Chương 52: Gặp lại nhau
Cô gái nhỏ bé
31/03/2024
Lúc đầu mẹ Cố rất sốc về chuyện này nhưng cũng may mẹ cô vượt qua được
và bà đã đồng ý lời khẩn cầu của cô và cùng cô qua Brazil sinh sống phần đời còn lại của mình, vì không biết gọi mẹ như thế nào cho khỏi lộn nên cô đã xin phép hai người phụ nữ đáng trân trọng này và họ đã chỉ cô gọi như vậy nên cô mới dám gọi như thế.
Gần cuối thai kỳ nên cô cảm thấy khó ngủ một chút, với lại hay đau lưng, chân và tay nữa, mỗi tối cô đầu nhờ người hầu đấm bóp cho mình một chút mới thoải mái được, mang thai quả thật không dễ dàng gì nhưng cô nghĩ đến con mình thì tâm trạng lại vui lên rất nhiều, mọi thứ cô cố gắng đều vì nhỏ bảo bối này.
- Con cảm thấy thế nào rồi, đứa bé có quậy phá nhiều không?
- Có ạ, là con trai nên quậy một chút ạ.
- Cố gắng một chút con cũng sắp sinh rồi, sinh xong thì tha hồ chạy nhảy, chứ mẹ thấy con bầu bì mà nghịch ngợm cũng không kém đâu đó.
- Dạ vâng ạ…hihihi…
Cô đang cố gắng từng ngày đây, tuy không có anh bên cạnh nhưng đổi lại cô có người thân luôn luôn bên cạnh mình, quan tâm khiến cô cũng cảm thấy yên lòng, dù là cô rất nhớ anh ngay cả khi ngủ cô cũng năm mơ thấy anh và hiện tại cô cũng không còn giận anh nữa nhưng có điều cô vẫn không muốn gặp mặt anh, ba mẹ cũng khuyên cô chuyện cũ thì đừng nên để trong lòng, cô nghĩ cũng phải nên đã nghe lời họ không đặt nặng vấn đề đó nữa.
Thỉnh thoảng cô vẫn nói chuyện với anh chị Jenny, được biết từ ngày cô bỏ đi anh đã cho người đi tìm cô và đến bây giờ vẫn vậy, ban đầu cô còn suy nghĩ anh tìm cô làm gì chẳng phải anh kêu cô bỏ đứa trẻ này sao, anh càng tìm cô thì cô càng để anh không tìm được mình.
- ủa anh hai, sao anh lại về giờ này mà khuôn mặt anh có chút buồn, anh gặp chuyện gì sao?
- Con nhận được cuộc gọi nói bên công ty con có chút vấn đề, lát nữa con sẽ qua đó xem thử thế nào.
- Vấn đề gì thế anh, có nghiêm trọng không ạ.
Hai công ty con mà ba mẹ đã để lại cho cô thì có một công ty đang gặp trục trặc, lúc bầu cô chưa to thì một mình cô giải quyết không sao cô, nhưng gần đến cuối thai kỳ đi lại bất tiện nên cô đã để anh trai mình quản lý giúp và hôm nay nghe anh nói vậy nên cô muốn đích thân đến xem, dù sao thì ở nhà bấy lâu nay cũng ngứa tay chân, mặc dù mọi người phản đối không cho cô đi nhưng dưới sự nài nỉ thì mọi người cũng mềm lòng.
Ăn sáng xong thì hai người bắt đầu lên xe để tới công ty con, trước khi đi còn không quên nghe lời dặn của ba và hai bà mẹ thân yêu nữa.
- Con biết rồi mà, em ấy là em con, còn thằng nhóc này là cháu con nên cả nhà yên tâm, con sẽ không làm mất một cọng tóc nào của em ấy.
Dù mọi người không dặn dò thì Lăng Hách cũng biết mình cần làm gì cho em gái hắn mà với lại đứa cháu này là cục vàng của nhà họ Lăng nên anh cũng đâu dám làm liều để sơ xót chứ.
Cô chỉ việc ngồi xe thôi mà cũng mệt hết cả người, nhưng không sao chuyện công ty vẫn quan trọng hơn mà, cô và anh trai mình vào bên trong để giải quyết vấn đề, khoảng chừng vài tiếng sau cô bước lên xe của anh mình để trở về khu biệt thự gần đó nghỉ ngơi, tạm thời công ty con không có gì nghiêm trọng lắm nhưng Lăng Hách vẫn muốn kiểm tra một số vấn đề nên để cô về trước.
