Chương 54
Hoàng Vân Di
16/12/2023
Cả lớp đang nói chuyện cười đùa vui vẻ với nhau thì bỗng nhiên nghe
tiếng "bộp" phát ra từ chỗ của Duy Khải, không hẹn mà gặp cả lớp đều tự
động im re hết không ai dám phát ra tiếng động nào cả, có lẽ một phần là vì bị giật mình, phần khác là sợ Duy Khải.
Ông kẹ của lớp bữa nay tâm trạng không tốt nên kéo theo nguyên lớp không dám hó hé một tiếng nào cả.
Thậm chí có cậu bạn định mở chai nước ngọt ra uống mà bây giờ cũng không dám nữa vì sợ phát ra tiếng động, đành phải ngậm ngùi cất vào trong hộp bàn.
Nhóm của Hạ An ngồi ở dưới cũng bị giật mình một phen.
Khi Hạ An ngước lên nhìn Duy Khải thì anh đã quay lưng lại, không còn nhìn cô nữa rồi.
Tan học.
Khi trống vừa đánh một cái "tùng" thì Duy Khải đã bước ra khỏi lớp, đi về nhà trước mà không chờ Hạ An.
Hạ An không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chạy hì hục theo Duy Khải cả một đoạn đường dài, phải mất một lúc lâu thì mới đuổi kịp anh.
"Duy Khải.. sao cậu không chờ tôi về cùng?" Hạ An chạy một đoạn đường dài nên đã thấm mệt, vừa nói vừa thở một cách khó nhọc.
Duy Khải không trả lời cũng không để ý đến Hạ An mà cứ tiếp tục đi.
Hạ An thấy thái độ hôm nay của Duy Khải rất lạ. Nhưng rõ ràng là buổi sáng anh còn rất bình thường mà, còn nói với cô ra về sẽ cùng đi mua kem ăn nữa.
Sao bây giờ lại kỳ vậy?
Hạ An hỏi: "Duy Khải, đi mua kem ăn không?"
Duy Khải lớn tiếng trả lời: "Không ăn!" Rồi bước đi nhanh hơn.
Một bước chân của Duy Khải bằng tận hai bước của Hạ An lận, hễ Duy Khải đi nhanh hơn một chút là Hạ An phải chạy lạch bạch theo mới đuổi kịp.
"Cậu bị làm sao vậy? Tự nhiên lại nổi giận?"
Duy Khải đột nhiên đứng lại nhìn chầm chầm Hạ An, tức giận nói: "Cậu còn dám hỏi tôi nữa hả? Tôi đã nói là cậu không được đến gần Gia Bảo nữa mà cậu có nghe tôi không? Cậu có xem lời nói của tôi ra cái gì không?" Quát cô xong, Duy Khải bỏ đi một mạch.
Hạ An vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn theo bóng lưng của Duy Khải đang ngày một xa. Bây giờ cô mới hiểu nguyên nhân khiến Duy Khải giận cô đó là vì vào giờ ra chơi ngày hôm nay cô đã ngồi gần Gia Bảo.
Cô chầm chậm đi theo phía sau anh.
Suy nghĩ mãi mà cô vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Duy Khải ghét Gia Bảo đến nhưng vậy chứ?
Duy Khải đi trước Hạ An nên về nhà trước. Nhưng anh lại không có chìa khóa để vào nhà.
Thường ngày, Duy Khải vì làm biếng giữ chìa khóa, cho nên đều cất hết chìa khóa cửa vào cặp của Hạ An.
Bây giờ, anh lại không có chìa khóa để vào nhà nên đành ngồi ở trước cửa đợi.
Hạ An do lúc nãy chạy theo Duy Khải đã thấm mệt nên giờ không còn sức để chạy nữa, đi bộ tàn tàn một hồi cô cũng về tới nhà.
Vừa bước vào cổng nhà Hạ An đã bị giật mình một phen vì đập vào mắt cô lúc này là gương mặt nhăn nhó của Duy Khải đang ngồi ở thềm nhà, trông vô cùng khó coi.
Hạ An đoán chừng anh ngồi đợi cô cũng tầm mười phút rồi.
Nhìn thấy bộ dạng của Duy Khải bây giờ, Hạ An vừa có chút đắc ý, cũng vừa có chút mắc cười.
Đáng đời! Ai biểu bỏ cô đi về trước làm chi rồi không có chìa khóa vào nhà, biết vậy lúc nãy cô đi chậm chậm thêm tí nữa để cho ngồi đợi đã luôn.
"Nhìn cái gì? Còn không mở cửa nhanh lên!" Duy Khải mặt mày cau có lớn tiếng hối thúc Hạ An.
Hạ An vội vàng lấy chìa khóa trong cặp ra. Chưa kịp cắm vào ổ khóa thì Duy Khải đã giật cái chìa khóa trong tay cô rồi tự mở cửa vào nhà.
Hạ An vào nhà sau anh, sẵn tiện đóng cửa lại.
Thấy Duy Khải đang bước lên cầu thang để vào phòng, cô nhanh chóng hỏi: "Trưa nay cậu muốn ăn gì?"
"Không ăn!" Hạ An còn chưa nói hết câu thì Duy Khải đã nhảy vào.
Duy Khải nói xong rồi bỏ đi vào phòng, nhưng đi được vài bước thì nghe thấy giọng của Hạ An từ phía sau lưng vọng lại.
"Ờ, vậy cậu nhịn đói phải không? Để tôi biết không nấu phần cho cậu." Hạ An nói đùa mà như thật.
Duy Khải liền xoay lại nhìn Hạ An chằm chằm, lại còn bặm môi trợn mắt nữa, xem cái bộ dạng này là bữa nay bị cô chọc tức đến muốn học máu rồi.
Lúc này là Hạ An mắc cười lắm rồi, nhưng phải cắn môi kìm chế lại vì Duy Khải đang nhìn cô. Không thể cười ngay lúc này được, anh ta sẽ nhào tới ăn tươi nuốt sống cô mất.
Duy Khải ôm cục tức đó dặm chân đi vào phòng.
Hạ An nghiên đầu đứng nhìn cửa phòng đóng lại rồi bụm miệng cười.
Sau đó, cô bỏ cặp xuống ghế ở phòng khách rồi đi nấu cơm.
Loay hoay trong bếp một hồi Hạ An cũng nấu xong bữa trưa. Cô dọn ra bàn rồi gọi Duy Khải xuống ăn, nhưng gọi mấy tiếng rồi mà vẫn chưa thấy xuống.
Xem ra là Duy Khải tính tuyệt thực thật rồi.
Hạ An chống tay lên cằm ảo não giống hệt như bà cụ non, khẽ thở dài một hơi.
Cô ngồi chờ thêm một lúc nữa, mà Duy Khải vẫn không xuống.
Nói không ăn là không ăn thật à?
Sao lại giống như mấy đứa con nít thế không biết?
Hễ giận lên là không thèm ăn cơm mẹ nấu, bắt phải đi năn nỉ mới được.
Ông kẹ của lớp bữa nay tâm trạng không tốt nên kéo theo nguyên lớp không dám hó hé một tiếng nào cả.
Thậm chí có cậu bạn định mở chai nước ngọt ra uống mà bây giờ cũng không dám nữa vì sợ phát ra tiếng động, đành phải ngậm ngùi cất vào trong hộp bàn.
Nhóm của Hạ An ngồi ở dưới cũng bị giật mình một phen.
Khi Hạ An ngước lên nhìn Duy Khải thì anh đã quay lưng lại, không còn nhìn cô nữa rồi.
Tan học.
Khi trống vừa đánh một cái "tùng" thì Duy Khải đã bước ra khỏi lớp, đi về nhà trước mà không chờ Hạ An.
Hạ An không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chạy hì hục theo Duy Khải cả một đoạn đường dài, phải mất một lúc lâu thì mới đuổi kịp anh.
"Duy Khải.. sao cậu không chờ tôi về cùng?" Hạ An chạy một đoạn đường dài nên đã thấm mệt, vừa nói vừa thở một cách khó nhọc.
Duy Khải không trả lời cũng không để ý đến Hạ An mà cứ tiếp tục đi.
Hạ An thấy thái độ hôm nay của Duy Khải rất lạ. Nhưng rõ ràng là buổi sáng anh còn rất bình thường mà, còn nói với cô ra về sẽ cùng đi mua kem ăn nữa.
Sao bây giờ lại kỳ vậy?
Hạ An hỏi: "Duy Khải, đi mua kem ăn không?"
Duy Khải lớn tiếng trả lời: "Không ăn!" Rồi bước đi nhanh hơn.
Một bước chân của Duy Khải bằng tận hai bước của Hạ An lận, hễ Duy Khải đi nhanh hơn một chút là Hạ An phải chạy lạch bạch theo mới đuổi kịp.
"Cậu bị làm sao vậy? Tự nhiên lại nổi giận?"
Duy Khải đột nhiên đứng lại nhìn chầm chầm Hạ An, tức giận nói: "Cậu còn dám hỏi tôi nữa hả? Tôi đã nói là cậu không được đến gần Gia Bảo nữa mà cậu có nghe tôi không? Cậu có xem lời nói của tôi ra cái gì không?" Quát cô xong, Duy Khải bỏ đi một mạch.
Hạ An vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn theo bóng lưng của Duy Khải đang ngày một xa. Bây giờ cô mới hiểu nguyên nhân khiến Duy Khải giận cô đó là vì vào giờ ra chơi ngày hôm nay cô đã ngồi gần Gia Bảo.
Cô chầm chậm đi theo phía sau anh.
Suy nghĩ mãi mà cô vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Duy Khải ghét Gia Bảo đến nhưng vậy chứ?
Duy Khải đi trước Hạ An nên về nhà trước. Nhưng anh lại không có chìa khóa để vào nhà.
Thường ngày, Duy Khải vì làm biếng giữ chìa khóa, cho nên đều cất hết chìa khóa cửa vào cặp của Hạ An.
Bây giờ, anh lại không có chìa khóa để vào nhà nên đành ngồi ở trước cửa đợi.
Hạ An do lúc nãy chạy theo Duy Khải đã thấm mệt nên giờ không còn sức để chạy nữa, đi bộ tàn tàn một hồi cô cũng về tới nhà.
Vừa bước vào cổng nhà Hạ An đã bị giật mình một phen vì đập vào mắt cô lúc này là gương mặt nhăn nhó của Duy Khải đang ngồi ở thềm nhà, trông vô cùng khó coi.
Hạ An đoán chừng anh ngồi đợi cô cũng tầm mười phút rồi.
Nhìn thấy bộ dạng của Duy Khải bây giờ, Hạ An vừa có chút đắc ý, cũng vừa có chút mắc cười.
Đáng đời! Ai biểu bỏ cô đi về trước làm chi rồi không có chìa khóa vào nhà, biết vậy lúc nãy cô đi chậm chậm thêm tí nữa để cho ngồi đợi đã luôn.
"Nhìn cái gì? Còn không mở cửa nhanh lên!" Duy Khải mặt mày cau có lớn tiếng hối thúc Hạ An.
Hạ An vội vàng lấy chìa khóa trong cặp ra. Chưa kịp cắm vào ổ khóa thì Duy Khải đã giật cái chìa khóa trong tay cô rồi tự mở cửa vào nhà.
Hạ An vào nhà sau anh, sẵn tiện đóng cửa lại.
Thấy Duy Khải đang bước lên cầu thang để vào phòng, cô nhanh chóng hỏi: "Trưa nay cậu muốn ăn gì?"
"Không ăn!" Hạ An còn chưa nói hết câu thì Duy Khải đã nhảy vào.
Duy Khải nói xong rồi bỏ đi vào phòng, nhưng đi được vài bước thì nghe thấy giọng của Hạ An từ phía sau lưng vọng lại.
"Ờ, vậy cậu nhịn đói phải không? Để tôi biết không nấu phần cho cậu." Hạ An nói đùa mà như thật.
Duy Khải liền xoay lại nhìn Hạ An chằm chằm, lại còn bặm môi trợn mắt nữa, xem cái bộ dạng này là bữa nay bị cô chọc tức đến muốn học máu rồi.
Lúc này là Hạ An mắc cười lắm rồi, nhưng phải cắn môi kìm chế lại vì Duy Khải đang nhìn cô. Không thể cười ngay lúc này được, anh ta sẽ nhào tới ăn tươi nuốt sống cô mất.
Duy Khải ôm cục tức đó dặm chân đi vào phòng.
Hạ An nghiên đầu đứng nhìn cửa phòng đóng lại rồi bụm miệng cười.
Sau đó, cô bỏ cặp xuống ghế ở phòng khách rồi đi nấu cơm.
Loay hoay trong bếp một hồi Hạ An cũng nấu xong bữa trưa. Cô dọn ra bàn rồi gọi Duy Khải xuống ăn, nhưng gọi mấy tiếng rồi mà vẫn chưa thấy xuống.
Xem ra là Duy Khải tính tuyệt thực thật rồi.
Hạ An chống tay lên cằm ảo não giống hệt như bà cụ non, khẽ thở dài một hơi.
Cô ngồi chờ thêm một lúc nữa, mà Duy Khải vẫn không xuống.
Nói không ăn là không ăn thật à?
Sao lại giống như mấy đứa con nít thế không biết?
Hễ giận lên là không thèm ăn cơm mẹ nấu, bắt phải đi năn nỉ mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.