Chương 88: Súng và nàng thơ
Tưởng Du Nguyên
30/01/2019
Không lâu sau, Chúc An Sinh cùng với mười mấy người cảnh sát nữa cải trang thành dân thường đi tới nơi Sean bị sát hại.
Bởi vì tin vừa mới được đăng lên nên giờ vẫn có rất nhiều người đi tới nơi này bày tỏ lòng thương tiếc. Tuy người ở đây rất đông nhưng họ không hề chen lấn xô đẩy, gây ra hiện tượng hỗn loạn, bọn họ im lặng bày tỏ sự tiếc thương của chính mình.
Chúc An Sinh cùng với những người cảnh sát trong trang phục thường dân đứng lẫn trong đám đông, bọn họ chưa nhau ra chú ý tới những điểm đỗ xe ở những con phố gần đó. Một khi phát hiện có chiếc xe màu bạc sẽ lập tức chụp ảnh gửi tới cho Chúc An Sinh, để Chúc An Sinh xem đây có phải là chiếc xe màu bạc mà cô đã nhìn thấy không.
Nhiệm vụ đã bắt được được khoảng nửa tiếng, đã có tới mười bức ảnh chụp hình những chiếc xe oto màu bạc gửi tới cho Chúc An Sinh nhưng không có chiếc xe nào phù hợp với chiếc xe mà cô đã nhìn thấy. Vì thế, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Mà trong lúc này, có người đã bày tỏ lòng thương tiếc với Sean xong và rời đi, nhưng ngay sau đó lại có người mới đi tới, cho nên khu vực này vẫn chưa bớt đông đi được tí nào, ngược lại nó còn có xu hướng ngày một đông hơn.
Chúc An Sinh vừa quan sát khu đỗ xe trong phạm vi của mình, vừa hơi liếc mắt để ý đám đông đang bày tỏ sự tiếc thương. Nhưng mà ngay lúc này William Cruz đã xuất hiện cắt ngang nhiệm vụ của cô.
" Chúc tiểu thư, ở đây thật sự quá nhiều người, tôi nghĩ nhiệm vụ của chúng ta phải thay đổi thôi. Nếu chúng ta phát hiện ra được hung thủ thì cũng không thể làm ra hành động nào thiếu suy nghĩ, vì tên hung thủ lần này chúng ta phải đối mặt là một tên cực kỳ hung tàn, chúng tôi chỉ sợ tên hung thủ đó lại làm ra hành động gì không thể ngăn cản kịp. "
Chúc An Sinh đưa mắt nhìn biển người mênh mông, cô cũng đồng ý với suy nghĩ của William Cruz. Và cũng trong khoảnh khắc đó, Chúc An Sinh đã thấy được màu bạc lạnh lẽo.
" Tôi thấy rồi. " Chúc An Sinh nhỏ giọng nói với vẻ kinh hãi. William Cruz nghe vậy cũng nhìn theo hướng mà cô đang nhìn, sau đó ông thấy được một chiếc xe oto màu bạc.
" Chính là chiếc xe đó sao? " William Cruz hỏi, giọng nói có hơi kích động. Tay ông không nhịn được mà run lên, cuối cùng, bọn họ cũng phát hiện ra được tung tích của hung thủ.
" Đúng vậy, chính là chiếc xe đó, tôi chắc chắn. " Chúc An Sinh trả lời một cách chắc chắn.
" Mọi người chú ý, đã phát hiện ra chiếc xe của kẻ tình nghi, địa điểm là ở khu A, lặp lại lần nữa, đã phát hiện ra xe của kẻ tình nghi, địa điểm là ở khu A. "
William Cruz cầm lấy bộ đàm liên lạc với những thành viên khác, sau khi nói xong ông đã xoay người lại.
