Chung Phòng Cách Vách - Phần 2
Chương 98
Hoàng Vân Di
14/05/2024
Cuối tuần này, Hạ An và Duy Khải được mời dự đám cưới của một người bạn hồi năm cấp ba.
Bởi vì cậu ấy là chủ của một công ty thiết kế nội thất, cùng là người trong ngành, cũng quen biết nên mới được cậu ấy đích thân mời đến dự.
Địa điểm tổ chức tiệc cưới là một nhà hàng năm sao nổi tiếng ở thành phố.
Trong số khách đến dự thì có rất nhiều người là bạn học chung lớp hồi năm cấp ba của Hạ An và Duy Khải.
Vì lúc trước cả lớp đều chơi thân với nhau, rất quý mến nhau nên khi được mời đám cưới thì dù có đang bận rộn với công việc cũng nán lại chút thời gian để đi chung vui.
Hạ An và Duy Khải được gặp lại rất nhiều bạn cũ, hôm nay đi đám cưới vậy mà lại được dịp ôn lại rất nhiều chuyện hồi còn đi học.
Lúc Hạ An đang ngồi ở dưới bàn tiệc thì có vài người rủ cô đi lên sân khấu chụp hoa cưới.
Chưa kịp để cô suy nghĩ thì bọn họ đã kéo cô lên sân khấu đứng rồi.
Thật ra, Hạ An không nghĩ là mình sẽ chụp được đâu, bởi vì có rất nhiều người lên giành hoa, xác suất chụp được chắc không nhiều.
Nhưng ai mà có ngờ, bó hoa đó lại bay thẳng đến chỗ cô làm cô ngỡ ngàng.
Ngay khi nhìn thấy Hạ An chụp được hoa cưới, Duy Khải cũng bất ngờ y như cô, anh lấy tay che mặt lại để giấu đi nụ cười của mình.
Thằng bạn ngồi kế bên nhiệt tình vỗ tay vai anh bảo anh nhìn lên sân khấu vì sợ anh không thấy nữa.
Hạ An cầm bó hoa cưới trở lại bàn tiệc.
Cô giơ nó lên trước mặt anh như đang khoe khoang một chiến tích của mình:“ Em bắt được hoa cưới rồi này. Thấy có hay không? “
Duy Khải nhìn bó hoa, rồi nhìn người đã bắt được hoa sau đó lại mỉm cười nuông chiều:“ Hạ An đây là đang nhắc nhở anh sao? “
Nhắc nhở anh phải cưới lẹ lẹ lên?
Không để cho Hạ An trả lời, anh tiếp tục:“ Có phải là nôn lắm rồi?”
Hạ An liền khăng khăng chối bỏ:“ Không có…em không có nôn.”
Duy Khải “ ờ “ một tiếng như đã hiểu là cô không có nôn, nhưng miệng vẫn không nhịn được cười, cứ trêu chọc cô mãi.
Hạ An bị nụ cười của anh làm cho đỏ bừng hết cả mặt.
Sau đó, mọi người bắt đầu nhập tiệc, được một lúc thì Duy Khải nói với cô là có việc nên đi ra ngoài một chút.
Anh đi hơi lâu nên làm cho cô có chút lo lắng.
Định đứng dậy đi tìm anh thì anh đã trở về chỗ ngồi rồi.
Hạ An hỏi:“ Anh đi đâu mà lâu vậy?”
“ Anh đi gặp bên tổ chức sự kiện hỏi thử? “
Hạ An có chút ngây người, nhìn anh:“ Anh hỏi cái gì?”
Duy Khải cong môi cười:“ Thì hỏi thử khi nào có thể đặt lịch để tổ chức tiệc cưới. “
Hạ An hốt hoảng:“ Đã nói là em không có nôn rồi mà. “
Duy Khải đột nhiên kề sát vào tai cô, thì thầm:“ Em không nôn như anh nôn. “ Vừa dứt câu anh đã hôn một cái chụt lên má cô.
Hạ An vội vàng đẩy anh ra.
Cô bụm một bên má vừa bị hôn lại, lén nhìn xung quanh, có nhiều người ở đây vậy mà Duy Khải dám hôn cô.
Đúng thật là quá đáng.
Làm cô xấu hổ chết đi được.
Vì bàn tiệc mà Hạ An và Duy Khải đang ngồi vẫn còn trống một chỗ. Chú rể thấy vậy liền kéo thêm người vào ngồi cùng cho đủ.
Khi nhìn thấy người ngồi vào bàn là Thế Vỹ, Hạ An và Duy Khải không khỏi bất ngờ, thật sự lâu quá rồi bọn họ chưa gặp lại nhau.
Bây giờ nhìn Thế Vỹ trông khác xưa rất nhiều, nhìn trưởng thành hơn, suýt nữa đã không nhận ra.
Duy Khải lên tiếng trước, vỗ vai Thế Vỹ hỏi:“ Lâu quá không gặp, dạo này sao rồi? “
Thế Vỹ trả lời:“ Ừm lâu quá không gặp anh, dạo này cũng bình thường thôi, em đang làm IT ở một công ty nước ngoài.”
Lúc Thế Vỹ và Duy Khải đang nói chuyện thì Hạ An để ý thấy hai người một nam và một nữ đang đứng gần cô và chú rể.
Sẽ không có gì đáng chú ý khi cô gái đang đứng khoác tay người đàn ông thật sự trông có hơi quen mắt.
Nếu cô nhận không lầm hình như đó là Thiên Trang, nhưng người cô ấy khoác tay trông rất lạ.
Hạ An mới xoay qua hỏi khẽ Duy Khải:“ Duy Khải, anh xem đó có phải Thiên Trang không? Còn người đứng bên cạnh cô ấy là ai vậy?”
Có lẽ vì khoảng cách khá gần nên Thế Vỹ cũng nghe loáng thoáng được câu hỏi của Hạ An, anh trả lời thay:“ Là chồng của cô ấy. “
Bầu không khí giữa ba người bỗng chốc rơi vào trong im lặng, không ai nói gì với ai nữa.
Thế Vỹ nhìn về hướng người con gái đang đứng phía xa xa anh, bây giờ anh cũng chỉ có thể đứng ở đằng xa nhìn cô ấy hạnh phúc như vậy thôi.
Sau khi lên đại học, năm đầu thì tình cảm của hai người họ vẫn rất tốt, sang đến năm hai thì bắt đầu có rạn nứt, hai người thường xuyên cãi vã do không tìm được tiếng nói chung.
Đến cuối cùng thì đầu năm tư, hai người họ đã chia tay nhau.
Sau khi chia tay được khoảng hai năm, Thiên Trang gặp được chồng cô ấy.
Hai người họ sau thời gian tìm hiểu thì tiến đến hôn nhân, cũng vừa mới kết hôn không lâu.
Nói tiếc nuối không thì đương nhiên anh sẽ tiếc, vì Thiên Trang là mối tình đầu của anh, là người đã gắn bó và đồng hành trong quảng đường thời thanh xuân.
Bây giờ, thanh xuân của anh đã ở bên một người khác rồi.
Nhưng mà, anh vẫn sẽ luôn ở đằng xa chúc phúc cho cô, chúc cho cô sẽ mãi hạnh phúc như vậy.
Thế Vỹ bây giờ mới nhìn Duy Khải, sau đó nói:“ Không phải ai cũng may mắn giữ được mối tình đầu như anh đâu. Hãy ráng trân trọng! “
Duy Khải mỉm cười, khẽ gật đầu với Thế Vỹ.
Hạ An nhìn Thế Vỹ, bất chợt cảm thấy Thế Vỹ bây giờ đã chín chắn hơn rất nhiều.
Không giống lúc còn đi học, nói câu nào ra là khiến người ta muốn đánh câu đó. Thậm chí cô nhớ không lầm có một lần Thế Vỹ lỡ nói Duy Khải có hôn ước với cô bé hàng xóm gần nhà gì đó, hậu quả đã bị Duy Khải đánh sưng hai con mắt.
Có điều là, để đổi lấy dáng vẻ trưởng thành này thì sâu trong ánh mắt của cậu ấy đã không còn vẻ hồn nhiên như hồi cấp ba nữa rồi, mà là một ánh mắt rất buồn, mang nhiều tâm sự.
Có phải chăng, cái giá của sự trưởng thành này là quá đắt rồi không?
Bởi vì cậu ấy là chủ của một công ty thiết kế nội thất, cùng là người trong ngành, cũng quen biết nên mới được cậu ấy đích thân mời đến dự.
Địa điểm tổ chức tiệc cưới là một nhà hàng năm sao nổi tiếng ở thành phố.
Trong số khách đến dự thì có rất nhiều người là bạn học chung lớp hồi năm cấp ba của Hạ An và Duy Khải.
Vì lúc trước cả lớp đều chơi thân với nhau, rất quý mến nhau nên khi được mời đám cưới thì dù có đang bận rộn với công việc cũng nán lại chút thời gian để đi chung vui.
Hạ An và Duy Khải được gặp lại rất nhiều bạn cũ, hôm nay đi đám cưới vậy mà lại được dịp ôn lại rất nhiều chuyện hồi còn đi học.
Lúc Hạ An đang ngồi ở dưới bàn tiệc thì có vài người rủ cô đi lên sân khấu chụp hoa cưới.
Chưa kịp để cô suy nghĩ thì bọn họ đã kéo cô lên sân khấu đứng rồi.
Thật ra, Hạ An không nghĩ là mình sẽ chụp được đâu, bởi vì có rất nhiều người lên giành hoa, xác suất chụp được chắc không nhiều.
Nhưng ai mà có ngờ, bó hoa đó lại bay thẳng đến chỗ cô làm cô ngỡ ngàng.
Ngay khi nhìn thấy Hạ An chụp được hoa cưới, Duy Khải cũng bất ngờ y như cô, anh lấy tay che mặt lại để giấu đi nụ cười của mình.
Thằng bạn ngồi kế bên nhiệt tình vỗ tay vai anh bảo anh nhìn lên sân khấu vì sợ anh không thấy nữa.
Hạ An cầm bó hoa cưới trở lại bàn tiệc.
Cô giơ nó lên trước mặt anh như đang khoe khoang một chiến tích của mình:“ Em bắt được hoa cưới rồi này. Thấy có hay không? “
Duy Khải nhìn bó hoa, rồi nhìn người đã bắt được hoa sau đó lại mỉm cười nuông chiều:“ Hạ An đây là đang nhắc nhở anh sao? “
Nhắc nhở anh phải cưới lẹ lẹ lên?
Không để cho Hạ An trả lời, anh tiếp tục:“ Có phải là nôn lắm rồi?”
Hạ An liền khăng khăng chối bỏ:“ Không có…em không có nôn.”
Duy Khải “ ờ “ một tiếng như đã hiểu là cô không có nôn, nhưng miệng vẫn không nhịn được cười, cứ trêu chọc cô mãi.
Hạ An bị nụ cười của anh làm cho đỏ bừng hết cả mặt.
Sau đó, mọi người bắt đầu nhập tiệc, được một lúc thì Duy Khải nói với cô là có việc nên đi ra ngoài một chút.
Anh đi hơi lâu nên làm cho cô có chút lo lắng.
Định đứng dậy đi tìm anh thì anh đã trở về chỗ ngồi rồi.
Hạ An hỏi:“ Anh đi đâu mà lâu vậy?”
“ Anh đi gặp bên tổ chức sự kiện hỏi thử? “
Hạ An có chút ngây người, nhìn anh:“ Anh hỏi cái gì?”
Duy Khải cong môi cười:“ Thì hỏi thử khi nào có thể đặt lịch để tổ chức tiệc cưới. “
Hạ An hốt hoảng:“ Đã nói là em không có nôn rồi mà. “
Duy Khải đột nhiên kề sát vào tai cô, thì thầm:“ Em không nôn như anh nôn. “ Vừa dứt câu anh đã hôn một cái chụt lên má cô.
Hạ An vội vàng đẩy anh ra.
Cô bụm một bên má vừa bị hôn lại, lén nhìn xung quanh, có nhiều người ở đây vậy mà Duy Khải dám hôn cô.
Đúng thật là quá đáng.
Làm cô xấu hổ chết đi được.
Vì bàn tiệc mà Hạ An và Duy Khải đang ngồi vẫn còn trống một chỗ. Chú rể thấy vậy liền kéo thêm người vào ngồi cùng cho đủ.
Khi nhìn thấy người ngồi vào bàn là Thế Vỹ, Hạ An và Duy Khải không khỏi bất ngờ, thật sự lâu quá rồi bọn họ chưa gặp lại nhau.
Bây giờ nhìn Thế Vỹ trông khác xưa rất nhiều, nhìn trưởng thành hơn, suýt nữa đã không nhận ra.
Duy Khải lên tiếng trước, vỗ vai Thế Vỹ hỏi:“ Lâu quá không gặp, dạo này sao rồi? “
Thế Vỹ trả lời:“ Ừm lâu quá không gặp anh, dạo này cũng bình thường thôi, em đang làm IT ở một công ty nước ngoài.”
Lúc Thế Vỹ và Duy Khải đang nói chuyện thì Hạ An để ý thấy hai người một nam và một nữ đang đứng gần cô và chú rể.
Sẽ không có gì đáng chú ý khi cô gái đang đứng khoác tay người đàn ông thật sự trông có hơi quen mắt.
Nếu cô nhận không lầm hình như đó là Thiên Trang, nhưng người cô ấy khoác tay trông rất lạ.
Hạ An mới xoay qua hỏi khẽ Duy Khải:“ Duy Khải, anh xem đó có phải Thiên Trang không? Còn người đứng bên cạnh cô ấy là ai vậy?”
Có lẽ vì khoảng cách khá gần nên Thế Vỹ cũng nghe loáng thoáng được câu hỏi của Hạ An, anh trả lời thay:“ Là chồng của cô ấy. “
Bầu không khí giữa ba người bỗng chốc rơi vào trong im lặng, không ai nói gì với ai nữa.
Thế Vỹ nhìn về hướng người con gái đang đứng phía xa xa anh, bây giờ anh cũng chỉ có thể đứng ở đằng xa nhìn cô ấy hạnh phúc như vậy thôi.
Sau khi lên đại học, năm đầu thì tình cảm của hai người họ vẫn rất tốt, sang đến năm hai thì bắt đầu có rạn nứt, hai người thường xuyên cãi vã do không tìm được tiếng nói chung.
Đến cuối cùng thì đầu năm tư, hai người họ đã chia tay nhau.
Sau khi chia tay được khoảng hai năm, Thiên Trang gặp được chồng cô ấy.
Hai người họ sau thời gian tìm hiểu thì tiến đến hôn nhân, cũng vừa mới kết hôn không lâu.
Nói tiếc nuối không thì đương nhiên anh sẽ tiếc, vì Thiên Trang là mối tình đầu của anh, là người đã gắn bó và đồng hành trong quảng đường thời thanh xuân.
Bây giờ, thanh xuân của anh đã ở bên một người khác rồi.
Nhưng mà, anh vẫn sẽ luôn ở đằng xa chúc phúc cho cô, chúc cho cô sẽ mãi hạnh phúc như vậy.
Thế Vỹ bây giờ mới nhìn Duy Khải, sau đó nói:“ Không phải ai cũng may mắn giữ được mối tình đầu như anh đâu. Hãy ráng trân trọng! “
Duy Khải mỉm cười, khẽ gật đầu với Thế Vỹ.
Hạ An nhìn Thế Vỹ, bất chợt cảm thấy Thế Vỹ bây giờ đã chín chắn hơn rất nhiều.
Không giống lúc còn đi học, nói câu nào ra là khiến người ta muốn đánh câu đó. Thậm chí cô nhớ không lầm có một lần Thế Vỹ lỡ nói Duy Khải có hôn ước với cô bé hàng xóm gần nhà gì đó, hậu quả đã bị Duy Khải đánh sưng hai con mắt.
Có điều là, để đổi lấy dáng vẻ trưởng thành này thì sâu trong ánh mắt của cậu ấy đã không còn vẻ hồn nhiên như hồi cấp ba nữa rồi, mà là một ánh mắt rất buồn, mang nhiều tâm sự.
Có phải chăng, cái giá của sự trưởng thành này là quá đắt rồi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.