Chương 62: Buổi tiệc rượu đầy sóng gió
Vạt Nắng Đọng Sương Mai
29/03/2023
Không thể nán lại lâu hơn để chứng kiến cuộc trùng phùng đầy rẫy sự giả tạo và phẫn nộ này, Minh Anh nhanh chóng quay về hội trường.
Nhìn chung mọi thứ đều diễn ra suông sẻ và trót lọt, mọi yếu tố khách quan đều được quản lý chặt chẽ, kể cả những nhân tố chủ quan cũng được kiểm soát vô cùng ổn định.
Khoảnh khắc cắt dải băng khánh thành, cảm giác thành tựu trong lòng dâng lên như sóng biển cuộn trào. Bảy năm cố gắng để đánh đổi cho thành công của ngày hôm nay, Hải Vinh đã phải chịu đựng không ít. Minh Anh đứng dưới khán đài nhìn anh, mồ hôi và công sức anh dày công xây dựng, cuối cùng cũng đã gieo mầm thành công. Sắp tới đây, khi lúa trổ vàng, say quả, nặng hạt, thành công gặt hái được chỉ còn trong tầm tay.
Minh Anh nở nụ cười mãn nguyện, đáy mắt rưng rưng như sắp khóc. Trên sân khấu, Hải Vinh hướng ánh nhìn về phía cô, trong tràn pháo tay giòn tan, anh giơ nhẹ chiếc kéo vừa cắt xong dải băng đỏ, tựa như chiếc cúp đầu tiên trong cuộc đua tranh giữa anh và số phận, rồi mỉm cười ngọt ngào, thầm cảm ơn cô qua ánh mắt. Ngày hôm nay của anh chính là nhờ vào ba chữ "Cố lên nhé!" của cô ngày hôm đó.
Tiệc rượu nối tiếp ngay sau đó, An Nhi theo chân sếp tổng tiếp xúc qua vài vị lãnh đạo cấp cao, trong đó có một người khá quen mặt, nhưng cô nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra anh ta là ai. Người đàn ông chững tuổi, khoác trên mặt một lớp an tĩnh, nhìn qua là người khó tính, khó gần. Sếp tổng vừa nhìn thấy anh ta thì rất hào hứng đi đến, cùng với người đó cạn ly, còn An Nhi thì khép nép theo ở bên cạnh, không dám vượt quá chừng mực.
"Ồ, là cô ấy à?" Người đàn ông chững chạc lên tiêng bông đùa, khác hẳn với vẻ ngoài lão cán bộ kia.
"Không thì là ai?" Trường Phong đáp lại bằng giọng thiếu kiên nhẫn.
"Ông ấy có gọi cho chú chưa?"
"Rồi. Định đầu tháng sau."
"Âm lịch."
Trường Phong lườm người đáng tuổi anh mình, hớp một chút rượu, không buồn trả lời.
Người đàn ông đó nghiêng đầu ngó An Nhi một cái, cười cười: "Tranh thủ đi. Già cả lắm rồi."
"..." Trường Phong phẫn nộ đến cực đoan, không nể mặt vị tổng tài oai phong kia, không quên kéo theo An Nhi mà ngoảnh đi một nước.
"Sếp tổng, người ban nãy là ai thế?"
"Chủ tịch Buildings."
An Nhi ồ một tiếng thật nhỏ, ngẫm nghĩ một lát, trông người này có nhiều nét khá giống với sếp tổng nhà cô: "Là người đã đầu tư vào công ty Đại Dương phải không?"
Trường Phong gật đầu, sẵn tiện chào một vị lãnh đạo khác, lần này nét mặt trông hài hòa hơn rất nhiều.
Hai người họ giống như lâu ngày không gặp, thái độ khách sáo đến mức nổi da gà. An Nhi đi theo bên cạnh chứng kiến mấy lượt sự xạo ke này đến chán ngán, tự mình thưởng một ly, cố dần xếp cơn buồn nôn xuống.
Sau màn chào hỏi đậm chất màn ảnh nhỏ của bọn họ, An Nhi còn nghe lởm được cuộc hội thoại phía sau:
""Dạo trước tôi có gặp Hoàng Lan, gần đây tình hình kinh doanh phía cô ấy không ổn lắm."
Trường Phong không bày tỏ thái độ gì cả, tiện miệng đáp lời: "Vậy à? Đã lâu không gặp, thị trường kinh doanh biến động thì đó cũng là chuyện bình thường."
Người nọ tặc lưỡi, vẻ mặt tiếc nuối: "Còn tưởng năm xưa hai người sẽ..."
"Được rồi, nói tới đây thôi."
Người nọ đảo mắt về chỗ An Nhi, rồi cười trừ: "À, khi nào gặp thì lại nói tiếp. Tôi phải qua bên kia chào anh cậu một tiếng."
"Được."
Tiếp theo đó Trường Phong đã gặp qua thêm vài người, mỗi một người trong số đó đều nhắc đến một nhân vật mà cô chưa từng biết đến. Nhưng ai hỏi đến cũng đều bị sếp tổng gạt sang một bên, câu chuyện lập tức rơi vào ngõ cụt.
Thái độ thản nhiên cũng nụ cười thương nghiệp hóa của sếp tổng khiến An Nhi tò mò không dứt. Nhân lúc Trường Phong đứng thoi loi giữa hội trường, cô liền trực tiếp hỏi: "Sếp tổng, người tên Hoàng Lan đó là ai thế?"
Nụ cười thương nghiệp biến mất, Trường Phong chột dạ cúi xuống cười trừ với cô: "Là một người bạn cũ."
An Nhi tự cấu vào tâm mình, cô đâu phải đồ ngốc mà không hiểu chứ. Cô mỉm cười, dáng vẻ hiểu chuyện và thấu đáo: "Chẳng qua chỉ là hỏi thăm, anh cần gì phải đề phòng đến như vậy."
"..." Trường Phong không đáp, chỉ nhìn thẳng vào mắt cô.
"Là người yêu cũ của anh à?"
"..." Anh chỉ gật đầu nhẹ.
Đi bên cạnh một người mà mọi người đều nhắc về người yêu cũ của người ấy suy cho cùng cũng không dễ chịu gì lắm. Tuy nhiên, An Nhi hiểu rõ đạo lý, quá khứ thì thuộc về quá khứ, hiện tại thì thuộc về tương lai. Cô cười khì khì:
"Em không để ý đâu."
"Xin lỗi, anh nên nói trước với em về chuyện này."
"Không sao, khi về anh từ từ kể em nghe cũng được."
Những tưởng An Nhi sẽ mặc cảm, không ngờ cô không những không mặc cảm mà còn rất bao dung. Trường Phong đối với cô lại nhìn ra thêm một góc độ mới. Con người này đúng là càng ngày càng khiến người khác mở mang tầm mắt, nới rộng ánh nhìn.
Tuy rất dị ứng với sự xạo ke, vừa rồi cô cũng đã rất xạo ke, nhưng một phần nào đó cô thật sự không tính toán. Đây là lần đầu tiên cô tháp tùng sếp tổng ở những buổi tiệc xã giao, mấy câu chuyện về người yêu cũ này chắc lão cũng phải nghe đến úng cả tai rồi.
Chẳng biết giữa họ đã trải qua cuộc tình lâm li bi đát, ngọt ngào đắm ay sướt mướt thế nào mà đi đâu ai cũng nhắc như thế. Mà có như vậy thì sao, An Nhi cô vốn không để tâm lắm. Mặc kệ bồ cũ của lão xinh đẹp xuất sắc ra sao, bây giờ người lão dốc tâm cưa đổ chính là cô mà. Cô có tính toán thì cũng chỉ là chuyện cũ, tính mấy cũng có dư ra ngàn nào đâu, cô tội tình gì phải làm thế.
Trường Phong xoay người, nhắm đến một vị khách mời máu mặt khác, nắm tay An Nhi cùng đi, trên mặt là nụ cười mãn nguyện và tự hào.
Buổi tiệc này Nghi Đình không đến dự, Minh Anh thầm đoán có lẽ là do con bé nghi ngại sự xuất hiện của cha cô, sợ ông ấy sẽ gây chuyện ồn ào không đáng có. Con nhỏ này ngày càng khó gặp hơn cả tổng thống, cô đã năm lần bảy lượt gọi mời, vậy mà nó cũng chẳng thèm hồi âm.
Từ đầu buổi tiệc rượu, Minh Anh luôn đi bên cạnh Hải Vinh, cùng anh gặp gỡ quan khách, cảm giác như đôi trẻ mời rượu trăm năm. Ông Văn đối với hình ảnh đó vô cùng chướng mắt, cùng trợ lý Phúc hậm hực ngồi ở một góc, thái độ rất rõ ràng.
Sau khi được rất nhiều người chào hỏi, hứng khởi trên mặt ông đã giảm dần theo số lượng nhân khí, bây giờ sắp tụt xuống chỉ số âm. Trợ lý Phúc mở lời muốn mời ông ra về, nhưng ông Văn vẫn cố tình trụ lại, ông muốn xem xem khi nào thì đứa con gái này nhớ ra còn có người cha là ông đây.
Minh Anh biết tỏng cha mình nghĩ gì, cũng hiểu rõ ông muốn gì, mà cô lại ngang ngạnh ương bướng, cố tình lướt qua ông mấy lượt, châm ngòi vào ngọn lửa giận trong bụng ông. Chỉ cần cô dừng lại, đối mặt với ông Văn, thể nào chiến tranh thế giới cũng nổ ra. Thế thì cô thà mang danh bội nghĩa, có lỗi với cha cô lần này.
Ông Văn không nhịn được nữa, cơn giận chọc mông đít ngứa ngáy hết cả lên, đứng lên ngồi xuống năm lần bảy lượt.
"Mau, đi kêu nó tới đây."
Chỉ số kiên nhẫn của ông Văn chỉ được đếm bằng một bàn tay, Minh Anh nghe trợ lý Phúc gọi tên mình thì đinh ninh là cha cô đã bị chọc đến nổi xung thiên rồi.
"Cha đến lúc nào vậy? Con còn tưởng cha sẽ không đến."
Ông Văn nuốt giận, liếc nhìn cô: "Nghe nói Nghi Đình cũng đến làm việc cho thằng Vinh rồi. Rốt cục chuyện này là thế nào?"
Minh Anh lườm trợ lý Phúc, anh ta lập tức cúi đầu, sau đó cô mới từ từ giải đáp thắc mắc: "Não nằm trong đầu nó, nó suy nghĩ thế nào làm sao con quản được. Nó tự có chân có tay, muốn làm việc gì thì ai mà quản được."
"..."
"Bản tính nó xưa nay thích làm việc theo ý mình, có bao giờ xin phép ai đâu, chuyện này cũng không có gì lạ."
Mặt ông Văn đỏ rần vì tức giận, Minh Anh cũng thôi đổ dầu vào lửa: "Không phải cha cho rằng con rù quến nó vào làm việc ở Đại Dương chứ? Con có thể thề, con không hề có ý định này."
Người cố chấp như ngài Nguyễn Văn đây không thích nghe giải thích, cũng chẳng muốn nghe phân bua, ông chỉ muốn sự việc xuôi chiều thuận gió theo ý muốn của mình.
"Bảo nó về nhà ngay lập tức. Mày cũng vậy. Từ mai hãy dọn về nhà đi."
"..."
"Mày có liêm sỉ không? Khôn nhà dại chợ. Việc của Đại Dương bao giờ tới lượt mày quản? Về mà lo Vạn Hoa cho tốt, đừng ở đây tỏ vẻ nữa."
Minh Anh hít một hơi sâu, nén giọng mình nhỏ nhẹ hết mức: "Chuyện này chúng ta từ từ bàn sau được không cha. Ở đây không phải nhà mình."
Ông Văn đảo mắt vòng quanh, hạ giọng cảnh cáo cô: "Đây là mệnh lệnh."
Nói xong, ông vắt tay vào túi rồi quay lưng ngoảnh mặt, Hải Vinh muốn đến thưa gửi tiễn chào cũng không có cơ hội.
"Cha em lại giận à?"
"Lúc nào chả vậy."
"Vì chuyện của Nghi Đình phải không?"
Minh Anh không trả lời.
"Để anh giải thích với chú." Dứt lời anh lập tức đuổi theo, nhưng bị Minh Anh ngăn lại.
"Thôi đi. Anh mà xuất hiện chỉ khiến chuyện thêm rối."
"Cứ để anh."
"..."
Hải Vinh cất ly rượu trên tay, chỉnh đốn lại tác phong, y phục chỉnh tề, sải chân nhanh nhẹn về hướng ông Văn.
Tổng giám đốc Văn ra hiệu cho trợ lý Phúc tránh đi, thái độ thập phần chán ghét: "Có việc gì?"
"Con nghĩ chú có nhiều định kiến với con. Bản thân con chỉ có thể cố gắng để chứng minh."
Ông Văn cười giễu, rút một điếu thuốc ra hút, luồng khói thuốc đắng chát trực tiếp len vào phổi vậy mà khiến ông bình tĩnh hơn.
"Người như cậu tôi gặp qua rất nhiều. Một chút mưu mô đó của cậu, dùng với Minh Anh và Nghi Đình thì được, với cha tụi nó thì không."
Nỗi oan khuất kêu trời không thấu gọi đất không nghe này chỉ có Hải Vinh hiểu rõ, nhưng không làm sao giải bày được.
"Chú Văn. À không, tổng giám đốc, chú có thể niệm giao tình xưa, nghe con giải thích một chút không?"
Bỏ lửng vài giây, ông Văn lại hít hà khói thuốc, không đáp lời.
Hải Vinh nắm chặt cơ hội này, lòng mẹ lòng con đều phơi bày ra hết.
Qua một lúc lâu, lời cần nói cũng đã nói, chuyện cần giải thích cũng đã giải thích xong, nhưng cơ mặt ông Văn vẫn không thay đổi một chút nào.
"Mong chú hãy tin tưởng con lần này. Con nhất định sẽ không phụ Minh Anh."
Tâm ý trong lòng ông Văn vẫn không xuy xuyển: "Cậu nghĩ dăm ba lời nói của cậu có thể khiến tôi tin tưởng à? Đừng có lấy lông gà làm lệnh tiễn nữa. Không có tác dụng đâu. Chuyện cậu đã làm, tôi vĩnh viễn không tha thứ. Dù Minh Anh có bỏ qua, thì người làm cha này vẫn nhất quyết không bỏ qua."
"..." Hải Vinh tự thấy mình đuối lý, ngậm chặt miệng, cắn chặt răng, cúi đầu lắng nghe rõ lời ông Văn từng chữ một.
"Nếu còn chút lương tâm thì hãy tự mình cắt đứt với nó đi. Cứ cho là con gái bất tài của tôi không xứng với cậu vậy. Dù gì năm xưa lời này cũng là cha cậu nói ra. Bây giờ nghĩ lại thấy cũng không sai đâu."
"..."
"Còn nữa, đừng để ông Thái động vào con gái tôi."
"..."
Nói rồi ông Văn bỏ đi mất, để lại Hải Vinh tần ngần giữa hành lang cùng với một mớ hỗn độn trong lòng.
Sự tình năm xưa thì ra còn phức tạp hơn anh tưởng.
Hội trường khá rộng, An Nhi phải đảo mấy vòng mới bắt gặp được Minh Anh đang cùng với một vị khách trò chuyện, còn Hải Vinh thì không thấy đâu. An Nhi thấy sếp tổng đang hăng say nói chuyện, liền nhanh chóng rời đi, đến bên cạnh khuê mật của mình.
Khi An Nhi vừa tới, vị khách cũng vừa chào tạm biệt, Minh Anh quay người, thở mạnh khiến hơi cồn hắt vào mặt An Nhi nồng đến phát ói:
"Mẹ, uống rượu hay uống nước đìa vậy?"
Minh Anh liếc xéo cô nàng, vẫy tay xua đuổi, ý bảo không vừa bụng thì cút nhanh.
"Ngọc Lam đâu? Sao tao không thấy nó?" Đầu tiệc có gặp qua một lúc, sau đó thì bốc hơi luôn.
Minh Anh chợt nhớ ra, liền giáo giác tìm kiếm trong biển người, nhưng chẳng thấy. Kể cả Kiến Ninh cũng không thấy đâu. Cả buổi tiệc Minh Anh bận rộn tất bật, quên mất phải quan tâm bạn mình. Cô kéo An Nhi về một góc vắng người, tiết lộ những gì mình nghe được. An Nhi tức đến óc ách:
"Má, con nhỏ này, dám chừng hai đứa đang trò chuyện nối lại tình xưa. Không được rồi. Con Lam nó yếu bóng vía dữ lắm, dăm ba câu ngọt ngào là nó ngả giá liền."
Minh Anh vuốt cằm: "Tao chỉ sợ Kiến Ninh dở trò câu dẫn, còn con Lam thì ngại từ chối."
"Sao lúc đó mày không đứng ra lôi nó đi. Để nó ở lại khác nào giao trứng cho ác."
"Tao còn phải quay lại cho kịp, ai rảnh đứng đó coi hai đứa nó diễn phim tuyền hình."
An Nhi bĩu môi chán ghét: "Mày đang vì nghiệp quên bạn đấy."
"Khỏi phải nói cũng biết nó trông ngóng gặp lại Kiến Ninh thế nào. Hơn nữa cũng đâu phải chuyện của tao. Nó chửi lên đầu tao thì mày đỡ hộ hay gì?"
"..."
"Thôi mặc kệ đi. Chuyện này tốt nhất đừng để Khải Lộc biết. Nếu Lộc mà biết hai người họ đã gặp lại nhau..."
"Khi nãy Khải Lộc có gọi tao, nói là lo lắng cho Ngọc Lam đến đây một mình. Bây giờ thì hay quá luôn, tao với mày quên mất để nó trôi dạt về phương trời nào rồi." Ngừng một chút, An Nhi tặc lưỡi nói: "Thôi, dù gì cũng là tiệc của bồ mày, mày chịu trách nhiệm đi. Kiếm ra người giao nộp đầy đủ, không thiếu chi nào đi. Tao chuồn trước đây."
"Má, mày nói vậy mà nghe được à?"
"Vậy tao không nói nữa, mày tự thu xếp đi."
"..." Minh Anh cắn răng, nén tiếng chửi trong lòng.
Cho đến khi tàn tiệc, hai người họ vẫn không tìm thấy Ngọc Lam, điện thoại cũng không liên lạc được. Khải Lộc sau khi xong việc thì nôn nóng đến phát điên, trực tiếp chạy tới công ty tìm kiếm. Lúc này Minh Anh cũng đã say bí tỉ, nhớ nhớ quên quên, một câu hỏi phải mất rất lâu mới trả lời đầy đủ ý nghĩa. An Nhi đã được sếp tổng hộ tống ra về trước, trên đường về cũng không ngừng gọi vào máy Ngọc Lam, nhưng kết quả chỉ là những tiếng 'tút' thật dài.
Hoang mang đến gần nửa khuya, Ngọc Lam mới gọi lại cho Khải Lộc, nói với anh rằng cô đã về nhà từ sớm, chỉ là ngủ quên mất, điện thoại để ngoài phòng khách nên không nghe thấy.
Khải Lộc muốn chạy đến nhà xem sao, nhưng Ngọc Lam lại nói bản thân đã uống rượu, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc. Khải Lộc không dám làm phiền cô, cả đêm đứng ngoài hành lang, phía trước cửa nhà cô chờ đợi, để khi cô cần gì anh có thể lập tức đáp ứng. Cứ như thế, Khải Lộc ngủ quên ngoài hành lang lúc nào không hay, trên người vẫn nguyên bộ đồng phục không kịp thay ra. Năm giờ sáng, anh giật mình, tỉnh dậy, rồi rời đi.
Nhìn chung mọi thứ đều diễn ra suông sẻ và trót lọt, mọi yếu tố khách quan đều được quản lý chặt chẽ, kể cả những nhân tố chủ quan cũng được kiểm soát vô cùng ổn định.
Khoảnh khắc cắt dải băng khánh thành, cảm giác thành tựu trong lòng dâng lên như sóng biển cuộn trào. Bảy năm cố gắng để đánh đổi cho thành công của ngày hôm nay, Hải Vinh đã phải chịu đựng không ít. Minh Anh đứng dưới khán đài nhìn anh, mồ hôi và công sức anh dày công xây dựng, cuối cùng cũng đã gieo mầm thành công. Sắp tới đây, khi lúa trổ vàng, say quả, nặng hạt, thành công gặt hái được chỉ còn trong tầm tay.
Minh Anh nở nụ cười mãn nguyện, đáy mắt rưng rưng như sắp khóc. Trên sân khấu, Hải Vinh hướng ánh nhìn về phía cô, trong tràn pháo tay giòn tan, anh giơ nhẹ chiếc kéo vừa cắt xong dải băng đỏ, tựa như chiếc cúp đầu tiên trong cuộc đua tranh giữa anh và số phận, rồi mỉm cười ngọt ngào, thầm cảm ơn cô qua ánh mắt. Ngày hôm nay của anh chính là nhờ vào ba chữ "Cố lên nhé!" của cô ngày hôm đó.
Tiệc rượu nối tiếp ngay sau đó, An Nhi theo chân sếp tổng tiếp xúc qua vài vị lãnh đạo cấp cao, trong đó có một người khá quen mặt, nhưng cô nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra anh ta là ai. Người đàn ông chững tuổi, khoác trên mặt một lớp an tĩnh, nhìn qua là người khó tính, khó gần. Sếp tổng vừa nhìn thấy anh ta thì rất hào hứng đi đến, cùng với người đó cạn ly, còn An Nhi thì khép nép theo ở bên cạnh, không dám vượt quá chừng mực.
"Ồ, là cô ấy à?" Người đàn ông chững chạc lên tiêng bông đùa, khác hẳn với vẻ ngoài lão cán bộ kia.
"Không thì là ai?" Trường Phong đáp lại bằng giọng thiếu kiên nhẫn.
"Ông ấy có gọi cho chú chưa?"
"Rồi. Định đầu tháng sau."
"Âm lịch."
Trường Phong lườm người đáng tuổi anh mình, hớp một chút rượu, không buồn trả lời.
Người đàn ông đó nghiêng đầu ngó An Nhi một cái, cười cười: "Tranh thủ đi. Già cả lắm rồi."
"..." Trường Phong phẫn nộ đến cực đoan, không nể mặt vị tổng tài oai phong kia, không quên kéo theo An Nhi mà ngoảnh đi một nước.
"Sếp tổng, người ban nãy là ai thế?"
"Chủ tịch Buildings."
An Nhi ồ một tiếng thật nhỏ, ngẫm nghĩ một lát, trông người này có nhiều nét khá giống với sếp tổng nhà cô: "Là người đã đầu tư vào công ty Đại Dương phải không?"
Trường Phong gật đầu, sẵn tiện chào một vị lãnh đạo khác, lần này nét mặt trông hài hòa hơn rất nhiều.
Hai người họ giống như lâu ngày không gặp, thái độ khách sáo đến mức nổi da gà. An Nhi đi theo bên cạnh chứng kiến mấy lượt sự xạo ke này đến chán ngán, tự mình thưởng một ly, cố dần xếp cơn buồn nôn xuống.
Sau màn chào hỏi đậm chất màn ảnh nhỏ của bọn họ, An Nhi còn nghe lởm được cuộc hội thoại phía sau:
""Dạo trước tôi có gặp Hoàng Lan, gần đây tình hình kinh doanh phía cô ấy không ổn lắm."
Trường Phong không bày tỏ thái độ gì cả, tiện miệng đáp lời: "Vậy à? Đã lâu không gặp, thị trường kinh doanh biến động thì đó cũng là chuyện bình thường."
Người nọ tặc lưỡi, vẻ mặt tiếc nuối: "Còn tưởng năm xưa hai người sẽ..."
"Được rồi, nói tới đây thôi."
Người nọ đảo mắt về chỗ An Nhi, rồi cười trừ: "À, khi nào gặp thì lại nói tiếp. Tôi phải qua bên kia chào anh cậu một tiếng."
"Được."
Tiếp theo đó Trường Phong đã gặp qua thêm vài người, mỗi một người trong số đó đều nhắc đến một nhân vật mà cô chưa từng biết đến. Nhưng ai hỏi đến cũng đều bị sếp tổng gạt sang một bên, câu chuyện lập tức rơi vào ngõ cụt.
Thái độ thản nhiên cũng nụ cười thương nghiệp hóa của sếp tổng khiến An Nhi tò mò không dứt. Nhân lúc Trường Phong đứng thoi loi giữa hội trường, cô liền trực tiếp hỏi: "Sếp tổng, người tên Hoàng Lan đó là ai thế?"
Nụ cười thương nghiệp biến mất, Trường Phong chột dạ cúi xuống cười trừ với cô: "Là một người bạn cũ."
An Nhi tự cấu vào tâm mình, cô đâu phải đồ ngốc mà không hiểu chứ. Cô mỉm cười, dáng vẻ hiểu chuyện và thấu đáo: "Chẳng qua chỉ là hỏi thăm, anh cần gì phải đề phòng đến như vậy."
"..." Trường Phong không đáp, chỉ nhìn thẳng vào mắt cô.
"Là người yêu cũ của anh à?"
"..." Anh chỉ gật đầu nhẹ.
Đi bên cạnh một người mà mọi người đều nhắc về người yêu cũ của người ấy suy cho cùng cũng không dễ chịu gì lắm. Tuy nhiên, An Nhi hiểu rõ đạo lý, quá khứ thì thuộc về quá khứ, hiện tại thì thuộc về tương lai. Cô cười khì khì:
"Em không để ý đâu."
"Xin lỗi, anh nên nói trước với em về chuyện này."
"Không sao, khi về anh từ từ kể em nghe cũng được."
Những tưởng An Nhi sẽ mặc cảm, không ngờ cô không những không mặc cảm mà còn rất bao dung. Trường Phong đối với cô lại nhìn ra thêm một góc độ mới. Con người này đúng là càng ngày càng khiến người khác mở mang tầm mắt, nới rộng ánh nhìn.
Tuy rất dị ứng với sự xạo ke, vừa rồi cô cũng đã rất xạo ke, nhưng một phần nào đó cô thật sự không tính toán. Đây là lần đầu tiên cô tháp tùng sếp tổng ở những buổi tiệc xã giao, mấy câu chuyện về người yêu cũ này chắc lão cũng phải nghe đến úng cả tai rồi.
Chẳng biết giữa họ đã trải qua cuộc tình lâm li bi đát, ngọt ngào đắm ay sướt mướt thế nào mà đi đâu ai cũng nhắc như thế. Mà có như vậy thì sao, An Nhi cô vốn không để tâm lắm. Mặc kệ bồ cũ của lão xinh đẹp xuất sắc ra sao, bây giờ người lão dốc tâm cưa đổ chính là cô mà. Cô có tính toán thì cũng chỉ là chuyện cũ, tính mấy cũng có dư ra ngàn nào đâu, cô tội tình gì phải làm thế.
Trường Phong xoay người, nhắm đến một vị khách mời máu mặt khác, nắm tay An Nhi cùng đi, trên mặt là nụ cười mãn nguyện và tự hào.
Buổi tiệc này Nghi Đình không đến dự, Minh Anh thầm đoán có lẽ là do con bé nghi ngại sự xuất hiện của cha cô, sợ ông ấy sẽ gây chuyện ồn ào không đáng có. Con nhỏ này ngày càng khó gặp hơn cả tổng thống, cô đã năm lần bảy lượt gọi mời, vậy mà nó cũng chẳng thèm hồi âm.
Từ đầu buổi tiệc rượu, Minh Anh luôn đi bên cạnh Hải Vinh, cùng anh gặp gỡ quan khách, cảm giác như đôi trẻ mời rượu trăm năm. Ông Văn đối với hình ảnh đó vô cùng chướng mắt, cùng trợ lý Phúc hậm hực ngồi ở một góc, thái độ rất rõ ràng.
Sau khi được rất nhiều người chào hỏi, hứng khởi trên mặt ông đã giảm dần theo số lượng nhân khí, bây giờ sắp tụt xuống chỉ số âm. Trợ lý Phúc mở lời muốn mời ông ra về, nhưng ông Văn vẫn cố tình trụ lại, ông muốn xem xem khi nào thì đứa con gái này nhớ ra còn có người cha là ông đây.
Minh Anh biết tỏng cha mình nghĩ gì, cũng hiểu rõ ông muốn gì, mà cô lại ngang ngạnh ương bướng, cố tình lướt qua ông mấy lượt, châm ngòi vào ngọn lửa giận trong bụng ông. Chỉ cần cô dừng lại, đối mặt với ông Văn, thể nào chiến tranh thế giới cũng nổ ra. Thế thì cô thà mang danh bội nghĩa, có lỗi với cha cô lần này.
Ông Văn không nhịn được nữa, cơn giận chọc mông đít ngứa ngáy hết cả lên, đứng lên ngồi xuống năm lần bảy lượt.
"Mau, đi kêu nó tới đây."
Chỉ số kiên nhẫn của ông Văn chỉ được đếm bằng một bàn tay, Minh Anh nghe trợ lý Phúc gọi tên mình thì đinh ninh là cha cô đã bị chọc đến nổi xung thiên rồi.
"Cha đến lúc nào vậy? Con còn tưởng cha sẽ không đến."
Ông Văn nuốt giận, liếc nhìn cô: "Nghe nói Nghi Đình cũng đến làm việc cho thằng Vinh rồi. Rốt cục chuyện này là thế nào?"
Minh Anh lườm trợ lý Phúc, anh ta lập tức cúi đầu, sau đó cô mới từ từ giải đáp thắc mắc: "Não nằm trong đầu nó, nó suy nghĩ thế nào làm sao con quản được. Nó tự có chân có tay, muốn làm việc gì thì ai mà quản được."
"..."
"Bản tính nó xưa nay thích làm việc theo ý mình, có bao giờ xin phép ai đâu, chuyện này cũng không có gì lạ."
Mặt ông Văn đỏ rần vì tức giận, Minh Anh cũng thôi đổ dầu vào lửa: "Không phải cha cho rằng con rù quến nó vào làm việc ở Đại Dương chứ? Con có thể thề, con không hề có ý định này."
Người cố chấp như ngài Nguyễn Văn đây không thích nghe giải thích, cũng chẳng muốn nghe phân bua, ông chỉ muốn sự việc xuôi chiều thuận gió theo ý muốn của mình.
"Bảo nó về nhà ngay lập tức. Mày cũng vậy. Từ mai hãy dọn về nhà đi."
"..."
"Mày có liêm sỉ không? Khôn nhà dại chợ. Việc của Đại Dương bao giờ tới lượt mày quản? Về mà lo Vạn Hoa cho tốt, đừng ở đây tỏ vẻ nữa."
Minh Anh hít một hơi sâu, nén giọng mình nhỏ nhẹ hết mức: "Chuyện này chúng ta từ từ bàn sau được không cha. Ở đây không phải nhà mình."
Ông Văn đảo mắt vòng quanh, hạ giọng cảnh cáo cô: "Đây là mệnh lệnh."
Nói xong, ông vắt tay vào túi rồi quay lưng ngoảnh mặt, Hải Vinh muốn đến thưa gửi tiễn chào cũng không có cơ hội.
"Cha em lại giận à?"
"Lúc nào chả vậy."
"Vì chuyện của Nghi Đình phải không?"
Minh Anh không trả lời.
"Để anh giải thích với chú." Dứt lời anh lập tức đuổi theo, nhưng bị Minh Anh ngăn lại.
"Thôi đi. Anh mà xuất hiện chỉ khiến chuyện thêm rối."
"Cứ để anh."
"..."
Hải Vinh cất ly rượu trên tay, chỉnh đốn lại tác phong, y phục chỉnh tề, sải chân nhanh nhẹn về hướng ông Văn.
Tổng giám đốc Văn ra hiệu cho trợ lý Phúc tránh đi, thái độ thập phần chán ghét: "Có việc gì?"
"Con nghĩ chú có nhiều định kiến với con. Bản thân con chỉ có thể cố gắng để chứng minh."
Ông Văn cười giễu, rút một điếu thuốc ra hút, luồng khói thuốc đắng chát trực tiếp len vào phổi vậy mà khiến ông bình tĩnh hơn.
"Người như cậu tôi gặp qua rất nhiều. Một chút mưu mô đó của cậu, dùng với Minh Anh và Nghi Đình thì được, với cha tụi nó thì không."
Nỗi oan khuất kêu trời không thấu gọi đất không nghe này chỉ có Hải Vinh hiểu rõ, nhưng không làm sao giải bày được.
"Chú Văn. À không, tổng giám đốc, chú có thể niệm giao tình xưa, nghe con giải thích một chút không?"
Bỏ lửng vài giây, ông Văn lại hít hà khói thuốc, không đáp lời.
Hải Vinh nắm chặt cơ hội này, lòng mẹ lòng con đều phơi bày ra hết.
Qua một lúc lâu, lời cần nói cũng đã nói, chuyện cần giải thích cũng đã giải thích xong, nhưng cơ mặt ông Văn vẫn không thay đổi một chút nào.
"Mong chú hãy tin tưởng con lần này. Con nhất định sẽ không phụ Minh Anh."
Tâm ý trong lòng ông Văn vẫn không xuy xuyển: "Cậu nghĩ dăm ba lời nói của cậu có thể khiến tôi tin tưởng à? Đừng có lấy lông gà làm lệnh tiễn nữa. Không có tác dụng đâu. Chuyện cậu đã làm, tôi vĩnh viễn không tha thứ. Dù Minh Anh có bỏ qua, thì người làm cha này vẫn nhất quyết không bỏ qua."
"..." Hải Vinh tự thấy mình đuối lý, ngậm chặt miệng, cắn chặt răng, cúi đầu lắng nghe rõ lời ông Văn từng chữ một.
"Nếu còn chút lương tâm thì hãy tự mình cắt đứt với nó đi. Cứ cho là con gái bất tài của tôi không xứng với cậu vậy. Dù gì năm xưa lời này cũng là cha cậu nói ra. Bây giờ nghĩ lại thấy cũng không sai đâu."
"..."
"Còn nữa, đừng để ông Thái động vào con gái tôi."
"..."
Nói rồi ông Văn bỏ đi mất, để lại Hải Vinh tần ngần giữa hành lang cùng với một mớ hỗn độn trong lòng.
Sự tình năm xưa thì ra còn phức tạp hơn anh tưởng.
Hội trường khá rộng, An Nhi phải đảo mấy vòng mới bắt gặp được Minh Anh đang cùng với một vị khách trò chuyện, còn Hải Vinh thì không thấy đâu. An Nhi thấy sếp tổng đang hăng say nói chuyện, liền nhanh chóng rời đi, đến bên cạnh khuê mật của mình.
Khi An Nhi vừa tới, vị khách cũng vừa chào tạm biệt, Minh Anh quay người, thở mạnh khiến hơi cồn hắt vào mặt An Nhi nồng đến phát ói:
"Mẹ, uống rượu hay uống nước đìa vậy?"
Minh Anh liếc xéo cô nàng, vẫy tay xua đuổi, ý bảo không vừa bụng thì cút nhanh.
"Ngọc Lam đâu? Sao tao không thấy nó?" Đầu tiệc có gặp qua một lúc, sau đó thì bốc hơi luôn.
Minh Anh chợt nhớ ra, liền giáo giác tìm kiếm trong biển người, nhưng chẳng thấy. Kể cả Kiến Ninh cũng không thấy đâu. Cả buổi tiệc Minh Anh bận rộn tất bật, quên mất phải quan tâm bạn mình. Cô kéo An Nhi về một góc vắng người, tiết lộ những gì mình nghe được. An Nhi tức đến óc ách:
"Má, con nhỏ này, dám chừng hai đứa đang trò chuyện nối lại tình xưa. Không được rồi. Con Lam nó yếu bóng vía dữ lắm, dăm ba câu ngọt ngào là nó ngả giá liền."
Minh Anh vuốt cằm: "Tao chỉ sợ Kiến Ninh dở trò câu dẫn, còn con Lam thì ngại từ chối."
"Sao lúc đó mày không đứng ra lôi nó đi. Để nó ở lại khác nào giao trứng cho ác."
"Tao còn phải quay lại cho kịp, ai rảnh đứng đó coi hai đứa nó diễn phim tuyền hình."
An Nhi bĩu môi chán ghét: "Mày đang vì nghiệp quên bạn đấy."
"Khỏi phải nói cũng biết nó trông ngóng gặp lại Kiến Ninh thế nào. Hơn nữa cũng đâu phải chuyện của tao. Nó chửi lên đầu tao thì mày đỡ hộ hay gì?"
"..."
"Thôi mặc kệ đi. Chuyện này tốt nhất đừng để Khải Lộc biết. Nếu Lộc mà biết hai người họ đã gặp lại nhau..."
"Khi nãy Khải Lộc có gọi tao, nói là lo lắng cho Ngọc Lam đến đây một mình. Bây giờ thì hay quá luôn, tao với mày quên mất để nó trôi dạt về phương trời nào rồi." Ngừng một chút, An Nhi tặc lưỡi nói: "Thôi, dù gì cũng là tiệc của bồ mày, mày chịu trách nhiệm đi. Kiếm ra người giao nộp đầy đủ, không thiếu chi nào đi. Tao chuồn trước đây."
"Má, mày nói vậy mà nghe được à?"
"Vậy tao không nói nữa, mày tự thu xếp đi."
"..." Minh Anh cắn răng, nén tiếng chửi trong lòng.
Cho đến khi tàn tiệc, hai người họ vẫn không tìm thấy Ngọc Lam, điện thoại cũng không liên lạc được. Khải Lộc sau khi xong việc thì nôn nóng đến phát điên, trực tiếp chạy tới công ty tìm kiếm. Lúc này Minh Anh cũng đã say bí tỉ, nhớ nhớ quên quên, một câu hỏi phải mất rất lâu mới trả lời đầy đủ ý nghĩa. An Nhi đã được sếp tổng hộ tống ra về trước, trên đường về cũng không ngừng gọi vào máy Ngọc Lam, nhưng kết quả chỉ là những tiếng 'tút' thật dài.
Hoang mang đến gần nửa khuya, Ngọc Lam mới gọi lại cho Khải Lộc, nói với anh rằng cô đã về nhà từ sớm, chỉ là ngủ quên mất, điện thoại để ngoài phòng khách nên không nghe thấy.
Khải Lộc muốn chạy đến nhà xem sao, nhưng Ngọc Lam lại nói bản thân đã uống rượu, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc. Khải Lộc không dám làm phiền cô, cả đêm đứng ngoài hành lang, phía trước cửa nhà cô chờ đợi, để khi cô cần gì anh có thể lập tức đáp ứng. Cứ như thế, Khải Lộc ngủ quên ngoài hành lang lúc nào không hay, trên người vẫn nguyên bộ đồng phục không kịp thay ra. Năm giờ sáng, anh giật mình, tỉnh dậy, rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.