Chung Phòng Cách Vách - Phần 2
Chương 3
Hoàng Vân Di
13/03/2024
Bây giờ, bốn người đã vào trong lớp của mình. Lớp khá đông nhưng bầu không khí có vẻ không được rộn ràng cho lắm.
Hầu như đều là những gương mặt rất lạ, mọi người lần đầu gặp nhau nên còn bỡ ngỡ chưa dám nói chuyện nhiều.
Thế Vỹ lúc này mới nhìn qua Duy Khải:" Ê anh Duy Khải, ngồi chung không? "
Thế Vỹ là em họ của Duy Khải nên đương nhiên biết rõ sức học của ông anh mình trâu bò đến mức nào rồi.
Ở trong một lớp toàn là những người giỏi như thế này thì đương nhiên phải kiếm cho mình một bạn cùng bàn không phải dạng vừa thì mới đấu lại bốn mươi mấy con người kia chứ.
Trong khi Thế Vỹ đang rất tự tin rằng, nhờ vào quan hệ anh em của mình và Duy Khải thì anh sẽ đồng ý ngồi cùng.
Nhưng, Duy Khải lại chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhiều mà nói thẳng một chữ:" Không! " vào mặt Thế Vỹ.
Sau đó, anh nắm lấy tay của Hạ An rồi hỏi cô:" Muốn ngồi ở chỗ cũ không? " Ý của Duy Khải là hỏi Hạ An có muốn ngồi ở bàn cuối tổ ba giống như ở cấp 2 không.
Hạ An nghe nói vậy thì nhìn xuống bàn cuối tổ ba, chỗ đó vẫn còn trống chưa có ai ngồi, sau đó cô mới quay lại nhìn Duy Khải rồi gật đầu.
Rồi hai người vui vẻ nắm tay nhau xuống bàn cuối tổ 3 ngồi.
Ơ hay, ông anh họ!
Thế Vỹ bị sốc đến hoá đá ngay tại chỗ.
Thiên Trang đang đứng ở phía sau ba người họ, từng nãy giờ đều quan sát hết được tất cả sự việc, liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thế Vỹ thẹn quá hoá quạu, lập tức chuyển sang nét mặt lạnh lùng:" Cậu cười cái gì đó? "
Thiên Trang khẽ lắc đầu:" Nè, hình như là bạn Thế Vỹ phải không? Tôi nói cho bạn biết, tôi có miệng thì tôi cười thôi, cậu có quyền gì mà hỏi tôi? "
Thiên Trang là một người rất hiền, nhưng cô chỉ hiền với những người tử tế thôi, còn với những người thích gây sự như tên này thì không thể hiền nổi.
" Cậu...."
Chưa để Thế Vỹ nói xong, Thiên Trang đã lên tiếng ngắt lời:" À mà còn chuyện này nữa, tôi để ý là từ nãy đến giờ cậu rất hay liếc tôi. Tôi không biết là tôi đã làm điều gì chướng mắt cậu? "
Thế Vỹ bây giờ mới được nói:" Tôi nói cho cậu biết, tôi và cậu chính là đối thủ của nhau. Tôi sẽ đánh bại cậu, cậu chờ xem. " Thế Vỹ nói xong mấy câu rồi đi xuống lớp kiếm đại một chỗ nào đó ngồi.
Còn Thiên Trang thì vẫn không hiểu những lời Thế Vỹ nói, rồi cuối cùng chửi thầm một câu " Đồ thần kinh! " sau đó cũng đi tìm chỗ ngồi cho mình.
Lúc này ở bàn cuối tổ ba, Duy Khải và Hạ An đã ngồi vào chỗ từ lâu.
