Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh
Chương 68: Cách biến từ khoa học thành kinh dị
Vô Thủy Bất Độ
07/03/2024
Editor: Đan Mộc
Bass - không biết sợ là gì - cảm thấy dễ chịu hơn sau khi tuyên bố hào ngôn tráng chí của mình.
Cậu và Jofar tùy tiện tìm một chỗ trong phế điện đổ nát bụi bặm, ngồi dựa vào tường, yên lặng chờ cơn ác mộng trôi qua, Bass chống cằm, chán nản nghiêng đầu nhìn Jofar đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bass: Sau khi ra ngoài, nhất định phải nhờ Jofar tìm giúp mình vài người thầy, cố gắng trở nên văn võ song toàn, bảo vệ Jofar rồi bù đắp cho anh ấy!
Ví dụ như bắn tên, cưỡi ngựa, tốt nhất là còn có thể hiểu việc chính sự giống như Jofar, mặc dù ít nhất thì cậu phải biết đọc bản đồ trước cái đã...
Bass đắc ý ảo tưởng bộ dạng chính mình giương cung bắn tên, uy phong lẫm liệt ngồi trên lưng ngựa, phát ra tiếng cười khúc khích.
Bass: Lỡ sau này mình lợi hại quá, hí hí, vậy, có phải mình sẽ có thể phản công hay không?! Bakedon các loại với Jofar, bá đạo hôn thịnh thế mỹ nhan khiến mèo thèm khát của hắn!
Sau đó cool ngầu nói một câu: A, nam nhân, ngươi là lam nhân của ta, hiểu chưa?! (QT ghi lam nhân 100% nhé)
Jofar ảo trong đầu e thẹn gật đầu với cậu, nói: Biết nha.
Bass:...
Bass: .
Chết, chết mất thôi... Có hơi động lòng thì biết làm sao bây giờ?
Cậu lặng lẽ liếc trộm Jofar, người cao hơn mình tận hai cái đầu, mắt mèo sáng lấp lánh phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của quan hốt shit nhà cậu, hai cái tai nhỏ vẩy lia lịa.
Phản công ~ phản công ~ phản công! Ở phía trên ~ ở phía trên ~ ở phía trên!!!
Chú mèo nhỏ trong đầu Bass vừa chảy nước miếng vừa phấn khích hô hào, tiếng kêu meo meo dính dính nhớp nhớp, không chút liêm sỉ YY người đối diện.
Mà một chú mèo khác thì khinh bỉ nhìn con mèo tà răm đang phát xuân, vẻ mặt tựa như đang nói: Đừng có chơi ngu, muốn ở trên á? Mơ giữa ban ngày hả*?(nguyên văn là 脐橙吗? phát âm nghe quen lắm nhưng tui ko nhớ ra)
Tà răm meo: Vậy cũng được! Kao không quan tâm, kao muốn!
Khinh bỉ meo xua tay: Nonono~ đừng quên hình tượng của ngươi trong mắt Jofar là một chú mèo ngây thơ đấy, cẩn thận hình tượng đổ nát, bị ném vào lãnh cung uống gió tây bắc! Đồ mèo dăm!
Tà răm meo:...
Hai con mèo gào gừ cãi nhau không ngớt trong đầu Bass, mà trong hiện thực, Jofar vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên cảm giác được gì đó, hắn mở mắt ra, nhìn về phía Bass, hỏi: “Chẳng bao lâu nữa dạng mèo của em sẽ thành niên đúng không?”
Bass đang ôm gối ngồi xuất thần, bị Jofar đột nhiên mở miệng làm sợ hết hồn, lấy lại tinh thần mới “Ừ” một tiếng, gãi gãi má.
“Em cũng không biết chuyện gì xảy ra với dạng mèo của mình nữa, từ khi em biến thành người lại đột nhiên bắt đầu phát triển.”
Jofar nghe vậy rồi không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại. Bass chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói một câu: “Vừa đúng lúc.”
Bass: “...” Vừa đúng lúc? Vừa đúng lúc nào cơ?
Là con ngoan lớn rồi có thể đánh, hay là vợ ngoan lớn rồi có thể đánh hả? Cái kiểu nói chuyện một nửa rồi thôi đáng ghét lắm biết không!
Bass rảnh rỗi đau “bi”, kế thừa truyền thống thích tìm đường chết của các boss, trong lòng tò mò muốn chết, dù muốn hỏi Jofar cho rõ nhưng nhìn thấy Jofar lại bắt đầu nghỉ ngơi tiếp, rõ ràng không định nói thêm nên cậu cũng chỉ có thể bỏ qua.
Bass khá sợ Jofar, chỉ có thể nói thầm trong lòng vài câu, nhích lại gần hắn thêm một chút rồi chui đầu xuống cánh tay hắn, thuần thục bọc mình vào trong vòng tay của Jofar rồi tiếp tục ngẩn người.
Chờ một lúc lâu thật lâu, dưới mông Bass như bị lửa đốt không ngồi yên nổi được nữa, nhỏ giọng hỏi Jofar:
“Jofar à, chúng ta đến cùng phải ngồi đây đến khi nào? Chẳng lẽ ác mộng của anh chỉ là ngồi như vậy thôi hả?”
Jofar mở mắt ra, “Không phải, ta đang chờ.”
Bass hiếu kỳ hỏi: “Chờ cái gì?”
Jofar nhìn ánh nắng yếu ớt rọi vào từ cửa sổ của cung điện bỏ đi, nhẹ giọng nói: “Khi mặt trời xuống núi, rất nhanh em liền có thể nhìn thấy ác mộng của ta thôi.”
“Ác mộng của anh liên quan tới ban đêm à?”
“Ừ.”
“Jofar...”
“Xuỵt!”
Jofar đặt tay lên môi Bass, lắc đầu ra hiệu Bass không nên nói nữa, rồi quay lại nhìn cửa sổ của phế điện.
Được rồi, Bass nuốt âm tiết sắp bật ra xuống. Thật ra cậu cũng đâu có muốn nói chuyện, nhưng nơi này yên tĩnh quá, hơn nữa cậu phát hiện kể từ khi sắc trời dần tối, sắc mặt của Jofar càng thêm âm trầm, dưới hàng mi lấp loé ánh sáng lạnh, bầu không khí quanh người lạnh lẽo làm người ta cảm thấy không thoải mái khiến Bass lo lắng nên muốn nói gì đó nhằm dời đi lực chú ý, xoa dịu bầu không khí lúc này.
Bass ưỡn ngực: Dù có chuyện gì xảy ra thì mình cũng sẽ bảo vệ Jofar! Con sen nhà cậu chịu đủ khổ rồi!
Bass ôm chân, vắt óc muốn giúp Jofar thư giãn, vẻ mặt nhăn nhó cúi người, cằm để trên đầu gối, nhớ xem có trò đùa nào mà người Ai Cập cổ có thể nghe hiểu hay không.
Chẳng bao lâu sau, Bass nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, giống như tiếng thì thầm...
Tiếng động đó ban đầu dường như cách phế điện rất xa, chỉ có tiếng vang nho nhỏ truyền tới.
Nhưng dần dần, hình như chúng đang tiến lại gần cửa sổ.
Từ tiếng xì xầm biến thành tiếng cười the thé dồn dập, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài câu nói đứt quãng, vang vọng giữa phế điện trống trải chỉ có hai người bọn họ.
Ngay khi Jofar nghe thấy những động tĩnh này, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hắn nắm Bass, nhẹ nhàng nhét cả người cậu vào ngực, hai tay ôm chặt nửa ngồi nửa quỳ, như con báo săn đã thủ sẵn thế, hạ thấp người xuống chằm chằm nhìn cửa sổ!
Bass giật mình nhận ra tình hình không ổn, cậu che miệng nhìn theo ánh mắt Jofar.
Một cảnh tượng thường thấy trong mấy bộ phim kinh dị.
“Két-- “
Cửa sổ đầy bụi kêu ken két khi bị “ai” đó mở ra một cái khe nhỏ đen thui... Thật quái dị, rõ ràng trong phế điện vẫn có ánh sáng yếu ớt chiếu vào cung điện từ cửa sổ, theo lý mà nói bên ngoài phải trời vẫn còn khá sáng sủa, nhưng nhìn ra bên ngoài khe hở chỉ thấy một màu đen kịt!
Sắc đen đậm hơn cả màn đêm, như bị một miếng vải đen dày tới mức ánh sáng không lọt qua nổi dán lên.
Cửa sổ có thể tự mở ra ư? Sao bên ngoài lại tối như thế? Bass tập trung nheo mắt, cau mày đánh giá bên ngoài không rõ tình hình.
Đột nhiên, thật sự rất đột nhiên, một con mắt cực lớn màu đỏ tươi, hẹp dài như lưỡi kiềm ùng ục trượt vào! Con ngươi đen nhỏ nhắm chuẩn bọn họ, trong nhãn cầu đỏ ngầu đang xoay chuyển toàn là ý cười!
“Cái đệt con mợ nó a --- a a a!”
Đột nhiên phải đối mặt mới con mắt to bằng đầu mình làm tai và đuôi Bass tập thể xù lông, vừa hét lên một tiếng liền bị một bàn tay lạnh lẽo bịt lại.
“Xuỵt, đừng lên tiếng!”
Jofar nói nhanh với Bass, ôm cậu chặt hơn.
Bass nuốt khan, trơ mắt nhìn con mắt kia ùng ục ùng ục chuyển động, bên trái một vòng bên phải một vòng, còn kéo dài ra như muốn tự móc ra khỏi hốc mắt rồi lăn tới chỗ bọn họ!
“Ô kìa? Đứa con bé bỏng đáng thương của ta đâu rồi...”
“Hì hì, bé cưng của ta à, mau tới đây nào... Hì hì...”
Không nhìn thấy người, con mắt nghi hoặc chuyển động, sau đó mở cửa sổ rộng hơn, một cái miệng đẫm máu, mọc đầy răng nhọn sắc lẹm chui vào --
Hơn nữa, trên phần nhãn cầu lồi ra dính đầy vết máu, tí tách chảy xuống, nhìn thôi cũng khiến Bass đau mắt theo, cậu run lên vì sợ.
Bass: “... A, “ Cái thứ này, moẹ nó rốt cuộc đây là cái thứ quỷ quái gì đây hảaaa!
Không phải Mắt thần Ashur chỉ có thể khiến người ta chìm đắm trong điều họ sợ nhất thôi sao?!
Mày mợ nó gọi đây là nỗi sợ ấy hả? Cái này phải gọi là kinh khủng mới đúng!!!
Trước đây Bass cảm thấy ác mộng tuổi thơ của mình vốn đã đủ doạ người, dù đáng sợ nhưng cũng coi như là một nỗi sợ đủ bằng chứng khoa học, nhiều nhất là có thể chiếu trên kênh “Pháp luật” mà thôi, nhưng hiện tại thì sao?
Bass run rẩy:... Ông đây không muốn hỏi cái khác, chỉ muốn hỏi có phải tuổi thơ của Jofar là thu phí bảo kê dưới đáy Kim tự tháp hay không?
Vừa mở cửa liền gặp một thằng hề đẫm máu mà cũng dám xưng là ác mộng tuổi thơ luôn á?
Ác mộng cái quần què!
Ngài đây đi nhầm từ trường quay phim ma sang trường quay phim bia đia yêu đương của tụi tôi là cái chắc!
Meo đại gia cảm động đến mức nước mắt rưng rưng: Tui tui tui tui tui tui... phắc cả lò nhà cô đó Jarno!
“Đừng nhìn, đừng sợ, ta ở đây.”
Jofar lại gần đôi tai mèo của Bass, ngoại trừ việc bàn tay vẫn lạnh như cũ thì giọng nói vẫn điềm tĩnh động viên Bass, bàn tay che miệng cậu dời đi che đôi mắt xanh sáng rực.
Bass vừa run lập cập vừa cẩn thận di động, lưng dán chặt vào ngực Jofar, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của người phía sau khiến đại não đang tắc nghẽn làm huyết áp tăng cao giảm bớt.
“Hi hi hi ~ “
Thứ đó gầm gừ, tiếng cười khúc khích nghe như thể máu đang trào ra khỏi cuống họng nó, “Cục cưng ơi... Bé yêu à... Con đang ở đâu? Dây xích chỉ... dài như vậy... Con đang đâu nào?”
Trước mắt không nhìn thấy gì nên lỗ tai càng nhạy cảm hơn.
Nghe giọng nói đáng sợ kia vừa cười vừa gọi hỏi, Bass căng thẳng chộp lấy hai bàn tay đáng che mắt mình, thở cũng không dám thở!
Cậu có dự cảm nếu như lên tiếng lúc này thì sẽ xảy ra chuyện rất khủng khiếp!
Lúc này, sự tồn tại của Jofar sau lưng cậu là thứ duy nhất đem lại cảm giác an toàn cho Bass, tuy rằng bây giờ cậu rất muốn quay lại ôm Jofar rồi gào lên.
Ai cũng tự mình biết mình sợ nhất cái gì.
Jofar không buông Bass ra, chỉ tiếp tục vừa cảnh giác vừa giữ tư thế có thể bùng nổ toàn bộ sức lực, nín thở không nhúc nhích theo dõi con quái vật to lớn đằng kia.
Con quái vật không rõ giới tính lẩm bẩm một hồi, có vẻ đã phát hiện ra nó không thể nhìn thấy thứ mình muốn từ cửa sổ nên liền rời đi, bên ngoài phế điện truyền tới tiếng bước chân nặng nề.
Bass không ngừng toát mồ hôi lạnh, nghe cánh cửa bị đẩy ra, tiếng thở nặng nhọc đã vào trong phòng, thầm mắng con quái vật này chắc chắn là một kẻ to lớn!
Nếu không thì đào đâu ra hơi thở và tiếng bước chân nặng nề như thế?
“Ồ... Ha ha, hoá ra là con ở đây, bé cưng, hoá ra là con ở đây nha...” Quái vật mỉm cười vui vẻ.
Xong đời!
Nó tìm thấy chúng ta rồi!
Bass giật mình muốn đứng dậy, lại bị Jofar sau lưng giữ chặt, cậu lo lắng dùng đuôi cuốn quanh bắp chân Jofar, cào tay hắn.
Nhưng Jofar không hề cử động một chút nào nên Bass chỉ có thể mạo hiểm thì thầm nhắc hắn: “Nó phát hiện hai ta rồi, Jofar à!”
Jofar trả lời cậu: “Không sao đâu, không phải chúng ta.” Đồng thời còn hôn tai Bass vài cái để trấn an.
Bass căn bản không tin, nghĩ thầm nếu không phải họ thì còn có thể là ai? Trong phòng này không có người thứ ba, chẳng lẽ trong này có ma!
Ai mà biết ngay lúc cậu vừa phun tào trong lòng xong, trong phòng liền vang lên tiếng xích sắt bị kéo lê, kèm theo đó ----- là một giọng nói khàn đặc đáp lại:
“Ta, ở, đây.”
Cách nói chuyện của người kia rất kỳ lạ, quái vật nghe câu trả lời, vui sướng nhảy nhót về phía đó, phần phật đi ngang qua bọn họ như thể không hề nhìn thấy.
Bass nghe giọng của kẻ thứ ba kia, mồ hôi lạnh túa ra ồ ạt trên trán.
Bởi vì cậu phát hiện, giọng nói đó quen thuộc đến lạ, rõ ràng là giọng của Jofar mà!!!
Bass: Ực.
Cậu gian nan nuốt nước bọt, cứng ngắc chuyển động đại não sắp thăng thiên suy nghĩ.
Cơn ác mộng này bắt nguồn từ Jofar, cảnh trong mơ liên kết với chủ nhân của nó, theo logic thì mọi chuyện xảy ra trong mơ đều do chính Jofar khống chế!
Nhưng con quái vật chỉ có thể nhìn thấy Jofar bên kia chứ không thấy cậu lẫn cái thứ sau lưng cậu, vậy... Bass chọc bàn tay lành lạnh trên mặt, thân thể không khỏi run rẩy.
Vậy... tên Jofar hiện đang ôm cậu là ai?!!!
Tác giả có lời: 【 Tiểu kịch trường 】
Bass: Có maaaaaaaaaa!!!!
Jofar A (cau mày): Đừng hét!
Jofar B (mỉm cười): Tiếng hét thật dễ nghe.
Mộc: Tui comeback rồi đây, sorry vì tui healing tâm hồn hơi lâu (chủ yếu là do tui lười). Tui hứa không drop nhưng cũng không có bão chap đâu tại chưa làm xong chương nào phía sau hết.
Giờ chắc không 1 ngày/ 1 chương nỗi nữa đâu nên mina muốn xong đâu đăng đó hay góp lại rồi đăng?
Sửa hơn chục lẫn vẫn thấy mình edit dở ẹc . Cảm ơn mọi người vì đã chấp nhận cái trình cùi mía của tui.
Bass - không biết sợ là gì - cảm thấy dễ chịu hơn sau khi tuyên bố hào ngôn tráng chí của mình.
Cậu và Jofar tùy tiện tìm một chỗ trong phế điện đổ nát bụi bặm, ngồi dựa vào tường, yên lặng chờ cơn ác mộng trôi qua, Bass chống cằm, chán nản nghiêng đầu nhìn Jofar đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bass: Sau khi ra ngoài, nhất định phải nhờ Jofar tìm giúp mình vài người thầy, cố gắng trở nên văn võ song toàn, bảo vệ Jofar rồi bù đắp cho anh ấy!
Ví dụ như bắn tên, cưỡi ngựa, tốt nhất là còn có thể hiểu việc chính sự giống như Jofar, mặc dù ít nhất thì cậu phải biết đọc bản đồ trước cái đã...
Bass đắc ý ảo tưởng bộ dạng chính mình giương cung bắn tên, uy phong lẫm liệt ngồi trên lưng ngựa, phát ra tiếng cười khúc khích.
Bass: Lỡ sau này mình lợi hại quá, hí hí, vậy, có phải mình sẽ có thể phản công hay không?! Bakedon các loại với Jofar, bá đạo hôn thịnh thế mỹ nhan khiến mèo thèm khát của hắn!
Sau đó cool ngầu nói một câu: A, nam nhân, ngươi là lam nhân của ta, hiểu chưa?! (QT ghi lam nhân 100% nhé)
Jofar ảo trong đầu e thẹn gật đầu với cậu, nói: Biết nha.
Bass:...
Bass: .
Chết, chết mất thôi... Có hơi động lòng thì biết làm sao bây giờ?
Cậu lặng lẽ liếc trộm Jofar, người cao hơn mình tận hai cái đầu, mắt mèo sáng lấp lánh phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của quan hốt shit nhà cậu, hai cái tai nhỏ vẩy lia lịa.
Phản công ~ phản công ~ phản công! Ở phía trên ~ ở phía trên ~ ở phía trên!!!
Chú mèo nhỏ trong đầu Bass vừa chảy nước miếng vừa phấn khích hô hào, tiếng kêu meo meo dính dính nhớp nhớp, không chút liêm sỉ YY người đối diện.
Mà một chú mèo khác thì khinh bỉ nhìn con mèo tà răm đang phát xuân, vẻ mặt tựa như đang nói: Đừng có chơi ngu, muốn ở trên á? Mơ giữa ban ngày hả*?(nguyên văn là 脐橙吗? phát âm nghe quen lắm nhưng tui ko nhớ ra)
Tà răm meo: Vậy cũng được! Kao không quan tâm, kao muốn!
Khinh bỉ meo xua tay: Nonono~ đừng quên hình tượng của ngươi trong mắt Jofar là một chú mèo ngây thơ đấy, cẩn thận hình tượng đổ nát, bị ném vào lãnh cung uống gió tây bắc! Đồ mèo dăm!
Tà răm meo:...
Hai con mèo gào gừ cãi nhau không ngớt trong đầu Bass, mà trong hiện thực, Jofar vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên cảm giác được gì đó, hắn mở mắt ra, nhìn về phía Bass, hỏi: “Chẳng bao lâu nữa dạng mèo của em sẽ thành niên đúng không?”
Bass đang ôm gối ngồi xuất thần, bị Jofar đột nhiên mở miệng làm sợ hết hồn, lấy lại tinh thần mới “Ừ” một tiếng, gãi gãi má.
“Em cũng không biết chuyện gì xảy ra với dạng mèo của mình nữa, từ khi em biến thành người lại đột nhiên bắt đầu phát triển.”
Jofar nghe vậy rồi không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại. Bass chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói một câu: “Vừa đúng lúc.”
Bass: “...” Vừa đúng lúc? Vừa đúng lúc nào cơ?
Là con ngoan lớn rồi có thể đánh, hay là vợ ngoan lớn rồi có thể đánh hả? Cái kiểu nói chuyện một nửa rồi thôi đáng ghét lắm biết không!
Bass rảnh rỗi đau “bi”, kế thừa truyền thống thích tìm đường chết của các boss, trong lòng tò mò muốn chết, dù muốn hỏi Jofar cho rõ nhưng nhìn thấy Jofar lại bắt đầu nghỉ ngơi tiếp, rõ ràng không định nói thêm nên cậu cũng chỉ có thể bỏ qua.
Bass khá sợ Jofar, chỉ có thể nói thầm trong lòng vài câu, nhích lại gần hắn thêm một chút rồi chui đầu xuống cánh tay hắn, thuần thục bọc mình vào trong vòng tay của Jofar rồi tiếp tục ngẩn người.
Chờ một lúc lâu thật lâu, dưới mông Bass như bị lửa đốt không ngồi yên nổi được nữa, nhỏ giọng hỏi Jofar:
“Jofar à, chúng ta đến cùng phải ngồi đây đến khi nào? Chẳng lẽ ác mộng của anh chỉ là ngồi như vậy thôi hả?”
Jofar mở mắt ra, “Không phải, ta đang chờ.”
Bass hiếu kỳ hỏi: “Chờ cái gì?”
Jofar nhìn ánh nắng yếu ớt rọi vào từ cửa sổ của cung điện bỏ đi, nhẹ giọng nói: “Khi mặt trời xuống núi, rất nhanh em liền có thể nhìn thấy ác mộng của ta thôi.”
“Ác mộng của anh liên quan tới ban đêm à?”
“Ừ.”
“Jofar...”
“Xuỵt!”
Jofar đặt tay lên môi Bass, lắc đầu ra hiệu Bass không nên nói nữa, rồi quay lại nhìn cửa sổ của phế điện.
Được rồi, Bass nuốt âm tiết sắp bật ra xuống. Thật ra cậu cũng đâu có muốn nói chuyện, nhưng nơi này yên tĩnh quá, hơn nữa cậu phát hiện kể từ khi sắc trời dần tối, sắc mặt của Jofar càng thêm âm trầm, dưới hàng mi lấp loé ánh sáng lạnh, bầu không khí quanh người lạnh lẽo làm người ta cảm thấy không thoải mái khiến Bass lo lắng nên muốn nói gì đó nhằm dời đi lực chú ý, xoa dịu bầu không khí lúc này.
Bass ưỡn ngực: Dù có chuyện gì xảy ra thì mình cũng sẽ bảo vệ Jofar! Con sen nhà cậu chịu đủ khổ rồi!
Bass ôm chân, vắt óc muốn giúp Jofar thư giãn, vẻ mặt nhăn nhó cúi người, cằm để trên đầu gối, nhớ xem có trò đùa nào mà người Ai Cập cổ có thể nghe hiểu hay không.
Chẳng bao lâu sau, Bass nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, giống như tiếng thì thầm...
Tiếng động đó ban đầu dường như cách phế điện rất xa, chỉ có tiếng vang nho nhỏ truyền tới.
Nhưng dần dần, hình như chúng đang tiến lại gần cửa sổ.
Từ tiếng xì xầm biến thành tiếng cười the thé dồn dập, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài câu nói đứt quãng, vang vọng giữa phế điện trống trải chỉ có hai người bọn họ.
Ngay khi Jofar nghe thấy những động tĩnh này, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hắn nắm Bass, nhẹ nhàng nhét cả người cậu vào ngực, hai tay ôm chặt nửa ngồi nửa quỳ, như con báo săn đã thủ sẵn thế, hạ thấp người xuống chằm chằm nhìn cửa sổ!
Bass giật mình nhận ra tình hình không ổn, cậu che miệng nhìn theo ánh mắt Jofar.
Một cảnh tượng thường thấy trong mấy bộ phim kinh dị.
“Két-- “
Cửa sổ đầy bụi kêu ken két khi bị “ai” đó mở ra một cái khe nhỏ đen thui... Thật quái dị, rõ ràng trong phế điện vẫn có ánh sáng yếu ớt chiếu vào cung điện từ cửa sổ, theo lý mà nói bên ngoài phải trời vẫn còn khá sáng sủa, nhưng nhìn ra bên ngoài khe hở chỉ thấy một màu đen kịt!
Sắc đen đậm hơn cả màn đêm, như bị một miếng vải đen dày tới mức ánh sáng không lọt qua nổi dán lên.
Cửa sổ có thể tự mở ra ư? Sao bên ngoài lại tối như thế? Bass tập trung nheo mắt, cau mày đánh giá bên ngoài không rõ tình hình.
Đột nhiên, thật sự rất đột nhiên, một con mắt cực lớn màu đỏ tươi, hẹp dài như lưỡi kiềm ùng ục trượt vào! Con ngươi đen nhỏ nhắm chuẩn bọn họ, trong nhãn cầu đỏ ngầu đang xoay chuyển toàn là ý cười!
“Cái đệt con mợ nó a --- a a a!”
Đột nhiên phải đối mặt mới con mắt to bằng đầu mình làm tai và đuôi Bass tập thể xù lông, vừa hét lên một tiếng liền bị một bàn tay lạnh lẽo bịt lại.
“Xuỵt, đừng lên tiếng!”
Jofar nói nhanh với Bass, ôm cậu chặt hơn.
Bass nuốt khan, trơ mắt nhìn con mắt kia ùng ục ùng ục chuyển động, bên trái một vòng bên phải một vòng, còn kéo dài ra như muốn tự móc ra khỏi hốc mắt rồi lăn tới chỗ bọn họ!
“Ô kìa? Đứa con bé bỏng đáng thương của ta đâu rồi...”
“Hì hì, bé cưng của ta à, mau tới đây nào... Hì hì...”
Không nhìn thấy người, con mắt nghi hoặc chuyển động, sau đó mở cửa sổ rộng hơn, một cái miệng đẫm máu, mọc đầy răng nhọn sắc lẹm chui vào --
Hơn nữa, trên phần nhãn cầu lồi ra dính đầy vết máu, tí tách chảy xuống, nhìn thôi cũng khiến Bass đau mắt theo, cậu run lên vì sợ.
Bass: “... A, “ Cái thứ này, moẹ nó rốt cuộc đây là cái thứ quỷ quái gì đây hảaaa!
Không phải Mắt thần Ashur chỉ có thể khiến người ta chìm đắm trong điều họ sợ nhất thôi sao?!
Mày mợ nó gọi đây là nỗi sợ ấy hả? Cái này phải gọi là kinh khủng mới đúng!!!
Trước đây Bass cảm thấy ác mộng tuổi thơ của mình vốn đã đủ doạ người, dù đáng sợ nhưng cũng coi như là một nỗi sợ đủ bằng chứng khoa học, nhiều nhất là có thể chiếu trên kênh “Pháp luật” mà thôi, nhưng hiện tại thì sao?
Bass run rẩy:... Ông đây không muốn hỏi cái khác, chỉ muốn hỏi có phải tuổi thơ của Jofar là thu phí bảo kê dưới đáy Kim tự tháp hay không?
Vừa mở cửa liền gặp một thằng hề đẫm máu mà cũng dám xưng là ác mộng tuổi thơ luôn á?
Ác mộng cái quần què!
Ngài đây đi nhầm từ trường quay phim ma sang trường quay phim bia đia yêu đương của tụi tôi là cái chắc!
Meo đại gia cảm động đến mức nước mắt rưng rưng: Tui tui tui tui tui tui... phắc cả lò nhà cô đó Jarno!
“Đừng nhìn, đừng sợ, ta ở đây.”
Jofar lại gần đôi tai mèo của Bass, ngoại trừ việc bàn tay vẫn lạnh như cũ thì giọng nói vẫn điềm tĩnh động viên Bass, bàn tay che miệng cậu dời đi che đôi mắt xanh sáng rực.
Bass vừa run lập cập vừa cẩn thận di động, lưng dán chặt vào ngực Jofar, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của người phía sau khiến đại não đang tắc nghẽn làm huyết áp tăng cao giảm bớt.
“Hi hi hi ~ “
Thứ đó gầm gừ, tiếng cười khúc khích nghe như thể máu đang trào ra khỏi cuống họng nó, “Cục cưng ơi... Bé yêu à... Con đang ở đâu? Dây xích chỉ... dài như vậy... Con đang đâu nào?”
Trước mắt không nhìn thấy gì nên lỗ tai càng nhạy cảm hơn.
Nghe giọng nói đáng sợ kia vừa cười vừa gọi hỏi, Bass căng thẳng chộp lấy hai bàn tay đáng che mắt mình, thở cũng không dám thở!
Cậu có dự cảm nếu như lên tiếng lúc này thì sẽ xảy ra chuyện rất khủng khiếp!
Lúc này, sự tồn tại của Jofar sau lưng cậu là thứ duy nhất đem lại cảm giác an toàn cho Bass, tuy rằng bây giờ cậu rất muốn quay lại ôm Jofar rồi gào lên.
Ai cũng tự mình biết mình sợ nhất cái gì.
Jofar không buông Bass ra, chỉ tiếp tục vừa cảnh giác vừa giữ tư thế có thể bùng nổ toàn bộ sức lực, nín thở không nhúc nhích theo dõi con quái vật to lớn đằng kia.
Con quái vật không rõ giới tính lẩm bẩm một hồi, có vẻ đã phát hiện ra nó không thể nhìn thấy thứ mình muốn từ cửa sổ nên liền rời đi, bên ngoài phế điện truyền tới tiếng bước chân nặng nề.
Bass không ngừng toát mồ hôi lạnh, nghe cánh cửa bị đẩy ra, tiếng thở nặng nhọc đã vào trong phòng, thầm mắng con quái vật này chắc chắn là một kẻ to lớn!
Nếu không thì đào đâu ra hơi thở và tiếng bước chân nặng nề như thế?
“Ồ... Ha ha, hoá ra là con ở đây, bé cưng, hoá ra là con ở đây nha...” Quái vật mỉm cười vui vẻ.
Xong đời!
Nó tìm thấy chúng ta rồi!
Bass giật mình muốn đứng dậy, lại bị Jofar sau lưng giữ chặt, cậu lo lắng dùng đuôi cuốn quanh bắp chân Jofar, cào tay hắn.
Nhưng Jofar không hề cử động một chút nào nên Bass chỉ có thể mạo hiểm thì thầm nhắc hắn: “Nó phát hiện hai ta rồi, Jofar à!”
Jofar trả lời cậu: “Không sao đâu, không phải chúng ta.” Đồng thời còn hôn tai Bass vài cái để trấn an.
Bass căn bản không tin, nghĩ thầm nếu không phải họ thì còn có thể là ai? Trong phòng này không có người thứ ba, chẳng lẽ trong này có ma!
Ai mà biết ngay lúc cậu vừa phun tào trong lòng xong, trong phòng liền vang lên tiếng xích sắt bị kéo lê, kèm theo đó ----- là một giọng nói khàn đặc đáp lại:
“Ta, ở, đây.”
Cách nói chuyện của người kia rất kỳ lạ, quái vật nghe câu trả lời, vui sướng nhảy nhót về phía đó, phần phật đi ngang qua bọn họ như thể không hề nhìn thấy.
Bass nghe giọng của kẻ thứ ba kia, mồ hôi lạnh túa ra ồ ạt trên trán.
Bởi vì cậu phát hiện, giọng nói đó quen thuộc đến lạ, rõ ràng là giọng của Jofar mà!!!
Bass: Ực.
Cậu gian nan nuốt nước bọt, cứng ngắc chuyển động đại não sắp thăng thiên suy nghĩ.
Cơn ác mộng này bắt nguồn từ Jofar, cảnh trong mơ liên kết với chủ nhân của nó, theo logic thì mọi chuyện xảy ra trong mơ đều do chính Jofar khống chế!
Nhưng con quái vật chỉ có thể nhìn thấy Jofar bên kia chứ không thấy cậu lẫn cái thứ sau lưng cậu, vậy... Bass chọc bàn tay lành lạnh trên mặt, thân thể không khỏi run rẩy.
Vậy... tên Jofar hiện đang ôm cậu là ai?!!!
Tác giả có lời: 【 Tiểu kịch trường 】
Bass: Có maaaaaaaaaa!!!!
Jofar A (cau mày): Đừng hét!
Jofar B (mỉm cười): Tiếng hét thật dễ nghe.
Mộc: Tui comeback rồi đây, sorry vì tui healing tâm hồn hơi lâu (chủ yếu là do tui lười). Tui hứa không drop nhưng cũng không có bão chap đâu tại chưa làm xong chương nào phía sau hết.
Giờ chắc không 1 ngày/ 1 chương nỗi nữa đâu nên mina muốn xong đâu đăng đó hay góp lại rồi đăng?
Sửa hơn chục lẫn vẫn thấy mình edit dở ẹc . Cảm ơn mọi người vì đã chấp nhận cái trình cùi mía của tui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.