Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 12:

Huỳnh Huỳnh12

04/01/2021

Buổi lễ tổng kết vừa kết thúc,anh hai cô đã đi cùng thầy hiệu trưởng nói là có việc.Cô ngồi ghế đá chờ mãi mà chưa thấy anh ra buồn người nên đứng dậy đi vòng vòng sân trường nhưng tuyệt nhiên cũng không đi lại chỗ các bạn trong lớp cô,vì sao ư?Đơn giản vì không thích,từ ánh mắt lời nói và cách cư xử của bọn họ khiến cô không thích.Cô ban đầu vào nhận lớp,rất hòa đồng dễ mến luôn trò chuyện với các bạn trong lớp nhưng từ khi bât đầu thích anh không ngần ngại theo đuổi Vương Bá Hy thì con gái cả lớp này thậm chí cả trường này tự dưng lại quay sang ganh ghét,ủa thích một người rồi theo đuổi người đó lại bị ghét sao,nếu như họ thích thì họ cứ theo đuổi đâu ai cản.

Vừa đi vừa ngẩn ngơ với những dòng suy nghĩ kia,đôi chân cô vô thức đã đi đến sân sau của trường,nơi đây khá vắng vẻ,có một dãy ghế và một tấm lưới bắt ngang để cho các bạn luyện tập đánh bóng chuyền.Cô đến đây vài ba lần vì môn thể dục có học về bóng chuyền nhưng cô lại không thích nó mấy vì đánh được mấy cái thì tay đã đỏ,sau đó là bầm tím lên và rất đau.Cô ngồi xuống hàng ghế,không gian vô cùng tĩnh lặng so với sự ồn ào nháo nhào ngoài kia cô thích nơi này hơn.Ngả lưng dựa vào ghế,cô chợp mắt lại cảm nhận sự bình yên của cảnh vật cũng như cho lòng mình yên lại.

Cô nghe thấy tiếng bước chân nhưng không vội mở mắt,tiếng bước chân càng lúc càng gần và dừng lại trước mặt cô.Cô từ từ khẽ mở đôi mắt ra,trước mặt cô không ai khác là cô tiểu thư nhà giàu chảnh chọe kia.Lần trước đánh cô rồi lần này còn muốn đánh nữa sao?Nhìn mặt chị ta hầm hầm chả hiểu sao nữa,cô cũng chẳng sợ chị ta mà nhìn chị ta rồi cất tiếng hỏi.

\-Chị lại muốn gì nữa?

\-Hình như lần trước tao đánh nhẹ nên não mầy chưa thông sao?

\-Chị lại muốn gì?Tôi và chị không thù oán hà cớ gì cứ kiếm chuyện tôi mãi thế?

\-Tao thích đấy mày làm gì tao?

Chị ta nói với vẻ mặt câng câng làm cô cảm thấy bực tức,cô không thèm đôi co với cô ta nữa mà đứng dậy định rời đi thì bị hai người đi cùng cô ta níu lại.

\-Bỏ tôi ra.Chị bị sao vậy,sao cứ nhằm vào tôi mãi thế?

\-Tao không ưa bản mặt mầy,thứ hồ ly dụ trai hả mầy,bắt cá mấy tay à!

\-Chị nói hay nhỉ,tôi có như thế nào thì kệ tôi liên quan gì tới chị mà chị ưa với không ưa!

\-Ha..mồm mép cũng đanh đá ha.Để tao cho mầy biết cái giá của sự đanh đá.

"Bép" một cái tát khá mạnh giáng xuống cái má bầu bĩnh trắng nõn của cô làm miệng tóe máu,cô như nổi điên lên vùng vẫy thoát ra khỏi hai người kia nhưng hai người kia giữ quá chặt sức mới ốm dậy không thể nào so kịp.



\-Chị bị điên sao,nhà giàu rồi bị tiền đè xẹp não hay sao mà thích đi kiếm chuyện với người khác thế?Đánh người khác mà vui lắm sao,đồ độc ác.

\-Tao độc ác thế đấy,đã cảnh cáo còn không nghe,dám dẫn trai tới trường à,theo bảo vệ mầy à,rồi giờ đâu,đi đâu rồi sao tao không thấy? Bỏ rồi à hahaha.

Chị ta nói xong thì phá lên cười như một con dở hơi,cô nhìn chị ta rồi nhếch miệng cười khẩy.

\-Thì ra chị thấy ghanh tỵ với tôi sao? Haha.

\-Mầy dám cười tao sao?

Mặt cô ta dường như đang rất nóng vì câu nói vừa rồi của cô,chị ta giàu có muốn gì có nấy mà lại đi ghanh tỵ với một con bé lớp 10 gia cảnh bình thường thì đúng tim đen mất mặt quá rồi.Chị ta chuẩn bị đưa thêm một cái tát vào mặt cô thì có giọng nói cất lên.

\-Lê Lạc Uyên tiểu thư!

\-Anh hai...

\-Thì ra là anh hai mày à.

Hai người phía sau thả tay cô ra,cô liền chạy về bên anh hai nép vào,anh cô thấy khóe miệng em gái có giọt máu liền lấy tay quệt đi còn ân cần hỏi.

\-Em đau lắm không?

Cô không trả lời mà chỉ gật gật đầu.Anh hai cô nhìn Lê Lạc Uyên hai tay đút túi quần phong thái bình thản vô cùng,cô cũng khá bất ngờ với thái độ của anh,lần trước khi cô nằm viện còn hùng hổ như muốn cắn nát đầu đứa đánh cô mà hôm nay trông không có gợn sóng trong tâm trạng.

\-Hôm trước là cô đã đánh em gái tôi đúng chứ tiểu thư?



\-Đúng vậy thì sao?

\-Hôm nay cô lại đánh nó....

\-....

\-Lần đầu đã nhịn lần này cô lại còn làm tới,được đằng chân lại lân đằng đầu sao,không dễ đâu tiểu thư.

\-Hứ,để xem nhà các người làm gì được nhà chúng tôi,nhà này không gì ngoài tiền.Tiền mà có thể đổi trắng thay đen,người có tiền sẽ luôn thắng.

\-Cứ chờ đó mà xem tiểu thư à.

\-Hahaha.

Anh hai dẫn tôi đi trong tiếng cười của cô ta và hai đứa hầu kia.

\-Anh hai à!

\-Sao em gái.

\-Đừng nói cho ai biết về chuyện này,em sợ mọi người lại tức giận và buồn thêm.

\-Em yên tâm đi.Đã có anh đây không ai bắt nạt em được nữa đâu.

Cô thở dài thôi vì cô biết chị ta giàu lại quen biết nhiều,anh hai cô nói vậy chắc cũng để an ủi cô thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook