết định sau khi về hưu sẽ đến New York!”
Chúc An Sinh hưng phấn chia sẻ tin tức với Trì Trừng.
“Bao giờ thế?”
Nhìn Chúc An Sinh đang vui vẻ nhảy nhót trên màn hình máy tính, Trì Trừng không nhịn được cũng nhếch nhẹ khóe miệng.
Tha hương nơi đất người, Chúc An Sinh không tránh khỏi việc thường xuyên nhớ nhà. Trì Trừng cũng biết điều đó nên khi Phương Trọng Bình quyết định dọn đến New York, anh vui lây.
“Chú Phương bảo mình đã đặt vé chuyến bay bốn ngày sau, đại khái khoảng năm ngày nữa chú ấy đến nơi.” Chúc An Sinh nhẩm tính thời gian.
“Chắc lúc đó vụ án anh đang xử lý cũng kết thúc. Anh với em đến sân bay đón chú Phương nhé?” Trì Trừng vừa nói vừa cầm di động cài đồng hồ báo thức.
“Được ạ!”
Đã rất lâu rồi, Chúc An Sinh không được vui như bây giờ. Thậm chí, cô bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh sinh hoạt của mình sau khi Phương Trọng Bình dọn tới New York.
“Năm ngày này, em sẽ dùng để trang trí phòng cho chú Phương.”
“An Sinh, chú Phương thích đồ cổ lắm đúng không? Anh có người bạn bán đồ cổ trên phố người Hoa, em có muốn đi xem chút không?”
Trì Trừng nhớ lại những gì mình quan sát được ở nhà Phương Trọng Bình. Thông qua cách bày trí, anh xác nhận ông cực thích sưu tầm đồ cổ.
“Vậy thì tốt quá! Anh gửi địa chỉ cửa hàng sang cho em đi.”
Trì Trừng chu đáo gửi địa chỉ sang cho Chúc An Sinh, đến cuối còn bảo mọi chi phí tiêu ở cửa hàng đồ cổ ghi hết lại dưới tên anh.
Câu cuối cùng của Trì Trừng giúp Chúc An Sinh giác ngộ được điều gì đó: “Trì Trừng, anh định dùng cách này để nịnh nọt chú Phương hả?”
“Thế này đã được coi là nịnh bợ rồi à? Thế việc em vì lấy lòng bố anh mà đi đánh bóng khai mạc giúp đội Boston Red Sox thì sao?”
Chúc An Sinh nghẹn lời, lập tức sinh lòng ác độc nói: “Anh đã nói thế thì em không khách sáo nữa. Mong đến lúc đó anh không thấy ‘ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa’ nhé.”
“Này thì thấm vào đâu. Tháng trước sách mới của anh được tái bản, anh đang không biết phải tiêu tiền nhuận bút vào đâu cho hết.”
“Vô sỉ.”
Chúc An Sinh cười mắng, kết thúc cuộc trò chuyện video với Trì Trừng.
Nửa tháng trước, sau khi quay về New York, hai người lập tức tách nhau ra giải quyết công việc. Cô cũng mới xử xong vụ án của mình hai ngày trước.
Chúc An Sinh quyết định nghỉ xả hơi trong mấy ngày tới, muốn dùng khoảng thời gian ngắn ngủi này để chuẩn bị tốt mọi thứ, nghênh đón Phương Trọng Bình.
Chín giờ sáng hôm sau, Chúc An Sinh đúng hẹn đến cửa hàng đồ cổ Trì Trừng giới thiệu. Chắc hẳn Trì Trừng sớm đánh tiếng trước với chủ cửa hàng nên anh ấy đợi sẵn.
“Chào anh.”
Chúc An Sinh mở miệng chào hỏi trước. Hàn huyên qua lại vài câu, biết được ông chủ cửa hàng và Trì Trừng quen biết nhau qua một vụ buôn lậu di vật khảo cổ.
“Cô có yêu cầu cụ thể với các món đồ cần tìm không? Bình hoa hay vật dụng trong nhà? Hoặc cái gì đó khác?” Chủ cửa hàng đồ cổ kiên nhẫn hỏi han Chúc An Sinh.
“Tôi và Trì Trừng đã sớm sắp xếp ổn thỏa cho căn phòng kia, chỉ là đang thiếu một chút đồ trang trí.”
Nghe vậy, ông chủ lập tức dẫn Chúc An Sinh vào gian trong. Ở đây, cô được thấy rất nhiều các món đồ trang trí cổ xưa xinh đẹp, tinh xảo.
“Tôi nghĩ các món đồ ở đây rất thích hợp với cái cô muốn tìm. Đẹp nhưng không quá đắt đỏ.”
Chúc An Sinh tán đồng với ý kiến của ông chủ, nhanh chóng chọn được một bộ trà cụ và tượng điêu khắc bằng gỗ. Sau đó, cô mua thêm vài món đồ nữa.
Mấy thứ này hẳn rất hợp với niềm yêu thích của Phương Trọng Bình. Chúc An Sinh nghĩ, ông sẽ rất vui khi thấy chúng.
Đến lúc thanh toán, Chúc An Sinh lấy thẻ ngân hàng của mình ra.
“Trì Trừng bảo tôi rồi, những món đồ được mua hôm nay đều ghi lại dưới tên cậu ấy. Xin lỗi nhé, tôi không thể nhận thẻ của cô.” Ông chủ lên tiếng xin lỗi đầy bất đắc dĩ.
“Ông chủ, anh yên tâm đi, về phía Trì Trừng tôi khắc có cách đối phó. Thế nên, anh hãy dùng tấm thẻ của tôi đi.” Chúc An Sinh cố chấp nói.
Ánh mắt ông chủ lộ ra tia nghi hoặc, khó hiểu dò xét Chúc An Sinh: “Trì Trừng bảo quan hệ của hai người chẳng khác gì vợ chồng. Sao giờ tôi cứ có cảm giác cậu ta nói dối nhỉ?”
Nghe được hai chữ ‘vợ chồng’, mặt Chúc An Sinh ửng đỏ. Nhưng cô không phủ nhân, kiên trì nói cho ông chủ biết nguyên nhân: “Đây là đồ tôi mua cho bố mình. Ông ấy như vầng thái dương rọi sáng tôi, để tôi được hưởng thụ sự ấm áp ông ấy ban cho. Cho nên, giờ tôi muốn làm chút gì đó để báo đáp.”
Giọng Chúc An Sinh quá đỗi chân thành, tha thiết. Thật ra, suốt nửa tháng nay cô luôn tự hỏi, lúc ở bệnh viện sao mình không bật thốt lên chữ kia chứ?
Chúc An Sinh rất hối hận. Cũng may, cô vẫn còn cơ hội. Cô sẽ chuẩn bị thật tốt, đến lúc gặp lại Phương Trọng Bình, nhất định phải nói ra được hai chữ kia với ông.
Trước kia, cô hay ca thán cuộc đời quá bất công. Nay mới biết, mình rất may mắn.
Chúc An Sinh cô có một người mẹ tốt nhất trên thế giới, có hai người bố là anh hùng. Rõ ràng, cô là người may mắn nhất trên thế giới này.
Điều duy nhất Chúc An Sinh muốn xin lỗi chính là bản thân để Phương Trọng Bình đợi quá lâu.
“Tôi hiểu rồi.”
Ông chủ nghẹn ngào nói. Giờ anh ấy đã biết, tại sao cô lại kiên trì đến cố chấp như vậy.
Anh đâu phải không hiểu được? Bỗng nhiên, ông chủ cửa hàng đồ cổ thấy rất hối hận. Anh hi vọng mình có thể thổ lộ tâm tình với bố mình khi ông còn trên cõi đời.
“Hi vọng bố cô thích những món đồ trang trí này.”
Trước lúc nói lời tạm biệt với Chúc An Sinh, ông chủ cửa hàng đồ cổ đã nói như vậy.
Chúc An Sinh cũng mong là vậy. Vừa về đến nhà, cô lập tức bày biện đồ ra hoàn thành công đoạn trang trí. Ngắm căn phòng đã được bày trí tỉ mỉ, Chúc An Sinh thật sự rất mong chờ phản ứng của Phương Trọng Bình. Thậm chí, cô còn hận không thể để ông dọn đến New York ngay ngày mai.
Ôm tâm trạng mong chờ, cảm xúc của Chúc An Sinh bỗng trở nên ngây ngô hơn bao giờ hết, có cảm giác toàn bộ thế giới trở nên đáng yêu hơn.
Chú chó to hung hãn bên nhà hàng xóm hai ngày nay bỗng ngoan ngoãn lạ thường, Chúc An Sinh vào siêu thị không cẩn thận làm rơi đồ vật cũng có người phía sau giúp nhặt đồ để lên kệ.
