Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?
Chương 2:
Huỳnh Huỳnh12
04/01/2021
Một bàn tay đặt trên vai cô khiến cô dừng bước chân lại.Cô vừa quay mặt lại xem là ai thì đã bị một lực rất mạnh đánh vào má một cái làm cô mất trọng tâm mà ngã nhào ra đất.Cô ôm mặt đau đớn mà rơm rớm nước mắt.
\-Chị là ai?Chị bị điên à sao lại đánh tôi.?
\-Tao á,tao là ai chúng mầy nhỉ?
Cô ta cười lớn gương mặt kiêu căng ngạo mạn quay qua phía sau hỏi hai đứa con gái đi cùng.Một đứa đứng sau liền nói
\-Chị đây là Lê Lạc Uyên.Con gái chủ tịch công ty thời trang Lê Lạc.
Ồ hóa ra là tiểu thư con nhà giàu,hèn chi hống hách kiêu căng ngạo mạn,gương mặt k biết trét bao nhiêu kem phấn nhìn trắng tạt như xác trôi,cái môi thì tô son đỏ như mông khỉ.Mái tóc uốn xoăn thì rất đẹp chứng tỏ chủ salon này rất có tâm.Cô liếc mắt nhìn tổng thể cô ta thầm đánh giá quá tệ kể cả bề ngoài lẫn bên trong.Còn hai cô kia đi theo cũng không khác gì cô ta mấy chỉ khác là trông nghèo hơn xíu thôi.
\-Con chó kia mầy nhìn cái gì hả?
Cô ta thấy cô nhìn cô ta với anh mắt xăm soi rồi nhìn người đi cùng như đang so sánh cô ta liền nổi đóa lên.Đối với cô ta không ai có thể sánh bằng Lạc Lệ Uyên này,cô ta luôn có suy nghĩ mình là nhất muốn có gì thì không từ thủ đoạn phải có bằng được,cô ta không có thì cũng không ai có thể có thứ đó được.
\-Tôi có mắt tôi không thể nhìn sao?
\-Con đĩ tao móc mắt mầy tin không?
Nói đoạn cô ta nhào lại định làm gì đó với cô thì bị cô đạp cô một cái vào bụng,đau đớn lẫn tức giận mặt cô ta đằng đằng sát khí quay sang tát vào mặt và chửi hai người kia.
\-Hai con ngu,mau giữ nó lại cho tao.
\-Dạ.
Hai người kia bỏ qua đau đớn bởi cái bạt tai của cô ta mà đi đến giữ chặt cô lại mặc cho cô vùng vẫy.
Xem ra vì theo cô ta sẽ được hưởng tí gió mát của người giàu mà họ bất chấp tất cả,chịu mắng chửi sỉ nhục để làm con chó cho người giàu,thật là điên rồ.
\-Mày đánh tao hả?Đánh này,đánh này.
Cô ta như con điên đánh liên tiếp túi bụi vào người cô nhưng cô lì đầu vẫn không kêu than một tiếng.
\-Con chó mầy cứng đầu lắm,để từ từ tao sẽ dạy lại mầy phép tắc.
Khóe môi cô đã bật máu toàn thân bị đánh bầm dập đau không chịu được nhưng vẫn cố nói.
\-Phép tắc sao,chị đang nói chị đánh à.
"A"
Lê Lạc Uyên không nói không rằng nhưng tức giận điên người trước câu nói của cô ta liền đá một cái vào người cô.Xong cô ta ngồi xuống,lấy tay bóp cằm cô nâng lên nói.
\-Mày nghĩ mầy là ai,mầy hơn tao sao,ranh con.
\-...
\-Khôn hồn thì tự tránh xa Vương Bá Hy ra,anh ấy là của tao mầy hiểu không.
\-Xìiii.\-Cô liền cười một cái khinh thường trước mặt cô ta.
"Chát" cô ta liền tát mạnh một cái vào mặt cô khiến miệng cô bật máu lần nữa.
\-Chị cũng chỉ dám như thế này sau lưng anh ấy thôi sao?Sao không bản lĩnh chạy lên dành anh ta trước mặt đi đồ hèn.
\-Mầy thách sự độc ác của tao sao?Mầy xem thử mầy đi theo cậu ta một ngày nữa đi mầy có bị què không?!
\-Chị dám sao,công an luật pháp không cho chị bài học à.
\-Cái gì luật pháp sao?Công an?mầy dọa tao à,tao sợ quá.Công ta của thành phố này ba tao đã quen biết hết.Mầy nhắm chơi lại tao hông?Hahaha..
\-...
\-Đỉa mà đòi đeo chân vịt.Mầy nghĩ đi một người hoàn hảo như Bá Hy liệu cậu ta có thích một con nhà nghèo như mầy không,mầy thấy mầy có tư cách không?
Cô ta đứng dậy đá một cái thật mạnh vào người cô rồi cùng hai người kia bỏ đi trong sự thỏa mãn.Cô nằm co ro đau đớn sau những cú đánh của cô ta nước mắt liền chảy ra."Sao lại đau khổ thế chứ,theo đuổi người nổi tiếng của trường là sai rồi.Mình không có cửa,mình mệt rồi.Người ta không thích mình trong mắt luôn không có mình.Suốt ngày cứ bám theo làm người ta khó chịu,tạo sao mầy lại như thế hả Vy?" Cô càng nghĩ càng thấy tức giận bản thân mình,không hiểu sao cứ đâm đầu vào nơi không có kết quả để chịu nhiều ánh mắt khinh thường,lời nói mỉa mai của nhiều người và nỗi đau thể xác như ngày hôm nay.
Cô cứ nằm một góc của nhà xe mà khóc cho tới khi thầy giám thị đi kiểm tra nghe tiếng khóc thì mới phát hiện ra cô,thầy liền đưa cô vào phòng y tế nhưng vết thương khá nặng khiến cô đau nhức không ngồi dậy được mà phải chuyển ngay vào bệnh viện...
Ba mẹ cô nghe tin liền bỏ dở công việc chạy vào ngay thấy con gái mình bầm tím khắp người,mặt sưng vù,theo hình chụp CT còn bị gãy một gương sườn,mẹ cô\- Trương Thị Liên liền cảm thấy đau xót mà khóc nấc lên,con ba cô Võ Minh Thái cũng cảm thấy nóng ruột nóng gan liền để mẹ cô bên con gái còn ông đi ra ngoài gặp thầy giám thị.
\-Rốt cuộc là con bé bị sao vậy thầy?
\-Tôi cũng không rõ,lúc tôi phát hiện ra thì đã bị đánh nằm im,tôi liền đưa vào bệnh viện.
\-Rốt cuộc nhà trường mấy người bị sao vậy hả?Bạo lực học đường xảy ra nói không biết là không biết sao?
\-Chúng tôi thực sự xin lỗi,chúng tôi sẽ sớm tìm ra hung thủ.Tôi sẽ đề nghị ngà trường xem xét hỗ trợ cho em ấy.
\-Các người...haizz...
\-Tôi xin phép về trường.
Thầy giám hiệu đứng lên bỏ đi một mạch vì sợ ba cô sẽ trách cứ thêm nữa.Chuyện này quá là mệt mỏi.Ba cô cũng không biết làm thế nào nhưng nghe thầy ta nói sẽ tìm ra hung thủ thì cũng đành im lặng chấp nhận chờ đợi.
\-Chị là ai?Chị bị điên à sao lại đánh tôi.?
\-Tao á,tao là ai chúng mầy nhỉ?
Cô ta cười lớn gương mặt kiêu căng ngạo mạn quay qua phía sau hỏi hai đứa con gái đi cùng.Một đứa đứng sau liền nói
\-Chị đây là Lê Lạc Uyên.Con gái chủ tịch công ty thời trang Lê Lạc.
Ồ hóa ra là tiểu thư con nhà giàu,hèn chi hống hách kiêu căng ngạo mạn,gương mặt k biết trét bao nhiêu kem phấn nhìn trắng tạt như xác trôi,cái môi thì tô son đỏ như mông khỉ.Mái tóc uốn xoăn thì rất đẹp chứng tỏ chủ salon này rất có tâm.Cô liếc mắt nhìn tổng thể cô ta thầm đánh giá quá tệ kể cả bề ngoài lẫn bên trong.Còn hai cô kia đi theo cũng không khác gì cô ta mấy chỉ khác là trông nghèo hơn xíu thôi.
\-Con chó kia mầy nhìn cái gì hả?
Cô ta thấy cô nhìn cô ta với anh mắt xăm soi rồi nhìn người đi cùng như đang so sánh cô ta liền nổi đóa lên.Đối với cô ta không ai có thể sánh bằng Lạc Lệ Uyên này,cô ta luôn có suy nghĩ mình là nhất muốn có gì thì không từ thủ đoạn phải có bằng được,cô ta không có thì cũng không ai có thể có thứ đó được.
\-Tôi có mắt tôi không thể nhìn sao?
\-Con đĩ tao móc mắt mầy tin không?
Nói đoạn cô ta nhào lại định làm gì đó với cô thì bị cô đạp cô một cái vào bụng,đau đớn lẫn tức giận mặt cô ta đằng đằng sát khí quay sang tát vào mặt và chửi hai người kia.
\-Hai con ngu,mau giữ nó lại cho tao.
\-Dạ.
Hai người kia bỏ qua đau đớn bởi cái bạt tai của cô ta mà đi đến giữ chặt cô lại mặc cho cô vùng vẫy.
Xem ra vì theo cô ta sẽ được hưởng tí gió mát của người giàu mà họ bất chấp tất cả,chịu mắng chửi sỉ nhục để làm con chó cho người giàu,thật là điên rồ.
\-Mày đánh tao hả?Đánh này,đánh này.
Cô ta như con điên đánh liên tiếp túi bụi vào người cô nhưng cô lì đầu vẫn không kêu than một tiếng.
\-Con chó mầy cứng đầu lắm,để từ từ tao sẽ dạy lại mầy phép tắc.
Khóe môi cô đã bật máu toàn thân bị đánh bầm dập đau không chịu được nhưng vẫn cố nói.
\-Phép tắc sao,chị đang nói chị đánh à.
"A"
Lê Lạc Uyên không nói không rằng nhưng tức giận điên người trước câu nói của cô ta liền đá một cái vào người cô.Xong cô ta ngồi xuống,lấy tay bóp cằm cô nâng lên nói.
\-Mày nghĩ mầy là ai,mầy hơn tao sao,ranh con.
\-...
\-Khôn hồn thì tự tránh xa Vương Bá Hy ra,anh ấy là của tao mầy hiểu không.
\-Xìiii.\-Cô liền cười một cái khinh thường trước mặt cô ta.
"Chát" cô ta liền tát mạnh một cái vào mặt cô khiến miệng cô bật máu lần nữa.
\-Chị cũng chỉ dám như thế này sau lưng anh ấy thôi sao?Sao không bản lĩnh chạy lên dành anh ta trước mặt đi đồ hèn.
\-Mầy thách sự độc ác của tao sao?Mầy xem thử mầy đi theo cậu ta một ngày nữa đi mầy có bị què không?!
\-Chị dám sao,công an luật pháp không cho chị bài học à.
\-Cái gì luật pháp sao?Công an?mầy dọa tao à,tao sợ quá.Công ta của thành phố này ba tao đã quen biết hết.Mầy nhắm chơi lại tao hông?Hahaha..
\-...
\-Đỉa mà đòi đeo chân vịt.Mầy nghĩ đi một người hoàn hảo như Bá Hy liệu cậu ta có thích một con nhà nghèo như mầy không,mầy thấy mầy có tư cách không?
Cô ta đứng dậy đá một cái thật mạnh vào người cô rồi cùng hai người kia bỏ đi trong sự thỏa mãn.Cô nằm co ro đau đớn sau những cú đánh của cô ta nước mắt liền chảy ra."Sao lại đau khổ thế chứ,theo đuổi người nổi tiếng của trường là sai rồi.Mình không có cửa,mình mệt rồi.Người ta không thích mình trong mắt luôn không có mình.Suốt ngày cứ bám theo làm người ta khó chịu,tạo sao mầy lại như thế hả Vy?" Cô càng nghĩ càng thấy tức giận bản thân mình,không hiểu sao cứ đâm đầu vào nơi không có kết quả để chịu nhiều ánh mắt khinh thường,lời nói mỉa mai của nhiều người và nỗi đau thể xác như ngày hôm nay.
Cô cứ nằm một góc của nhà xe mà khóc cho tới khi thầy giám thị đi kiểm tra nghe tiếng khóc thì mới phát hiện ra cô,thầy liền đưa cô vào phòng y tế nhưng vết thương khá nặng khiến cô đau nhức không ngồi dậy được mà phải chuyển ngay vào bệnh viện...
Ba mẹ cô nghe tin liền bỏ dở công việc chạy vào ngay thấy con gái mình bầm tím khắp người,mặt sưng vù,theo hình chụp CT còn bị gãy một gương sườn,mẹ cô\- Trương Thị Liên liền cảm thấy đau xót mà khóc nấc lên,con ba cô Võ Minh Thái cũng cảm thấy nóng ruột nóng gan liền để mẹ cô bên con gái còn ông đi ra ngoài gặp thầy giám thị.
\-Rốt cuộc là con bé bị sao vậy thầy?
\-Tôi cũng không rõ,lúc tôi phát hiện ra thì đã bị đánh nằm im,tôi liền đưa vào bệnh viện.
\-Rốt cuộc nhà trường mấy người bị sao vậy hả?Bạo lực học đường xảy ra nói không biết là không biết sao?
\-Chúng tôi thực sự xin lỗi,chúng tôi sẽ sớm tìm ra hung thủ.Tôi sẽ đề nghị ngà trường xem xét hỗ trợ cho em ấy.
\-Các người...haizz...
\-Tôi xin phép về trường.
Thầy giám hiệu đứng lên bỏ đi một mạch vì sợ ba cô sẽ trách cứ thêm nữa.Chuyện này quá là mệt mỏi.Ba cô cũng không biết làm thế nào nhưng nghe thầy ta nói sẽ tìm ra hung thủ thì cũng đành im lặng chấp nhận chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.