Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 8:

Huỳnh Huỳnh12

04/01/2021

Thôi được ông anh này đã muốn chăm sóc thì cô để cho chăm sóc vậy.Cô đã ở viện 1 tuần hơn rồi theo lịch thì chỉ tuần vỏn vẹn một tuần nữa thì sẽ phải thi học kì rồi,không biết có kịp ra viện để ôn thi không?Cô cười khổ nghĩ trong đầu chả nhẽ phải học lại một năm lớp 10 nữa sao!Oh my god!Không thể học lại một năm chắc cô chết tại chỗ mất,đối với chuyện học hành cô đã rất cố gắng khó khăn lắm mới được vượt qua các bài kiểm tra lằng nhằng kia bây giờ mà học lại thì...chết mết thôi.Cô liền gọi anh ba của cô lại.

\-Anh ba ơi!

\-Anh đây sao em gái.

Anh cô vừa ra ngồi gọi điện thoại với ai đó nghe cô gọi thì liền tạm biệt người kia rồi đi vào.

\-Anh đưa em đến chỗ bác sĩ đi em có việc muốn hỏi?

\-Chuyện gì vậy?

\-Đến đó rồi sẽ biết.

Anh ba cô dẫn cô đi bộ đến chỗ bác sĩ điều trị cho cô.Vừa thấy cô bác sĩ trẻ ấy liền nở một nụ cười rạng rỡ.

\-Chào cô bé!Em đến đây có chuyện gì vậy?

\-Dạ em muốn hỏi bác sĩ là xương em đã đi lại ổn rồi đúng không.

\-Ừm.

\-Vậy em đi học lại đường rồi chứ?

\-Không được.

Bác sĩ chưa kịp nói anh ba cô đã chen mồm vào trước.Câu nói,ánh mắt vô cùng kiên định.

\-Em còn chưa khỏe không được đi học lại,không có anh rồi ai chăm em,rồi nhỡ bị gì thì sao.

\-Anh im lặng nghe bác sĩ nói trước đã.Anh là luật sư mà chứ đâu phải bác sĩ.

\-Bác sĩ anh nói đi.

\-Ừm...không hẳn anh em nói đâu.

\-Đó thấy chưa.



Cô vừa nghe câu nói của bác sĩ liền ngẩng mặt lên chế giễu anh ba,còn anh bác sĩ thì vẫn nhìn cô rồi nói.

\-Nếu em muốn đi học cũng được thôi nhưng em không được vận động mạnh,mang vác,làm công việc nặng nhọc nếu không hậu sẽ sẽ khó lường.

\-Như này em làm được.Bác sĩ cho em ra viện nhé.

\-Em nên hỏi ý kiến gia đình rồi anh sẽ cho em đi.

Có lẽ như bác sĩ đã quan sát được nét mặt không vui không muốn của anh trai cô nên anh cũng không đưa ra quyết định được,nếu xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm đương nhiên là của anh thôi thì đưa về cho gia đình tự giải quyết tốt hơn.

Buổi chiều hôm ấy,cả nhà 5 người đều một ánh mắt hướng về cô.

\-Mọi người đừng nhìn con nữa,con đã quyết định xuất viện đi học rồi..

\-Anh không đồng ý.

Anh hai là người đầu tiên lên tiếng,tiếp sau đó là anh ba và ba mẹ cô.Họ lo cho cô một phần là sức khỏe cô chưa ổn định,phần nữa là sợ lại bị đánh.Gia đình cô nhất quyết ngăn căn không cho cô xuất viện đi học.

\-Ba mẹ à!Anh hai!Anh ba! Con cầu xin mọi người mà.Chỉ còn một tuần nữa là con thi học kì rồi,công sức một năm nay chẳng lẽ giờ bỏ hết sao.Con đã rất cố gắng trong một năm học giờ mà phải đi học lại từ đầu con...con..con xấu hổ với bạn bè,chả lẽ lên học chung với mấy đứa mà lúc trước mình gọi nó là em giờ cậu tớ hả?Con không chịu đâu huhu.

\-Thôi được rồi con gái không khóc nữa mà.

Ba cô nghe cô khóc lóc kể lể một tràng dài thì không chịu được ngồi xuống giường ôm con gái an ủi.

\-Ba sẽ cho con đi học.

\-Ba nói thật chứ?

Cô tròn xoe đôi mắt nhìn ba,ba đang đồng ý cho cô,lúc nãy ba cũng phản đối kịch liệt lắm nhưng giờ cũng đã thay đổi ý kiến rồi.Cái miệng chúm chím ra sức nhõng nhẽo với ba.

\-Ba con biết là ba thương con hiểu con nhất mà.Con yêu ba nhất.

\-Nhưng mà ba...

Anh ba định nói gì đó nhưng ba liền đưa tay lên ý bảo" đừng nói nữa ta quyết định rồi".Cô cũng nhìn hai anh với khuôn mặt đắc thắng,ngông nghênh khiến anh cô muốn cốc vào đầu cô một cái nhưng không thể vì có ba bênh rồi.



\-Nhưng ba có một điều kiện cho con đó con gái ạ.

\-Điều ..điều kiện gì vậy ba?Ba không phải lật kèo đó chứ?

\-Ba đã hứa là ba không lật kèo mà.

\-Nhưng nhưng điều kiện.

\-Điều kiện là anh ba con sẽ đưa con đến trường nhằm mục đích bảo vệ con trước bọn xấu xa kia.

\-Thái Bình con đồng ý không?

\-Dạ ba.

Anh ba cô gật đầu đồng ý trước câu hỏi của ba,mặc dù anh biết đến trường sẽ có chút rắc rối nhưng thôi vì cô em gái bé nhỏ thân yêu vậy.

\-Tường Vy?

\-Dạ ba.

\-Anh ba theo bảo vệ con con phải nghe lời anh ba đấy biết không!

\-Dạ con biết mà ba.

Giọng cô rất vui rất hào hứng,như vậy mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi ổn thỏa.

Nhưng nãy giờ cô vẫn thấy anh hai lặng im không góp một câu nói nào,cô liền với gọi anh hai.

\-Anh hai,sao nãy giờ anh im lặng vậy?

\-Thì anh biết nói gì giờ!Mọi người con về trước ạ.

Thái độ đó của anh hai khiến mọi người cảm thấy rất lạ,mọi ngày anh đây như thế,nhưng nãy giờ đưa ra ý kiến anh lại nói ba chữ "Không đồng ý." rồi cũng im lặng nghe anh với ba và ba nói.Có lẽ trong lòng anh có nỗi lòng mà không muốn chia sẽ không muốn ai biết chăng.

\_\_\_\_\_\_

Thái Mẫn một tay đút túi quần một tay kẹp điếu thuốc hít một hơi thì nhả làn khói trắng ra.Trong anh đang rất lo,anh không có ý kiến trong cuộc nói chuyện vừa rồi vì sợ phật lòng em gái nhưng đúng như Thái Bình nói,ngôi trường đó giờ là một nơi rất nguy hiểm.Anh trước kia là học sinh của trường ấy,thành tích dạy và học của trường rất tốt,giáo viên thân thiện học sinh tích cực có điều học phí hơi đắt lúc trước ba mẹ đã rất cực để cho anh ăn học ở trường,giờ anh đã làm ra tiền nên muốn cho cô em gái vào một ngôi trường tốt mà đã đăng kí cho cô học nơi này nhưng không ngờ nó thay đổi như vậy hại em gái anh phải chịu đau anh nhất định không bỏ qua chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook