Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 42:

Huỳnh Huỳnh12

04/01/2021

Cô trở về tới nhà cũng 7h tối,bên công an nói với cô chờ họ điều tra rồi sẽ báo lại cô.Cả người cô đau nhức kinh khủng,bình thường đã mệt giờ còn mệt hơn.Lếch xác vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ xong cô nấu một ít cơm ăn lót dạ xong lên giường đi ngủ.

Buổi sáng đồng hồ báo thức kêu inh ỏi nhưng cả người cô mệt mỏi không còn chút sức lực nào cả,đến ngón tay muốn cử động cũng không nổi,nước mắt cô chảy cô khômg biết vì sao nhưng cô cảm thấy bản thân đang quá sức bất lực.Cô gắng cử động tay lấy điện thoại cô nhấn số Lam.Tiếng chuông vang dài bên kia giọng còn ngáy ngủ lên tiếng.

"Alo"

\-Hic hic,Lam ơi tớ mệt lắm.Tớ không thể nào đứng dậy được,tớ mệt lắm Lam à.

\-Cậu đang ở đâu?

\-Tớ ở nhà.

\- Đợi tớ.

Chiếc điện thoại trên giường đã tắt máy,cô giờ chỉ biết nước mắt không tự chủ được cứ rơi mãi,tanh tanh là máu mũi của cô đang chảy,tay cô đã quá mệt cô cảm thấy kiệt sức dù chẳng làm gì cả.Cô ngất lịm đi mặc cho máu và nước mắt cứ đang tuôn chảy.

Cô bừng tỉnh,mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi khiến cô khó chịu mà nhăn mặt.Tay cô đang ghim ống chuyền nước,xung quanh chẳng thấy ai cả.Lúc nãy cô ngất lịm đi ở nha sao giờ lại nằm đây hay là Lam đưa vào,mà sao Lam vào nhà hay vậy.Cô đang tự kiếm câu trả lời thì Lam đi vào với gương mặt vô cùng căng thẳng buồn bã.Cô liền hỏi Lam.

\-Là cậu đưa tớ đến đây à?

\-Ừ.

\-Sao cậu vào nhà được.?

\-Tớ gọi người đến phá cửa ra mới đem mạng cậu về đấy.

\-Haha cậu nói qua thôi,tớ chỉ hơi mệt giờ khỏe rồi này.

\-Vy...

Lam không nói nữa mà cúi mặt xuống,cô nhìn thấy nước mắt Lam rơi.Là Lam đang khóc nhưng cô không hiểu sao cậu ấy khóc liền hỏi.

\-Lam cậu bị sao vậy?Sao lại khóc?



Lam không nói mà quay qua ôm lấy Vy khóc nấc lên,cô thấy hình như không ổn nên liền gặng hỏi.

\-Lam có chuyện gì với tớ sao?Cậu trả lời tớ đi.

Lam gật đầu không nói từ từ đưa tờ giấy nãy giờ cầm trong tay đưa cho cô xem.

"UNG THƯ MÁU" ba chữ này cô rất sợ đôi tay cô run run làm rơi tờ giấy đi,nước mắt cô không ngừng rơi.Cô sợ ba chữ này vô cùng,chỉ vì có ba chữ này mà gia đình cô mất đi một người thân yêu quý,giờ đây nó lại muốn tước đi mạng sống của cô nữa sao.

\-Vy,tớ nói cậu nghe.Cậu phải bình tĩnh có thể chữa được mà.

\-Haha sao mà chữa được hả Lam,mẹ tớ cũng ra đi mãi mãi vì nó rồi giờ lại đến lượt tớ.

\-Không đâu Vy,cậu phải lạc quan lên.Chỉ cần thay tủy là cậu có thể sống mà.

\-Thay tủy,chi phí thay tủy rất đắt còn phải tìm người hiến tủy phù hợp.Tớ..tớ..chắc không có khả năng đâu.

\-Vy,chúng tớ sẽ giúp cậu mà.

Lam cầm lấy hai bả vai cô lay mạnh thể hiện sự quyết tâm.Cô nhìn Lam yếu ớt cười

\-Bỏ đi Lam,ai cũng phải chết.Chỉ là chết trước hay chết sau thôi.

\-Vy,cậu điên à.Còn ba cậu anh chị cậu sẽ đau buồn như thế nào,cậu có nghĩ cho họ không?

\-Lam tớ phải làm sao đây tớ sợ lắm.Tớ không muốn chết.Nhưng nhưng tớ không thể là gánh nặng cho họ được,anh chị hai tớ sắp sinh em bé rồi còn phải nuôi nó nữa.Anh chị ba thì phải lo cho tương lai cho ba tớ nữa.

\-Không sao,đây mới đầu giai đoạn ba thôi.Hóa trị,xạ trị có thể diệt con vius đó.Bằng mọi cách tớ không để cho cậu chết đâu Vy.

Nói rồi Lam ôm chầm lấy Vy,vỗ tấm lưng gầy nhom nhỏ bé kia nói.

\-Tớ biết Tường Vy rất mạnh mẽ,cố gắng lên tớ và Ngân bọn tớ sẽ luôn bên cậu.



\-Ngân..cũng biết rồi sao?

\-Ừ,cậu ấy lát nữa sẽ chạy đến đây.Cậu ấy đã nhờ người giúp đỡ cậu đấy!

Tầm năm phút sau Ngân chạy đến ôm cô khóc bù lu bù loa lên.

\-Sao số cậu lại khổ thế hả Vy,ông trời có mắt không đấy.Bạn tôi tuổi xuân mơn mởn như này mà lại phải chịu căn bệnh ung thư quái ác.

Ngân quay lại đối mặt với cô nói.

\-Vy đã nhờ anh tớ,anh ấy là bác sĩ giỏi bên ung bứu đang công tác ở Mỹ.Bằng mọi cách chúng tớ không để cậu đi.

\-Cảm ơn hai cậu tớ rất vui vì có hai cậu là bạn.

\-Cậu nghỉ ngơi đi cho khỏe.Có gì nhấn nút trên đầu giường gọi y tá nhé.

Hai cậu ấy mặc dù rất thương quan tâm lo lắng cho cô nhưng công việc trong viện rất nhiều nên không thể ở bên cô mãi được nhưng rảnh phút nào là chạy đến chỗ cô ngay.Ngân và Lam cùng làm bác sĩ ở Bệnh Viện Trung tâm thành phố,Ngân làm bác sĩ khoa sản còn Lam bên khoa ung bướu.

Cô với tay lấy điện thoại mà Lam nói ở đầu tủ,bật máy lên mấy chục cuộc gọi nhỡ từ Vương Bá Hy anh.Còn có tin nhắn:"Em bị sao vậy,sao không nghe máy!","Vy em có chuyện gì à,gọi lại anh đi",...Anh nhắn rất nhiều mà nội dung chủ yếu hỏi cô có bị làm sao không,có vẻ như anh lo lắng cho cô rất nhiều.Cô không chần chừ mà gọi lại anh,anh bắt máy rất nhanh giống như chỉ chờ mỗi điện thoại cô là nghe ngay.

"Alo,Vy em bị gì vậy.Tôi rất lo lắng."

Xì sao tin nhắn anh em ngọt xớt mà nói chuyện thì xưng tôi,cô đáp.

\-Tôi mệt nên ngủ mê man giờ mới dậy.

\-Ừ thế nghỉ đi cho khỏe rồi mai đi làm.Có ai làm đồ ăn cho không tôi đem tới.

\-Không cần đâu,tôi nấu được mà.

\-Ừ vậy nghỉ ngơi đi.Tôi làm.

Cô tắt máy cười tủm tỉm nghe ra giọng anh đầy lo lắng cho cô.Nhưng liệu cô có thể đi cùng anh không,tình cảm đó anh dành cho cô chỉ là phút chốc có thể ngày mai sẽ mất đi và có thể một ngày đẹp trời nào đó đất cô lại về bên đất mẹ thân thương,xem ra số phận của anh và cô trời đã định không đến được với nhau rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook