Chương 69
Hoàng Vân Di
10/01/2024
Hạ An có chút lay động nhẹ.
Ai mà không thích mua đồ được giảm giá đâu, đã vậy ông chủ còn giảm đến tận bảy mươi ngàn cho cô nữa chứ.
Hạ An đắng đo suy nghĩ hồi, cuối cùng vẫn không khống chế được sức hấp dẫn khi mua hàng được giảm giá.
Cô nhìn lại cái áo trong tay rồi hỏi: "Mua hai cái cùng loại mới được giảm giá hay sao chú?"
Ông chủ trả lời: "Đúng rồi! Phải mua hai cái cùng loại mới giảm giá chứ."
Hạ An cầm thêm một chiếc áo khoác màu xanh da trời nữa, chốt đơn hai cái: "Con mua hai cái."
Ông chủ cười hì hì, hôm nay toàn gặp khách sộp.
Hạ An về đến nhà thì đã trưa rồi.
Còn không kịp cất hai cái áo khoác vào trong tủ cô đã vội vội vàng vàng chạy vào bếp nấu cơm trưa ngay vì sợ Duy Khải đói bụng sẽ làm ầm ĩ lên.
Cô đã quá rõ tính anh ta rồi.
Một khi anh ta mà đói bụng thì sẽ rất cáu gắt, rất khó ở.
Bởi thế Hạ An không dám chậm trễ mà đi nấu cơm liền.
Một lúc sau, Duy Khải vì đói bụng mà đi xuống dưới nhà tìm đồ ăn.
Bây giờ Hạ An đang loay hoay trong bếp nên hoàn toàn không để ý đến Duy Khải.
Anh khẽ lướt qua nhìn Hạ An ở trong bếp, rồi định đi tìm đồ ăn vặt.
Đang đi thì bỗng nhiên anh chợt khựng lại, mọi sự chú của Duy Khải đã dồn hết vào một cái túi nilon to đùng màu đen để trên bàn.
Duy Khải tò mò mở ra xem thì phát hiện trong đó có hai cái áo khoác, cùng màu, cùng loại, cùng size.
Hạ An ở trong bếp nghe tiếng sột soạt mở túi nilon liền chạy ra xem, đến khi cô chạy đến bàn ăn thì đã thấy Duy Khải đang hí hửng mặc cái áo khoác mà cô vừa mua.
Hạ An hốt hoảng nói: "Duy Khải, cái áo đó của tôi."
"Biết rồi, đây nè." Duy Khải đưa chiếc áo khoác còn lại trong túi nilon cho cô.
Hạ An ngây người mất một lúc.
Không phải! Ý cô không phải là chỉ có cái áo này mà là tận hai áo đều là của cô, là cô mua hàng giảm giá mới có, được giảm đến tận bảy mươi nghìn lận đó.
Trong khi Hạ An đang định lên tiếng đòi lại cái áo mà Duy Khải đang mặc thì Duy Khải đã lên tiếng trước: "Hạ An, áo này hơn ngắn đó với lại hơi chật nữa, lần sau mua nhớ mua size lớn hơn."
Thì cô mua cho cô mặc mà đâu phải cho anh mặc đâu.
Chật là đúng rồi.
Nhìn bộ ngắm nghía cái áo khoác của Duy Khải, xem ra anh thích cái áo đó lắm rồi.
Hạ An bây giờ lại không có dũng cảm nói thật cho anh biết sự thật, nếu anh biết cái áo đó không phải của anh thì có khi nào anh sẽ nổi trận lôi đình lên, rồi đuổi cô ra khỏi nhà luôn không?
Hạ An tìm cách lấy lại cái áo khoác mà không khiến Duy Khải tức giận: "Vậy thôi nếu không vừa cậu trả lại tôi đi!"
Cô vừa nói vừa đi đến lột cái áo khoác ra khỏi người của Duy Khải.
Nhưng Duy Khải nắm cái áo lại giữ khư khư bên mình nhất quyết không cho Hạ An lấy: "Cậu làm cái gì vậy hả? Đồ tặng rồi định đòi lại hả?"
Hạ An ngỡ ngàng: "Tôi.. tôi đâu có nói là tặng cho cậu đâu."
Duy Khải nhìn Hạ An không chớp mắt.
