Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 51:

Huỳnh Huỳnh12

04/01/2021

Bùi Chí Vĩnh từ một góc khuất chạy nhanh ra trên mặt không giấu nổi sự sợ hãi,nhanh chóng bế cô lên vừa chạy vào trong bệnh viện vừa gọi cô.

\-Tường Vy cố lên,anh không muốn mất em đâu.

Giọt nước mắt Vĩnh lăn dài trên má,đôi chân dùng hết sức để có thể chạy thật nhanh.Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại Vĩnh bần thần ngồi trên ghế chờ,đôi mắt vô hồn nghĩ lại cảnh cô phun một ngụm máu rồi ngất lịm đi.Vĩnh đan tay lại thầm cầu nguyện.

\-Xin trời đừng mang cô ấy đi.Hãy cứu cô ấy con xin ông mà.

Vương Bá Hy đứng ở một bên Bùi Chí Vĩnh nét mặt cũng vô cùng lo lắng hỏi Bùi Chí Vĩnh.

\-Cô ấy bị sao vậy?

Lúc Vương Bá Hy chuẩn bị bước lên xe rời khỏi bệnh viện,chấm dứt với cô thì liền nghe một người con trai khác gọi tên cô,anh quay lại thấy cô đã ngất đi bên cạnh còn có máu và trên khóe miệng cô còn dính máu.Anh chạy nhanh đến bên cô nhưng người kia đã nhanh hơn mà bế cô chạy vào trong.Anh cũng đành chạy theo sau,nhìn thái độ lo lắng của người kia dành cho cô anh có chút không thoải mái nhưng cũng chẳng thể làm được gì.

Bùi Chí Vĩnh nghe anh hỏi thì nhìn anh với đôi mắt giận dữ,nghiến răng không nói không rằng liền lao đến đấm anh một cái làm khóe miệng anh bật máu.

Anh biết là mình có thể có lỗi với cô làm cô bị thổ huyết nhưng anh không chấp nhận bị Bùi Chí Vĩnh đánh,anh tức giận đưa nắm đấm thẳng đến mặt Bùi Chí Vĩnh.Khác với anh nghĩ Bùi Chí Vĩnh như không có ý định tránh né cú đấm của anh,anh dừng tay khi chỉ còn 5cm là chạm vào mặt Bùi Chí Vĩnh.

Vĩnh nhìn anh cười khẩy một cái rồi nói.

\-Sao không đánh lại tôi đi.

Anh kiềm nén cơn giận nói.

\-Tại sao lại đánh tôi?

\-Tại sao ư?Nếu có thể tôi muốn giết chết anh luôn đấy con người bội bạc!



\-Tôi bội bạc?(Hừ) Các người có quyền nói câu đó với tôi sao?Xem xem cô ta đã lừa dối tôi những gì.Rõ ràng là người yêu anh mà đã lừa dối chấp nhận ngủ với tôi.

\-Anh nói gì...ngủ..ngủ với anh?

\-Đúng.Anh nhìn rõ cô ta rồi chứ gì?

\-Hahaa..Vương Bá Hy?

Vương Bá Hy chưa kịp đáp lời thì Bùi Chí Vĩnh đã nói.

\-Cô ấy thật ngốc,tôi đã yêu cô ấy nhiều năm như vậy,tình cảm của tôi đối với cô ấy còn tốt hơn anh gấp trăm lần.Nhưng,chưa một lần nào cô ấy chấp nhận lời yêu của tôi.Vì ai?Vì anh đấy!

Anh vẫn im lặng,mặt trầm ngâm chờ Bùi Chí Vĩnh nói tiếp.

\-Tôi chăm sóc cô ấy mấy năm trời cũng không bằng một ánh mắt thoáng qua của anh.Cô ấy là yêu anh,yêu anh nên mới trao cả đời con gái của mình cho anh vậy mà anh làm gì?Anh sỉ nhục cô ấy.Anh biết cô ấy bị gì không?

Bùi Chí Vĩnh như không kìm nén được cảm xúc mà gào lên trong nước mắt.

\-Cô ấy bị ung thư máu đấy anh biết không?Cô ấy sắp chết rồi,sắp không còn có mặt trên cõi đời này nữa anh biết không?

"Sắp chết","Không còn có mặt trren cõi đời này"??? Anh ngơ ngác như không tin vào tai mình.

\-Tôi không tin,lúc nãy cô ấy còn tươi tắn như vậy?Không,không thể nào!Tôi không tin.

.....



Hai tiếng trôi qua,trên ghế chờ trước phòng cấp cứu gia đình cô đã có mặt khuôn mặt ai cũng lo lắng,nước mắt đã khô trên má chứng tỏ họ đã khóc rất nhiều.Hai người thanh niên kia vẫn im lặng hơi thở nặng nề như trên ngực đang đè hòn đá lên.

Đèn tắt,cánh cửa mở ra mọi người lao đến,ba cô hỏi

\-Bác sĩ con tôi sao rồi.?

Vị bác sĩ im tháo khẩu trang thở dài mọit cái xong thì nói.

\-Cả nhà chuẩn bị hậu sự,có thể sẽ không qua khỏi đêm nay.Vào với bệnh nhân làn cuối đi.

\-Trời ơi con tôi.

Ba cô la lên xong thì ngất đi.Mọi người liền đưa ông ấy đi ở lại chỉ còn anh với Bùi Chí Vĩnh.Cả hai đẩy cửa bước vào trong.Bên cạnh cô là Lam đang nắm tay cô đôi mắt đỏ hoe.Thấy hai người kia vào cô đứng lên cúi chào rồi đi ra ngoài.

Sau một lúc thì Bùi Chí Vĩnh cũng đi ra ngoài chỉ còn lại Vương Bá Hy.Lúc này anh chỉ nhìn cô,tay anh đưa lên môi cô lau lớp son kia.Giọt nước mắt anh rơi,lần đầu tiên anh khóc cho một người con gái.Thì ra là cô không hề tươi tắn,thì ra là cô luôn mạnh mẽ trước mặt anh.

\-Vy,anh có lỗi với em.Là do anh do anh tất cả,là anh không tin em.Là do anh làm em tức giận.Tường Vy em tỉnh lại đi nhìn anh đi.Anh xin em đấy,anh muốn nhìn em cười,nhìn em đỏ mặt thẹn tùng khi nhìn anh.Tường Vy...anh yêu em.Anh làm chó cũng được,chỉ cần em tỉnh lại anh sẽ là con chó của em cả đời.

\-Em tỉnh lại đi,Tường Vy em mạnh mẽ lắm mà.Anh sẽ tìm người ghép tủy cho em,em sẽ được sống,sẽ làm vợ của anh.Anh sẽ không để em phải khóc nữa đâu.Anh sẽ bù đắp lại những gì em đã gây ra cho em.

\-Tường Vy,không phải em yêu anh lắm sao?Em yêu anh thì đừng bỏ anh đi mà.Anh xin em đó.

Trên khóe mi của người con gái đang nằm kia có giọt nước mắt lăn dài.

"Títtttttt"

Một tiếng tít dài kết thúc mọi chuyện,kết thúc mọi khổ đau.Lời cầu xin cũng chỉ là vô ích nếu không biết quý trọng những gì đã có.Khi mất đi thì hối tiếc cũng muộn màng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook