Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Quyển 6 - Chương 25: Thích cô ấy ư? Tôi vốn không mê phụ nữ mà!

Vệ Sơ Lãng

18/12/2013



Tận mắt nhìn Xán Xán bị Cao Vũ lôi nhanh khỏi bar, bỗng nhiên không biết từ đâu, một phụ nữ xông ra.

- Cao Vũ đâu rồi?

Mọi người bàng hoàng, hóa ra kịch hay còn chưa hết, càng đến đoạn cuối càng giật gân!

Cao Vũ mặt lạnh tanh, nghe tiếng người phụ nữ, bỗng nhiên cau mày. Đồng thời, người ấy cũng phát hiện ra Cao Vũ trong đám đông, xông ngay lên, tóm lấy cổ áo Cao Vũ:

- Anh nói cho tôi rõ, vì sao anh không nghe điện thoại của tôi?

- Cút đi! – Giọng nói Cao Vũ đột ngột có phần lạnh lẽo.

Người phụ nữ bất châp, nhìn chòng chọc vào anh, giọng nói rít lên:

- Anh bảo tôi cút đi? Cuối cùng anh đuối tôi cút đi!

- Bô’p…

Những ngón tay in vệt đỏ lên khuôn mặt điển trai của Cao Vũ

Nếu nói rằng mọi người xem Xán Xán khi nãy với tâm lý thưởng thức hài kịch thì đến cái tát này, chắc chắn là vở kịch đang lên cao trào, người có mặt đều muốn xem diễn biến sẽ

Đến đâu nữa

Trong chốc lát, trong quán bar chẳng khác gì thùng thuốc súng, bị châm ngòi.

Cái tát cực mạnh, Cao Vũ đứng đó, thò tay lau vết máu rỉ ra mép, không màng tới sự chỉ trỏ của người xem, vẫn lạnh như băng nhìn người phụ nữ, lãnh đạm nói:

- Cô đừng quá đáng!

Thế nhưng người đó dường như phát điên, hùng hổ giật cổ áo Cao Vũ:

Tôi quá đáng? Anh bảo tôi quá đáng? Thế thì tôi cho anh biết tôi còn quá đáng hơn!

Vừa nói, cô ta vừa vươn tay tóm lấy chai rượu đỏ trên bàn.

- Bốp…

Tiếng chai rượu vỡ khiến mọi người im bặt, kinh ngạc nhìn mọi việc trước mắt. Cao Vũ vẫn bình thản đứng đó, người phụ nữ kia thì nằm sóng xoài ra đất, chai rượu vỡ tung tóe trên sàn. Giữa hai người là Tô Xán Xán!

Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn vào người phụ nữ, ánh mắt sắp phun lửa ngủn ngụt. Quá đáng quá rồi đấy! Dám đập vỡ chai ruợu à? Có biết giá chai này bao nhiêu? Lãng phí đến nhục!



Cao Vũ hoàn toàn không biết lòng dạ thật sự Xán Xán thế nào, càng không hiểu nổi việc Xán Xán đột nhiên đứng chôn trước mặt hai người. Bất giác anh thấy lòng dịu lại… cái con bé này… Cớ sao…

Người phụ nữ hung hãn kia nhỏm dậy, chuấn bi xông vào tử chiến với Xán Xán. Cao Vũ đột nhiên kéo tay Xán Xán, mặc kệ mọi người nhìn, chạy ra khỏi quán bar.

Hai người chạy râ’t lâu, lâu lắm, đến khi tiếng huyên náo yên ắng hẳn, Cao Vũ mới dừng lại.

- Ôi trời!

Xán Xán đang theo sát đằng sau Cao Vũ, không ngờ anh ta đột ngột dừng lại khiến cô giật thót mình, ôm ngực thở phì phò. Cao Vũ kinh hãi:

- Sao thế? Lúc nãy cô ta làm em bị thương à?

Lẽ nào mới rồi anh không để ý, Xán Xán đã bị kẻ phát điên kia choảng chai rượu vào rồi?

Xán Xán vò trán, mơ hồ ngẩng lên nhìn Cao Vũ.

Quan sát cô khắp lượt từ trên xuống dưới, thấy cô lành lặn vô sự, Cao Vũ thở phào một hơi dài, nhưng miệng lại mắng:

- Tô Xán Xán, em thật là đứa ngu ngốc!

Ngu ngốc? Xán Xán nghe mà thấy lạ.

Cao Vũ nhìn cô đầy vẻ trách cứ:

- Ai bảo em xông vào chứ? – Tiếp đó lại hạ giọng, ánh mắt cũng dịu dàng trở lại – Nếu cái chai đó đập trúng em thì sao hả?

Anh không nói nữa, dưới ánh đèn đường vàng vọt, anh bỗng nhiên nhìn kỹ gương mặt Xán Xán. Đôi mắt không to, mũi không cao, đôi môi dày dường như chẳng bao giờ mím chặt, lại thêm ánh mắt ngây thơ ướt át, cô gái này quả thực là râ’t ngốc. Nhưng cô có ngốc nghêch thì cũng không thể xông vào nguy hiểm như thế chứ? Cái chai rượu đó đáng giá thực, nhưng đập vào đầu là có thể gây mâ’t mạng. Vả lại, nhỡ mà chai vỡ, mảnh sắc cào vào mặt, lẽ nào không làm xấu gái hay sao?

Trong lòng tuy rất muốn trách nhưng không thể giận nổi, ánh nhìn cũng càng lúc càng trìu mến. Anh bước đến trước mặt cô, không kìm nổi thò tay chỉnh trang lại áo tóc xộc xệch:

Đi nào.

Lúc này Xán Xán vẫn còn say, mơ mơ màng màng bị anh lôi đi.

Hai người một trước một sau lẳng lặng bước, bỗng nhiên Cao Vũ mở miệng phá tan sự im ắng.

Em có muốn biết người phụ nữ đó vì sao đánh anh không?

Thâ’y Xán Xán không phán ứng gì, Cao Vũ cười đau khổ, lẩm bẩm một mình:

Mà thôi, dù sao em cũng chẳng hiểu gì, để anh nói cho em biết ..Cô â’y là con gái một người bạn của cha anh. Bọn anh biết nhau từ nhỏ, ban đầu quan hệ cũng râ’t tốt. – Anh thở dài, mắt tối sầm lại, tiếp tục tự lẩm bẩm. – Thực ra trước nay anh coi cô ấy như em gái, nhưng cô ấy lại không hiểu thê’ cứ nằng nặc đòi anh cưới. Sao có thể thế được? Anh vốn không thích phụ nữ. Vì thế anh cho cô ây biê’t điều đó, ngờ đâu cô ấy vẫn sống chết đeo đuổi anh, nhâ’t mực đòi anh làm người yêu, cô â’y làm hết mọi cách đê’ quấy nhiễu anh, thậm chí còn dọa mang chuyện anh thích người cùng giới ra nói với bố mẹ anh. Để tránh cô ấy, anh phải dọn tới thành phố này, ai ngờ vẫn bị cô â’y tìm được…

Nói xong những điều này, anh ngừng lại, nhìn Xán Xán ngây ngô không một chút phản ứng:

- Bao nhiêu người chỉ đứng xem kịch hay, sao em lại dại dột xông vào chứ? Em đúng là ngốc chết đi được!



Ngốc? Anh nói nhiều như vậy, Xán Xán chỉ vào tai mỗi chữ này. Quay mình lại, cô nắm chặt lấy cổ áo Cao Vũ:

- Em cảnh cáo anh! Không được nói em ngốc nữa! Em… em không ngốc! – Vì say rượu, lời nói ra đều chỉ ở đầu lưỡi, lè nhè.

Cao Vũ đành cười gượng:

- Phải, em không ngốc.

Xán Xán thỏa mãn gật đầu, vẫn tóm chặt lấy cổ áo anh:

- Anh… anh chỉ thích lừa em! Như thế… như thế không được…

Cao Vũ mâp máy môi:

- Được rồi, không lừa nữa!

- Anh cũng không được bắt em giặt quần áo, dọn dẹp phòng cho anh! Em… em không phải người hầu của anh!

- Việc đó là vì em thua anh mà.

- Thua anh cũng không được! Không được! – Xán Xán tóm chặt anh không rời tay.

- Em muốn lười biêng à?

- Em lười biêng, em lười biếng, …

Nhìn cô ngốc trước mặt mình cứ vênh vênh cái mặt say mèm lè nhè, bao nhiêu phiền muộn suốt buổi tối trong lòng Cao Vũ bỗng chốc tan biến hết, anh mỉm cười:

- Anh có thể nhận lời em nhưng em phải trả ơn anh chứ?

- Trả ơn? – Đầu óc Xán Xán lùng bùng.

- Đúng vậy, anh để em làm ít nhưng không thể giúp không công được.

- Để em nghĩ đã…

Cao Vũ hứng thú quan sát Xán Xán đang đăm chiêu suy nghĩ, tâm trạng càng lúc càng hưng phấn, anh chỉ muốn làm khó cô xem cô lại nghĩ ra trò gì bâ’t ngờ. Nhưng trong khoảnh khắc đó, một cái chạm nhẹ thoảng hơi rượu, không thể ngờ, lướt qua môi anh. Sau đó, anh nhìn thấy gương mặt cười ngờ nghệch của Xán Xán, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt mơ mang đầy vẻ đắc ý đang tự lẩm bấm:

- Em… em đã trả ơn anh rồi, anh… những gì anh nói không thể không giữ lời đấy…

Cô say rồi, thật sự say rồi.

Một luồng máu nóng trong tim anh phun trào, anh vòng tay ôm cô vào lòng mình, cúi xuống hôn lên môi cô. Không biết bao nhiêu lâu sau, Xán Xán chịu không nổi, dụi đầu vào lòng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook