Chúng Ta Có Thuộc Về Nhau

Chương 2: Khởi đầu mới

phong linh

28/12/2023

Cô vào Sài Gòn đã được 1 tháng, mọi việc khá thuận lợi.

Cô thuê trọ trong 1 căn nhà nhỏ 2 phòng có cả sân trước sân sau, giá phải chăng, không cần trả tiền trước cũng không cần tiền đặt cọc. Ở thời của cô thì đừng hòng nhé, không đặt cọc tiền á, chẳng ai cho thuê nhà hết.

Cô xin được việc ở 1 tiệm bánh ngọt. Công việc của cô không phải là làm bánh mà là trang trí bánh, dùng kem tạo hình bên ngoài bánh gatô, hình hoa lá hay những cảnh trong truyện cổ tích. Sản phẩm làm ra đương nhiên thuộc dạng độc lạ do đó luôn cháy hàng vì vậy cô có được thu nhập kha khá.

Cô còn làm cả nến thơm, nhiên liệu dễ tìm, làm cũng dễ mà ở đây người ta chưa làm thứ này nên sản phẩm độc quyền của cô rất được ưa chuộng.

Thật lòng mà nói cô rất thích cuộc đời mới của cô, được làm những việc mình muốn không có nỗi ám ảnh nhất định phải thành công không được phép thất bại như hồi còn ở nhà, tự do tự tại. Vì vậy đôi khi cô đã nghĩ sống luôn ở đây cũng tốt.

Đấy chẳng qua là cô tự lừa dối bản thân chứ nỗi bất an vẫn thường trực trong cô, giống như có 1 chiếc thòng lọng vô hình treo trên đầu chỉ chực chờ tròng vào cổ cô.

Sai 1 li đi 1 dặm, cô biết chuyện điên rồ cô gây ra hôm đó thật không dễ để được bỏ qua. Mà anh là ai chứ, anh làm nghề cảnh sát, cảnh sát ở thời này, những gì cô biết được về bọn họ qua phim ảnh, sách báo làm cô chết khiếp.

Những việc khó hiểu cô đã làm cô vẫn chưa nghĩ ra nổi lời biện minh hợp lí để biết đâu chẳng may chạm mặt anh còn thanh minh. Lời giải thích nghe phải lọt tai chứ không lôi thôi cô bị tống vào tù mất. Nhừng biết nói gì đây?

Cô chỉ thầm mong anh lấy vợ rồi thì cái bí mật giữa anh và cô chính anh sẽ cố vùi sâu chôn chặt và như thế anh sẽ phải tránh xa cô nhất có thể không thì cô sẽ uy hiếp ngược anh: "Tôi sẽ nói với vợ anh rằng anh ngủ với người phụ nữ khác ngay trước ngày cưới!" Đúng vậy, cứ làm thế đi, cô sẽ phải là người nắm đằng chuôi!

Có 1 giấc mơ cứ lặp đi lặp lại suốt làm anh khó chịu. Anh mơ thấy cô, mơ thấy những gì 2 người đã có với nhau buổi chiều hôm ấy. Những giấc mơ sống động như thật như chẳng phải mơ làm đôi khi tỉnh giấc anh quơ tay sang bên cạnh tìm xem cô có đó không.

Những giấc mơ làm anh phát cáu nhưng đồng thời cũng khiến anh cứ mong mau chóng hết ngày, mong đêm đến cho thật nhanh.

Việc anh hủy hôn ngay sát ngày cưới mang tới 1 cú sốc lớn cho gia đình anh cũng như gia đình Camille thậm chí gây xôn xao trong cộng đồng Pháp kiều.

Anh hiểu quyết định của mình sẽ gây nên những hệ lụy không nhỏ nhưng biết làm sao, anh không thể cưới Camille khi trong đầu lúc nào cũng ngập tràn hình bóng cô. Anh chẳng thể nào ôm ấp bất kì người con gái nào khác ngoài cô, đấy là điều chắc chắn.

Anh âm thầm tìm kiếm tung tích của cô, không thể làm rùm beng lên lỡ có ai ghét lại hãm hại cô hoặc đổ lỗi cho cô về việc anh từ hôn thì sao?

Anh nhớ cô đến quay quắt. Đôi khi có ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh rằng cô là gián điệp, anh phủ nhận nó 1 cách kiên quyết nhưng có những lúc anh lại nghĩ: "Làm gián điệp thì đã làm sao, mình là cảnh sát kia mà, mình sẽ che giấu giúp cho cô ấy."



Mấy hôm rồi cô cứ thấy bất an, như thể có ai đó nấp ở 1 góc khuất nào đó rình mò quan sát cô. Và rồi nỗi lo lắng của cô hiện hữu.

Cô về nhà lúc chập tối. Hôm nay là 1 ngày cực kì bận rộn, khách đông nườm nượp nên đến khi hết hàng vào lần thứ n chị chủ quyết định cho nhân viên nghỉ sớm.

Đang lui cui mở khóa cổng cô có cảm giác ai đấy đang đứng phía sau. Vừa định quay lại thì đã có người áp sát cô, mùi đàn ông quen thuộc ập vào mũi. Mùi của anh.

- Chào!

Anh buông 1 tiếng gọn lỏn, giọng lạnh tanh, mặt gí vào bên tai phải của cô thổi vào đấy 1 luồng hơi làm cô rùng mình. Cô run bắn người, lập cập mãi mới mở được khóa. Anh đi theo cô vào nhà làm cô có cảm giác mình là phạm nhân đang bị áp giải.

Vừa bước qua ngưỡng cửa anh đẩy cô ép sát vào tường người đè lên người cô. Cô sợ đến cái mức tưởng như máu trong người đã đông đặc lại, không dám giãy dụa, không dám chống cự kể cả thở mạnh cũng không.

- Nói tôi nghe xem chuyện hôm ấy là thế nào. Sao em lại ngủ với tôi? Mục đích của em là gì, cô gián điệp?

Cô giãy nảy lên:

- Không phải! Em tuyệt đối không phải là gián điệp! Và em có thể lấy mạng mình ra mà thề, em không làm việc gì gây tổn hại cho anh hết!

- Cái đó về đồn rồi nói có cách để kiểm tra, dễ thôi mà. Nhưng trước tiên giấy tờ tùy thân của em đâu? - Anh nói nghe được cả mùi nguy hiểm đang toát ra.

Cô ngập ngừng:

- Em làm mất rồi.

Anh nhếch mép cười mỉa mai:

- Ô, tiện ghê chưa! Mà thôi, không cần nói nhiều, đến đồn, nhanh nào!

Dù trời đã nhá nhem tối nhưng anh vẫn đọc được nỗi sợ hãi ánh lên trong mắt cô. Cô thì thào van vỉ:

- Làm ơn tha cho em, cầu xin anh! Anh cũng biết em không phải là gián điệp mà, xin anh đấy!



Anh đứng ngắm gương mặt thanh tú của cô. Anh đã nhớ khuôn mặt này biết bao nhiêu, đã luôn lo sợ có thể sẽ chẳng được nhìn thấy vẻ mặt khả ái của cô thêm lần nào nữa. Đưa 2 tay lên ôm lấy khuôn mặt cô, anh nói:

- Tôi nhớ em! Tôi đã rất nhớ em!

Đứng đờ người ra cô nhìn anh trân trối cố gắng đoán thử xem anh thật sự nghĩ gì, có bao nhiêu phần trăm chân thật trong câu nói của anh. Tới khi anh đưa tay lên miết nhẹ đôi môi cô cô mới giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Truyện Đoản Văn

Cố gắng đẩy anh ra xa cô nói đầy vẻ khinh thường:

- Chẳng phải anh lấy vợ rồi sao, còn muốn giở trò gì thế? Định nuôi nhân tình à? Tôi ghét nhất cái loại đàn ông ngoại tình như anh.

Vẫn chặn cô lại không cho cô chạy đi đâu cả, anh cười to, nói đầy giễu cợt:

- Đàn ông ngoại tình thì ghét nhưng ngay trước đám cưới của người ta thì đi ngủ với chú rể. Hay đấy!

Cô cứng họng không thể đáp trả. Đúng như vậy, tự cô biến mình thành kẻ thứ 3 đang yên đang lành đi nhảy dù vào mối quan hệ của người ta giờ còn cao giọng chê bai ai. Cô thật đúng là kẻ đạo đức giả mà.

Thích thú ngắm vẻ lúng túng hiện rõ trên khuôn mặt cô, anh tiếp:

- Tôi hủy hôn rồi. Em nghĩ tôi đã có vợ mà vẫn chạy vào đây tìm em hay sao? Không tin thì em cứ tự kiểm tra đi, chuyện của tôi khá là nổi tiếng đấy!

Cô hoang mang nhìn anh mắt mở to hết cỡ. Hủy hôn? Vậy anh hủy hôn là vì cô à, thế có phải anh yêu cô không? Điên rồ, điên rồ, cô đang nghĩ cái gì trong đầu vậy. Chỉ có 1 khả năng thôi, vị hôn thê của anh biết chuyện nên đã từ hôn.

Cô đích thị đã đóng vai 1 kẻ xấu rồi, làm sao đây, cô tuyệt đối không muốn là nhân vật phản diện đâu. Nhưng liệu cô có nên tin lời anh không, nhỡ anh đang nói dối để lừa cô thì sao?

Hơn 1 tháng trước cô đã mắc sai lầm điên rồ nhất trong cuộc đời mình khi ngủ với anh. Giờ cô lại tiếp tục mắc sai lầm hay sao? Nghe anh dỗ ngon dỗ ngọt bằng những lời đường mật rồi ngả vào vòng tay anh, đến 1 ngày kia phát hiện ra anh đã có vợ thì biết làm thế nào?

Anh định lừa phỉnh cô à, cô không có ngu nhé. À thì cũng ngu nhưng ngu vừa mức không ngu quá, cô chẳng dễ vào tròng đến vậy đâu.

Thấy cô đứng yên lặng anh nghĩ cô chắc đã xiêu lòng nên tiến tới định ôm cô. Bất ngờ cô lên gối rồi bỏ mặc anh nhăn nhó vì đau cô chạy biến đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Có Thuộc Về Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook