Chúng Ta Có Thuộc Về Nhau

Chương 7: Gặp lại

phong linh

28/12/2023

Thả cô xuống trước nhà hàng, anh vén sợi tóc mai lòa xòa vào mắt cô dịu dàng bảo:

- Đợi anh 1 chút, anh đi gửi xe rồi chúng mình cùng vào.

Cô đứng chờ anh trước cửa quán, ngước nhìn lên cây hoàng yến nở hoa vàng, những cánh hoa rơi cuốn theo gió lướt nhẹ trước mặt. Bất chợt 1 đám phụ nữ Pháp nói cười vui vẻ đi vào nhà hàng. 1 trong số đó va phải cô khiến cô loạng choạng.

Vô cùng ngang ngược, cô ta quắc mắt lên với cô:

- Đi không nhìn đường hả?

Thật nực cười, cô thì đứng yên 1 chỗ, người va phải cô là cô ta chứ. Cô đang tính cự lại thì bỗng dưng cô ta mặt tái mét, lấm lét nhìn về phía sau cô.

Quay lại, cô thấy anh mặt mũi hầm hầm, sát khí đằng đằng đang hướng ánh mắt như thiêu như đốt vào người phụ nữ cùng chủng tộc với mình. Ghê thật, chỉ với 1 cái nhìn thôi mà anh khiến người ta sợ rúm lại như vậy được.

Vòng tay ôm chặt cô vào lòng, anh nói, gằn từng tiếng:

- Xin lỗi ngay!

Cô gái kia mở miệng định cự cãi gì đấy rồi chẳng hiểu sao lại lí nhí xin lỗi cô.

- Sao lời xin lỗi của cô chẳng có chút thành ý nào hết vậy? - Anh hỏi giọng gay gắt.

- Thôi mà, như thế được rồi anh! - Cô nói, nắm lấy tay anh lắc lắc.

Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, lòng anh dịu lại, nỗi bực tức nãy giờ dần qua đi.

- Mình vào ăn kẻo muộn, em đói lắm chưa? - Anh hỏi với giọng cưng chiều, vòng tay qua eo cô kéo vào người mình. Anh đưa cô tới bàn đi lướt qua cô gái đã gây sự với cô như thể cô ta không hề tồn tại.

Không chỉ kẻ gây chuyện với cô cùng đám bạn mà các thực khách trong quán, chủ yếu là người Pháp đều khá sửng sốt với thái độ gay gắt của anh. Và ai nấy đều mở to mắt hóng chuyện hay.

Ngồi xuống ghế cô ngắm nhìn gương mặt anh vẫn còn đỏ lên vì bực bội bởi chuyện lúc nãy, cô bật cười. Thẳng thắn mà nói ai bị bắt nạt được bênh vực lại chẳng thấy dễ chịu kia chứ. Nhìn cô đầy yêu thương anh dặn dò:



- Lần sau em không cần phải nhường nhịn như vậy, dù đúng dù sai cứ mắng xối xả kẻ gây sự với em rồi gọi anh đến giải quyết, nghe không?

- Dạ!

Ngồi ở phía bên này quán Gabriel chứng kiến tất cả mọi việc 1 cách ngạc nhiên xen lẫn thú vị. Anh ta đã tìm cô suốt mà không gặp, cô biến mất cứ như làn khói. Cô thật sự rất nổi bật vậy nhưng anh ta không lần nổi ra tung tích của cô, như mò kim đáy bể.

Đúng cái lúc Gabriel tưởng phải bỏ cuộc rồi thì cô xuất hiện, đi cùng Alex de laTour. Chuyện đính hôn giữa Alex và Camille du Clos Masure đã đủ rùm beng rồi, chuyện anh ta hủy hôn ngay trước ngày cưới còn rùm beng hơn.

Đột ngột Alex biến mất tăm chả thấy đâu nữa, cứ ngỡ quay về Pháp rồi ai dè lại vào đây. Mọi người đoán già đoán non nguyên nhân đằng sau những hành động kì quặc của Alex là gì.

Ý kiến rằng 2 gia tộc de laTour và du Clos Masure lúc đầu muốn bắt tay nhau sau đó lại nảy sinh mâu thuẫn gần như áp đảo ý kiến Alex có nhân tình, đã bao giờ thấy anh ta có cô gái nào bên cạnh đâu.

Vậy mà bất ngờ chưa, ý kiến số đông sai toét. Alex có nhân tình và đó là cô. Trong lòng Gabriel đủ thứ cảm xúc lẫn lộn. Vui mừng vì đã tìm lại được cô, ganh tỵ vì Alex là người yêu cô và chút phấn khích khi phát hiện ra bí mật lớn của Alex.

Cái gã de laTour này thật biết nhìn người kiếm được cô nhân tình tuyệt vời đến vậy. Vừa xinh đẹp tuyệt trần tính cách lại rất thú vị, không nhạt nhẽo.

●□●□●

"Đùa mình à?" nhìn tờ hợp đồng mà cô không tin nổi. Từng này bánh có làm cả năm chứ 1 tuần sao xong nổi? Giao cho khách sạn, thằng điên nào làm chủ khách sạn thế?

Vừa nghĩ đến là "thằng điên" xuất hiện ngay, cười toe toét, Gabriel. Cô xông tới, vẩy vẩy tờ hợp đồng trước mặt anh ta:

- Anh có bị nhầm lẫn gì không, từng này bánh ai làm xong cho anh trong vòng 1 tuần được?

Anh ta nhún vai:

- Mình cô làm đâu?

Cô tức muốn xịt khói lỗ tai. Cái lũ chủ nhân ông tư sản hút máu người này muốn đòi hỏi gì thì đòi hỏi mặc kệ người làm thuê tự xoay sở kiểu gì thì xoay sở.

Cô còn đang định giảm bớt việc ở quán để có thêm thời gian ở cạnh anh không ngờ lại dính ngay quả bom này, có làm xuyên đêm suốt tuần cũng chưa chắc đã xong.

"Hay mình nghỉ việc luôn?" cô nghĩ rồi bước qua Gabriel ra ngoài gặp chị chủ tiệm. Gabriel thong thả ngồi xuống 1 chiếc ghế trống chờ cô quay lại mắt lơ đãng ngó quanh.



Phòng làm bánh này hơi bé cũng thiếu tiện nghi, có lẽ anh ta nên đầu tư vào 1 chút, cô phải có điều kiện tốt nhất để làm việc.

Đúng như Gabriel dự đoán lát sau cô quay vào tất bật chuẩn bị bắt tay vào việc.

Thời gian đầu khi cô mới chân ướt chân ráo vào Sài Gòn khó khăn đủ bề, chị chủ đã giúp đỡ cô rất nhiều, giờ cô không thể nói bỏ là bỏ việc ngay được, đành phải cố thôi.

Gabriel ngồi ngắm cô quên cả những gì đang diễn ra xung quanh. Cô đẹp thật. Mối quan hệ giữa cô và Alex là gì? Cô là nhân tình của Alex sao, hình như là vậy, nhìn cái màn tình tứ ngọt ngào của 2 người hôm trước trong quán ăn ai lại không nghĩ thế.

Tuy nhiên có nhân tình nào lại phải làm lụng vất vả như cô thế này không? Gia tộc de laTour ai chẳng biết về sự giàu sang của họ? Hay vì từ hôn để ở bên cô nên Alex đã mất tất cả? Nếu vậy cô đang phải làm việc cật lực để nuôi cả 2 người?

Điều đó có nghĩa là cô yêu Alex thật lòng? 1 nỗi ghen tỵ bùng lên trong lòng Gabriel, ai không muốn có hồng nhan tri kỉ sẵn sàng chia ngọt xẻ bùi, chấp nhận ở bên cạnh mình dù mình tay trắng chứ.

Nhưng sao cô lại chọn công việc này? Với khả năng tiếng Pháp của cô cô có thể dễ dàng xin được công việc văn phòng nào đấy an nhàn lương cao, lại nhận được sự tôn trọng xứng đáng.

Và cả gã dở hơi Alex, sao nỡ để người con gái mình yêu phải vất vả đến vậy? Làm thằng đàn ông lại chẳng lo nổi cho người phụ nữ của mình, đúng thật là kém cỏi. Chẳng lẽ Alex bị nhà de laTour phong tỏa đến cái mức không còn 1 xu dính túi thật sao?

Đáng lẽ ra giàu như Alex phải mua cả chục cửa hàng bánh ngọt cho cô làm chủ chứ sao nỡ để cô phải đi làm công thế này?

Ngày nào Gabriel cũng tới, vác ghế ra ngồi lù lù 1 đống giữa phòng mà cô cũng không có lý do gì để đuổi anh ta đi nên đành phớt lờ sự tồn tại của anh ta.

Gabriel rất dẻo mỏ, anh ta mà đã cất lời thì y như rằng đám đồng nghiệp của cô bu lấy xung quanh. Khác hẳn với Alex, anh rất kiệm lời, dù anh rất yêu cô, càng ngày cô càng nhận thấy rõ điều ấy nhưng anh chỉ thể hiện bằng sự quan tâm săn sóc cô không bằng lời nói.

Với cái vẻ đẹp trai lãng tử của anh mà cộng thêm cái miệng trơn như bôi mỡ của Gabriel nữa thì chắc không đến lượt cô rồi, kể cũng may.

Alex đến quán để đón Diệu Hương thì ngạc nhiên thấy 1 gã đàn ông ngồi chễm chệ giữa phòng làm bánh. Vẻ bảnh chọe của anh ta chẳng ăn nhập chút nào với xung quanh.

Chẳng biết gã là ai nhưng để đề phòng anh cứ phải xác lập chủ quyền cái đã. Nghĩ là làm, anh tiến tới ôm chặt cô vào lòng. Cô hơi khựng lại, đờ người ra 1 chút rồi ngoan ngoãn ở yên trong vòng tay anh. Anh thở phào nhẹ nhõm, bị cô đẩy ra thì ngượng chín mặt mất.

Đến hết giờ làm, đan những ngón tay mình vào tay anh cô cùng anh đi về. Ngạc nhiên vì sự dạn dĩ bất thường của cô, cô thường rất ngại ngùng khi thể hiện tình cảm ở chốn đông người, anh quay lại cau mày nhìn Gabriel.

Sự thay đổi hành vi đột ngột của cô chắc chắn có liên quan đến hắn ta. Mối quan hệ giữa 2 người này là thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Có Thuộc Về Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook