Chung Phòng Cách Vách - Phần 2
Chương 68
Hoàng Vân Di
09/04/2024
Cuối ngày.
Hạ An vừa bắt xe buýt về đến nhà.
Cô để túi đồ ăn mới mua lúc ở trên đường về lên bàn, rồi vào phòng tắm rửa cho thoải mái trước rồi ăn sau.
Vừa mới tắm xong, tóc còn ướt chưa kịp sấy khô thì điện thoại đã reo lên. Hạ An cầm điện thoại thì hoảng hồn vì tận hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ của Duy Khải.
Hồi trưa vừa mới cãi nhau nên bây giờ Hạ An không muốn nghe điện thoại của anh ta.
Nhưng anh ta lại liên tục gọi đến làm phiền cô khiến cô bắt buộc phải nghe:“ Alo …”
Người bên kia liền nói:“ Hạ An, phải không? Anh là anh Hùng nè…Thằng Duy Khải, nó lại quán của anh uống say rồi phá quán. Nó nói không gặp được em thì không chịu về. “
Hồi đó, Duy Khải có nói cho Hạ An có biết về người tên Hùng này, anh ta có biệt danh là “ Hùng dao lam “, anh ta cũng được coi là dân anh chị, nhưng tính tình khá tốt. Do Duy Khải từng giúp anh ta nên hai người đã kết nghĩa anh em.
Hạ An mới nói:“ Bây giờ, em và Duy Khải không có thân đến mức đi đón anh ta đâu ạ. Hay anh gọi cho trợ lý của Duy Khải đi. “
Anh Hùng thật khổ với hai cái đứa này mà:“ Trời ơi, vấn đề là nó đòi em. Em mà không đến là nó phá quán của anh đó. Nó mới đập nát một cái dàn âm thanh rồi, mặc dù quán này cũng có tiền của nó góp vào nhưng mà anh nhìn anh xót của lắm. “ Anh Hùng sợ Hạ An không tin liền bật camera lên cho cô coi hiện trường ở bên đó.
Hạ An nhìn mà cũng hết hồn, không biết Duy Khải lấy cái gì đập mà nguyên dàn âm thanh nát bét luôn.
Giọng của anh Hùng lại vang lên:“ Em tin lời của anh chưa? Em tới lôi thằng này về giùm anh đi! Coi như anh chấp tay cầu xin em, anh kêu nhân viên trong quán chấp tay cầu xin em luôn. Em cứu anh, cứu quán của anh đi! “
Hạ An đắn đo một chút mới nói:“ Thôi được rồi, vậy anh gửi địa chỉ qua cho em đi. “
Hạ An nhanh chóng thay bộ đồ, tóc cũng chẳng kịp sấy mà buộc đại lên.
Cô đi theo địa chỉ mà Hùng dao lam đã gửi.
Anh Hùng đứng sẵn ngoài cửa quán đợi cô luôn, vừa thấy cô đã gấp gáp kéo cô vào trong.
Hùng dao lam dắt cô đến trước cửa phòng:“ Thằng Khải nó ở trong phòng đó, em vào lôi nó về giùm anh đi. “
Hạ An vặn tay nắm cửa bước vào phòng, thật sự không khỏi sững sờ khi thấy cái phòng hệt như bãi chiến trường vậy.
Mấy lon bia bị vứt nằm ngổn ngang ở dưới đất, cái dàn âm thanh với màn hình ti vi bị Duy Khải đập cho nát bét hết.
Cái nết của anh ta khi tức giận lên đúng thật là quá xấu.
Từ nhỏ đến lớn vẫn vậy, không ai có thể chịu nổi.
Bởi thế đây là lý do vì sao mà lúc nhỏ cô lại không dám chọc cho anh ta giận.
Hạ An đi lại gần chỗ của Duy Khải, bây giờ anh ta đang nằm trên ghế sofa ngủ, có lẽ lúc nãy uống quá nhiều bia với lại đập phá xong nên mệt mà lăn ra ngủ.
Cô lay lay người anh ta, đánh thức anh ta dậy:“ Duy Khải…Duy Khải…”
Duy Khải đang ngủ thì bị làm phiền nên quát:“ Biến ra chỗ khác! “
Hạ An mệt mỏi nói với anh ta:“ Bây giờ anh không về có đúng không? Tôi vừa đi làm về rất mệt, không có hơi sức đâu mà ở đây năn nỉ anh. “
Duy Khải nghe thấy giọng nói của người con gái ấy thì mở mắt ra nhìn.
“ Hạ An…” Anh nằm trên ghế sofa khẽ gọi tên cô.
Cô không hiểu sao, khi nghe giọng anh ta lúc này lại có chút nũng nịu, giống như muốn được dỗ dành.
Cô nói với anh:“ Đi về! “
Bất chợt, Duy Khải nắm lấy tay cô, kéo cô ngã lên người của anh ta, sau đó còn cười hì hì:“ Đồ nói dối! Em vẫn luôn quan tâm anh, vậy là nói không thích anh. “
Giờ phút này, cô có cảm giác anh ta giống hệt như một đứa con nít, vì muốn được người khác chú ý đến mình nên mới làm ra đủ thứ trò nghịch ngợm phá phách.
Cô lại bảo lần nữa:“ Đi về thôi! “
“ Không! “ Hai má của anh ta phồng lên, lắc đầu, ương bướng nói:“ Không về! Em chọc anh giận rồi, phải dỗ anh hết giận thì mới chịu đi về. “
Hạ An có chút buồn cười, đây là ông sếp hắc ám khiến nguyên cái công ty phải sợ hãi sao?
Thật chẳng giống chút nào cả, giống như một đứa trẻ to xác thì đúng hơn.
Cô đưa tay lên vuốt ve hàng chân mày rậm rạp, đen nhánh của ai kia, khi hung dữ lên thì hai hàng chân mày sẽ cau lại như bị dính chặt vào nhau.
Rồi cô khẽ hỏi:“ Dỗ như thế nào? “
“ Hôn…” Anh vừa nói vừa chu chu cái mỏ ra, hệt như cái mỏ của con vịt xiêm.
Hạ An nhìn cái mỏ đó mà chỉ biết nhịn cười, không có cảm xúc nổi.
Sau một lúc cô mới bình tĩnh lại được, mà hôn một cái chụt lên mỏ vịt xiêm đó, rồi hỏi:“ Đi về được chưa? “
Mặc dù không hài lòng cho lắm, nhưng Duy Khải cũng gật gật đầu.
Rồi hai người đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Duy Khải nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, rất ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô.
Hai người ra đến quầy lễ tân thì gặp anh Hùng bảo:“ Hai đứa về nha, anh có gọi taxi cho hai đứa rồi. “
Hạ An gật đầu:“ Dạ, vậy em về. “
Duy Khải ở bên cạnh cũng vẫy vẫy tay chào:“ Em cũng về đây. “
Anh Hùng còn xót cái dàn âm thành với cái ti vi liền lườm Duy Khải một cái, mới nói:“ Thôi, khỏi chào, cảm ơn. “
Sau đó, Hạ An và Duy Khải lên xe taxi để đi về nhà.
Hạ An vừa bắt xe buýt về đến nhà.
Cô để túi đồ ăn mới mua lúc ở trên đường về lên bàn, rồi vào phòng tắm rửa cho thoải mái trước rồi ăn sau.
Vừa mới tắm xong, tóc còn ướt chưa kịp sấy khô thì điện thoại đã reo lên. Hạ An cầm điện thoại thì hoảng hồn vì tận hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ của Duy Khải.
Hồi trưa vừa mới cãi nhau nên bây giờ Hạ An không muốn nghe điện thoại của anh ta.
Nhưng anh ta lại liên tục gọi đến làm phiền cô khiến cô bắt buộc phải nghe:“ Alo …”
Người bên kia liền nói:“ Hạ An, phải không? Anh là anh Hùng nè…Thằng Duy Khải, nó lại quán của anh uống say rồi phá quán. Nó nói không gặp được em thì không chịu về. “
Hồi đó, Duy Khải có nói cho Hạ An có biết về người tên Hùng này, anh ta có biệt danh là “ Hùng dao lam “, anh ta cũng được coi là dân anh chị, nhưng tính tình khá tốt. Do Duy Khải từng giúp anh ta nên hai người đã kết nghĩa anh em.
Hạ An mới nói:“ Bây giờ, em và Duy Khải không có thân đến mức đi đón anh ta đâu ạ. Hay anh gọi cho trợ lý của Duy Khải đi. “
Anh Hùng thật khổ với hai cái đứa này mà:“ Trời ơi, vấn đề là nó đòi em. Em mà không đến là nó phá quán của anh đó. Nó mới đập nát một cái dàn âm thanh rồi, mặc dù quán này cũng có tiền của nó góp vào nhưng mà anh nhìn anh xót của lắm. “ Anh Hùng sợ Hạ An không tin liền bật camera lên cho cô coi hiện trường ở bên đó.
Hạ An nhìn mà cũng hết hồn, không biết Duy Khải lấy cái gì đập mà nguyên dàn âm thanh nát bét luôn.
Giọng của anh Hùng lại vang lên:“ Em tin lời của anh chưa? Em tới lôi thằng này về giùm anh đi! Coi như anh chấp tay cầu xin em, anh kêu nhân viên trong quán chấp tay cầu xin em luôn. Em cứu anh, cứu quán của anh đi! “
Hạ An đắn đo một chút mới nói:“ Thôi được rồi, vậy anh gửi địa chỉ qua cho em đi. “
Hạ An nhanh chóng thay bộ đồ, tóc cũng chẳng kịp sấy mà buộc đại lên.
Cô đi theo địa chỉ mà Hùng dao lam đã gửi.
Anh Hùng đứng sẵn ngoài cửa quán đợi cô luôn, vừa thấy cô đã gấp gáp kéo cô vào trong.
Hùng dao lam dắt cô đến trước cửa phòng:“ Thằng Khải nó ở trong phòng đó, em vào lôi nó về giùm anh đi. “
Hạ An vặn tay nắm cửa bước vào phòng, thật sự không khỏi sững sờ khi thấy cái phòng hệt như bãi chiến trường vậy.
Mấy lon bia bị vứt nằm ngổn ngang ở dưới đất, cái dàn âm thanh với màn hình ti vi bị Duy Khải đập cho nát bét hết.
Cái nết của anh ta khi tức giận lên đúng thật là quá xấu.
Từ nhỏ đến lớn vẫn vậy, không ai có thể chịu nổi.
Bởi thế đây là lý do vì sao mà lúc nhỏ cô lại không dám chọc cho anh ta giận.
Hạ An đi lại gần chỗ của Duy Khải, bây giờ anh ta đang nằm trên ghế sofa ngủ, có lẽ lúc nãy uống quá nhiều bia với lại đập phá xong nên mệt mà lăn ra ngủ.
Cô lay lay người anh ta, đánh thức anh ta dậy:“ Duy Khải…Duy Khải…”
Duy Khải đang ngủ thì bị làm phiền nên quát:“ Biến ra chỗ khác! “
Hạ An mệt mỏi nói với anh ta:“ Bây giờ anh không về có đúng không? Tôi vừa đi làm về rất mệt, không có hơi sức đâu mà ở đây năn nỉ anh. “
Duy Khải nghe thấy giọng nói của người con gái ấy thì mở mắt ra nhìn.
“ Hạ An…” Anh nằm trên ghế sofa khẽ gọi tên cô.
Cô không hiểu sao, khi nghe giọng anh ta lúc này lại có chút nũng nịu, giống như muốn được dỗ dành.
Cô nói với anh:“ Đi về! “
Bất chợt, Duy Khải nắm lấy tay cô, kéo cô ngã lên người của anh ta, sau đó còn cười hì hì:“ Đồ nói dối! Em vẫn luôn quan tâm anh, vậy là nói không thích anh. “
Giờ phút này, cô có cảm giác anh ta giống hệt như một đứa con nít, vì muốn được người khác chú ý đến mình nên mới làm ra đủ thứ trò nghịch ngợm phá phách.
Cô lại bảo lần nữa:“ Đi về thôi! “
“ Không! “ Hai má của anh ta phồng lên, lắc đầu, ương bướng nói:“ Không về! Em chọc anh giận rồi, phải dỗ anh hết giận thì mới chịu đi về. “
Hạ An có chút buồn cười, đây là ông sếp hắc ám khiến nguyên cái công ty phải sợ hãi sao?
Thật chẳng giống chút nào cả, giống như một đứa trẻ to xác thì đúng hơn.
Cô đưa tay lên vuốt ve hàng chân mày rậm rạp, đen nhánh của ai kia, khi hung dữ lên thì hai hàng chân mày sẽ cau lại như bị dính chặt vào nhau.
Rồi cô khẽ hỏi:“ Dỗ như thế nào? “
“ Hôn…” Anh vừa nói vừa chu chu cái mỏ ra, hệt như cái mỏ của con vịt xiêm.
Hạ An nhìn cái mỏ đó mà chỉ biết nhịn cười, không có cảm xúc nổi.
Sau một lúc cô mới bình tĩnh lại được, mà hôn một cái chụt lên mỏ vịt xiêm đó, rồi hỏi:“ Đi về được chưa? “
Mặc dù không hài lòng cho lắm, nhưng Duy Khải cũng gật gật đầu.
Rồi hai người đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Duy Khải nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, rất ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô.
Hai người ra đến quầy lễ tân thì gặp anh Hùng bảo:“ Hai đứa về nha, anh có gọi taxi cho hai đứa rồi. “
Hạ An gật đầu:“ Dạ, vậy em về. “
Duy Khải ở bên cạnh cũng vẫy vẫy tay chào:“ Em cũng về đây. “
Anh Hùng còn xót cái dàn âm thành với cái ti vi liền lườm Duy Khải một cái, mới nói:“ Thôi, khỏi chào, cảm ơn. “
Sau đó, Hạ An và Duy Khải lên xe taxi để đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.