Chương 89: Hồi kết
Vạt Nắng Đọng Sương Mai
24/02/2024
Trường Phong đưa An Nhi vào viện luống cuống tay chân, tuy có cố gắng
giữ bình tĩnh, nhưng không đáng kể. Ban đầu anh được vào trong cùng với
vợ, nhưng vì quá ồn ào, không giữ được bình tĩnh, nên đã bị bác sĩ tống
ra ngoài.
Lý do là vì nhìn thấy An Nhi đau đớn sinh con, anh liên tục cầu xin bác sĩ: "Bác sĩ, cho vợ tôi mổ đi, cô ấy không sinh nổi đâu, bác sĩ..." Câu nói này lặp đi lặp lại vô số lần, khiến bác sĩ, hộ lý, điều dưỡng cả phòng ai cũng nhức óc đinh tai. Bác sĩ hộ sinh chính lên tiếng quát: "Đầu em bé ra đến nơi rồi còn mổ cái gì mà mổ. Anh cút ra ngoài cho tôi làm việc, nhanh!"
Thấy bác sĩ nổi giận như vậy, Trường Phong hơi lặng xuống, sau lại ngoi lên: "Bác sĩ, xong chưa? Vợ tôi đau quá rồi."
"Người đâu, lôi thằng cha này ra ngoài đi."
Y tá ném anh ra ngoài kèm theo một câu: "Nếu sợ vợ anh đau, lần sau anh đi mà đẻ thay."
Kết quả, Trường Phong bị tống ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Rất may An Nhi thể trạng dễ sinh, chỉ nửa tiếng sau đã an toàn hạ sinh một bé gái, ai nấy đều cười tít hết cả mắt. Trường Phong tuy mừng con, nhưng mắt vẫn hướng vào trong tìm kiếm An Nhi, đợi khi cô được đẩy sang phòng khác, anh nhanh chóng theo sau, quên mất đứa bé vừa mới sinh đang còn ở trong vòng tay mọi người.
Minh Anh ôm đứa bé nhỏ xíu trong tay, mỉm cười hạnh phúc: "Chào con yêu!"
Hải Vinh ở bên cạnh ngắm nhìn cô, cũng mỉm cười dịu dàng, choàng lấy cô và đứa bé, tạo nên khung cảnh thật đẹp và bình yên.
Cảnh đẹp nhanh chóng bị phá vỡ, Nghi Đình đi đến giành lấy đứa bé, miệng đốp chát: "Hai người thích thì tự làm một đứa, đừng có giành con người ta rồi bày đặt diễn cảnh gia đình hạnh phúc."
Minh Anh khinh bỉ, chạy đến chỗ An Nhi, miệng để lại lời cay đắng: "Giỏi như mày thì có bồ đi. Bới móc người khác trong khi bản thân ứ có gì."
Nghi Đình nghiến răng: "Chờ đó mà coi."
Trường Phong mang đồ vào trong, tiện thể chen vào mấy câu: "Nghi Đình nói đúng đó. Hai người khi nào mới tính đến chuyện cưới xin?"
Hải Vinh liếc nhìn Minh Anh, Minh Anh lén lút ngó xem biểu cảm của Hải Vinh, sau đó cười nhẹ: "Chắc cũng sắp rồi."
Phải nói rằng Bối ta nghịch thứ hai không ai thứ nhất. Có một dạo, sáng sớm khi An Nhi giật mình dậy, phản ứng đầu tiên là quay sang cũi tìm Bối Bối, nào ngờ chẳng thấy cô bé đâu. Đương lúc hoảng loạn, An Nhi tung giường chạy ra ngoài thì bắt gặp cảnh tượng hết sức hãi hùng. Bối ta đang dùng hết công lực và sự khéo léo, đu người, bám chặt, leo từng bước lên trên kệ sách cao tám tầng ngoài phòng khách, vừa leo vừa kéo từng quyển sách quăng xuống đất. Còn cái người dung túng cho cô bé, chẳng phải ai khác mà chính là người cha nhân từ đang đưa hai tay bợ đít, miệng không ngừng cổ vũ "Cố lên, cố lên!". Mới sáng sớm thôi An Nhi dường như đã sử dụng hết sức chịu đựng của ba ngày cộng lại: "Đặng Trường Phonggggggggggg!"
Không có đứa trẻ nào là không biết nghịch. Quý tử nhà họ Dương kia cũng chẳng kém cạnh gì cho cam. Năm cậu bé bốn tuổi, đã là mẫu sinh năm hai của trường mẫu giáo quận, đã bắt đầu được làm quen chữ, chào hỏi số rồi. Chỉ là bản tính ham học chẳng được mấy ngày, bỗng một hôm cậu bé bãi lớp, đòi bỏ học, ra công tình vắt cát. Hải Vinh kiên nhẫn giải thích rằng công trình không phải là nơi dành cho học sinh mẫu giáo, nhưng cậu bé nhất quyết đòi đi, chỉ vì cậu bé rất thích xây nhà đắp tượng bằng cát.
Minh Anh không thương lượng, ngay sáng hôm đó, không nói hai lời, mang theo đồ chơi cát rồi đưa cậu bé đến thẳng một công trình của công ty, dẫn cậu vào một bãi cát. Henry được đáp ứng nguyện vọng, cực kỳ vui mừng, chạy thẳng đến bãi cát ngồi nắn hết hình này đến hình kia. Mấy nhân viên trong công trình thấy Henry đáng yêu, từng người một chạy đến ngắm nhìn trêu ghẹo, còn bảo cậu bé nắn cát tặng mình. Có một thì sẽ có hai, rồi năm, rồi chín, rồi hai mươi, rất rất nhiều người thấy vui đều tạt sang xếp hàng chờ cậu bé nắn cát tặng mình.
Henry ban đầu còn vui vẻ, dần dần trước hàng đống người nườm nượp kéo đến, áp lực chồng áp lực, cậu bé liền chạy đi gọi mẹ cầu cứu: "Mẹ, con muốn đi học."
"Không phải con muốn đến công trình làm việc sao? Bây giờ con ra đó đắp cát cho từng người, khi nào xong hết thì về."
"Con đi học, con muốn đi học, con xin lỗi mẹ, con không đắp cát nữa."
"Là con nói đó nhé!"
Từ đó trở về sau, trong nhà Minh Anh không bao giờ có sự tồn tại của đồ chơi cát nữa, mà mỗi lẫn nhìn thấy công trình, Henry đều vả hết cả mồ hôi, quay mặt về hướng khác, giả vờ không thấy.
Đối với việc này, Hải Vinh không ngừng tán thưởng vợ mình: "Vợ anh lợi hại quá."
Xuân qua hè đến, nắng hạ ấm nóng áp vào da thịt nóng hổi nhưng lại hâm nóng lòng người ấm áp. Trên con đường dẫn đến trường tiểu học quận A, một cậu bé ham chơi vui vẻ hỏi han từng hàng quán, chỉ đây ngó đó, thích thú tung tăng cười nói không ngừng. Bỗng dưng đôi mắt cậu bé sáng rỡ, vẫy tay hét lên: "Chị Bối!!!!!"
Cô bé đằng xa quay người lại, niềm nở vẫy tay đáp: "Henry!!! Henryyyy!"
Henry buông tay mẹ, chạy thẳng đến chỗ Bối Bối, khoanh tay cúi đầu: "Con thưa chú, thưa dì."
Trường Phong xoa đầu Henry, khen ngợi cậu bé ngoan ngoãn, An Nhi ngồi xuống ôm cậu bé vào lòng xoa nắn: "Nhớ dì không?"
"Dạ nhớ!"
Bối Bối ganh tỵ, kéo tay mẹ ra khỏi người Henry, rồi chui vào: "Mẹ của chị!"
Henry vẫn cười tít mắt: "Còn kia là mẹ của em!"
An Nhi và Trường Phong bật cười thành tiếng, những đứa trẻ này vô tri đến đáng yêu.
Khi An Nhi sinh Bối Bối được một năm thì Minh Anh và Hải Vinh kết hôn. Sau đó một năm Minh Anh mới mang thai rồi sinh ra Henry, cậu bé nhỏ hơn Bối Bối ba tuổi. Hai đứa trẻ từ thời quấn tã đã chơi chung, nên đặc biệt thân thiết. Trong mắt Bối chỉ có Henry, trong mắt Henry thì chị Bối là số một.
Hôm nay là ngày tổng kết năm học, vì vậy những đứa trẻ sẽ được gia đình đưa đến làm lễ.
Từ sau khi mọi chuyện lắng xuống, cuộc sống mỗi người đều bận rộn hơn, thời gian gặp gỡ dần hạn chế lại. Bọn trẻ ở bên trong làm lễ, người lớn nhân cơ hội đó ở ngoài trò chuyện.
"Nghe nói vợ chồng mày mới thành lập công ty mới hả?" An Nhi tiện miệng hỏi.
"Không phải công ty mới, là chi nhánh mới."
An Nhi nâng cao ngón tay cái, khóe môi cong lên cao vút.
Công ty Đại Dương hiện tại đã cực kỳ thành công, trước mắt là công ty công nghệ thông tin lớn nhất nhì thành phố. Ngoài ra, Hải Vinh ký kết rất nhiều hợp đồng lớn, thành công mở nhiều chi nhánh hoạt động ở tỉnh lẻ. Còn Minh Anh sau khi kết hôn đã đóng cửa công ty phân phối thiết bị sản xuất công nghệ cao kia và quay về điều hành công ty Vạn Hoa, hiện tại cô là CEO, tổng giám đốc công ty, và là một thành viên trong hội đồng quản trị.
Bên cạnh đó, cô đang chuyển hướng sang niềm yêu thích mới, là làm giảng viên cho vài trường đại học mà cô cảm thấy phù hợp để thỏa mãn niềm đam mê từ lâu.
"Mày có định làm việc lại không?" Minh Anh hỏi.
"Ưm... Còn đắn đo lắm." An Nhi ngoảnh đầu hướng vào cổng trường. "Tao vẫn chưa muốn xa ẻm dù chỉ một phút."
Phải nói rằng An Nhi thuở còn son là người có chí hướng bay xa, tâm sự nghiệp vững trãi, tính độc lập cực kỳ cao. Vậy mà kể từ khi sáp vào sếp Phong, cô trở nên ỷ lại lão nhiều hơn, tâm tính thay đổi, đề cao thời gian dành cho gia đình, chẳng buồn bước chân ra ngoài xã hội nữa. Ngoài những buổi tiệc xã giao đi cùng với lão Phong, thời gian còn lại cô đều dành cho em Bối.
"Tao thấy thương trường không hợp với mày nữa. Mày hợp làm mẹ hiền vợ thảo hơn."
An Nhi phì cười: "Tao cũng thấy vậy."
Nói đoạn An Nhi chợt nhớ đến điều gì, quay sang hỏi nhỏ: "Sao, dạo này em dâu mày có chuyện gì mới không?"
Minh Anh vờ như không quan tâm lắm: "Vẫn bình thường. Khi vui nói với nhau vài câu, khi buồn thì đời ai nấy sống."
Năm đó khi Henry được ba tuổi thì họ mới kết hôn. Nguyên nhân kéo dài ra như vậy là bởi vì xung quanh hai người Kiến Ninh và Ngọc Lam xảy ra nhiều chuyện. Công việc Kiến Ninh chật vật mãi mới ổn định, Ngọc Lam thì rời xa vòng tay Phương Nghi đã khó khăn tìm chỗ đứng, sự nghiệp lênh đênh, nhìn chung rất khó nói. Mãi đến mấy năm sau cả hai mới thật sự ổn định được.
Lại nói sâu xa hơn, Ngọc Lam không được lòng ba mẹ chồng, gây đến nội bộ gia đình lục đục, khiến ấn tượng của cô trong mắt họ trở nên xấu xí vô cùng.
Tuy nói Ngọc Lam xưa kia là người ngại từ chối, dễ dàng ưng thuận người khác, nhưng thời gian ở bên cạnh Kiến Ninh lâu, lập trường trở nên cứng nhắc hơn, lời nói vì vậy mà bớt đi nhiều phần cẩn trọng. Lời cô nói ra đã vài lần mích lòng trưởng bối, mà mẹ Lan lại là người tiểu tiết, bà nghe xong thì nổi giận đùng đùng, tức đến nỗi buông lời cay đắng, không muốn rước cô vào nhà. Sự việc lần đó kéo dài nhiều tháng, đợi khi bà nguôi giận mới có thể nói chuyện tâm tình trở lại. Cho nên chuyện cưới hỏi của hai người họ cứ chần chừ kéo đến dài lâu.
Sau khi Minh Anh kết hôn với Hải Vinh, cô vì đại sự mà bỏ qua chuyện dư thừa, cho nên đã cùng Kiến Ninh và Ngọc Lam hòa giải. Chỉ là tình cảm không còn được thân thiết như xưa.
Kiến Ninh dần thay đổi, không còn bản tính nóng nảy nói lời tổn thương người khác, nhưng tâm tính vẫn chưa trở về là Kiến Ninh những năm thiếu niên xưa kia. Hải Vinh và Minh Anh đã giúp đỡ Kiến Ninh rất nhiều trong thời kỳ lập lại sự nghiệp. Còn Ngọc Lam thì thay đổi rất nhiều, đối với Minh Anh khách sáo ba phần, che giấu ba phần, còn lại bốn phần xã giao.
Chỉ có An Nhi và Ngọc Lam là qua bao năm vẫn chưa thể ngồi chung bàn. Hai người họ thật sự rất khó nhìn mặt nhau. Minh Anh là vì quan hệ gia đình mà không thể không dẹp bỏ cái tôi, còn An Nhi thì chẳng có lý do nào cả.
Ba người họ vĩnh viễn không thể xuất hiện cùng nhau nữa.
Năm Minh Anh sinh Henry, là năm mà Khải Lộc kết hôn. Anh kết hôn cùng với một cô gái nhỏ hơn anh hai tuổi, do gia đình mai mối. Khải Lộc không cự tuyệt chuyện mai mối, bởi vì sau Ngọc Lam, anh vẫn chưa thật sự rơi vào lưới tình với bất kỳ cô gái nào. Có điều, gia đình anh hiểu anh, nên tìm cho anh một cô vợ hợp với anh không chỗ nào chê. Khải Lộc vừa gặp cô đã có sự thích thú, dần dần đã thật sự rất yêu vợ mình.
Vợ của Khải Lộc là mẫu người vợ nội trợ truyền thống, nhưng cũng là người sành điệu, nét đẹp trẻ trung năng động, ai nhìn cũng mến. Minh Anh thường hay gặp, cô nàng thuộc tuýp thích xây dựng mối quan hệ, dễ bắt chuyện.
"Lâu rồi có nghe tin tức của Vĩ Hoàng không?"
"Mẹ, tao là trạm thông tin à? Mày hỏi hết người này tới người kia."
"Ừa, mày thường gặp, tao ở nhà không có biết chuyện gì. Thế giới của tao nhỏ quá mà."
Người khác nói ra câu này sẽ thấy chạnh lòng, An Nhi nói ra câu này Minh Anh chỉ thấy khinh bỉ: "Câm mồm."
"Từ đợt trở mặt với Phương Nam, bây giờ hai người họ đã yên bình ở thành phố F rồi. Có công ty, có vợ đẹp, có con xinh. Còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Còn..."
Thái Hòa thật sự đã theo đuổi Nghi Đình. Anh chàng chấp nhận gọi Minh Anh một tiếng "Chị", gọi Hải Vinh hai chữ "Anh rể". Thật sự mà nói, từ buổi tiệc liên hoan năm đó, Minh Anh đã nhận ra sự bất thường trong cảm xúc của hai người này.
Nghi Đình biết rõ năm xưa Thái Hòa từng phải lòng chị mình, nhưng cô chưa từng để ý chuyện này. Cô nàng là người lý trí mạnh mẽ, đối với những việc ảnh hưởng IQ như vậy, dĩ nhiên không để vào trong não.
Nghi Đình và Thái Hòa hiện đang ở trong giai đoạn yêu đương nồng nàn, thuận lợi tiến tới. Hai bên gia đình đều ưng thuận, cảm thấy trai gái xứng đôi, chỉ có Nghi Đình vẫn còn tiếc nuối tuổi trẻ tung hoành, chưa muốn lập gia đình.
Hiện tại, Thái Hòa là CEO đứng ra điều hành công ty Thái Hà. Nghi Đình thành lập văn phòng Kiến Trúc "Tây Original". Công việc riêng biệt, không bổ trợ, cũng không hợp tác lẫn nhau.
"Nói vậy thì em chồng và em dâu mày là lao đao nhất hả?"
"Không hẳn. Gần đây ổn định lại rồi. Ngọc Lam cũng có thai rồi."
"Trai hay gái?"
"Trai."
"Ồ..."
Hạ vàng ươm nắng, từng ánh nắng đang xuyên qua lá cây, chiếu rọi xuống con đường quen thuộc năm ấy. Đã nhiều năm trôi qua, kể từ ngày lễ tốt nghiệp rộn ràng, mỗi người một phương, từng người một hướng, ai cũng có cho mình một con đường riêng lẻ để cố gắng phấn đấu. Tạm thời xếp lại những ký ức bên nhau năm ấy vào tiềm thức, dần trở nên xa lạ đi. Tất cả có với nhau một lời hứa, khi thành công, sẽ trở về con đường này, lối dẫn đến trường trung học năm xưa, nơi mọi người từng cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà để gặp lại nhau.
Minh Anh chậm rãi bước đi, mắt hướng về ngôi trường quen thuộc phía trước, không gian vắng lặng, vì thời gian này là kỳ nghỉ hè. Thời gian trôi qua thật nhẹ nhàng và trầm lặng. Thoáng chốc đã nhiều năm như vậy rồi.
Ngày tốt nghiệp, từng hứa sẽ ở bên nhau, dù thế nào cũng sẽ không rời bỏ, và rồi cuộc sống đã buộc lời hứa ấy phải biến thành một thủ tục của ngày tốt nghiệp, một đặc sản không thể thiếu trong những buổi tiệc tan. Chỉ là trẻ con vụng nghĩ, không tin được rằng khi trưởng thành rồi lại giống như một trò đùa. Minh Anh mỉm cười thầm nghĩ, liệu ngoài mình ra, có còn ai nhớ đến lời hứa của bảy thiếu niên năm ấy.
"Mẹ, mẹ nghĩ gì cười một mình vậy?" Henry níu tay Minh Anh kéo lại, nũng nịu hỏi.
Hải Vinh nắm tay còn lại của Henry, nghiêng đầu nhìn vợ: "Em lại nhớ về năm đó hả?"
Minh Anh mỉm cười đằm thắm, gió thoáng thổi qua làn tóc xoăn nhẹ, cô gật đầu đáp: "Ừm, em luôn nhớ đến ngày hôm đó."
Hải Vinh bế Henry lên vai, nắm lấy tay Minh Anh, tiếp tục bước đi về phía trước: "Anh đã thực hiện được lời hứa rồi nhé!"
"Cha hứa gì mới mẹ thế?"
Hải Vinh lại nhìn Minh Anh mà cười, anh ôn nhu đáp: "Cha hứa sẽ cưới mẹ con."
"Vậy cha cưới mẹ chưa?"
Hai người bật cười thật to: "Chưa, cha mẹ chỉ là bạn thôi."
"Vậy thì tốt quá! Con làm mai cho cha cô giáo của con nhé!"
Hải Vinh: "..."
Minh Anh: "..."
Đằng sau tiếng nói cười rôm rả, Minh Anh quay đầu, nhìn thấy gia đình An Nhi và sếp Phong, gia đình Vĩ Hoàng cùng Ngọc Tư, Kiến Ninh đỡ lấy Ngọc Lam đang mang thai đi chậm rãi, Thái Hòa nắm chặt tay Nghi Đình, còn có Khải Lộc cũng dắt vợ cùng đến, niềm hạnh phúc dâng lên lâng lâng tận đấy lòng.
Minh Anh nép vào vai Hải Vinh mỉm cười hạnh phúc tiến về phía trước.
Lời hứa năm ấy cuối cùng đã thực hiện được rồi.
Lý do là vì nhìn thấy An Nhi đau đớn sinh con, anh liên tục cầu xin bác sĩ: "Bác sĩ, cho vợ tôi mổ đi, cô ấy không sinh nổi đâu, bác sĩ..." Câu nói này lặp đi lặp lại vô số lần, khiến bác sĩ, hộ lý, điều dưỡng cả phòng ai cũng nhức óc đinh tai. Bác sĩ hộ sinh chính lên tiếng quát: "Đầu em bé ra đến nơi rồi còn mổ cái gì mà mổ. Anh cút ra ngoài cho tôi làm việc, nhanh!"
Thấy bác sĩ nổi giận như vậy, Trường Phong hơi lặng xuống, sau lại ngoi lên: "Bác sĩ, xong chưa? Vợ tôi đau quá rồi."
"Người đâu, lôi thằng cha này ra ngoài đi."
Y tá ném anh ra ngoài kèm theo một câu: "Nếu sợ vợ anh đau, lần sau anh đi mà đẻ thay."
Kết quả, Trường Phong bị tống ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Rất may An Nhi thể trạng dễ sinh, chỉ nửa tiếng sau đã an toàn hạ sinh một bé gái, ai nấy đều cười tít hết cả mắt. Trường Phong tuy mừng con, nhưng mắt vẫn hướng vào trong tìm kiếm An Nhi, đợi khi cô được đẩy sang phòng khác, anh nhanh chóng theo sau, quên mất đứa bé vừa mới sinh đang còn ở trong vòng tay mọi người.
Minh Anh ôm đứa bé nhỏ xíu trong tay, mỉm cười hạnh phúc: "Chào con yêu!"
Hải Vinh ở bên cạnh ngắm nhìn cô, cũng mỉm cười dịu dàng, choàng lấy cô và đứa bé, tạo nên khung cảnh thật đẹp và bình yên.
Cảnh đẹp nhanh chóng bị phá vỡ, Nghi Đình đi đến giành lấy đứa bé, miệng đốp chát: "Hai người thích thì tự làm một đứa, đừng có giành con người ta rồi bày đặt diễn cảnh gia đình hạnh phúc."
Minh Anh khinh bỉ, chạy đến chỗ An Nhi, miệng để lại lời cay đắng: "Giỏi như mày thì có bồ đi. Bới móc người khác trong khi bản thân ứ có gì."
Nghi Đình nghiến răng: "Chờ đó mà coi."
Trường Phong mang đồ vào trong, tiện thể chen vào mấy câu: "Nghi Đình nói đúng đó. Hai người khi nào mới tính đến chuyện cưới xin?"
Hải Vinh liếc nhìn Minh Anh, Minh Anh lén lút ngó xem biểu cảm của Hải Vinh, sau đó cười nhẹ: "Chắc cũng sắp rồi."
Phải nói rằng Bối ta nghịch thứ hai không ai thứ nhất. Có một dạo, sáng sớm khi An Nhi giật mình dậy, phản ứng đầu tiên là quay sang cũi tìm Bối Bối, nào ngờ chẳng thấy cô bé đâu. Đương lúc hoảng loạn, An Nhi tung giường chạy ra ngoài thì bắt gặp cảnh tượng hết sức hãi hùng. Bối ta đang dùng hết công lực và sự khéo léo, đu người, bám chặt, leo từng bước lên trên kệ sách cao tám tầng ngoài phòng khách, vừa leo vừa kéo từng quyển sách quăng xuống đất. Còn cái người dung túng cho cô bé, chẳng phải ai khác mà chính là người cha nhân từ đang đưa hai tay bợ đít, miệng không ngừng cổ vũ "Cố lên, cố lên!". Mới sáng sớm thôi An Nhi dường như đã sử dụng hết sức chịu đựng của ba ngày cộng lại: "Đặng Trường Phonggggggggggg!"
Không có đứa trẻ nào là không biết nghịch. Quý tử nhà họ Dương kia cũng chẳng kém cạnh gì cho cam. Năm cậu bé bốn tuổi, đã là mẫu sinh năm hai của trường mẫu giáo quận, đã bắt đầu được làm quen chữ, chào hỏi số rồi. Chỉ là bản tính ham học chẳng được mấy ngày, bỗng một hôm cậu bé bãi lớp, đòi bỏ học, ra công tình vắt cát. Hải Vinh kiên nhẫn giải thích rằng công trình không phải là nơi dành cho học sinh mẫu giáo, nhưng cậu bé nhất quyết đòi đi, chỉ vì cậu bé rất thích xây nhà đắp tượng bằng cát.
Minh Anh không thương lượng, ngay sáng hôm đó, không nói hai lời, mang theo đồ chơi cát rồi đưa cậu bé đến thẳng một công trình của công ty, dẫn cậu vào một bãi cát. Henry được đáp ứng nguyện vọng, cực kỳ vui mừng, chạy thẳng đến bãi cát ngồi nắn hết hình này đến hình kia. Mấy nhân viên trong công trình thấy Henry đáng yêu, từng người một chạy đến ngắm nhìn trêu ghẹo, còn bảo cậu bé nắn cát tặng mình. Có một thì sẽ có hai, rồi năm, rồi chín, rồi hai mươi, rất rất nhiều người thấy vui đều tạt sang xếp hàng chờ cậu bé nắn cát tặng mình.
Henry ban đầu còn vui vẻ, dần dần trước hàng đống người nườm nượp kéo đến, áp lực chồng áp lực, cậu bé liền chạy đi gọi mẹ cầu cứu: "Mẹ, con muốn đi học."
"Không phải con muốn đến công trình làm việc sao? Bây giờ con ra đó đắp cát cho từng người, khi nào xong hết thì về."
"Con đi học, con muốn đi học, con xin lỗi mẹ, con không đắp cát nữa."
"Là con nói đó nhé!"
Từ đó trở về sau, trong nhà Minh Anh không bao giờ có sự tồn tại của đồ chơi cát nữa, mà mỗi lẫn nhìn thấy công trình, Henry đều vả hết cả mồ hôi, quay mặt về hướng khác, giả vờ không thấy.
Đối với việc này, Hải Vinh không ngừng tán thưởng vợ mình: "Vợ anh lợi hại quá."
Xuân qua hè đến, nắng hạ ấm nóng áp vào da thịt nóng hổi nhưng lại hâm nóng lòng người ấm áp. Trên con đường dẫn đến trường tiểu học quận A, một cậu bé ham chơi vui vẻ hỏi han từng hàng quán, chỉ đây ngó đó, thích thú tung tăng cười nói không ngừng. Bỗng dưng đôi mắt cậu bé sáng rỡ, vẫy tay hét lên: "Chị Bối!!!!!"
Cô bé đằng xa quay người lại, niềm nở vẫy tay đáp: "Henry!!! Henryyyy!"
Henry buông tay mẹ, chạy thẳng đến chỗ Bối Bối, khoanh tay cúi đầu: "Con thưa chú, thưa dì."
Trường Phong xoa đầu Henry, khen ngợi cậu bé ngoan ngoãn, An Nhi ngồi xuống ôm cậu bé vào lòng xoa nắn: "Nhớ dì không?"
"Dạ nhớ!"
Bối Bối ganh tỵ, kéo tay mẹ ra khỏi người Henry, rồi chui vào: "Mẹ của chị!"
Henry vẫn cười tít mắt: "Còn kia là mẹ của em!"
An Nhi và Trường Phong bật cười thành tiếng, những đứa trẻ này vô tri đến đáng yêu.
Khi An Nhi sinh Bối Bối được một năm thì Minh Anh và Hải Vinh kết hôn. Sau đó một năm Minh Anh mới mang thai rồi sinh ra Henry, cậu bé nhỏ hơn Bối Bối ba tuổi. Hai đứa trẻ từ thời quấn tã đã chơi chung, nên đặc biệt thân thiết. Trong mắt Bối chỉ có Henry, trong mắt Henry thì chị Bối là số một.
Hôm nay là ngày tổng kết năm học, vì vậy những đứa trẻ sẽ được gia đình đưa đến làm lễ.
Từ sau khi mọi chuyện lắng xuống, cuộc sống mỗi người đều bận rộn hơn, thời gian gặp gỡ dần hạn chế lại. Bọn trẻ ở bên trong làm lễ, người lớn nhân cơ hội đó ở ngoài trò chuyện.
"Nghe nói vợ chồng mày mới thành lập công ty mới hả?" An Nhi tiện miệng hỏi.
"Không phải công ty mới, là chi nhánh mới."
An Nhi nâng cao ngón tay cái, khóe môi cong lên cao vút.
Công ty Đại Dương hiện tại đã cực kỳ thành công, trước mắt là công ty công nghệ thông tin lớn nhất nhì thành phố. Ngoài ra, Hải Vinh ký kết rất nhiều hợp đồng lớn, thành công mở nhiều chi nhánh hoạt động ở tỉnh lẻ. Còn Minh Anh sau khi kết hôn đã đóng cửa công ty phân phối thiết bị sản xuất công nghệ cao kia và quay về điều hành công ty Vạn Hoa, hiện tại cô là CEO, tổng giám đốc công ty, và là một thành viên trong hội đồng quản trị.
Bên cạnh đó, cô đang chuyển hướng sang niềm yêu thích mới, là làm giảng viên cho vài trường đại học mà cô cảm thấy phù hợp để thỏa mãn niềm đam mê từ lâu.
"Mày có định làm việc lại không?" Minh Anh hỏi.
"Ưm... Còn đắn đo lắm." An Nhi ngoảnh đầu hướng vào cổng trường. "Tao vẫn chưa muốn xa ẻm dù chỉ một phút."
Phải nói rằng An Nhi thuở còn son là người có chí hướng bay xa, tâm sự nghiệp vững trãi, tính độc lập cực kỳ cao. Vậy mà kể từ khi sáp vào sếp Phong, cô trở nên ỷ lại lão nhiều hơn, tâm tính thay đổi, đề cao thời gian dành cho gia đình, chẳng buồn bước chân ra ngoài xã hội nữa. Ngoài những buổi tiệc xã giao đi cùng với lão Phong, thời gian còn lại cô đều dành cho em Bối.
"Tao thấy thương trường không hợp với mày nữa. Mày hợp làm mẹ hiền vợ thảo hơn."
An Nhi phì cười: "Tao cũng thấy vậy."
Nói đoạn An Nhi chợt nhớ đến điều gì, quay sang hỏi nhỏ: "Sao, dạo này em dâu mày có chuyện gì mới không?"
Minh Anh vờ như không quan tâm lắm: "Vẫn bình thường. Khi vui nói với nhau vài câu, khi buồn thì đời ai nấy sống."
Năm đó khi Henry được ba tuổi thì họ mới kết hôn. Nguyên nhân kéo dài ra như vậy là bởi vì xung quanh hai người Kiến Ninh và Ngọc Lam xảy ra nhiều chuyện. Công việc Kiến Ninh chật vật mãi mới ổn định, Ngọc Lam thì rời xa vòng tay Phương Nghi đã khó khăn tìm chỗ đứng, sự nghiệp lênh đênh, nhìn chung rất khó nói. Mãi đến mấy năm sau cả hai mới thật sự ổn định được.
Lại nói sâu xa hơn, Ngọc Lam không được lòng ba mẹ chồng, gây đến nội bộ gia đình lục đục, khiến ấn tượng của cô trong mắt họ trở nên xấu xí vô cùng.
Tuy nói Ngọc Lam xưa kia là người ngại từ chối, dễ dàng ưng thuận người khác, nhưng thời gian ở bên cạnh Kiến Ninh lâu, lập trường trở nên cứng nhắc hơn, lời nói vì vậy mà bớt đi nhiều phần cẩn trọng. Lời cô nói ra đã vài lần mích lòng trưởng bối, mà mẹ Lan lại là người tiểu tiết, bà nghe xong thì nổi giận đùng đùng, tức đến nỗi buông lời cay đắng, không muốn rước cô vào nhà. Sự việc lần đó kéo dài nhiều tháng, đợi khi bà nguôi giận mới có thể nói chuyện tâm tình trở lại. Cho nên chuyện cưới hỏi của hai người họ cứ chần chừ kéo đến dài lâu.
Sau khi Minh Anh kết hôn với Hải Vinh, cô vì đại sự mà bỏ qua chuyện dư thừa, cho nên đã cùng Kiến Ninh và Ngọc Lam hòa giải. Chỉ là tình cảm không còn được thân thiết như xưa.
Kiến Ninh dần thay đổi, không còn bản tính nóng nảy nói lời tổn thương người khác, nhưng tâm tính vẫn chưa trở về là Kiến Ninh những năm thiếu niên xưa kia. Hải Vinh và Minh Anh đã giúp đỡ Kiến Ninh rất nhiều trong thời kỳ lập lại sự nghiệp. Còn Ngọc Lam thì thay đổi rất nhiều, đối với Minh Anh khách sáo ba phần, che giấu ba phần, còn lại bốn phần xã giao.
Chỉ có An Nhi và Ngọc Lam là qua bao năm vẫn chưa thể ngồi chung bàn. Hai người họ thật sự rất khó nhìn mặt nhau. Minh Anh là vì quan hệ gia đình mà không thể không dẹp bỏ cái tôi, còn An Nhi thì chẳng có lý do nào cả.
Ba người họ vĩnh viễn không thể xuất hiện cùng nhau nữa.
Năm Minh Anh sinh Henry, là năm mà Khải Lộc kết hôn. Anh kết hôn cùng với một cô gái nhỏ hơn anh hai tuổi, do gia đình mai mối. Khải Lộc không cự tuyệt chuyện mai mối, bởi vì sau Ngọc Lam, anh vẫn chưa thật sự rơi vào lưới tình với bất kỳ cô gái nào. Có điều, gia đình anh hiểu anh, nên tìm cho anh một cô vợ hợp với anh không chỗ nào chê. Khải Lộc vừa gặp cô đã có sự thích thú, dần dần đã thật sự rất yêu vợ mình.
Vợ của Khải Lộc là mẫu người vợ nội trợ truyền thống, nhưng cũng là người sành điệu, nét đẹp trẻ trung năng động, ai nhìn cũng mến. Minh Anh thường hay gặp, cô nàng thuộc tuýp thích xây dựng mối quan hệ, dễ bắt chuyện.
"Lâu rồi có nghe tin tức của Vĩ Hoàng không?"
"Mẹ, tao là trạm thông tin à? Mày hỏi hết người này tới người kia."
"Ừa, mày thường gặp, tao ở nhà không có biết chuyện gì. Thế giới của tao nhỏ quá mà."
Người khác nói ra câu này sẽ thấy chạnh lòng, An Nhi nói ra câu này Minh Anh chỉ thấy khinh bỉ: "Câm mồm."
"Từ đợt trở mặt với Phương Nam, bây giờ hai người họ đã yên bình ở thành phố F rồi. Có công ty, có vợ đẹp, có con xinh. Còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Còn..."
Thái Hòa thật sự đã theo đuổi Nghi Đình. Anh chàng chấp nhận gọi Minh Anh một tiếng "Chị", gọi Hải Vinh hai chữ "Anh rể". Thật sự mà nói, từ buổi tiệc liên hoan năm đó, Minh Anh đã nhận ra sự bất thường trong cảm xúc của hai người này.
Nghi Đình biết rõ năm xưa Thái Hòa từng phải lòng chị mình, nhưng cô chưa từng để ý chuyện này. Cô nàng là người lý trí mạnh mẽ, đối với những việc ảnh hưởng IQ như vậy, dĩ nhiên không để vào trong não.
Nghi Đình và Thái Hòa hiện đang ở trong giai đoạn yêu đương nồng nàn, thuận lợi tiến tới. Hai bên gia đình đều ưng thuận, cảm thấy trai gái xứng đôi, chỉ có Nghi Đình vẫn còn tiếc nuối tuổi trẻ tung hoành, chưa muốn lập gia đình.
Hiện tại, Thái Hòa là CEO đứng ra điều hành công ty Thái Hà. Nghi Đình thành lập văn phòng Kiến Trúc "Tây Original". Công việc riêng biệt, không bổ trợ, cũng không hợp tác lẫn nhau.
"Nói vậy thì em chồng và em dâu mày là lao đao nhất hả?"
"Không hẳn. Gần đây ổn định lại rồi. Ngọc Lam cũng có thai rồi."
"Trai hay gái?"
"Trai."
"Ồ..."
Hạ vàng ươm nắng, từng ánh nắng đang xuyên qua lá cây, chiếu rọi xuống con đường quen thuộc năm ấy. Đã nhiều năm trôi qua, kể từ ngày lễ tốt nghiệp rộn ràng, mỗi người một phương, từng người một hướng, ai cũng có cho mình một con đường riêng lẻ để cố gắng phấn đấu. Tạm thời xếp lại những ký ức bên nhau năm ấy vào tiềm thức, dần trở nên xa lạ đi. Tất cả có với nhau một lời hứa, khi thành công, sẽ trở về con đường này, lối dẫn đến trường trung học năm xưa, nơi mọi người từng cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà để gặp lại nhau.
Minh Anh chậm rãi bước đi, mắt hướng về ngôi trường quen thuộc phía trước, không gian vắng lặng, vì thời gian này là kỳ nghỉ hè. Thời gian trôi qua thật nhẹ nhàng và trầm lặng. Thoáng chốc đã nhiều năm như vậy rồi.
Ngày tốt nghiệp, từng hứa sẽ ở bên nhau, dù thế nào cũng sẽ không rời bỏ, và rồi cuộc sống đã buộc lời hứa ấy phải biến thành một thủ tục của ngày tốt nghiệp, một đặc sản không thể thiếu trong những buổi tiệc tan. Chỉ là trẻ con vụng nghĩ, không tin được rằng khi trưởng thành rồi lại giống như một trò đùa. Minh Anh mỉm cười thầm nghĩ, liệu ngoài mình ra, có còn ai nhớ đến lời hứa của bảy thiếu niên năm ấy.
"Mẹ, mẹ nghĩ gì cười một mình vậy?" Henry níu tay Minh Anh kéo lại, nũng nịu hỏi.
Hải Vinh nắm tay còn lại của Henry, nghiêng đầu nhìn vợ: "Em lại nhớ về năm đó hả?"
Minh Anh mỉm cười đằm thắm, gió thoáng thổi qua làn tóc xoăn nhẹ, cô gật đầu đáp: "Ừm, em luôn nhớ đến ngày hôm đó."
Hải Vinh bế Henry lên vai, nắm lấy tay Minh Anh, tiếp tục bước đi về phía trước: "Anh đã thực hiện được lời hứa rồi nhé!"
"Cha hứa gì mới mẹ thế?"
Hải Vinh lại nhìn Minh Anh mà cười, anh ôn nhu đáp: "Cha hứa sẽ cưới mẹ con."
"Vậy cha cưới mẹ chưa?"
Hai người bật cười thật to: "Chưa, cha mẹ chỉ là bạn thôi."
"Vậy thì tốt quá! Con làm mai cho cha cô giáo của con nhé!"
Hải Vinh: "..."
Minh Anh: "..."
Đằng sau tiếng nói cười rôm rả, Minh Anh quay đầu, nhìn thấy gia đình An Nhi và sếp Phong, gia đình Vĩ Hoàng cùng Ngọc Tư, Kiến Ninh đỡ lấy Ngọc Lam đang mang thai đi chậm rãi, Thái Hòa nắm chặt tay Nghi Đình, còn có Khải Lộc cũng dắt vợ cùng đến, niềm hạnh phúc dâng lên lâng lâng tận đấy lòng.
Minh Anh nép vào vai Hải Vinh mỉm cười hạnh phúc tiến về phía trước.
Lời hứa năm ấy cuối cùng đã thực hiện được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.