Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?
Chương 47:
Huỳnh Huỳnh12
04/01/2021
Ngày hôm sau anh đến công ty nhưng đã hơn 8h30 mà vẫn chưa thấy cô đến,trong lòng có chút gì đó không yên nên liền gọi cho cô,nhưng dù gọi có bao nhiêu cuộc đi nữa thì vẫn nhận lại là những tiếng đổ chuông dài không ai nghe máy.
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên,cô lễ tân liền nhanh chóng chào hỏi.
\-Dạ chào tổng giám đốc.
\-Có chuyện gì?
Anh đáp lại lời chào dịu dàng kia bằng một chất giọng lạnh tanh xen lẫn có sự tức giận mất kiểm soát.Cô lễ tân giọng có vẻ run rẩy đáp lại
\-Dạ..dạ thưa sếp.Sếp có thư ạ!
\-Thư của ai!
\-Dạ tôi không biết,chỉ ghi "Gửi Tổng Giám Đốc"
\-Được rồi đem lên đây!
Cô lễ tân chạy nhanh bay vào thang máy lên văn phòng Tổng giám đốc Vương Bá Hy,vì cô sợ nếu có chút chậm trễ sẽ có thể làm hỏng việc của ông chủ đẹp trai khó tính này và công việc cũng bay theo cơn gió.
"Cốc,cốc"
\-Vào đi.
Cô lễ tân xoay nắm tay cửa bước vào,cả căn phòng đầy ánh sáng nhưng cô lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo khuôn mặt của tổng giám đốc như là tảng băng thế kia thì làm sao mà không lạnh cho được.
\-Dạ đây là thư của tổng giám đốc ạ.
\-Được ra ngoài đi.
Cô lễ tân đang đứng nhìn vẻ đẹp say đắm lòng người của anh mà ngẩn ngơ làm anh thấy khó chịu liền cau mày lại.
\-Có nghe không.Ra ngoài.
\-Dạ dạ.
Tiếng anh nói to như kéo lại thần trí của cô lễ tân,cô vội vàng dạ vâng rồi nhanh chóng lui ra.Vừa chạm vào nắm tay cửa thì giọng anh lại lạnh lẽo cất lên mặc cho đôi mắt vẫn nhìn xuống tài liệu.
\-Lần sau làm việc còn không chú ý lập tức đuổi khỏi công ty.
Cô lễ tân giật thót tim khi nghe anh nói,tổng giám đốc đã cảnh cáo cô rồi kiểu này thì xong cô luôn.Cô cúi đầu lắp bắp nói.
\-Tôi sẽ không..không tái phạm nữa đâu ạ.Cảm..cảm ơn giám đốc..
Rồi cô lễ tân nhanh chóng mở cửa co giò chạy thật nhanh xuống vị trí làm việc của mình vừa vuốt ngực vừa thở,cô lễ tân khác đứng bên cô liền thắc mắc hỏi
\-Cô làm gì mà như gặp ma vậy?
Cô lễ tân kia nuốt ngụm nước miếng rồi nói
\-Còn hơn ma ấy chứ.Tôi suýt bị mất việc.
\-Bị sao vậy?
\-Lúc nãy tôi lên đưa thư cho tổng giám đốc...
\-Ừ sao nữa?
\-Mải ngắm anh ấy nên mất tập trung...
\-Ừ
\-Tổng giám đốc cảnh cáo tôi lần sau còn mất tập trung nữa sẽ đuổi việc ngay lập tức.
\-Gì ghê vậy?
\-Ừ cô mà nhìn mặt tổng giám đốc lúc đó mà xem sợ hết hồn,khuôn mặt lạnh lẽo không một cảm xúc,đôi mắt có vẻ đang bực bội chuyện gì đó.Mà sao tôi không thấy thư kí Vy đâu hết.
\-Ừ ha.Mọi hôm cô ấy đi làm đều chào chúng ta,cô ấy thật dễ thương dễ mến.Chắc là không có thư kí nên tổng giám đốc đang giận mà cô thì đứng nhìn vậy nên anh ấy bực đó.
\-Haizz chắc vậy.Từ nay tôi sẽ tập trung hơn nữa chứ không mất việc như chơi.
...
Anh làm việc đến trưa thì mệt mỏi ngả lưng ra ghế nghỉ ngơi chợt nhớ bức thư thì liền lấy ra đọc.Anh nhếch môi cười.
\-Hừ hôm nay không đi làm mà ở nhà viết thư gửi đến cơ đấy!
\-Cái gì đây?
Anh mở ra nhưng đó không phải một lá thư thông thường mà là đơn nghỉ việc,sao lại nghỉ việc?lí do là gì?Những thứ cô viết trong đây anh không tin là thật.Cái gì mà không thích hợp công việc này,xạo quá xạo lúc trước anh nói cho cô làm luôn còn mừng đến phát khóc giờ kêu không hợp.Một lần nữa anh gọi cho cô nhưng kết quả vẫn như những lần trước.Cô là đang đùa với anh sao,thích làm thì làm,thích nghỉ thì nghỉ sao,đâu dễ vậy?
Anh lại bấm điện thoại xuống lễ tân,cô lễ tân lúc nãy liền bắt máy với chất giọng dễ nghe.
...-Lễ tân xin nghe....
\-Ai đưa bước thư đó cho cô,có phải là thư kí Vy không!?
Nghe thấy giọng anh còn có pha chút tức giận,cô lễ tân liền có chút run run.
\-Dạ..Dạ không phải.
\-Vậy người đưa trông ra sao?
\-Là một cô gái trông chừng ngang tuổi thư kí Vy,cao và xinh ạ.
\-Hừ tôi biết rồi.
Cô lễ tân gác máy xong thở phù nói nhỏ với cô bên cạnh.
\-Tổng giám đốc mà gọi thêm 10 lần như cậy nữa thì công việc này chắc không cần anh ta đuổi mà tôi tự nghỉ vì lí do áp lực trong công việc.Tuy đã làm việc được 3 năm nhưng chưa bao giờ tôi thấy căng thẳng như lần này.
\-Haha cô nhát thế!
\-Cô giỏi mà nghe điện thoại đi.
\-Ơ điện thoại ai nấy nghe chứ hơhơ.Mà cô nghỉ tiếc lắm đấy,thấy lương ở đây cao không?
\-Cao nhưng áp lực.
\-Ài do tổng giám đốc đang bực gì với thư kí Vy nên mới vậy thôi.
\-Haizz..
...
Anh ngầm suy đoán,tại sao nghỉ việc nhưng lại không dám tự mình đem đến mà phải nhờ người khác,Võ Tường Vy em đang dấu tôi chuyện gì?Anh bấm điện thoại ngay cho ai đó người kia chưa kịp nói gì thì anh đã lên tiếng trước.
\-Điều tra Võ Tường Vy đang ở đâu,nhanh lên cho tôi.
\-Dạ.
Anh tắt máy đôi tay bóp muốn nát chiếc điện thoại,đôi mắt như bốc lửa nóng hừng hực,đôi môi siết lại.
\-Tường Vy em dám rời bỏ tôi sao.?
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên,cô lễ tân liền nhanh chóng chào hỏi.
\-Dạ chào tổng giám đốc.
\-Có chuyện gì?
Anh đáp lại lời chào dịu dàng kia bằng một chất giọng lạnh tanh xen lẫn có sự tức giận mất kiểm soát.Cô lễ tân giọng có vẻ run rẩy đáp lại
\-Dạ..dạ thưa sếp.Sếp có thư ạ!
\-Thư của ai!
\-Dạ tôi không biết,chỉ ghi "Gửi Tổng Giám Đốc"
\-Được rồi đem lên đây!
Cô lễ tân chạy nhanh bay vào thang máy lên văn phòng Tổng giám đốc Vương Bá Hy,vì cô sợ nếu có chút chậm trễ sẽ có thể làm hỏng việc của ông chủ đẹp trai khó tính này và công việc cũng bay theo cơn gió.
"Cốc,cốc"
\-Vào đi.
Cô lễ tân xoay nắm tay cửa bước vào,cả căn phòng đầy ánh sáng nhưng cô lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo khuôn mặt của tổng giám đốc như là tảng băng thế kia thì làm sao mà không lạnh cho được.
\-Dạ đây là thư của tổng giám đốc ạ.
\-Được ra ngoài đi.
Cô lễ tân đang đứng nhìn vẻ đẹp say đắm lòng người của anh mà ngẩn ngơ làm anh thấy khó chịu liền cau mày lại.
\-Có nghe không.Ra ngoài.
\-Dạ dạ.
Tiếng anh nói to như kéo lại thần trí của cô lễ tân,cô vội vàng dạ vâng rồi nhanh chóng lui ra.Vừa chạm vào nắm tay cửa thì giọng anh lại lạnh lẽo cất lên mặc cho đôi mắt vẫn nhìn xuống tài liệu.
\-Lần sau làm việc còn không chú ý lập tức đuổi khỏi công ty.
Cô lễ tân giật thót tim khi nghe anh nói,tổng giám đốc đã cảnh cáo cô rồi kiểu này thì xong cô luôn.Cô cúi đầu lắp bắp nói.
\-Tôi sẽ không..không tái phạm nữa đâu ạ.Cảm..cảm ơn giám đốc..
Rồi cô lễ tân nhanh chóng mở cửa co giò chạy thật nhanh xuống vị trí làm việc của mình vừa vuốt ngực vừa thở,cô lễ tân khác đứng bên cô liền thắc mắc hỏi
\-Cô làm gì mà như gặp ma vậy?
Cô lễ tân kia nuốt ngụm nước miếng rồi nói
\-Còn hơn ma ấy chứ.Tôi suýt bị mất việc.
\-Bị sao vậy?
\-Lúc nãy tôi lên đưa thư cho tổng giám đốc...
\-Ừ sao nữa?
\-Mải ngắm anh ấy nên mất tập trung...
\-Ừ
\-Tổng giám đốc cảnh cáo tôi lần sau còn mất tập trung nữa sẽ đuổi việc ngay lập tức.
\-Gì ghê vậy?
\-Ừ cô mà nhìn mặt tổng giám đốc lúc đó mà xem sợ hết hồn,khuôn mặt lạnh lẽo không một cảm xúc,đôi mắt có vẻ đang bực bội chuyện gì đó.Mà sao tôi không thấy thư kí Vy đâu hết.
\-Ừ ha.Mọi hôm cô ấy đi làm đều chào chúng ta,cô ấy thật dễ thương dễ mến.Chắc là không có thư kí nên tổng giám đốc đang giận mà cô thì đứng nhìn vậy nên anh ấy bực đó.
\-Haizz chắc vậy.Từ nay tôi sẽ tập trung hơn nữa chứ không mất việc như chơi.
...
Anh làm việc đến trưa thì mệt mỏi ngả lưng ra ghế nghỉ ngơi chợt nhớ bức thư thì liền lấy ra đọc.Anh nhếch môi cười.
\-Hừ hôm nay không đi làm mà ở nhà viết thư gửi đến cơ đấy!
\-Cái gì đây?
Anh mở ra nhưng đó không phải một lá thư thông thường mà là đơn nghỉ việc,sao lại nghỉ việc?lí do là gì?Những thứ cô viết trong đây anh không tin là thật.Cái gì mà không thích hợp công việc này,xạo quá xạo lúc trước anh nói cho cô làm luôn còn mừng đến phát khóc giờ kêu không hợp.Một lần nữa anh gọi cho cô nhưng kết quả vẫn như những lần trước.Cô là đang đùa với anh sao,thích làm thì làm,thích nghỉ thì nghỉ sao,đâu dễ vậy?
Anh lại bấm điện thoại xuống lễ tân,cô lễ tân lúc nãy liền bắt máy với chất giọng dễ nghe.
...-Lễ tân xin nghe....
\-Ai đưa bước thư đó cho cô,có phải là thư kí Vy không!?
Nghe thấy giọng anh còn có pha chút tức giận,cô lễ tân liền có chút run run.
\-Dạ..Dạ không phải.
\-Vậy người đưa trông ra sao?
\-Là một cô gái trông chừng ngang tuổi thư kí Vy,cao và xinh ạ.
\-Hừ tôi biết rồi.
Cô lễ tân gác máy xong thở phù nói nhỏ với cô bên cạnh.
\-Tổng giám đốc mà gọi thêm 10 lần như cậy nữa thì công việc này chắc không cần anh ta đuổi mà tôi tự nghỉ vì lí do áp lực trong công việc.Tuy đã làm việc được 3 năm nhưng chưa bao giờ tôi thấy căng thẳng như lần này.
\-Haha cô nhát thế!
\-Cô giỏi mà nghe điện thoại đi.
\-Ơ điện thoại ai nấy nghe chứ hơhơ.Mà cô nghỉ tiếc lắm đấy,thấy lương ở đây cao không?
\-Cao nhưng áp lực.
\-Ài do tổng giám đốc đang bực gì với thư kí Vy nên mới vậy thôi.
\-Haizz..
...
Anh ngầm suy đoán,tại sao nghỉ việc nhưng lại không dám tự mình đem đến mà phải nhờ người khác,Võ Tường Vy em đang dấu tôi chuyện gì?Anh bấm điện thoại ngay cho ai đó người kia chưa kịp nói gì thì anh đã lên tiếng trước.
\-Điều tra Võ Tường Vy đang ở đâu,nhanh lên cho tôi.
\-Dạ.
Anh tắt máy đôi tay bóp muốn nát chiếc điện thoại,đôi mắt như bốc lửa nóng hừng hực,đôi môi siết lại.
\-Tường Vy em dám rời bỏ tôi sao.?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.