Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?
Chương 33:
Huỳnh Huỳnh12
04/01/2021
Sau một màn giảng dạy thì cô cũng nhấc chân được ra khỏi phòng,không ngờ anh lại khó tính trong công việc đến vậy,đã chỉnh cô từ cách giao tiếp đơn giản nhất thì không biết khi giao việc mà làm sai thì sẽ ra sao,cô thật sự không dám nghĩ đến.
Ngoài việc lúc chiều thì anh chẳng gọi cô vào thêm lần nào nữa.Công việc của cô hiện tại là ngồi nghe điện thoại,sắp xếp lịch làm việc gặp gỡ đối tác cho tổng giám đốc rồi báo cáo lại cho anh.Hiện tại thì như vậy rồi tiếp tục làm quen mà xử lí một số việc quan trọng thay cho Tổng giám đốc.
Gần giờ tan tầm cô vào phòng anh để báo cáo công việc rồi ra về,cô thở phào nhẹ nhõm khi bước ra khỏi phòng,cũng may cho cô lần này anh không chỉnh gì thêm.Từ nay về sau cô sẽ cẩn thận hơn không để cho Vương Bá Hy cảm thấy không vừa mắt về cô.
Lê bước chân ra đến trạm xe buýt cô ngồi tựa đầu vào đó đợi xe buýt vừa nghĩ đến khuôn mặt anh,giá như cô có thể quên anh một cách dễ dàng như anh quên cô thì tốt biết mấy,suốt một năm như một cái đuôi bám theo anh nhưng tự hỏi có khi nào anh động lòng với cô một chút không.Cô tự trả lời chắc chắn là không vì nếu như có thì chí ít anh cũng đã nhớ ra cô là ai.Còn người thương cô thì cô lại từ chối,đẩy người ta đi xa.Có phải cô đang tự tay đẩy tình yêu ra xa mình không?
Thẫn thờ ngồi suy nghĩ cô không biết phía xa đang có một chàng trai tên Vương Bá Hy mà lòng cô đang nghĩ đến đang ngồi trong chiếc Audi đắt tiền nhìn cô không chút rời mắt.Chân mày anh nhăn lại anh cảm thấy cô gái này có chút quen thuộc nhưng thực sự không thể nhớ ra cô là ai,nhìn thấy bóng dáng nhỏ đã bước lên xe buýt rời đi,anh cũng nổ máy xe đi,cô chắc cũng là một trong những người theo đuổi anh,anh chẳng thể nhớ hết.
Về đến nhà,cô lấy điện thoại gọi cho ba cô.Đã hai tuần rồi cô chưa về thăm ba,tiếng chuông đổ rất lâu thì đã có người nghe máy,một giọng đàn ông trầm ấm vang lên.
"Ba nghe đây con gái yêu"
\-Ba đang làm gì đấy ạ!
"Ba đang đánh cờ nhà bác Lanh đây,con làm về chưa,ăn cơm chưa?"
\-Dạ con mới về đến nhà,lát nữa rồi con đi ăn.Con nhớ ba quá à..mà công việc bận nên con không thể về thăm ba,con xin lỗi!
"Haha con bé ngốc này,ba vẫn khỏe mạnh vui tươi nên con không cần phải về thăm gì đâu,khi nào rảnh hẵn về,đường xa đi về một chút thì chơi được gì!"
\-Vâng thế ba ăn cơm chưa?
"Chị dâu con đang nấu khi nào xong tụi nó kêu thì ba về ăn,ba nói cứ để ba nấu tụi nó đi làm về mệt rồi lại còn phải vào bếp thêm nhọc mà chúng nó không chịu cứ bắt ba đi chơi rồi về nhà ăn cơm.haha"
\-Dạ con biết ba đang tốt như vậy là con an tâm rồi.Thôi ba giữ gìn sức khỏe nha khi nào rảnh con về thăm.
"Ừ con cũng phải giữ gìn sức khỏe đó nghen con,ở một mình nhớ phải cẩn thận.
\-Dạ con biết rồi ba.
Cuộc điện thoại kết thúc,cô đi tắm để lấy lại một tinh thần sảng khoái sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Ở nhà,ba cô cười cất điện thoại vào túi.Bác Lanh ngồi đối diện hỏi
\-Con gái gọi về đấy à!
\-Vâng,con bé gọi hỏi thăm sức khỏe tôi,nó bảo muốn về mà bận quá.
\-Ừ tội nghiệp con bé,sống xa nhà phải tự lập chắc khó khăn lắm.
\-Vâng.
Đang trò chuyện thì anh Thái Bình chạy qua đứng cửa nhà bác Lanh cười.
\-Cháu chào bác Lanh,cháu gọi ba cháu về ăn cơm ạ.
\-A con trai gọi về ăn cơm rồi này,ông này sướng thật haha.
Bác Lanh cười bảo,ba anh cũng đứng lên cười.
\-Thôi hẹn mai sang đánh tiếp.Tôi về ăn cơm đây.
Trong bữa cơm tối,năm người một nhà quây quần lại dùng cơm nói cười rôm rả,anh hai công bố chuyện vợ có bầu rồi sẽ chuyển về làm gần nhà làm cho ba cô rất mừng.Còn anh chị ba thì chưa tính đến chuyện có con nhưng họ vẫn cảm thấy rất vui vì tin mừng của anh chị hai.Ba cô nhìn lên bà thờ mẹ cô đang nghi ngút khói hương rồi nhìn ra phía xa cửa sổ khẽ thở dài "Không biết con gái đã ăn cơm chưa,cả nhà thì ngồi đây đoàn tụ ăn cơm vui vẻ còn con thì phải cô đơn ngồi ăn một mình.Bà ơi bà có linh thiêng nhớ phù hộ con bé nhé!"
Cô ăn cơm xong thì quay về phòng trọ nằm thườn ra giường,bao nhiêu sự cô đơn quây quanh cô,lúc trước có cô bạn học ở chung nhưng một năm trước cô ấy đã chuyển ra ngoài ở chung với bạn trai nên từ đó đến nay căn phòng này chỉ mình cô ở,dần cũng thành quen cô tự một mình chi trả mọi thứ tiền đôi khi cảm thấy mệt mỏi nhưng phải cố gắng không thể than phiền với ai.
Cô dần chìm vào giấc ngủ,trong mơ cô thấy cô đang nắm tay một chàng trai khuôn mặt đó không ai khác là Vương Bá Hy,anh nắm tay cô dịu dàng hôn lên trán cô rồi khẽ kéo tay ôm cô vào lòng thủ thỉ vào tai cô "Anh yêu em".
Ôi mẹ ơi!Cô giật mình tỉnh giấc.Giấc mơ ấy quá thực,tim cô đập thình thịch,mặt đỏ lên cô ôm mặt cười hạnh phúc,ước gì sẽ được như giấc mơ vừa rồi nhưng người ta nói giấc mơ thường trái với hiện thực cho nên khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên buồn bã.Haizz chắc sẽ mãi không thể nào,đúng là sáng nghĩ gì tối mơ đó.Cô thất thiểu bước vào phòng tắm rửa mặt vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi làm.
Ngoài việc lúc chiều thì anh chẳng gọi cô vào thêm lần nào nữa.Công việc của cô hiện tại là ngồi nghe điện thoại,sắp xếp lịch làm việc gặp gỡ đối tác cho tổng giám đốc rồi báo cáo lại cho anh.Hiện tại thì như vậy rồi tiếp tục làm quen mà xử lí một số việc quan trọng thay cho Tổng giám đốc.
Gần giờ tan tầm cô vào phòng anh để báo cáo công việc rồi ra về,cô thở phào nhẹ nhõm khi bước ra khỏi phòng,cũng may cho cô lần này anh không chỉnh gì thêm.Từ nay về sau cô sẽ cẩn thận hơn không để cho Vương Bá Hy cảm thấy không vừa mắt về cô.
Lê bước chân ra đến trạm xe buýt cô ngồi tựa đầu vào đó đợi xe buýt vừa nghĩ đến khuôn mặt anh,giá như cô có thể quên anh một cách dễ dàng như anh quên cô thì tốt biết mấy,suốt một năm như một cái đuôi bám theo anh nhưng tự hỏi có khi nào anh động lòng với cô một chút không.Cô tự trả lời chắc chắn là không vì nếu như có thì chí ít anh cũng đã nhớ ra cô là ai.Còn người thương cô thì cô lại từ chối,đẩy người ta đi xa.Có phải cô đang tự tay đẩy tình yêu ra xa mình không?
Thẫn thờ ngồi suy nghĩ cô không biết phía xa đang có một chàng trai tên Vương Bá Hy mà lòng cô đang nghĩ đến đang ngồi trong chiếc Audi đắt tiền nhìn cô không chút rời mắt.Chân mày anh nhăn lại anh cảm thấy cô gái này có chút quen thuộc nhưng thực sự không thể nhớ ra cô là ai,nhìn thấy bóng dáng nhỏ đã bước lên xe buýt rời đi,anh cũng nổ máy xe đi,cô chắc cũng là một trong những người theo đuổi anh,anh chẳng thể nhớ hết.
Về đến nhà,cô lấy điện thoại gọi cho ba cô.Đã hai tuần rồi cô chưa về thăm ba,tiếng chuông đổ rất lâu thì đã có người nghe máy,một giọng đàn ông trầm ấm vang lên.
"Ba nghe đây con gái yêu"
\-Ba đang làm gì đấy ạ!
"Ba đang đánh cờ nhà bác Lanh đây,con làm về chưa,ăn cơm chưa?"
\-Dạ con mới về đến nhà,lát nữa rồi con đi ăn.Con nhớ ba quá à..mà công việc bận nên con không thể về thăm ba,con xin lỗi!
"Haha con bé ngốc này,ba vẫn khỏe mạnh vui tươi nên con không cần phải về thăm gì đâu,khi nào rảnh hẵn về,đường xa đi về một chút thì chơi được gì!"
\-Vâng thế ba ăn cơm chưa?
"Chị dâu con đang nấu khi nào xong tụi nó kêu thì ba về ăn,ba nói cứ để ba nấu tụi nó đi làm về mệt rồi lại còn phải vào bếp thêm nhọc mà chúng nó không chịu cứ bắt ba đi chơi rồi về nhà ăn cơm.haha"
\-Dạ con biết ba đang tốt như vậy là con an tâm rồi.Thôi ba giữ gìn sức khỏe nha khi nào rảnh con về thăm.
"Ừ con cũng phải giữ gìn sức khỏe đó nghen con,ở một mình nhớ phải cẩn thận.
\-Dạ con biết rồi ba.
Cuộc điện thoại kết thúc,cô đi tắm để lấy lại một tinh thần sảng khoái sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Ở nhà,ba cô cười cất điện thoại vào túi.Bác Lanh ngồi đối diện hỏi
\-Con gái gọi về đấy à!
\-Vâng,con bé gọi hỏi thăm sức khỏe tôi,nó bảo muốn về mà bận quá.
\-Ừ tội nghiệp con bé,sống xa nhà phải tự lập chắc khó khăn lắm.
\-Vâng.
Đang trò chuyện thì anh Thái Bình chạy qua đứng cửa nhà bác Lanh cười.
\-Cháu chào bác Lanh,cháu gọi ba cháu về ăn cơm ạ.
\-A con trai gọi về ăn cơm rồi này,ông này sướng thật haha.
Bác Lanh cười bảo,ba anh cũng đứng lên cười.
\-Thôi hẹn mai sang đánh tiếp.Tôi về ăn cơm đây.
Trong bữa cơm tối,năm người một nhà quây quần lại dùng cơm nói cười rôm rả,anh hai công bố chuyện vợ có bầu rồi sẽ chuyển về làm gần nhà làm cho ba cô rất mừng.Còn anh chị ba thì chưa tính đến chuyện có con nhưng họ vẫn cảm thấy rất vui vì tin mừng của anh chị hai.Ba cô nhìn lên bà thờ mẹ cô đang nghi ngút khói hương rồi nhìn ra phía xa cửa sổ khẽ thở dài "Không biết con gái đã ăn cơm chưa,cả nhà thì ngồi đây đoàn tụ ăn cơm vui vẻ còn con thì phải cô đơn ngồi ăn một mình.Bà ơi bà có linh thiêng nhớ phù hộ con bé nhé!"
Cô ăn cơm xong thì quay về phòng trọ nằm thườn ra giường,bao nhiêu sự cô đơn quây quanh cô,lúc trước có cô bạn học ở chung nhưng một năm trước cô ấy đã chuyển ra ngoài ở chung với bạn trai nên từ đó đến nay căn phòng này chỉ mình cô ở,dần cũng thành quen cô tự một mình chi trả mọi thứ tiền đôi khi cảm thấy mệt mỏi nhưng phải cố gắng không thể than phiền với ai.
Cô dần chìm vào giấc ngủ,trong mơ cô thấy cô đang nắm tay một chàng trai khuôn mặt đó không ai khác là Vương Bá Hy,anh nắm tay cô dịu dàng hôn lên trán cô rồi khẽ kéo tay ôm cô vào lòng thủ thỉ vào tai cô "Anh yêu em".
Ôi mẹ ơi!Cô giật mình tỉnh giấc.Giấc mơ ấy quá thực,tim cô đập thình thịch,mặt đỏ lên cô ôm mặt cười hạnh phúc,ước gì sẽ được như giấc mơ vừa rồi nhưng người ta nói giấc mơ thường trái với hiện thực cho nên khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên buồn bã.Haizz chắc sẽ mãi không thể nào,đúng là sáng nghĩ gì tối mơ đó.Cô thất thiểu bước vào phòng tắm rửa mặt vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.