Chúng Ta Có Thuộc Về Nhau

Chương 4: Sống tạm

phong linh

28/12/2023

Thật ra từ khi bước chân vào nhà cô đã bình tâm trở lại. Tuy nhiên cô vẫn giữ trạng thái bất động là vì không muốn phản ứng và cô còn bận căng đầu ra suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.

Đôi khi cô liếc nhìn người đàn ông đang ân cần chăm sóc cho mình lòng hoang mang khôn tả. Cái con người rất đỗi dịu dàng này cũng chính là kẻ đang tâm đẩy cô vào miệng lũ sói đói, 1 kẻ mang cả phần nóng và lạnh trong người mà rồi từ đây cô sẽ luôn phải nhìn sắc mặt anh ta để biết lựa cách cư xử nhưng tại sao cô lại không hề căm ghét anh ta?

Đáng lẽ ra cô phải ôm 1 nỗi oán hận vô biên rồi cố nhảy lên ăn thua đủ, cào cho rách cái mặt điển trai kia ra, mặc cho mọi chuyện đến đâu thì đến.

Thế nhưng rút cuộc cô lại ngồi ỳ ra đây chẳng làm gì lòng cũng không có chút gì là muốn trách móc chỉ thấy mệt mỏi vô cùng như vừa phải chạy việt dã cả ngày dài.

Trời tối dần làm cho nỗi sợ cũng lớn dần lên trong cô. Lúc anh ra ngoài mua đồ ăn ý nghĩ hiện lên đầu tiên và bám riết lấy trí não cô là bỏ trốn. Cô đã phải kiềm chế lắm mới không thực hiện ý tưởng điên rồ đó.

Không nên thử thách sự kiên nhẫn của 1 kẻ đáng sợ như anh, cô biết rõ nếu giờ mình bỏ trốn mà bị bắt lại thì mình còn phải chịu tình cảnh thảm thương đến thế nào. Có lẽ chính vì vậy cô lại càng muốn bỏ trốn.

Mấy kẻ xuyên không có quay trở về được không nhỉ, hay đều phải dành nốt phần đời còn lại của mình ở nơi xa lạ, vĩnh viễn cách xa người thân và họ hàng? Vừa nghĩ cô vừa cầm con dao gọt hoa quả trên tay xoay ngang xoay dọc.

Anh cầm đống đồ ăn vừa mua được đứng sững nơi ngưỡng cửa nhìn cô mặt tái đi. Vội vàng đặt thức ăn lên bàn anh bước tới giật con dao khỏi tay cô hỏi với giọng hoảng hốt:

- Em đang định làm chuyện ngu ngốc gì thế hả?

Cô giật nảy mình khi nghe anh hỏi, đang mải nghĩ anh về rồi cô cũng chẳng nhận ra. Cô lắp bắp sợ hãi:

- Không.. không ạ!

Giờ cô phải cố tỏ ra ngoan ngoãn tránh chọc giận người đàn ông này, cô chẳng biết anh sẽ làm những gì để dằn mặt cô. Nhìn cô run lên vì sợ anh có cảm giác như vừa bị con dao cô cầm trên tay khi nãy đâm mạnh vào tim. Anh không muốn người con gái mà anh yêu khiếp sợ anh đến như thế.

Lấy giọng dịu dàng nhất có thể anh nói với cô:

- Có đồ ăn rồi mình ăn thôi em.

Anh ngồi ngắm cô quên cả ăn. Đúng là mặt hoa da phấn, 1 vẻ đẹp thuần khiết như bông hoa sen trắng nở giữa đầm lầy. Nhớ tới chuyện cô cầm con dao khi nãy anh thoáng cau mày. Lỡ mà cô ngốc này nghĩ dại thì phiền lắm đây. Có phải cô đã có ý định tự tử không? Anh không muốn mất cô, mất theo cách ấy lại càng không.

Giờ là lúc anh phải nhẹ nhàng dịu dàng dùng lời ngọt ngào để dỗ dành cô nhưng làm thế nào nhỉ? Anh đã yêu ai bao giờ đâu mà biết cách.



Hơn nữa ngay lúc này anh chỉ muốn ôm cô vào lòng vùi đầu vào ngực cô kiếm tìm mùi hương ngọt ngào của cơ thể cô. Vì không muốn dọa cô sợ thêm nữa nên anh mới kiềm chế lại.

Cô biết anh đang ngồi bên kia bàn nhìn cô si mê ngây dại. Cô không dám ngẩng lên sợ va vào ánh mắt anh nên cắm mặt vào bát ăn như kẻ chết đói dù chẳng muốn ăn chút nào.

Sau chuyện xảy ra trong nhà lao nói thật cô vẫn còn chưa hoàn hồn, giờ mà phải ân ái với anh chắc cô chết mất. Nhưng nếu anh đòi hỏi cô nào dám chối từ.

Ăn xong anh đứng ra dọn đống bát đĩa bẩn nhưng không yên tâm để cô 1 mình nên lôi cô theo cùng. Nhìn đống bát đĩa anh quăng đại vào 1 góc mà cô bực mình chỉ muốn xông ra rửa rồi cất lên chạn bát. Cô đã tập được thói quen sạch sẽ ngăn nắp từ dạo đi du học. Nhưng vì chuyện cỏn con như vậy cũng làm mếch lòng anh sao, cô chẳng dại. Đành chịu vậy thôi.

Cuối cũng cũng đến lúc phải đi ngủ. Nhà thậm chí không có giường chỉ có tấm gỗ 1m2 kê dưới sàn. Cô đã định bụng khi nào có đủ tiền sẽ sắm 1 cái phản như hồi còn ở nhà cô vẫn dùng. Thời tiết nhiệt đới này nằm thứ đấy là thích nhất.

Chuyện muốn tránh cũng chẳng tránh được, anh đã mắc màn xong kia rồi cô cũng không thể cứ ngồi đây giả ngây mãi. Lò dò tiến lại gần anh với tốc độ của 1 con rùa đang bò, chân dính chặt xuống đất như bị dán bằng keo 502 nên không nhấc lên được cô ấp úng nói như người hụt hơi:

- Em.. em không.. - Rồi đứng im như phỗng không biết phải diễn đạt thế nào.

Cô biết mình ở vị thế không có quyền đòi hỏi nhưng nếu không nói, nếu anh đòi quan hệ không khéo lát nữa cô bực mình lại cắn anh mất.

Nhìn người con gái đang đứng run lẩy bẩy trước mặt, ruột gan anh tự dưng cồn lên. Lấy giọng thản nhiên không âm sắc anh bảo: . Truyện Truyện Teen

- Ngủ thôi em anh cũng mệt rồi. Yên tâm, không động vào em đâu!

Nửa đêm anh tỉnh giấc khi nghe những tiếng thổn thức. 2 người nằm kế nhau rõ ràng là không ai ngủ nổi nhưng vẫn cố phải nằm im nhất để không làm ảnh hưởng đến người kia và cũng để cho người kia nghĩ là mình không ngủ được. Rồi 1 lúc sau mệt quá anh cũng thiếp đi.

Vậy là nghĩ anh ngủ rồi cô mới dám khóc sao, còn cả ngày trời cô vẫn cố kìm nén không dám bộc lộ cảm xúc thật. Nghe ngóng thêm anh nhận ra có lẽ không phải vậy. Anh đưa tay chạm vào cô mà cô cũng không nhận ra, cô đang khóc trong mơ, chắc là gặp ác mộng.

Đã định đánh thức cô xong nghĩ thế nào anh lại thắp hết nến trong nhà lên rồi mới lay cô dậy:

- Hương! Hương! Dậy đi em!

Cô giật mình choàng tỉnh hoảng loạn, thở hổn hển, người ướt đẫm mồ hôi. Hương thơm từ cơ thể cô toát ra nồng đượm làm cho căn phòng như cả 1 vườn hoa đồng nội. Ôm cô trong vòng tay anh xiết chặt, thật may cô không giãy dụa chống cự gì.



Hồi lâu đã bình tâm trở lại cô lí nhí:

- Em xin lỗi!

Anh ngạc nhiên:

- Vì cái gì cơ?

- Vì em làm anh thức giấc.

Anh như bị thúc 1 cú vào bụng, nguyên do chẳng phải vì anh mà cô gặp ác mộng sao, vậy mà giờ cô lại nói xin lỗi. Vuốt nhẹ mái tóc cô anh dịu dàng nói:

- Em có lỗi gì đâu mà phải nói thế, giờ nằm xuống ngủ lại đi. Anh cứ để nến cho em đỡ sợ nhé?

Cô lắc đầu quầy quậy:

- Không ạ! Tắt đi!

Sáng ra tỉnh dậy cô thấy mình nằm gọn trong vòng tay anh, mặt giúi vào ngực anh. Xấu hổ muốn chết, cô len lén bò ra sợ anh thức giấc.

Hồi bé cô được tặng 1 con gấu bông rất to, cái loại gấu to bằng người. Tối nào leo lên giường cô cũng phải ôm theo bạn gấu bông và vừa nằm dứt lông gấu vừa từ từ chìm vào giấc ngủ. Dứt cho đến cái lúc con gấu bông trụi thùi lụi không còn 1 cọng lông nào mới thôi.

Đấy cũng coi như 1 chiến công đi, có dễ gì mà làm cho 1 con gấu bông thành ra nhẵn thín được chứ, không chừa lại chỗ nào lún phún cả, nhẵn nhụi mịn màng.

Chuyện đã qua mười mấy năm rồi nhưng giống như nó đã trở thành phản xạ có điều kiện của cô, hồi đi du học ngủ với mấy gã tình 1 đêm cô cũng tiện tay vặt lông ngực của họ. Do đó bây giờ cô đang kiểm tra xem đêm qua mình có quen thói làm càn hay không. Đến khi thấy trên giường không có cọng lông nào cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra anh đã dậy từ lâu rồi. Ngạc nhiên chưa nhìn xem ai đang nằm gọn trong vòng tay anh đây. Tim anh đập như muốn phát cuồng vì sung sướng. Vì sợ cô ngượng nên anh mới giả vờ ngủ thôi.

Cô gái của anh đúng là có cái nết ngủ rất xấu, tay cứ khua loạn trên ngực anh. Do đó anh phải ôm chặt cô trong lòng để cô không cựa quậy được.

Anh ngồi trên giường nhớ lại đêm qua bất giác cười tủm tỉm. 1 khởi đầu mới như vậy cũng không quá tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Có Thuộc Về Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook