Chương 30
Livia Bùi
18/11/2023
Quay trở về thành phố D, ai ai cũng bận rộn công việc riêng. Nhưng đôi chim
ri vẫn đều đặn nhắn tin cho nhau, kiên nhẫn chờ đối phương hồi âm. Không có sự giận dỗi nào khi trả lời chậm vì họ đều hiểu người mình yêu cũng
trăm công nghìn việc. Lâu lâu cũng đưa nhau đia ăn trưa hoặc ăn tối, gửi tới công ty của nhau những món quà vô cùng thiết thực.
Như hôm cô biết Tiêu Thần còn phải họp cổ đông thường niên mấy ngày liền, cô pha cà phê và làm đồ ăn nhờ Kha Lam mang qua công ty cho anh. Ngay lập tức sau đó anh bị thư ký Thất và trợ lý Hiền trêu liền, bình thường họ không dám trêu chọc anh đâu. Nhưng mà hình như từ sau khi có tình yêu thì anh sếp của họ vui vẻ yêu đời lên hẳn, có bị trêu cũng hơi cúi đầu cười cười thôi.
Anh cũng đặc biệt quan tâm đến cô, ngày nào mà cô than đói hay thèm bất cứ cái gì là anh lại nói thư ký Thất đặt món đó về công ty cho cô. Cũng còn không quên hỏi han xem là đã nhận được chưa, có ngon không đủ kiểu nữa. Tình yêu nhỏ bé của họ đã phát không ít cẩu lương cho những nhân viên thân cận xung quanh.
Cả hai người bận rộn gần 2 tháng trời, tình yêu của họ cũng vì thế mà phải bận rộn theo. Dù sao thì cái hẹn về nhà ăn cơm với Thiên Tinh cũng cần được giải quyết nhanh chóng. Thế là đôi trai trẻ cuối cùng đã chốt được một ngày cả hai cùng rảnh để quyết định ngày đến ra mắt gia đình người phụ nữ của Tiêu Thần.
Hôm ấy là một ngày trời đẹp, Tiêu Thần dậy sớm cùng Gia Nghi đi tìm mua quà cho gia đình cô, lựa tới lựa lui cũng tìm được cho cả nhà cô những món quà phù hợp. Tuy là Thiên Tinh nói với anh không cần phải mua bán gì cả, nhưng vì cảm thấy sẽ không được hay lắm nếu đi tay không đến nên mặc kệ lời nói của bạn gái qua một bên luôn.
Gần đến giờ hẹn, Tiêu Thần lái xe đến nhà cô, được chú Vũ mở cổng và đưa vào trong nhà. Thiên Tinh thì vì lệnh của mẫu thân đại nhân và hai anh trai nên không được xuất hiện để chào đón, mà phải nấu ăn ở trong bếp. Anh vừa bước vào trong nhà đã được chào đón bởi nguyên dàn người lớn ngồi trịnh thượng ở sofa rồi.
Không sợ hãi hay căng thẳng, vì cảnh tượng này anh đã được trải qua một lần nên chí ít cũng có chút kinh nghiệm. Anh niềm nở:
“Dạ con chào hai bác, chào các anh chị, con là Lục Tiêu Thần. Cảm ơn hai bác đã cho con cơ hội được chính thức đến nhà chào hỏi.”
Ba Triệu ôn tồn: “Chào con, ngồi đi.”
Tiêu Thần cùi người lấy quà, anh nói: “Lần đầu tiên chính thức ra mắt cả nhà, con cũng có chút quà mọn. Mong cả nhà nhận cho con vui.”
Anh nhỏ bĩu môi: “Xì, quà với chả cáp, đứa nào đến nhà gái lần đầu tiên cũng bày đặt quà cáp. Lấy được con nhà người ta thì toàn tay không.”
Chị Tiểu Ngọc đỡ không nổi với chồng, đành phải kéo áo gằn giọng: “Anh cũng vậy đó mà nói ai, bớt bớt khó tính lại, không chừng sau này Ivan lại khổ ở nhà vợ nó.”
Nói đoạn mọi người vui vẻ nhận quà từ Tiêu Thần, mở quà ra thì ai nấy đều thích thú vì anh chọn quà rất đúng sở thích của riêng từng người. Trong lòng Tiêu Thần mừng thầm, nhờ chị gái thân yêu mà anh cũng ghi được điểm tinh tế trong mắt nhà bạn gái xinh đẹp.
Anh lớn nói: “Cảm ơn quà của em, lần sau tới thì cứ vui vẻ tới thôi, không cần quà cáp làm gì cho tốn kém.”
Anh nhỏ lúc này cũng xuống nước một chút: ‘Ờ thì…chọn quà cũng có tâm, nhưng mà có mua quà cho Tiểu Tinh nhà chúng tôi không?”
Tiêu Thần dứt khoát trả lời: “Dạ không, vì cô ấy thích gì, cần gì trong thời điểm nào em đều biết hết.”
Anh nhỏ chuẩn bị nổi khùng: “Cho dù có là như vậy thì cũng phải có quà cho nó chứ.”
Tiểu Ngọc ngại nhéo chồng, ý là đừng nói nữa, còn Thiên Tinh đứng trong bếp nãy giờ nghe không nổi nữa, đành phải lớn tiếng vọng ra từ trong bếp:
“Chính em nói là không cần mua quà cho em, anh ấy dám cãi không?”
Anh nhỏ nghe vậy trợn tròn mắt, nhìn qua Tiêu Thần, nhếch nhếch mắt, ý hỏi là có đúng vậy không. Tiêu Thần bật cười cúi đầu đồng ý, anh nhỏ khẽ thì thào:
“Em gái anh hơi dữ một chút, mong em chịu khó chịu đựng nó.”
Tiếng Thiên Tinh khó chịu vọng ra từ trong bếp: “Bớt nói xấu em trước mặt bạn trai em đi.”
Ba mẹ với anh chị lớn nhịn không nổi nữa, phá lên cười. Chị Hải Vy đành chữa cháy cho cô em chồng:
“Tiểu Ngọc, đi với chị vào bếp phụ Tiểu Tinh.” – cô đứng dậy – “em cứ ngồi đây nói chuyện với ba mẹ và hai người đàn ông này nhé.”
Hai chị dâu đi vào trong phụ bếp với Thiên Tinh, bên ngoài tiếng nói cười rôm rả, hình như mấy nhóc cháu của cô cũng đã hòa vào làm quen rồi.
Dọn bàn ăn lên, cô định ngồi đối diện anh nhưng mà anh nhỏ cô lại kéo cô ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thần, đã ép buộc khiến cô đỏ mặt lên thì chớ, anh nhỏ còn dặm thêm vài câu:
“Ngồi với bạn trai em đi, người ta không ngại thì em ngại cái gì, ngồi đại xuống đó đi.”
Như hôm cô biết Tiêu Thần còn phải họp cổ đông thường niên mấy ngày liền, cô pha cà phê và làm đồ ăn nhờ Kha Lam mang qua công ty cho anh. Ngay lập tức sau đó anh bị thư ký Thất và trợ lý Hiền trêu liền, bình thường họ không dám trêu chọc anh đâu. Nhưng mà hình như từ sau khi có tình yêu thì anh sếp của họ vui vẻ yêu đời lên hẳn, có bị trêu cũng hơi cúi đầu cười cười thôi.
Anh cũng đặc biệt quan tâm đến cô, ngày nào mà cô than đói hay thèm bất cứ cái gì là anh lại nói thư ký Thất đặt món đó về công ty cho cô. Cũng còn không quên hỏi han xem là đã nhận được chưa, có ngon không đủ kiểu nữa. Tình yêu nhỏ bé của họ đã phát không ít cẩu lương cho những nhân viên thân cận xung quanh.
Cả hai người bận rộn gần 2 tháng trời, tình yêu của họ cũng vì thế mà phải bận rộn theo. Dù sao thì cái hẹn về nhà ăn cơm với Thiên Tinh cũng cần được giải quyết nhanh chóng. Thế là đôi trai trẻ cuối cùng đã chốt được một ngày cả hai cùng rảnh để quyết định ngày đến ra mắt gia đình người phụ nữ của Tiêu Thần.
Hôm ấy là một ngày trời đẹp, Tiêu Thần dậy sớm cùng Gia Nghi đi tìm mua quà cho gia đình cô, lựa tới lựa lui cũng tìm được cho cả nhà cô những món quà phù hợp. Tuy là Thiên Tinh nói với anh không cần phải mua bán gì cả, nhưng vì cảm thấy sẽ không được hay lắm nếu đi tay không đến nên mặc kệ lời nói của bạn gái qua một bên luôn.
Gần đến giờ hẹn, Tiêu Thần lái xe đến nhà cô, được chú Vũ mở cổng và đưa vào trong nhà. Thiên Tinh thì vì lệnh của mẫu thân đại nhân và hai anh trai nên không được xuất hiện để chào đón, mà phải nấu ăn ở trong bếp. Anh vừa bước vào trong nhà đã được chào đón bởi nguyên dàn người lớn ngồi trịnh thượng ở sofa rồi.
Không sợ hãi hay căng thẳng, vì cảnh tượng này anh đã được trải qua một lần nên chí ít cũng có chút kinh nghiệm. Anh niềm nở:
“Dạ con chào hai bác, chào các anh chị, con là Lục Tiêu Thần. Cảm ơn hai bác đã cho con cơ hội được chính thức đến nhà chào hỏi.”
Ba Triệu ôn tồn: “Chào con, ngồi đi.”
Tiêu Thần cùi người lấy quà, anh nói: “Lần đầu tiên chính thức ra mắt cả nhà, con cũng có chút quà mọn. Mong cả nhà nhận cho con vui.”
Anh nhỏ bĩu môi: “Xì, quà với chả cáp, đứa nào đến nhà gái lần đầu tiên cũng bày đặt quà cáp. Lấy được con nhà người ta thì toàn tay không.”
Chị Tiểu Ngọc đỡ không nổi với chồng, đành phải kéo áo gằn giọng: “Anh cũng vậy đó mà nói ai, bớt bớt khó tính lại, không chừng sau này Ivan lại khổ ở nhà vợ nó.”
Nói đoạn mọi người vui vẻ nhận quà từ Tiêu Thần, mở quà ra thì ai nấy đều thích thú vì anh chọn quà rất đúng sở thích của riêng từng người. Trong lòng Tiêu Thần mừng thầm, nhờ chị gái thân yêu mà anh cũng ghi được điểm tinh tế trong mắt nhà bạn gái xinh đẹp.
Anh lớn nói: “Cảm ơn quà của em, lần sau tới thì cứ vui vẻ tới thôi, không cần quà cáp làm gì cho tốn kém.”
Anh nhỏ lúc này cũng xuống nước một chút: ‘Ờ thì…chọn quà cũng có tâm, nhưng mà có mua quà cho Tiểu Tinh nhà chúng tôi không?”
Tiêu Thần dứt khoát trả lời: “Dạ không, vì cô ấy thích gì, cần gì trong thời điểm nào em đều biết hết.”
Anh nhỏ chuẩn bị nổi khùng: “Cho dù có là như vậy thì cũng phải có quà cho nó chứ.”
Tiểu Ngọc ngại nhéo chồng, ý là đừng nói nữa, còn Thiên Tinh đứng trong bếp nãy giờ nghe không nổi nữa, đành phải lớn tiếng vọng ra từ trong bếp:
“Chính em nói là không cần mua quà cho em, anh ấy dám cãi không?”
Anh nhỏ nghe vậy trợn tròn mắt, nhìn qua Tiêu Thần, nhếch nhếch mắt, ý hỏi là có đúng vậy không. Tiêu Thần bật cười cúi đầu đồng ý, anh nhỏ khẽ thì thào:
“Em gái anh hơi dữ một chút, mong em chịu khó chịu đựng nó.”
Tiếng Thiên Tinh khó chịu vọng ra từ trong bếp: “Bớt nói xấu em trước mặt bạn trai em đi.”
Ba mẹ với anh chị lớn nhịn không nổi nữa, phá lên cười. Chị Hải Vy đành chữa cháy cho cô em chồng:
“Tiểu Ngọc, đi với chị vào bếp phụ Tiểu Tinh.” – cô đứng dậy – “em cứ ngồi đây nói chuyện với ba mẹ và hai người đàn ông này nhé.”
Hai chị dâu đi vào trong phụ bếp với Thiên Tinh, bên ngoài tiếng nói cười rôm rả, hình như mấy nhóc cháu của cô cũng đã hòa vào làm quen rồi.
Dọn bàn ăn lên, cô định ngồi đối diện anh nhưng mà anh nhỏ cô lại kéo cô ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thần, đã ép buộc khiến cô đỏ mặt lên thì chớ, anh nhỏ còn dặm thêm vài câu:
“Ngồi với bạn trai em đi, người ta không ngại thì em ngại cái gì, ngồi đại xuống đó đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.