Chương 45
Hoàng Vân Di
05/12/2023
Đã qua bốn ngày rồi mà vẫn còn giận cô.
Duy Khải thật sự là kiểu người giận rất dai, thù rất sâu.
Rõ ràng là cô có nói cái gì sai đâu mà giận dỗi, thái độ với cô như thế chứ?
Nhưng cô không thể phủ nhận rằng ngày hôm đó cô có hơi quá đáng thật.
Cho dù Duy Khải có không làm được bài tập toán thì cô cũng không nên nói thẳng ra, như thế sẽ đụng chạm đến lòng tự ái của anh.
Cũng giống như mỗi người chúng ta đâu ai thích bị người khác nói về khuyết điểm của bản thân mình đâu. Ai ai cũng có cái tôi riêng làm nên phẩm giá và nhân cách của một con người, dù thế nào đi chăng nữa cũng không nên phê bình cái tôi của người đó một cách quá thẳng thắn, nhưng vậy sẽ làm cho họ bị tổn thương.
Hạ An đã vô tình làm tổn thương anh. Cô biết mình đã sai và cô đang cố tìm cách để xin lỗi Duy Khải.
Nhưng phải làm cách nào bây giờ?
Hạ An đã suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên làm thế nào để Duy Khải hết giận cô.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cách cũ vẫn là tốt nhất, thì chính là cái cách "con đường ngắn nhất để chạm đến trái tim của một người đó là qua dạ dày" đó.
Từ sáng sớm, Hạ An đã thức dậy đi chợ để mua nguyên liệu về làm bánh bò đường thốt nốt cho Duy Khải.
Lúc trước mẹ của cô cũng thường xuyên làm bánh bò đường thốt nốt cho cô ăn.
Món này là đặc sản ở An Giang quê cô luôn đó nha!
Bánh có màu vàng ươm giống như màu của mật ong, khi cắn vào một miếng sẽ cảm nhận được độ xốp mềm và dai dai của bánh, sau đó là vị ngọt thanh cùng mùi thơm đặc trưng riêng của đường thốt nốt.
Thật sự rất ngon!
Hạ An rất thích món này, ăn một lần là ghiền.
Lúc này, Duy Khải đang ngồi ở phòng khách để xem ti vi thì Hạ An bưng dĩa bánh bò lên để trước mặt anh.
Duy Khải nhìn đĩa bánh bò để trên bàn sau đó lại nhìn Hạ An đang đứng cách anh một khoảng không xa: "Này là gì đây?"
Hạ An ngại ngùng lấy tay gãi gãi trán rồi nói: "Mấy hôm trước, tôi có lỡ lời làm cho cậu buồn nên cái này là để xin lỗi cậu đấy." Cô đẩy đĩa bánh lại gần anh thêm một chút.
Duy Khải cứ nhìn chằm chằm Hạ An mãi, rồi cau mày: "Sao mỗi lần cậu dỗ ngọt tôi đều dùng đồ ăn vậy?"
Hạ An lo lắng: "Cậu không thích à?"
"Tôi không phải là con nít.. hễ chuyện gì cũng lấy đồ ăn ra dỗ tôi."
Hạ An cúi mặt xuống buồn rười rượi.
Cách của cô không thành công rồi!
Người ta không thích bánh của cô rồi!
Người ta không chịu tha thứ cho cô rồi!
Hạ An lấy lại đĩa bánh trên bàn: "Nếu cậu không thích tôi sẽ đem nó đi ra chỗ khác."
Nhưng tay cô còn chưa chạm vào đĩa bánh thì Duy Khải đã cầm đĩa bánh lên trước cô một bước.
"Đem đi làm gì? Cậu không biết lãng phí đồ ăn à?" Anh nói.
Duy Khải lấy một miếng bánh bò cho vào miệng, vừa nhai chóp chép vừa hỏi: "Từ sáng đến giờ cậu ở trong bếp là để làm cái này à? Ăn cũng tàm tạm thôi.. không ngon lắm." Anh nói xong lại bỏ thêm một miếng bánh nữa vào trong miệng.
"Thật ra.. bánh này là tôi mua đấy. Chứ bánh của tôi làm mùi vị nó có hơi ghê."
Nghe Hạ An nói xong Duy Khải liền ngừng hành động nhai của mình lại, bỏ đĩa bánh xuống bàn nghe một cái "bộp".
Anh nuốt vội hết bánh trong miệng rồi nói: "Thành ý của cậu như vậy đó hả? Cậu có thật sự muốn xin lỗi tôi không vậy?"
Duy Khải giận dỗi.
Hạ An giải thích: "Tôi thật sự muốn xin lỗi cậu mà. Chỉ là năng khiếu bếp núc của tôi chưa giỏi tới mức làm được món này thôi.. sau này, tôi sẽ cố gắng tập làm bánh cho cậu ăn có được không?"