Hạ An mới quay qua hỏi Duy Khải:" Sao lúc nãy cậu không ngồi chung với Thế Vỹ? "
Duy Khải liền nói:" Thằng đó não nó có vấn đề, nên tránh xa nó ra không được ngồi chung. "
Hạ An có vẻ không tin cho lắm:" Tôi thấy cậu ấy cũng bình thường mà. Sao não lại có vấn đề được chứ? "
Duy Khải mới kể lại một câu chuyện cũ:" Cậu không biết đâu, lúc nhỏ tôi và nó rủ nhau đi hái trộm dừa của bà nội. Nó trèo lên cây dừa được nửa chừng thì té cắm đầu xuống cái mương nước. "
Hạ An nghe nói mà hoảng hồn:" Rồi cậu ấy có bị sao không? "
Duy Khải lắc đầu:" Không, cây dừa cao có hai mét mấy à, với lại có cái mương nước ở dưới nữa nên không sao. "
" Rồi sau đó hai cậu có bị người nhà la không? "
" Đương nhiên là có rồi. " Giọng của Duy Khải lúc này trở nên bức xúc thấy rõ:" Chẳng những vậy nó còn đổ thừa lên đầu tôi nữa, nói là tại tôi rủ nó, làm tôi bị bà nội la. "
" Cậu ta xấu tính thật đấy. " Hạ An cũng bức xúc giùm Duy Khải.
" Đúng vậy, bởi vì nó quá xấu tính nên không thể tha cho nó được. Ngay sau khi bà nội la tôi xong, tôi đã lôi nó ra một chỗ vắng người rồi đánh cho nó một trận nhừ xương. "
Bây giờ, Hạ An có hơi hối hận khi nói Thế Vỹ xấu tính.
Hạ An mới hỏi:" Bộ cậu không sợ cậu ấy sẽ nói lại với bà nội cậu à? "
" Nó có gan méc thì tôi có gan đánh. "
Nói qua nói lại một hồi, Hạ An cũng không biết Thế Vỹ có vấn đề về não là do bị té từ trên cây dừa xuống hay là do bị Duy Khải đánh nữa?
Mọi người ngồi được một lúc thì cô chủ nhiệm bước vào lớp. Tất cả đều đồng loạt đứng lên chào cô, sau khi cả lớp ngồi xuống cô mới giới thiệu về bản thân cho lớp biết.
Cô tên là Thanh Thủy, dạy môn văn và cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp.
Tiếp theo đó, cô Thủy đọc nội quy học sinh ở trường cho các bạn biết, rồi nói về tiền học phí, bầu chọn ban cán sự lớp các thứ rồi mới cho lớp về.
Hầu như đều là những gương mặt rất lạ, mọi người lần đầu gặp nhau nên còn bỡ ngỡ chưa dám nói chuyện nhiều.
Thế Vỹ lúc này mới nhìn qua Duy Khải:" Ê anh Duy Khải, ngồi chung không? "
Thế Vỹ là em họ của Duy Khải nên đương nhiên biết rõ sức học của ông anh mình trâu bò đến mức nào rồi.
Ở trong một lớp toàn là những người giỏi như thế này thì đương nhiên phải kiếm cho mình một bạn cùng bàn không phải dạng vừa thì mới đấu lại bốn mươi mấy con người kia chứ.
Trong khi Thế Vỹ đang rất tự tin rằng, nhờ vào quan hệ anh em của mình và Duy Khải thì anh sẽ đồng ý ngồi cùng.
Nhưng, Duy Khải lại chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhiều mà nói thẳng một chữ:" Không! " vào mặt Thế Vỹ.
Sau đó, anh nắm lấy tay của Hạ An rồi hỏi cô:" Muốn ngồi ở chỗ cũ không? " Ý của Duy Khải là hỏi Hạ An có muốn ngồi ở bàn cuối tổ ba giống như ở cấp 2 không.
Hạ An nghe nói vậy thì nhìn xuống bàn cuối tổ ba, chỗ đó vẫn còn trống chưa có ai ngồi, sau đó cô mới quay lại nhìn Duy Khải rồi gật đầu.
Rồi hai người vui vẻ nắm tay nhau xuống bàn cuối tổ 3 ngồi.
Ơ hay, ông anh họ!
Thế Vỹ bị sốc đến hoá đá ngay tại chỗ.
Thiên Trang đang đứng ở phía sau ba người họ, từng nãy giờ đều quan sát hết được tất cả sự việc, liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thế Vỹ thẹn quá hoá quạu, lập tức chuyển sang nét mặt lạnh lùng:" Cậu cười cái gì đó? "
Thiên Trang khẽ lắc đầu:" Nè, hình như là bạn Thế Vỹ phải không? Tôi nói cho bạn biết, tôi có miệng thì tôi cười thôi, cậu có quyền gì mà hỏi tôi? "
Thiên Trang là một người rất hiền, nhưng cô chỉ hiền với những người tử tế thôi, còn với những người thích gây sự như tên này thì không thể hiền nổi.
" Cậu...."
Chưa để Thế Vỹ nói xong, Thiên Trang đã lên tiếng ngắt lời:" À mà còn chuyện này nữa, tôi để ý là từ nãy đến giờ cậu rất hay liếc tôi. Tôi không biết là tôi đã làm điều gì chướng mắt cậu? "
Thế Vỹ bây giờ mới được nói:" Tôi nói cho cậu biết, tôi và cậu chính là đối thủ của nhau. Tôi sẽ đánh bại cậu, cậu chờ xem. " Thế Vỹ nói xong mấy câu rồi đi xuống lớp kiếm đại một chỗ nào đó ngồi.
Còn Thiên Trang thì vẫn không hiểu những lời Thế Vỹ nói, rồi cuối cùng chửi thầm một câu " Đồ thần kinh! " sau đó cũng đi tìm chỗ ngồi cho mình.
Lúc này ở bàn cuối tổ ba, Duy Khải và Hạ An đã ngồi vào chỗ từ lâu.
Hạ An mới quay qua hỏi Duy Khải:" Sao lúc nãy cậu không ngồi chung với Thế Vỹ? "
Duy Khải liền nói:" Thằng đó não nó có vấn đề, nên tránh xa nó ra không được ngồi chung. "
Hạ An có vẻ không tin cho lắm:" Tôi thấy cậu ấy cũng bình thường mà. Sao não lại có vấn đề được chứ? "
Duy Khải mới kể lại một câu chuyện cũ:" Cậu không biết đâu, lúc nhỏ tôi và nó rủ nhau đi hái trộm dừa của bà nội. Nó trèo lên cây dừa được nửa chừng thì té cắm đầu xuống cái mương nước. "
Hạ An nghe nói mà hoảng hồn:" Rồi cậu ấy có bị sao không? "
Duy Khải lắc đầu:" Không, cây dừa cao có hai mét mấy à, với lại có cái mương nước ở dưới nữa nên không sao. "
" Rồi sau đó hai cậu có bị người nhà la không? "
" Đương nhiên là có rồi. " Giọng của Duy Khải lúc này trở nên bức xúc thấy rõ:" Chẳng những vậy nó còn đổ thừa lên đầu tôi nữa, nói là tại tôi rủ nó, làm tôi bị bà nội la. "
" Cậu ta xấu tính thật đấy. " Hạ An cũng bức xúc giùm Duy Khải.
" Đúng vậy, bởi vì nó quá xấu tính nên không thể tha cho nó được. Ngay sau khi bà nội la tôi xong, tôi đã lôi nó ra một chỗ vắng người rồi đánh cho nó một trận nhừ xương. "
Bây giờ, Hạ An có hơi hối hận khi nói Thế Vỹ xấu tính.
Hạ An mới hỏi:" Bộ cậu không sợ cậu ấy sẽ nói lại với bà nội cậu à? "
" Nó có gan méc thì tôi có gan đánh. "
Nói qua nói lại một hồi, Hạ An cũng không biết Thế Vỹ có vấn đề về não là do bị té từ trên cây dừa xuống hay là do bị Duy Khải đánh nữa?
Mọi người ngồi được một lúc thì cô chủ nhiệm bước vào lớp. Tất cả đều đồng loạt đứng lên chào cô, sau khi cả lớp ngồi xuống cô mới giới thiệu về bản thân cho lớp biết.
Cô tên là Thanh Thủy, dạy môn văn và cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp.
Tiếp theo đó, cô Thủy đọc nội quy học sinh ở trường cho các bạn biết, rồi nói về tiền học phí, bầu chọn ban cán sự lớp các thứ rồi mới cho lớp về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.