Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 21:

Huỳnh Huỳnh12

04/01/2021

Tan trường khi cả lớp đã về hết cô mới lê thân đi xuống nhà xe,cô không muốn những người bạn thấy cô đau đớn yếu đuối,gì cũng vậy cô muốn một mình gánh chịu không muốn người khác cùng đau theo mình.Cái chân cô đúng là không ổn,có lẽ cũng phải đi viện kiểm tra nhưng cô không muốn gia đình biết,họ sẽ lo lắng rất nhiều.Chưa bao giờ cô để cho gia đình thôi lo lắng về mình,từ chuyện năm lớp 10 cô tự hứa với bản thân sẽ mạnh mẽ hết sức cẩn thận để không làm gánh nặng cho ai cả,nên giờ có đau cô cũng tự mình đi kiểm tra.

Bệnh viện cách trường học hơi xa,mà giờ cô đạp xe cũng không nổi thôi thì bắt xe buýt đi đến đó vậy.Cô ngồi chờ xe buýt trong mệt mỏi,tan học đã giữa trưa cô gọi nói dối mẹ là đến nhà bạn chơi nhưng giờ đúng mệt mỏi sức lực như bị rút hết chân đang rất rất đau,nước mắt cô rơi từng giọt,cô khóc sao?Sao lại khóc có đau một chút vậy thôi mà khóc sao?Cô liền lấy tay lau nước mắt cố gắng mạnh mẽ ngồi chờ xe nhưng 15 phút mà chẳng thấy xe đâu,trời trưa càng oi ả cô càng mệt mồ hôi rơi không ngừng,cô mệt mỏi ngồi dựa vào trạm xe.

Một chiếc xe hơi chậm rãi đi đến rồi dừng trước chỗ cô,đôi mắt mệt nhọc cố hé xem,người ngồi trên xe là một thanh niên phải gọi là đẹp trai, khuôn mặt rất dễ nhìn,anh ta có vẻ hối hả nhanh chóng bước xuống xe với khuôn mặt lo lắng,anh chàng này là người lúc sáng cô tông phải đây mà,trước khi ngất đi cô thấy anh ta chạy nhanh đến chỗ cô còn hỏi

\-Này bé em bị sao vậy..này ..này..

Hai tiếng sau cô mở mắt đã thấy mình nằm trong bệnh viện còn chân cô thì đang quấn băng kín mít.Cô thấy anh chàng kia đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại với ai đó cười rất tươi,cô bất giác nhớ đến nụ cười của người kia cô rất nhớ người ta,đã hai năm rồi cô vẫn chưa quên được người đó,cô là một kẻ si tình ngu ngốc nhất thế gian này mà.

\-A em tỉnh rồi à!

Cô đang mải suy tư thì nghe được giọng nói của chàng trai kia,cô gật đầu rồi hỏi anh ta

\-Anh đưa tôi đến đây sao?

\-Ừm đúng vậy,anh thấy em ở trạm xe buýt,em bị sốt rồi còn ngất đi.

\-Tôi cảm ơn anh rất nhiều.

\-Ừm mà chân em...sao em không đi đến bệnh viện ngay khi thấy nó sưng và đau vậy,suýt chút nữa là đi luôn cái chân rồi.

\-Sao..đi..đi luôn cái chân sao.?

Cô mở to mắt giọng nói lắp bắp như không tin vào lời anh ta đang nói.

\-Đúng rồi.Em bị nứt xương luôn đấy cô nương,anh không đưa đến kịp là thôi luôn rồi.



\-Cảm ơn anh rất nhiều,anh là ân nhân cứu mạng của tôi rồi.

\-Nợ anh hai lần rồi đấy nha cô bé.

\-Vâng khi nào cần thì tôi sẽ trả mà.

\-Này em nhỏ tuổi hơn anh đấy cứ tôi tôi nghe không vừa tai chút nào...phải gọi là anh xưng em thế mới đúng.

\-Ừm nhưng mà tôi chưa biết anh có lớn hơn hay ngang tuổi tôi không mà xưng em nhỉ?

\-Em nhỏ hơn anh một tuổi nhé.

\-Ơ vậy anh 19 thôi à!

\-Ừ.Xin tự giới thiệu anh tên Bùi Chí Vĩnh 19 tuổi,đang học IT đại học C.Rất vui được làm quen em.

\-A..anh là hotboy lúc trước mấy cô bạn lớp em mê mệt đây mà.

Thấy mặt anh ta đang ngây ngốc nhìn cô thì cô bật cười lên rồi tiếp tục nói.

\-Lúc trước anh học 12A1 trường KA phải không.?

\-Phải.Sao em biết.

\-Lúc đấy em vừa chuyển đến thì mấy cô bạn trong lớp có dắt em đi xem hotboy của trường nè là anh chứ ai...Đến giờ các cô ấy vẫn còn nhắc anh hoài.

\-Haha thật vậy sao?

\-Thật đó anh không biết sao,được gặp hotboy trăm người mê thật vinh hạnh quá,bắt tay cái nào.



Cô cười rất tươi còn chìa tay ra trước mặt anh ta đòi bắt tay,Bùi Chí Vĩnh cũng không ngần ngại mà đưa tay ra bắt lấy rồi cả hai cùng cười trò chuyện với nhau.

Đến chiều Vĩnh lái xe đưa cô về nhà,tuy anh ta đã khuyên cô ở lại bệnh viên để theo dõi nhưng cô nhất quyết không chịu và đòi về nhà với lại bác sĩ cũng nói có thể về nhà nghỉ ngơi hạn chế đi lại thôi nên cô liền nhanh chóng trở về không thì gia đình lo lắng.

\-Đây rồi nhà em đây.Cảm ơn anh.

Cô tháo dây an toàn rồi bước xuống xe,anh cũng nhanh chóng mở cửa xe chạy lại đỡ cô còn nhăn mặt trách mắng.

\-Này em muốn gãy luôn xương hay sao mà nhảy liền xuống xe vậy.

\-À haha em xin lỗi.Tại em nôn nóng sợ ba mẹ lo lắng.

\-Cái gì cũng phải từ từ thôi.Để anh đỡ em vào.

\-A không cần đâu,để em tự vào được rồi,phiền anh rồi ,anh về đi cảm ơn anh.

Cô cà nhắc chống cây nạng\* đã mua tự mình lò cò bước đi.

\-Aaa.

Cả người cô bị nhấc bổng lên khiến cô hốt hoảng hét lên.

\-Anh làm gì vậy mau thả em xuống,mọi người nhìn thấy ngại lắm.

\-Không gì phải ngại anh đang giúp em thôi.

\*Cây nạng là một dụng cụ giúp người bệnh có thể tự tập đi sau khi bị tai nạn hoặc bị thương ở chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook