Chương 103: Sừng dê lại xuất hiện
Tưởng Du Nguyên
29/03/2019
" Không được nhúc nhích. "
Đi kèm với những lời này chính là xúc cảm lạnh lẽo Chúc An Sinh cảm nhận được phía sau ót. Trong nháy mắt, Chúc An Sinh nhớ lại cảnh tượng khi cô bị Mã Tân Văn uy hiếp tới suýt chết.
Có lẽ là do đã trải qua một lần rơi vào trường hợp như thế này nên Chúc An Sinh cũng không quá hoảng loạn. Ngược lại, cô còn bình tĩnh mở miệng hỏi: " Anh là ai? "
" Mấy người đã mò tới tận nhà tôi rồi mà còn không biết tôi là ai sao? "
Nghe thấy, hai mắt Chúc An Sinh bỗng mở to ra. Cô nhìn người đàn ông đang bị trói chặt trước mặt mình bằng vẻ mặt nghi ngờ.
" Ông là bác sĩ Herdman, vậy người đó là ai? " Chúc An Sinh không có cách nào quay đầu lại, chỉ có thể to gan mở miệng hỏi lần nữa.
" Cô không cảm thấy mình có quá nhiều vấn đề để hỏi sao? " Từ phía sau lưng Chúc An Sinh, giọng nói người đàn ông đó vang lên nghe có chút man mác buồn.
" Đến tận giây phút này rồi mà ông vẫn chưa giết tôi, hẳn là có lý do của nó rồi. Nếu giờ tạm thời tôi chưa chết thì tôi hi vọng trước khi mình chết đi có thể biết được ông là ai. "
" Cô thật thông minh, tôi rất thích những người thông minh mà còn ưu tú như này, nhưng đáng tiếc là cô lại quá thông minh, tìm được vài thứ trong nhà của tôi. Có điều, chuyện này tôi cũng được lợi, cô có biết làn da của mình hoàn hảo lắm không? "
" Cảm ơn ông đã khen, nhưng tôi nghĩ bí mật của ông sẽ không giữ được lâu đâu, bạn tôi đã rời khỏi nơi này rồi, rất nhanh sau đó bọn họ sẽ đưa cảnh sát tới đây. "
" Yên tâm đi, chờ tới bọn họ quay trở lại chỗ này thì nơi đây chỉ còn lại một đống hoang tàn thôi. Có điều, khá đáng tiếc khi bảo bối của tôi lại ở nơi này. Nhưng dù sao thì chỉ cần tôi còn sống, đi thật nhiều nơi thì sẽ gặp được người có làn da giống như cô mà, cô nói xem có đúng không? "
Sắc mặt Chúc An Sinh dần dần trở nên nặng nề, bởi vì cô nhận ra rằng mình lại gặp được một tên vừa không có nhân tính vừa biến thái. Mà đối với những kẻ biến thái, cho dù là dùng kỹ thuật đàm phán cao siêu thế nào cũng vô dụng.
Cô nên làm gì bây giờ? Hiếm khi Chúc An Sinh cảm thấy luống cuống, giờ cô không dám có bất cứ hành động nào thiếu suy nghĩ, bởi vì cô biết được sự hung tàn của bác sĩ Herdman đạt tới mức độ nào rồi.
Sở dĩ cho tới bây giờ cô vẫn còn sống là vì để ông ta có thể lấy được bộ da mới mẻ trên người cô. Nhưng đúng như lời ông ta nói, trên thế giới này còn vô số người sẽ bị ông ta coi là con mồi mà nhắm tới, nếu Chúc An Sinh thực sự có hành động thiếu suy nghĩ thì ông ta sẽ không quan tâm nữa mà bóp cò súng luôn.
" Bây giờ đi cởi trói cho cậu ta đi. Tôi nghĩ nếu như cô đủ thông minh thì cô chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời. "
Chúc An Sinh chỉ có thể làm theo những gì bác sĩ Herdman nói. Bởi vì chỉ có tồn tại mới có cơ hội để cô chạy thoát thân, nhưng tới khi cô bước tới bên cạnh người đàn ông vô danh kia để cởi trói thì cô nghe được giọng nói khiến cô vô cùng vui sướng.
" Nếu như ông cũng có đủ thông minh thì mau bỏ khẩu súng trong tay ông xuống, ông có một giây để quyết định. "
Thanh âm này giống như ánh sáng chiếu vào Chúc An Sinh. Trên khuôn mặt cô đã không kiềm chế được mà để lộ ra nụ cười, sự kinh hoàng sợ hãi vừa rồi đã bay biến không còn chút dấu vết gì. Lúc này, Chúc An Sinh cảm thấy vô cùng an tâm.
Tiếng vũ khí rơi xuống sàn nhà vang lên một tiếng nặng nề, sau đó Chúc An Sinh thấy được một khẩu súng được đá tới trước mặt mình. Cô lập tức nhặt khẩu súng lên, sau đó quay đầu lại thì trông thấy Trì Trừng.
Trong giây phút này, Trì Trừng cũng nhìn Chúc An Sinh, để lộ ra nụ cười, trong tay anh là khẩu súng khi nãy đoạt được từ tay người đàn ông tóc màu bạch kim.
Mới thoát được khỏi con đường chết, Chúc An Sinh muốn đi tới chỗ bên cạnh Trì Trừng, nhưng đúng lúc này người đàn ông đang bị trói bỗng nhiên tỉnh dậy. Hắn liếc mặt một cái là thấy Trì Trừng đang cầm súng đối đầu với bác sĩ Herdman, sau đó hắn lại thấy được Chúc An Sinh đang đứng trước mặt hắn muốn đi tới bên cạnh Trì Trừng.
Người đàn ông vô danh đó không do dự gì mà lao về phía Chúc An Sinh, muốn đẩy cô ngã xuống.
Theo bản năng, Trì Trừng định đi ra cứu Chúc An Sinh nhưng có vẻ không cần thiết lắm. Vì dù sao người đó cũng đang bị trói mà Chúc An Sinh cũng không phải người có thể đánh gục một cách dễ dàng, chỉ thấy cô nhẹ nhàng xoay người một cái đã đá cho người vô danh đó kêu la thảm thiết.
Chuyện mà người vô danh vừa làm nhìn như là một chuyện vô ích nhưng trên thực tế nó đã làm cho Trì Trừng phân tâm. Và bác sĩ Herdman đã lợi dụng điểm sơ hở đó để chạy tới căn phòng ở cuối hành lang tầng một. Chờ tới khi Chúc An Sinh và Trì Trừng phản ứng lại thì hắn đã chạy vào bên trong, đóng cửa phòng lại rồi.
Trì Trừng và Chúc An Sinh cảm thấy có chút khó hiểu, nếu bác sĩ Herdman muốn chạy trốn thì tại sao ông ta lại chạy về phía căn phòng kia? Rõ ràng cửa lớn căn nhà cách đó không xa, sao ông ta phải đóng cửa nhốt mình trong phòng như thế?
Có phần kỳ quái!
Trong đầu Chúc An Sinh lóe lên một ý nghĩ, cô cầm theo súng cẩn thận đi về hướng căn phòng đó. Cô còn nhìn về phía Trì Trừng, ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo anh ở lại trông chừng người đàn ông vô danh này.
Đi đến gần cửa phòng, Chúc An Sinh vẫn không nghe được bất cứ động tĩnh gì bên trong đó. Do dự vài giây, cuối cùng cô đưa chân đá văng cửa phòng ra, nhưng mà trong phòng trống không, ngay cả nửa bóng người thôi cũng không có.
Chúc An Sinh nhìn nhìn, có chút không cam lòng, lúc này cô mới phát hiện ra trên sàn nhà có tấm ván sắt.
Đến gần tấm ván sắt đó, Chúc An Sinh mới phát hiện ra trên tấm ván đó có chỗ có thể kéo ra được. Nhưng khi cô muốn kéo tấm ván sát thì nhận ra rằng tấm ván đó không thể kéo ra một cách dễ dàng. Giờ thì cô hiểu tại sao bác sĩ Herdman lại chọn chạy vào trong căn phòng này rồi.
