Chúng Ta Có Phải Là Định Mệnh Của Nhau Không ?
Chương 5: Lại Phải Đối Diện Với Hắn
Lê Kim Phụng
17/01/2022
Chuyển cảnh đến thư viện Lục Liên Tuyết bước vào, bên ngoài cửa thư viện, do Sở Ái không yên tâm đã đi đã lén theo dõi cô từ kí túc xá đến thư viện.
Sau khi cô bước vào, ánh mắt láo liên nhìn xung quang tìm kiếm hắn.
“Lẽ nào cậu ta không đến? 1 phút nữa là đến 20h rồi. Cậu ta đang trêu đùa mình sao?”
Cô ấy bỗng dừng lại trước kệ sách, có một cuốn sách trên kệ đã thu hút ánh mắt của cô ấy. Cô với tay lấy, hóa ra đó là một cuốn sách để lên kế hoạch cho lễ hội mùa Đông năm nay.
Bất thình lình từ phía sau có một người xuất hiện mang theo gương mặt lạnh lùng đó chính là hắn, ánh mắt hắn vẫn giữ nguyên vẫn đáng sợ như mọi lần. Hắn bất ngờ dùng đôi tay lạnh như băng của mình chạm vào bờ vai nhỏ bé của cô, cô giật mình quay lưng lại với gương mặt xanh tái nhợt.
“Thì ra là cậu ta, cậu ta đến rồi. Tiếp theo cậu ta muốn làm gì mình đây? Mình không thể nhờ sự giúp đỡ từ bất cứ ai cả”
Trong lúc cô đang suy nghĩ đến tuyệt vọng thì hắn vẫn giữ nguyên cái ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Một hồi lâu cô cũng cất tiếng nói.
“Tôi đã đến theo ý cậu rồi cậu còn muốn làm gì nữa hả?”
Lúc này cô dùng giọng nói rất tức giận, khó nghe để hỏi hắn.
“Cô hét vào mặt ai vậy? Cô muốn chết tại đây hả? Thì ra cô muốn mọi
người biết chuyện của chúng ta”
Hắn dùng giọng Sở Ái để cảnh cáo cô, trước thái độ của cô vừa rồi khiến hắn bắt đầu nổi giận.
“Xin lỗi tôi...tôi không có ý đó. Xin cậu hãy bỏ qua cho thái độ không tốt vừa rồi của tôi”
Cô nhận ra được sự nguy hiểm từ lời hâm dọa của hắn nên lúc này cô đã hạ giọng để xin lỗi.
“Nghe dễ nghe hơn rồi đó. Xem như cô biết điề
Hắn tiếp tục dùng giọng Sở Ái để giễu cợt cô.
“ Cậu gọi tôi ra đây là có chuyện gì sao?”
“ Nhìn cô ta không thật sự quá đáng ghét như mình nghĩ. Được rồi hay là... Khoang, ai đang đứng ngoài kia? Cô ta dám chơi mình sao? Cô dám chơi tôi, vậy tôi cũng phải đáp lễ cô rồi”
Hắn đang nghĩ tốt về cô nhưng sao lại đột nhiên thay đổi thái độ? Rốt cuộc là vì lí do gì? Vì hắn đã thấy Sở Ái bạn thân của cô cùng với một ai đó đang nhìn vào từ bên ngoài. Hắn là người rất đề phòng trong mọi tình huống, nên hắn rất tức giận khi Lục Liên Tuyết dám to gang làm trái lời hắn dẫn bạn mình theo. Sau đó hắn quay sang viết gì đó lên tờ giấy, sau đó đặt ra trước mặt của cô.
“Cái gì? Gặp ở công viên sao? Không thể nào?”
Cô cầm tờ giấy lên đọc và nhìn thấy rõ sự điên rồ của hắn. Tờ giấy không ghi thời điểm cụ thể. Thật không biết sự điên rồ của tên Ác ma đó đến mức nào nữa.
“Lẽ nào là hôm nay, nhưng mình và cậu ta đang trong thư viện? Cậu ta bị
điên sao?”
Cô lại tiếp tục đặt ra câu hỏi bên trong đầu mình. Sau đó cô cất tiếng hỏi hắn.
“Ý cậu là hôm nay gặp sao?”
“ Ừ”
Hắn trong lúc sơ ý đã quên mất nói bằng chính giọng thật của mình. Hắn tạm thời không muốn cho cô biết giọng thật của hắn.
“ Không biết cô ta có nghe mình nói không?”
“Này, cậu vẫn chưa trả lời tôi”
“ Cậu ta không có giọng nói sao? Hay là đây là giọng nói của cậu ta, không phải, tuyệt đối không phải. Chiều này cậu ta còn giả giọng mình để gọi cho Sở Ái. Hay cậu ta không muốn dùng giọng thật? Cậu ta thật bí ẩn, giống như những gì tiểu Ái nói”
Cô lại bắt đầu hoài nghi về hắn.
“Cô ta không nghe mình nói”
Hắn thở phào nhẹ nhõm vì cô không nghe thấy. Hắn tiếp dùng giọng Sở Ái trả lời cô.
“Lúc 21h30 tối hôm nay”
“Không được 21h30, kí túc xá phải đóng cửa ,để hôm khác được không?”
Cô càng thấy ngày một rõ ràng hơn về tên điên đang đứng trước mặt mình. Rõ ràng hắn phải biết rõ cô thì mới hẹn gặp cô vào thời gian đó, chỉ cần cô về trễ với chức vụ của cô hiện tại thì sẽ bị phạt gắp đôi so với những học sinh khác.
“Không đến thì đừng trách tại sao tôi vô tình”
Hắn vẫn kiên quyết với quyết định của mình, đúng là kẻ độc tài.
“Cứ xem như mình hi sinh lần này, đây là lần cuối mình gặp cậu ta”
Sau khi suy nghĩ ,cô đánh liều quyết định nghe theo lời hắn.
“Được thôi lúc 21h30, mong là cậu đừng đến muộn, chào cậu”
Hắn lúc này quay lưng bước đi, hôm nay hắn đến trễ mất 5 phút, lúc hắn rời đi đã là 20h15. Cô vẫn tiếp tục ở lại thư viện xem nốt cuốn sách.
Cùng lúc đó bên ngoài cánh cửa thư viện là tiếng thì thầm to nhỏ của những người đang âm thầm quan sát cô và hắn từ lúc nãy đến giờ, trong đó có bạn thân cô Trình Sở Ái, và một người lúc nào cũng muốn chia rẽ tình bạn của cô, cô ta là Trương Mẫn Nguyệt. Mọi người bên ngoài đang bàn tán chuyện của cô .
“ Thật không ngờ Hội trưởng hội học sinh lại qua lại với tên Thiếu gia ác ma đó...Tôi thật sự không thể tin được”
“Này Sở Ái chẳng phải cậu là bạn thân cậu ta sao? Cậu ta có bạn trai mà cậu không biết. Cậu ta cũng không cho cậu biết, cậu ta thật chẳng ra làm sao. Người bạn thân này của cậu tôi nghĩ không cần thiết nữa rồi. Haizz! Thất vọng quá đi”
Trương Mẫn Nguyệt bắt đầu khiêu khích Sở Ái như mọi lần. Lúc này sát mặt Sở Ái thay đổi, cô ấy trầm mặt xuống không nói gì.
“Sở Ái tôi chỉ đang đùa thôi cậu đừng có tưởng là thật đó nha”
Cô ta vừa cười vừa dùng gương mặt giả tạo của mình khiêu khích Sở Ái. Đúng là không đơn giản.
“Có thật là cậu ấy không tin mình. Phải rồi, cứ thấy cậu ấy là lạ từ chiều đến giờ. Hóa ra là cậu ấy đã quen với tên ác ma đó, thảo nào, lại muốn biết về tên đó”
“ Không phải đâu, mình nghĩ gì vậy sao cậu ấy quen tên kia mà mình không biết được, mình ở chung với cậu ấy mà không thể nào che giấu được. Đúng rồi thời gian cậu ấy ở nhà thì sao? Càng không thể xảy ra được cậu ấy rất ít khi ở nhà, làm gì có thời gian nhắn tin. Mình nhất định phải tin cậu ấy. Đúng vậy nhất định là cậu ấy có điều gì khó nói”
Sao khi suy nghĩ đấu trí tâm lý được một lúc cô vẫn chọn tin tưởng Liên Tuyết.
“Sao yên lặng vậy? Cậu đừng xem lời nói của tôi là thật chứ?”
Cô ta vẫn tiếp tục khiêu khích Sở Ái.
“Đương nhiên tôi không xem lời nói của cậu là thật. Tôi tin cậu ấy, không ai có thể chia cắt tình bạn giữa tôi và cậu ấy kể cả người ngoài cuộc như cậu, có hiểu chưa? Chẳng phải lúc nào cậu cũng mong muốn chia rẽ và ghen tị tình bạn giữa tôi và Tuyết Nhi sao? Sao tôi lại phải đi tin loại người như cậu. Hừ! Cậu cứ mơ đi?”
Cô vừa trả lời vừa cười chế giễu cô ta.
“Vậy sao? Tình cảm thắm thiết đến không thể chia cắt, vậy chúng ta thử xem. Xem liệu cậu ta có xem cậu quan trọng như lời cậu nói hay là tên ác ma kia quan trọng hơn? Cậu dám thử không? Cùng tôi đi theo xem hai người họ rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Trương Mẫn Nguyệt vì thẹn quá hóa giận, không khiêu khích nữa mà trực tiếp đề nghị cá cược với Sở Ái .
“Được thôi! Thử thì thử, dù sao thì tôi cũng tin Tuyết Nhi”
Trình Sở Ái tự tin trả lời với lời cá cược của cô ta.
“Tuyết Nhi tớ tin tưởng cậu, cậu biết không, tớ thật sự muốn gọi cậu là Tuyết Nhi lâu lắm rồi. Nhưng cách xưng hô của cậu khiến tớ chỉ có thể gọi cậu là Lục Tuyết như bao người bạn khác của cậu. Qua chuyện này tớ sẽ gọi
cậu là Tuyết Nhi”
Cô vẫn cố trấn an bản thân, và vô cùng tin tưởng Liên Tuyết. Thật đúng là một tình bạn vĩ đại.
Bên trong thì Liên Tuyết đang đọc cuốn sách để lấy ý tưởng cho lễ hội mùa Đông nên không để ý rằng mình bị các bạn theo dõi. Một lúc sau, cô ấy đã đọc được gần xong cuốn sách, cuốn sách không dài lắm, nói cuốn sách thật ra chỉ lạ một cuốn tạp chí nhỏ để lên ý tưởng cho các lễ hội. Sau khi đọc xong cuốn thứ nhất cô lại với tay lấy cuốn sách thứ hai, cuốn thứ hai thì là đề tài khiêu vũ trên băng. Xem ra thì cô ấy thật sự rất thích tuyết đúng là sở thích của cô ấy liên quan đến tên của cô ấy Lục Liên Tuyết. Ngụ ý chỉ tên một bông hoa sen mọc trên tuyết trắng. Lúc mở sách ra cô cũng đã quay lại xem đồng hồ đeo tay của mình.
“Đã 20h30 rồi sao? Chắc là thời gian cũng trôi qua nhanh thôi mình nên đến cầu ước nguyện rồi ghé qua công viên luôn vậy. Nhân tiện giết thời gian trong lúc chờ hắn”
Cô bỏ cuốn sách trên tay xuống, cô quyết định đi đến cầu ước nguyện trước, nhưng chưa bước đi được vài bước, cô bắt đầu có cảm giác ai đó đang ở phía sau theo dõi mình. Nhưng cô chỉ nghĩ bây giờ đã trễ rồi làm gì có ai theo dõi cô.
“Chắc do mình đa nghi quá thôi làm gì có ai theo mình được. Mình thật sự lo lắng không đâu rồi”
Cứ ngỡ là cô ấy bắt xe để đi đến đó, không ngờ cô ấy lại đi bộ đến đó. Từ trường học của cô đến đó tầm 600-800m.
“Đúng là nơi đây yên bình thật ,bầu trời hôm nay đầy sao thật giống như lúc ba đưa mình tới Paris. Thật nhớ lại khoảnh khắc đó. Nhất định một ngày nào đó nhất định mình phải quay lại nơi đó”
Cô đang bị vẻ đẹp lãng mạng của cây cầu mê hoặc. Cô quay lại tiếp tục nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ của cô là hàng Pháp vô cùng cao cấp nên nó có thể giúp cho người sử dụng dễ dàng quan sát trong bóng tối.
“Đã 20h45 rồi sao, haizz! Hay là cứ đứng đây thêm chút nữa vậy dù gì thì
tới 21h30 lận mà. Tận hưởng khoảnh khắc tươi đẹp tại giây phút này tại đây, tại thời điểm này. Hôm nay nếu có sao băng thì tốt rồi, mình có thể cầu
nguyện, thôi để hôm khác lại ra đây vậy. Nơi này là căn cứ địa của mình với anh Hải Minh khi anh ấy lần đầu đặt chân đến Bắc Bình”
“Không biết dạo này ba sống thế nào? Sống có tốt không? Anh Hải Minh đi du học có ổn không? Ba, anh Hải Minh con nhớ hai người quá. Phải như con không về ở với ba ruột thì tốt rồi, ba người chúng ta sẽ không phải xa cách. Ba ruột con đúng là cho con một gia đình danh giá nhưng ông ấy cứ đi công tác mãi, ngoài làm bạn với chị ra con cũng chẳng có ai ở bên cả. Vậy mà cậu ta còn ức hiếp con , đồ độc ác. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu tên Ác ma xấu xa”
Bao nhiều dòng tâm sự của cô đều được cô nói ra trên cây cầu ước nguyện. Đối với mọi người đây chỉ là cây cầu bình thường chỉ là cây cầu Bắc Bình nhưng đối với cô ấy đây là cây cầu ước nguyện. Chính vì có nó nên cô mới cảm thấy nhẹ lòng hơn giảm đi sự cô đơn, cây cầu ấy giống như người bạn của cô là nơi che chở cho cô. Cô yêu cây cầu, yêu những khoảnh khắc đẹp bên cạnh nó. Cây cầu cũng giống như lần đầu tiên cô sang ba Paris cùng ba ruột và chị gái cô, ở tại nơi đó trên ngọn tháp Eiffel của Pháp cũng có một bầu trời đầy sao như cây cầu bên cạnh dòng sông ở Bắc Bình. Tâm sự một hồi lâu cô nhìn đồng hồ.
“Đã trễ như vậy rồi sao? Mình nên đi đến chỗ hẹn, không thì hắn lại viện cớ làm khó mình”
Cô bước đi đến công viên.
Sau khi cô bước vào, ánh mắt láo liên nhìn xung quang tìm kiếm hắn.
“Lẽ nào cậu ta không đến? 1 phút nữa là đến 20h rồi. Cậu ta đang trêu đùa mình sao?”
Cô ấy bỗng dừng lại trước kệ sách, có một cuốn sách trên kệ đã thu hút ánh mắt của cô ấy. Cô với tay lấy, hóa ra đó là một cuốn sách để lên kế hoạch cho lễ hội mùa Đông năm nay.
Bất thình lình từ phía sau có một người xuất hiện mang theo gương mặt lạnh lùng đó chính là hắn, ánh mắt hắn vẫn giữ nguyên vẫn đáng sợ như mọi lần. Hắn bất ngờ dùng đôi tay lạnh như băng của mình chạm vào bờ vai nhỏ bé của cô, cô giật mình quay lưng lại với gương mặt xanh tái nhợt.
“Thì ra là cậu ta, cậu ta đến rồi. Tiếp theo cậu ta muốn làm gì mình đây? Mình không thể nhờ sự giúp đỡ từ bất cứ ai cả”
Trong lúc cô đang suy nghĩ đến tuyệt vọng thì hắn vẫn giữ nguyên cái ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Một hồi lâu cô cũng cất tiếng nói.
“Tôi đã đến theo ý cậu rồi cậu còn muốn làm gì nữa hả?”
Lúc này cô dùng giọng nói rất tức giận, khó nghe để hỏi hắn.
“Cô hét vào mặt ai vậy? Cô muốn chết tại đây hả? Thì ra cô muốn mọi
người biết chuyện của chúng ta”
Hắn dùng giọng Sở Ái để cảnh cáo cô, trước thái độ của cô vừa rồi khiến hắn bắt đầu nổi giận.
“Xin lỗi tôi...tôi không có ý đó. Xin cậu hãy bỏ qua cho thái độ không tốt vừa rồi của tôi”
Cô nhận ra được sự nguy hiểm từ lời hâm dọa của hắn nên lúc này cô đã hạ giọng để xin lỗi.
“Nghe dễ nghe hơn rồi đó. Xem như cô biết điề
Hắn tiếp tục dùng giọng Sở Ái để giễu cợt cô.
“ Cậu gọi tôi ra đây là có chuyện gì sao?”
“ Nhìn cô ta không thật sự quá đáng ghét như mình nghĩ. Được rồi hay là... Khoang, ai đang đứng ngoài kia? Cô ta dám chơi mình sao? Cô dám chơi tôi, vậy tôi cũng phải đáp lễ cô rồi”
Hắn đang nghĩ tốt về cô nhưng sao lại đột nhiên thay đổi thái độ? Rốt cuộc là vì lí do gì? Vì hắn đã thấy Sở Ái bạn thân của cô cùng với một ai đó đang nhìn vào từ bên ngoài. Hắn là người rất đề phòng trong mọi tình huống, nên hắn rất tức giận khi Lục Liên Tuyết dám to gang làm trái lời hắn dẫn bạn mình theo. Sau đó hắn quay sang viết gì đó lên tờ giấy, sau đó đặt ra trước mặt của cô.
“Cái gì? Gặp ở công viên sao? Không thể nào?”
Cô cầm tờ giấy lên đọc và nhìn thấy rõ sự điên rồ của hắn. Tờ giấy không ghi thời điểm cụ thể. Thật không biết sự điên rồ của tên Ác ma đó đến mức nào nữa.
“Lẽ nào là hôm nay, nhưng mình và cậu ta đang trong thư viện? Cậu ta bị
điên sao?”
Cô lại tiếp tục đặt ra câu hỏi bên trong đầu mình. Sau đó cô cất tiếng hỏi hắn.
“Ý cậu là hôm nay gặp sao?”
“ Ừ”
Hắn trong lúc sơ ý đã quên mất nói bằng chính giọng thật của mình. Hắn tạm thời không muốn cho cô biết giọng thật của hắn.
“ Không biết cô ta có nghe mình nói không?”
“Này, cậu vẫn chưa trả lời tôi”
“ Cậu ta không có giọng nói sao? Hay là đây là giọng nói của cậu ta, không phải, tuyệt đối không phải. Chiều này cậu ta còn giả giọng mình để gọi cho Sở Ái. Hay cậu ta không muốn dùng giọng thật? Cậu ta thật bí ẩn, giống như những gì tiểu Ái nói”
Cô lại bắt đầu hoài nghi về hắn.
“Cô ta không nghe mình nói”
Hắn thở phào nhẹ nhõm vì cô không nghe thấy. Hắn tiếp dùng giọng Sở Ái trả lời cô.
“Lúc 21h30 tối hôm nay”
“Không được 21h30, kí túc xá phải đóng cửa ,để hôm khác được không?”
Cô càng thấy ngày một rõ ràng hơn về tên điên đang đứng trước mặt mình. Rõ ràng hắn phải biết rõ cô thì mới hẹn gặp cô vào thời gian đó, chỉ cần cô về trễ với chức vụ của cô hiện tại thì sẽ bị phạt gắp đôi so với những học sinh khác.
“Không đến thì đừng trách tại sao tôi vô tình”
Hắn vẫn kiên quyết với quyết định của mình, đúng là kẻ độc tài.
“Cứ xem như mình hi sinh lần này, đây là lần cuối mình gặp cậu ta”
Sau khi suy nghĩ ,cô đánh liều quyết định nghe theo lời hắn.
“Được thôi lúc 21h30, mong là cậu đừng đến muộn, chào cậu”
Hắn lúc này quay lưng bước đi, hôm nay hắn đến trễ mất 5 phút, lúc hắn rời đi đã là 20h15. Cô vẫn tiếp tục ở lại thư viện xem nốt cuốn sách.
Cùng lúc đó bên ngoài cánh cửa thư viện là tiếng thì thầm to nhỏ của những người đang âm thầm quan sát cô và hắn từ lúc nãy đến giờ, trong đó có bạn thân cô Trình Sở Ái, và một người lúc nào cũng muốn chia rẽ tình bạn của cô, cô ta là Trương Mẫn Nguyệt. Mọi người bên ngoài đang bàn tán chuyện của cô .
“ Thật không ngờ Hội trưởng hội học sinh lại qua lại với tên Thiếu gia ác ma đó...Tôi thật sự không thể tin được”
“Này Sở Ái chẳng phải cậu là bạn thân cậu ta sao? Cậu ta có bạn trai mà cậu không biết. Cậu ta cũng không cho cậu biết, cậu ta thật chẳng ra làm sao. Người bạn thân này của cậu tôi nghĩ không cần thiết nữa rồi. Haizz! Thất vọng quá đi”
Trương Mẫn Nguyệt bắt đầu khiêu khích Sở Ái như mọi lần. Lúc này sát mặt Sở Ái thay đổi, cô ấy trầm mặt xuống không nói gì.
“Sở Ái tôi chỉ đang đùa thôi cậu đừng có tưởng là thật đó nha”
Cô ta vừa cười vừa dùng gương mặt giả tạo của mình khiêu khích Sở Ái. Đúng là không đơn giản.
“Có thật là cậu ấy không tin mình. Phải rồi, cứ thấy cậu ấy là lạ từ chiều đến giờ. Hóa ra là cậu ấy đã quen với tên ác ma đó, thảo nào, lại muốn biết về tên đó”
“ Không phải đâu, mình nghĩ gì vậy sao cậu ấy quen tên kia mà mình không biết được, mình ở chung với cậu ấy mà không thể nào che giấu được. Đúng rồi thời gian cậu ấy ở nhà thì sao? Càng không thể xảy ra được cậu ấy rất ít khi ở nhà, làm gì có thời gian nhắn tin. Mình nhất định phải tin cậu ấy. Đúng vậy nhất định là cậu ấy có điều gì khó nói”
Sao khi suy nghĩ đấu trí tâm lý được một lúc cô vẫn chọn tin tưởng Liên Tuyết.
“Sao yên lặng vậy? Cậu đừng xem lời nói của tôi là thật chứ?”
Cô ta vẫn tiếp tục khiêu khích Sở Ái.
“Đương nhiên tôi không xem lời nói của cậu là thật. Tôi tin cậu ấy, không ai có thể chia cắt tình bạn giữa tôi và cậu ấy kể cả người ngoài cuộc như cậu, có hiểu chưa? Chẳng phải lúc nào cậu cũng mong muốn chia rẽ và ghen tị tình bạn giữa tôi và Tuyết Nhi sao? Sao tôi lại phải đi tin loại người như cậu. Hừ! Cậu cứ mơ đi?”
Cô vừa trả lời vừa cười chế giễu cô ta.
“Vậy sao? Tình cảm thắm thiết đến không thể chia cắt, vậy chúng ta thử xem. Xem liệu cậu ta có xem cậu quan trọng như lời cậu nói hay là tên ác ma kia quan trọng hơn? Cậu dám thử không? Cùng tôi đi theo xem hai người họ rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Trương Mẫn Nguyệt vì thẹn quá hóa giận, không khiêu khích nữa mà trực tiếp đề nghị cá cược với Sở Ái .
“Được thôi! Thử thì thử, dù sao thì tôi cũng tin Tuyết Nhi”
Trình Sở Ái tự tin trả lời với lời cá cược của cô ta.
“Tuyết Nhi tớ tin tưởng cậu, cậu biết không, tớ thật sự muốn gọi cậu là Tuyết Nhi lâu lắm rồi. Nhưng cách xưng hô của cậu khiến tớ chỉ có thể gọi cậu là Lục Tuyết như bao người bạn khác của cậu. Qua chuyện này tớ sẽ gọi
cậu là Tuyết Nhi”
Cô vẫn cố trấn an bản thân, và vô cùng tin tưởng Liên Tuyết. Thật đúng là một tình bạn vĩ đại.
Bên trong thì Liên Tuyết đang đọc cuốn sách để lấy ý tưởng cho lễ hội mùa Đông nên không để ý rằng mình bị các bạn theo dõi. Một lúc sau, cô ấy đã đọc được gần xong cuốn sách, cuốn sách không dài lắm, nói cuốn sách thật ra chỉ lạ một cuốn tạp chí nhỏ để lên ý tưởng cho các lễ hội. Sau khi đọc xong cuốn thứ nhất cô lại với tay lấy cuốn sách thứ hai, cuốn thứ hai thì là đề tài khiêu vũ trên băng. Xem ra thì cô ấy thật sự rất thích tuyết đúng là sở thích của cô ấy liên quan đến tên của cô ấy Lục Liên Tuyết. Ngụ ý chỉ tên một bông hoa sen mọc trên tuyết trắng. Lúc mở sách ra cô cũng đã quay lại xem đồng hồ đeo tay của mình.
“Đã 20h30 rồi sao? Chắc là thời gian cũng trôi qua nhanh thôi mình nên đến cầu ước nguyện rồi ghé qua công viên luôn vậy. Nhân tiện giết thời gian trong lúc chờ hắn”
Cô bỏ cuốn sách trên tay xuống, cô quyết định đi đến cầu ước nguyện trước, nhưng chưa bước đi được vài bước, cô bắt đầu có cảm giác ai đó đang ở phía sau theo dõi mình. Nhưng cô chỉ nghĩ bây giờ đã trễ rồi làm gì có ai theo dõi cô.
“Chắc do mình đa nghi quá thôi làm gì có ai theo mình được. Mình thật sự lo lắng không đâu rồi”
Cứ ngỡ là cô ấy bắt xe để đi đến đó, không ngờ cô ấy lại đi bộ đến đó. Từ trường học của cô đến đó tầm 600-800m.
“Đúng là nơi đây yên bình thật ,bầu trời hôm nay đầy sao thật giống như lúc ba đưa mình tới Paris. Thật nhớ lại khoảnh khắc đó. Nhất định một ngày nào đó nhất định mình phải quay lại nơi đó”
Cô đang bị vẻ đẹp lãng mạng của cây cầu mê hoặc. Cô quay lại tiếp tục nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ của cô là hàng Pháp vô cùng cao cấp nên nó có thể giúp cho người sử dụng dễ dàng quan sát trong bóng tối.
“Đã 20h45 rồi sao, haizz! Hay là cứ đứng đây thêm chút nữa vậy dù gì thì
tới 21h30 lận mà. Tận hưởng khoảnh khắc tươi đẹp tại giây phút này tại đây, tại thời điểm này. Hôm nay nếu có sao băng thì tốt rồi, mình có thể cầu
nguyện, thôi để hôm khác lại ra đây vậy. Nơi này là căn cứ địa của mình với anh Hải Minh khi anh ấy lần đầu đặt chân đến Bắc Bình”
“Không biết dạo này ba sống thế nào? Sống có tốt không? Anh Hải Minh đi du học có ổn không? Ba, anh Hải Minh con nhớ hai người quá. Phải như con không về ở với ba ruột thì tốt rồi, ba người chúng ta sẽ không phải xa cách. Ba ruột con đúng là cho con một gia đình danh giá nhưng ông ấy cứ đi công tác mãi, ngoài làm bạn với chị ra con cũng chẳng có ai ở bên cả. Vậy mà cậu ta còn ức hiếp con , đồ độc ác. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu tên Ác ma xấu xa”
Bao nhiều dòng tâm sự của cô đều được cô nói ra trên cây cầu ước nguyện. Đối với mọi người đây chỉ là cây cầu bình thường chỉ là cây cầu Bắc Bình nhưng đối với cô ấy đây là cây cầu ước nguyện. Chính vì có nó nên cô mới cảm thấy nhẹ lòng hơn giảm đi sự cô đơn, cây cầu ấy giống như người bạn của cô là nơi che chở cho cô. Cô yêu cây cầu, yêu những khoảnh khắc đẹp bên cạnh nó. Cây cầu cũng giống như lần đầu tiên cô sang ba Paris cùng ba ruột và chị gái cô, ở tại nơi đó trên ngọn tháp Eiffel của Pháp cũng có một bầu trời đầy sao như cây cầu bên cạnh dòng sông ở Bắc Bình. Tâm sự một hồi lâu cô nhìn đồng hồ.
“Đã trễ như vậy rồi sao? Mình nên đi đến chỗ hẹn, không thì hắn lại viện cớ làm khó mình”
Cô bước đi đến công viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.