Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?
Chương 25:
Huỳnh Huỳnh12
04/01/2021
Thời gian trôi qua thật mau,mới đó mà đã hai năm,cô bây giờ là một sinh viên năm hai khoa quản trị kinh doanh,cũng rời xa mái nhà ấm áp vòng tay yêu thương của ba mẹ,cô từng bước chập chững vào đời bằng chính đôi chân của mình.
Cuộc sống ở thành phố cũng cũng đã từng trải qua nên không có gì bỡ ngỡ chỉ khác là trước kia có gia đình bên cạnh còn giờ thì không,cô hàng ngày sáng thì đi đến trường Đại học tối thì đi làm thêm ở một quán ăn.Tuy hai anh cô có thể lo cho cô ăn học không phải đi làm thêm nhưng cô lại từ chối cô muốn tự sức mình kiếm ra những đồng tiền đầu tiên của mình.
Từ chỗ cô học về nhà đi cũng khoảng 5 tiếng đồng hồ vì vậy mà khi nào được nghỉ học không bận làm thêm thì cô lại phóng về nhà.Mà cô không phải đi xe buýt hay xe đò gì cả mà đã có tên Bùi Chí Vĩnh theo cô như đỉa,mặc cho cô đuổi đi mắng chửi xối xả mà anh ta vẫn theo,không biết có bị vấn đề ở não không nữa.
Bùi Chí Vĩnh vừa mới ra trường thì xin vào làm ở một công ty về lĩnh vực công nghệ thông tin gì đấy,mà cô thắc mắc có công ty nào chấp nhận cho anh ta thích thì làm không thích thì nghỉ,cứ ngày nào cô được nghỉ thì anh ta liền đến lôi kéo rủ rê cô đi chơi,tối nào cũng đến quán ăn mà cô làm để ăn rồi đón cô về.Nói ra cũng rất cảm ơn anh ta,suốt mấy năm qua đã luôn ở bên cô bảo vệ,che chở giúp đỡ cô rất nhiều.
"Này hôm nay em có đi học không?"
\-Có chứ sao vậy?
"Anh đến đón em đi!"
\-Không cần đâu!Em tự đi được,em không muốn mấy đứa bạn chọc em!
"Họ chọc gì!?"
\-Mấy chuyện tào lao ấy mà!
"Chọc em đang quen anh đúng không?"
\-....
"Anh chuẩn bị đến đón em đây,không nói nhiều nữa,ai chọc kệ họ!"
\-Nhưng...
"Nhưng nhị cái gì!? Anh quyết định rồi!"
Anh ta nói xong thì liền tắt máy,cô cũng thở dài rồi cất điện thoại đi,dù giờ cô nói gì anh ta đã quyết rồi thì anh ta sẽ làm.Ví dụ như một năm trước khi cô vừa đậu vào trường đại học,một buổi sáng anh ta rủ cô đi chơi nói rằng sẽ đến đón cô nhưng cô không chịu rồi bảo anh ta đến đó trước cô sẽ tự đến sau,cuối cùng cô lại đi chơi với bạn mà quên mất anh ta,đến khi trời tối trời bắt đầu đổ mưa cô đang ngồi trên giường nhắn tin với bạn thì anh ta gọi đến,gịong nghe rất buồn.
"Sao em không đến?"
\-Đến đâu cơ?
\-...
Anh ta im lặng không nói,cô nghe thấy tiếng mưa lách tách còn có cả tiếng sấm cô liền nhớ lại lúc sáng đã hẹn anh ta nhưng lại quên.Cô liền hét lên trong điện thoại.
\-Anh bị điên à,mau về đi,nếu không thấy tôi đến thì về đi còn chờ tôi chi.
"Em không đến tôi không về!"
Giọng anh ta trầm lắng nghe rất buồn có lẽ là đang thất vọng.Cô liền cầm cây dù rồi bắt taxi đi đến đó.Từ xa cô thấy anh đang ngồi cúi đầu trên chiếc ghế đá,cả người ướt sũng có lẽ là ngồi ở đây rất lâu,cô cô cây dù chạy đến trước mặt anh ta che những hạt mưa đang rơi xuống hét lên.
\-Anh bị điên sao?Không biết vào chỗ khác trú mưa à.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô,khóe môi chợt nở một nụ cười đau thương,đôi mắt anh trĩu nặng gịong nói run rẩy như đang khóc,nhưng nước mưa đang chảy trên mặt anh hòa lẫn vào nước mắt khiến cô không nhận ra.
\-Anh đã chờ em rất lâu,rất lâu,lòng anh luôn hi vọng em sẽ tới,5 phút rồi 10 phút trôi qua...Anh không dám về vì anh sợ lúc anh đi em tới sẽ không tìm thấy anh,đến khi anh gọi em...em..em nói em quên..Vy em có biết...
Anh ta không nói nữa mà hít vào một cái rồi thở ra,cô chỉ đứng im nhìn anh rồi nói ba chữ.
\-Em xin lỗi!
\-Em không có lỗi,là do anh do anh thôi.Có lẽ thời gian qua anh đã làm phiền em rồi,từ nay anh sẽ không vậy nữa..
Nói rồi anh ta chống tay lên ghế đứng dậy bộ dạng mệt mỏi bước đi.Anh bước qua cô được mấy bước,cô không nghe thấy tiếng bước chân nữa mà nghe tiếng "bịch",quay lại đã thấy anh ta nằm một đống.Có lẽ anh ta đã quá mệt còn phải chờ ngoài mưa nên không chịu nổi nữa mà ngất đi.Cô hoảng hốt chạy đến bên anh ta,đỡ đầu anh ta trên tay,những giọt nước mưa rơi trên tay cô rất đau thì chắc hẳn khuôn mặt đẹp trai kia cũng đang rất đau vì ngửa mặt lên trời.
Cô khó khăn lắm cũng đưa được anh ta về nhà,chỗ anh ta ở là một căn hộ hạng sang trong khu trung tâm thành phố,nơi mà chỉ có người giàu mới ở nổi,anh ta mấy lần dẫn cô đến khoe sự giàu có này của anh ta,anh ta cũng nói nếu cô muốn thì có thể đến đây ở,anh ta hứa sẽ không làm gì cô không lấy tiền nhà tất cả đều miễn phí nhưng cô liền từ chối,cô vẫn không hiểu tại sao tên này giàu có như vậy nhưng lại mặt dày đeo theo một người bình thường như cô mà không phải mấy cô chân dài xinh đẹp kia nhỉ?
Cuộc sống ở thành phố cũng cũng đã từng trải qua nên không có gì bỡ ngỡ chỉ khác là trước kia có gia đình bên cạnh còn giờ thì không,cô hàng ngày sáng thì đi đến trường Đại học tối thì đi làm thêm ở một quán ăn.Tuy hai anh cô có thể lo cho cô ăn học không phải đi làm thêm nhưng cô lại từ chối cô muốn tự sức mình kiếm ra những đồng tiền đầu tiên của mình.
Từ chỗ cô học về nhà đi cũng khoảng 5 tiếng đồng hồ vì vậy mà khi nào được nghỉ học không bận làm thêm thì cô lại phóng về nhà.Mà cô không phải đi xe buýt hay xe đò gì cả mà đã có tên Bùi Chí Vĩnh theo cô như đỉa,mặc cho cô đuổi đi mắng chửi xối xả mà anh ta vẫn theo,không biết có bị vấn đề ở não không nữa.
Bùi Chí Vĩnh vừa mới ra trường thì xin vào làm ở một công ty về lĩnh vực công nghệ thông tin gì đấy,mà cô thắc mắc có công ty nào chấp nhận cho anh ta thích thì làm không thích thì nghỉ,cứ ngày nào cô được nghỉ thì anh ta liền đến lôi kéo rủ rê cô đi chơi,tối nào cũng đến quán ăn mà cô làm để ăn rồi đón cô về.Nói ra cũng rất cảm ơn anh ta,suốt mấy năm qua đã luôn ở bên cô bảo vệ,che chở giúp đỡ cô rất nhiều.
"Này hôm nay em có đi học không?"
\-Có chứ sao vậy?
"Anh đến đón em đi!"
\-Không cần đâu!Em tự đi được,em không muốn mấy đứa bạn chọc em!
"Họ chọc gì!?"
\-Mấy chuyện tào lao ấy mà!
"Chọc em đang quen anh đúng không?"
\-....
"Anh chuẩn bị đến đón em đây,không nói nhiều nữa,ai chọc kệ họ!"
\-Nhưng...
"Nhưng nhị cái gì!? Anh quyết định rồi!"
Anh ta nói xong thì liền tắt máy,cô cũng thở dài rồi cất điện thoại đi,dù giờ cô nói gì anh ta đã quyết rồi thì anh ta sẽ làm.Ví dụ như một năm trước khi cô vừa đậu vào trường đại học,một buổi sáng anh ta rủ cô đi chơi nói rằng sẽ đến đón cô nhưng cô không chịu rồi bảo anh ta đến đó trước cô sẽ tự đến sau,cuối cùng cô lại đi chơi với bạn mà quên mất anh ta,đến khi trời tối trời bắt đầu đổ mưa cô đang ngồi trên giường nhắn tin với bạn thì anh ta gọi đến,gịong nghe rất buồn.
"Sao em không đến?"
\-Đến đâu cơ?
\-...
Anh ta im lặng không nói,cô nghe thấy tiếng mưa lách tách còn có cả tiếng sấm cô liền nhớ lại lúc sáng đã hẹn anh ta nhưng lại quên.Cô liền hét lên trong điện thoại.
\-Anh bị điên à,mau về đi,nếu không thấy tôi đến thì về đi còn chờ tôi chi.
"Em không đến tôi không về!"
Giọng anh ta trầm lắng nghe rất buồn có lẽ là đang thất vọng.Cô liền cầm cây dù rồi bắt taxi đi đến đó.Từ xa cô thấy anh đang ngồi cúi đầu trên chiếc ghế đá,cả người ướt sũng có lẽ là ngồi ở đây rất lâu,cô cô cây dù chạy đến trước mặt anh ta che những hạt mưa đang rơi xuống hét lên.
\-Anh bị điên sao?Không biết vào chỗ khác trú mưa à.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô,khóe môi chợt nở một nụ cười đau thương,đôi mắt anh trĩu nặng gịong nói run rẩy như đang khóc,nhưng nước mưa đang chảy trên mặt anh hòa lẫn vào nước mắt khiến cô không nhận ra.
\-Anh đã chờ em rất lâu,rất lâu,lòng anh luôn hi vọng em sẽ tới,5 phút rồi 10 phút trôi qua...Anh không dám về vì anh sợ lúc anh đi em tới sẽ không tìm thấy anh,đến khi anh gọi em...em..em nói em quên..Vy em có biết...
Anh ta không nói nữa mà hít vào một cái rồi thở ra,cô chỉ đứng im nhìn anh rồi nói ba chữ.
\-Em xin lỗi!
\-Em không có lỗi,là do anh do anh thôi.Có lẽ thời gian qua anh đã làm phiền em rồi,từ nay anh sẽ không vậy nữa..
Nói rồi anh ta chống tay lên ghế đứng dậy bộ dạng mệt mỏi bước đi.Anh bước qua cô được mấy bước,cô không nghe thấy tiếng bước chân nữa mà nghe tiếng "bịch",quay lại đã thấy anh ta nằm một đống.Có lẽ anh ta đã quá mệt còn phải chờ ngoài mưa nên không chịu nổi nữa mà ngất đi.Cô hoảng hốt chạy đến bên anh ta,đỡ đầu anh ta trên tay,những giọt nước mưa rơi trên tay cô rất đau thì chắc hẳn khuôn mặt đẹp trai kia cũng đang rất đau vì ngửa mặt lên trời.
Cô khó khăn lắm cũng đưa được anh ta về nhà,chỗ anh ta ở là một căn hộ hạng sang trong khu trung tâm thành phố,nơi mà chỉ có người giàu mới ở nổi,anh ta mấy lần dẫn cô đến khoe sự giàu có này của anh ta,anh ta cũng nói nếu cô muốn thì có thể đến đây ở,anh ta hứa sẽ không làm gì cô không lấy tiền nhà tất cả đều miễn phí nhưng cô liền từ chối,cô vẫn không hiểu tại sao tên này giàu có như vậy nhưng lại mặt dày đeo theo một người bình thường như cô mà không phải mấy cô chân dài xinh đẹp kia nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.