Anh nhìn cô đến nỗi khiến cô vừa cảm thấy sợ sợ mà cũng vừa cảm thấy ngại ngại.
Tự nhiên bị người khác nhìn chằm chằm vào mình mãi thì cũng ngại lắm chứ bộ.
Nhìn cô một hồi cho đã rồi anh khẽ cười, nụ cười mang theo trong đó vài phần dịu dàng hiếm thấy còn có vài phần rạng rỡ đến chói chang: "Thôi, tôi biết hết rồi cậu không cần phải ngại.. tạm chấp nhận cậu đó!"
Hạ An không hiểu anh đang nói cái gì nữa, liền hỏi lại: "Cậu tạm chấp nhận cái gì?"
Cô ngước mặt lên nhìn anh, chờ đợi câu trả lời.
Duy Khải cũng nhìn lại cô.
Trái tim của chàng thiếu niên lúc này có hơi bấn loạn bởi ánh mắt trong veo của người con gái trước mặt.
Bỗng nhiên anh giơ tay lên, đưa ngón cái nhấn nhẹ vào trán Hạ An một cái.
Đã đóng dấu thành công!
Hạ An vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Duy Khải khẽ mỉm cười, rồi xoay mặt sang hướng khác.
Hạ An đợi mãi nhưng vẫn không thấy câu trả lời của Duy Khải.
Cô đi vòng ra đằng trước mặt của anh.
Nhìn gương mặt chàng thiếu niên ấy sao giờ phút này lại rực rỡ, tràn đầy sức sống như mùa xuân đang tới vậy?
Hạ An còn chưa nói lời nào thì Duy Khải đã giành nói với cô: "Cậu cũng đừng có vui mừng quá sớm. Tôi chỉ là tạm chấp nhận thôi!"
Nói rồi, anh mặc áo khoác của Hạ An bước lên phòng, mà quên hẳng cả việc anh đang đói bụng nên mới xuống nhà dưới.
Cả ngày hôm đó, Hạ An có ngỏ lời hỏi xin lại cái áo khoác mấy lần nhưng Duy Khải lại nhất quyết không trả
Anh ta còn cẩn thận đến mức cất vào trong tủ quần áo rồi khóa lại nữa, như thể sợ bị cô lấy đi không bằng.
Ai mà không thích mua đồ được giảm giá đâu, đã vậy ông chủ còn giảm đến tận bảy mươi ngàn cho cô nữa chứ.
Hạ An đắng đo suy nghĩ hồi, cuối cùng vẫn không khống chế được sức hấp dẫn khi mua hàng được giảm giá.
Cô nhìn lại cái áo trong tay rồi hỏi: "Mua hai cái cùng loại mới được giảm giá hay sao chú?"
Ông chủ trả lời: "Đúng rồi! Phải mua hai cái cùng loại mới giảm giá chứ."
Hạ An cầm thêm một chiếc áo khoác màu xanh da trời nữa, chốt đơn hai cái: "Con mua hai cái."
Ông chủ cười hì hì, hôm nay toàn gặp khách sộp.
Hạ An về đến nhà thì đã trưa rồi.
Còn không kịp cất hai cái áo khoác vào trong tủ cô đã vội vội vàng vàng chạy vào bếp nấu cơm trưa ngay vì sợ Duy Khải đói bụng sẽ làm ầm ĩ lên.
Cô đã quá rõ tính anh ta rồi.
Một khi anh ta mà đói bụng thì sẽ rất cáu gắt, rất khó ở.
Bởi thế Hạ An không dám chậm trễ mà đi nấu cơm liền.
Một lúc sau, Duy Khải vì đói bụng mà đi xuống dưới nhà tìm đồ ăn.
Bây giờ Hạ An đang loay hoay trong bếp nên hoàn toàn không để ý đến Duy Khải.
Anh khẽ lướt qua nhìn Hạ An ở trong bếp, rồi định đi tìm đồ ăn vặt.
Đang đi thì bỗng nhiên anh chợt khựng lại, mọi sự chú của Duy Khải đã dồn hết vào một cái túi nilon to đùng màu đen để trên bàn.
Duy Khải tò mò mở ra xem thì phát hiện trong đó có hai cái áo khoác, cùng màu, cùng loại, cùng size.
Hạ An ở trong bếp nghe tiếng sột soạt mở túi nilon liền chạy ra xem, đến khi cô chạy đến bàn ăn thì đã thấy Duy Khải đang hí hửng mặc cái áo khoác mà cô vừa mua.
Hạ An hốt hoảng nói: "Duy Khải, cái áo đó của tôi."
"Biết rồi, đây nè." Duy Khải đưa chiếc áo khoác còn lại trong túi nilon cho cô.
Hạ An ngây người mất một lúc.
Không phải! Ý cô không phải là chỉ có cái áo này mà là tận hai áo đều là của cô, là cô mua hàng giảm giá mới có, được giảm đến tận bảy mươi nghìn lận đó.
Trong khi Hạ An đang định lên tiếng đòi lại cái áo mà Duy Khải đang mặc thì Duy Khải đã lên tiếng trước: "Hạ An, áo này hơn ngắn đó với lại hơi chật nữa, lần sau mua nhớ mua size lớn hơn."
Thì cô mua cho cô mặc mà đâu phải cho anh mặc đâu.
Chật là đúng rồi.
Nhìn bộ ngắm nghía cái áo khoác của Duy Khải, xem ra anh thích cái áo đó lắm rồi.
Hạ An bây giờ lại không có dũng cảm nói thật cho anh biết sự thật, nếu anh biết cái áo đó không phải của anh thì có khi nào anh sẽ nổi trận lôi đình lên, rồi đuổi cô ra khỏi nhà luôn không?
Hạ An tìm cách lấy lại cái áo khoác mà không khiến Duy Khải tức giận: "Vậy thôi nếu không vừa cậu trả lại tôi đi!"
Cô vừa nói vừa đi đến lột cái áo khoác ra khỏi người của Duy Khải.
Nhưng Duy Khải nắm cái áo lại giữ khư khư bên mình nhất quyết không cho Hạ An lấy: "Cậu làm cái gì vậy hả? Đồ tặng rồi định đòi lại hả?"
Hạ An ngỡ ngàng: "Tôi.. tôi đâu có nói là tặng cho cậu đâu."
Duy Khải nhìn Hạ An không chớp mắt.
Anh nhìn cô đến nỗi khiến cô vừa cảm thấy sợ sợ mà cũng vừa cảm thấy ngại ngại.
Tự nhiên bị người khác nhìn chằm chằm vào mình mãi thì cũng ngại lắm chứ bộ.
Nhìn cô một hồi cho đã rồi anh khẽ cười, nụ cười mang theo trong đó vài phần dịu dàng hiếm thấy còn có vài phần rạng rỡ đến chói chang: "Thôi, tôi biết hết rồi cậu không cần phải ngại.. tạm chấp nhận cậu đó!"
Hạ An không hiểu anh đang nói cái gì nữa, liền hỏi lại: "Cậu tạm chấp nhận cái gì?"
Cô ngước mặt lên nhìn anh, chờ đợi câu trả lời.
Duy Khải cũng nhìn lại cô.
Trái tim của chàng thiếu niên lúc này có hơi bấn loạn bởi ánh mắt trong veo của người con gái trước mặt.
Bỗng nhiên anh giơ tay lên, đưa ngón cái nhấn nhẹ vào trán Hạ An một cái.
Đã đóng dấu thành công!
Hạ An vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Duy Khải khẽ mỉm cười, rồi xoay mặt sang hướng khác.
Hạ An đợi mãi nhưng vẫn không thấy câu trả lời của Duy Khải.
Cô đi vòng ra đằng trước mặt của anh.
Nhìn gương mặt chàng thiếu niên ấy sao giờ phút này lại rực rỡ, tràn đầy sức sống như mùa xuân đang tới vậy?
Hạ An còn chưa nói lời nào thì Duy Khải đã giành nói với cô: "Cậu cũng đừng có vui mừng quá sớm. Tôi chỉ là tạm chấp nhận thôi!"
Nói rồi, anh mặc áo khoác của Hạ An bước lên phòng, mà quên hẳng cả việc anh đang đói bụng nên mới xuống nhà dưới.
Cả ngày hôm đó, Hạ An có ngỏ lời hỏi xin lại cái áo khoác mấy lần nhưng Duy Khải lại nhất quyết không trả
Anh ta còn cẩn thận đến mức cất vào trong tủ quần áo rồi khóa lại nữa, như thể sợ bị cô lấy đi không bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.