Chương 56
Hoàng Vân Di
17/12/2023
Sáu giờ sáng, Duy Khải và Hạ An chuẩn bị đi đến trường.
Hạ An nhìn vào trong gương, cái trán của cô từ hôm qua đến giờ mà vẫn còn sưng, nhìn qua Duy Khải thì cũng chẳng thua kém cô là bao.
Duy Khải đi ra khỏi nhà trước. Hạ An khóa cửa lại cẩn thận xong cũng vội đuổi theo phía sau anh.
Cô đi lẽo đẽo ở sau lưng Duy Khải, không dám vọt lên trước cũng chẳng dám đi kế bên anh.
"Duy Khải, cậu đã hết giận chưa?" Hạ An hỏi khẽ.
"Còn giận." Anh nói.
Hạ An liền khẩn trương hỏi: "Vậy chừng nào cậu mới hết giận?"
"..."
Duy Khải im lặng không trả lời cô.
Có ai đời người ta đang giận mà không chịu dỗ còn hỏi chừng nào hết giận nữa, kiểu này là còn giận dài dài cho coi.
Cả đoạn đường đến trường không khí giữa hai người vô cùng yên tĩnh, không ai nói với ai một câu nào cả.
Hạ An vào lớp ngồi của mình, sau đó lấy tập địa ra ôn lại bài một chút để một hồi nữa vào tiết cô địa gọi trả bài. Mặc dù biết là chút nữa sẽ có vài người đã học bài, xung phong lên trả bài địa nhưng không hiểu sao Hạ An vẫn cảm thấy rất sợ nên phải học cho chắc.
Lỡ như bữa nay cô địa đổi tính không thích gọi mấy người giơ tay lên trả bài nữa thì sao?
Gia Bảo cũng vừa đến lớp, nhìn thấy Hạ An đang học bài liền hỏi: "Bài tập hôm qua cậu làm được chưa?"
Hạ An đứng hình mất một lúc.
Nhìn lên Duy Khải thì thấy anh đang quay đầu xuống nhìn cô, ánh mắt không được thân thiện cho lắm. Nhưng vài giây sau lại quay lên mà không nói gì.
Hạ An sợ Duy Khải sẽ giận cô nên không dám trả lời Gia Bảo mà chỉ gật nhẹ đầu của mình.
Nếu lỡ Gia Bảo lại hỏi câu nào khác nữa thì cô không biết phải làm sao, nhưng cũng may, vào đúng lúc này tiếng trống trường vang lên đã giải thoát cho Hạ An khỏi tình huống khó xử này.
Mọi người vào chỗ ngồi để chuẩn bị cho tiết học đầu tiên của ngày hôm nay.
Thầy cô trên lớp giảng bài rất hăng say, mọi người đều chăm chú nghe giảng.
Nhưng không hiểu làm sao hôm nay Hạ An lại không thể tập trung được vào bài học mà cứ mãi nhìn lên Duy Khải.
Còn Duy Khải thì vẫn ngủ trong lớp y như mọi hôm.
Đến giờ ra chơi, Mỹ Linh cầm nguyên một bịch cóc, xoài, ổi to đùng đã được gọt vỏ cắt miếng vừa ăn, quay xuống bàn Hạ An cùng ăn chung.
Vừa thấy mồi ngon là nguyên cả lớp xúm lại ăn, có đứa còn hùng thêm hủ muối ớt chấm cho ngon.
Xoài, cóc, ổi này là nhà Mỹ Linh trồng nên không lo thiếu đâu, Mỹ Linh còn nói muốn ăn nữa thì ngày mai tiếp tục đem.
Nguyên cái lớp xúm lại ăn, thậm chí có mấy đứa ở lớp bên cạnh thăm dò được cũng qua xin vài miếng.
Hạ An chỉ ăn được có hai miếng cóc, hai miếng xoài thì cái bịch hết trơn luôn, như thế là đủ biết sức ăn của bọn mày kinh khủng cỡ nào rồi đó. Nguyên một bịch to đùng mà chén sạch trong vòng một nốt nhạc.
Ăn xong thì cả đám đều giải tán hết, ai về chỗ nấy.
Bấy giờ, Hạ An mới để ý ở trên bàn nhất không còn thấy Duy Khải nữa. Bình thường giờ ra chơi Duy Khải đều ở trong lớp ngủ, mà hôm nay lại không có ở trong lớp nên khiến Hạ An cảm thấy rất lạ.
* * *
Đúng lúc này, ở trong nhà vệ sinh của trường.
Gia Bảo vừa mở cửa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đột nhiên có một người nào đó đã đẩy cậu ta trở lại vào trong.
Gia Bảo ngước lên nhìn thì người đó chính là Duy Khải.
Duy Khải trừng mắt nhìn Gia Bảo. Dáng vóc cao lớn cùng với khí thế ngang tàng này của Duy Khải đã hoàn toàn áp bức cậu ta.
Trong nhà vệ sinh lúc này chỉ có Duy Khải và Gia Bảo, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, giữa lúc tĩnh lặng ấy giọng nói của Duy Khải lại âm trầm vang lên: "Tránh xa Hạ An ra!" Lời nói của Duy Khải không phải là một lời nói suông mà giống như một mệnh lệnh hơn.
Gia Bảo hỏi lại: "Cậu nói cái gì?"
Không biết Gia Bảo rốt cuộc có nghe rõ những lời Duy Khải vừa nói không, hay là cậu ta vốn dĩ đang muốn thách thức Duy Khải?
Duy Khải lúc này lớn tiếng: "Tao nói mày tránh xa Hạ An ra!" Bản tính Duy Khải vốn nóng nảy, vừa nói xong đã nắm lấy cổ áo của Gia Bảo rồi giáng một cú đấm vào mặt cậu ta.
Gia Bảo choáng váng rồi ngã xuống nền gạch, ánh mắt không phục trừng lên nhìn Duy Khải: "Mày là cái gì mà bắt tao không được đến gần Hạ An? Tao thích Hạ An! Tao đến gần đó thì sao?"
Gia Bảo chưa kịp nói hết câu thì Duy Khải đã gần như phát điên lên mà đấm liên tiếp mấy cái nữa vào mặt Gia Bảo.
Gia Bảo muốn phản kháng lại, nhưng cậu ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Duy Khải.
Duy Khải lạnh lùng cảnh cáo: "Tao không cho phép mày thích Hạ An, nghe rõ chưa?"
Hạ An nhìn vào trong gương, cái trán của cô từ hôm qua đến giờ mà vẫn còn sưng, nhìn qua Duy Khải thì cũng chẳng thua kém cô là bao.
Duy Khải đi ra khỏi nhà trước. Hạ An khóa cửa lại cẩn thận xong cũng vội đuổi theo phía sau anh.
Cô đi lẽo đẽo ở sau lưng Duy Khải, không dám vọt lên trước cũng chẳng dám đi kế bên anh.
"Duy Khải, cậu đã hết giận chưa?" Hạ An hỏi khẽ.
"Còn giận." Anh nói.
Hạ An liền khẩn trương hỏi: "Vậy chừng nào cậu mới hết giận?"
"..."
Duy Khải im lặng không trả lời cô.
Có ai đời người ta đang giận mà không chịu dỗ còn hỏi chừng nào hết giận nữa, kiểu này là còn giận dài dài cho coi.
Cả đoạn đường đến trường không khí giữa hai người vô cùng yên tĩnh, không ai nói với ai một câu nào cả.
Hạ An vào lớp ngồi của mình, sau đó lấy tập địa ra ôn lại bài một chút để một hồi nữa vào tiết cô địa gọi trả bài. Mặc dù biết là chút nữa sẽ có vài người đã học bài, xung phong lên trả bài địa nhưng không hiểu sao Hạ An vẫn cảm thấy rất sợ nên phải học cho chắc.
Lỡ như bữa nay cô địa đổi tính không thích gọi mấy người giơ tay lên trả bài nữa thì sao?
Gia Bảo cũng vừa đến lớp, nhìn thấy Hạ An đang học bài liền hỏi: "Bài tập hôm qua cậu làm được chưa?"
Hạ An đứng hình mất một lúc.
Nhìn lên Duy Khải thì thấy anh đang quay đầu xuống nhìn cô, ánh mắt không được thân thiện cho lắm. Nhưng vài giây sau lại quay lên mà không nói gì.
Hạ An sợ Duy Khải sẽ giận cô nên không dám trả lời Gia Bảo mà chỉ gật nhẹ đầu của mình.
Nếu lỡ Gia Bảo lại hỏi câu nào khác nữa thì cô không biết phải làm sao, nhưng cũng may, vào đúng lúc này tiếng trống trường vang lên đã giải thoát cho Hạ An khỏi tình huống khó xử này.
Mọi người vào chỗ ngồi để chuẩn bị cho tiết học đầu tiên của ngày hôm nay.
Thầy cô trên lớp giảng bài rất hăng say, mọi người đều chăm chú nghe giảng.
Nhưng không hiểu làm sao hôm nay Hạ An lại không thể tập trung được vào bài học mà cứ mãi nhìn lên Duy Khải.
Còn Duy Khải thì vẫn ngủ trong lớp y như mọi hôm.
Đến giờ ra chơi, Mỹ Linh cầm nguyên một bịch cóc, xoài, ổi to đùng đã được gọt vỏ cắt miếng vừa ăn, quay xuống bàn Hạ An cùng ăn chung.
Vừa thấy mồi ngon là nguyên cả lớp xúm lại ăn, có đứa còn hùng thêm hủ muối ớt chấm cho ngon.
Xoài, cóc, ổi này là nhà Mỹ Linh trồng nên không lo thiếu đâu, Mỹ Linh còn nói muốn ăn nữa thì ngày mai tiếp tục đem.
Nguyên cái lớp xúm lại ăn, thậm chí có mấy đứa ở lớp bên cạnh thăm dò được cũng qua xin vài miếng.
Hạ An chỉ ăn được có hai miếng cóc, hai miếng xoài thì cái bịch hết trơn luôn, như thế là đủ biết sức ăn của bọn mày kinh khủng cỡ nào rồi đó. Nguyên một bịch to đùng mà chén sạch trong vòng một nốt nhạc.
Ăn xong thì cả đám đều giải tán hết, ai về chỗ nấy.
Bấy giờ, Hạ An mới để ý ở trên bàn nhất không còn thấy Duy Khải nữa. Bình thường giờ ra chơi Duy Khải đều ở trong lớp ngủ, mà hôm nay lại không có ở trong lớp nên khiến Hạ An cảm thấy rất lạ.
* * *
Đúng lúc này, ở trong nhà vệ sinh của trường.
Gia Bảo vừa mở cửa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đột nhiên có một người nào đó đã đẩy cậu ta trở lại vào trong.
Gia Bảo ngước lên nhìn thì người đó chính là Duy Khải.
Duy Khải trừng mắt nhìn Gia Bảo. Dáng vóc cao lớn cùng với khí thế ngang tàng này của Duy Khải đã hoàn toàn áp bức cậu ta.
Trong nhà vệ sinh lúc này chỉ có Duy Khải và Gia Bảo, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, giữa lúc tĩnh lặng ấy giọng nói của Duy Khải lại âm trầm vang lên: "Tránh xa Hạ An ra!" Lời nói của Duy Khải không phải là một lời nói suông mà giống như một mệnh lệnh hơn.
Gia Bảo hỏi lại: "Cậu nói cái gì?"
Không biết Gia Bảo rốt cuộc có nghe rõ những lời Duy Khải vừa nói không, hay là cậu ta vốn dĩ đang muốn thách thức Duy Khải?
Duy Khải lúc này lớn tiếng: "Tao nói mày tránh xa Hạ An ra!" Bản tính Duy Khải vốn nóng nảy, vừa nói xong đã nắm lấy cổ áo của Gia Bảo rồi giáng một cú đấm vào mặt cậu ta.
Gia Bảo choáng váng rồi ngã xuống nền gạch, ánh mắt không phục trừng lên nhìn Duy Khải: "Mày là cái gì mà bắt tao không được đến gần Hạ An? Tao thích Hạ An! Tao đến gần đó thì sao?"
Gia Bảo chưa kịp nói hết câu thì Duy Khải đã gần như phát điên lên mà đấm liên tiếp mấy cái nữa vào mặt Gia Bảo.
Gia Bảo muốn phản kháng lại, nhưng cậu ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Duy Khải.
Duy Khải lạnh lùng cảnh cáo: "Tao không cho phép mày thích Hạ An, nghe rõ chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.