Chung Phòng Cách Vách - Phần 2
Chương 43
Hoàng Vân Di
29/03/2024
Ngày tổng kết năm học.
Buổi lễ tổng kết cuối cùng trong thời học sinh của khối 12.
Ai ai cũng mang rất nhiều cảm xúc khó tả, có chút buồn, có chút tiếc nuối, cũng có chút sợ hãi lo lắng.
Không biết quãng đường sắp tới của mình sẽ như thế nào?
Khi buổi lễ kết thúc, mọi người vẫn chưa về ngay mà tụ họp lại với lớp, với thầy cô chủ nhiệm của mình.
Hoạt động diễn ra sôi nổi ở khối 12 lúc này ngoài chụp hình làm kỷ niệm ra thì chính là ký tên lên áo.
Nguyên cả lớp bây giờ điều xúm lại xin chữ ký vào áo của nhau.
Ừ thì, lớp 10 với lớp 11 tụi nó còn sợ làm dơ áo trắng năm sau không lấy ra mặc được. Chứ lớp 12 rồi còn sợ gì nữa, phải nói là tụi nó ký tên thả ga luôn.
Có mấy đứa ở lớp khác cũng đi qua xin chữ ký cô chủ nhiệm, rồi mọi người trong lớp cũng bung ra đi kiếm mấy thầy cô bộ môn khác để xin chữ ký lấy vía thi tốt.
Ngoài thầy cô giáo ra thì nhân vật bị dí nhiều không kém lại bất ngờ gọi tên Duy Khải.
Không chỉ có lớp mình mà mấy lớp bên cạnh cũng đi qua xin chữ ký của anh để lấy ví thi tốt.
Nguyên nhân thì chắc cũng biết rồi đó, bởi vì Duy Khải vừa giành giải nhất kỳ thi Olympic toán quốc gia lận mà.
Sau một hồi ký tên mệt nghỉ thì phải khó khăn lắm thì Duy Khải mới thoát ra khỏi đám đông này được.
Anh đi loanh quanh tìm Hạ An, sau một lúc thì cũng nhìn thấy Hạ An đang xin chữ ký của cô Thủy, chủ nhiệm năm lớp 10 của hai người.
Thấy Hạ An xin chữ ký xong thì Duy Khải mới gọi:“ Hạ An. “
Nghe được tiếng gọi, Hạ An xoay người lại thì nhìn thấy Duy Khải đang đứng cách chỗ cô không xa.
Anh đi lại chỗ Hạ An, làm bộ hỏi:“ Hạ An, hình như là cậu quên cái gì đó rồi phải không? “
Hạ An vẫn chưa nhận ra:“ Quên cái gì? “
Duy Khải giận dỗi nói:“ Ký tên cho tôi! “ Dám không nhắc là sẽ quên luôn rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận vì một chuyện hết sức trẻ con của Duy Khải, Hạ An suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng:“ Được rồi. “
Sau đó cô cầm cây viết bước đến gần anh.
Duy Khải liền chỉ tay vào ngực trái của mình, tuy cái áo trắng của anh bây giờ đã đầy ấp chữ ký nhưng khoảng áo ở chỗ ngực trái vẫn còn trắng, chưa ai ký chỗ đó cả.
Anh nói:“ Chỗ này từ nãy đến giờ có rất nhiều người đòi ký, nhưng tôi nhất quyết không cho, chỉ để cho cậu thôi đó. “
Hạ An nghe vậy thì không nói gì chỉ ngước mặt lên mỉm cười với anh, sau đó mới cúi xuống ký tên.
Thấy Hạ An ký tên cho mình xong, Duy Khải liền cướp lấy cây viết trong tay cô:“ Đến lượt tôi ký cho cậu. “
Hạ An gật đầu, nhưng chợt suy nghĩ đến việc gì đó:“ Đừng nói là, cậu cũng ký cho tôi ở chỗ giống của cậu? “
Duy Khải liền gật đầu.
Cô mới nói:“ Hay là cậu ký chỗ khác đi! “
Duy Khải không chịu:“ Không được, nếu ký chỗ khác thì đâu còn gì đặc biệt, cũng giống như mấy người khác ký tên cho cậu thôi. “
Hạ An có chút hốt hoảng mà lùi ra sau một chút, đồng thời cũng lấy tay che trước ngực mình lại.
Chỗ này quả thật có hơi nhạy cảm với con gái một xíu.
Duy Khải không bằng lòng nói:“ Nè Hạ An, thái độ đó là sao vậy? Tôi là người yêu của cậu đó, cậu ngại cái gì? “
Người yêu thì người yêu chứ.
Cứ đòi ký tên vào trước ngực cô khiến cô cảm thấy anh ta đang có ý đồ không đứng đắn.
Nhưng sau một hồi đấu tranh không có kết quả, Hạ An đành từ bỏ:“ Thôi được rồi, cậu muốn ký thì ký đi. “
Thấy Duy Khải bước lại gần, Hạ An vội vàng lấy tay chắn trước ngực anh, cảnh cáo trước:“ Ký cho đàng hoàng, cấm đụng chạm lung tung! “
Duy Khải rất ngoan ngoãn gật đầu.
Rồi Hạ An mới bỏ tay xuống, đứng im để anh ký tên lên áo.
Nhưng mà…
Dù rất cẩn thận nhưng ký tên thế này mà không đụng chạm gì thì quả thật có hơi khó.
Hết mấy lần tay của Duy Khải đã đụng trúng chỗ không nên đụng.
Làm Hạ An suýt chút nữa đã không kiềm chế nổi mà tán cho anh ta một tạt tay.
Sau khi ký tên xong, vẻ mặt anh ta hớn hở thấy rõ.
Buổi lễ kết thúc.
Mọi người cũng tạm biệt nhau và ra về.
Có một điều như thế này, không biết là nên vui hay nên buồn bây giờ?
Đó là ngày hôm qua, mọi người vừa mới ký tên lên áo, buồn bã chia tay các kiểu thì hôm nay lại phải gặp nhau rồi.
Bởi vì lớp 12 còn phải thi tốt nghiệp nữa, đâu có được nghỉ hè.
Thế là, hôm qua vừa mới tổng kết năm học hôm nay lại xách cặp đi đến trường tiếp.
Dù bây giờ chỉ là đi ôn thi thôi, nhưng nhà trường cũng nhắc nhở học sinh là ăn mặc cho đàng hoàng, tốt nhất là mặc đồ giống như đi học.
Từ đây vấn đề mới xảy ra, vì bữa tổng kết ăn chơi quá lớn nên một cái áo trắng đã ra đi.
Gặp mấy đứa nhà có ba, bốn cái áo trắng để đi học thì không sao, chứ gặp đứa đi học có mỗi hai cái áo, mà giờ một cái đã bị ký tên lên chằng chịt hết rồi, biết phải làm sao.
Gặp đứa nào ngại thì mua thêm cái áo nữa mặc, còn đứa nào không ngại thì cứ lấy cái áo đó mà mặc đi học luôn.
Ra ngoài đường ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn nó bởi vì thấy cái áo quá độc lạ, có một không hai.
Buổi lễ tổng kết cuối cùng trong thời học sinh của khối 12.
Ai ai cũng mang rất nhiều cảm xúc khó tả, có chút buồn, có chút tiếc nuối, cũng có chút sợ hãi lo lắng.
Không biết quãng đường sắp tới của mình sẽ như thế nào?
Khi buổi lễ kết thúc, mọi người vẫn chưa về ngay mà tụ họp lại với lớp, với thầy cô chủ nhiệm của mình.
Hoạt động diễn ra sôi nổi ở khối 12 lúc này ngoài chụp hình làm kỷ niệm ra thì chính là ký tên lên áo.
Nguyên cả lớp bây giờ điều xúm lại xin chữ ký vào áo của nhau.
Ừ thì, lớp 10 với lớp 11 tụi nó còn sợ làm dơ áo trắng năm sau không lấy ra mặc được. Chứ lớp 12 rồi còn sợ gì nữa, phải nói là tụi nó ký tên thả ga luôn.
Có mấy đứa ở lớp khác cũng đi qua xin chữ ký cô chủ nhiệm, rồi mọi người trong lớp cũng bung ra đi kiếm mấy thầy cô bộ môn khác để xin chữ ký lấy vía thi tốt.
Ngoài thầy cô giáo ra thì nhân vật bị dí nhiều không kém lại bất ngờ gọi tên Duy Khải.
Không chỉ có lớp mình mà mấy lớp bên cạnh cũng đi qua xin chữ ký của anh để lấy ví thi tốt.
Nguyên nhân thì chắc cũng biết rồi đó, bởi vì Duy Khải vừa giành giải nhất kỳ thi Olympic toán quốc gia lận mà.
Sau một hồi ký tên mệt nghỉ thì phải khó khăn lắm thì Duy Khải mới thoát ra khỏi đám đông này được.
Anh đi loanh quanh tìm Hạ An, sau một lúc thì cũng nhìn thấy Hạ An đang xin chữ ký của cô Thủy, chủ nhiệm năm lớp 10 của hai người.
Thấy Hạ An xin chữ ký xong thì Duy Khải mới gọi:“ Hạ An. “
Nghe được tiếng gọi, Hạ An xoay người lại thì nhìn thấy Duy Khải đang đứng cách chỗ cô không xa.
Anh đi lại chỗ Hạ An, làm bộ hỏi:“ Hạ An, hình như là cậu quên cái gì đó rồi phải không? “
Hạ An vẫn chưa nhận ra:“ Quên cái gì? “
Duy Khải giận dỗi nói:“ Ký tên cho tôi! “ Dám không nhắc là sẽ quên luôn rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận vì một chuyện hết sức trẻ con của Duy Khải, Hạ An suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng:“ Được rồi. “
Sau đó cô cầm cây viết bước đến gần anh.
Duy Khải liền chỉ tay vào ngực trái của mình, tuy cái áo trắng của anh bây giờ đã đầy ấp chữ ký nhưng khoảng áo ở chỗ ngực trái vẫn còn trắng, chưa ai ký chỗ đó cả.
Anh nói:“ Chỗ này từ nãy đến giờ có rất nhiều người đòi ký, nhưng tôi nhất quyết không cho, chỉ để cho cậu thôi đó. “
Hạ An nghe vậy thì không nói gì chỉ ngước mặt lên mỉm cười với anh, sau đó mới cúi xuống ký tên.
Thấy Hạ An ký tên cho mình xong, Duy Khải liền cướp lấy cây viết trong tay cô:“ Đến lượt tôi ký cho cậu. “
Hạ An gật đầu, nhưng chợt suy nghĩ đến việc gì đó:“ Đừng nói là, cậu cũng ký cho tôi ở chỗ giống của cậu? “
Duy Khải liền gật đầu.
Cô mới nói:“ Hay là cậu ký chỗ khác đi! “
Duy Khải không chịu:“ Không được, nếu ký chỗ khác thì đâu còn gì đặc biệt, cũng giống như mấy người khác ký tên cho cậu thôi. “
Hạ An có chút hốt hoảng mà lùi ra sau một chút, đồng thời cũng lấy tay che trước ngực mình lại.
Chỗ này quả thật có hơi nhạy cảm với con gái một xíu.
Duy Khải không bằng lòng nói:“ Nè Hạ An, thái độ đó là sao vậy? Tôi là người yêu của cậu đó, cậu ngại cái gì? “
Người yêu thì người yêu chứ.
Cứ đòi ký tên vào trước ngực cô khiến cô cảm thấy anh ta đang có ý đồ không đứng đắn.
Nhưng sau một hồi đấu tranh không có kết quả, Hạ An đành từ bỏ:“ Thôi được rồi, cậu muốn ký thì ký đi. “
Thấy Duy Khải bước lại gần, Hạ An vội vàng lấy tay chắn trước ngực anh, cảnh cáo trước:“ Ký cho đàng hoàng, cấm đụng chạm lung tung! “
Duy Khải rất ngoan ngoãn gật đầu.
Rồi Hạ An mới bỏ tay xuống, đứng im để anh ký tên lên áo.
Nhưng mà…
Dù rất cẩn thận nhưng ký tên thế này mà không đụng chạm gì thì quả thật có hơi khó.
Hết mấy lần tay của Duy Khải đã đụng trúng chỗ không nên đụng.
Làm Hạ An suýt chút nữa đã không kiềm chế nổi mà tán cho anh ta một tạt tay.
Sau khi ký tên xong, vẻ mặt anh ta hớn hở thấy rõ.
Buổi lễ kết thúc.
Mọi người cũng tạm biệt nhau và ra về.
Có một điều như thế này, không biết là nên vui hay nên buồn bây giờ?
Đó là ngày hôm qua, mọi người vừa mới ký tên lên áo, buồn bã chia tay các kiểu thì hôm nay lại phải gặp nhau rồi.
Bởi vì lớp 12 còn phải thi tốt nghiệp nữa, đâu có được nghỉ hè.
Thế là, hôm qua vừa mới tổng kết năm học hôm nay lại xách cặp đi đến trường tiếp.
Dù bây giờ chỉ là đi ôn thi thôi, nhưng nhà trường cũng nhắc nhở học sinh là ăn mặc cho đàng hoàng, tốt nhất là mặc đồ giống như đi học.
Từ đây vấn đề mới xảy ra, vì bữa tổng kết ăn chơi quá lớn nên một cái áo trắng đã ra đi.
Gặp mấy đứa nhà có ba, bốn cái áo trắng để đi học thì không sao, chứ gặp đứa đi học có mỗi hai cái áo, mà giờ một cái đã bị ký tên lên chằng chịt hết rồi, biết phải làm sao.
Gặp đứa nào ngại thì mua thêm cái áo nữa mặc, còn đứa nào không ngại thì cứ lấy cái áo đó mà mặc đi học luôn.
Ra ngoài đường ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn nó bởi vì thấy cái áo quá độc lạ, có một không hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.