Duy Khải nhìn Hạ An, nghe cô nói vậy trong lòng cũng dịu dịu đi chút ít.
Anh cầm đĩa bánh lên ăn tiếp: "Coi như tôi cho cậu nợ lần này đó."
Hạ An nhận thấy đã dỗ Duy Khải thành công rồi mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Duy Khải ngồi trên ghế hất cằm hỏi Hạ An: "Ăn không?"
Cô suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu.
Duy Khải nhích qua một chút, vỗ vỗ tay xuống ghế có ý bảo cô cùng ngồi ăn bánh xem tivi chung với anh.
Hạ An cũng không quá khó chịu khi ở gần với Duy Khải như lúc đầu nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống ghế cùng ăn bánh xem tivi chung với anh.
Duy Khải xoay qua nhìn Hạ An cầm miếng bánh mà ăn ngon lành, thậm chí còn cầm cả hai tay để ăn luôn cơ, mỗi tay một miếng nhai không ngừng nghỉ.
Duy Khải mới nói: "Hạ An, hình tôi cảm thấy bánh này không phải là để dỗ tôi.. là cậu thèm bánh nên mới mua ăn thôi đúng không?"
Hạ An vì quá ham ăn đã cho đầy bánh vào trong miệng, bây giờ miệng chật cứng không nói gì được. Hai cái má bánh bao lúc này phồng lên, đầu thì cứ lắc qua lắc lại phủ nhận lia lịa, trông cô vô cùng ngốc nghếch.
Nhìn cô nhưng thế này thì Duy Khải làm sao tin được cô chứ.
Anh đưa đĩa bánh cho Hạ An rồi nói: "Cậu ăn hết luôn đi! Không ai giành với cậu đâu."
Hạ An nhìn đĩa bánh trên tay, nhìn lại Duy Khải, nuốt vội hết số bánh trong miệng xuống rồi hỏi: "Vậy cậu còn giận tôi nữa không?"
Duy Khải ký lên trán Hạ An một cái, không quá mạnh nhưng cũng đủ để Hạ An cảm nhận được cơn đau: "Nếu tôi mà còn giận cậu thì cậu nghĩ cậu được ngồi đây chung với tôi à?"
Hạ An nghe Duy Khải nói đã hết giận cô rồi thì vui mừng hẳn lên, cô cũng an tâm mà ăn bánh.
Duy Khải thật sự là kiểu người giận rất dai, thù rất sâu.
Rõ ràng là cô có nói cái gì sai đâu mà giận dỗi, thái độ với cô như thế chứ?
Nhưng cô không thể phủ nhận rằng ngày hôm đó cô có hơi quá đáng thật.
Cho dù Duy Khải có không làm được bài tập toán thì cô cũng không nên nói thẳng ra, như thế sẽ đụng chạm đến lòng tự ái của anh.
Cũng giống như mỗi người chúng ta đâu ai thích bị người khác nói về khuyết điểm của bản thân mình đâu. Ai ai cũng có cái tôi riêng làm nên phẩm giá và nhân cách của một con người, dù thế nào đi chăng nữa cũng không nên phê bình cái tôi của người đó một cách quá thẳng thắn, nhưng vậy sẽ làm cho họ bị tổn thương.
Hạ An đã vô tình làm tổn thương anh. Cô biết mình đã sai và cô đang cố tìm cách để xin lỗi Duy Khải.
Nhưng phải làm cách nào bây giờ?
Hạ An đã suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên làm thế nào để Duy Khải hết giận cô.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cách cũ vẫn là tốt nhất, thì chính là cái cách "con đường ngắn nhất để chạm đến trái tim của một người đó là qua dạ dày" đó.
Từ sáng sớm, Hạ An đã thức dậy đi chợ để mua nguyên liệu về làm bánh bò đường thốt nốt cho Duy Khải.
Lúc trước mẹ của cô cũng thường xuyên làm bánh bò đường thốt nốt cho cô ăn.
Món này là đặc sản ở An Giang quê cô luôn đó nha!
Bánh có màu vàng ươm giống như màu của mật ong, khi cắn vào một miếng sẽ cảm nhận được độ xốp mềm và dai dai của bánh, sau đó là vị ngọt thanh cùng mùi thơm đặc trưng riêng của đường thốt nốt.
Thật sự rất ngon!
Hạ An rất thích món này, ăn một lần là ghiền.
Lúc này, Duy Khải đang ngồi ở phòng khách để xem ti vi thì Hạ An bưng dĩa bánh bò lên để trước mặt anh.
Duy Khải nhìn đĩa bánh bò để trên bàn sau đó lại nhìn Hạ An đang đứng cách anh một khoảng không xa: "Này là gì đây?"
Hạ An ngại ngùng lấy tay gãi gãi trán rồi nói: "Mấy hôm trước, tôi có lỡ lời làm cho cậu buồn nên cái này là để xin lỗi cậu đấy." Cô đẩy đĩa bánh lại gần anh thêm một chút.
Duy Khải cứ nhìn chằm chằm Hạ An mãi, rồi cau mày: "Sao mỗi lần cậu dỗ ngọt tôi đều dùng đồ ăn vậy?"
Hạ An lo lắng: "Cậu không thích à?"
"Tôi không phải là con nít.. hễ chuyện gì cũng lấy đồ ăn ra dỗ tôi."
Hạ An cúi mặt xuống buồn rười rượi.
Cách của cô không thành công rồi!
Người ta không thích bánh của cô rồi!
Người ta không chịu tha thứ cho cô rồi!
Hạ An lấy lại đĩa bánh trên bàn: "Nếu cậu không thích tôi sẽ đem nó đi ra chỗ khác."
Nhưng tay cô còn chưa chạm vào đĩa bánh thì Duy Khải đã cầm đĩa bánh lên trước cô một bước.
"Đem đi làm gì? Cậu không biết lãng phí đồ ăn à?" Anh nói.
Duy Khải lấy một miếng bánh bò cho vào miệng, vừa nhai chóp chép vừa hỏi: "Từ sáng đến giờ cậu ở trong bếp là để làm cái này à? Ăn cũng tàm tạm thôi.. không ngon lắm." Anh nói xong lại bỏ thêm một miếng bánh nữa vào trong miệng.
"Thật ra.. bánh này là tôi mua đấy. Chứ bánh của tôi làm mùi vị nó có hơi ghê."
Nghe Hạ An nói xong Duy Khải liền ngừng hành động nhai của mình lại, bỏ đĩa bánh xuống bàn nghe một cái "bộp".
Anh nuốt vội hết bánh trong miệng rồi nói: "Thành ý của cậu như vậy đó hả? Cậu có thật sự muốn xin lỗi tôi không vậy?"
Duy Khải giận dỗi.
Hạ An giải thích: "Tôi thật sự muốn xin lỗi cậu mà. Chỉ là năng khiếu bếp núc của tôi chưa giỏi tới mức làm được món này thôi.. sau này, tôi sẽ cố gắng tập làm bánh cho cậu ăn có được không?"
Duy Khải nhìn Hạ An, nghe cô nói vậy trong lòng cũng dịu dịu đi chút ít.
Anh cầm đĩa bánh lên ăn tiếp: "Coi như tôi cho cậu nợ lần này đó."
Hạ An nhận thấy đã dỗ Duy Khải thành công rồi mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Duy Khải ngồi trên ghế hất cằm hỏi Hạ An: "Ăn không?"
Cô suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu.
Duy Khải nhích qua một chút, vỗ vỗ tay xuống ghế có ý bảo cô cùng ngồi ăn bánh xem tivi chung với anh.
Hạ An cũng không quá khó chịu khi ở gần với Duy Khải như lúc đầu nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống ghế cùng ăn bánh xem tivi chung với anh.
Duy Khải xoay qua nhìn Hạ An cầm miếng bánh mà ăn ngon lành, thậm chí còn cầm cả hai tay để ăn luôn cơ, mỗi tay một miếng nhai không ngừng nghỉ.
Duy Khải mới nói: "Hạ An, hình tôi cảm thấy bánh này không phải là để dỗ tôi.. là cậu thèm bánh nên mới mua ăn thôi đúng không?"
Hạ An vì quá ham ăn đã cho đầy bánh vào trong miệng, bây giờ miệng chật cứng không nói gì được. Hai cái má bánh bao lúc này phồng lên, đầu thì cứ lắc qua lắc lại phủ nhận lia lịa, trông cô vô cùng ngốc nghếch.
Nhìn cô nhưng thế này thì Duy Khải làm sao tin được cô chứ.
Anh đưa đĩa bánh cho Hạ An rồi nói: "Cậu ăn hết luôn đi! Không ai giành với cậu đâu."
Hạ An nhìn đĩa bánh trên tay, nhìn lại Duy Khải, nuốt vội hết số bánh trong miệng xuống rồi hỏi: "Vậy cậu còn giận tôi nữa không?"
Duy Khải ký lên trán Hạ An một cái, không quá mạnh nhưng cũng đủ để Hạ An cảm nhận được cơn đau: "Nếu tôi mà còn giận cậu thì cậu nghĩ cậu được ngồi đây chung với tôi à?"
Hạ An nghe Duy Khải nói đã hết giận cô rồi thì vui mừng hẳn lên, cô cũng an tâm mà ăn bánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.