Chương 30: Nghỉ ngơi và đến tìm cô bạn nhỏ
Cô gái nhỏ bé
26/03/2024
Trợ lí của Hứa Vân Trì đưa hắn về khách sạn đã đặt phòng trước đó, khách sạn này nằm ở trung tâm của nước T luôn chứ không cần phải đi đâu xa, thuận tiện cho việc làm ăn của hắn, còn về việc riêng thì hắn sẽ tự mình thu xếp và giải quyết riêng.
- Jenny à, cô cũng sắp xếp đồ đạc của mình rồi nghỉ ngơi đi, đồ đạc của tôi cứ để đó tôi sẽ tự mình làm, cô cũng bay suốt cả ngày trời cũng mệt rồi.
- Giám đốc như vậy sao mà được ạ! Tôi là trợ lý bên cạnh anh, những công việc này là tôi phải làm sao có thể để anh làm được.
- Không sao cô cứ nghỉ ngơi đi, qua đấy cũng không có việc gì nhiều đâu nên cô cứ tranh thủ tận hưởng cảm giác thư thái này đi, chứ không mốt vè London công việc lại dí, cô sẽ không có cơ hội như này đâu đấy.
- Dạ vâng cảm ơn giám đốc, vậy tôi xin phép.
Jenny kéo vali của mình vô căn phòng ngay bên phòng của Hứa Vân Trì, hai người họ ở chung một căn phòng VIP lớn của khách sạn nhưng chỉ có điều mỗi người một chiếc phòng riêng mà thôi, mới đầu ai cũng nghĩ trợ lý của hắn là một người đàn ông, nhưng khi gặp mới biết là một cô gái.
Cô ấy không những trẻ trung mà nhìn rất xinh đẹp, cô ấy thật may mắn khi được làm việc cùng với Hứa Vân Trì, cái vị trí mà bao nhiêu người con gái mơ ước, cũng đúng thôi một người đàn ông ôn nhu, dịu dàng lại còn thành đạt như vậy thì cô gái nào mà chả say đắm cơ chứ, nhưng chắc có lẽ cô ấy ở kiếp trước đã tích rất nhiều đức nên kiếp này mới được như thế.
Trợ Lý Jenny thua hắn 05 tuổi, cô mới có 25 mà thôi, còn hắn thì đã 30, Jenny cũng bên cạnh hắn khá lâu rồi, từ hồi mà hắn còn làm trưởng phòng dưới quyền điều hành của ba hắn, sau này khi ông bà Hứa mất thì hắn lên nắm chức vị trí giám đốc điều hành và từ đó cô cũng được hành cử lên làm trợ lý thân cận của mình.
Hai người ngoài công việc ra thì còn là bạn bè thân thiết bên ngoài, tuy tuổi tác có chênh lệch nhau nhưng suy nghĩ của hai người luôn thấu hiểu đối phương, đến người ngoài nhìn vào còn phải thốt lên câu trời sinh một cặp, trai tài gái sắc nữa mà.
Tối đến hai người đang dùng bữa, vì Jenny thích không gian về đêm của nước T nên họ đã cho gọi dịch vụ chuẩn bị bữa tối ở ngoài ban công phía trước, nơi đây cũng chính là nơi cao nhất của khách sạn này rồi.
- Vân Trì anh tính khi nào thì đến thăm cô bé đó, có cần em chuẩn bị quà gì cho anh không hay anh đã chuẩn bị trước khi qua đây rồi.
- Anh tính ngày mai sẽ đi xuống dưới đó thăm gia đình cô ấy, cũng đã lâu lắm rồi không biết họ còn nhận ra anh hay không nữa, liệu rằng họ còn sinh sống ở đó không hay là chuyển đi nơi khác rồi.
- Em nghĩ sẽ không đâu, trái đất này tròn lắm ông trời cũng sẽ nghe được lời khẩn nguyện của anh mà, hai người nhất định sẽ gặp được nhau, cô bé đó rất dễ thương cũng giống y chang tính của anh vậy đó.
- Phải nói là dễ thương giống em mới đúng, tinh nghịch dễ mến, rất đáng yêu. Ngài mai em chuẩn bị đi với anh luôn nhé, anh còn phải nhờ em lựa một số hoa quả ngon để biếu mẹ cô ấy chứ.
- Dạ vâng anh, à đúng rồi sản phẩm lần này anh đưa cho tập đoàn Vương Gia làm là muốn tặng cho cô bé ấy sao?
- Đúng vậy, anh muốn đặt riêng mẫu dây chuyền để tặng cho cô ấy coi như là món quà của tình bạn bền chặt bọn anh, em thấy sao hợp lí chứ.
- Em thì thấy nó quá ý nghĩa, hi vọng Vương Gia sẽ cho chúng ta những loại mẫu mà chúng ta cảm thấy phù hợp, mà tập đoàn Vương Gia cũng có tiếng trong giới làm ăn, quan trọng là anh có thích không thôi, chứ nhiều tập đoàn ở London cung cấp mẫu cho anh mà anh có ưng đâu.
- Tại anh muốn chọn một tập đoàn tại nơi mà anh sinh ra để làm cho nó có ý nghĩa đó mà.
- Ai zoo thật là phô trương quá đi, đám nhà báo mà thấy được dung nhan của cô bé đó cũng sẽ rất bất ngờ giống như em, hồi nhỏ đã dễ thương như vậy thì chắc lớn lên sự xinh đẹp sẽ được nhân lên rất nhiều lần…hahaha…
Hứa Vân Trì và Jenny dùng bữa tối trong một không gian ngoài trời cùng với gió nhẹ nhàng khiến tâm trạng của cả hai cũng trở nên khác nhau, Hứa Vân Trì đang rất vui mừng vì ngày mai hắn sẽ được gặp lại người bạn thuở nhỏ của hắn, cũng đã 10 năm rồi tâm trạng hắn lúc này rất phấn khởi còn thể hiện rõ ra bên ngoài.
Nhưng còn Jenny cô ấy rất vui khi mà Hứa Vân Trì có cơ hội về đây để gặp lại người con gái thuở xưa, có thể nói là thanh mai trúc mã của anh, nhưng trong lòng rất buồn cô thích thầm anh đã từ rất lâu nhưng chỉ dám giấu trong lòng không dám nói ra bởi cô biết anh đã có người trong lòng, cô không muốn giữa anh và cô vì thứ tình cảm đơn phương này của cô mà trở nên lạnh nhạt hay lu mờ, nên cô đành cất đoạn tình cảm này trong trái tim mình, chỉ cần thấy anh hạnh phúc thì cô cũng thấy vui rồi.
Sáng hôm sau bọn họ chuẩn bị xong đồ đạc và những thứ cần thiết để lên đường tới nơi mà họ muốn, trên đường đi Jenny có mua một số hoa quả ngon để biếu gia đình cô ấy, một phần cô mua ít bởi Hứa Vân Trì có đem một số thực phẩm tốt bên London qua rồi nên họ chỉ mua một vài thứ để lấy thảo mà thôi.
Xe đưa họ tới đầu hẻm, hai người xuống xe thanh toán tiền rồi đi bộ vào bên trong lúc này đi ngang qua một ngôi nhà bỗng Hứa Vân Trì dừng chân lại nhìn vào bên trong, trợ lý nhìn theo liền biết anh đang nghĩ gì?
- Giám đốc đây chắc chắn là nhà của anh khi xưa đúng không ạ!
- Đúng vậy nhà của tôi thì ở đầu xóm, trước lúc đi bôn ba thì ba mẹ tôi đã đem bán lại cho một người khác và không biết giờ vẫn là người đó hay đã thay chủ mới rồi.
- Nếu giám đốc muốn chúng ta sẽ mua lại căn nhà này với giá gấp đôi so với khi họ mua.
- Thôi không cần vậy đâu, dù sao tôi cũng không ở mua lại làm gì chứ, cứ để họ ở đôi khi tôi nhìn lại cảm thấy vui.
- Jenny à, cô cũng sắp xếp đồ đạc của mình rồi nghỉ ngơi đi, đồ đạc của tôi cứ để đó tôi sẽ tự mình làm, cô cũng bay suốt cả ngày trời cũng mệt rồi.
- Giám đốc như vậy sao mà được ạ! Tôi là trợ lý bên cạnh anh, những công việc này là tôi phải làm sao có thể để anh làm được.
- Không sao cô cứ nghỉ ngơi đi, qua đấy cũng không có việc gì nhiều đâu nên cô cứ tranh thủ tận hưởng cảm giác thư thái này đi, chứ không mốt vè London công việc lại dí, cô sẽ không có cơ hội như này đâu đấy.
- Dạ vâng cảm ơn giám đốc, vậy tôi xin phép.
Jenny kéo vali của mình vô căn phòng ngay bên phòng của Hứa Vân Trì, hai người họ ở chung một căn phòng VIP lớn của khách sạn nhưng chỉ có điều mỗi người một chiếc phòng riêng mà thôi, mới đầu ai cũng nghĩ trợ lý của hắn là một người đàn ông, nhưng khi gặp mới biết là một cô gái.
Cô ấy không những trẻ trung mà nhìn rất xinh đẹp, cô ấy thật may mắn khi được làm việc cùng với Hứa Vân Trì, cái vị trí mà bao nhiêu người con gái mơ ước, cũng đúng thôi một người đàn ông ôn nhu, dịu dàng lại còn thành đạt như vậy thì cô gái nào mà chả say đắm cơ chứ, nhưng chắc có lẽ cô ấy ở kiếp trước đã tích rất nhiều đức nên kiếp này mới được như thế.
Trợ Lý Jenny thua hắn 05 tuổi, cô mới có 25 mà thôi, còn hắn thì đã 30, Jenny cũng bên cạnh hắn khá lâu rồi, từ hồi mà hắn còn làm trưởng phòng dưới quyền điều hành của ba hắn, sau này khi ông bà Hứa mất thì hắn lên nắm chức vị trí giám đốc điều hành và từ đó cô cũng được hành cử lên làm trợ lý thân cận của mình.
Hai người ngoài công việc ra thì còn là bạn bè thân thiết bên ngoài, tuy tuổi tác có chênh lệch nhau nhưng suy nghĩ của hai người luôn thấu hiểu đối phương, đến người ngoài nhìn vào còn phải thốt lên câu trời sinh một cặp, trai tài gái sắc nữa mà.
Tối đến hai người đang dùng bữa, vì Jenny thích không gian về đêm của nước T nên họ đã cho gọi dịch vụ chuẩn bị bữa tối ở ngoài ban công phía trước, nơi đây cũng chính là nơi cao nhất của khách sạn này rồi.
- Vân Trì anh tính khi nào thì đến thăm cô bé đó, có cần em chuẩn bị quà gì cho anh không hay anh đã chuẩn bị trước khi qua đây rồi.
- Anh tính ngày mai sẽ đi xuống dưới đó thăm gia đình cô ấy, cũng đã lâu lắm rồi không biết họ còn nhận ra anh hay không nữa, liệu rằng họ còn sinh sống ở đó không hay là chuyển đi nơi khác rồi.
- Em nghĩ sẽ không đâu, trái đất này tròn lắm ông trời cũng sẽ nghe được lời khẩn nguyện của anh mà, hai người nhất định sẽ gặp được nhau, cô bé đó rất dễ thương cũng giống y chang tính của anh vậy đó.