Cuối cùng, Chúc An Sinh đành một mình thất vọng quay trở lại phòng khách, Trì Trừng đang ở trong phòng khách thấy cô quay về một mình thì khó hiểu: " Herdman đâu? "
" Trong phòng có một lối chạy thoát thân, Herdman sau khi chui qua đó thì khóa tấm ván sắt lại, em không kéo được, hiện tại ông ta đã chạy thoát rồi. "
Trì Trừng trầm tư trong chốc lát, sau đó anh nói ra phân tích của mình: " Herdman già như thế, chắc chắn ông ta không chạy xa được đâu. Ít nhất ông ta cũng không đủ thể lực để chạy lên trên trấn, An Sinh, em mau đi ra chọc thủng lốp xe của ông ta đi. Như thế thì ông ta không thể nào chạy thoát khỏi nơi này. "
Chúc An Sinh cảm thấy lời Trì Trừng nói rất có đạo lý. Vừa rồi cô cũng nhìn thoáng qua được một chút về hình dáng bên ngoài của Herdman. Nhìn vẻ bề ngoài thì đoán chừng ông ta khoảng hơn 60 tuổi, một người như vậy nếu như chỉ chạy bộ thì sẽ không chạy được xa. Hơn nữa, cứ cho là ông ta vô tình gặp được chiếc xe khi nãy nhóm người Trì Trừng đi tới đây đi, nhưng ông ta không có chìa khóa xe, không thể lái xe được.
Nghĩ vậy, hành động của Chúc An Sinh không hề chậm trễ. Cô chạy ra khỏi căn nhà nhỏ thì thấy được oto của Herdman, lập tức nổ súng bắn thủng bốn cái lốp xe.
Quay trở lại căn nhà nhỏ đó, Trì Trừng để cho Chúc An Sinh trông coi người vô danh kia, còn mình thì rời khỏi đó để đi đưa người dẫn đường về đây.
Gặp lại người dẫn đường, Chúc An Sinh kinh ngạc phát hiện ra người dẫn đường đã tỉnh lại rồi, tuy sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt.
" Trước đó anh đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ nhanh tới đây thôi, ba người chúng ta tạm thời cứ ở lại chỗ này đã. "
Trì Trừng đưa ra lời đề nghị, Chúc An Sinh gật đầu. Sau đó, cô lại đi hỏi thăm người dẫn đường một chút, khi nghe được chính miệng người đó nói mình còn có thể tiếp tục kiên trì được cô mới yên tâm.
Cuối cùng, giờ Chúc An Sinh cũng có thời gian rảnh rỗi đi thẩm vấn người vô danh kia.
" Anh tên là gì? " Chúc An Sinh mở miệng hỏi, nhưng người vô danh kia chẳng thèm phản ứng trước câu hỏi của cô.
" An Sinh, không cần tốn sức, anh nghĩ người đó sẽ không thẳng thắn nói chuyện với chúng ta đâu. "
Đương nhiên Chúc An Sinh cũng biết khả năng mình có thể hỏi ra được chút manh mối là rất nhỏ. Dù sao cũng đã có hai vết xe đổ là Para và Sakai Kita, nhưng Chúc An Sinh vẫn cảm thấy không cam lòng.
" Anh có biết điều anh chuẩn bị gặp được là cái gì không? Nơi này có da của nhiều người như vậy, mà anh lại nổ súng với chúng tôi, vậy anh có biết rất có khả năng cuộc sống sau này của anh sẽ được tiếp diễn ở trong tù không? "
Chúc An Sinh lôi ra tuyệt chiêu nửa đe dọa nửa dụ dỗ để thẩm vấn, nhưng đúng như lời Trì Trừng nói, cái người đàn ông vô danh này hoàn toàn làm như mình không ăn khói lửa nhân gian.
Trì Trừng thấy Chúc An Sinh mệt mỏi thì nhìn về phía cô nhún nhún vai, tỏ vẻ cô nên sớm tin vào lời anh nói. Nhưng nhờ có hành động này của Trì Trừng mà cô nhớ ra được có chuyện mình cần anh phải giải thích.
" Trì Trừng, sao đột nhiên anh lại quay trở về cứu em? Chẳng lẽ trước đó anh đã biết người này không phải là Herdman sao? " Chúc An Sinh còn nhớ lúc đó Trì Trừng đã đưa người dẫn đường lên trên trấn cấp cứu, nhưng không hiểu tại sao anh lại quay trở về đây.
" Lúc đầu anh cũng tưởng rằng Herdman đang tấn công chúng ta, nhưng không ngờ tới lúc xuất hiện lại là người này. Nhìn thấy người này xuất hiện anh đã biết, Herdman thực sự vẫn còn chưa xuất hiện. "
" Sao anh lại biết hắn không phải là Herdman? Trước đó chúng ta đã gặp Herdman lần nào đâu? " Chúc An Sinh vẫn chưa hiểu một số chỗ.
" Đương nhiên là do tuổi tác. Người đàn ông này còn quá trẻ, không hợp với bầu không khí ở bên trong ngôi nhà. Có điều, thứ khiến cho anh xác nhận chắc chắn rằng hắn không phải Herdman là do em. "
" Là do em? " Chúc An Sinh càng cảm thấy khó hiểu.
" Em còn nhớ cái gậy bóng chày em tìm được không? "
" Cái gậy bóng chày đó có vấn đề gì sao? "
" Vấn đề nằm ở chữ ký trên gậy bóng chày. Trên gậy bóng chày đó được ký tên của Robert Clement. Mà Robert Clement là một ngôi sao bóng chày nổi tiếng vào khoảng những năm 60 của thế kỷ trước, nhưng tên tuổi của ông ấy cũng chỉ giới hạn trong độ tuổi của những người già bây giờ. Anh biết điều này là bởi vì ông nội anh cực kỳ thích Robert Clement. "
" Thế nên anh mới tin rằng Herdman thực sự vẫn còn chưa xuất hiện, mà lúc ấy anh không nghĩ tới việc rời đi, đúng không? Anh chỉ đang gửi cho Herdman một biểu hiện giả dối, dụ ông ta đi ra ngoài thôi? "
Trì Trừng không trả lời vấn đề của cô, chỉ cười không nói. Giờ thì Chúc An Sinh đã hiểu tại sao Trì Trừng có thể xuất hiện đúng lúc như thế rồi, bởi vì tất cả những điều này đều nằm trong sự khống chế của anh.
" Anh đúng là đồ giảo hoạt. " Chúc An Sinh không nhịn được mà cảm thán một câu.
Lúc này, người vô danh vốn đang nhìn chằm chằm vào Trì Trừng bỗng nhiên cười rộ lên, điều này thu hút sự chú ý của hai người.
" Anh cười cái gì? " Chúc An Sinh khó hiểu, hỏi.
" Tôi cười vì cảm thấy hai người rất lợi hại, hai người là người lợi hại nhất trong những người mà tôi đã từng gặp. Vừa rồi cô hỏi tôi có biết cái tiếp theo đang chờ tôi là cái gì không, vậy thì tôi cũng muốn hỏi hai người một chút, hai người có biết được cái mình đang đối mặt là cái gì không? Hai người không biết, hai người hoàn toàn không biết gì cả. "
Qua những lời người vô danh nói, bỗng nhiên Chúc An Sinh cảm thấy lạnh run lên, cô cảm thấy đôi mắt của người này đã biến thành một cái động không đáy, tối om, còn cô và Trì Trừng thì rơi xuống cái hố sâu vô tận đó.
Trì Trừng bước từng bước một về phía người vô danh, sau đó anh đưa tay xé rách áo của người đó. Và rồi, trên ngực người này xuất hiện hình xăm sừng dê.
Có vẻ như người vô danh không cảm thấy ngại gì với hành động của Trì Trừng, ngược lại, hắn còn cười tươi hơn.
" Hoan nghênh bước vào địa ngục. "
Đi kèm với những lời này chính là xúc cảm lạnh lẽo Chúc An Sinh cảm nhận được phía sau ót. Trong nháy mắt, Chúc An Sinh nhớ lại cảnh tượng khi cô bị Mã Tân Văn uy hiếp tới suýt chết.
Có lẽ là do đã trải qua một lần rơi vào trường hợp như thế này nên Chúc An Sinh cũng không quá hoảng loạn. Ngược lại, cô còn bình tĩnh mở miệng hỏi: " Anh là ai? "
" Mấy người đã mò tới tận nhà tôi rồi mà còn không biết tôi là ai sao? "
Nghe thấy, hai mắt Chúc An Sinh bỗng mở to ra. Cô nhìn người đàn ông đang bị trói chặt trước mặt mình bằng vẻ mặt nghi ngờ.
" Ông là bác sĩ Herdman, vậy người đó là ai? " Chúc An Sinh không có cách nào quay đầu lại, chỉ có thể to gan mở miệng hỏi lần nữa.
" Cô không cảm thấy mình có quá nhiều vấn đề để hỏi sao? " Từ phía sau lưng Chúc An Sinh, giọng nói người đàn ông đó vang lên nghe có chút man mác buồn.
" Đến tận giây phút này rồi mà ông vẫn chưa giết tôi, hẳn là có lý do của nó rồi. Nếu giờ tạm thời tôi chưa chết thì tôi hi vọng trước khi mình chết đi có thể biết được ông là ai. "
" Cô thật thông minh, tôi rất thích những người thông minh mà còn ưu tú như này, nhưng đáng tiếc là cô lại quá thông minh, tìm được vài thứ trong nhà của tôi. Có điều, chuyện này tôi cũng được lợi, cô có biết làn da của mình hoàn hảo lắm không? "
" Cảm ơn ông đã khen, nhưng tôi nghĩ bí mật của ông sẽ không giữ được lâu đâu, bạn tôi đã rời khỏi nơi này rồi, rất nhanh sau đó bọn họ sẽ đưa cảnh sát tới đây. "
" Yên tâm đi, chờ tới bọn họ quay trở lại chỗ này thì nơi đây chỉ còn lại một đống hoang tàn thôi. Có điều, khá đáng tiếc khi bảo bối của tôi lại ở nơi này. Nhưng dù sao thì chỉ cần tôi còn sống, đi thật nhiều nơi thì sẽ gặp được người có làn da giống như cô mà, cô nói xem có đúng không? "
Sắc mặt Chúc An Sinh dần dần trở nên nặng nề, bởi vì cô nhận ra rằng mình lại gặp được một tên vừa không có nhân tính vừa biến thái. Mà đối với những kẻ biến thái, cho dù là dùng kỹ thuật đàm phán cao siêu thế nào cũng vô dụng.
Cô nên làm gì bây giờ? Hiếm khi Chúc An Sinh cảm thấy luống cuống, giờ cô không dám có bất cứ hành động nào thiếu suy nghĩ, bởi vì cô biết được sự hung tàn của bác sĩ Herdman đạt tới mức độ nào rồi.
Sở dĩ cho tới bây giờ cô vẫn còn sống là vì để ông ta có thể lấy được bộ da mới mẻ trên người cô. Nhưng đúng như lời ông ta nói, trên thế giới này còn vô số người sẽ bị ông ta coi là con mồi mà nhắm tới, nếu Chúc An Sinh thực sự có hành động thiếu suy nghĩ thì ông ta sẽ không quan tâm nữa mà bóp cò súng luôn.
" Bây giờ đi cởi trói cho cậu ta đi. Tôi nghĩ nếu như cô đủ thông minh thì cô chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời. "
Chúc An Sinh chỉ có thể làm theo những gì bác sĩ Herdman nói. Bởi vì chỉ có tồn tại mới có cơ hội để cô chạy thoát thân, nhưng tới khi cô bước tới bên cạnh người đàn ông vô danh kia để cởi trói thì cô nghe được giọng nói khiến cô vô cùng vui sướng.
" Nếu như ông cũng có đủ thông minh thì mau bỏ khẩu súng trong tay ông xuống, ông có một giây để quyết định. "
Thanh âm này giống như ánh sáng chiếu vào Chúc An Sinh. Trên khuôn mặt cô đã không kiềm chế được mà để lộ ra nụ cười, sự kinh hoàng sợ hãi vừa rồi đã bay biến không còn chút dấu vết gì. Lúc này, Chúc An Sinh cảm thấy vô cùng an tâm.
Tiếng vũ khí rơi xuống sàn nhà vang lên một tiếng nặng nề, sau đó Chúc An Sinh thấy được một khẩu súng được đá tới trước mặt mình. Cô lập tức nhặt khẩu súng lên, sau đó quay đầu lại thì trông thấy Trì Trừng.
Trong giây phút này, Trì Trừng cũng nhìn Chúc An Sinh, để lộ ra nụ cười, trong tay anh là khẩu súng khi nãy đoạt được từ tay người đàn ông tóc màu bạch kim.
Mới thoát được khỏi con đường chết, Chúc An Sinh muốn đi tới chỗ bên cạnh Trì Trừng, nhưng đúng lúc này người đàn ông đang bị trói bỗng nhiên tỉnh dậy. Hắn liếc mặt một cái là thấy Trì Trừng đang cầm súng đối đầu với bác sĩ Herdman, sau đó hắn lại thấy được Chúc An Sinh đang đứng trước mặt hắn muốn đi tới bên cạnh Trì Trừng.
Người đàn ông vô danh đó không do dự gì mà lao về phía Chúc An Sinh, muốn đẩy cô ngã xuống.
Theo bản năng, Trì Trừng định đi ra cứu Chúc An Sinh nhưng có vẻ không cần thiết lắm. Vì dù sao người đó cũng đang bị trói mà Chúc An Sinh cũng không phải người có thể đánh gục một cách dễ dàng, chỉ thấy cô nhẹ nhàng xoay người một cái đã đá cho người vô danh đó kêu la thảm thiết.
Chuyện mà người vô danh vừa làm nhìn như là một chuyện vô ích nhưng trên thực tế nó đã làm cho Trì Trừng phân tâm. Và bác sĩ Herdman đã lợi dụng điểm sơ hở đó để chạy tới căn phòng ở cuối hành lang tầng một. Chờ tới khi Chúc An Sinh và Trì Trừng phản ứng lại thì hắn đã chạy vào bên trong, đóng cửa phòng lại rồi.
Trì Trừng và Chúc An Sinh cảm thấy có chút khó hiểu, nếu bác sĩ Herdman muốn chạy trốn thì tại sao ông ta lại chạy về phía căn phòng kia? Rõ ràng cửa lớn căn nhà cách đó không xa, sao ông ta phải đóng cửa nhốt mình trong phòng như thế?
Có phần kỳ quái!
Trong đầu Chúc An Sinh lóe lên một ý nghĩ, cô cầm theo súng cẩn thận đi về hướng căn phòng đó. Cô còn nhìn về phía Trì Trừng, ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo anh ở lại trông chừng người đàn ông vô danh này.
Đi đến gần cửa phòng, Chúc An Sinh vẫn không nghe được bất cứ động tĩnh gì bên trong đó. Do dự vài giây, cuối cùng cô đưa chân đá văng cửa phòng ra, nhưng mà trong phòng trống không, ngay cả nửa bóng người thôi cũng không có.
Chúc An Sinh nhìn nhìn, có chút không cam lòng, lúc này cô mới phát hiện ra trên sàn nhà có tấm ván sắt.
Đến gần tấm ván sắt đó, Chúc An Sinh mới phát hiện ra trên tấm ván đó có chỗ có thể kéo ra được. Nhưng khi cô muốn kéo tấm ván sát thì nhận ra rằng tấm ván đó không thể kéo ra một cách dễ dàng. Giờ thì cô hiểu tại sao bác sĩ Herdman lại chọn chạy vào trong căn phòng này rồi.
Cuối cùng, Chúc An Sinh đành một mình thất vọng quay trở lại phòng khách, Trì Trừng đang ở trong phòng khách thấy cô quay về một mình thì khó hiểu: " Herdman đâu? "
" Trong phòng có một lối chạy thoát thân, Herdman sau khi chui qua đó thì khóa tấm ván sắt lại, em không kéo được, hiện tại ông ta đã chạy thoát rồi. "
Trì Trừng trầm tư trong chốc lát, sau đó anh nói ra phân tích của mình: " Herdman già như thế, chắc chắn ông ta không chạy xa được đâu. Ít nhất ông ta cũng không đủ thể lực để chạy lên trên trấn, An Sinh, em mau đi ra chọc thủng lốp xe của ông ta đi. Như thế thì ông ta không thể nào chạy thoát khỏi nơi này. "
Chúc An Sinh cảm thấy lời Trì Trừng nói rất có đạo lý. Vừa rồi cô cũng nhìn thoáng qua được một chút về hình dáng bên ngoài của Herdman. Nhìn vẻ bề ngoài thì đoán chừng ông ta khoảng hơn 60 tuổi, một người như vậy nếu như chỉ chạy bộ thì sẽ không chạy được xa. Hơn nữa, cứ cho là ông ta vô tình gặp được chiếc xe khi nãy nhóm người Trì Trừng đi tới đây đi, nhưng ông ta không có chìa khóa xe, không thể lái xe được.
Nghĩ vậy, hành động của Chúc An Sinh không hề chậm trễ. Cô chạy ra khỏi căn nhà nhỏ thì thấy được oto của Herdman, lập tức nổ súng bắn thủng bốn cái lốp xe.
Quay trở lại căn nhà nhỏ đó, Trì Trừng để cho Chúc An Sinh trông coi người vô danh kia, còn mình thì rời khỏi đó để đi đưa người dẫn đường về đây.
Gặp lại người dẫn đường, Chúc An Sinh kinh ngạc phát hiện ra người dẫn đường đã tỉnh lại rồi, tuy sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt.
" Trước đó anh đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ nhanh tới đây thôi, ba người chúng ta tạm thời cứ ở lại chỗ này đã. "
Trì Trừng đưa ra lời đề nghị, Chúc An Sinh gật đầu. Sau đó, cô lại đi hỏi thăm người dẫn đường một chút, khi nghe được chính miệng người đó nói mình còn có thể tiếp tục kiên trì được cô mới yên tâm.
Cuối cùng, giờ Chúc An Sinh cũng có thời gian rảnh rỗi đi thẩm vấn người vô danh kia.
" Anh tên là gì? " Chúc An Sinh mở miệng hỏi, nhưng người vô danh kia chẳng thèm phản ứng trước câu hỏi của cô.
" An Sinh, không cần tốn sức, anh nghĩ người đó sẽ không thẳng thắn nói chuyện với chúng ta đâu. "
Đương nhiên Chúc An Sinh cũng biết khả năng mình có thể hỏi ra được chút manh mối là rất nhỏ. Dù sao cũng đã có hai vết xe đổ là Para và Sakai Kita, nhưng Chúc An Sinh vẫn cảm thấy không cam lòng.
" Anh có biết điều anh chuẩn bị gặp được là cái gì không? Nơi này có da của nhiều người như vậy, mà anh lại nổ súng với chúng tôi, vậy anh có biết rất có khả năng cuộc sống sau này của anh sẽ được tiếp diễn ở trong tù không? "
Chúc An Sinh lôi ra tuyệt chiêu nửa đe dọa nửa dụ dỗ để thẩm vấn, nhưng đúng như lời Trì Trừng nói, cái người đàn ông vô danh này hoàn toàn làm như mình không ăn khói lửa nhân gian.
Trì Trừng thấy Chúc An Sinh mệt mỏi thì nhìn về phía cô nhún nhún vai, tỏ vẻ cô nên sớm tin vào lời anh nói. Nhưng nhờ có hành động này của Trì Trừng mà cô nhớ ra được có chuyện mình cần anh phải giải thích.
" Trì Trừng, sao đột nhiên anh lại quay trở về cứu em? Chẳng lẽ trước đó anh đã biết người này không phải là Herdman sao? " Chúc An Sinh còn nhớ lúc đó Trì Trừng đã đưa người dẫn đường lên trên trấn cấp cứu, nhưng không hiểu tại sao anh lại quay trở về đây.
" Lúc đầu anh cũng tưởng rằng Herdman đang tấn công chúng ta, nhưng không ngờ tới lúc xuất hiện lại là người này. Nhìn thấy người này xuất hiện anh đã biết, Herdman thực sự vẫn còn chưa xuất hiện. "
" Sao anh lại biết hắn không phải là Herdman? Trước đó chúng ta đã gặp Herdman lần nào đâu? " Chúc An Sinh vẫn chưa hiểu một số chỗ.
" Đương nhiên là do tuổi tác. Người đàn ông này còn quá trẻ, không hợp với bầu không khí ở bên trong ngôi nhà. Có điều, thứ khiến cho anh xác nhận chắc chắn rằng hắn không phải Herdman là do em. "
" Là do em? " Chúc An Sinh càng cảm thấy khó hiểu.
" Em còn nhớ cái gậy bóng chày em tìm được không? "
" Cái gậy bóng chày đó có vấn đề gì sao? "
" Vấn đề nằm ở chữ ký trên gậy bóng chày. Trên gậy bóng chày đó được ký tên của Robert Clement. Mà Robert Clement là một ngôi sao bóng chày nổi tiếng vào khoảng những năm 60 của thế kỷ trước, nhưng tên tuổi của ông ấy cũng chỉ giới hạn trong độ tuổi của những người già bây giờ. Anh biết điều này là bởi vì ông nội anh cực kỳ thích Robert Clement. "
" Thế nên anh mới tin rằng Herdman thực sự vẫn còn chưa xuất hiện, mà lúc ấy anh không nghĩ tới việc rời đi, đúng không? Anh chỉ đang gửi cho Herdman một biểu hiện giả dối, dụ ông ta đi ra ngoài thôi? "
Trì Trừng không trả lời vấn đề của cô, chỉ cười không nói. Giờ thì Chúc An Sinh đã hiểu tại sao Trì Trừng có thể xuất hiện đúng lúc như thế rồi, bởi vì tất cả những điều này đều nằm trong sự khống chế của anh.
" Anh đúng là đồ giảo hoạt. " Chúc An Sinh không nhịn được mà cảm thán một câu.
Lúc này, người vô danh vốn đang nhìn chằm chằm vào Trì Trừng bỗng nhiên cười rộ lên, điều này thu hút sự chú ý của hai người.
" Anh cười cái gì? " Chúc An Sinh khó hiểu, hỏi.
" Tôi cười vì cảm thấy hai người rất lợi hại, hai người là người lợi hại nhất trong những người mà tôi đã từng gặp. Vừa rồi cô hỏi tôi có biết cái tiếp theo đang chờ tôi là cái gì không, vậy thì tôi cũng muốn hỏi hai người một chút, hai người có biết được cái mình đang đối mặt là cái gì không? Hai người không biết, hai người hoàn toàn không biết gì cả. "
Qua những lời người vô danh nói, bỗng nhiên Chúc An Sinh cảm thấy lạnh run lên, cô cảm thấy đôi mắt của người này đã biến thành một cái động không đáy, tối om, còn cô và Trì Trừng thì rơi xuống cái hố sâu vô tận đó.
Trì Trừng bước từng bước một về phía người vô danh, sau đó anh đưa tay xé rách áo của người đó. Và rồi, trên ngực người này xuất hiện hình xăm sừng dê.
Có vẻ như người vô danh không cảm thấy ngại gì với hành động của Trì Trừng, ngược lại, hắn còn cười tươi hơn.
" Hoan nghênh bước vào địa ngục. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.