Chúng Ta Bỗng Nhiên Lại Yêu Nhau

Chương 9: Cầu cứu lúc nửa đêm

Thật Tâm Thang Viên

25/08/2022

Mạc Dao ý thức được một vấn đề cực kỳ quan trọng, trong lòng hoảng sợ.

Tối qua, họ có hay không làm các biện pháp an toàn ấy nhỉ?

Hình như không có…

Cô mặc dù là ở khách sạn, nhưng cái khách sạn này là của đoàn phim thuê, bình thường một số đồ dùng an toàn đặt trong phòng khách sạn căn bản sẽ không xuất hiện ở đây.

Vì vậy loại tình huống đó tối qua họ xem như muốn làm các biện pháp an toàn cũng không có điều kiện.

Vạn nhất cô mang thai…

“Chị Dao Dao, chị còn không đi tắm hả?”

“Lập tức đi đây.”

Mạc Dao cầm lấy điện thoại trốn vào trong nhà vệ sinh, ngồi trên nắp bồn cầu, mở trình duyệt điện thoại, thần sắc trầm trọng đánh vào mấy chữ trong khung tìm kiếm—

[Thuốc tránh thai sau khi xong việc]

Kết quả tìm kiếm hiện ra, vấn đáp hiển thị ở trên cùng là [Thuốc tránh thai sau khi xong việc có những gì?], trong câu trả lời là giải đáp của một bác sĩ.

Cô mím chặt môi nhấn vào page trả lời, lướt qua những cái tên thuốc chuyên nghiệp đó, ở bên trong tìm được câu cô muốn thấy nhất “...uống thuốc trong vòng 72 giờ, uống thuốc càng sớm hiệu quả càng tốt…”

Phía sau còn liệt kê ra một số tác dụng phụ sau khi dùng thuốc cơ thể có thể sẽ xuất hiện, vâng vâng.

Nhưng trước mắt cô đã không để ý đến tác dụng phụ các thứ nữa rồi.

Cô nhớ tới cách tối qua đã qua một ngày, nếu là nói càng sớm uống thuốc càng tốt, hiện tại công dụng đã qua một phần ba.

Cánh môi của cô bị mân đến trắng bệch, kỳ thực phương thức tốt nhất chính là hiện tại cô cần uống thuốc, nhưng vấn đề là cô phải lấy được thuốc từ đâu.

Bản thân đi ra ngoài là không có khả năng, tin vịt sáng nay vừa bị đè xuống, vạn nhất bị người khác nhận ra cô đi mua thuốc tránh thai thì tiêu luôn.

Còn có phương pháp gì nữa, cô tâm phiền ý loạn cầm điện thoại di động, ngón tay trên màn hình vô thức lướt tới lướt lui, bỗng nhiên trong tầm mắt lướt qua một cái icon màu vàng quen thuộc.

— Giao hàng XX.

Thiếu chút nữa là quên còn có dịch vụ giao hàng!

Cô trong nháy mắt giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, ôm hi vọng mở app giao hàng.

Có danh mục [Mua thuốc] hiện ra trên trang đầu phần mềm, nhấn vào nhìn một cái, mặc dù vị trí khách sạn hẻo lánh, nhưng cũng có ba tiệm thuốc bên trong phạm vi giao hàng.

Chỉ là có hai hiệu thuốc đều là giao hàng ngày tiếp theo, ý là cô sau khi mua thuốc cần phải đợi thêm một ngày mới có thể nhận, không quá phù hợp với mong đợi của cô.

Cho nên liền dư lại một hiệu thuốc giao hàng có thể chọn.

Thời gian mở cửa của hiệu thuốc cuối cùng này chỉ đến mười hai giờ đêm.

Hiện tại cách mười hai giờ vẫn còn chưa đến một tiếng, Mạc Dao nắm chặt thời gian chọn xong thuốc chuẩn bị đặt hàng, nhưng khi đang lựa chọn đặt hàng cô đột nhiên ngừng lại.

Cô đột nhiên nghĩ đến, đặt hàng xong cô phải lấy thuốc như thế nào?

Cô xuống lầu lấy thuốc sẽ bị người khác nhìn thấy, không được.

Nhờ Tiểu Huyên giúp cô lấy sẽ bại lộ chuyện tối qua, càng không được.

Cô nhăn mày, lòng đầy rối rắm.

Cô không dễ gì nghĩ ra đường tắt mua thuốc, nhưng lại kẹt lại ở vấn đề lấy thuốc như thế nào.

Thật ra cô cũng nghĩ đến có thể gọi Giang Tề giúp đỡ, dẫu sao trừ mình ra thì hắn là người duy nhất biết chuyện, nhưng vì chuyện này đi tìm hắn nói chuyện, thì sẽ làm trái với quy ước ba điều của họ.

Nếu như nói bản thân có thể tự giải quyết cô vẫn hi vọng bản thân tự giải quyết.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sợ hiệu thuốc đóng cửa, cô không thể làm gì tốt hơn là trước tiên từ nhà vệ sinh đi ra, nghĩ trước tiên đem Tiểu Huyên dỗ đi.

Cô mới vừa nghĩ ra một cách không tính là tốt nhất, chính là bản thân mặc đồ cải trang xuống lấy thuốc.



Thời gian này người bên ngoài hẳn là không nhiều, chỉ cần cô viết địa chỉ đối diện khách sạn, nói người giao hàng đặt thuốc bên lề đường, cô đi lấy liền có thể giảm bớt nguy cơ bị phát hiện.

Nhưng mà, cái ý tưởng này của cô đã bị đánh bại ở bước đầu tiên.

“Tiểu Huyên, trễ như vậy rồi, em nhanh về nghỉ ngơi đi.” Mạc Dao thúc giục.

“Không sao, em không vội.” Tiểu Huyên kỳ quái nhìn một cái trên người cô, “Chị Dao Dao chị không đi tắm sao, sao quần áo vẫn chưa thay ra?” cô nói đầy hoài nghi, “Chị không phải vừa trộm ăn kẹo sữa chứ?”

“Đương nhiên không có, chị lại không mang túi vào.” Mạc Dao nói câu này tuyệt đối là thật lòng, cô tìm lý do, “Vừa rồi chỉ là đi vệ sinh, chị vẫn chưa kịp tắm.”

Tiểu Huyên hình như tin rồi, “Ò, vậy chị hiện tại đi tắm đi.”

Cô lại khuyên: “Chị ở đây cũng không có việc gì, em cũng sớm chút về tắm rửa nghỉ ngơi đi.”

Tiểu Huyên không tiếp chiêu, nói: “Không cần, em đợi chị ngủ rồi đi, tránh cho em vừa đi chị lại ăn quá nhiều kẹo sữa.”

“...”

Bây giờ Mạc Dao đang rất hối hận, nếu sớm biết như vầy, sáng nay cô không nên trộm ăn viên kẹo đó.

Cuối cùng mình còn chưa ăn được, đã bị Giang Tề ăn rồi.

Nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp, cô chỉ có thể đau lòng cam đoan: “Chị khẳng định không ăn, nếu em không yên tâm, có thể đem hộp kẹo đi trước, như vậy không cần lo chị ăn quá nhiều rồi chứ?”

Nhưng cô nói như vậy, Tiểu Huyên càng không dám đi.

Chuyện khác thường nhất định có quỷ, có thể khiến chị Dao Dao ngay cả kẹo cũng không cần, nhất định là có chuyện gì đó càng nghiêm trọng.

“Chị Dao Dao, chị có phải có việc gì giấu em a?” Tiểu Huyên lộ ra ánh mắt thăm dò.

“...”

“Không có, em mỗi ngày đều ở cùng chị, chị có thể có chuyện gì giấu em chứ.”

Mạc Dao lo lắng nếu lại nói thêm gì nữa sẽ bị Tiểu Huyên phát hiện, liền dời đi đề tài nói: “Chị chỉ là quan tâm em ban ngày quá mệt, muốn em nghỉ ngơi sớm một chút mà thôi.”

“Nếu em muốn đợi chị ngủ rồi đi, vậy chị đi tắm trước đã.” cô một mặt thản nhiên đi lấy quần áo ngủ đi tắm, tựa hồ như thật sự không để ý khi nào Tiểu Huyên rời khỏi.

Tiểu Huyên nghĩ rồi lại nghĩ, cô cảm thấy hẳn không có chuyện gì.

Dù sao thì coi như có chuyện, cô ở chỗ này cũng sẽ nhìn chị Dao Dao.

Vừa xoay người vào nhà vệ sinh, vẻ mặt của Mạc Dao vừa mới bình tĩnh liền biến mất bật vô âm tín, khóe môi hạ xuống, cô dựa lưng vào cửa dùng quần áo bưng kín mặt, cả người suy sụp tinh thần mắt thường cũng có thể thể thấy được.

Dù là cô có nhiều biện pháp hơn nữa, có Tiểu Huyên ở đây cũng không thể hành động a.

Đã mười một giờ rưỡi rồi, còn có nửa tiếng nữa là hiệu thuốc đóng cửa.

Quả thật không được, chỉ có thể…

Tiểu Huyên ngồi trong phòng khách chơi điện thoại, bỗng nhiên nghe trong phòng ngủ có tiếng mở cửa, sau đó thấy Mạc Dao ôm đồ ngủ buồn bực đi ra, bên gò má dán một sợi tóc bị ướt, có chút hơi chật vật.

“Chị Dao Dao làm sao vậy?” Tiểu Huyên kinh ngạc.

Hai hàng lông mày Mạc Dao khóa chặt, khổ sở nói: “Vòi sen trong nhà vệ sinh hình như hư rồi, không thể tắm.”

“Hư rồi? Vậy làm thế nào, nếu không em đi vào kiểm tra một chút?”

Mạc Dao ngăn cô lại nói: “Được rồi được rồi, hôm nay cũng tối như vậy rồi, đừng lăn lộn nữa, ngày mai lại xem đi, chị mượn chỗ tắm của người khác không được sao.”

“Cũng được, vậy đến phòng em tắm đi.”

“Còn cần xuống lầu, quá phiền.” cô dáng vẻ ngại phiền toái, giống như tùy ý nói: “Chị đi qua đối diện mượn dùng một chút nhà vệ sinh của Giang Tề.”

Tiểu Huyên theo bản năng cau mày, cảm thấy khuya như vậy đi đến phòng của nam tắm rửa không tốt lắm.

Nhưng vừa nghĩ đến anh Giang và chị Dao Dao tối qua ở cùng một chỗ, cô hoài nghi ai cũng không hoài nghi anh Giang a.



“Vậy…em bồi chị cùng đi nha?”

“Không cần, em ở trong phòng đợi chị đi, tắm thôi mà, em đi Giang Tề nói không chừng sẽ rất lúng túng.”

Tiểu Huyên nghĩ cô cùng anh Giang quả thực không có thân thuộc như thế, “Được, em chờ chị quay lại.”

“Ừm, chị đi đây.”

Mạc Dao ôm quần áo ngủ đi ra khỏi phòng, mặc dù trước mặt Tiểu Huyên biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng khi cô thật sự đứng trước cửa phòng Giang Tề vẫn còn có chút bứt rứt.

Mũi chân động rồi động, cô nhắm mắt giơ tay gõ cửa.

Bên trong cửa truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh cửa bị mở ra.

Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Giang Tề mặc quần áo ở nhà sọc xám nhạt, dưới chân là đôi dép bông cùng màu, tóc có chút ướt, nhìn qua vừa mới tắm xong, cả người tản ra hơi thở nhu hòa.

Cô chần chừ mở miệng, suy tính xem nên nói bắt đầu từ đâu.

Lại không biết, Giang Tề cũng đang quan sát cô.

Dưới ánh sáng mờ tối, gương mặt cô không có chút nào thất sắc, hai tay ôm hình như là quần áo ngủ của cô xuất hiện ở trước cửa phòng anh, mắt ngọc mày ngài, sợi tóc ướt dính càng làm lộ vẻ yếu đuối động lòng người, như người từ trong hạt sương trong suốt bước ra, ngoan ngoãn lại xinh đẹp.

Tinh thần của anh mệt mỏi cả ngày giờ phút này tựa như buông lỏng xuống.

Cuối cùng vẫn là Giang Tề mở miệng trước: “Mạc Dao, có chuyện gì không?”

Mạc Dao vẫn chưa nghĩ xong cách diễn đạt, bị hỏi như vậy trước tiên chỉ có thể tự tìm cớ nói ra: “Vòi sen phòng tôi hư rồi không thể tắm, đến mượn nhà vệ sinh của anh dùng chút.”

Cô không có tự tin nói xong, Giang Tề lại dừng lại khi nghe được câu nói nào đó.

“...Vào đi.”

Giang Tề trực tiếp dẫn Mạc Dao vào phòng ngủ của hắn.

Trong phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ, bố cục giống với căn phòng của Mạc Dao, nhưng có nhiều đồ dùng của nam giới, bầu không khí hoàn toàn không giống nhau.

Mạc Dao đứng giữa phòng ngủ, thấy chăn trên giường bị vén một nửa nên hỏi: “Anh đã ngủ rồi à?”

Giang Tề đáp: “Vẫn chưa ngủ, em không phải cần đi tắm sao, đợi em tắm xong tôi lại ngủ.”

“Đợi một chút đi.” Mạc Dao hít sâu một hơi, nói, “Giang Tề, tôi trước tiên hỏi anh một vấn đề.”

Bị gọi thẳng tên, Giang Tề thần sắc có chút nghiêm túc: “Vấn đề gì?”

Mạc Dao ở trong bụng đã chuẩn bị xong bản nháp, nói: “Anh biết hôm nay trên mạng tung tin về việc kia của tôi chứ?”

Giang Tề gật đầu, chăm chú nhìn ánh mắt cô.

Mạc Dao hô hấp khó khăn, né tránh tầm mắt của hắn, rũ mắt nhìn mũi chân của mình, hơi thở bất ổn nói: “Vì thế tôi cảm thấy, tôi có hay không có thể…mang thai.”

Hai từ cuối cùng âm thanh cô nói rất nhỏ, Giang Tề lại nghe rất rõ ràng, trong đầu đột nhiên có chút bối rối.

Sau khi phản ứng lại, ánh mắt của hắn chớp mắt rơi xuống bụng của Mạc Dao, lập tức hiểu rõ ý của Mạc Dao.

“Xin lỗi.” âm thanh của hắn rất thành khẩn, áy náy nói, “Tôi nhớ ra rồi, sáng nay tôi quên mất việc này, sau khi quay phim quá bận tôi một mực không nhớ ra, tôi xin lỗi.”

“Không sao, tôi trước đó cũng quên mất.” lại nói tiếp, sáng nay vẫn là cô kêu Giang Tề đừng nhớ lại, Mạc Dao cảm thấy cô cũng có chút trách nhiệm. ngôn tình hài

“Tôi không trách anh, là do vốn chuẩn bị mua thuốc trên hiệu thuốc có giao hàng, nhưng Tiểu Huyên thấy tôi xuống lấy hàng thì không tiện, tôi không có biện pháp, mới nói với Tiểu Huyên đến chỗ của anh tắm…”nói đến phần sau cô cũng có chút ủy khuất.

Nếu không phải không có cách khác, cô cũng sẽ không chạy đến cầu cứu Giang Tề.

Dẫu sau hôm qua mới ngủ qua, hiện tại nửa đêm lại đến tìm người…

Giang Tề có thể tưởng tượng được cô có bao nhiêu chân tay luống cuống, vì vậy càng cảm thấy tự trách, trầm giọng nói: “Xin lỗi, tôi mua thuốc cho, chờ chút tôi đi lấy hàng, em đừng lo lắng.”

m thanh của hắn ôn nhu mà kiên định, cho Mạc Dao một loại cảm giác an tâm, trước kia sau khi mỗi lần hắn nói như vậy đều sẽ tự giúp cô giải quyết vấn đề, cô đột nhiên không còn lo lắng nữa.

Cô nhìn Giang Tề, không tự chủ được gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Bỗng Nhiên Lại Yêu Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook