Chương 72
Hoàng Vân Di
15/01/2024
Thật ra, hầu như giáo viên bộ môn nào cũng thoải mái với học sinh cả, chỉ trừ giáo viên chủ nhiệm ra thôi.
Bình thường có mấy đứa ăn vụng trong giờ học thầy cô đều biết hết, nhưng cũng đều nhắm mắt nhắm mũi cho qua, chỉ cần đừng ăn uống quá lộ liễu là được rồi.
Việc sơ đồ lớp cũng vậy, có vài đứa tự ý đổi chỗ ngồi. Nếu gặp mấy đứa mà ít bị thầy cô chú ý thì không sao, ngồi tận năm tiết vẫn chẳng hề bị gì. Còn đối với mấy đứa được thầy cô nhớ mặt nhớ tên thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm.
Thầy cô chỉ nói nhẹ một câu "Nhắm ngồi chỗ đó mà không nói chuyện thì tôi cho ngồi, còn không là tôi ghi tên lên sổ đầu bài." Nhưng nói hù vậy thôi chứ chẳng thấy thầy cô nào ghi bao giờ.
Nói chung là thầy cô bộ môn hầu như đều khá dễ với chúng ta, chỉ cần đừng vi phạm vấn đề gì nghiêm trọng thì thầy cô đều sẽ cho qua không tính toán.
Hạ An lúc này nhìn qua bên Duy Khải, từ tiết một đến tận bây giờ anh thật sự đã không ngủ gật trong lớp.
Cô chỉ nói một câu là không được ngủ anh liền không ngủ thật đấy à?
Sao lại ngoan dữ vậy?
Hạ An vẫn không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Duy Khải cảm nhận được ánh mắt người nào đó đang nhìn anh, ngay sau đó liền đổi tư thế, không tiếp tục nhìn trên bảng nữa mà chống tay lên cằm, xoay mặt lại ngắm nhìn Hạ An.
Không ai có thể tưởng tượng được ánh mắt của chàng thiếu niên khi nhìn người gái mình yêu có thể si tình đến mức như thế nào đâu.
Như thể bị tình yêu làm cho phát điên lên rồi vậy!
Anh ta có thể ngắm nhìn cô cả ngày mà vẫn không hề thấy chán.
Đã vậy, lâu lâu khoé môi của anh ta lại bất chợt cong lên một nụ cười ngờ nghệch hệt như một đứa trẻ con vừa mới được người lớn cho kẹo mà vui mừng cười khúc khích.
Nhưng đứa trẻ lại cảm thấy tiếc tiếc không dám ăn viên kẹo ấy. Nếu ăn hết sẽ không còn kẹo nữa, vậy cho nên, thà là để viên kẹo đó ở trước mặt mình mà ngắm nhìn cả ngày chứ nhất quyết không ăn.
Ánh nắng buổi sáng mùa đông đã bắt đầu chiếu rọi vào khung cửa sổ của lớp học.
Trong phút chốc, căn phòng đã sáng bừng lên bởi màu nắng vàng lấp lánh. Ánh nắng ấm áp, trong veo đó như thể đang dẫn lối cho hai con người ấy tìm thấy nhau.
Hạ An nhìn vào mắt anh.
Trong mắt chàng thiếu niên lúc này chỉ toàn là hình ảnh của cô gái trước mặt.
Hạ An không hiểu vì sao mình lại lạc vào trong ánh mắt của chàng thiếu niên đó nữa, cứ thế mà ngắm nhìn mãi.
Hum~
Tình yêu bắt đầu từ đây ư?
Ánh mắt đấy!
Cô Hạnh đang giảng bài thì cảm thấy lớp rất ồn nên đã đập tay lên bảng nhắc nhở lớp.
Hạ An bị âm thanh đó làm cho giật mình mà xoay mặt lên bảng.
Duy Khải cũng không còn nhìn Hạ An nữa.
Hạ An cầm cây viết mực trong tay, bấm tới bấm lui mãi mà không viết bài.
Ngày hôm nay, cô đã bị Duy Khải làm cho bất ngờ đến mức không thể tập trung vào bài được rồi.
Thế nên, Hạ An đành tìm cách đuổi khéo tên này đi, nếu anh còn ở đây nữa là cô sẽ không học nổi đâu.
Hạ An hỏi khẽ: "Cậu không về chỗ của mình à?"
Duy Khải thản nhiên mà trả lời: "Không, tôi ngồi ở đây luôn."
Bây giờ độ chai mặt của anh ta phải nói là không ai qua được cả.
Hạ An thở dài trong lòng.
Cô nhìn cái mặt này của Duy Khải hình như là không phải nói giỡn rồi, hình như là anh ta định ngồi chung với cô luôn rồi.
Hạ An lại tìm cách khác: "Cậu không sợ bị la à? Nếu để giáo viên phát hiện là bị ghi tên lên sổ đầu bài đó."
Duy Khải vẫn dùng cái giọng điệu rất chi là bình thường: "Muốn ghi thì ghi." Anh không có sợ, từ trước đến giờ anh có sợ cái gì đâu.
Hạ An đang mỉm cười nhẹ nhàng với Duy Khải, nhưng cũng bởi vì cái câu "Muốn ghi thì ghi" rất là ngông cuồng, mang tính thách thức đó của anh, mà ngay lập tức khuôn miệng của cô đã bị đông lại cứng ngắc.
Hạ An không biết mặt của mình lúc này là đang khóc hay đang cười nữa.
Nhưng dù khóc hay là cười thì điều rất khó coi.
Sau khi kết thúc tiết hai là đến giờ ra chơi, mọi người được nghỉ giải lao hai mươi phút.
Đến tiết tiếp theo sẽ là tiết ngữ văn, tận hai tiết liền luôn.
Cô văn nói là sẽ trả bài cả lớp, mà mọi người biết rồi đó một bài của môn này thôi mà đã hết sáu, bảy trang giấy.
Có khi còn gặp tác phẩm dài thì mười mấy hai chục trang là chuyện hết sức bình thường, bởi vậy trong các môn thì trả bài môn này là học cực nhất.
Hạ An đang ngồi học bài thì Duy Khải bỗng nhiên lấy tay khều khều ngón tay của cô.
Hạ An quay qua nhìn anh.
Duy Khải nói nhỏ vào tai cô: "Hạ An, tôi đi vệ sinh một chút."
Hạ An liền đơ người ra nhìn Duy Khải. Phải mất một lúc rất lâu thì cô mới kịp tải xuống bộ não của mình những lời anh vừa mới nói, bởi thế nên trả lời lại có hơn lâu.
"Ừm thì cậu đi đi, nói với tôi làm gì?" Tôi cũng đâu có đi vệ sinh chung với cậu được đâu.
Bình thường có mấy đứa ăn vụng trong giờ học thầy cô đều biết hết, nhưng cũng đều nhắm mắt nhắm mũi cho qua, chỉ cần đừng ăn uống quá lộ liễu là được rồi.
Việc sơ đồ lớp cũng vậy, có vài đứa tự ý đổi chỗ ngồi. Nếu gặp mấy đứa mà ít bị thầy cô chú ý thì không sao, ngồi tận năm tiết vẫn chẳng hề bị gì. Còn đối với mấy đứa được thầy cô nhớ mặt nhớ tên thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm.
Thầy cô chỉ nói nhẹ một câu "Nhắm ngồi chỗ đó mà không nói chuyện thì tôi cho ngồi, còn không là tôi ghi tên lên sổ đầu bài." Nhưng nói hù vậy thôi chứ chẳng thấy thầy cô nào ghi bao giờ.
Nói chung là thầy cô bộ môn hầu như đều khá dễ với chúng ta, chỉ cần đừng vi phạm vấn đề gì nghiêm trọng thì thầy cô đều sẽ cho qua không tính toán.
Hạ An lúc này nhìn qua bên Duy Khải, từ tiết một đến tận bây giờ anh thật sự đã không ngủ gật trong lớp.
Cô chỉ nói một câu là không được ngủ anh liền không ngủ thật đấy à?
Sao lại ngoan dữ vậy?
Hạ An vẫn không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Duy Khải cảm nhận được ánh mắt người nào đó đang nhìn anh, ngay sau đó liền đổi tư thế, không tiếp tục nhìn trên bảng nữa mà chống tay lên cằm, xoay mặt lại ngắm nhìn Hạ An.
Không ai có thể tưởng tượng được ánh mắt của chàng thiếu niên khi nhìn người gái mình yêu có thể si tình đến mức như thế nào đâu.
Như thể bị tình yêu làm cho phát điên lên rồi vậy!
Anh ta có thể ngắm nhìn cô cả ngày mà vẫn không hề thấy chán.
Đã vậy, lâu lâu khoé môi của anh ta lại bất chợt cong lên một nụ cười ngờ nghệch hệt như một đứa trẻ con vừa mới được người lớn cho kẹo mà vui mừng cười khúc khích.
Nhưng đứa trẻ lại cảm thấy tiếc tiếc không dám ăn viên kẹo ấy. Nếu ăn hết sẽ không còn kẹo nữa, vậy cho nên, thà là để viên kẹo đó ở trước mặt mình mà ngắm nhìn cả ngày chứ nhất quyết không ăn.
Ánh nắng buổi sáng mùa đông đã bắt đầu chiếu rọi vào khung cửa sổ của lớp học.
Trong phút chốc, căn phòng đã sáng bừng lên bởi màu nắng vàng lấp lánh. Ánh nắng ấm áp, trong veo đó như thể đang dẫn lối cho hai con người ấy tìm thấy nhau.
Hạ An nhìn vào mắt anh.
Trong mắt chàng thiếu niên lúc này chỉ toàn là hình ảnh của cô gái trước mặt.
Hạ An không hiểu vì sao mình lại lạc vào trong ánh mắt của chàng thiếu niên đó nữa, cứ thế mà ngắm nhìn mãi.
Hum~
Tình yêu bắt đầu từ đây ư?
Ánh mắt đấy!
Cô Hạnh đang giảng bài thì cảm thấy lớp rất ồn nên đã đập tay lên bảng nhắc nhở lớp.
Hạ An bị âm thanh đó làm cho giật mình mà xoay mặt lên bảng.
Duy Khải cũng không còn nhìn Hạ An nữa.
Hạ An cầm cây viết mực trong tay, bấm tới bấm lui mãi mà không viết bài.
Ngày hôm nay, cô đã bị Duy Khải làm cho bất ngờ đến mức không thể tập trung vào bài được rồi.
Thế nên, Hạ An đành tìm cách đuổi khéo tên này đi, nếu anh còn ở đây nữa là cô sẽ không học nổi đâu.
Hạ An hỏi khẽ: "Cậu không về chỗ của mình à?"
Duy Khải thản nhiên mà trả lời: "Không, tôi ngồi ở đây luôn."
Bây giờ độ chai mặt của anh ta phải nói là không ai qua được cả.
Hạ An thở dài trong lòng.
Cô nhìn cái mặt này của Duy Khải hình như là không phải nói giỡn rồi, hình như là anh ta định ngồi chung với cô luôn rồi.
Hạ An lại tìm cách khác: "Cậu không sợ bị la à? Nếu để giáo viên phát hiện là bị ghi tên lên sổ đầu bài đó."
Duy Khải vẫn dùng cái giọng điệu rất chi là bình thường: "Muốn ghi thì ghi." Anh không có sợ, từ trước đến giờ anh có sợ cái gì đâu.
Hạ An đang mỉm cười nhẹ nhàng với Duy Khải, nhưng cũng bởi vì cái câu "Muốn ghi thì ghi" rất là ngông cuồng, mang tính thách thức đó của anh, mà ngay lập tức khuôn miệng của cô đã bị đông lại cứng ngắc.
Hạ An không biết mặt của mình lúc này là đang khóc hay đang cười nữa.
Nhưng dù khóc hay là cười thì điều rất khó coi.
Sau khi kết thúc tiết hai là đến giờ ra chơi, mọi người được nghỉ giải lao hai mươi phút.
Đến tiết tiếp theo sẽ là tiết ngữ văn, tận hai tiết liền luôn.
Cô văn nói là sẽ trả bài cả lớp, mà mọi người biết rồi đó một bài của môn này thôi mà đã hết sáu, bảy trang giấy.
Có khi còn gặp tác phẩm dài thì mười mấy hai chục trang là chuyện hết sức bình thường, bởi vậy trong các môn thì trả bài môn này là học cực nhất.
Hạ An đang ngồi học bài thì Duy Khải bỗng nhiên lấy tay khều khều ngón tay của cô.
Hạ An quay qua nhìn anh.
Duy Khải nói nhỏ vào tai cô: "Hạ An, tôi đi vệ sinh một chút."
Hạ An liền đơ người ra nhìn Duy Khải. Phải mất một lúc rất lâu thì cô mới kịp tải xuống bộ não của mình những lời anh vừa mới nói, bởi thế nên trả lời lại có hơn lâu.
"Ừm thì cậu đi đi, nói với tôi làm gì?" Tôi cũng đâu có đi vệ sinh chung với cậu được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.