Chương 82
Vạt Nắng Đọng Sương Mai
29/03/2023
Tới nơi khi trời đã tối, Hải Vinh đã tính toán sẵn, vì vậy kể cả khách sạn anh đều chuẩn bị đâu vào đó hết rồi.
Suốt mấy ngày qua Minh Anh hòa mình vào đám cưới củA An Nhi mà không nghỉ ngơi, nên khi đi được nửa chặng đường thì cô đã chìm vào giấc ngủ, hiện giờ đã ngủ rất say.
Hải Vinh ngăn nhân viên đánh thức Minh Anh dậy, anh cẩn thận đỗ xe, sau đó mở cửa ôm lấy Minh Anh bế cô vào trong. Minh Anh nằm trong lòng anh hơi cựa quậy, tưởng như bị đánh thức, không ngờ vòng tay ấm áp và vững chắc kia lại dìu dắt cô vào giấc ngủ ngon lành.
Sáng sớm, một giấc ngủ ngon sau nhiều ngày mất ngủ đã bù đắp lại đủ hết, Minh Anh bừng tỉnh mà thấy sảng khoái vô cùng. Cô nhìn ngó xung quanh, biết rằng đã đáp vào một khách sạn nào đó, chỉ là không thấy bóng dáng Hải Vinh đâu. Cảm giác như đang bị bỏ rơi giữa đường vậy.
"Dậy rồi à?" Hải Vinh vắt áo vest lên ghế, tay kia cầm một túi đồ ăn cẩn thận đặt lên bàn.
"Sáng sớm mà anh đi đâu vậy?"
"Mua đồ ăn sáng cho em."
Minh Anh lướt qua túi đồ ăn, chắc là cháo hay hủ tiếu sườn gì đó, rồi từ từ đi đến: "Tối qua... tới giác nào thế?"
Hải Vinh nhìn cô đầy phán xét, điệu bộ như đang sắp dựng lên vở tuồng kinh thiên động địa nào đó để chọc ngoáy cô đây mà. Nhưng anh lại nghiêm túc đáp: "Tầm mười một giờ."
"Ồ..." Minh Anh ngồi xuống bàn, lườm anh: "Anh... không... làm gì em đó chứ?"
Hải Vinh chê bai lườm lại cô: "Nhìn bộ dạng èo ọt của em xem, anh làm gì được em?"
Minh Anh bất mãn soạn đũa muỗng: "Em còn tưởng anh nhân lúc em ngủ say đem em đi ngã giá cho tay buôn nào đó rồi." Trên người cô không còn là bộ áo dài bưng quả ngày hôm qua, minh chứng rõ ràng thế còn gì.
Hải Vinh nghe xong thì giở giọng khó ưa: "Bán em thì được mấy đồng chứ?"
"Này!"
"Được hẳn ba đồng."
Minh Anh: "..." Đợi mà xem, một ngày nào đó, thanh niên này, hai đồng cô cũng bán.
Áo len dày, khăn quàng cổ, bao tay ấm, giày bông, trang bị quá đầy đủ cho một mùa lạnh thấu da thấu thịt của thành phố F. Minh Anh bó người như một con cá lóc mít, vậy mà vẫn thấy rin rít lạnh. Cảm giác như gió lạnh lùa qua kẻ áo, chốc chốc lại ớn lạnh dựng lông gà.
Hải Vinh biết cô từ xưa đã sợ lạnh, anh đã đặc biệt chuẩn bị trang bị cho cô, vậy mà xem ra vẫn còn chưa đủ. Năm đó, có lần An Xuyên phong ba vũ bão, Minh Anh sợ lạnh đến độ bó mình ở nhà không chịu đi học, Hải Vinh vì không chịu được sự thiếu vắng mà đội mưa đến nhà, lấy lý do mang bài sang cho cô chép, cắm rễ ở nhà cô suốt mấy buổi chiều. Anh biết rõ là Minh Anh giả bệnh để tránh mưa tránh gió, vậy mà vẫn dung túng cho cô, không ngại gió mưa ngày nào cũng chạy ngược đường đến nhà mang bài cho cô chép. Những chuyện này Minh Anh chưa từng để trong lòng, vì thế cho nên bảy năm bên Mỹ, Hải Vinh nghĩ đến liền thấy buồn rất lâu. Vốn nghĩ rằng mang chân tình đối đãi, chẳng nghĩ rằng người chân phương không hiểu được chân tình. Minh Anh ngày xưa đúng là vô lo vô nghĩ.
"Hay là em ở lại khách sạn đi."
"Vậy anh đem em đến đây để làm gì?"
Hải Vinh chống nạnh cúi người nhìn cô gái nhỏ, thở ra khói: "Xem cái lỗ mũi em đỏ hết rồi kìa."
"Vậy để em ném nó đi."
"..."
Minh Anh bị viêm xoang cơ địa, ở An Xuyên trái gió trở trời một chút đã chịu không nổi, lên đến vùng lạnh dĩ nhiên là chiếc mũi gần như không dùng được nữa.
Hải Vinh cởi khăn quàng cổ của mình ra, quấn thêm một chiếc nón len trên đầu Minh Anh: "Như thế này sẽ đỡ hơn."
Minh Anh tiếp nhận sáng kiến của anh, không hề để ý bản thân đang giống như một cái giá treo quần áo, cái gì cũng vắt lên được.
Hai người dắt tay nhau đi lên một sườn đồi non, tằng lăng tíu líu hướng đến ngôi nhà nhỏ của Vĩ Hoàng và Ngọc Tư.
Ấn tượng của Minh Anh không khác với ấn tượng của An Nhi là mấy, khi lần đầu tiên đến đây, cảm giác như bước vào chốn thảnh thơi vậy. Mọi thứ đều điềm nhiên tĩnh lặng, không khí trong lành, cỏ cây tươi mát, đến đây liền cảm thấy tâm hồn như được gột rửa vậy.
Minh Anh nhìn thấy Ngọc Tư được Vĩ Hoàng dìu từ trong nhà đi ra, quả nhiên thần tiên thì phải hợp với tiên cảnh. Vẻ đẹp của Ngọc Tư khiến người ta như được rửa mắt, dù cô ấy có đang mang thai đi chăng nữa nhan sắc cũng không hề bị hao mòn đi chút nào.
Minh Anh tấm tắc khen trong lòng, đôi mắt sáng ánh lên như ngọn đèn chiếu thẳng về phía Ngọc Tư.
Cô và Ngọc Tư vốn chỉ là quen biết bắt cầu, gặp nhau không quá chục lần, vậy nhưng mỗi lần gặp Ngọc Tư đều như bị trúng độc, có bao nhiêu tâm tư liền muốn bày tỏ với cô.
Qua sắc mặt của Ngọc Tư, Minh Anh ngầm phán đoán ra một vài chuyện, chỉ là không tiện nhắc tới. Ngọc Tư ngó thấy Minh Anh dường như đã nhìn thấu cô rồi, liền thở dài:
"Đến hai chữ hổ thẹn tôi còn chẳng đủ tư cách nói ra nữa."
Khuyết điểm của Minh Anh là không che giấu được cảm xúc của mình, càng không thể làm bộ làm tịch, ra vẻ như ta đây chẳng hiểu gì cả, dù ngay lúc này cô rất muốn như thế. Cô biết, Ngọc Tư đã cố tình.
"An Nhi... có lẽ không biết."
"Dĩ nhiên rồi, nó rất tin tưởng cậu."
Nét mặt Ngọc Tư trầm buồn, đôi mắt nặng trịch đầy suy tư, nhìn ra ngoài cửa sổ. Minh Anh rất muốn lái câu chuyện đi xa, nhưng xem ra là rất khó.
"Dù gì thì kết quả hiện tại cũng là điều mà tất cả chúng ta đều mong muốn, cậu hà tất phải đặt nặng trong lòng. Cho dù An Nhi có biết, nó cũng không trách cậu đâu. Nó vốn dĩ không hề có một chút tư tưởng hàn gắn với Vĩ Hoàng ngay cả khi nó không biết cậu là bạn gái của anh ấy."
"Không tính Vĩ Hoàng vào, chuyện tôi đã phản bội An Nhi là sự thật. Ngay cả khi cô ấy kết hôn rồi, tôi vẫn ích kỷ như vậy..."
Chẳng qua là Ngọc Tư tự thẹn với lòng, không đủ can đảm để đối diện với An Nhi.
Ngày Vĩ Hoàng đến tìm Ngọc Tư, anh bày tỏ rất rõ ràng rằng muốn cùng cô ấy bắt đầu lại từ bước đầu tiên, sẽ không để Ngọc Tư đóng vai trò là một sự tạm bợ trong những năm tháng cuộc đời anh nữa. Anh muốn cho cô một sự rõ ràng, cho tình cảm của cả hai một sự rõ ràng.
Anh đã nói, anh thật sự vẫn còn thích An Nhi. Ở một ngõ ngách nào đó trong tim, An Nhi giống như một bóng hình ngự trị, dù anh đã thấu cục diện, vẫn không thể tháo gỡ cô ra khỏi ký ức của mình.
Ngọc Tư rất yêu Vĩ Hoàng. Cô biết dù Vĩ Hoàng có xuất hiện ở đây, đến bên cạnh cô, thì cô vẫn chỉ là kẻ thua cuộc. Cho nên, cô đã thay An Nhi, cự tuyệt đến gốc cùng của đoạn tình cảm sớm nở tối tàn kia. Sau đó, thì có đứa bé này. Nội tình không cần suy xét thì cũng rõ.
Chuyện mà ai cũng hiểu, chỉ có một người trong cuộc mãi mãi nghĩ rằng mình là người ngoài cuộc. An Nhi còn chả biết bản thân đâu chỉ là con cờ để công ty Núi đem ra đánh lên đánh xuống, còn bị bạn bè tiến ngược tiến xuôi. Minh Anh thở dài, đứa bạn ngu ngốc này của cô vậy mà sống cũng thảnh thơi thật.
Ngọc Tư dùng đứa bé để trói buộc tình cảm của Vĩ Hoàng, nên khi gặp lại bất kỳ ai, là An Nhi, hay Minh Anh, cô đều chột dạ. Cô cứ sợ những cái tên này sẽ đến dắt Vĩ Hoàng đi, kéo xa khỏi tầm tay cô.
Trước sự ủy lụy này, Minh Anh chỉ thấy đáng thương hơn là đáng trách. Khi An Nhi từ đây trở về, luôn miệng bảo với cô rằng thấy Ngọc Tư sống vui vẻ hạnh phúc, nó rất vui. Có điều, xem ra, niềm vui mà An Nhi nhìn thấy chỉ là cố để nó thấy mà thôi.
Người ta thường nói, hồng nhan bạc phận, số phận của Ngọc Tư có thể hồng hơn thực tại, chẳng qua là do cô ấy không chọn con đường hồng để đi. Minh Anh nhìn ra được Vĩ Hoàng đã thật sự dành tình cảm cho cô ấy, chỉ là không biết đến khi nào thì Ngọc Tư mới có thể thoát ra khỏi cái bóng tâm lý mang tên "An Nhi" đây nữa.
"Em thấy Ngọc Tư đáng thương thật." Minh Anh bấu vào tay áo của Hải Vinh, cẩn thận từng bước đi xuống đồi.
"Vì sao?"
"Thứ mình luôn khao khát, dù có được ở trong tay, vẫn không cảm nhận được."
"Ý em là Vĩ Hoàng đã yêu cô ấy, nhưng cô ấy luôn cảm thấy Vĩ Hoàng không yêu cô ấy à?"
"Đúng vậy."
Đi một đoạn, Hải Vinh mới tiếp lời: "Xem như đó là cái giá phải trả cho sai lầm của cậu ấy."
"Ý anh là..."
Vĩ Hoàng đã yêu Ngọc Tư, yêu rất nhiều. Nhưng anh nhân ra một điều, tình cảm của anh hiện tại dù lớn đến đâu cũng không thể bù đắp được tổn thương sâu sắc mà Ngọc Tư đã chịu trước đó. Cho nên, Vĩ Hoàng đã cố gắng mang lại cảm giác an toàn cho Ngọc Tư, kể cả cùng cô ấy quy ẩn về nơi thâm sơn cùng cốc này, xây dựng thế giới chỉ có hai người và hai trái tim yêu thương thì vẫn không thể khiến Ngọc Tư tin rằng anh đã yêu cô ấy. Ngọc Tư luôn cho rằng chỉ có cô yêu Vĩ Hoàng, còn Vĩ Hoàng thì không.
Hải Vinh nói, Vĩ Hoàng bảo rằng, đã có lúc anh gần như kiệt sức khi phải chứng minh tình cảm của mình, vậy mà vẫn không ngăn được mỗi đêm ướt gối của cô ấy. Vĩ Hoàng đau lòng đến độ mỗi ngày phải lén ra ngoài, tự làm đau chính mình, để nén cơn dằn vặt.
"Cái giá đúng là đắc thật." Minh Anh chật lưỡi công nhận.
Ngọc Tư luôn mong muốn được ở bên cạnh Vĩ Hoàng, vậy mà khi ở bên rồi lại như cách xa nghìn dặm.
Ánh chiều tà khuất sau lưng đồi, có đôi trẻ dắt dìu nhau bước ngang qua khoảng trời mênh mông, lướt trên những vết rạn của quá khứ, chắp vá cho tương lai và hiện tại.
Cuộc sống là một quá trình, cảm xúc yêu đương tựa như một chuyến xe chạy dọc theo đoạn đường đời của mỗi người. Chỉ có điều, có chuyến xe êm đềm, có chuyến lại gập gềnh sỏi đá.
Chuyện tình yêu quá suông sẻ chẳng cô đọng lại gì nhiều, ngược lại quá gian truân trắc trở thì dễ làm người ta bỏ cuộc. Ngọc Lam không muốn bỏ cuộc, càng không muốn buông tay, nhưng cô ghét phải lựa chọn.
Việc lựa chọn giữa Kiến Ninh và Khải Lộc đã khiến cô sầu não rất nhiều, khó khăn lắm mới đâu vào đấy, thì bây giờ sự cớ trêu ngươi, bắt cô phải một lần nữa lựa chọn, giữa người cô yêu, hay bạn bè.
Thật ganh tỵ, vì sao trong ba người, chỉ có Ngọc Lam phải rơi vào hoàn cảnh này. Cô yêu Kiến Ninh thì có gì sai chứ? Nhưng cô và Minh Anh với An Nhi chơi chung thì có gì không ổn? Cô cùng lúc lựa chọn cả hai không được sao? Tại sao chỉ có mỗi cô là phải lựa chọn?
Ngọc Lam tự vấn rất lâu cũng không hiểu được, rốt cục là nguyên nhân gì đã đẩy các mối quan hệ tốt đẹp của cô đến bên bờ tan vỡ.
Giữa buổi tiệc rượu đều là người xa lạ, bất giác Ngọc Lam thấy mình thật chơi vơi, cô chưa từng tham gia những cuộc vui như thế này. Nhìn Kiến Ninh đang hòa mình vào những tiếng chuyện trò cười đùa rộn rã, người hướng nội như Ngọc Lam thật sự không quen. Cô kéo vạt áo Kiến Ninh, ra hiệu cho anh cúi người xuống, kề tai nghe cô nói: "Em muốn về nhà."
"Đang vui mà, sao lại muốn về?"
"Em thấy... không được thoải mái."
Kiến Ninh không có biểu hiện khó chịu, chỉ là phản đối: "Chẳng phải em nói muốn tìm hiểu cuộc sống của anh sao? Đây chính là cuộc sống của anh."
Ngọc Lam đớ lưỡi một hồi, chậm rãi nói: "Em biết đủ rồi, mình về được chưa?"
Kiến Ninh nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy lắc lư theo điệu nhạc: "Em nên tập quen dần đi, có những niềm vui phải trải qua nhiều mới thấm được. Bây giờ em thấy ngại, nhưng từ từ sẽ thấy vui thôi."
"Em..."
Ngọc Lam ôm eo Kiến Ninh, cúi người giấu mặt vào ngực anh, một nửa là xấu hổ, một nửa là đang ép bản thân mình hòa vào cuộc vui.
Chuyến đi đến thành phố F lần này không đơn giản chỉ là thăm nom bạn cũ, tọc mạch chuyện đời tư, mà nguyên nhân thật sự chính là Hải Vinh muốn đến thuyết phục Vĩ Hoàng rút khỏi công ty TN, gia nhập hoàn toàn vào Đại Dương. Dĩ nhiên, Vĩ Hoàng đã từ chối.
Hải Vinh biết trước câu trả lời, nên chuyến đi này mới diễn ra.
"Anh em với nhau không nên để lợi ích ảnh hưởng đến tình cảm."
"Cái gì gọi là có phước cùng hưởng cậu còn chưa hiểu à?"
Vĩ Hoàng bài xích: "Tôi cùng lắm chỉ giữ của cậu năm bảy phần trăm, cả hội đồng tôi còn chả buồn chui vào ngồi, cậu muốn tôi leo lên ghế giám đốc công ty cậu, mơ đi."
"Cậu muốn làm thì làm, không làm thì ra cổng làm bảo vệ ăn lương giám đốc tôi cũng vui vẻ ký tên duyệt bảng lương cho cậu."
"Mẹ, công ty đang khốn đốn lắm à? Cần ông đây về dọn chiến trường phải không?"
"Đã bảo là có phước cùng hưởng."
Vĩ Hoàng nghi ngờ hỏi: "Sao tôi lại ngửi ra mùi họa vô đơn chí thế?"
Hải Vinh: "..."
"Để tôi suy nghĩ thêm đã."
Dù rằng trước nay Vĩ Hoàng chỉ làm bên mảng kinh doanh, chủ đạo về marketing, nhưng chưa từng mó tay vào công ty công nghệ nào. Đại Dương là cái bánh đầu tiên mà anh bỏ tiền ra đầu tư mà không cần đợi đến ngày thành phẩm, lời đề nghị này của Hải Vinh đúng thật nóng đến bỏng cả tay.
"Anh thật sự cảm thấy Vĩ Hoàng thích hợp à?"
"Phương Nam đang tìm cách hất cẳng cậu ấy ra khỏi TN, chiếm dụng toàn quyền. Với khả năng của người này, việc này chỉ cần tiến hành đủ bước là sẽ thành công. Chi bằng trước lúc đó, rút quân tập kết, bảo toàn được cả tài sản lẫn danh tiếng."
"Anh nói cũng đúng. Ai mà biết hắn sẽ ra tay kiểu gì chứ."
"Anh ta và Đình Dĩ là cùng một loại người. Lần trước xe chở hàng bị cháy làm ảnh hưởng đến công ty Núi, chính là muốn đấm vào mặt của Vĩ Hoàng rồi."
Minh Anh cảm thán: "Đúng là không nhìn ra nha."
Hải Vinh xoa đầu cô: "Em làm sao mà nhìn ra được." Người bị đấm còn chả biết ai đấm mình cơ mà.
Sau đó, phát hiện ra nguyên nhân thật sự ở đằng sau, lý giải cho nỗi hận mà Phương Nam dành cho Vĩ Hoàng, đến mức muốn khiến Vĩ Hoàng chẳng thể trở mình được nữa, đó là vì Ngọc Tư.
Vĩ Hoàng tức giận đến mức đánh Phương Nam gần như ra bã. Nếu không nhờ Kiến Ninh và Hải Vinh can ngăn, có lẽ nhà tù đã gửi lời mời gọi Vĩ Hoàng rồi.
Khi ấy việc cuối cùng mà Phương Nam có thể làm để vơi bớt nỗi hận của mình, chính là kiện Vĩ Hoàng tội hành hung. Tội danh cấu thành, nhưng Vĩ Hoàng chỉ nhận chín tháng tù treo và ba tháng lao động công ích.
Công ty TN vẫn hoạt động như bình thường, Vĩ Hoàng và Ngọc Tư đồng rút khỏi công ty, rút sạch một nửa vốn đã đầu tư ban đầu, kéo theo hàng loạt những mối quan hệ đã được thành lập khi Vĩ Hoàng còn nhậm chức.
Chỉ sau ba năm, công ty TN chính thức phá sản. Vĩ Hoàng lướt qua bản tin, thở dài, u uất rất lâu. Phần vốn Vĩ Hoàng rút khỏi TN không đầu tư vào Đại Dương, mà mời gọi Hải Vinh đầu tư vào công ty mới của anh và Ngọc Tư, thiên về mảng xuất nhập khẩu hạt giống và cây trồng, trụ sở chính đặt ở thành phố F.
Thời điểm đó, công ty Đại Dương làm ăn thịnh vượng, đầu tư nhiều mảng, lợi nhuận thu về rất lớn, quy mô công ty ngày một nới dần ra, đầu tư vào một công ty nằm xa thành phố phát triển càng vươn dài cánh tay, phát triển vượt bậc.
Đó là chuyện của rất lâu về sau.
"Anh mang theo em đến đây, sao chưa thấy công dụng gì của em hết vậy?" Minh Anh nằm dài trên giường, tự ngẫm.
"Chuyện quan trọng nhất thì phải để sau cùng chứ!"
Minh Anh ngồi bật dậy: "Chuyện quan trọng gì?"
"Mai rồi em sẽ biết."
"Không thể làm liền à?"
"Không thể."
"Làm liền đi. Chuyện gì?"
Hải Vinh cười cô nôn nóng, kéo cô ngã xuống, rồi chòm lên phía trên, tạo thành tư thế ám muội: "Việc anh có thể làm liền chỉ có việc này thôi."
"Lưu manh, cút đi."
"Đã bảo lưu manh thì có kêu cũng chả cút đâu."
Đã ám muội thì phải ám muội cho tới cùng.
Cuộc sống sau hôn nhân của An Nhi bình lặng như nước hồ, dịu nhẹ như gió thu. Chính là mỗi ngày, cô sẽ ở nhà cơm nước, tận hưởng khoảng thời gian vàng hiếm có này. Với kỹ năng bếp núc thượng thừa học mãi không đậu, việc sếp tổng bịa chuyện kéo cô ra quán ăn đã không còn là hiếm nữa rồi, cho nên mới bảo cuộc sống của cô bình lặng biết là bao nhiêu. Bởi cô nấu dở lão cũng chả chê, chẳng qua là cố nuốc xong nước mắt lưng tròng, cô nhìn không nỡ mà thôi.
Bình thường An Nhi hiếm khi dùng son màu đỏ, bởi cô vốn rất kì thị màu đỏ. Nhưng phụ nữ mà, sớm nắng chiều mưa, sáng ghét chiều ưa là chuyện thường tình. Hôm nay, vô tình đọc được bài viết trên mạng, nội dung đại loại là hướng dẫn cách trở nên quyến rũ hơn trong mắt chồng, An Nhi không chần chừ mà thực hành luôn. Cô vận chiếc váy body màu da, lớp váy ôm trọn cơ thể đẩy đà, điểm nhấn là mái tóc hơi xoăn gợn sóng cùng chiếc môi thắm màu đỏ tươi mà cô cất công lựa chọn hơn nửa ngày.
Đợi mãi đến nửa đêm, An Nhi ngồi dưới ánh nến, tay nâng ly rượu vang màu đỏ thẫm, ánh sáng vàng của ngọn lửa dập dìu hắc vào gương mặt cô thêm đượm tình, cô dịu dàng hỏi: "Anh về rồi đó à?"
Trường Phong đứng trước cửa, tay nới cà vạt còn dang dở dừng lại giữa thời không, cả người lặng im như pho tượng, hai mắt dán chặt vào người phụ nữ đằng kia. Qua một lúc, anh vẫn nhìn cô chằm chằm không rời mắt, đi thẳng về phía An Nhi, dừng lại ở chỗ cô, cúi người đối diện sát gương mặt mỹ miều, tay nhẹ sờ vào bờ môi mỏng: "Môi em bị chảy máu hả?"
An Nhi: "..."
Đêm đó, An Nhi ngủ trong phòng, Trường Phong đắp áo vest ngoài sofa, gia đình yên ắng.
Suốt mấy ngày qua Minh Anh hòa mình vào đám cưới củA An Nhi mà không nghỉ ngơi, nên khi đi được nửa chặng đường thì cô đã chìm vào giấc ngủ, hiện giờ đã ngủ rất say.
Hải Vinh ngăn nhân viên đánh thức Minh Anh dậy, anh cẩn thận đỗ xe, sau đó mở cửa ôm lấy Minh Anh bế cô vào trong. Minh Anh nằm trong lòng anh hơi cựa quậy, tưởng như bị đánh thức, không ngờ vòng tay ấm áp và vững chắc kia lại dìu dắt cô vào giấc ngủ ngon lành.
Sáng sớm, một giấc ngủ ngon sau nhiều ngày mất ngủ đã bù đắp lại đủ hết, Minh Anh bừng tỉnh mà thấy sảng khoái vô cùng. Cô nhìn ngó xung quanh, biết rằng đã đáp vào một khách sạn nào đó, chỉ là không thấy bóng dáng Hải Vinh đâu. Cảm giác như đang bị bỏ rơi giữa đường vậy.
"Dậy rồi à?" Hải Vinh vắt áo vest lên ghế, tay kia cầm một túi đồ ăn cẩn thận đặt lên bàn.
"Sáng sớm mà anh đi đâu vậy?"
"Mua đồ ăn sáng cho em."
Minh Anh lướt qua túi đồ ăn, chắc là cháo hay hủ tiếu sườn gì đó, rồi từ từ đi đến: "Tối qua... tới giác nào thế?"
Hải Vinh nhìn cô đầy phán xét, điệu bộ như đang sắp dựng lên vở tuồng kinh thiên động địa nào đó để chọc ngoáy cô đây mà. Nhưng anh lại nghiêm túc đáp: "Tầm mười một giờ."
"Ồ..." Minh Anh ngồi xuống bàn, lườm anh: "Anh... không... làm gì em đó chứ?"
Hải Vinh chê bai lườm lại cô: "Nhìn bộ dạng èo ọt của em xem, anh làm gì được em?"
Minh Anh bất mãn soạn đũa muỗng: "Em còn tưởng anh nhân lúc em ngủ say đem em đi ngã giá cho tay buôn nào đó rồi." Trên người cô không còn là bộ áo dài bưng quả ngày hôm qua, minh chứng rõ ràng thế còn gì.
Hải Vinh nghe xong thì giở giọng khó ưa: "Bán em thì được mấy đồng chứ?"
"Này!"
"Được hẳn ba đồng."
Minh Anh: "..." Đợi mà xem, một ngày nào đó, thanh niên này, hai đồng cô cũng bán.
Áo len dày, khăn quàng cổ, bao tay ấm, giày bông, trang bị quá đầy đủ cho một mùa lạnh thấu da thấu thịt của thành phố F. Minh Anh bó người như một con cá lóc mít, vậy mà vẫn thấy rin rít lạnh. Cảm giác như gió lạnh lùa qua kẻ áo, chốc chốc lại ớn lạnh dựng lông gà.
Hải Vinh biết cô từ xưa đã sợ lạnh, anh đã đặc biệt chuẩn bị trang bị cho cô, vậy mà xem ra vẫn còn chưa đủ. Năm đó, có lần An Xuyên phong ba vũ bão, Minh Anh sợ lạnh đến độ bó mình ở nhà không chịu đi học, Hải Vinh vì không chịu được sự thiếu vắng mà đội mưa đến nhà, lấy lý do mang bài sang cho cô chép, cắm rễ ở nhà cô suốt mấy buổi chiều. Anh biết rõ là Minh Anh giả bệnh để tránh mưa tránh gió, vậy mà vẫn dung túng cho cô, không ngại gió mưa ngày nào cũng chạy ngược đường đến nhà mang bài cho cô chép. Những chuyện này Minh Anh chưa từng để trong lòng, vì thế cho nên bảy năm bên Mỹ, Hải Vinh nghĩ đến liền thấy buồn rất lâu. Vốn nghĩ rằng mang chân tình đối đãi, chẳng nghĩ rằng người chân phương không hiểu được chân tình. Minh Anh ngày xưa đúng là vô lo vô nghĩ.
"Hay là em ở lại khách sạn đi."
"Vậy anh đem em đến đây để làm gì?"
Hải Vinh chống nạnh cúi người nhìn cô gái nhỏ, thở ra khói: "Xem cái lỗ mũi em đỏ hết rồi kìa."
"Vậy để em ném nó đi."
"..."
Minh Anh bị viêm xoang cơ địa, ở An Xuyên trái gió trở trời một chút đã chịu không nổi, lên đến vùng lạnh dĩ nhiên là chiếc mũi gần như không dùng được nữa.
Hải Vinh cởi khăn quàng cổ của mình ra, quấn thêm một chiếc nón len trên đầu Minh Anh: "Như thế này sẽ đỡ hơn."
Minh Anh tiếp nhận sáng kiến của anh, không hề để ý bản thân đang giống như một cái giá treo quần áo, cái gì cũng vắt lên được.
Hai người dắt tay nhau đi lên một sườn đồi non, tằng lăng tíu líu hướng đến ngôi nhà nhỏ của Vĩ Hoàng và Ngọc Tư.
Ấn tượng của Minh Anh không khác với ấn tượng của An Nhi là mấy, khi lần đầu tiên đến đây, cảm giác như bước vào chốn thảnh thơi vậy. Mọi thứ đều điềm nhiên tĩnh lặng, không khí trong lành, cỏ cây tươi mát, đến đây liền cảm thấy tâm hồn như được gột rửa vậy.
Minh Anh nhìn thấy Ngọc Tư được Vĩ Hoàng dìu từ trong nhà đi ra, quả nhiên thần tiên thì phải hợp với tiên cảnh. Vẻ đẹp của Ngọc Tư khiến người ta như được rửa mắt, dù cô ấy có đang mang thai đi chăng nữa nhan sắc cũng không hề bị hao mòn đi chút nào.
Minh Anh tấm tắc khen trong lòng, đôi mắt sáng ánh lên như ngọn đèn chiếu thẳng về phía Ngọc Tư.
Cô và Ngọc Tư vốn chỉ là quen biết bắt cầu, gặp nhau không quá chục lần, vậy nhưng mỗi lần gặp Ngọc Tư đều như bị trúng độc, có bao nhiêu tâm tư liền muốn bày tỏ với cô.
Qua sắc mặt của Ngọc Tư, Minh Anh ngầm phán đoán ra một vài chuyện, chỉ là không tiện nhắc tới. Ngọc Tư ngó thấy Minh Anh dường như đã nhìn thấu cô rồi, liền thở dài:
"Đến hai chữ hổ thẹn tôi còn chẳng đủ tư cách nói ra nữa."
Khuyết điểm của Minh Anh là không che giấu được cảm xúc của mình, càng không thể làm bộ làm tịch, ra vẻ như ta đây chẳng hiểu gì cả, dù ngay lúc này cô rất muốn như thế. Cô biết, Ngọc Tư đã cố tình.
"An Nhi... có lẽ không biết."
"Dĩ nhiên rồi, nó rất tin tưởng cậu."
Nét mặt Ngọc Tư trầm buồn, đôi mắt nặng trịch đầy suy tư, nhìn ra ngoài cửa sổ. Minh Anh rất muốn lái câu chuyện đi xa, nhưng xem ra là rất khó.
"Dù gì thì kết quả hiện tại cũng là điều mà tất cả chúng ta đều mong muốn, cậu hà tất phải đặt nặng trong lòng. Cho dù An Nhi có biết, nó cũng không trách cậu đâu. Nó vốn dĩ không hề có một chút tư tưởng hàn gắn với Vĩ Hoàng ngay cả khi nó không biết cậu là bạn gái của anh ấy."
"Không tính Vĩ Hoàng vào, chuyện tôi đã phản bội An Nhi là sự thật. Ngay cả khi cô ấy kết hôn rồi, tôi vẫn ích kỷ như vậy..."
Chẳng qua là Ngọc Tư tự thẹn với lòng, không đủ can đảm để đối diện với An Nhi.
Ngày Vĩ Hoàng đến tìm Ngọc Tư, anh bày tỏ rất rõ ràng rằng muốn cùng cô ấy bắt đầu lại từ bước đầu tiên, sẽ không để Ngọc Tư đóng vai trò là một sự tạm bợ trong những năm tháng cuộc đời anh nữa. Anh muốn cho cô một sự rõ ràng, cho tình cảm của cả hai một sự rõ ràng.
Anh đã nói, anh thật sự vẫn còn thích An Nhi. Ở một ngõ ngách nào đó trong tim, An Nhi giống như một bóng hình ngự trị, dù anh đã thấu cục diện, vẫn không thể tháo gỡ cô ra khỏi ký ức của mình.
Ngọc Tư rất yêu Vĩ Hoàng. Cô biết dù Vĩ Hoàng có xuất hiện ở đây, đến bên cạnh cô, thì cô vẫn chỉ là kẻ thua cuộc. Cho nên, cô đã thay An Nhi, cự tuyệt đến gốc cùng của đoạn tình cảm sớm nở tối tàn kia. Sau đó, thì có đứa bé này. Nội tình không cần suy xét thì cũng rõ.
Chuyện mà ai cũng hiểu, chỉ có một người trong cuộc mãi mãi nghĩ rằng mình là người ngoài cuộc. An Nhi còn chả biết bản thân đâu chỉ là con cờ để công ty Núi đem ra đánh lên đánh xuống, còn bị bạn bè tiến ngược tiến xuôi. Minh Anh thở dài, đứa bạn ngu ngốc này của cô vậy mà sống cũng thảnh thơi thật.
Ngọc Tư dùng đứa bé để trói buộc tình cảm của Vĩ Hoàng, nên khi gặp lại bất kỳ ai, là An Nhi, hay Minh Anh, cô đều chột dạ. Cô cứ sợ những cái tên này sẽ đến dắt Vĩ Hoàng đi, kéo xa khỏi tầm tay cô.
Trước sự ủy lụy này, Minh Anh chỉ thấy đáng thương hơn là đáng trách. Khi An Nhi từ đây trở về, luôn miệng bảo với cô rằng thấy Ngọc Tư sống vui vẻ hạnh phúc, nó rất vui. Có điều, xem ra, niềm vui mà An Nhi nhìn thấy chỉ là cố để nó thấy mà thôi.
Người ta thường nói, hồng nhan bạc phận, số phận của Ngọc Tư có thể hồng hơn thực tại, chẳng qua là do cô ấy không chọn con đường hồng để đi. Minh Anh nhìn ra được Vĩ Hoàng đã thật sự dành tình cảm cho cô ấy, chỉ là không biết đến khi nào thì Ngọc Tư mới có thể thoát ra khỏi cái bóng tâm lý mang tên "An Nhi" đây nữa.
"Em thấy Ngọc Tư đáng thương thật." Minh Anh bấu vào tay áo của Hải Vinh, cẩn thận từng bước đi xuống đồi.
"Vì sao?"
"Thứ mình luôn khao khát, dù có được ở trong tay, vẫn không cảm nhận được."
"Ý em là Vĩ Hoàng đã yêu cô ấy, nhưng cô ấy luôn cảm thấy Vĩ Hoàng không yêu cô ấy à?"
"Đúng vậy."
Đi một đoạn, Hải Vinh mới tiếp lời: "Xem như đó là cái giá phải trả cho sai lầm của cậu ấy."
"Ý anh là..."
Vĩ Hoàng đã yêu Ngọc Tư, yêu rất nhiều. Nhưng anh nhân ra một điều, tình cảm của anh hiện tại dù lớn đến đâu cũng không thể bù đắp được tổn thương sâu sắc mà Ngọc Tư đã chịu trước đó. Cho nên, Vĩ Hoàng đã cố gắng mang lại cảm giác an toàn cho Ngọc Tư, kể cả cùng cô ấy quy ẩn về nơi thâm sơn cùng cốc này, xây dựng thế giới chỉ có hai người và hai trái tim yêu thương thì vẫn không thể khiến Ngọc Tư tin rằng anh đã yêu cô ấy. Ngọc Tư luôn cho rằng chỉ có cô yêu Vĩ Hoàng, còn Vĩ Hoàng thì không.
Hải Vinh nói, Vĩ Hoàng bảo rằng, đã có lúc anh gần như kiệt sức khi phải chứng minh tình cảm của mình, vậy mà vẫn không ngăn được mỗi đêm ướt gối của cô ấy. Vĩ Hoàng đau lòng đến độ mỗi ngày phải lén ra ngoài, tự làm đau chính mình, để nén cơn dằn vặt.
"Cái giá đúng là đắc thật." Minh Anh chật lưỡi công nhận.
Ngọc Tư luôn mong muốn được ở bên cạnh Vĩ Hoàng, vậy mà khi ở bên rồi lại như cách xa nghìn dặm.
Ánh chiều tà khuất sau lưng đồi, có đôi trẻ dắt dìu nhau bước ngang qua khoảng trời mênh mông, lướt trên những vết rạn của quá khứ, chắp vá cho tương lai và hiện tại.
Cuộc sống là một quá trình, cảm xúc yêu đương tựa như một chuyến xe chạy dọc theo đoạn đường đời của mỗi người. Chỉ có điều, có chuyến xe êm đềm, có chuyến lại gập gềnh sỏi đá.
Chuyện tình yêu quá suông sẻ chẳng cô đọng lại gì nhiều, ngược lại quá gian truân trắc trở thì dễ làm người ta bỏ cuộc. Ngọc Lam không muốn bỏ cuộc, càng không muốn buông tay, nhưng cô ghét phải lựa chọn.
Việc lựa chọn giữa Kiến Ninh và Khải Lộc đã khiến cô sầu não rất nhiều, khó khăn lắm mới đâu vào đấy, thì bây giờ sự cớ trêu ngươi, bắt cô phải một lần nữa lựa chọn, giữa người cô yêu, hay bạn bè.
Thật ganh tỵ, vì sao trong ba người, chỉ có Ngọc Lam phải rơi vào hoàn cảnh này. Cô yêu Kiến Ninh thì có gì sai chứ? Nhưng cô và Minh Anh với An Nhi chơi chung thì có gì không ổn? Cô cùng lúc lựa chọn cả hai không được sao? Tại sao chỉ có mỗi cô là phải lựa chọn?
Ngọc Lam tự vấn rất lâu cũng không hiểu được, rốt cục là nguyên nhân gì đã đẩy các mối quan hệ tốt đẹp của cô đến bên bờ tan vỡ.
Giữa buổi tiệc rượu đều là người xa lạ, bất giác Ngọc Lam thấy mình thật chơi vơi, cô chưa từng tham gia những cuộc vui như thế này. Nhìn Kiến Ninh đang hòa mình vào những tiếng chuyện trò cười đùa rộn rã, người hướng nội như Ngọc Lam thật sự không quen. Cô kéo vạt áo Kiến Ninh, ra hiệu cho anh cúi người xuống, kề tai nghe cô nói: "Em muốn về nhà."
"Đang vui mà, sao lại muốn về?"
"Em thấy... không được thoải mái."
Kiến Ninh không có biểu hiện khó chịu, chỉ là phản đối: "Chẳng phải em nói muốn tìm hiểu cuộc sống của anh sao? Đây chính là cuộc sống của anh."
Ngọc Lam đớ lưỡi một hồi, chậm rãi nói: "Em biết đủ rồi, mình về được chưa?"
Kiến Ninh nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy lắc lư theo điệu nhạc: "Em nên tập quen dần đi, có những niềm vui phải trải qua nhiều mới thấm được. Bây giờ em thấy ngại, nhưng từ từ sẽ thấy vui thôi."
"Em..."
Ngọc Lam ôm eo Kiến Ninh, cúi người giấu mặt vào ngực anh, một nửa là xấu hổ, một nửa là đang ép bản thân mình hòa vào cuộc vui.
Chuyến đi đến thành phố F lần này không đơn giản chỉ là thăm nom bạn cũ, tọc mạch chuyện đời tư, mà nguyên nhân thật sự chính là Hải Vinh muốn đến thuyết phục Vĩ Hoàng rút khỏi công ty TN, gia nhập hoàn toàn vào Đại Dương. Dĩ nhiên, Vĩ Hoàng đã từ chối.
Hải Vinh biết trước câu trả lời, nên chuyến đi này mới diễn ra.
"Anh em với nhau không nên để lợi ích ảnh hưởng đến tình cảm."
"Cái gì gọi là có phước cùng hưởng cậu còn chưa hiểu à?"
Vĩ Hoàng bài xích: "Tôi cùng lắm chỉ giữ của cậu năm bảy phần trăm, cả hội đồng tôi còn chả buồn chui vào ngồi, cậu muốn tôi leo lên ghế giám đốc công ty cậu, mơ đi."
"Cậu muốn làm thì làm, không làm thì ra cổng làm bảo vệ ăn lương giám đốc tôi cũng vui vẻ ký tên duyệt bảng lương cho cậu."
"Mẹ, công ty đang khốn đốn lắm à? Cần ông đây về dọn chiến trường phải không?"
"Đã bảo là có phước cùng hưởng."
Vĩ Hoàng nghi ngờ hỏi: "Sao tôi lại ngửi ra mùi họa vô đơn chí thế?"
Hải Vinh: "..."
"Để tôi suy nghĩ thêm đã."
Dù rằng trước nay Vĩ Hoàng chỉ làm bên mảng kinh doanh, chủ đạo về marketing, nhưng chưa từng mó tay vào công ty công nghệ nào. Đại Dương là cái bánh đầu tiên mà anh bỏ tiền ra đầu tư mà không cần đợi đến ngày thành phẩm, lời đề nghị này của Hải Vinh đúng thật nóng đến bỏng cả tay.
"Anh thật sự cảm thấy Vĩ Hoàng thích hợp à?"
"Phương Nam đang tìm cách hất cẳng cậu ấy ra khỏi TN, chiếm dụng toàn quyền. Với khả năng của người này, việc này chỉ cần tiến hành đủ bước là sẽ thành công. Chi bằng trước lúc đó, rút quân tập kết, bảo toàn được cả tài sản lẫn danh tiếng."
"Anh nói cũng đúng. Ai mà biết hắn sẽ ra tay kiểu gì chứ."
"Anh ta và Đình Dĩ là cùng một loại người. Lần trước xe chở hàng bị cháy làm ảnh hưởng đến công ty Núi, chính là muốn đấm vào mặt của Vĩ Hoàng rồi."
Minh Anh cảm thán: "Đúng là không nhìn ra nha."
Hải Vinh xoa đầu cô: "Em làm sao mà nhìn ra được." Người bị đấm còn chả biết ai đấm mình cơ mà.
Sau đó, phát hiện ra nguyên nhân thật sự ở đằng sau, lý giải cho nỗi hận mà Phương Nam dành cho Vĩ Hoàng, đến mức muốn khiến Vĩ Hoàng chẳng thể trở mình được nữa, đó là vì Ngọc Tư.
Vĩ Hoàng tức giận đến mức đánh Phương Nam gần như ra bã. Nếu không nhờ Kiến Ninh và Hải Vinh can ngăn, có lẽ nhà tù đã gửi lời mời gọi Vĩ Hoàng rồi.
Khi ấy việc cuối cùng mà Phương Nam có thể làm để vơi bớt nỗi hận của mình, chính là kiện Vĩ Hoàng tội hành hung. Tội danh cấu thành, nhưng Vĩ Hoàng chỉ nhận chín tháng tù treo và ba tháng lao động công ích.
Công ty TN vẫn hoạt động như bình thường, Vĩ Hoàng và Ngọc Tư đồng rút khỏi công ty, rút sạch một nửa vốn đã đầu tư ban đầu, kéo theo hàng loạt những mối quan hệ đã được thành lập khi Vĩ Hoàng còn nhậm chức.
Chỉ sau ba năm, công ty TN chính thức phá sản. Vĩ Hoàng lướt qua bản tin, thở dài, u uất rất lâu. Phần vốn Vĩ Hoàng rút khỏi TN không đầu tư vào Đại Dương, mà mời gọi Hải Vinh đầu tư vào công ty mới của anh và Ngọc Tư, thiên về mảng xuất nhập khẩu hạt giống và cây trồng, trụ sở chính đặt ở thành phố F.
Thời điểm đó, công ty Đại Dương làm ăn thịnh vượng, đầu tư nhiều mảng, lợi nhuận thu về rất lớn, quy mô công ty ngày một nới dần ra, đầu tư vào một công ty nằm xa thành phố phát triển càng vươn dài cánh tay, phát triển vượt bậc.
Đó là chuyện của rất lâu về sau.
"Anh mang theo em đến đây, sao chưa thấy công dụng gì của em hết vậy?" Minh Anh nằm dài trên giường, tự ngẫm.
"Chuyện quan trọng nhất thì phải để sau cùng chứ!"
Minh Anh ngồi bật dậy: "Chuyện quan trọng gì?"
"Mai rồi em sẽ biết."
"Không thể làm liền à?"
"Không thể."
"Làm liền đi. Chuyện gì?"
Hải Vinh cười cô nôn nóng, kéo cô ngã xuống, rồi chòm lên phía trên, tạo thành tư thế ám muội: "Việc anh có thể làm liền chỉ có việc này thôi."
"Lưu manh, cút đi."
"Đã bảo lưu manh thì có kêu cũng chả cút đâu."
Đã ám muội thì phải ám muội cho tới cùng.
Cuộc sống sau hôn nhân của An Nhi bình lặng như nước hồ, dịu nhẹ như gió thu. Chính là mỗi ngày, cô sẽ ở nhà cơm nước, tận hưởng khoảng thời gian vàng hiếm có này. Với kỹ năng bếp núc thượng thừa học mãi không đậu, việc sếp tổng bịa chuyện kéo cô ra quán ăn đã không còn là hiếm nữa rồi, cho nên mới bảo cuộc sống của cô bình lặng biết là bao nhiêu. Bởi cô nấu dở lão cũng chả chê, chẳng qua là cố nuốc xong nước mắt lưng tròng, cô nhìn không nỡ mà thôi.
Bình thường An Nhi hiếm khi dùng son màu đỏ, bởi cô vốn rất kì thị màu đỏ. Nhưng phụ nữ mà, sớm nắng chiều mưa, sáng ghét chiều ưa là chuyện thường tình. Hôm nay, vô tình đọc được bài viết trên mạng, nội dung đại loại là hướng dẫn cách trở nên quyến rũ hơn trong mắt chồng, An Nhi không chần chừ mà thực hành luôn. Cô vận chiếc váy body màu da, lớp váy ôm trọn cơ thể đẩy đà, điểm nhấn là mái tóc hơi xoăn gợn sóng cùng chiếc môi thắm màu đỏ tươi mà cô cất công lựa chọn hơn nửa ngày.
Đợi mãi đến nửa đêm, An Nhi ngồi dưới ánh nến, tay nâng ly rượu vang màu đỏ thẫm, ánh sáng vàng của ngọn lửa dập dìu hắc vào gương mặt cô thêm đượm tình, cô dịu dàng hỏi: "Anh về rồi đó à?"
Trường Phong đứng trước cửa, tay nới cà vạt còn dang dở dừng lại giữa thời không, cả người lặng im như pho tượng, hai mắt dán chặt vào người phụ nữ đằng kia. Qua một lúc, anh vẫn nhìn cô chằm chằm không rời mắt, đi thẳng về phía An Nhi, dừng lại ở chỗ cô, cúi người đối diện sát gương mặt mỹ miều, tay nhẹ sờ vào bờ môi mỏng: "Môi em bị chảy máu hả?"
An Nhi: "..."
Đêm đó, An Nhi ngủ trong phòng, Trường Phong đắp áo vest ngoài sofa, gia đình yên ắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.