Chương 7
Lâm Tử Tự
18/11/2016
CHƯƠNG 7
Khi thấy Hạ Tiểu Du thay áo choàng tắm của khu nghỉ mát suối nước nóng đi ra, dưới vạt áo lộ ra cổ chân mảnh khảnh, làn da trắng mịn, tim Ban Thần Khanh kích động một trận. Hắn đưa Hạ Tiểu Du đến suối nước nóng, đích thật là có ý niệm “Muốn xem cảnh Hạ Tiểu Du mặc áo choàng tắm” trong đầu. Đến lúc thấy được dáng vẻ mị hoặc như vậy. Tâm Ban Thần Khanh lại từng trận từng trận náo động. Hắn một mặt thầm mắng mình lang sói, mặt khác lại không thể thu lại ánh mắt lang sói của mình.
Hạ Tiểu Du dáng vẻ ngượng ngùng đi ra, ngồi đối diện Ban Thần Khanh. Ban Thần Khanh gọi rất nhiều thức ăn, thỉnh thoảng lại bảo Hạ Tiểu Du phải ăn nhiều một chút.
Hai người cùng ngâm suối nước nóng. Ban Thần Khanh không cách nào khống chế cho ánh mắt không lướt đến trên da thịt trần trụi của Hạ Tiểu Du. Song song, Ban Thần Khanh cũng cố ý khoe dáng người hắn một chút, khi Hạ Tiểu Du khen làn da màu đồng khỏe mạnh của hắn, Ban Thần Khanh rất là đắc ý.
.
.
Buổi tối, khu nghỉ mát tổ chức đốt lửa trại cho khách đến nghỉ. Những người trẻ tuổi tụ một chỗ hát ca nhảy múa. Ban Thần Khanh kéo Hạ Tiểu Du vào, bị từ chối, nên hắn một mình nhảy vào giữa đám người. Lúc còn cùng mọi người ca múa, Ban Thần Khanh chợt thấy Hạ Tiểu Du ngồi một mình một bên ngẩng đầu lên ngắm bầu trời đêm mỉm cười, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt cậu.
Có thể Hạ Tiểu Du đang nghĩ đến chuyện vui, cũng có thể là đang cảm ơn cuộc sống. Trong mắt người khác Hạ Tiểu Du bất quá có lẽ chỉ là một cậu thanh niên có gương mặt thanh tú, thế nhưng trong mắt Ban Thần Khanh, chính là người mà hắn cảm thấy đáng yêu nhất.
.
.
Nghỉ một kì cuối tuần ở ngoại thành, Ban Thần Khanh đưa Hạ Tiểu Du về nhà.
“Vui chứ?”
“Ân.”
“Lần sau đi nữa được không?”
Hạ Tiểu Du cười cười: “Lần sau nói tiếp đi.”
“Em không thích?” Ban Thần Khanh không khỏi có chút thất vọng, hắn rất mong có thêm cơ hội cùng Tiểu Du đi nghỉ.
“Cũng không phải không thích, nhưng bản tính tôi vốn dĩ không thích náo nhiệt, cũng không thích hoạt động ngoài trời lắm. A, xin lỗi, tôi chán lắm đúng không.” Hạ Tiểu Du nói, cười cười xin lỗi.
“Không, không phải. Nếu em không thích lắm, thì thỉnh thoảng chúng ta đi một lần. Nhưng em cũng không được ở mãi trong nhà.”
“Ừ. Tôi biết mà.”
Biết Hạ Tiểu Du cũng không ghét, Ban Thần Khanh liền yên tâm.
.
.
Lúc Y Toa Bối đến tìm Ban Thần Khanh, hắn đang cầm vòi nước rửa xe ở sân sau biệt thự. Nhìn Ban Thần Khanh mặc áo pull cộc tay, khoe ra cơ ngực cùng cơ tay rắn chắn, quần jean bó sát vào đường cong gợi cảm từ hông xuống chân, Y Toa Bối đầu tiên là quan sát một chút, sau đó cười nhạo nói: “Này, anh mặc thành như vậy đi hẹn hò với cậu ấy sao? Thối tha không biết xấu hổ, trắng trợn khoe sắc.”
“Có thể lợi dụng đều phải lợi dụng.” Ban Thần Khanh dày mặt nói, thái độ của hắn khiến Y Toa Bối tuyệt đối không nói được gì.
“Hả, đây không phải chiếc xe bị anh biếm lãnh cung sao, sao lại lái nó rồi.” Phát hiện chiếc xe Ban Thần Khanh đang rửa chính là chiếc Porche Cayenne turbo S hắn chẳng khi nào lái, Y Toa Bối hỏi: “Em nhớ lúc anh mua rồi không thích mấy.”
“Đưa Hạ Tiểu Du ra ngoài, lái chiếc này tương đối không gây chú ý.”
“Ha, rốt cuộc cũng biết mấy chiếc xe của anh gây chú ý bao nhiêu rồi. Này! Nếu không đi, tặng chiếc Ferrari cho em chơi đi.” Y Toa Bối cười nói.
“Lấy đi.” Ban Thần Khanh hào phóng nói.
“Cậu ấy không biết, đúng không.” Y Toa Bối đi tới, tránh nước văng, nhìn biểu tượng trên xe: “Cậu ấy hẳn là nhìn không biết biểu tượng trên xe.”
“Hoàn toàn không hiểu. Nhưng cậu ấy vốn không thèm để ý. Niềm vui cùng hạnh phúc của cậu ấy không vì mấy thứ này.”
“Hình như anh có chút thay đổi.” Y Toa Bối xoay mặt nhìn Ban Thần Khanh.
“Không phải hình như, thật sự có thay đổi. Tiểu Du khiến anh thay đổi.” Ban Thần Khanh cũng nhìn về phía Y Toa Bối: “Em không hiểu được loại cảm giác này đâu.”
“Cái gì vậy, khinh thường em chưa từng yêu đương sao?” Y Toa Bối bất mãn.
Nghe lời Y Toa Bối phản bác, Ban Thần Khanh giật mình: “Bọn anh… Bây giờ vẫn chưa tính là yêu đương.” Ban Thần Khanh hướng mắt nhìn về phía trước.
Khi thấy Hạ Tiểu Du thay áo choàng tắm của khu nghỉ mát suối nước nóng đi ra, dưới vạt áo lộ ra cổ chân mảnh khảnh, làn da trắng mịn, tim Ban Thần Khanh kích động một trận. Hắn đưa Hạ Tiểu Du đến suối nước nóng, đích thật là có ý niệm “Muốn xem cảnh Hạ Tiểu Du mặc áo choàng tắm” trong đầu. Đến lúc thấy được dáng vẻ mị hoặc như vậy. Tâm Ban Thần Khanh lại từng trận từng trận náo động. Hắn một mặt thầm mắng mình lang sói, mặt khác lại không thể thu lại ánh mắt lang sói của mình.
Hạ Tiểu Du dáng vẻ ngượng ngùng đi ra, ngồi đối diện Ban Thần Khanh. Ban Thần Khanh gọi rất nhiều thức ăn, thỉnh thoảng lại bảo Hạ Tiểu Du phải ăn nhiều một chút.
Hai người cùng ngâm suối nước nóng. Ban Thần Khanh không cách nào khống chế cho ánh mắt không lướt đến trên da thịt trần trụi của Hạ Tiểu Du. Song song, Ban Thần Khanh cũng cố ý khoe dáng người hắn một chút, khi Hạ Tiểu Du khen làn da màu đồng khỏe mạnh của hắn, Ban Thần Khanh rất là đắc ý.
.
.
Buổi tối, khu nghỉ mát tổ chức đốt lửa trại cho khách đến nghỉ. Những người trẻ tuổi tụ một chỗ hát ca nhảy múa. Ban Thần Khanh kéo Hạ Tiểu Du vào, bị từ chối, nên hắn một mình nhảy vào giữa đám người. Lúc còn cùng mọi người ca múa, Ban Thần Khanh chợt thấy Hạ Tiểu Du ngồi một mình một bên ngẩng đầu lên ngắm bầu trời đêm mỉm cười, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt cậu.
Có thể Hạ Tiểu Du đang nghĩ đến chuyện vui, cũng có thể là đang cảm ơn cuộc sống. Trong mắt người khác Hạ Tiểu Du bất quá có lẽ chỉ là một cậu thanh niên có gương mặt thanh tú, thế nhưng trong mắt Ban Thần Khanh, chính là người mà hắn cảm thấy đáng yêu nhất.
.
.
Nghỉ một kì cuối tuần ở ngoại thành, Ban Thần Khanh đưa Hạ Tiểu Du về nhà.
“Vui chứ?”
“Ân.”
“Lần sau đi nữa được không?”
Hạ Tiểu Du cười cười: “Lần sau nói tiếp đi.”
“Em không thích?” Ban Thần Khanh không khỏi có chút thất vọng, hắn rất mong có thêm cơ hội cùng Tiểu Du đi nghỉ.
“Cũng không phải không thích, nhưng bản tính tôi vốn dĩ không thích náo nhiệt, cũng không thích hoạt động ngoài trời lắm. A, xin lỗi, tôi chán lắm đúng không.” Hạ Tiểu Du nói, cười cười xin lỗi.
“Không, không phải. Nếu em không thích lắm, thì thỉnh thoảng chúng ta đi một lần. Nhưng em cũng không được ở mãi trong nhà.”
“Ừ. Tôi biết mà.”
Biết Hạ Tiểu Du cũng không ghét, Ban Thần Khanh liền yên tâm.
.
.
Lúc Y Toa Bối đến tìm Ban Thần Khanh, hắn đang cầm vòi nước rửa xe ở sân sau biệt thự. Nhìn Ban Thần Khanh mặc áo pull cộc tay, khoe ra cơ ngực cùng cơ tay rắn chắn, quần jean bó sát vào đường cong gợi cảm từ hông xuống chân, Y Toa Bối đầu tiên là quan sát một chút, sau đó cười nhạo nói: “Này, anh mặc thành như vậy đi hẹn hò với cậu ấy sao? Thối tha không biết xấu hổ, trắng trợn khoe sắc.”
“Có thể lợi dụng đều phải lợi dụng.” Ban Thần Khanh dày mặt nói, thái độ của hắn khiến Y Toa Bối tuyệt đối không nói được gì.
“Hả, đây không phải chiếc xe bị anh biếm lãnh cung sao, sao lại lái nó rồi.” Phát hiện chiếc xe Ban Thần Khanh đang rửa chính là chiếc Porche Cayenne turbo S hắn chẳng khi nào lái, Y Toa Bối hỏi: “Em nhớ lúc anh mua rồi không thích mấy.”
“Đưa Hạ Tiểu Du ra ngoài, lái chiếc này tương đối không gây chú ý.”
“Ha, rốt cuộc cũng biết mấy chiếc xe của anh gây chú ý bao nhiêu rồi. Này! Nếu không đi, tặng chiếc Ferrari cho em chơi đi.” Y Toa Bối cười nói.
“Lấy đi.” Ban Thần Khanh hào phóng nói.
“Cậu ấy không biết, đúng không.” Y Toa Bối đi tới, tránh nước văng, nhìn biểu tượng trên xe: “Cậu ấy hẳn là nhìn không biết biểu tượng trên xe.”
“Hoàn toàn không hiểu. Nhưng cậu ấy vốn không thèm để ý. Niềm vui cùng hạnh phúc của cậu ấy không vì mấy thứ này.”
“Hình như anh có chút thay đổi.” Y Toa Bối xoay mặt nhìn Ban Thần Khanh.
“Không phải hình như, thật sự có thay đổi. Tiểu Du khiến anh thay đổi.” Ban Thần Khanh cũng nhìn về phía Y Toa Bối: “Em không hiểu được loại cảm giác này đâu.”
“Cái gì vậy, khinh thường em chưa từng yêu đương sao?” Y Toa Bối bất mãn.
Nghe lời Y Toa Bối phản bác, Ban Thần Khanh giật mình: “Bọn anh… Bây giờ vẫn chưa tính là yêu đương.” Ban Thần Khanh hướng mắt nhìn về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.