Chương 84
Vạt Nắng Đọng Sương Mai
09/07/2023
Công ty Núi rút khỏi Building, trung gian giữa Đại Dương và Building đứt đoạn, vì lẽ đó, chủ tịch Trường Bách muốn cô lập công ty Núi, trực tiếp cắt hợp đồng trút vốn cho Đại Dương, chỉ để chứng minh rằng rời khỏi
Building, những mối quan hệ xung quanh cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tuy nhiên,
điều này đã nằm trong kế hoạch của Trường Phong và Hải Vinh. Đại Dương
vừa nhận được khoản bồi thường hợp đồng trước hạn, vừa bớt đi một trái
bom nổ chậm, vẹn cả đôi đường.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, danh tiếng của Building trên thương trường khá là bền vững, có cái tên này trong danh sách cổ đông giống như có một chỗ dựa lớn, hiện nay chỗ dựa này công khai biến mất, đối với Đại Dương còn non trẻ mà nói cũng là một mối họa.
Nhân cơ hội đó ông Thái siết nguồn đầu tư, muốn dồn Hải Vinh vào thế trận tiến thoái lưỡng nan, chấp nhận thỏa hiệp.
Gần đây, tình thế trở nên căng như dây đàn, cho nên Minh Anh và Hải Vinh không thường xuyên gặp nhau. Vào lúc dầu sôi lửa bỏng này, Minh Anh rất muốn tìm ra một hướng đi mới cho Đại Dương, vì vậy tâm tư đều đổ dồn vào đó, Vạn Hoa dường như đã bị cô ghẻ lạnh. Điều này khiến ông Văn không hài lòng.
"Giám đốc Minh Anh, tôi thấy gần đầy cô "thân bên Tào mà lòng bên Hán", người không biết còn tưởng cô là giám đốc của Đại Dương đó."
Minh Anh dừng ngón tay thon đang lướt dọc trên máy tính bảng, đè nén tâm tư mà đáp lời tổng giám đốc Văn: "Cha cũng biết gần đây Đại Dương không được suông sẻ, con chia sẻ gánh nặng với bạn trai con thì có gì là sai?"
"Chỉ mới là bạn trai thôi, con có cần đặt hết tâm tư vào nó như vậy không?"
"Việc của Vạn Hoa con đã sắp xếp đâu ra đó hết cả rồi. Tuyệt đối không xảy ra sai sót."
Ngài Văn nhướng mày, âm giọng hạ xuống: "Thế gian thiếu gì người hoạn nạn có nhau, đến lúc thành công thì thay lòng đổi dạ. Con hết lòng vì nó, không sợ một ngày nào đó nó thay thuyền đổi bến, người đau khổ sẽ là con hả?"
Đây là lần đầu tiên cha cô nói với cô những chuyện này. Lời này thốt ra từ miệng của ngài Văn, khiến Minh Anh cảm thấy khả năng xảy ra như được cộng thêm năm mươi phần trăm vậy.
"Cha lại bị ai thao túng tâm lý rồi hả? Đình Dĩ có phải không?"
Biểu cảm trên mặt ông Văn nhíu nhó, khó chịu hẳn ra: "Bây giờ con ngồi đây thêm bảy năm nữa thì không thay đổi được gì đâu."
"Nếu không thì con làm gì? Đứng nhìn Đại Dương một lần nữa phá sản hay sao?" Ánh mắt Minh Anh tràn ngập ý chí quyết tâm.
"Việc con có thể làm được chính là chia tay nó đi. Điều đó vừa tốt cho con, vừa tốt cho nó."
Một tia tức giận chợt lóe lên trong mắt Minh Anh, cô đặt máy tính bảng xuống bàn, đứng dậy đi về phía ông Văn, đẩy ông ra khỏi phòng: "Cha về phòng của mình đi, đừng có ở đây làm ảnh hưởng con làm việc."
"Con nhỏ này, lì vừa phải thôi. Cha cũng vì mày mà tính toán, chứ ai lại đứng về phía người ngoài."
"Con biết rồi, cha đừng nói chuyện đó nữa. Chuyện của con con tự biết sắp xếp."
"Ông Thái đã tìm đến cha rồi."
"..."
Kể từ cuộc cãi vả ở nhà Ngọc Lam, Minh Anh chưa gặp Kiến Ninh một lần nào sau đó, cho đến một hôm cô bắt gặp Kiến Ninh đang khoác tay một cô gái nào đó mà không phải là bạn của cô.
Khi vừa nhìn thấy họ từ trong trung tâm thương mại đi ra, Minh Anh ở phía bên kia đường lập tức dừng lại. Khoảnh khắc cô chợp lấy điện thoại để chụp lại không hề để ý phía sau mình còn có một chiếc xe khác đang lưu thông.
"Minh Anh sao rồi?" Hải Vinh chạy dài đến cuối hành lang, dùng Kiến Ninh để giữ bản thân dừng lại.
Kiến Ninh mặt mài tái mét, cố nắn ra mấy chữ trấn an anh trai mình: "Đang cấp cứu, có lẽ không sao đâu."
Hải Vinh thở hổn hển, nhào đến cửa phòng cấp cứu, cố ghé mắt vào trong kính, gắng nhìn xem có nhìn thấy được Minh Anh bình an vô sự hay không.
Trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, cơ thể anh hoàn toàn mất đi tự chủ, anh không cảm giác được tay chân mình đang ở đâu, đang làm gì, anh chỉ cảm nhận được một điều duy nhất là lồng ngực bị bóp nghẹn đến khó thở.
Sau đó, tất cả mọi người đều tập trung trước cửa phòng cấp cứu, thấp thỏm chờ đợi.
Hơn bốn giờ cấp cứu, cánh cửa phòng được mở ra, một nhóm người bước ra, người đi đầu là bác sĩ phẫu thuật. Không đợi ai lên tiếng hỏi, vị bác sĩ trung niên đã nâng cao khóe môi, tự hào nói: "Mọi người yên tâm, bệnh nhân rất ổn. Hiện tại cần thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, người nhà có thể vào thăm khi bệnh nhân được chuyển về phòng bệnh."
Tiếng thở phào nhẹ nhõm đồng loạt phát ra, duy chỉ có Hải Vinh vẫn chưa thu hồi được sự bất an lo lắng.
Hải Vinh đi đến cửa phòng nhìn vào bên trong, nhưng chẳng thấy được gì. Cảm giác bóp nghẹn này nếu còn duy trì thêm nữa có lẽ sẽ đánh bại anh trước khi cô tỉnh dậy mất.
Ông Văn nhìn thấy Hải Vinh như vậy, liền tiến tới vỗ nhẹ vào vai anh, dùng lời lẽ ôn trầm an ủi anh, dù chính mình cũng đang thấp thỏm không yên: "Bác sĩ đã nói là không sao thì tức là không sao rồi, không cần lo lắng quá."
Hải Vinh gật đầu, cúi người nhặt chiếc áo vest rơi vãi từ trưa, đôi mắt đỏ hoe nặng trĩu cố kìm nén đến mức kéo ghì cả cơ thể anh sụp xuống, hai tay anh chống xuống đất gồng lên nổi rõ những đường gân xanh, cả người anh gần như run lên, hơi thở ngưng tụ nén lại, giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống trên nền đất, lồng ngực anh thắt lại, cảm xúc vỡ ra tựa như trái tim anh đang vụn nát.
"May mà... May mà em ấy không sao..."
Mẹ Phương chứng kiến viễn cảnh này, mặt bà đỏ rần lên, sống mũi cay xè xộc lên đôi mắt ướt đẩy những giọt nước mắt chực chờ sẵn từ ban trưa lần lượt kéo nhau rơi xuống.
Tiếp theo đó, An Nhi và Ngọc Lam ôm lấy cánh tay Nghi Đình dựa vào khóc nức nở, Nghi Đình hít thật sâu ngoảnh mặt quay đi, tình cảnh rối ren khiến ông Văn nhìn trước ngó sau cũng chẳng biết phải vỗ dành ai trước. Bản thân ông cũng muốn khóc lắm rồi.
Phải hơn sáu tiếng nữa Minh Anh mới được đưa về phòng bệnh, mọi người vẫn như cũ ở ngoài trông chừng, lúc này đã hơn nửa khuya.
Trường Phong nghe An Nhi báo tin đã chạy ngay vào bệnh viện, dù anh vừa đáp máy bay xuống từ sân bay thành phố, cách rất xa quận A.
An Nhi đã ở trong viện từ trưa, mấy ngay hôm nay đã không ăn uống được gì, bây giờ càng không nuốt nổi một giọt nước. Khi Trường Phong đến đầu hành lang, An Nhi vốn định đứng dậy đón anh, nào ngờ vừa đứng dậy là say sẫm mặt mày, ngã lăn ra đất khiến không ai kịp phản ứng.
Tỉnh dậy vào buổi sáng, trạng thái mơ hồ khi vừa trải qua một giấc ngủ dài đã tạm thời khóa chức năng phân định ý thức khiến Minh Anh ngơ ngác không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Mở mắt ra, bên cạnh cô là một đống người, ai nấy đều hồ hởi nhìn cô, làm cô kinh hồn bạt vía.
Cổ họng khô rang khiến Minh Anh thốt ra tiếng kêu như vịt cạp: "Ch... chuyện... gì vậy?"
"Minh Anh, con có nhận ra mọi người không?"
Minh Anh khó hiểu, ngờ vực gật đầu: "..."
Nghi Đình đứng ở cuối giường chắc mẫm: "May quá, não vẫn còn dùng được."
Minh Anh: "..."
Sau khi tỉnh lại không lâu, ban đầu là cảm giác ê ẩm toàn thân, tiếp theo đó là từng vùng trên cơ thể vạch rõ ranh giới đau đớn, mỗi chỗ đau một kiểu, hại Minh Anh hoài nghi đưa mắt nhìn mọi người.
Mẹ Phương ngồi ngay bên cạnh, ân cần giải thích, nhưng lúc này Minh Anh chỉ nắm được một nửa thông tin thì lịm đi, đến sáng hôm sau mới tỉnh lại. Lần tỉnh lại này cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều, thừa sức nhớ ra bản thân đã bị tai nạn. Cả người đều có chỗ bị chấn thương.
"Em tỉnh rồi hả?" Hải Vinh sà xuống chiếc ghế cạnh đầu giường, dịu dàng sờ vào mái tóc cô, nơi duy nhất mà anh sẽ không vô ý làm cô bị đau.
"Sao có mình anh vậy?"
"Mọi người đều ở đây cả ngày rồi, thấy em đã ổn nên về trước, anh vừa mới tiễn cô chú ra về thì em tỉnh lại."
"An Nhi và Ngọc Lam có đến không?"
"Có..." Hải Vinh không giấu được nụ cười, nói với Minh Anh: "Báo cho em một tin vui, An Nhi có thai rồi."
"Hả?" Cô vui mừng giật người lên, động người, khiến hàng loạt vết thương biểu tình chống đối, cơn đau dấy lên đến lã người. "Ui..."
"Nằm xuống, nằm xuống."
"Nó đâu rồi?"
Dĩ nhiên Hải Vinh không dám kể việc An Nhi chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu đến ngất xỉu rồi được đưa vào cấp cứu, sau đó thì nhập viện luôn. Chỉ nói đại loại là vừa mới hay tin thì báo ngay cho Minh Anh biết.
"Lấy điện thoại cho em."
"An Nhi nói sáng mai sẽ vào với em, em chỉ cần nghỉ ngơi cho lành thân là được."
"Em nôn quá, nó có nói mang thai được mấy tháng rồi không?"
"Chỉ mới có thôi."
Minh Anh vui vẻ nằm trên giường bệnh, bắt đầu vẽ ra hàng ngàn viễn cảnh về An Nhi và đứa bé trong bụng vài tháng nữa sẽ ra đời kia. Bạn cô đã có thai rồi, chẳng biết là trai hay gái, cho dù là trai hay gái thì cô cũng xem nó như con mình.
Chiều lại, Ngọc Lam mang một túi quà vào thăm, chu đáo ngồi ở bên cạnh gọt trái cây đút cho người đang bị bất động tạm thời là Minh Anh ăn.
"Minh Anh, hôm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Ngay bây giờ đầu óc của Minh Anh vẫn còn rất hỗn tạp, cô nhớ như in hình ảnh mình nhìn thấy được trước khi tỉnh dậy sau một ngày trời cấp cứu. Chỉ là, chuyện này chẳng biết có nên nói ra, hoặc là nói ra với ai đây nữa.
"Tao... không nhớ rõ."
"Mày hẹn Kiến Ninh ra làm gì?"
Minh Anh sững người, cô hẹn Kiến Ninh làm gì? Cô và anh ta vừa xảy ra xích mích, hẹn nhau để park-our à? Cô đoán chắc là Kiến Ninh đã bịa ra một lý do hợp lý nào đó để lừa người.
Minh Anh thở dài, hỏi ngược: "Kiến Ninh nói với mày hả?"
Tình cảnh hôm đó chính là khi mọi người đến đã thấy Kiến Ninh cả người đầy máu đứng chờ sẵn ngoài phòng cấp cứu, cho nên cũng đoán sơ được hai người có gặp nhau.
Ngọc Lam biết Minh Anh và Kiến Ninh nảy sinh bất đồng đều từ cô mà ra, cô luôn suy nghĩ đủ mọi cách để hóa giải, nhưng đôi bên đều cứng rắn, không bên nào chịu nhường bên nào cả. Suy cho cùng, người hưởng lợi là cô, mà người đau não nhất cũng là cô.
"Có phải vì chuyện của tao không?"
Minh Anh đau hết cả người lại chẳng muốn động thêm vào vết thương lòng, nên nhắm mắt lại: "Tình cờ gặp thôi."
"Mày định giận tụi tao đến chừng nào?"
"Không phải vấn đề là giận hay không, mà là tụi mày có chịu hiểu hay không?"
"Hay là tụi mày bỏ qua đi, coi như không có chuyện gì."
Minh Anh mở trừng mắt, nóng giận nói: "Bỏ qua? Tụi tao nên bỏ mày qua biên giới thì có."
"Kiến Ninh cũng vì nghĩ cho tao, nên mới gây sự với tụi mày. Gần đây công việc của anh ấy không được tốt, nên mới cư xử như thế, chứ mày biết từ xưa Kiến Ninh đâu phải người như vậy."
Minh Anh hít hà một hơi, ném cơn giận về phía Ngọc Lam, gồng người lên: "Bởi vì tao không nghĩ Kiến Ninh đã thay đổi nhiều đến thế nên mới ngăn cản mày đến với anh ta đấy. Kiến Ninh vì suy nghĩ cho mày mà dọa nạt tao với An Nhi, vậy tụi tao là ăn no rững mỡ đi lo chuyện không đâu chắc?"
Ngọc Lam: "Tụi mày mở miệng ra là vì tao, nếu tụi mày vì tao đã không làm vậy rồi."
Nỗi thất vọng tràn lên, xâm lấn tâm trí Minh Anh lúc này, cô đau lòng còn nhiều hơn đau thể xác: "Lam... tụi tao đã làm gì vậy?"
Ngọc Lam ngớ người, đặt trái cây xuống, cơ hàm cứng nhắc không thể thốt ra lời.
"Tao mệt quá, không cãi nổi với mày nữa. Mày về đi."
Rời đi từ chỗ Minh Anh, Ngọc Lam lững thững đi tới chỗ của An Nhi tá túc.
"Sao vậy? Ai giật sổ gạo mày?"
Ngọc Lam kéo ghế ngồi xuống, từ từ giải thích: "Tao mới nói chuyện với Minh Anh xong."
"Chuyện đó hả?"
"Ừa. Nó vẫn như vậy, tao bó tay rồi. Nói hoài nó không hiểu."
An Nhi húp một miếng súp, cẩn thận dẹp sang một bên, xong mới đáp: "Tao thấy người không chịu hiểu là mày á."
"Tới mày nữa."
"Tao sao má?"
"Ủa vậy chứ khi không tụi mày mắng người ta làm gì? Kiến Ninh lúc đó đang có chuyện không vui, dĩ nhiên là nói năng cọc cằn rồi."
Hai má An Nhi hực lửa, cái môi giật giật: "Mày khùng rồi hả Lam? Mày có biết mày đang nói gì không vậy?"
Ngọc Lam: "..."
Cả hai im lặng một hồi, Ngọc Lam đắn đo gợi mở: "Hay là bây giờ coi như tụi mày vì tao đi. Tao không muốn phải đứng giữa đâu. Tụi mình đối đãi với nhau như ngày xưa không được hả? Dù sao Kiến Ninh cũng đâu có làm gì tụi mày, chẳng qua là cãi nhau vài câu. Tao về kêu anh ấy từ nay không như vậy nữa, được không?"
"Mày thấy được không?"
Ngọc Lam: "..."
An Nhi hừ lạnh: "Mày đúng là hết thuốc chữa."
"Tao chỉ muốn bạn bè vui vẻ như cũ thôi mà."
"Mày phải hiểu, tao và Minh Anh không phải đang làm khó mày, mà là đang vì mày. Còn mày? Mày luôn nói đỡ cho Kiến Ninh, dù cho anh ta một câu xin lỗi vì đã xúc phạm tụi tao cũng không có. Rõ ràng mày biết Kiến Ninh đã mắng tụi tao rất thậm tệ, còn ở trên mạng xã hội nhục mạ tụi tao. Minh Anh là ai? Tao là ai? Công việc của tụi tao có cần mặt mũi hay không? Bây giờ mày kêu tụi tao hạ mình làm hòa, xem như không có chuyện gì, muốn tụi tao vì mày, vậy mày đã vì tụi tao chưa? Dăm ba cái dòng trạng thái trên mạng xã hội không là gì cả, nhưng quan trọng là mày để người yêu mày chửi bạn mày, để tụi tao cảm thấy mười mấy năm qua của tụi mình đéo là cái gì cả. Mày đem cân lên thử xem, trong lòng mày tụi tao đáng giá bao nhiêu?"
Ngọc Lam: "..."
"Lần trước mày chia tay với thằng khốn nạn kia, tao và Minh Anh cũng đã xém bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết, mày có từng nghĩ tới chưa? Tụi tao vì mày bao nhiêu nữa mới đủ đây hả?"
"Vậy bây giờ mày muốn như thế nào mới được? Mày đang có thai, hay là mày bỏ qua đi xem như tạo bớt nghiệp, giữ đức cho con mày."
An Nhi ngạc nhiên đến trố mắt, không nghĩ người bạn thân bao năm có thể thốt ra được lời đó: "Mày cút."
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, danh tiếng của Building trên thương trường khá là bền vững, có cái tên này trong danh sách cổ đông giống như có một chỗ dựa lớn, hiện nay chỗ dựa này công khai biến mất, đối với Đại Dương còn non trẻ mà nói cũng là một mối họa.
Nhân cơ hội đó ông Thái siết nguồn đầu tư, muốn dồn Hải Vinh vào thế trận tiến thoái lưỡng nan, chấp nhận thỏa hiệp.
Gần đây, tình thế trở nên căng như dây đàn, cho nên Minh Anh và Hải Vinh không thường xuyên gặp nhau. Vào lúc dầu sôi lửa bỏng này, Minh Anh rất muốn tìm ra một hướng đi mới cho Đại Dương, vì vậy tâm tư đều đổ dồn vào đó, Vạn Hoa dường như đã bị cô ghẻ lạnh. Điều này khiến ông Văn không hài lòng.
"Giám đốc Minh Anh, tôi thấy gần đầy cô "thân bên Tào mà lòng bên Hán", người không biết còn tưởng cô là giám đốc của Đại Dương đó."
Minh Anh dừng ngón tay thon đang lướt dọc trên máy tính bảng, đè nén tâm tư mà đáp lời tổng giám đốc Văn: "Cha cũng biết gần đây Đại Dương không được suông sẻ, con chia sẻ gánh nặng với bạn trai con thì có gì là sai?"
"Chỉ mới là bạn trai thôi, con có cần đặt hết tâm tư vào nó như vậy không?"
"Việc của Vạn Hoa con đã sắp xếp đâu ra đó hết cả rồi. Tuyệt đối không xảy ra sai sót."
Ngài Văn nhướng mày, âm giọng hạ xuống: "Thế gian thiếu gì người hoạn nạn có nhau, đến lúc thành công thì thay lòng đổi dạ. Con hết lòng vì nó, không sợ một ngày nào đó nó thay thuyền đổi bến, người đau khổ sẽ là con hả?"
Đây là lần đầu tiên cha cô nói với cô những chuyện này. Lời này thốt ra từ miệng của ngài Văn, khiến Minh Anh cảm thấy khả năng xảy ra như được cộng thêm năm mươi phần trăm vậy.
"Cha lại bị ai thao túng tâm lý rồi hả? Đình Dĩ có phải không?"
Biểu cảm trên mặt ông Văn nhíu nhó, khó chịu hẳn ra: "Bây giờ con ngồi đây thêm bảy năm nữa thì không thay đổi được gì đâu."
"Nếu không thì con làm gì? Đứng nhìn Đại Dương một lần nữa phá sản hay sao?" Ánh mắt Minh Anh tràn ngập ý chí quyết tâm.
"Việc con có thể làm được chính là chia tay nó đi. Điều đó vừa tốt cho con, vừa tốt cho nó."
Một tia tức giận chợt lóe lên trong mắt Minh Anh, cô đặt máy tính bảng xuống bàn, đứng dậy đi về phía ông Văn, đẩy ông ra khỏi phòng: "Cha về phòng của mình đi, đừng có ở đây làm ảnh hưởng con làm việc."
"Con nhỏ này, lì vừa phải thôi. Cha cũng vì mày mà tính toán, chứ ai lại đứng về phía người ngoài."
"Con biết rồi, cha đừng nói chuyện đó nữa. Chuyện của con con tự biết sắp xếp."
"Ông Thái đã tìm đến cha rồi."
"..."
Kể từ cuộc cãi vả ở nhà Ngọc Lam, Minh Anh chưa gặp Kiến Ninh một lần nào sau đó, cho đến một hôm cô bắt gặp Kiến Ninh đang khoác tay một cô gái nào đó mà không phải là bạn của cô.
Khi vừa nhìn thấy họ từ trong trung tâm thương mại đi ra, Minh Anh ở phía bên kia đường lập tức dừng lại. Khoảnh khắc cô chợp lấy điện thoại để chụp lại không hề để ý phía sau mình còn có một chiếc xe khác đang lưu thông.
"Minh Anh sao rồi?" Hải Vinh chạy dài đến cuối hành lang, dùng Kiến Ninh để giữ bản thân dừng lại.
Kiến Ninh mặt mài tái mét, cố nắn ra mấy chữ trấn an anh trai mình: "Đang cấp cứu, có lẽ không sao đâu."
Hải Vinh thở hổn hển, nhào đến cửa phòng cấp cứu, cố ghé mắt vào trong kính, gắng nhìn xem có nhìn thấy được Minh Anh bình an vô sự hay không.
Trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, cơ thể anh hoàn toàn mất đi tự chủ, anh không cảm giác được tay chân mình đang ở đâu, đang làm gì, anh chỉ cảm nhận được một điều duy nhất là lồng ngực bị bóp nghẹn đến khó thở.
Sau đó, tất cả mọi người đều tập trung trước cửa phòng cấp cứu, thấp thỏm chờ đợi.
Hơn bốn giờ cấp cứu, cánh cửa phòng được mở ra, một nhóm người bước ra, người đi đầu là bác sĩ phẫu thuật. Không đợi ai lên tiếng hỏi, vị bác sĩ trung niên đã nâng cao khóe môi, tự hào nói: "Mọi người yên tâm, bệnh nhân rất ổn. Hiện tại cần thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, người nhà có thể vào thăm khi bệnh nhân được chuyển về phòng bệnh."
Tiếng thở phào nhẹ nhõm đồng loạt phát ra, duy chỉ có Hải Vinh vẫn chưa thu hồi được sự bất an lo lắng.
Hải Vinh đi đến cửa phòng nhìn vào bên trong, nhưng chẳng thấy được gì. Cảm giác bóp nghẹn này nếu còn duy trì thêm nữa có lẽ sẽ đánh bại anh trước khi cô tỉnh dậy mất.
Ông Văn nhìn thấy Hải Vinh như vậy, liền tiến tới vỗ nhẹ vào vai anh, dùng lời lẽ ôn trầm an ủi anh, dù chính mình cũng đang thấp thỏm không yên: "Bác sĩ đã nói là không sao thì tức là không sao rồi, không cần lo lắng quá."
Hải Vinh gật đầu, cúi người nhặt chiếc áo vest rơi vãi từ trưa, đôi mắt đỏ hoe nặng trĩu cố kìm nén đến mức kéo ghì cả cơ thể anh sụp xuống, hai tay anh chống xuống đất gồng lên nổi rõ những đường gân xanh, cả người anh gần như run lên, hơi thở ngưng tụ nén lại, giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống trên nền đất, lồng ngực anh thắt lại, cảm xúc vỡ ra tựa như trái tim anh đang vụn nát.
"May mà... May mà em ấy không sao..."
Mẹ Phương chứng kiến viễn cảnh này, mặt bà đỏ rần lên, sống mũi cay xè xộc lên đôi mắt ướt đẩy những giọt nước mắt chực chờ sẵn từ ban trưa lần lượt kéo nhau rơi xuống.
Tiếp theo đó, An Nhi và Ngọc Lam ôm lấy cánh tay Nghi Đình dựa vào khóc nức nở, Nghi Đình hít thật sâu ngoảnh mặt quay đi, tình cảnh rối ren khiến ông Văn nhìn trước ngó sau cũng chẳng biết phải vỗ dành ai trước. Bản thân ông cũng muốn khóc lắm rồi.
Phải hơn sáu tiếng nữa Minh Anh mới được đưa về phòng bệnh, mọi người vẫn như cũ ở ngoài trông chừng, lúc này đã hơn nửa khuya.
Trường Phong nghe An Nhi báo tin đã chạy ngay vào bệnh viện, dù anh vừa đáp máy bay xuống từ sân bay thành phố, cách rất xa quận A.
An Nhi đã ở trong viện từ trưa, mấy ngay hôm nay đã không ăn uống được gì, bây giờ càng không nuốt nổi một giọt nước. Khi Trường Phong đến đầu hành lang, An Nhi vốn định đứng dậy đón anh, nào ngờ vừa đứng dậy là say sẫm mặt mày, ngã lăn ra đất khiến không ai kịp phản ứng.
Tỉnh dậy vào buổi sáng, trạng thái mơ hồ khi vừa trải qua một giấc ngủ dài đã tạm thời khóa chức năng phân định ý thức khiến Minh Anh ngơ ngác không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Mở mắt ra, bên cạnh cô là một đống người, ai nấy đều hồ hởi nhìn cô, làm cô kinh hồn bạt vía.
Cổ họng khô rang khiến Minh Anh thốt ra tiếng kêu như vịt cạp: "Ch... chuyện... gì vậy?"
"Minh Anh, con có nhận ra mọi người không?"
Minh Anh khó hiểu, ngờ vực gật đầu: "..."
Nghi Đình đứng ở cuối giường chắc mẫm: "May quá, não vẫn còn dùng được."
Minh Anh: "..."
Sau khi tỉnh lại không lâu, ban đầu là cảm giác ê ẩm toàn thân, tiếp theo đó là từng vùng trên cơ thể vạch rõ ranh giới đau đớn, mỗi chỗ đau một kiểu, hại Minh Anh hoài nghi đưa mắt nhìn mọi người.
Mẹ Phương ngồi ngay bên cạnh, ân cần giải thích, nhưng lúc này Minh Anh chỉ nắm được một nửa thông tin thì lịm đi, đến sáng hôm sau mới tỉnh lại. Lần tỉnh lại này cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều, thừa sức nhớ ra bản thân đã bị tai nạn. Cả người đều có chỗ bị chấn thương.
"Em tỉnh rồi hả?" Hải Vinh sà xuống chiếc ghế cạnh đầu giường, dịu dàng sờ vào mái tóc cô, nơi duy nhất mà anh sẽ không vô ý làm cô bị đau.
"Sao có mình anh vậy?"
"Mọi người đều ở đây cả ngày rồi, thấy em đã ổn nên về trước, anh vừa mới tiễn cô chú ra về thì em tỉnh lại."
"An Nhi và Ngọc Lam có đến không?"
"Có..." Hải Vinh không giấu được nụ cười, nói với Minh Anh: "Báo cho em một tin vui, An Nhi có thai rồi."
"Hả?" Cô vui mừng giật người lên, động người, khiến hàng loạt vết thương biểu tình chống đối, cơn đau dấy lên đến lã người. "Ui..."
"Nằm xuống, nằm xuống."
"Nó đâu rồi?"
Dĩ nhiên Hải Vinh không dám kể việc An Nhi chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu đến ngất xỉu rồi được đưa vào cấp cứu, sau đó thì nhập viện luôn. Chỉ nói đại loại là vừa mới hay tin thì báo ngay cho Minh Anh biết.
"Lấy điện thoại cho em."
"An Nhi nói sáng mai sẽ vào với em, em chỉ cần nghỉ ngơi cho lành thân là được."
"Em nôn quá, nó có nói mang thai được mấy tháng rồi không?"
"Chỉ mới có thôi."
Minh Anh vui vẻ nằm trên giường bệnh, bắt đầu vẽ ra hàng ngàn viễn cảnh về An Nhi và đứa bé trong bụng vài tháng nữa sẽ ra đời kia. Bạn cô đã có thai rồi, chẳng biết là trai hay gái, cho dù là trai hay gái thì cô cũng xem nó như con mình.
Chiều lại, Ngọc Lam mang một túi quà vào thăm, chu đáo ngồi ở bên cạnh gọt trái cây đút cho người đang bị bất động tạm thời là Minh Anh ăn.
"Minh Anh, hôm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Ngay bây giờ đầu óc của Minh Anh vẫn còn rất hỗn tạp, cô nhớ như in hình ảnh mình nhìn thấy được trước khi tỉnh dậy sau một ngày trời cấp cứu. Chỉ là, chuyện này chẳng biết có nên nói ra, hoặc là nói ra với ai đây nữa.
"Tao... không nhớ rõ."
"Mày hẹn Kiến Ninh ra làm gì?"
Minh Anh sững người, cô hẹn Kiến Ninh làm gì? Cô và anh ta vừa xảy ra xích mích, hẹn nhau để park-our à? Cô đoán chắc là Kiến Ninh đã bịa ra một lý do hợp lý nào đó để lừa người.
Minh Anh thở dài, hỏi ngược: "Kiến Ninh nói với mày hả?"
Tình cảnh hôm đó chính là khi mọi người đến đã thấy Kiến Ninh cả người đầy máu đứng chờ sẵn ngoài phòng cấp cứu, cho nên cũng đoán sơ được hai người có gặp nhau.
Ngọc Lam biết Minh Anh và Kiến Ninh nảy sinh bất đồng đều từ cô mà ra, cô luôn suy nghĩ đủ mọi cách để hóa giải, nhưng đôi bên đều cứng rắn, không bên nào chịu nhường bên nào cả. Suy cho cùng, người hưởng lợi là cô, mà người đau não nhất cũng là cô.
"Có phải vì chuyện của tao không?"
Minh Anh đau hết cả người lại chẳng muốn động thêm vào vết thương lòng, nên nhắm mắt lại: "Tình cờ gặp thôi."
"Mày định giận tụi tao đến chừng nào?"
"Không phải vấn đề là giận hay không, mà là tụi mày có chịu hiểu hay không?"
"Hay là tụi mày bỏ qua đi, coi như không có chuyện gì."
Minh Anh mở trừng mắt, nóng giận nói: "Bỏ qua? Tụi tao nên bỏ mày qua biên giới thì có."
"Kiến Ninh cũng vì nghĩ cho tao, nên mới gây sự với tụi mày. Gần đây công việc của anh ấy không được tốt, nên mới cư xử như thế, chứ mày biết từ xưa Kiến Ninh đâu phải người như vậy."
Minh Anh hít hà một hơi, ném cơn giận về phía Ngọc Lam, gồng người lên: "Bởi vì tao không nghĩ Kiến Ninh đã thay đổi nhiều đến thế nên mới ngăn cản mày đến với anh ta đấy. Kiến Ninh vì suy nghĩ cho mày mà dọa nạt tao với An Nhi, vậy tụi tao là ăn no rững mỡ đi lo chuyện không đâu chắc?"
Ngọc Lam: "Tụi mày mở miệng ra là vì tao, nếu tụi mày vì tao đã không làm vậy rồi."
Nỗi thất vọng tràn lên, xâm lấn tâm trí Minh Anh lúc này, cô đau lòng còn nhiều hơn đau thể xác: "Lam... tụi tao đã làm gì vậy?"
Ngọc Lam ngớ người, đặt trái cây xuống, cơ hàm cứng nhắc không thể thốt ra lời.
"Tao mệt quá, không cãi nổi với mày nữa. Mày về đi."
Rời đi từ chỗ Minh Anh, Ngọc Lam lững thững đi tới chỗ của An Nhi tá túc.
"Sao vậy? Ai giật sổ gạo mày?"
Ngọc Lam kéo ghế ngồi xuống, từ từ giải thích: "Tao mới nói chuyện với Minh Anh xong."
"Chuyện đó hả?"
"Ừa. Nó vẫn như vậy, tao bó tay rồi. Nói hoài nó không hiểu."
An Nhi húp một miếng súp, cẩn thận dẹp sang một bên, xong mới đáp: "Tao thấy người không chịu hiểu là mày á."
"Tới mày nữa."
"Tao sao má?"
"Ủa vậy chứ khi không tụi mày mắng người ta làm gì? Kiến Ninh lúc đó đang có chuyện không vui, dĩ nhiên là nói năng cọc cằn rồi."
Hai má An Nhi hực lửa, cái môi giật giật: "Mày khùng rồi hả Lam? Mày có biết mày đang nói gì không vậy?"
Ngọc Lam: "..."
Cả hai im lặng một hồi, Ngọc Lam đắn đo gợi mở: "Hay là bây giờ coi như tụi mày vì tao đi. Tao không muốn phải đứng giữa đâu. Tụi mình đối đãi với nhau như ngày xưa không được hả? Dù sao Kiến Ninh cũng đâu có làm gì tụi mày, chẳng qua là cãi nhau vài câu. Tao về kêu anh ấy từ nay không như vậy nữa, được không?"
"Mày thấy được không?"
Ngọc Lam: "..."
An Nhi hừ lạnh: "Mày đúng là hết thuốc chữa."
"Tao chỉ muốn bạn bè vui vẻ như cũ thôi mà."
"Mày phải hiểu, tao và Minh Anh không phải đang làm khó mày, mà là đang vì mày. Còn mày? Mày luôn nói đỡ cho Kiến Ninh, dù cho anh ta một câu xin lỗi vì đã xúc phạm tụi tao cũng không có. Rõ ràng mày biết Kiến Ninh đã mắng tụi tao rất thậm tệ, còn ở trên mạng xã hội nhục mạ tụi tao. Minh Anh là ai? Tao là ai? Công việc của tụi tao có cần mặt mũi hay không? Bây giờ mày kêu tụi tao hạ mình làm hòa, xem như không có chuyện gì, muốn tụi tao vì mày, vậy mày đã vì tụi tao chưa? Dăm ba cái dòng trạng thái trên mạng xã hội không là gì cả, nhưng quan trọng là mày để người yêu mày chửi bạn mày, để tụi tao cảm thấy mười mấy năm qua của tụi mình đéo là cái gì cả. Mày đem cân lên thử xem, trong lòng mày tụi tao đáng giá bao nhiêu?"
Ngọc Lam: "..."
"Lần trước mày chia tay với thằng khốn nạn kia, tao và Minh Anh cũng đã xém bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết, mày có từng nghĩ tới chưa? Tụi tao vì mày bao nhiêu nữa mới đủ đây hả?"
"Vậy bây giờ mày muốn như thế nào mới được? Mày đang có thai, hay là mày bỏ qua đi xem như tạo bớt nghiệp, giữ đức cho con mày."
An Nhi ngạc nhiên đến trố mắt, không nghĩ người bạn thân bao năm có thể thốt ra được lời đó: "Mày cút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.