- Phải nói là dễ thương giống em mới đúng, tinh nghịch dễ mến, rất đáng yêu. Ngài mai em chuẩn bị đi với anh luôn nhé, anh còn phải nhờ em lựa một số hoa quả ngon để biếu mẹ cô ấy chứ.
- Dạ vâng anh, à đúng rồi sản phẩm lần này anh đưa cho tập đoàn Vương Gia làm là muốn tặng cho cô bé ấy sao?
- Đúng vậy, anh muốn đặt riêng mẫu dây chuyền để tặng cho cô ấy coi như là món quà của tình bạn bền chặt bọn anh, em thấy sao hợp lí chứ.
- Em thì thấy nó quá ý nghĩa, hi vọng Vương Gia sẽ cho chúng ta những loại mẫu mà chúng ta cảm thấy phù hợp, mà tập đoàn Vương Gia cũng có tiếng trong giới làm ăn, quan trọng là anh có thích không thôi, chứ nhiều tập đoàn ở London cung cấp mẫu cho anh mà anh có ưng đâu.
- Tại anh muốn chọn một tập đoàn tại nơi mà anh sinh ra để làm cho nó có ý nghĩa đó mà.
- Ai zoo thật là phô trương quá đi, đám nhà báo mà thấy được dung nhan của cô bé đó cũng sẽ rất bất ngờ giống như em, hồi nhỏ đã dễ thương như vậy thì chắc lớn lên sự xinh đẹp sẽ được nhân lên rất nhiều lần…hahaha…
Hứa Vân Trì và Jenny dùng bữa tối trong một không gian ngoài trời cùng với gió nhẹ nhàng khiến tâm trạng của cả hai cũng trở nên khác nhau, Hứa Vân Trì đang rất vui mừng vì ngày mai hắn sẽ được gặp lại người bạn thuở nhỏ của hắn, cũng đã 10 năm rồi tâm trạng hắn lúc này rất phấn khởi còn thể hiện rõ ra bên ngoài.
Nhưng còn Jenny cô ấy rất vui khi mà Hứa Vân Trì có cơ hội về đây để gặp lại người con gái thuở xưa, có thể nói là thanh mai trúc mã của anh, nhưng trong lòng rất buồn cô thích thầm anh đã từ rất lâu nhưng chỉ dám giấu trong lòng không dám nói ra bởi cô biết anh đã có người trong lòng, cô không muốn giữa anh và cô vì thứ tình cảm đơn phương này của cô mà trở nên lạnh nhạt hay lu mờ, nên cô đành cất đoạn tình cảm này trong trái tim mình, chỉ cần thấy anh hạnh phúc thì cô cũng thấy vui rồi.
Sáng hôm sau bọn họ chuẩn bị xong đồ đạc và những thứ cần thiết để lên đường tới nơi mà họ muốn, trên đường đi Jenny có mua một số hoa quả ngon để biếu gia đình cô ấy, một phần cô mua ít bởi Hứa Vân Trì có đem một số thực phẩm tốt bên London qua rồi nên họ chỉ mua một vài thứ để lấy thảo mà thôi.
Xe đưa họ tới đầu hẻm, hai người xuống xe thanh toán tiền rồi đi bộ vào bên trong lúc này đi ngang qua một ngôi nhà bỗng Hứa Vân Trì dừng chân lại nhìn vào bên trong, trợ lý nhìn theo liền biết anh đang nghĩ gì?
- Giám đốc đây chắc chắn là nhà của anh khi xưa đúng không ạ!
- Đúng vậy nhà của tôi thì ở đầu xóm, trước lúc đi bôn ba thì ba mẹ tôi đã đem bán lại cho một người khác và không biết giờ vẫn là người đó hay đã thay chủ mới rồi.
- Nếu giám đốc muốn chúng ta sẽ mua lại căn nhà này với giá gấp đôi so với khi họ mua.
- Thôi không cần vậy đâu, dù sao tôi cũng không ở mua lại làm gì chứ, cứ để họ ở đôi khi tôi nhìn lại cảm thấy vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.