Chương 53: Nữ thừa mẫu chí
Vitamin ABC
09/11/2015
(Con gái kế thừa tính cách của mẹ, thanks nàng Yappa TTV đã giải nghĩa dùm mình ^^)
"Trẫm kêu ngươi tra chuyện thế nào?" Gia Nguyên đế không chút để ý hỏi, tay cầm bút như rồng múa, sau một lát, một tác phẩm thư pháp thượng đẳng được hoàn thành.
"Hồi Hoàng Thượng, nô tài tra xét, đêm đó quả thật vẫn chưa có người nhìn thấy quý phi nương nương ra cửa cung Ninh Tú cung, hơn nữa có lẽ giờ tuất canh ba, quý tần chủ tử đi Ninh Tú cung ở mãi đến giờ tý mới rời đi, trong lúc đó cũng chưa truyền ra chuyện đại công chúa bị bóng đè." Thôi Vĩnh Minh bẩm báo chi tiết.
Gia Nguyên đế hiểu rõ cười: "Việc này ngươi thấy thế nào? Ngươi cảm thấy là Trương quý phi thiết kế bẫy nói dối, hay là đêm qua Thư tần phạm vào hồ đồ?"
Thôi Vĩnh Minh đương nhiên biết Hoàng Thượng tâm lý nắm chắc, sẽ không thật sự để ý cái nhìn của mình: "Hoàng Thượng anh minh, thì sẽ nhìn rõ mọi việc, đầu óc nô tài không dùng được, làm sao phân rõ?"
Gia Nguyên đế liếc xéo hắn: "Ngươi thật giảo hoạt, bên nào cũng không mắc tội. Việc này Thục phi bị không ít ủy khuất, đi khố phòng lựa vài thứ tốt tặng qua đi, trẫm tối nay nghỉ ở Dực Khôn cung."
"Vâng, Hoàng Thượng." Trong lòng Thôi Vĩnh Minh hiểu được, ý hoàng thượng là chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi, vô luận Trương quý phi hay là Thư tần, ai nói dối cũng không trọng yếu, quan trọng là... Hoàng Thượng sẽ bồi thường Thục phi. Nếu là Trương quý phi thiết kế nghĩ muốn châm ngòi quan hệ của Thục phi cùng Thư tần, vậy Hoàng Thượng hậu đãi Thục phi như vậy sẽ làm Trương quý phi hối hận không thôi. Nếu là Thư tần nổi lên tâm tư dùng tiểu công chúa lấy sủng, lần này Hoàng Thượng cũng sẽ làm nàng hiểu được, như vậy thứ được không bù nổi mất.
Sau khi Chu Anh nghe nói việc này, coi như là nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng có thể yên tĩnh vài ngày, Thục phi một lần nữa lấy được sủng, oán giận cùng hiểu lầm đối với nàng cũng sẽ ít một chút.
"Lan Tương, thay quần áo cho ta đi, nghe nói trong ngự hoa viên hoa nở rất đẹp, theo ta đi dạo chơi công viên." Chu Anh tới đã hơn một năm, sớm đã cho ra một cái kết luận, không ai có thể lấy lòng của mình thì chính mình lấy lòng mình đi. Ngày xuân trong ngự hoa viên trăm hoa đua nở, nhìn làm cho lòng người đều nở hoa, nàng sao có thể cô phụ phiến cảnh xuân này chứ?
"Thư tần muội muội cũng thích dạo chơi công viên sao?" Lúc Chu Anh đang ngắm tây phủ hải đường vừa mới nở liền nghe được giọng nói Trương quý phi ở phía sau vang lên.
Cây cam đường (tang, hay tây phủ hải đường). Cây cam đường có hai thứ hoa trắng và hoa hồng đỏ. Thứ đỏ có gỗ cứng mà dẻo nên ngày xưa người ta thường dùng đóng can cung; thứ trắng lại có trái ăn được.
Nàng xoay người vấn an: "Tần thiếp thỉnh an quý phi nương nương."
Trương quý phi đem nàng nâng dậy: "Tây phủ hải đường khi chưa nở hết là nhìn đẹp nhất. Dù đêm dài hoa ngủ, vẫn sáng chói một màu đỏ. Hải đường này xưa nay là hoa danh cũng rất hợp Thư tần muội muội."
Chu Anh khiêm tốn: "Quý phi nương nương khen trật rồi, hải đường tươi đẹp mà không tục, phú quý cao nhã, theo tần thiếp, cũng coi là quý phi trong các loại hoa. Tư thái tần thiếp tục tằng hèn mọn, không dám cùng quý phi đánh đồng."
Trương quý phi sao nghe không ra cự tuyệt đề nghị trong lời nói của nàng, chỉ cười cười: "Danh hoa mặc dù tốt, chung quy không có lòng dạ, bổn cung nhìn nửa ngày, cũng mệt mỏi. Nếu muội muội còn muốn tiếp tục, vậy cứ thưởng thức đi, đường đi trong ngự hoa viên này hố không ít, Thư tần muội muội cẩn thận chút mới được."
"Tần thiếp đa tạ nương nương nhắc nhở." Chu Anh coi con đường bằng phẳng thênh thang và con đường lồi lõm đều giống nhau, phúc thân tạ ơn.
"Tiểu Bảo tỉnh sao? Ta đi nhìn bé con kia một chút." Chu Anh hồi cung thay quần áo liền đi tới thiên điện, lúc này mới mấy canh giờ không gặp, nàng liền cảm thấy giống như nhiều ngày không gặp.
"Chủ tử, tiểu công chúa mới bú xong lại nằm ngủ rồi." Lục La cười trả lời, "Tiểu công chúa mới lúc nãy tỉnh lại không nhìn thấy chủ tử vừa gây sức ép không ít đâu, ngay cả mặt bà vú đều bắt, cấu, cào."
"Nhóc bướng bỉnh này." Chu Anh cười nhìn về phía con nhóc ngủ chảy nước miếng kia, bộ dáng đứa nhỏ vừa đầy tháng không có chỗ nào không béo phúng phính, nhưng nàng nhìn bộ dáng ấy lại như thiên tiên, "Lục La, em có thấy tiểu công chúa là đứa trẻ nhìn xinh đẹp nhất thế gian này phải không?"
"Chủ tử, tiểu công chúa còn nhỏ, nhìn..." Lục La nhớ tới khi bé con tỉnh lại thì bộ dáng mò mẫm gây sức ép kia, nhất thời nói không nên lời lời nói trái lương tâm.
Chu Anh nghiêng qua liếc mắt nàng một cái: "Trẻ con phải manh động mới có thể có bộ dạng xinh đẹp, chờ tiểu công chúa trưởng thành em muốn khen ngợi ta đều không cho, cho nên hiện tại nắm chặt a. Ta nhớ Trương quý phi đang chuẩn bị yến tiệc sinh thần của thái hậu nương nương, đang thương lượng vấn đề điều phối nhân thủ với tổng quản phủ nội vụ, Lục La có bằng lòng đi hỗ trợ hay không?"
Nháy mắt Lục La cười nịnh nọt: "Tiểu công chúa sao liền chọc người trìu mến như vậy, nô tỳ mỗi ngày nhìn nàng xinh đẹp như vậy, thật đúng là lo lắng. Hiện tại đã khuynh quốc khuynh thành như vậy, ngày sau trưởng thành, đi đâu tìm phò mã xứng đôi được đây?"
"Đúng vậy, trong Vĩnh Hòa cung của ta chỉ cần cung nhân nói thật." Chu Anh sờ sờ đầu của nàng, vui mừng gật gật đầu.
Bà vú bên cạnh nín cười mặt đều run rẩy.
"Hoàng Thượng, thọ yến lần này của thái hậu nương nương nô tì muốn làm náo nhiệt chút, ngài cảm thấy thế nào?" Trong Thọ Khang cung, Trương quý phi hỏi hoàng đế đang ngồi bên cạnh thái hậu.
Thái hậu khoát tay áo: "Đừng phí công, ai gia hiện giờ cũng một phen tuổi, chịu không nổi trường hợp ầm ĩ, mấy hoàng tử công chúa cùng ai gia ăn bữa cơm, ai gia liền vui rồi."
"Mẫu hậu mặc dù không thích náo nhiệt, nhưng cũng nên vì trẫm cùng giang sơn Đại Tề này suy nghĩ. Sinh thần mẫu hậu, có sứ thần nước Đại Yến đến chúc mừng, trẫm phải để bọn hắn nhìn xem Đại Tề của trẫm sung túc. Huống chi ngày ấy tiểu công chúa của trẫm vừa lúc được trăm ngày, tiệc trăm ngày cùng sinh thần thái hậu cùng làm đi, giao cho quý phi, Hiền phi cùng Thục phi." Gia Nguyên đế nhìn Trương quý phi cổ vũ, "Đến lúc đó Hoàng Hậu qua đời cũng đầy trăm ngày, nếu là yến hội làm tốt, trẫm nghĩ thừa dịp đại phong hậu cung, mẫu hậu cảm thấy như thế nào?"
Tim Trương quý phi nhảy dựng lên, lời này của Hoàng Thượng là muốn chọn lựa người có công yến hội lần này làm người được đề cử vị trí Hoàng Hậu sao?
Nếu là chuyện liên quan tới chính sự, thái hậu tất nhiên là sẽ không phản đối: "Liền chiếu theo ý tứ hoàng đế đi. Nhưng Thư tần vẫn là một chính ngũ phẩm tần vị, không thích hợp tiếp tục dưỡng dục tiểu công chúa, sau tiệc trăm ngày, Hoàng Thượng dự bị đem tiểu công chúa an bài cho người nào trong cung vậy?"
Gia Nguyên đế thản nhiên cười: "Làm mẫu hậu quan tâm, trẫm thấy Hiền phi mấy năm trước bị Hoàng Hậu hãm hại, vẫn không thể có thai, trẫm thực tại cảm thấy áy náy, liền muốn đem tiểu công chúa nuôi ở danh nghĩa của nàng."
Thái hậu gật gật đầu: "Tâm ý lần này của hoàng thượng tất nhiên là tốt, nhưng ai gia nghĩ đến Thục phi cũng là không tồi, Thục phi vốn cùng Thư tần là quan hệ chị em ruột, tự nhiên sẽ đối xử với tiểu công chúa thân cận hơn so với Hiền phi. Hơn nữa Thục phi năm trước đau mất ái tử, đau xót trong lòng tất nhiên còn chưa khỏi hẳn, ai gia nghĩ tiểu công chúa nuôi ở danh nghĩa của nàng, cũng làm cho nàng có một nơi ký thác an ủi."
Gia Nguyên đế xem chừng đã đến bữa tối, đứng lên nói: "Lời nói thái hậu trẫm nhớ kỹ, trẫm sẽ suy nghĩ thật kỹ. Trong lòng Thục phi có thương tích, trẫm liền đi Dực Khôn cung bồi nàng."
Trương quý phi cung tiễn hoàng đế xong liền có chút ủ rũ, trong giọng nói có chút làm nũng: "Thái hậu nương nương, ngài đây không phải đem Hoàng Thượng đẩy cho Thục phi sao?"
Thái hậu trừng mắt nhìn nàng một cái: "Ai gia phải nói như vậy, Hoàng Hậu là ví dụ ngay trước mặt, con sao còn không hiểu được? Hậu cung này không chấp nhận được một nhà độc đại, đã như thế, con nên mưu tính sâu xa chút. Đối sách đối phó địch nhân tốt nhất là tá lực đả lực (mượn sức đánh trả), Thục phi cùng con ở hậu cung nhiều... năm, con nên biết được nhược điểm của nàng ta, Thư tần cũng thế."
Trương quý phi tinh tế cân nhắc một phen, cũng rốt cục cảm thấy thông suốt: "Đa tạ thái hậu nương nương chỉ điểm."
"Thư tần chủ tử, nô tài phụng mệnh đến truyền chỉ, Hoàng Thượng sẽ đến dùng bữa tối cùng chủ tử và tiểu công chúa." Lúc chạng vạng, Thôi Vĩnh Minh đến Vĩnh Hòa cung tuyên chỉ.
"Ta đã biết, làm phiền Thôi công công. Trong cung ta đã làm điểm tâm, mặc dù không phải là thứ quý báu gì, nhưng hương vị ngọt mà không ngấy, vô miệng cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái. Thôi công công nếu không chê, mang chút trở về nếm thử một chút đi." Chu Anh phân phó Bách Hợp gói lại một ít cho hắn.
"Nô tài tạ ơn Thư tần chủ tử." Thôi Vĩnh Minh tiếp nhận hai tay.
Tiểu Tần Tử vừa vào cửa liền nhìn thấy sư phụ mình vui tươi hớn hở ăn điểm tâm, nhịn không được mở miệng: "Sư phó ăn bất kể cái gì đều là thứ ngon, sao vui thành như vậy?"
Mấy năm nay hầu hạ Gia Nguyên đế, cái dạng sơn trân hải vị gì không có nếm qua, sao vì mấy khối điểm tâm màu xanh bình thường vui thành như vậy?
Thôi Vĩnh Minh nhìn điểm tâm trong tay, nói sâu xa: "Ta mười lăm tuổi bắt đầu hầu hạ Hoàng Thượng, hầu hạ hai mươi mấy năm. Hơn hai mươi năm nay cũng không trở lại cố hương, trong nhà cũng không còn thân nhân, nhưng quên không được hương vị điểm tâm này ở cố hương. Mới trước đây không có cha mẹ, ăn cơm trăm nhà lớn lên, hàng năm tết đến, mấy đứa nhỏ lên khắp núi đồi lấy rau dại làm nhân há cảo, vị ngọt thản nhiên, còn có mùi thơm ngát của rau dại, ăn một viên cũng có thể vui mừng cả ngày. Ta cuối cùng cũng minh bạch, nguyên do Hoàng Thượng sủng ái Thư tần."
Tiểu Tần Tử nghe xong nửa ngày cũng không có nghe ra ý trong đó, nếm một viên cũng không thấy mùi vị gì, lắc lắc đầu bất đắc dĩ rời đi.
"Hoàng Thượng, nên dùng bữa tối." Thôi Vĩnh Minh hợp thời nhắc nhở Gia Nguyên đế đang vùi đầu vào bàn.
Lúc này hắn mới rốt cục ngừng phê tấu chương, xoa lông mày, xoa mi tâm, trên mặt có chút thả lỏng: "Đi thôi, trẫm bị đói bụng không sao, nhưng cũng đừng làm tiểu công chúa của trẫm bị đói."
"Nô tài mới vừa đi Vĩnh Hòa cung cũng nhìn thấy tiểu công chúa làm ầm ĩ rất hăng hái, rất hoạt bát." Thôi Vĩnh Minh cũng cười, "Mới thấy, còn tưởng rằng đó là tiểu hoàng tử."
Gia Nguyên đế liếc mắt nhìn hắn, cười: "Nói lời vô vị cái gì, công chúa bảo bối của trẫm bộ dạng quốc sắc thiên hương như vậy, làm sao như là tiểu hoàng tử?! Ngày sau lại nghe nói như thế, làm hại tiểu công chúa của trẫm tìm không được phò mã, trẫm sẽ không thể khinh xuất tha thứ!"
Thôi Vĩnh Minh vội vả miệng của mình, vẻ mặt hối hận: "Vâng, nô tài nói lỡ, tiểu công chúa rất nhu thuận đáng yêu."
Gia Nguyên đế kỳ thật cũng cảm thấy kỳ quái, hắn từ nhỏ liền trầm tĩnh, tính tình Thư tần cũng dịu ngoan nhu thuận, sao tiểu công chúa lại hoạt bát hiếu chiến như vậy nhỉ?
Khuyết Tĩnh Hàn còn không có suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, người đã vào thiên điện Vĩnh Hòa cung, nhìn thấy một màn này.
Trên tay Thư tần cầm áo váy hồng nhạt, mạnh mẽ mặc cho tiểu công chúa: "Khuyết Bái Lăng mẹ cảnh cáo con nha, xiêm y này con muốn mặc cũng phải mặc, không muốn mặc cũng phải mặc!"
Tiểu công chúa cũng không cam yếu thế, không chịu phối hợp, thân mình xoay bên trái lại xoay bên phải, kêu khóc y y nha nha. Mắt trẻ con hai tháng đã bắt đầu nhìn rõ, nhìn thấy thân ảnh ở cửa giống như đã từng quen biết, vui mừng đưa cánh tay cầu cứu.
Vẻ mặt Chu Anh ủy khuất xoay người hành lễ, liền đem áo váy trên tay đưa cho Gia Nguyên đế: "Hoàng Thượng vẫn là ngài làm đi, tần thiếp đã không có biện pháp với con bé."
Gia Nguyên đế sủng nịch cười, tiếp nhận xiêm y mặc cho tiểu công chúa: "Công chúa của trẫm, thì chính trẫm sẽ phụ trách!"
Chu Anh đang còn muốn xem trò hay, xem xem tiểu công chúa ngược cha ruột bé như thế nào, nhưng ngay sau đó liền trợn tròn mắt. Tại sao con nhóc kia ở trong tay nàng vẫn nửa điểm không phối hợp, đến trong tay Khuyết Tĩnh Hàn liền dịu ngoan nhu thuận giống như con cừu nhỏ như vậy?!
Nàng nhìn tiểu công chúa mặc chỉnh tề ở trong ngực Gia Nguyên đế làm nũng, trong mắt thập phần tuyệt vọng, nguy rồi, “hàng” này không di truyền trí tuệ hơn người, hành động ngạo nhân, mỹ mạo kinh người của nàng, lại di truyền gien chân chó của nàng!
"Trẫm kêu ngươi tra chuyện thế nào?" Gia Nguyên đế không chút để ý hỏi, tay cầm bút như rồng múa, sau một lát, một tác phẩm thư pháp thượng đẳng được hoàn thành.
"Hồi Hoàng Thượng, nô tài tra xét, đêm đó quả thật vẫn chưa có người nhìn thấy quý phi nương nương ra cửa cung Ninh Tú cung, hơn nữa có lẽ giờ tuất canh ba, quý tần chủ tử đi Ninh Tú cung ở mãi đến giờ tý mới rời đi, trong lúc đó cũng chưa truyền ra chuyện đại công chúa bị bóng đè." Thôi Vĩnh Minh bẩm báo chi tiết.
Gia Nguyên đế hiểu rõ cười: "Việc này ngươi thấy thế nào? Ngươi cảm thấy là Trương quý phi thiết kế bẫy nói dối, hay là đêm qua Thư tần phạm vào hồ đồ?"
Thôi Vĩnh Minh đương nhiên biết Hoàng Thượng tâm lý nắm chắc, sẽ không thật sự để ý cái nhìn của mình: "Hoàng Thượng anh minh, thì sẽ nhìn rõ mọi việc, đầu óc nô tài không dùng được, làm sao phân rõ?"
Gia Nguyên đế liếc xéo hắn: "Ngươi thật giảo hoạt, bên nào cũng không mắc tội. Việc này Thục phi bị không ít ủy khuất, đi khố phòng lựa vài thứ tốt tặng qua đi, trẫm tối nay nghỉ ở Dực Khôn cung."
"Vâng, Hoàng Thượng." Trong lòng Thôi Vĩnh Minh hiểu được, ý hoàng thượng là chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi, vô luận Trương quý phi hay là Thư tần, ai nói dối cũng không trọng yếu, quan trọng là... Hoàng Thượng sẽ bồi thường Thục phi. Nếu là Trương quý phi thiết kế nghĩ muốn châm ngòi quan hệ của Thục phi cùng Thư tần, vậy Hoàng Thượng hậu đãi Thục phi như vậy sẽ làm Trương quý phi hối hận không thôi. Nếu là Thư tần nổi lên tâm tư dùng tiểu công chúa lấy sủng, lần này Hoàng Thượng cũng sẽ làm nàng hiểu được, như vậy thứ được không bù nổi mất.
Sau khi Chu Anh nghe nói việc này, coi như là nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng có thể yên tĩnh vài ngày, Thục phi một lần nữa lấy được sủng, oán giận cùng hiểu lầm đối với nàng cũng sẽ ít một chút.
"Lan Tương, thay quần áo cho ta đi, nghe nói trong ngự hoa viên hoa nở rất đẹp, theo ta đi dạo chơi công viên." Chu Anh tới đã hơn một năm, sớm đã cho ra một cái kết luận, không ai có thể lấy lòng của mình thì chính mình lấy lòng mình đi. Ngày xuân trong ngự hoa viên trăm hoa đua nở, nhìn làm cho lòng người đều nở hoa, nàng sao có thể cô phụ phiến cảnh xuân này chứ?
"Thư tần muội muội cũng thích dạo chơi công viên sao?" Lúc Chu Anh đang ngắm tây phủ hải đường vừa mới nở liền nghe được giọng nói Trương quý phi ở phía sau vang lên.
Cây cam đường (tang, hay tây phủ hải đường). Cây cam đường có hai thứ hoa trắng và hoa hồng đỏ. Thứ đỏ có gỗ cứng mà dẻo nên ngày xưa người ta thường dùng đóng can cung; thứ trắng lại có trái ăn được.
Nàng xoay người vấn an: "Tần thiếp thỉnh an quý phi nương nương."
Trương quý phi đem nàng nâng dậy: "Tây phủ hải đường khi chưa nở hết là nhìn đẹp nhất. Dù đêm dài hoa ngủ, vẫn sáng chói một màu đỏ. Hải đường này xưa nay là hoa danh cũng rất hợp Thư tần muội muội."
Chu Anh khiêm tốn: "Quý phi nương nương khen trật rồi, hải đường tươi đẹp mà không tục, phú quý cao nhã, theo tần thiếp, cũng coi là quý phi trong các loại hoa. Tư thái tần thiếp tục tằng hèn mọn, không dám cùng quý phi đánh đồng."
Trương quý phi sao nghe không ra cự tuyệt đề nghị trong lời nói của nàng, chỉ cười cười: "Danh hoa mặc dù tốt, chung quy không có lòng dạ, bổn cung nhìn nửa ngày, cũng mệt mỏi. Nếu muội muội còn muốn tiếp tục, vậy cứ thưởng thức đi, đường đi trong ngự hoa viên này hố không ít, Thư tần muội muội cẩn thận chút mới được."
"Tần thiếp đa tạ nương nương nhắc nhở." Chu Anh coi con đường bằng phẳng thênh thang và con đường lồi lõm đều giống nhau, phúc thân tạ ơn.
"Tiểu Bảo tỉnh sao? Ta đi nhìn bé con kia một chút." Chu Anh hồi cung thay quần áo liền đi tới thiên điện, lúc này mới mấy canh giờ không gặp, nàng liền cảm thấy giống như nhiều ngày không gặp.
"Chủ tử, tiểu công chúa mới bú xong lại nằm ngủ rồi." Lục La cười trả lời, "Tiểu công chúa mới lúc nãy tỉnh lại không nhìn thấy chủ tử vừa gây sức ép không ít đâu, ngay cả mặt bà vú đều bắt, cấu, cào."
"Nhóc bướng bỉnh này." Chu Anh cười nhìn về phía con nhóc ngủ chảy nước miếng kia, bộ dáng đứa nhỏ vừa đầy tháng không có chỗ nào không béo phúng phính, nhưng nàng nhìn bộ dáng ấy lại như thiên tiên, "Lục La, em có thấy tiểu công chúa là đứa trẻ nhìn xinh đẹp nhất thế gian này phải không?"
"Chủ tử, tiểu công chúa còn nhỏ, nhìn..." Lục La nhớ tới khi bé con tỉnh lại thì bộ dáng mò mẫm gây sức ép kia, nhất thời nói không nên lời lời nói trái lương tâm.
Chu Anh nghiêng qua liếc mắt nàng một cái: "Trẻ con phải manh động mới có thể có bộ dạng xinh đẹp, chờ tiểu công chúa trưởng thành em muốn khen ngợi ta đều không cho, cho nên hiện tại nắm chặt a. Ta nhớ Trương quý phi đang chuẩn bị yến tiệc sinh thần của thái hậu nương nương, đang thương lượng vấn đề điều phối nhân thủ với tổng quản phủ nội vụ, Lục La có bằng lòng đi hỗ trợ hay không?"
Nháy mắt Lục La cười nịnh nọt: "Tiểu công chúa sao liền chọc người trìu mến như vậy, nô tỳ mỗi ngày nhìn nàng xinh đẹp như vậy, thật đúng là lo lắng. Hiện tại đã khuynh quốc khuynh thành như vậy, ngày sau trưởng thành, đi đâu tìm phò mã xứng đôi được đây?"
"Đúng vậy, trong Vĩnh Hòa cung của ta chỉ cần cung nhân nói thật." Chu Anh sờ sờ đầu của nàng, vui mừng gật gật đầu.
Bà vú bên cạnh nín cười mặt đều run rẩy.
"Hoàng Thượng, thọ yến lần này của thái hậu nương nương nô tì muốn làm náo nhiệt chút, ngài cảm thấy thế nào?" Trong Thọ Khang cung, Trương quý phi hỏi hoàng đế đang ngồi bên cạnh thái hậu.
Thái hậu khoát tay áo: "Đừng phí công, ai gia hiện giờ cũng một phen tuổi, chịu không nổi trường hợp ầm ĩ, mấy hoàng tử công chúa cùng ai gia ăn bữa cơm, ai gia liền vui rồi."
"Mẫu hậu mặc dù không thích náo nhiệt, nhưng cũng nên vì trẫm cùng giang sơn Đại Tề này suy nghĩ. Sinh thần mẫu hậu, có sứ thần nước Đại Yến đến chúc mừng, trẫm phải để bọn hắn nhìn xem Đại Tề của trẫm sung túc. Huống chi ngày ấy tiểu công chúa của trẫm vừa lúc được trăm ngày, tiệc trăm ngày cùng sinh thần thái hậu cùng làm đi, giao cho quý phi, Hiền phi cùng Thục phi." Gia Nguyên đế nhìn Trương quý phi cổ vũ, "Đến lúc đó Hoàng Hậu qua đời cũng đầy trăm ngày, nếu là yến hội làm tốt, trẫm nghĩ thừa dịp đại phong hậu cung, mẫu hậu cảm thấy như thế nào?"
Tim Trương quý phi nhảy dựng lên, lời này của Hoàng Thượng là muốn chọn lựa người có công yến hội lần này làm người được đề cử vị trí Hoàng Hậu sao?
Nếu là chuyện liên quan tới chính sự, thái hậu tất nhiên là sẽ không phản đối: "Liền chiếu theo ý tứ hoàng đế đi. Nhưng Thư tần vẫn là một chính ngũ phẩm tần vị, không thích hợp tiếp tục dưỡng dục tiểu công chúa, sau tiệc trăm ngày, Hoàng Thượng dự bị đem tiểu công chúa an bài cho người nào trong cung vậy?"
Gia Nguyên đế thản nhiên cười: "Làm mẫu hậu quan tâm, trẫm thấy Hiền phi mấy năm trước bị Hoàng Hậu hãm hại, vẫn không thể có thai, trẫm thực tại cảm thấy áy náy, liền muốn đem tiểu công chúa nuôi ở danh nghĩa của nàng."
Thái hậu gật gật đầu: "Tâm ý lần này của hoàng thượng tất nhiên là tốt, nhưng ai gia nghĩ đến Thục phi cũng là không tồi, Thục phi vốn cùng Thư tần là quan hệ chị em ruột, tự nhiên sẽ đối xử với tiểu công chúa thân cận hơn so với Hiền phi. Hơn nữa Thục phi năm trước đau mất ái tử, đau xót trong lòng tất nhiên còn chưa khỏi hẳn, ai gia nghĩ tiểu công chúa nuôi ở danh nghĩa của nàng, cũng làm cho nàng có một nơi ký thác an ủi."
Gia Nguyên đế xem chừng đã đến bữa tối, đứng lên nói: "Lời nói thái hậu trẫm nhớ kỹ, trẫm sẽ suy nghĩ thật kỹ. Trong lòng Thục phi có thương tích, trẫm liền đi Dực Khôn cung bồi nàng."
Trương quý phi cung tiễn hoàng đế xong liền có chút ủ rũ, trong giọng nói có chút làm nũng: "Thái hậu nương nương, ngài đây không phải đem Hoàng Thượng đẩy cho Thục phi sao?"
Thái hậu trừng mắt nhìn nàng một cái: "Ai gia phải nói như vậy, Hoàng Hậu là ví dụ ngay trước mặt, con sao còn không hiểu được? Hậu cung này không chấp nhận được một nhà độc đại, đã như thế, con nên mưu tính sâu xa chút. Đối sách đối phó địch nhân tốt nhất là tá lực đả lực (mượn sức đánh trả), Thục phi cùng con ở hậu cung nhiều... năm, con nên biết được nhược điểm của nàng ta, Thư tần cũng thế."
Trương quý phi tinh tế cân nhắc một phen, cũng rốt cục cảm thấy thông suốt: "Đa tạ thái hậu nương nương chỉ điểm."
"Thư tần chủ tử, nô tài phụng mệnh đến truyền chỉ, Hoàng Thượng sẽ đến dùng bữa tối cùng chủ tử và tiểu công chúa." Lúc chạng vạng, Thôi Vĩnh Minh đến Vĩnh Hòa cung tuyên chỉ.
"Ta đã biết, làm phiền Thôi công công. Trong cung ta đã làm điểm tâm, mặc dù không phải là thứ quý báu gì, nhưng hương vị ngọt mà không ngấy, vô miệng cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái. Thôi công công nếu không chê, mang chút trở về nếm thử một chút đi." Chu Anh phân phó Bách Hợp gói lại một ít cho hắn.
"Nô tài tạ ơn Thư tần chủ tử." Thôi Vĩnh Minh tiếp nhận hai tay.
Tiểu Tần Tử vừa vào cửa liền nhìn thấy sư phụ mình vui tươi hớn hở ăn điểm tâm, nhịn không được mở miệng: "Sư phó ăn bất kể cái gì đều là thứ ngon, sao vui thành như vậy?"
Mấy năm nay hầu hạ Gia Nguyên đế, cái dạng sơn trân hải vị gì không có nếm qua, sao vì mấy khối điểm tâm màu xanh bình thường vui thành như vậy?
