Chung Phòng Cách Vách - Phần 2
Chương 101
Hoàng Vân Di
14/05/2024
Thời điểm này đã là cuối năm, chỉ còn vài ngày nữa thôi là bước sang năm mới rồi.
Hạ An và Duy Khải đã bàn với nhau, năm nay sẽ ăn tết cùng ba mẹ ở dưới quê.
Cũng lâu lắm rồi hai người không về quê, thật sự rất nhớ nhà.
Hôm nay, Hạ An và Duy Khải sẽ lên đường để đi về quê ăn tết.
Hạ An vào trong xe ngồi, do là vào cuối năm nên thời tiết khá lạnh, Duy Khải đã tăng nhiệt độ lên một chút.
Bây giờ, Hạ An mang thai được hơn ba tháng rồi, để ý kỹ sẽ thấy bụng hơi to lên một chút.
Duy Khải thấy vậy có vẻ rất phấn khích, tối nào cũng phải đưa tay vào trong áo cô để sờ bụng, xem thử coi hôm nay bụng có lớn thêm chút nào nữa không.
Lần đầu được làm cha nên Duy Khải đôi lúc lại có những hành động hơi ngốc nghếch.
Thật ra là, vẫn còn rất nhiều cái ngốc nghếch nữa mà Hạ An chẳng thèm nhắc đến đâu.
Sau khi đã tăng nhiệt độ trong xe lên một chút, Duy Khải còn lấy thêm một cái chăn nhỏ quấn người cô lại vì sợ cô lạnh.
Hạ An có hơi phản kháng, nếu không phản kháng thì chắc có thể sẽ bị anh quấn thành đòn bánh tét di động luôn quá.
Nhưng Duy Khải đã lên tiếng bảo cô:“ Ngồi im nào!”
Mọi sự phản kháng đều không có tác dụng, thật sự cô đã bị biến thành đòn bánh tét di động.
Duy Khải sau khi gói xong đòn bánh tét vừa mềm, vừa thơm lại tròn tròn của mình thì mỉm cười, thấy rất hài lòng.
Anh sát lại gần hôn lên má cô sau đó lại đến môi, hôn đến tận mười mấy cái.
Hạ An không phản kháng mà bây giờ phản kháng cũng không được bởi vì cả người bị quấn trong chăn rồi, chỉ ló mỗi cái đầu ra thôi.
Sau khi hôn xong, Duy Khải mới bắt đầu khởi động xe.
Đoạn đường đi khá xa, khi về đến nơi thì trời đã chập tối.
Duy Khải bước vào trong nhà trước.
Dượng Hải và mẹ nhìn thấy Duy Khải thì không khỏi bất ngờ, mục đích hai người họ về mà không báo trước chính là tạo cho họ sự bất ngờ này mà.
Dượng Hải đi lại vỗ vai thằng con trời đánh này một cái, đi về mà không báo trước với ai gì cả.
Duy Khải mỉm cười nói với hai người họ:“ Còn chưa hết bất ngờ đâu, mọi người xem con đem ai về nhà nữa nè. “
Sau câu nói của Duy Khải, Hạ An từ từ bước vào trong nhà.
Mẹ vừa nhìn thấy đã vội vàng chạy lại ôm cô.
Hạ An cũng dang tay ôm lấy mẹ vào lòng.
Sau khi ôm nhau thật lâu rồi mẹ cũng nhớ ra:“ Hai con đã ăn cái gì chưa? Để mẹ vào bếp làm chút đồ ăn cho hai đứa. “
Chưa để Hạ An và Duy Khải trả lời, mẹ đã vội vàng chạy vào bếp nấu đồ ăn, dượng Hải cũng vào phụ bà để làm cho nhanh.
Bây giờ ở phòng khách chỉ còn lại một cậu bé đang ngồi trên ghế, dáng người trông khá tròn trịa mũm mĩm, rất dễ thương.
Đó chắc chắn là Duy Anh rồi, không ngờ đã lớn đến như vậy.
Duy Khải mới ngoắc thằng bé bảo:“ Duy Anh, đi ra ngoài xe xách đồ vào tiếp anh hai. “
Duy Anh không đi liền mà hỏi:“ Có bánh không, anh hai?” Ý là trong mấy túi đồ đó có bánh kẹo thì mới chịu ra xách tiếp đó, có ai chịu làm không công bao giờ.
Duy Khải trừng mắt, bất mãn nói với nó một chữ:“ Có, đã ú nu rồi mà còn đòi ăn bánh hoài. “
Sau khi được sự xác nhận của Duy Khải là có bánh kẹo thì thằng bé mới phóng xuống ghế, hớn hở ra xách đồ tiếp.
Hạ An cũng muốn đi theo nên nói với Duy Khải:“ Em cũng đi xách đồ nữa. “
Lại thêm một người nữa khiến anh cảm thấy bực mình.
Duy Khải kéo Hạ An rồi xuống ghế cảnh cáo:“ Em ngồi yên ở đây cho anh! Biết là đang có thai không hả? Còn muốn đi xách đồ nữa. “ Duy Khải nhéo má cô một cái rồi mới đi ra xe lấy đồ.
Hạ An cảm thấy anh đang làm quá lên, mấy túi đồ đó đâu có nặng gì mấy đâu.
Chỉ sau ít phút, cả phòng khách đã bị bao phủ bởi rất nhiều túi lớn túi nhỏ mà Duy Khải và Duy Anh mang vào.
Hạ An tìm kiếm trong túi đồ lấy ra một hộp bánh socola đưa cho Duy Anh:“ Cho em nè. “ Lúc nãy thằng bé đòi bánh mà.
Thằng bé thấy Hạ An là người lạ nên có hơi chần chừ chưa chịu nhận hộp bánh ngay.
Cũng đúng thôi, lúc cô rời khỏi nhà này thằng bé vẫn còn rất nhỏ, nên không biết cô là điều đương nhiên.
Hạ An mới mở lời, chỉ dẫn cho thằng bé:“ Gọi chị là chị ba. “
Duy Khải vừa bước vào nghe thấy vậy thì la om sòm lên, ngăn cản Duy Anh gọi chị ba:“ Cái gì mà chị ba? Phải gọi là chị hai mới đúng. “
Hạ An và Duy Khải đã bàn với nhau, năm nay sẽ ăn tết cùng ba mẹ ở dưới quê.
Cũng lâu lắm rồi hai người không về quê, thật sự rất nhớ nhà.
Hôm nay, Hạ An và Duy Khải sẽ lên đường để đi về quê ăn tết.
Hạ An vào trong xe ngồi, do là vào cuối năm nên thời tiết khá lạnh, Duy Khải đã tăng nhiệt độ lên một chút.
Bây giờ, Hạ An mang thai được hơn ba tháng rồi, để ý kỹ sẽ thấy bụng hơi to lên một chút.
Duy Khải thấy vậy có vẻ rất phấn khích, tối nào cũng phải đưa tay vào trong áo cô để sờ bụng, xem thử coi hôm nay bụng có lớn thêm chút nào nữa không.
Lần đầu được làm cha nên Duy Khải đôi lúc lại có những hành động hơi ngốc nghếch.
Thật ra là, vẫn còn rất nhiều cái ngốc nghếch nữa mà Hạ An chẳng thèm nhắc đến đâu.
Sau khi đã tăng nhiệt độ trong xe lên một chút, Duy Khải còn lấy thêm một cái chăn nhỏ quấn người cô lại vì sợ cô lạnh.
Hạ An có hơi phản kháng, nếu không phản kháng thì chắc có thể sẽ bị anh quấn thành đòn bánh tét di động luôn quá.
Nhưng Duy Khải đã lên tiếng bảo cô:“ Ngồi im nào!”
Mọi sự phản kháng đều không có tác dụng, thật sự cô đã bị biến thành đòn bánh tét di động.
Duy Khải sau khi gói xong đòn bánh tét vừa mềm, vừa thơm lại tròn tròn của mình thì mỉm cười, thấy rất hài lòng.
Anh sát lại gần hôn lên má cô sau đó lại đến môi, hôn đến tận mười mấy cái.
Hạ An không phản kháng mà bây giờ phản kháng cũng không được bởi vì cả người bị quấn trong chăn rồi, chỉ ló mỗi cái đầu ra thôi.
Sau khi hôn xong, Duy Khải mới bắt đầu khởi động xe.
Đoạn đường đi khá xa, khi về đến nơi thì trời đã chập tối.
Duy Khải bước vào trong nhà trước.
Dượng Hải và mẹ nhìn thấy Duy Khải thì không khỏi bất ngờ, mục đích hai người họ về mà không báo trước chính là tạo cho họ sự bất ngờ này mà.
Dượng Hải đi lại vỗ vai thằng con trời đánh này một cái, đi về mà không báo trước với ai gì cả.
Duy Khải mỉm cười nói với hai người họ:“ Còn chưa hết bất ngờ đâu, mọi người xem con đem ai về nhà nữa nè. “
Sau câu nói của Duy Khải, Hạ An từ từ bước vào trong nhà.
Mẹ vừa nhìn thấy đã vội vàng chạy lại ôm cô.
Hạ An cũng dang tay ôm lấy mẹ vào lòng.
Sau khi ôm nhau thật lâu rồi mẹ cũng nhớ ra:“ Hai con đã ăn cái gì chưa? Để mẹ vào bếp làm chút đồ ăn cho hai đứa. “
Chưa để Hạ An và Duy Khải trả lời, mẹ đã vội vàng chạy vào bếp nấu đồ ăn, dượng Hải cũng vào phụ bà để làm cho nhanh.
Bây giờ ở phòng khách chỉ còn lại một cậu bé đang ngồi trên ghế, dáng người trông khá tròn trịa mũm mĩm, rất dễ thương.
Đó chắc chắn là Duy Anh rồi, không ngờ đã lớn đến như vậy.
Duy Khải mới ngoắc thằng bé bảo:“ Duy Anh, đi ra ngoài xe xách đồ vào tiếp anh hai. “
Duy Anh không đi liền mà hỏi:“ Có bánh không, anh hai?” Ý là trong mấy túi đồ đó có bánh kẹo thì mới chịu ra xách tiếp đó, có ai chịu làm không công bao giờ.
Duy Khải trừng mắt, bất mãn nói với nó một chữ:“ Có, đã ú nu rồi mà còn đòi ăn bánh hoài. “
Sau khi được sự xác nhận của Duy Khải là có bánh kẹo thì thằng bé mới phóng xuống ghế, hớn hở ra xách đồ tiếp.
Hạ An cũng muốn đi theo nên nói với Duy Khải:“ Em cũng đi xách đồ nữa. “
Lại thêm một người nữa khiến anh cảm thấy bực mình.
Duy Khải kéo Hạ An rồi xuống ghế cảnh cáo:“ Em ngồi yên ở đây cho anh! Biết là đang có thai không hả? Còn muốn đi xách đồ nữa. “ Duy Khải nhéo má cô một cái rồi mới đi ra xe lấy đồ.
Hạ An cảm thấy anh đang làm quá lên, mấy túi đồ đó đâu có nặng gì mấy đâu.
Chỉ sau ít phút, cả phòng khách đã bị bao phủ bởi rất nhiều túi lớn túi nhỏ mà Duy Khải và Duy Anh mang vào.
Hạ An tìm kiếm trong túi đồ lấy ra một hộp bánh socola đưa cho Duy Anh:“ Cho em nè. “ Lúc nãy thằng bé đòi bánh mà.
Thằng bé thấy Hạ An là người lạ nên có hơi chần chừ chưa chịu nhận hộp bánh ngay.
Cũng đúng thôi, lúc cô rời khỏi nhà này thằng bé vẫn còn rất nhỏ, nên không biết cô là điều đương nhiên.
Hạ An mới mở lời, chỉ dẫn cho thằng bé:“ Gọi chị là chị ba. “
Duy Khải vừa bước vào nghe thấy vậy thì la om sòm lên, ngăn cản Duy Anh gọi chị ba:“ Cái gì mà chị ba? Phải gọi là chị hai mới đúng. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.