Cô đi ngang qua công viên, có người đàn ông đang cứu chú mèo nhỏ bị mắc kẹt trên cây.
Lúc chạy bộ, cô nhận được một đóa hoa tươi từ tay một kẻ lang thang.
Đó là lần đầu tiên Chúc An Sinh phát hiện ra, cuộc sống thật xinh đẹp và nhiều màu sắc.
“An Sinh, chú lên máy bay đây. Đến New York chú sẽ gọi lại cho cháu.”
Trước lúc làm thủ tục lên máy bay, Phương Trọng Bình gọi một cuộc thông báo cho Chúc An Sinh hay. Cô hưng phấn miêu tả căn phòng mình bày trí vì ông, họ kết thúc cuộc gọi khi Phương Trọng Bình nghe thấy tiếng nhắc nhở làm thủ tục.
“Chú Phương, chú ý an toàn nhé, cháu sẽ đến sân bay đón chú.”
Chúc An Sinh không hề báo trước cho Phương Trọng Bình biết, đấy sẽ là lần cuối cùng cô gọi ông một tiếng “chú Phương”.
Chờ Phương Trọng Bình đến New York, Chúc An Sinh sẽ chính miệng nói ông nghe hai chữ kia.
“Được, chú chờ cháu.”
Dứt lời, cuộc gọi kết thúc. Chúc An Sinh chuyển sang gọi cho Trì Trừng.
Lúc trước, Trì Trừng bảo sẽ đến sân bay đón Phương Trọng Bình với cô mà đến tận giờ chưa thấy về.
“Anh đang chờ kết quả của từ những người cảnh sát đi bắt tội phạm. Nếu không có gì bất ngờ thì mấy tiếng nữa anh sẽ lái xe về New York. Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ để chú Phương vừa xuống sân bay đã thấy con rể.”
“Miệng lưỡi trơn tru.”
Chúc An Sinh tức giận mắng. Cô liếc xem đồng hồ. Chuyến bay từ thành phố Hộ Thủy đến New York kéo dài mười bốn tiếng. Nói cách khác, phải mười một giờ sáng hôm sau cô mới gặp Phương Trọng Bình.
Vì hưng phấn, Chúc An Sinh cả đêm không ngủ. Cơ mà, cô không hề buồn ngủ chút nào.
Chín giờ sáng hôm sau, cô ước lượng thời gian đi đón Phương Trọng Bình.
Hai tiếng trước, Chúc An Sinh nhận được thông báo của Trì Trừng. Vì tiến độ vụ án hơi chậm nên Trì Trừng không về kịp để đi cùng cô. Tí nữa, anh sẽ lái thẳng đến sân bay, hai người gặp nhau ở đó rồi cùng về.
Chúc An Sinh không có ý kiến gì. Nhưng đến lúc cầm chìa khóa chuẩn bị nổ máy, tim cô bỗng đập nhanh bất thường.
Chúc An Sinh xoa xoa lồng ngực, cảm nhận nhịp tim đập mãnh liệt.
Cô sao thế này? Không hiểu sao cô cảm thấy lòng mình hoảng loạn vô cùng.
Quả nhiên, giây sau Chúc An Sinh nhận được một cuộc gọi chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
“Trì Trừng gặp tai nạn giao thông?”
Chúc An Sinh nhớ kỹ địa chỉ bệnh viện, nhanh chóng đạp chân ga tăng tốc đến cực hạn lao nhanh đến đích. Đồng thời, cô kết nối cuộc gọi với Kiều Trì Na.
“An Sinh, có chuyện gì thế?” Kiều Trì Na nghe ra sự hoảng loạn trong giọng Chúc An Sinh.
“Kiều Trì Na, cô đến sân bay đón bố tôi hộ tôi được không? Trì Trừng vừa gặp tai nạn giao thông, tôi đang trên đường tới bệnh viện.”
“Trì Trừng gặp tai nạn? Được, cô yên tâm đi, cứ giao hết cho tôi.”
Chúc An Sinh nói lời cảm ơn Kiều Trì Na rồi kết thúc cuộc gọi. Sau đó, cô thử liên lạc với Trì Trừng nhưng gọi thế nào đầu bên kia cũng không có người nghe. Bởi vậy, Chúc An Sinh càng thêm hoảng loạn.