Thôi Vĩnh Minh nhìn điểm tâm trong tay, nói sâu xa: "Ta mười lăm tuổi bắt đầu hầu hạ Hoàng Thượng, hầu hạ hai mươi mấy năm. Hơn hai mươi năm nay cũng không trở lại cố hương, trong nhà cũng không còn thân nhân, nhưng quên không được hương vị điểm tâm này ở cố hương. Mới trước đây không có cha mẹ, ăn cơm trăm nhà lớn lên, hàng năm tết đến, mấy đứa nhỏ lên khắp núi đồi lấy rau dại làm nhân há cảo, vị ngọt thản nhiên, còn có mùi thơm ngát của rau dại, ăn một viên cũng có thể vui mừng cả ngày. Ta cuối cùng cũng minh bạch, nguyên do Hoàng Thượng sủng ái Thư tần."
Tiểu Tần Tử nghe xong nửa ngày cũng không có nghe ra ý trong đó, nếm một viên cũng không thấy mùi vị gì, lắc lắc đầu bất đắc dĩ rời đi.
"Hoàng Thượng, nên dùng bữa tối." Thôi Vĩnh Minh hợp thời nhắc nhở Gia Nguyên đế đang vùi đầu vào bàn.
Lúc này hắn mới rốt cục ngừng phê tấu chương, xoa lông mày, xoa mi tâm, trên mặt có chút thả lỏng: "Đi thôi, trẫm bị đói bụng không sao, nhưng cũng đừng làm tiểu công chúa của trẫm bị đói."
"Nô tài mới vừa đi Vĩnh Hòa cung cũng nhìn thấy tiểu công chúa làm ầm ĩ rất hăng hái, rất hoạt bát." Thôi Vĩnh Minh cũng cười, "Mới thấy, còn tưởng rằng đó là tiểu hoàng tử."
Gia Nguyên đế liếc mắt nhìn hắn, cười: "Nói lời vô vị cái gì, công chúa bảo bối của trẫm bộ dạng quốc sắc thiên hương như vậy, làm sao như là tiểu hoàng tử?! Ngày sau lại nghe nói như thế, làm hại tiểu công chúa của trẫm tìm không được phò mã, trẫm sẽ không thể khinh xuất tha thứ!"
Thôi Vĩnh Minh vội vả miệng của mình, vẻ mặt hối hận: "Vâng, nô tài nói lỡ, tiểu công chúa rất nhu thuận đáng yêu."
Gia Nguyên đế kỳ thật cũng cảm thấy kỳ quái, hắn từ nhỏ liền trầm tĩnh, tính tình Thư tần cũng dịu ngoan nhu thuận, sao tiểu công chúa lại hoạt bát hiếu chiến như vậy nhỉ?
Khuyết Tĩnh Hàn còn không có suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, người đã vào thiên điện Vĩnh Hòa cung, nhìn thấy một màn này.
Trên tay Thư tần cầm áo váy hồng nhạt, mạnh mẽ mặc cho tiểu công chúa: "Khuyết Bái Lăng mẹ cảnh cáo con nha, xiêm y này con muốn mặc cũng phải mặc, không muốn mặc cũng phải mặc!"
Tiểu công chúa cũng không cam yếu thế, không chịu phối hợp, thân mình xoay bên trái lại xoay bên phải, kêu khóc y y nha nha. Mắt trẻ con hai tháng đã bắt đầu nhìn rõ, nhìn thấy thân ảnh ở cửa giống như đã từng quen biết, vui mừng đưa cánh tay cầu cứu.
Vẻ mặt Chu Anh ủy khuất xoay người hành lễ, liền đem áo váy trên tay đưa cho Gia Nguyên đế: "Hoàng Thượng vẫn là ngài làm đi, tần thiếp đã không có biện pháp với con bé."
Gia Nguyên đế sủng nịch cười, tiếp nhận xiêm y mặc cho tiểu công chúa: "Công chúa của trẫm, thì chính trẫm sẽ phụ trách!"
Chu Anh đang còn muốn xem trò hay, xem xem tiểu công chúa ngược cha ruột bé như thế nào, nhưng ngay sau đó liền trợn tròn mắt. Tại sao con nhóc kia ở trong tay nàng vẫn nửa điểm không phối hợp, đến trong tay Khuyết Tĩnh Hàn liền dịu ngoan nhu thuận giống như con cừu nhỏ như vậy?!
Nàng nhìn tiểu công chúa mặc chỉnh tề ở trong ngực Gia Nguyên đế làm nũng, trong mắt thập phần tuyệt vọng, nguy rồi, “hàng” này không di truyền trí tuệ hơn người, hành động ngạo nhân, mỹ mạo kinh người của nàng, lại di truyền gien chân chó của nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.