" Chúng ta không thể xông lên cùng một lúc, như vậy sẽ thu hút sự chú ý của hung thủ, mà tên hung thủ chúng ta đang phải đối mặt không phải là một tên hung thủ tầm thường. Nếu lúc này mà để hung thủ phát hiện ra hành động của chúng ta thì tôi cảm thấy chắc chắn bọn chúng sẽ không chạy trốn như những tên tội phạm bình thường, nhất định chúng sẽ ném một quả bom lớn xuống, tạo nên bi kịch. "
" Cô thấy chúng ta nên làm gì bây giờ? " Đương nhiên William Cruz hiểu được suy nghĩ của Chúc An Sinh, đây cũng là ý nghĩ ban đầu của ông: " Chẳng lẽ bây giờ chúng ta cứ thả cho bọn chúng chạy sao? Nhưng cũng may là giờ chúng ta đã xác định được đúng chiếc xe của hung thủ, sau này việc bắt hắn cũng trở nên dễ dàng hơn. "
" Như vậy quá lãng phí thời gian. Hơn nữa biện pháp này của tôi có thể dụ được hung thủ ra thì cũng có thể kích thích cả hắn, tôi lo lắng rất nhanh sau đó bọn chúng lại tiếp tục gây án. "
Tình huống bây giờ như đã lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. William Cruz cảm thấy tình huống này cũng có thể coi là tình huống rối rắm nhất mà ông từng gặp.
Cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra được kẻ tình nghi nhưng không thể lập tức hành động bắt lấy chúng. Bởi vì chỉ cần xảy ra chút hành động ngoài ý muốn, hoặc để hung thủ cảm nhận được cái gì đó thì tên hung thủ này sẽ không khác gì một chú chó sói hoang dã, rồi dẫn tới thảm kịch.
Nhưng chẳng lẽ cứ như thế mà buông tha cho hung thủ sao? Giống như lời Chúc An Sinh nói, hành động lần này của bọn họ vừa có lợi vừa có hại, có thể dụ dỗ được hung thủ đi ra và cũng như đang kích thích hung thủ. Nếu như giờ buông tha cho hung thủ thì đợi lần sau lúc bọn họ bắt được hung thủ thì hắn đã phạm án tiếp, lúc đó phải làm sao?
Rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào? Trong phút chốc, William Cruz không có chủ kiến gì.
" Trên người ông có súng lục không? " Bỗng nhiên, Chúc An Sinh quay về hướng William Cruz hỏi.
" Có chứ, nhưng không phải cô cũng có một khẩu sao? " William Cruz không hiểu vì sao đột nhiên Chúc An Sinh lại hỏi mình vấn đề này.
" Vậy nếu ông tin tưởng tôi thì có thể tạm thời cho tôi mượn khẩu súng lục của ông không? "
William Cruz có chút do dự. Cho dù là FBI hay là cảnh sát thì súng lục cũng là vật dụng vô cùng quan trọng. Nhưng cuối cùng William Cruz vẫn lựa chọn tin tưởng Chúc An Sinh.
William Cruz đứng ở góc đưa cho Chúc An Sinh khẩu súng. Sau khi nhận được khẩu súng, Chúc An Sinh cất nó đi và đi về phía một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp. Không lâu sau, Chúc An Sinh trở về còn mang theo một đôi boot cùng với túi xách.
" Cô đang muốn làm gì? " Nhìn hành động của Chúc An Sinh, William Cruz cảm thấy khó hiểu.
" Chờ chút nữa ông sẽ biết thôi, ông cứ quan sát chiếc xe kia trước đi. " Chúc An Sinh nói với William Cruz, sau đó cô đi vào một góc và thay đôi boot đó.
Quả nhiên, Chúc An Sinh đi đôi boot này có hơi rộng, vừa rồi khi nhìn thấy đôi boot cô cũng đoán đại khái được nó là cỡ bao nhiêu. Nhưng cũng may, như thế này vừa vặn để cô có thể giấu được hai khẩu súng.
Giấu súng xong, Chúc An Sinh mở túi xách cô vừa mới mua, ở trong túi còn có một số đồ trang điểm đơn giản, đây chính là yêu cầu của Chúc An Sinh.
Nghĩ tới chủ của chiếc túi xách vừa mới mua được này, cô cũng có chút chần chừ, nhưng ngay sau đó cô đã nhanh nhẹn trang điểm cho bản thân, theo hơi hướng quyến rũ gợi cảm.
Cuối cùng, Chúc An Sinh mở cúc áo cuối cùng trên áo sơ-mi trắng ra, sau đó cô buộc vạt áo lại thành nơ. Từ đó, vòng eo tinh tế của Chúc An Sinh hoàn toàn lộ ra ngoài. Nhưng Chúc An Sinh sợ thế này vẫn chưa ổn, vì thế cô lại tiếp tục cởi cúc áo đầu tiên trên áo sơ-mi ra. Trong nháy mắt, dáng người tuyệt đẹp mà ngày thường Chúc An Sinh che giấu hoàn toàn lộ ra ngoài.
Không chỉ dáng người được cô che giấu mà ngay cả mái tóc cô cũng thường xuyên phải búi lên trong lúc làm việc, không có thời gian để xõa mái tóc dài. Lần này, Chúc An Sinh phá lệ buông tóc xuống, tóc cô vừa được buông xuống thì nó có phần hơi rối, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
William Cruz cảm giác được có người đang vỗ bả vai mình. Chờ tới khi ông quay đầu lại, ông thiếu chút nữa thì tưởng người vừa vỗ vào vai mình là một người xa lạ, đồng thời lòng ghen ghét của ông với Trì Trừng lại tăng thêm mấy phần.
" Tôi đi. "
Chúc An Sinh buông một câu ngắn gọn rồi sải bước đi về chiếc xe oto màu bạc. William Cruz ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô, bây giờ ông mới hiểu được kế hoạch của Chúc An Sinh. Hơn nữa, ông cũng cảm thấy kế hoạch này khá hoàn hảo, trên thế giới này nào có "sinh vật" nào yêu thích phụ nữ mà có thể bỏ qua một cô gái quyến rũ như Chúc An Sinh bây giờ?
Giống như là Muses đã tới thế giới này. Mãi cho tới khi Chúc An Sinh ngồi vào trong chiếc xe màu bạc đó thì William Cruz mới lấy lại tinh thần.
Bởi vì khoảng cách khá xa nên William Cruz không nhìn rõ được chuyện gì đã xảy ra trong xe. Ông chỉ có khẩn trương cổ vũ Chúc An Sinh trong yên lặng. Chờ tới khi Chúc An Sinh ra khỏi chiếc xe màu bạc đó, William Cruz mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông nhận ra hình như Chúc An Sinh đang gọi ông.
William Cruz chạy tới. Tới khi ông chạy tới chỗ của Chúc An Sinh thì thấy bên trong xe có một người đàn ông đã bị còng tay.
" Đã giải quyết xong rồi? " William Cruz vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
" Ông không chú ý sao, trên chiếc xe này chỉ có một người. "
**
Mary vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng người kia ngã xuống đất ngay trước mặt mình. Rõ ràng mới giây trước cô còn nhìn thấy người đó vui vẻ gọi điện thoại, giây sau cô đã thấy trước ngực hắn là một màu đỏ thẫm, ngay sau đó hắn ngã xuống đất.
Sinh mạng con người cũng thật yếu ớt. Sau đó, Mary mới biết được đó là nạn nhân thứ sáu trong vụ án giết người liên hoàn bằng súng.
" Mẹ, mẹ nói xem Sean có thể gặp được chú Bradley ở trên thiên đường không ạ? "
Một đứa bé trai vừa chạy tới đặt bó hoa trước nơi Sean bị sát hại, sau đó nhóc nắm lấy tay Mary mà hỏi.
Mary nhìn vào đôi mắt ngây thơ của nhóc, lập tức để lộ ra nụ cười yêu thương.
" Đương nhiên rồi. Bọn họ đều rất lương thiện, bọn họ là anh hùng của chúng ta, nhất định bọn họ sẽ gặp được nhau ở trên thiên đường. " Mary cũng nói một cách chắc chắn, cô tin là vậy.
Ban đầu Mary còn cho rằng, khi thấy tử thần nhẹ nhàng lướt qua mình, đáng lẽ ra cô phải thấy sợ hãi mới đúng, nhưng Mary mình không cảm thấy sợ hãi chút nào. Thậm chí người nhà cô còn khuyên cô nên đi gặp bác sĩ tâm lý.
Lần đầu tiên nhìn thấy tin tức liên quan tới Bradley Ray Caver, cô đã không sợ hãi, chỉ trong khoảnh khắc đó thôi cô đã hiểu rõ, ánh sáng mãi mãi sẽ ở đây. Ác ma vĩnh viễn không bao giờ đoạt đi được những thứ tốt đẹp mà mọi vật đang hướng tới.
" Mẹ, mẹ đoán xem giờ tên người xấu đó đang ở đâu ạ? " Bé trai lại tò mò hỏi tiếp.
" Mẹ cũng không biết nữa, nhưng mẹ nghĩ, tên người xấu đó hẳn đang ở một nơi rất u ám dơ bẩn, giống như một con chuột vậy. Bọn chúng sợ ánh sáng mặt trời, bọn họ vĩnh viễn không thể làm tổn thương con, thế cho nên con đừng sợ nhé. "
" Con không sợ! Về sau con cũng muốn giống như chú Bradley, làm một người anh hùng, về sau con cũng muốn đi bắt kẻ xấu. " Bé trai nói xong còn vỗ vỗ ngực mình ra vẻ đĩnh đạc, giống như là sợ Mary không tin lời bé nói.
" Vậy thì tốt quá, tới lúc đó con có thể bảo vệ mẹ và mọi người rồi, kẻ xấu nhất định sẽ rất sợ con. " Mary nói, cô không nhịn được mà còn cười thành tiếng.
" Người xấu chính là con chuột thối, đương nhiên hắn sẽ phải sợ con rồi!! Henry cũng rất ghét người xấu, nó cũng có thể bắt chuột nữa, mẹ, mẹ nghĩ xem người xấu có sợ Henry không ạ? "
Bé trai hớn hở nói, nhưng cả bé và Mary đều không nhận ra rằng cách đó không xa đã có người đàn ông nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Cuối cùng, vẻ mặt hắn còn trở nên vặn vẹo.
Bóng tối dần dần đi về phía Mary và bé trai, lưỡi dao lạnh lẽo được người đó lấy từ trong tay áo ra. Sau đó, hắn hành động giống như một chú chuột, yên lặng không tiếng động, hắn từ từ tiến lại gần chỗ Mary.
" Tôi cho anh một giây, mau buông dao ra. "
Một thanh âm lạnh lùng mang theo hơi thở của sự tử vong vang lên bên tai người đó, hắn cảm nhận được có thứ gì đó lành lạnh dí sát vào ót hắn. Hắn chậm rãi giơ dao lên, trên lưỡi dao bóng loáng phản chiếu nụ cười mê người của Chúc An Sinh.
Bởi vì tin vừa mới được đăng lên nên giờ vẫn có rất nhiều người đi tới nơi này bày tỏ lòng thương tiếc. Tuy người ở đây rất đông nhưng họ không hề chen lấn xô đẩy, gây ra hiện tượng hỗn loạn, bọn họ im lặng bày tỏ sự tiếc thương của chính mình.
Chúc An Sinh cùng với những người cảnh sát trong trang phục thường dân đứng lẫn trong đám đông, bọn họ chưa nhau ra chú ý tới những điểm đỗ xe ở những con phố gần đó. Một khi phát hiện có chiếc xe màu bạc sẽ lập tức chụp ảnh gửi tới cho Chúc An Sinh, để Chúc An Sinh xem đây có phải là chiếc xe màu bạc mà cô đã nhìn thấy không.
Nhiệm vụ đã bắt được được khoảng nửa tiếng, đã có tới mười bức ảnh chụp hình những chiếc xe oto màu bạc gửi tới cho Chúc An Sinh nhưng không có chiếc xe nào phù hợp với chiếc xe mà cô đã nhìn thấy. Vì thế, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Mà trong lúc này, có người đã bày tỏ lòng thương tiếc với Sean xong và rời đi, nhưng ngay sau đó lại có người mới đi tới, cho nên khu vực này vẫn chưa bớt đông đi được tí nào, ngược lại nó còn có xu hướng ngày một đông hơn.
Chúc An Sinh vừa quan sát khu đỗ xe trong phạm vi của mình, vừa hơi liếc mắt để ý đám đông đang bày tỏ sự tiếc thương. Nhưng mà ngay lúc này William Cruz đã xuất hiện cắt ngang nhiệm vụ của cô.
" Chúc tiểu thư, ở đây thật sự quá nhiều người, tôi nghĩ nhiệm vụ của chúng ta phải thay đổi thôi. Nếu chúng ta phát hiện ra được hung thủ thì cũng không thể làm ra hành động nào thiếu suy nghĩ, vì tên hung thủ lần này chúng ta phải đối mặt là một tên cực kỳ hung tàn, chúng tôi chỉ sợ tên hung thủ đó lại làm ra hành động gì không thể ngăn cản kịp. "
Chúc An Sinh đưa mắt nhìn biển người mênh mông, cô cũng đồng ý với suy nghĩ của William Cruz. Và cũng trong khoảnh khắc đó, Chúc An Sinh đã thấy được màu bạc lạnh lẽo.
" Tôi thấy rồi. " Chúc An Sinh nhỏ giọng nói với vẻ kinh hãi. William Cruz nghe vậy cũng nhìn theo hướng mà cô đang nhìn, sau đó ông thấy được một chiếc xe oto màu bạc.
" Chính là chiếc xe đó sao? " William Cruz hỏi, giọng nói có hơi kích động. Tay ông không nhịn được mà run lên, cuối cùng, bọn họ cũng phát hiện ra được tung tích của hung thủ.
" Đúng vậy, chính là chiếc xe đó, tôi chắc chắn. " Chúc An Sinh trả lời một cách chắc chắn.
" Mọi người chú ý, đã phát hiện ra chiếc xe của kẻ tình nghi, địa điểm là ở khu A, lặp lại lần nữa, đã phát hiện ra xe của kẻ tình nghi, địa điểm là ở khu A. "
William Cruz cầm lấy bộ đàm liên lạc với những thành viên khác, sau khi nói xong ông đã xoay người lại.
" Chúng ta không thể xông lên cùng một lúc, như vậy sẽ thu hút sự chú ý của hung thủ, mà tên hung thủ chúng ta đang phải đối mặt không phải là một tên hung thủ tầm thường. Nếu lúc này mà để hung thủ phát hiện ra hành động của chúng ta thì tôi cảm thấy chắc chắn bọn chúng sẽ không chạy trốn như những tên tội phạm bình thường, nhất định chúng sẽ ném một quả bom lớn xuống, tạo nên bi kịch. "
" Cô thấy chúng ta nên làm gì bây giờ? " Đương nhiên William Cruz hiểu được suy nghĩ của Chúc An Sinh, đây cũng là ý nghĩ ban đầu của ông: " Chẳng lẽ bây giờ chúng ta cứ thả cho bọn chúng chạy sao? Nhưng cũng may là giờ chúng ta đã xác định được đúng chiếc xe của hung thủ, sau này việc bắt hắn cũng trở nên dễ dàng hơn. "
" Như vậy quá lãng phí thời gian. Hơn nữa biện pháp này của tôi có thể dụ được hung thủ ra thì cũng có thể kích thích cả hắn, tôi lo lắng rất nhanh sau đó bọn chúng lại tiếp tục gây án. "
Tình huống bây giờ như đã lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. William Cruz cảm thấy tình huống này cũng có thể coi là tình huống rối rắm nhất mà ông từng gặp.
Cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra được kẻ tình nghi nhưng không thể lập tức hành động bắt lấy chúng. Bởi vì chỉ cần xảy ra chút hành động ngoài ý muốn, hoặc để hung thủ cảm nhận được cái gì đó thì tên hung thủ này sẽ không khác gì một chú chó sói hoang dã, rồi dẫn tới thảm kịch.
Nhưng chẳng lẽ cứ như thế mà buông tha cho hung thủ sao? Giống như lời Chúc An Sinh nói, hành động lần này của bọn họ vừa có lợi vừa có hại, có thể dụ dỗ được hung thủ đi ra và cũng như đang kích thích hung thủ. Nếu như giờ buông tha cho hung thủ thì đợi lần sau lúc bọn họ bắt được hung thủ thì hắn đã phạm án tiếp, lúc đó phải làm sao?
Rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào? Trong phút chốc, William Cruz không có chủ kiến gì.
" Trên người ông có súng lục không? " Bỗng nhiên, Chúc An Sinh quay về hướng William Cruz hỏi.
" Có chứ, nhưng không phải cô cũng có một khẩu sao? " William Cruz không hiểu vì sao đột nhiên Chúc An Sinh lại hỏi mình vấn đề này.
" Vậy nếu ông tin tưởng tôi thì có thể tạm thời cho tôi mượn khẩu súng lục của ông không? "
William Cruz có chút do dự. Cho dù là FBI hay là cảnh sát thì súng lục cũng là vật dụng vô cùng quan trọng. Nhưng cuối cùng William Cruz vẫn lựa chọn tin tưởng Chúc An Sinh.
William Cruz đứng ở góc đưa cho Chúc An Sinh khẩu súng. Sau khi nhận được khẩu súng, Chúc An Sinh cất nó đi và đi về phía một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp. Không lâu sau, Chúc An Sinh trở về còn mang theo một đôi boot cùng với túi xách.
" Cô đang muốn làm gì? " Nhìn hành động của Chúc An Sinh, William Cruz cảm thấy khó hiểu.
" Chờ chút nữa ông sẽ biết thôi, ông cứ quan sát chiếc xe kia trước đi. " Chúc An Sinh nói với William Cruz, sau đó cô đi vào một góc và thay đôi boot đó.
Quả nhiên, Chúc An Sinh đi đôi boot này có hơi rộng, vừa rồi khi nhìn thấy đôi boot cô cũng đoán đại khái được nó là cỡ bao nhiêu. Nhưng cũng may, như thế này vừa vặn để cô có thể giấu được hai khẩu súng.
Giấu súng xong, Chúc An Sinh mở túi xách cô vừa mới mua, ở trong túi còn có một số đồ trang điểm đơn giản, đây chính là yêu cầu của Chúc An Sinh.
Nghĩ tới chủ của chiếc túi xách vừa mới mua được này, cô cũng có chút chần chừ, nhưng ngay sau đó cô đã nhanh nhẹn trang điểm cho bản thân, theo hơi hướng quyến rũ gợi cảm.
Cuối cùng, Chúc An Sinh mở cúc áo cuối cùng trên áo sơ-mi trắng ra, sau đó cô buộc vạt áo lại thành nơ. Từ đó, vòng eo tinh tế của Chúc An Sinh hoàn toàn lộ ra ngoài. Nhưng Chúc An Sinh sợ thế này vẫn chưa ổn, vì thế cô lại tiếp tục cởi cúc áo đầu tiên trên áo sơ-mi ra. Trong nháy mắt, dáng người tuyệt đẹp mà ngày thường Chúc An Sinh che giấu hoàn toàn lộ ra ngoài.
Không chỉ dáng người được cô che giấu mà ngay cả mái tóc cô cũng thường xuyên phải búi lên trong lúc làm việc, không có thời gian để xõa mái tóc dài. Lần này, Chúc An Sinh phá lệ buông tóc xuống, tóc cô vừa được buông xuống thì nó có phần hơi rối, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
William Cruz cảm giác được có người đang vỗ bả vai mình. Chờ tới khi ông quay đầu lại, ông thiếu chút nữa thì tưởng người vừa vỗ vào vai mình là một người xa lạ, đồng thời lòng ghen ghét của ông với Trì Trừng lại tăng thêm mấy phần.
" Tôi đi. "
Chúc An Sinh buông một câu ngắn gọn rồi sải bước đi về chiếc xe oto màu bạc. William Cruz ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô, bây giờ ông mới hiểu được kế hoạch của Chúc An Sinh. Hơn nữa, ông cũng cảm thấy kế hoạch này khá hoàn hảo, trên thế giới này nào có "sinh vật" nào yêu thích phụ nữ mà có thể bỏ qua một cô gái quyến rũ như Chúc An Sinh bây giờ?
Giống như là Muses đã tới thế giới này. Mãi cho tới khi Chúc An Sinh ngồi vào trong chiếc xe màu bạc đó thì William Cruz mới lấy lại tinh thần.
Bởi vì khoảng cách khá xa nên William Cruz không nhìn rõ được chuyện gì đã xảy ra trong xe. Ông chỉ có khẩn trương cổ vũ Chúc An Sinh trong yên lặng. Chờ tới khi Chúc An Sinh ra khỏi chiếc xe màu bạc đó, William Cruz mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông nhận ra hình như Chúc An Sinh đang gọi ông.
William Cruz chạy tới. Tới khi ông chạy tới chỗ của Chúc An Sinh thì thấy bên trong xe có một người đàn ông đã bị còng tay.
" Đã giải quyết xong rồi? " William Cruz vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
" Ông không chú ý sao, trên chiếc xe này chỉ có một người. "
**
Mary vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng người kia ngã xuống đất ngay trước mặt mình. Rõ ràng mới giây trước cô còn nhìn thấy người đó vui vẻ gọi điện thoại, giây sau cô đã thấy trước ngực hắn là một màu đỏ thẫm, ngay sau đó hắn ngã xuống đất.
Sinh mạng con người cũng thật yếu ớt. Sau đó, Mary mới biết được đó là nạn nhân thứ sáu trong vụ án giết người liên hoàn bằng súng.
" Mẹ, mẹ nói xem Sean có thể gặp được chú Bradley ở trên thiên đường không ạ? "
Một đứa bé trai vừa chạy tới đặt bó hoa trước nơi Sean bị sát hại, sau đó nhóc nắm lấy tay Mary mà hỏi.
Mary nhìn vào đôi mắt ngây thơ của nhóc, lập tức để lộ ra nụ cười yêu thương.
" Đương nhiên rồi. Bọn họ đều rất lương thiện, bọn họ là anh hùng của chúng ta, nhất định bọn họ sẽ gặp được nhau ở trên thiên đường. " Mary cũng nói một cách chắc chắn, cô tin là vậy.
Ban đầu Mary còn cho rằng, khi thấy tử thần nhẹ nhàng lướt qua mình, đáng lẽ ra cô phải thấy sợ hãi mới đúng, nhưng Mary mình không cảm thấy sợ hãi chút nào. Thậm chí người nhà cô còn khuyên cô nên đi gặp bác sĩ tâm lý.
Lần đầu tiên nhìn thấy tin tức liên quan tới Bradley Ray Caver, cô đã không sợ hãi, chỉ trong khoảnh khắc đó thôi cô đã hiểu rõ, ánh sáng mãi mãi sẽ ở đây. Ác ma vĩnh viễn không bao giờ đoạt đi được những thứ tốt đẹp mà mọi vật đang hướng tới.
" Mẹ, mẹ đoán xem giờ tên người xấu đó đang ở đâu ạ? " Bé trai lại tò mò hỏi tiếp.
" Mẹ cũng không biết nữa, nhưng mẹ nghĩ, tên người xấu đó hẳn đang ở một nơi rất u ám dơ bẩn, giống như một con chuột vậy. Bọn chúng sợ ánh sáng mặt trời, bọn họ vĩnh viễn không thể làm tổn thương con, thế cho nên con đừng sợ nhé. "
" Con không sợ! Về sau con cũng muốn giống như chú Bradley, làm một người anh hùng, về sau con cũng muốn đi bắt kẻ xấu. " Bé trai nói xong còn vỗ vỗ ngực mình ra vẻ đĩnh đạc, giống như là sợ Mary không tin lời bé nói.
" Vậy thì tốt quá, tới lúc đó con có thể bảo vệ mẹ và mọi người rồi, kẻ xấu nhất định sẽ rất sợ con. " Mary nói, cô không nhịn được mà còn cười thành tiếng.
" Người xấu chính là con chuột thối, đương nhiên hắn sẽ phải sợ con rồi!! Henry cũng rất ghét người xấu, nó cũng có thể bắt chuột nữa, mẹ, mẹ nghĩ xem người xấu có sợ Henry không ạ? "
Bé trai hớn hở nói, nhưng cả bé và Mary đều không nhận ra rằng cách đó không xa đã có người đàn ông nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Cuối cùng, vẻ mặt hắn còn trở nên vặn vẹo.
Bóng tối dần dần đi về phía Mary và bé trai, lưỡi dao lạnh lẽo được người đó lấy từ trong tay áo ra. Sau đó, hắn hành động giống như một chú chuột, yên lặng không tiếng động, hắn từ từ tiến lại gần chỗ Mary.
" Tôi cho anh một giây, mau buông dao ra. "
Một thanh âm lạnh lùng mang theo hơi thở của sự tử vong vang lên bên tai người đó, hắn cảm nhận được có thứ gì đó lành lạnh dí sát vào ót hắn. Hắn chậm rãi giơ dao lên, trên lưỡi dao bóng loáng phản chiếu nụ cười mê người của Chúc An Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.