Chẳng biết đã lái bao lâu, dưới sự trợ giúp của máy dẫn đường, cuối cùng Chúc An Sinh cũng chạy đến địa chỉ bệnh viện nghe qua điện thoại. Tiếp đó, cô chạy như điên đến trước quầy thông tin.
“Xin hỏi, có phải nơi này vừa nhận một bệnh nhân bị tai nạn giao thông không? Anh ấy tên Trì Trừng.” Chúc An Sinh nóng lòng hỏi.
Y tá đứng quầy đang định trả lời thì Chúc An Sinh nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“An Sinh?”
Cô kinh ngạc quay đầu. Khoảnh khắc nhìn thấy Trì Trừng, cô suýt chút nữa bật khóc vì quá vui mừng. Cô muốn ôm chầm lấy Trì Trừng nhưng giây tiếp theo lại đứng sững tại chỗ.
“An Sinh?” Chờ cô hết kinh ngạc, Trì Trừng gọi tên cô lần nữa.
“Trì Trừng, anh gặp tai nạn đúng không?”
Chúc An Sinh chết lặng, hóa thành một con rối gỗ, nỗ lực tự hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng trong cuộc gọi vừa rồi, người đó bảo Trì Trừng bị thương rất nghiêm trọng nhưng sao bây giờ anh lại xuất hiện trước mặt cô vẹn nguyên không tổn hao gì?
“Em biết anh gặp tai nạn hả? Đúng là anh không cẩn thận đụng phải một người nên anh đưa người bị thương tới bệnh viện.”
“Anh đụng người ta?”
Cô không nghe nhầm mà! Rõ ràng cuộc gọi kia báo Trì Trừng bị thương rất nghiêm trọng, sao giờ chuyển thành anh đụng người khác?
“À mà, sao em biết anh ở bệnh viện này?” Lúc này, cảm xúc của Trì Trừng không khác Chúc An Sinh là bao, rất ngạc nhiên với sự xuất hiện đột ngột của cô.
“Vì có người gọi cho em…”
Giây phút ấy, Chúc An Sinh cảm giác mình bị bóp chặt yết hầu, có ai đó găm thẳng một viên đạn vào trái tim cô.
“Trì Trừng, di động của anh đâu?”
Chúc An Sinh hoảng sợ hỏi, hình như cô đã hiểu ra gì đó.
Nghe vậy, Trì Trừng sờ sờ túi quần mình, cơ mà không thu hoạch được gì.
“Điện thoại anh đâu nhỉ?” Trì Trừng cũng nghi hoặc nói.
Lúc đó, Chúc An Sinh suýt thì ngất. Trì Trừng vội vàng chạy qua đỡ cô.
“An Sinh? An Sinh?” Trì Trừng gọi mấy tiếng, cô gắng gượng vực dậy tinh thần.
“Trì Trừng, người anh đụng phải đâu? Giờ người đó ở đâu?”
Chúc An Sinh run rẩy hỏi.
Trì Trừng đỡ cô đi đến phòng bệnh của người kia. Người kia quả thật bị thương không hề nhẹ, giờ vẫn hôn mê.
“Anh đang lái xe thì người này lao ra. Anh thật sự không còn cách nào khác, phải đưa người đi cấp cứu.” Trì Trừng hồi tưởng.
Người kia gợi cho Chúc An Sinh cảm giác quen quen. Khuôn mặt hắn dần bị bóp méo trong mắt cô. Sau cùng, cô cũng nhớ ra người có ngũ quan vặn vẹo này là ai.
Cô suy sụp.
Đột nhiên, cô nhớ đến cảnh mình không cẩn thận làm rơi đồ trên kệ hàng, có người đến giúp cô nhặt.
Lúc đi ngang qua công viên, cô bắt gặp một người đang cứu chú mèo bị mắc kẹt trên cây.
Lúc chạy bộ, có kẻ lang thang tặng cô một đóa hoa tươi.
Giờ đây, hình bóng họ trong trí nhớ cô trở nên mơ hồ. Họ xếp chồng lên nhau, cuối cùng, Chúc An Sinh nhìn rõ được người nằm trên giường bệnh.
Cô há miệng nhưng chẳng phát ra tiếng nào.
Cô tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất, ngay lúc đó, Kiều Trì Na gọi đến.
“An Sinh, cô có chắc là chú cô đến đây lúc mười một giờ không? Sao tôi không nhìn thấy ông ấy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.