Chương 6
Livia Bùi
09/11/2023
Ánh đèn sáng lên, Thiên Tinh xuất hiện lộng lẫy như một nữ thần, sải những bước đi tự tin tỏa sáng. Bộ váy cho dù có dài đến đâu dường như cũng không làm cô lúng túng. Đi trên đôi giày cao gót, phả một chút gió khiến mái tóc cô bay bay, nhìn tổng quan rất xinh đẹp.
Lục tổng nhìn cô trên sàn diễn, trong vai trò kết màn trình diễn bộ sưu tập mới nhất của Supra Fashion làm lòng anh dậy sóng. Ánh mắt của anh không thể thôi không chú ý đến cô, vốn dĩ ngay từ lần gặp mặt đầu tiên nhan sắc của cô đã làm anh lay động. Hôm nay tận mắt nhìn cô quay trở lại sàn diễn một lần nữa sau một thời gian dài khiến cho người không bao giờ để ý đến người mẫu như anh lại phải phá vỡ những quy tắc ban đầu của mình.
Thư ký Tôn Thất còn cảm thấy chủ tịch của mình càng ngày càng lạ lẫm, không giống với chủ tịch ngày thường tí nào, chả bao giờ ngắm gái chứ đừng nói ngồi xem gái lả lướt catwalk như này. Thư ký Tôn chắc chắn đã đoán ra được phần nào nỗi lòng của chủ tịch rồi. Nên nói vu vơ với Lục Tiêu Thần:
“Cô Triệu hồi xưa đắt show diễn lắm, hầu như sàn diễn nào cũng có bước chân của cô ấy. Sau khi bị đổ oan thì cô Triệu chọn cách im lặng rời đi không một lời tuyên bố gì với báo chí cả. Từ đó trở đi, cho dù có là nhà thiết kế ruột cô ấy cũng không nhận lời. Hôm nay trở lại, hào quang đổ dồn vào cô ấy, chắc là phải có lý do đặc biệt lắm thì cô ấy mới nhận lời quay lại đó.”
Lục tổng quay đầu khó hiểu: “Đổ oan? Là chuyện gì?”
Thư kí Tôn kể: “Theo như tôi được nghe kể, lần đó cô Triệu bị bắt gặp đang ôm ấp người đàn ông của đồng nghiệp trong phòng thay đồ. Cô ấy bị vu oan là quyến rũ người đó, nữ đồng nghiệp đó nói cô ấy là hồ ly tinh, muốn trèo cao trong sự nghiệp. Người đó lăng mạ cô Triệu dữ lắm, còn bôi nhọ cô ấy trên khắp truyền thông...”
Tiêu Thần chau mày cắt ngang: “Lát nữa đi về công ty kể tiếp, giờ yên lặng nghe người ta phát biểu kết màn kìa.”
Tôn Thất há hốc miệng: “Dạ? Nghe sao ạ…”
Chưa kịp nói tiếp lại bị Tiêu Thần lườm cho cái, Tôn Thất lại khẽ “dạ” rồi im lặng theo lệnh của Tiêu Thần. Mặc dù đã cắt cảnh, chỉ là lúc Triệu Thiên Tinh nói lời cảm ơn đến tất cả ekip cũng như khách mời đang hiện diện để giúp chương trình thành công thôi. Vậy mà Lục tổng cũng muốn ngắm nhìn và lắng nghe tập trung đến như vậy thì chỉ có thể là thích em hơi nhiều rồi mà thôi. Đã vậy khi Thiên Tinh phát biểu xong còn vỗ tay nữa chứ.
Trong lúc mọi người dọn dẹp hậu trường, Kha Lam chạy đến chỗ Tiêu Thần vui vẻ nói:
“Lục tổng, tổng giám đốc Triệu nhờ tôi chuyển lời đến với anh là hôm nay trễ quá rồi nên tiệc mừng công sẽ diễn ra vào ngày mai. Tại phòng VVIP của nhà hàng X, lúc 7h tối, anh và những người thuộc Supra hôm nay đến đây cũng hãy đến nhé ạ!”
Lục tổng mắt dán vào điện thoại chỉ nói ngắn gọn: “Ừ, tôi biết rồi, cô nhớ nói với thư ký Thất để sắp xếp.”
Mặc dù Tôn Thất đứng ngay bên cạnh mà bày đặt dặn dò người ra đi dặn lại. Kha Lam nghe vậy cũng rén ngang bước qua chỗ Tôn Thất để nói lại, trước khi đi ghé mắt vào màn hình điện thoại của anh thấy anh đang lướt Instagram của Triệu Thiên Tinh mà không nhịn được miệng cười.
Ba chân bốn cẳng chạy vô phòng thay đồ báo tin cho Thiên Tinh:
“Chị Tinh, em đã ra nói với Lục tổng y như chị dặn rồi. Em còn phát hiện ra điều thú vị nữa đó chị. Chị muốn nghe không?”
Thiên Tinh lười nhác trả lời: “Em thấy anh ta tán gái hay sao mà vui vẻ vậy? Thôi chuyện của anh ta chị không quan tâm đâu, đưa chị về tiệm của Tiểu Đồng đi. Chị có hẹn thử đồ bên đó.”
Kha Lam thì nóng lòng: “Chị đoán gần đúng rồi đó, em nhìn thấy Lục tổng đang ngắm….”
Đang nói thì chuông điện thoại của Thiên Tinh reo lên, cô bắt máy xong thì vội vàng đi đến tiệm thiết kế của Tiểu Đồng ngay, do là quá trễ nên Tiểu Đồng hối cô đến thử đồ cho kịp chỉnh sửa.
Thử đồ xong xuôi thì Thiên Tinh lên xe về lại nhà, cơn buồn ngủ đã kéo tới, cả tuần này chưa ngày nào cô ngủ được quá 5 tiếng nên cơ thể đang đòi đình công. Lúc này cô chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, lao vào tắm rửa rồi leo lên giường ngủ mà thôi. Nhưng mà từ tiệm của Tiểu Đồng về nhà còn cả hơn một tiếng, cô quyết định chợp mắt trên xe một lát.
Đang thiu thiu thì tin nhắn tới liên tục, mở mắt nhiu nhíu ra bị ánh sáng điện thoại hắt tới làm hàng long mày cô chau lại, cô chuyển điện thoại về chế độ tối rồi mở tin nhắn ra đọc. Là icon chat của Lục Tiêu Thần – sao anh ta lại nhắn cho cô giờ này?
Nội dung tin nhắn: Thiên Tinh, có nhã hứng ăn khuya với tôi không?
Đọc đi đọc lại 3-4 lần, thiếu điều cô muốn dụi mắt xem coi có thật không. Cái tên hâm này sao hôm nay lại có hứng thú ăn khuya với cô? Nghe Tôn Thất nói là anh ta sống healthy lắm cơ mà, nay phá luật à?
Nhưng mà bụng cô cũng đang sôi, từ lúc quay đến giờ cô cũng chẳng có gì trong bụng ngoại trừ nước lọc. Nghĩ tới việc đi ăn với anh ta rồi còn phải nghe anh ta đâm chọt thì thà về nhà nấu mì ăn còn ngon hơn. Lập tức nhắn lại cho anh ta: Tôi buồn ngủ lắm, anh tự đi ăn mình đi.
Tắt điện thoại lại chìm vào giấc ngủ vôi, được một lúc thì xe dừng lại, Kha Lam gọi cô dậy để vô nhà. Mơ màng xuống xe, cô bấm chuông gọi bảo vệ ra mở cổng, đứng đợi hoài không thấy ai ra. Đành móc điện thoại ra gọi cho chú Vũ, thì nhận được tin sét đánh ngang tai: Chú đang lái xe đưa cả nhà đi du lịch miền núi, không thể quay đầu về, con gọi cho mẹ con đi.
Nghe tới đây là tai Thiên Tinh lùng bùng rồi, sao tự dưng lại đi du lịch miền núi, mà đi cũng không ai báo cho cô, ai cũng biết cô thích thiên nhiên và khí lạnh mà. Thế mà cả nhà lại kéo nhau đi không thèm quan tâm tới cô.
Chuyển qua số của mẹ, mẹ cô nói: “Cả nhà bàn với nhau trong tin nhắn nhóm mà con không đọc sao? Trước khi đi mẹ cũng đã nói với Kha Lam rồi, con bé chưa nói gì với con à? Ngày mai xong tiệc mừng công thì con book vé bay lên đây. Yên tâm, mẹ đã chừa chỗ cho con rồi, trễ 2 ngày thôi mà. Giờ con ra khách sạn ngủ đi, đồ đạc này kia thì đi mua, anh lớn nói là sẽ chuyển khoản cho con mua đồ để bù đắp. Vậy nha, lên tới nơi thì gọi cho ba mẹ hay các anh. Bye con”
Ủa, sao cô như con rơi vậy? Ai đi cũng không nói với cô tiếng nào, làm cô bỏ lỡ hai ngày tận hưởng không khí trong lành. Đang đứng tiếc nuối thì có tiếng tin nhắn tới, cô xem thì là tin nhắn chuyển khoản của anh lớn và anh nhỏ, nội dung chuyển tiền y chang nhau: Mua đồ đi nhé bé.
Thở dài, chỉ biết thở dài, dù biết rõ là hai anh ai cũng thương cô nhưng mà không ai có thể chờ cô đi chung không được hay sao. Mải mê theo sự trách móc lầm bầm trong miệng thì có tiếng chuông điện thoại, màn hình hiện tên của Lục Tiêu Thần, cô bắt máy lên:
“Có chuyện gì sao, Lục tổng? Giờ này cũng quá trễ rồi.”
“Đi ăn khuya với tôi đi, tôi cần người đi chung, tôi biết cô vẫn chưa ngủ và vẫn còn đói.”
“Ưm…thôi cũng được, anh đón tôi ở khách sạn Royal B đi, giờ tôi sẽ qua đó.”
“Cô đang ở đâu, đứng tại chỗ đó đi, tôi tới đón luôn?”
Lục tổng nhìn cô trên sàn diễn, trong vai trò kết màn trình diễn bộ sưu tập mới nhất của Supra Fashion làm lòng anh dậy sóng. Ánh mắt của anh không thể thôi không chú ý đến cô, vốn dĩ ngay từ lần gặp mặt đầu tiên nhan sắc của cô đã làm anh lay động. Hôm nay tận mắt nhìn cô quay trở lại sàn diễn một lần nữa sau một thời gian dài khiến cho người không bao giờ để ý đến người mẫu như anh lại phải phá vỡ những quy tắc ban đầu của mình.
Thư ký Tôn Thất còn cảm thấy chủ tịch của mình càng ngày càng lạ lẫm, không giống với chủ tịch ngày thường tí nào, chả bao giờ ngắm gái chứ đừng nói ngồi xem gái lả lướt catwalk như này. Thư ký Tôn chắc chắn đã đoán ra được phần nào nỗi lòng của chủ tịch rồi. Nên nói vu vơ với Lục Tiêu Thần:
“Cô Triệu hồi xưa đắt show diễn lắm, hầu như sàn diễn nào cũng có bước chân của cô ấy. Sau khi bị đổ oan thì cô Triệu chọn cách im lặng rời đi không một lời tuyên bố gì với báo chí cả. Từ đó trở đi, cho dù có là nhà thiết kế ruột cô ấy cũng không nhận lời. Hôm nay trở lại, hào quang đổ dồn vào cô ấy, chắc là phải có lý do đặc biệt lắm thì cô ấy mới nhận lời quay lại đó.”
Lục tổng quay đầu khó hiểu: “Đổ oan? Là chuyện gì?”
Thư kí Tôn kể: “Theo như tôi được nghe kể, lần đó cô Triệu bị bắt gặp đang ôm ấp người đàn ông của đồng nghiệp trong phòng thay đồ. Cô ấy bị vu oan là quyến rũ người đó, nữ đồng nghiệp đó nói cô ấy là hồ ly tinh, muốn trèo cao trong sự nghiệp. Người đó lăng mạ cô Triệu dữ lắm, còn bôi nhọ cô ấy trên khắp truyền thông...”
Tiêu Thần chau mày cắt ngang: “Lát nữa đi về công ty kể tiếp, giờ yên lặng nghe người ta phát biểu kết màn kìa.”
Tôn Thất há hốc miệng: “Dạ? Nghe sao ạ…”
Chưa kịp nói tiếp lại bị Tiêu Thần lườm cho cái, Tôn Thất lại khẽ “dạ” rồi im lặng theo lệnh của Tiêu Thần. Mặc dù đã cắt cảnh, chỉ là lúc Triệu Thiên Tinh nói lời cảm ơn đến tất cả ekip cũng như khách mời đang hiện diện để giúp chương trình thành công thôi. Vậy mà Lục tổng cũng muốn ngắm nhìn và lắng nghe tập trung đến như vậy thì chỉ có thể là thích em hơi nhiều rồi mà thôi. Đã vậy khi Thiên Tinh phát biểu xong còn vỗ tay nữa chứ.
Trong lúc mọi người dọn dẹp hậu trường, Kha Lam chạy đến chỗ Tiêu Thần vui vẻ nói:
“Lục tổng, tổng giám đốc Triệu nhờ tôi chuyển lời đến với anh là hôm nay trễ quá rồi nên tiệc mừng công sẽ diễn ra vào ngày mai. Tại phòng VVIP của nhà hàng X, lúc 7h tối, anh và những người thuộc Supra hôm nay đến đây cũng hãy đến nhé ạ!”
Lục tổng mắt dán vào điện thoại chỉ nói ngắn gọn: “Ừ, tôi biết rồi, cô nhớ nói với thư ký Thất để sắp xếp.”
Mặc dù Tôn Thất đứng ngay bên cạnh mà bày đặt dặn dò người ra đi dặn lại. Kha Lam nghe vậy cũng rén ngang bước qua chỗ Tôn Thất để nói lại, trước khi đi ghé mắt vào màn hình điện thoại của anh thấy anh đang lướt Instagram của Triệu Thiên Tinh mà không nhịn được miệng cười.
Ba chân bốn cẳng chạy vô phòng thay đồ báo tin cho Thiên Tinh:
“Chị Tinh, em đã ra nói với Lục tổng y như chị dặn rồi. Em còn phát hiện ra điều thú vị nữa đó chị. Chị muốn nghe không?”
Thiên Tinh lười nhác trả lời: “Em thấy anh ta tán gái hay sao mà vui vẻ vậy? Thôi chuyện của anh ta chị không quan tâm đâu, đưa chị về tiệm của Tiểu Đồng đi. Chị có hẹn thử đồ bên đó.”
Kha Lam thì nóng lòng: “Chị đoán gần đúng rồi đó, em nhìn thấy Lục tổng đang ngắm….”
Đang nói thì chuông điện thoại của Thiên Tinh reo lên, cô bắt máy xong thì vội vàng đi đến tiệm thiết kế của Tiểu Đồng ngay, do là quá trễ nên Tiểu Đồng hối cô đến thử đồ cho kịp chỉnh sửa.
Thử đồ xong xuôi thì Thiên Tinh lên xe về lại nhà, cơn buồn ngủ đã kéo tới, cả tuần này chưa ngày nào cô ngủ được quá 5 tiếng nên cơ thể đang đòi đình công. Lúc này cô chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, lao vào tắm rửa rồi leo lên giường ngủ mà thôi. Nhưng mà từ tiệm của Tiểu Đồng về nhà còn cả hơn một tiếng, cô quyết định chợp mắt trên xe một lát.
Đang thiu thiu thì tin nhắn tới liên tục, mở mắt nhiu nhíu ra bị ánh sáng điện thoại hắt tới làm hàng long mày cô chau lại, cô chuyển điện thoại về chế độ tối rồi mở tin nhắn ra đọc. Là icon chat của Lục Tiêu Thần – sao anh ta lại nhắn cho cô giờ này?
Nội dung tin nhắn: Thiên Tinh, có nhã hứng ăn khuya với tôi không?
Đọc đi đọc lại 3-4 lần, thiếu điều cô muốn dụi mắt xem coi có thật không. Cái tên hâm này sao hôm nay lại có hứng thú ăn khuya với cô? Nghe Tôn Thất nói là anh ta sống healthy lắm cơ mà, nay phá luật à?
Nhưng mà bụng cô cũng đang sôi, từ lúc quay đến giờ cô cũng chẳng có gì trong bụng ngoại trừ nước lọc. Nghĩ tới việc đi ăn với anh ta rồi còn phải nghe anh ta đâm chọt thì thà về nhà nấu mì ăn còn ngon hơn. Lập tức nhắn lại cho anh ta: Tôi buồn ngủ lắm, anh tự đi ăn mình đi.
Tắt điện thoại lại chìm vào giấc ngủ vôi, được một lúc thì xe dừng lại, Kha Lam gọi cô dậy để vô nhà. Mơ màng xuống xe, cô bấm chuông gọi bảo vệ ra mở cổng, đứng đợi hoài không thấy ai ra. Đành móc điện thoại ra gọi cho chú Vũ, thì nhận được tin sét đánh ngang tai: Chú đang lái xe đưa cả nhà đi du lịch miền núi, không thể quay đầu về, con gọi cho mẹ con đi.
Nghe tới đây là tai Thiên Tinh lùng bùng rồi, sao tự dưng lại đi du lịch miền núi, mà đi cũng không ai báo cho cô, ai cũng biết cô thích thiên nhiên và khí lạnh mà. Thế mà cả nhà lại kéo nhau đi không thèm quan tâm tới cô.
Chuyển qua số của mẹ, mẹ cô nói: “Cả nhà bàn với nhau trong tin nhắn nhóm mà con không đọc sao? Trước khi đi mẹ cũng đã nói với Kha Lam rồi, con bé chưa nói gì với con à? Ngày mai xong tiệc mừng công thì con book vé bay lên đây. Yên tâm, mẹ đã chừa chỗ cho con rồi, trễ 2 ngày thôi mà. Giờ con ra khách sạn ngủ đi, đồ đạc này kia thì đi mua, anh lớn nói là sẽ chuyển khoản cho con mua đồ để bù đắp. Vậy nha, lên tới nơi thì gọi cho ba mẹ hay các anh. Bye con”
Ủa, sao cô như con rơi vậy? Ai đi cũng không nói với cô tiếng nào, làm cô bỏ lỡ hai ngày tận hưởng không khí trong lành. Đang đứng tiếc nuối thì có tiếng tin nhắn tới, cô xem thì là tin nhắn chuyển khoản của anh lớn và anh nhỏ, nội dung chuyển tiền y chang nhau: Mua đồ đi nhé bé.
Thở dài, chỉ biết thở dài, dù biết rõ là hai anh ai cũng thương cô nhưng mà không ai có thể chờ cô đi chung không được hay sao. Mải mê theo sự trách móc lầm bầm trong miệng thì có tiếng chuông điện thoại, màn hình hiện tên của Lục Tiêu Thần, cô bắt máy lên:
“Có chuyện gì sao, Lục tổng? Giờ này cũng quá trễ rồi.”
“Đi ăn khuya với tôi đi, tôi cần người đi chung, tôi biết cô vẫn chưa ngủ và vẫn còn đói.”
“Ưm…thôi cũng được, anh đón tôi ở khách sạn Royal B đi, giờ tôi sẽ qua đó.”
“Cô đang ở đâu, đứng tại chỗ đó đi, tôi tới đón luôn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.