Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?
Chương 49:
Huỳnh Huỳnh12
04/01/2021
Sáng hôm sau,cô tỉnh giấc thì thấy Vĩnh ngồi gục trên giường tay anh còn nắm lấy tay cô rất chặt.Cô nhẹ nhàng kéo tay mình ra thì anh cũng bị đánh thức.Anh dụi dụi mắt.
\-Em tỉnh rồi à.Thấy khỏe hơn chưa?
Cô cười đáp lại.
\-Em khỏe hơn rồi.Xin lỗi đã làm anh thức giấc,nhưng sao anh không ngủ trên giường mà ngồi vậy?Có đau lưng không?
Bùi Chí Vĩnh đứng dậy vươn vai một cái rồi cúi xuống xoa đầu cô.
\-Anh không sao.Chỉ cần bên em là anh không thấy mệt.
\-Anh không...
Cô còn chưa nói xong thì anh liền đưa tay đến trước mặt cô ngăn cản không cho cô nói hết câu.Anh cười rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô nói.
\-Là anh tự nguyện,tự nguyện ở bên em.Xin em đừng nói thêm gì nữa.
Cô cũng hiểu tâm tư của anh dù cho cô không muốn nhưng trước những lời nói của anh cô cũng không thể nói gì thêm đành để cho anh vui.
Một lát sau ba cô đem cháo đến cho cô còn Bùi Chí Vĩnh thì trở về nhà anh.Hai anh chị cũng đều bận công việc đến chiều mới có thể đến với cô.Cô cảm thấy mọi người cứ như vậy đi đừng bỏ bê mọi thứ mà dồn vào chăm sóc cô,dù gì cô sớm muộn cũng chết,cô không muốn vì mình mà anh chị bị gián đoạn công việc ảnh hưởng đến nhiều chuyện khác.
Cô hôm nay trong người bỗng nhiên cảm thấy khỏe hơn,đã có thể ngồi dậy chứ không còn mệt mỏi nằm im như mọi hôm.Miệng cô lại tươi cười lảnh lót nói chuyện như là một người khỏe mạnh.
\-Ba cho con một miếng táo đi!
Thấy ba cô đang gọt táo thì cô muốn ăn vô cùng nên liền xin ba.Động tác ba ngừng lại trố mắt nhìn cô.
\-Ba làm gì nhìn cô dữ vậy!
Ông không nói gì bỏ con dao và trái táo đang gọt dở đứng dậy đi nhanh ra cửa,cô thấy kì lạ liền gọi với theo.
\-Ba..ba đi đâu vậy,ba đang gọt táo cho con mà.
Cô cảm thấy ba thật khó hiểu,gãi đầu nhăn mặt xong quay qua cầm trái táo lên gọt vỏ.Tiếng bước chân vội vã,ba cô kéo ông bác sĩ vào bệnh của cô nói.
\-Bác sĩ ông xem con bé bị gì vậy,sáng nó ăn cháo còn không nổi giờ lại đòi ăn táo.
Vị bác sĩ kia bước đến chỗ cô khám qua khám lại rồi cười.
\-Haha không sao con bé nó muốn ăn thì cứ cho nó ăn,ăn càng nhiều trái cây càng tốt.
Nói xong bác sĩ đi về phòng làm việc ba cô nghe vậy thì liền giành lấy trái táo trên tay cô gọt xong bổ ra đưa cho cô.Miệng tươi cười nói.
\-Con gái ăn đi.Ba sợ con ăn bị gì thôi.Bác sĩ đã nói không sao thì con ăn vô tư đi,ở đây còn nhiều.
Đến trưa Bùi Chí Vĩnh lại đến thay ba.Riết rồi ba muốn ở lại với con gái ông cũng bị tên nhóc thối này đuổi đi.Mặc dù không muốn về nhưng sức ông đã già yếu hơn mấy năm trước nên hay mệt mỏi buồn ngủ đành đi về nghỉ ngơi mà giao con lại cho thanh niên kia.
Cô ăn trưa xong thì ngủ một giấc đến ba giờ chiều mới dậy.Cô thấy Bùi Chí Vĩnh bắt ghế ngồi bên cửa sổ nhìn xa xăm trầm ngâm điều gì đấy.Cô thắc mắc hỏi.
\-Anh đang suy nghĩ gì vậy?
Bùi Chí Vĩnh giật mình điều chỉnh lại tâm trạng xong quay sang nhìn cô cười.
\-Anh nghĩ khi nào thì em chịu làm cô dâu của anh.hihi.
\-Vĩnh!Rồi anh sẽ có một cô dâu xứng đáng với anh mà.Kiếp này em gặp được anh là một điều may mắn đối với em rồi.Cảm ơn anh rất nhiều.
Anh cúi đầu không nói.Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt vì những suy nghĩ của hai người.
\-Em muốn đi dạo anh đưa em đi nhé.
\-Được.
Vĩnh đỡ cô ngồi lên chiếc xe lăn rồi từ từ đẩy đi qua hành lang tiến đến trước thang máy.
\-Hai người đi đâu vậy?
Tiếng Lam từ sau vọng đến,khuôn mặt có vẻ mệt mỏi vì công việc tiến đến chỗ cô.Cô nhìn Lam cười rồi nói.
\-Tớ muốn đi dạo thay đổi không khí nên nhờ Vĩnh đưa đi.
Lam cười nắm lấy tay cô.
\-Cố lên nhé Vy,tớ thương cậu lắm!
Lam nói rồi ôm chầm lấy Tường Vy khóc như nói hết nỗi buồn trong lòng mình.Lam là một bác sĩ khoa ung bứu nhưng lại không thể giúp bạn mình thoát khỏi căn bệnh ung thư quái ác kia.Mặc dù có thể thay tủy để sống tiếp và Lam cũng đã tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng đến giờ vẫn không có phản hồi nào thì đồng nghĩa với việc bạn cô sẽ rời khỏi thế gian .
\-Cảm ơn cậu,Lam.
\-Thôi cậu đi dạo đi tớ còn có việc phải làm.
Lam nhìn qua Vĩnh.
\-Chăm sóc Tường Vy giúp em nhé.
Anh cười.
\-Ừ!
Bùi Chí Vĩnh đẩy cô vào thang máy,Lam.vẫn đứng ngoài nhìn cô rồi như nhớ ra gì đó Lam lại chạy vào thang máy.Tường Vy ngạc nhiên hỏi.
\-Sao vậy Lam.
\-Để tớ cho cậu thêm chút tươi xinh nào.
Rồi Lam lấy cây son trong túi mình ra tô lên đôi môi nhợt nhạt của Vy.Màu đỏ trên đôi môi làm tươi tắn hẳn khuôn mặt của cô.Lam cười đóng nắp son nói.
\-Đẹp rồi đó.
Lam đi ra khỏi thang máy đi về dãy phòng bệnh để tiếp tục công việc.Vĩnh cũng đẩy cô ra đến khuôn viên bệnh viện.Đúng là khác xa với phòng bệnh ngột ngạt,ở đây thật là thoáng mát,nhìn cây xanh,chim ca hót líu lo cô lại tiếc nuối cuộc đời của mình,cô chưa tận hưởng hết niềm vui của cuộc sống,chưa báo hiếu cho ba mà sắp phải lìa xa cõi đời.Có phải ông trời rất không công bằng với cô không?
Cô không giấu nổi nước mắt mà bật khóc,Bùi Chí Vĩnh nghe tiếng cô kgosc thì liền đi đến trước mặt cô ngồi xuống đưa tay lau nước mắt rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô vỗ về.
\-Em mạnh mẽ lắm.Giờ em cứ khóc cho vơi đi nỗi lòng mình.
Trong tiếng nấc cô nói.
\-Sao ông trời lại đối xử với em như vậy.Cướp mẹ em,giờ lại muốn đưa em đi để lại ba em một mình.Khi mà em đang cảm nhận được tình yêu của mình thì lại bắt em rời xa...
Vĩnh ôm cô im lặng,anh biết tình yêu của cô nói không phải là anh.Tình yêu đó cô đã chờ đợi từ rất lâu mới có được nhưng giờ lại phải chia xa,cô buồn anh biết.Nhưng tình yêu của anh chờ cô,cô có biết không?
\-Hahaa,ôm ấp nhau giữa chốn đông người như này,cô không biết ngại nhỉ?
\-Em tỉnh rồi à.Thấy khỏe hơn chưa?
Cô cười đáp lại.
\-Em khỏe hơn rồi.Xin lỗi đã làm anh thức giấc,nhưng sao anh không ngủ trên giường mà ngồi vậy?Có đau lưng không?
Bùi Chí Vĩnh đứng dậy vươn vai một cái rồi cúi xuống xoa đầu cô.
\-Anh không sao.Chỉ cần bên em là anh không thấy mệt.
\-Anh không...
Cô còn chưa nói xong thì anh liền đưa tay đến trước mặt cô ngăn cản không cho cô nói hết câu.Anh cười rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô nói.
\-Là anh tự nguyện,tự nguyện ở bên em.Xin em đừng nói thêm gì nữa.
Cô cũng hiểu tâm tư của anh dù cho cô không muốn nhưng trước những lời nói của anh cô cũng không thể nói gì thêm đành để cho anh vui.
Một lát sau ba cô đem cháo đến cho cô còn Bùi Chí Vĩnh thì trở về nhà anh.Hai anh chị cũng đều bận công việc đến chiều mới có thể đến với cô.Cô cảm thấy mọi người cứ như vậy đi đừng bỏ bê mọi thứ mà dồn vào chăm sóc cô,dù gì cô sớm muộn cũng chết,cô không muốn vì mình mà anh chị bị gián đoạn công việc ảnh hưởng đến nhiều chuyện khác.
Cô hôm nay trong người bỗng nhiên cảm thấy khỏe hơn,đã có thể ngồi dậy chứ không còn mệt mỏi nằm im như mọi hôm.Miệng cô lại tươi cười lảnh lót nói chuyện như là một người khỏe mạnh.
\-Ba cho con một miếng táo đi!
Thấy ba cô đang gọt táo thì cô muốn ăn vô cùng nên liền xin ba.Động tác ba ngừng lại trố mắt nhìn cô.
\-Ba làm gì nhìn cô dữ vậy!
Ông không nói gì bỏ con dao và trái táo đang gọt dở đứng dậy đi nhanh ra cửa,cô thấy kì lạ liền gọi với theo.
\-Ba..ba đi đâu vậy,ba đang gọt táo cho con mà.
Cô cảm thấy ba thật khó hiểu,gãi đầu nhăn mặt xong quay qua cầm trái táo lên gọt vỏ.Tiếng bước chân vội vã,ba cô kéo ông bác sĩ vào bệnh của cô nói.
\-Bác sĩ ông xem con bé bị gì vậy,sáng nó ăn cháo còn không nổi giờ lại đòi ăn táo.
Vị bác sĩ kia bước đến chỗ cô khám qua khám lại rồi cười.
\-Haha không sao con bé nó muốn ăn thì cứ cho nó ăn,ăn càng nhiều trái cây càng tốt.
Nói xong bác sĩ đi về phòng làm việc ba cô nghe vậy thì liền giành lấy trái táo trên tay cô gọt xong bổ ra đưa cho cô.Miệng tươi cười nói.
\-Con gái ăn đi.Ba sợ con ăn bị gì thôi.Bác sĩ đã nói không sao thì con ăn vô tư đi,ở đây còn nhiều.
Đến trưa Bùi Chí Vĩnh lại đến thay ba.Riết rồi ba muốn ở lại với con gái ông cũng bị tên nhóc thối này đuổi đi.Mặc dù không muốn về nhưng sức ông đã già yếu hơn mấy năm trước nên hay mệt mỏi buồn ngủ đành đi về nghỉ ngơi mà giao con lại cho thanh niên kia.
Cô ăn trưa xong thì ngủ một giấc đến ba giờ chiều mới dậy.Cô thấy Bùi Chí Vĩnh bắt ghế ngồi bên cửa sổ nhìn xa xăm trầm ngâm điều gì đấy.Cô thắc mắc hỏi.
\-Anh đang suy nghĩ gì vậy?
Bùi Chí Vĩnh giật mình điều chỉnh lại tâm trạng xong quay sang nhìn cô cười.
\-Anh nghĩ khi nào thì em chịu làm cô dâu của anh.hihi.
\-Vĩnh!Rồi anh sẽ có một cô dâu xứng đáng với anh mà.Kiếp này em gặp được anh là một điều may mắn đối với em rồi.Cảm ơn anh rất nhiều.
Anh cúi đầu không nói.Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt vì những suy nghĩ của hai người.
\-Em muốn đi dạo anh đưa em đi nhé.
\-Được.
Vĩnh đỡ cô ngồi lên chiếc xe lăn rồi từ từ đẩy đi qua hành lang tiến đến trước thang máy.
\-Hai người đi đâu vậy?
Tiếng Lam từ sau vọng đến,khuôn mặt có vẻ mệt mỏi vì công việc tiến đến chỗ cô.Cô nhìn Lam cười rồi nói.
\-Tớ muốn đi dạo thay đổi không khí nên nhờ Vĩnh đưa đi.
Lam cười nắm lấy tay cô.
\-Cố lên nhé Vy,tớ thương cậu lắm!
Lam nói rồi ôm chầm lấy Tường Vy khóc như nói hết nỗi buồn trong lòng mình.Lam là một bác sĩ khoa ung bứu nhưng lại không thể giúp bạn mình thoát khỏi căn bệnh ung thư quái ác kia.Mặc dù có thể thay tủy để sống tiếp và Lam cũng đã tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng đến giờ vẫn không có phản hồi nào thì đồng nghĩa với việc bạn cô sẽ rời khỏi thế gian .
\-Cảm ơn cậu,Lam.
\-Thôi cậu đi dạo đi tớ còn có việc phải làm.
Lam nhìn qua Vĩnh.
\-Chăm sóc Tường Vy giúp em nhé.
Anh cười.
\-Ừ!
Bùi Chí Vĩnh đẩy cô vào thang máy,Lam.vẫn đứng ngoài nhìn cô rồi như nhớ ra gì đó Lam lại chạy vào thang máy.Tường Vy ngạc nhiên hỏi.
\-Sao vậy Lam.
\-Để tớ cho cậu thêm chút tươi xinh nào.
Rồi Lam lấy cây son trong túi mình ra tô lên đôi môi nhợt nhạt của Vy.Màu đỏ trên đôi môi làm tươi tắn hẳn khuôn mặt của cô.Lam cười đóng nắp son nói.
\-Đẹp rồi đó.
Lam đi ra khỏi thang máy đi về dãy phòng bệnh để tiếp tục công việc.Vĩnh cũng đẩy cô ra đến khuôn viên bệnh viện.Đúng là khác xa với phòng bệnh ngột ngạt,ở đây thật là thoáng mát,nhìn cây xanh,chim ca hót líu lo cô lại tiếc nuối cuộc đời của mình,cô chưa tận hưởng hết niềm vui của cuộc sống,chưa báo hiếu cho ba mà sắp phải lìa xa cõi đời.Có phải ông trời rất không công bằng với cô không?
Cô không giấu nổi nước mắt mà bật khóc,Bùi Chí Vĩnh nghe tiếng cô kgosc thì liền đi đến trước mặt cô ngồi xuống đưa tay lau nước mắt rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô vỗ về.
\-Em mạnh mẽ lắm.Giờ em cứ khóc cho vơi đi nỗi lòng mình.
Trong tiếng nấc cô nói.
\-Sao ông trời lại đối xử với em như vậy.Cướp mẹ em,giờ lại muốn đưa em đi để lại ba em một mình.Khi mà em đang cảm nhận được tình yêu của mình thì lại bắt em rời xa...
Vĩnh ôm cô im lặng,anh biết tình yêu của cô nói không phải là anh.Tình yêu đó cô đã chờ đợi từ rất lâu mới có được nhưng giờ lại phải chia xa,cô buồn anh biết.Nhưng tình yêu của anh chờ cô,cô có biết không?
\-Hahaa,ôm ấp nhau giữa chốn đông người như này,cô không biết ngại nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.