Đến tối anh trai cô đưa cô ra ngoài đi dạo theo yêu cầu của cô em gái này, nó còn chạy vô cửa hàng quàn áo để lựa đồ con nít mặc dù ở nhà đã mua đầy đủ hết rồi, nhưng do nhìn thấy cưng nên lại muốn sắm tiếp, nên anh cũng không cản được cô mà.
- Hân nhi…
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau cô, phải không ai khác chính là Vương Hàn Trạch, giọng nói này làm sao cô quên được cơ chứ, nghe tiếng anh khiến tim cô đập nhanh, cô cũng từ từ xoay người lại nhìn anh, nhìn anh có chút lạ khuôn mặt già ra một chút nhỉ nhưng vẫn giữ được phong độ đẹp trai đó, vẫn là không lường trước được mọi tình huống trớ trêu như thế này.
Vương Hàn Trạch không hề nhìn lầm đúng là người con gái anh hằng nhớ đêm mong đây mà, nhưng bây giờ cô lại thay đổi khá nhiều, khuôn mặt có vẻ đã trưởng thành hơn rất nhiều, khi nãy anh cứ nghĩ mình nhầm lẫn nhưng vì muốn xác nhận nên anh đã chạy lại và gọi tên cô, thà lầm còn hơn bỏ xót và cuối cùng anh đã không hề lầm.
- Thư Hân chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không em? Anh có rất nhiều điều muốn nói với em.
- Được.
Hai người đã đến lúc phải nói chuyện rõ ràng rồi, cô đã trốn tránh anh tám tháng nay bây giờ cũng nên đối diện với anh.
- Thư Hân…em ổn không?
- Em không sao đâu, anh về trước chờ em nha.
Vương Hàn Trạch nhận ra người đi cùng Thư Hân là ai, chính là nhân viên của tập đoàn anh đã xin nghỉ phép và một thời gian sau xin nghỉ luôn, thật không ngờ thế mà bọn họ lại quen nhau sao, cũng đúng thôi anh tồi tệ thấ này thì anh cũng mất đi cơ hội rồi còn gì.
Lăng Hách nghe lời em gái ra xe đi về biệt thự trước, Vương Hàn Trạch nhanh chân đi tới đỡ lấy tay cô đi ra ngoài, cô không từ chối để mặc anh dìu mình đi, vì cô chịu để anh đến gần mình đã khiến lòng anh vui lên rất nhiều, có phải cô hết giận anh rồi không?
Vừa vào xe anh đã không khống chế được sự nhớ thương của mình mà ôm cô vào lòng, thật sự, thật sự anh rất nhớ, mấy tháng nay anh tìm kiếm cô trong vô vọng, anh đã biết lỗi của mình rồi, là do anh nhất thời nóng giận là do anh nhất thời ngu ngốc nên đã không tin tưởng cô, chỉ cần cô chịu tha lỗi cho anh, miễn là cô vui chuyện gì anh cũng chấp nhận làm.
- Hân nhi anh rất nhớ em, anh xin lỗi, xin lỗi vì những chuyện trước đây, anh hối hận rồi, là do anh nhất thời nóng giận mà ngu ngốc, em đừng giận anh nữa có được không, anh cầu xin em.
Giọng nói của Vương Hàn Trạch run run vang lên, khi được anh ôm cô cảm nhận rõ hơi ấm của anh, hơi ấm này mùi hương này cô không bao giờ quên đi, cô cũng rất nhớ anh.
- Em đã không để ý tới những chuyện trước đây nữa, vậy nên anh đừng nhắc lại làm gì.
- Thật không, Thư Hân em đồng ý tha lỗi cho anh rồi sao?
- Em chỉ nói không để ý những chuyện trước kia thôi, còn việc tha lỗi cho anh em chưa nghĩ tới, còn phụ thuộc vào anh nữa, về thôi em mệt rồi.
Tha lỗi cho anh sao không dễ dàng cô không còn nhẹ dạ như trước nữa, không vì đôi ba câu dỗ ngọt của anh mà tha thứ dễ vậy được, anh không buồn vì cô từ chối mình nhưng ngược lại anh còn rất vui, cô nói vậy thì đồng nghĩa anh còn cơ hội, dù là một tia hy vọng nhỏ thì anh cũng sẽ cố gắng hết sức mình, anh không tin là cô không còn thương anh.
Gần cuối thai kỳ nên cô cảm thấy khó ngủ một chút, với lại hay đau lưng, chân và tay nữa, mỗi tối cô đầu nhờ người hầu đấm bóp cho mình một chút mới thoải mái được, mang thai quả thật không dễ dàng gì nhưng cô nghĩ đến con mình thì tâm trạng lại vui lên rất nhiều, mọi thứ cô cố gắng đều vì nhỏ bảo bối này.
- Con cảm thấy thế nào rồi, đứa bé có quậy phá nhiều không?
- Có ạ, là con trai nên quậy một chút ạ.
- Cố gắng một chút con cũng sắp sinh rồi, sinh xong thì tha hồ chạy nhảy, chứ mẹ thấy con bầu bì mà nghịch ngợm cũng không kém đâu đó.
- Dạ vâng ạ…hihihi…
Cô đang cố gắng từng ngày đây, tuy không có anh bên cạnh nhưng đổi lại cô có người thân luôn luôn bên cạnh mình, quan tâm khiến cô cũng cảm thấy yên lòng, dù là cô rất nhớ anh ngay cả khi ngủ cô cũng năm mơ thấy anh và hiện tại cô cũng không còn giận anh nữa nhưng có điều cô vẫn không muốn gặp mặt anh, ba mẹ cũng khuyên cô chuyện cũ thì đừng nên để trong lòng, cô nghĩ cũng phải nên đã nghe lời họ không đặt nặng vấn đề đó nữa.
Thỉnh thoảng cô vẫn nói chuyện với anh chị Jenny, được biết từ ngày cô bỏ đi anh đã cho người đi tìm cô và đến bây giờ vẫn vậy, ban đầu cô còn suy nghĩ anh tìm cô làm gì chẳng phải anh kêu cô bỏ đứa trẻ này sao, anh càng tìm cô thì cô càng để anh không tìm được mình.
- ủa anh hai, sao anh lại về giờ này mà khuôn mặt anh có chút buồn, anh gặp chuyện gì sao?
- Con nhận được cuộc gọi nói bên công ty con có chút vấn đề, lát nữa con sẽ qua đó xem thử thế nào.
- Vấn đề gì thế anh, có nghiêm trọng không ạ.
Hai công ty con mà ba mẹ đã để lại cho cô thì có một công ty đang gặp trục trặc, lúc bầu cô chưa to thì một mình cô giải quyết không sao cô, nhưng gần đến cuối thai kỳ đi lại bất tiện nên cô đã để anh trai mình quản lý giúp và hôm nay nghe anh nói vậy nên cô muốn đích thân đến xem, dù sao thì ở nhà bấy lâu nay cũng ngứa tay chân, mặc dù mọi người phản đối không cho cô đi nhưng dưới sự nài nỉ thì mọi người cũng mềm lòng.
Ăn sáng xong thì hai người bắt đầu lên xe để tới công ty con, trước khi đi còn không quên nghe lời dặn của ba và hai bà mẹ thân yêu nữa.
- Con biết rồi mà, em ấy là em con, còn thằng nhóc này là cháu con nên cả nhà yên tâm, con sẽ không làm mất một cọng tóc nào của em ấy.
Dù mọi người không dặn dò thì Lăng Hách cũng biết mình cần làm gì cho em gái hắn mà với lại đứa cháu này là cục vàng của nhà họ Lăng nên anh cũng đâu dám làm liều để sơ xót chứ.
Cô chỉ việc ngồi xe thôi mà cũng mệt hết cả người, nhưng không sao chuyện công ty vẫn quan trọng hơn mà, cô và anh trai mình vào bên trong để giải quyết vấn đề, khoảng chừng vài tiếng sau cô bước lên xe của anh mình để trở về khu biệt thự gần đó nghỉ ngơi, tạm thời công ty con không có gì nghiêm trọng lắm nhưng Lăng Hách vẫn muốn kiểm tra một số vấn đề nên để cô về trước.
Đến tối anh trai cô đưa cô ra ngoài đi dạo theo yêu cầu của cô em gái này, nó còn chạy vô cửa hàng quàn áo để lựa đồ con nít mặc dù ở nhà đã mua đầy đủ hết rồi, nhưng do nhìn thấy cưng nên lại muốn sắm tiếp, nên anh cũng không cản được cô mà.
- Hân nhi…
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau cô, phải không ai khác chính là Vương Hàn Trạch, giọng nói này làm sao cô quên được cơ chứ, nghe tiếng anh khiến tim cô đập nhanh, cô cũng từ từ xoay người lại nhìn anh, nhìn anh có chút lạ khuôn mặt già ra một chút nhỉ nhưng vẫn giữ được phong độ đẹp trai đó, vẫn là không lường trước được mọi tình huống trớ trêu như thế này.
Vương Hàn Trạch không hề nhìn lầm đúng là người con gái anh hằng nhớ đêm mong đây mà, nhưng bây giờ cô lại thay đổi khá nhiều, khuôn mặt có vẻ đã trưởng thành hơn rất nhiều, khi nãy anh cứ nghĩ mình nhầm lẫn nhưng vì muốn xác nhận nên anh đã chạy lại và gọi tên cô, thà lầm còn hơn bỏ xót và cuối cùng anh đã không hề lầm.
- Thư Hân chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không em? Anh có rất nhiều điều muốn nói với em.
- Được.
Hai người đã đến lúc phải nói chuyện rõ ràng rồi, cô đã trốn tránh anh tám tháng nay bây giờ cũng nên đối diện với anh.
- Thư Hân…em ổn không?
- Em không sao đâu, anh về trước chờ em nha.
Vương Hàn Trạch nhận ra người đi cùng Thư Hân là ai, chính là nhân viên của tập đoàn anh đã xin nghỉ phép và một thời gian sau xin nghỉ luôn, thật không ngờ thế mà bọn họ lại quen nhau sao, cũng đúng thôi anh tồi tệ thấ này thì anh cũng mất đi cơ hội rồi còn gì.
Lăng Hách nghe lời em gái ra xe đi về biệt thự trước, Vương Hàn Trạch nhanh chân đi tới đỡ lấy tay cô đi ra ngoài, cô không từ chối để mặc anh dìu mình đi, vì cô chịu để anh đến gần mình đã khiến lòng anh vui lên rất nhiều, có phải cô hết giận anh rồi không?
Vừa vào xe anh đã không khống chế được sự nhớ thương của mình mà ôm cô vào lòng, thật sự, thật sự anh rất nhớ, mấy tháng nay anh tìm kiếm cô trong vô vọng, anh đã biết lỗi của mình rồi, là do anh nhất thời nóng giận là do anh nhất thời ngu ngốc nên đã không tin tưởng cô, chỉ cần cô chịu tha lỗi cho anh, miễn là cô vui chuyện gì anh cũng chấp nhận làm.
- Hân nhi anh rất nhớ em, anh xin lỗi, xin lỗi vì những chuyện trước đây, anh hối hận rồi, là do anh nhất thời nóng giận mà ngu ngốc, em đừng giận anh nữa có được không, anh cầu xin em.
Giọng nói của Vương Hàn Trạch run run vang lên, khi được anh ôm cô cảm nhận rõ hơi ấm của anh, hơi ấm này mùi hương này cô không bao giờ quên đi, cô cũng rất nhớ anh.
- Em đã không để ý tới những chuyện trước đây nữa, vậy nên anh đừng nhắc lại làm gì.
- Thật không, Thư Hân em đồng ý tha lỗi cho anh rồi sao?
- Em chỉ nói không để ý những chuyện trước kia thôi, còn việc tha lỗi cho anh em chưa nghĩ tới, còn phụ thuộc vào anh nữa, về thôi em mệt rồi.
Tha lỗi cho anh sao không dễ dàng cô không còn nhẹ dạ như trước nữa, không vì đôi ba câu dỗ ngọt của anh mà tha thứ dễ vậy được, anh không buồn vì cô từ chối mình nhưng ngược lại anh còn rất vui, cô nói vậy thì đồng nghĩa anh còn cơ hội, dù là một tia hy vọng nhỏ thì anh cũng sẽ cố gắng hết sức mình, anh không tin là cô không còn thương anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.