Chương 32
Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
10/01/2022
Đến giờ nghỉ, tôi tắt máy tính, đi lên sân thượng. Sân thượng ở bên ngoài phòng kế toán, bình thường toàn cánh đàn ông lên đó hút thuốc, thỉnh thoảng sẽ thấy có người đang thổi khói, đầu lọc thuốc dưới sàn nhà đã chất thành đống, có chút đồ sộ. Tôi chán nản đi ra ngoài, tôi biết sẽ chẳng có nơi nào chào đón tôi. Ở những nơi khác thì bởi vì nữ giới tương đối nhiều, đối với khói thuốc của người khác phần nhiều là không ưa, nếu như tôi ngang nhiên ở trước mặt họ hút thuốc, tôi sẽ bị vô số những ánh mắt khinh bỉ đâm chết, mà trong đám đàn ông kia cũng sẽ không có phần của tôi, vậy nên nửa năm vừa qua, sự nghiện thuốc của tôi cũng đã giảm đi kha khá.
Lúc này, trên sân thượng vắng bóng người, chỉ còn một mình tôi, tôi dựa vào tường, muốn hút thuốc nhưng lại thiếu đi hứng thú.
Tôi nâng cằm ngẩng lên nhìn trời, cảm giác như trở về làm một cô bé 16 tuổi tràn đầy mộng mơ huyễn tưởng. Trời có mưa không nhỉ, tốt nhất thì hãy mưa như thác lũ, làm cho trời đất đều bị hạt mưa bao phủ, tôi sẽ giấu mình ở dưới mái hiên, dưới mái hiên giống như một tòa lâu đài, kiên cố, rất có cảm giác an toàn.
Bên cạnh có người tới gần, tôi quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy cười với tôi khiến cho tôi đỏ mặt.
"Cô lén chạy ra ngoài như vậy, không sợ bị Sếp bắt được à?" Cô ấy tiến đến ghé sát mặt tôi, cười nói.
Khoảng cách gần như vậy, tôi có thể nhìn thấy rõ từng nốt mụn trên gương mặt cô ấy, làn da của cô ấy trắng hồng, giống như những mỹ nữ trong quảng cáo sữa tắm trên TV, dưới ánh mặt trời có thể thấy đường gân xanh nhàn nhạt, lúc cười hai má lộ ra lúm đồng tiền bên cạnh, đôi mắt cô ấy chính trực, lúc nhìn người vô cùng chăm chú, giống như cô ấy đã đem tất cả lực chú ý thả lên người đối diện, một cô gái như vậy là người được thừa hưởng sự giáo dục tốt đẹp từ gia đình, điều đó là tôi học được từ trên người Diệp Tử, về sức ảnh hưởng của gia đình đối với một con người.
Cô ấy cười hỏi tôi: "Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy?"
Tôi trả lời: "Người ta có mắt là để nhìn người, đâu phải chỉ để nhìn mỗi mình cô đâu."
Cô ấy lắc đầu nói: "Tôi chưa từng thấy một người quan sát tôi kỹ như vậy, giống như muốn nhìn thấu mỗi một lỗ chân lông của tôi vậy."
Tôi bắt đầu tỉnh lại, ánh mắt của tôi rõ ràng đến vậy sao? Hoàn toàn chính xác, tôi đang dùng một loại ánh mắt nghiên cứu thấu triệt người ta để nhìn một cô gái xa lạ vừa mới gặp, thế nhưng chỉ là tôi không kiểm soát được con mắt của mình thôi, mắt tôi thấy mỹ nữ thì liền mê muội rồi, huống chi cô gái này lại còn là kiểu con gái mà tôi thích nhất. Nói thế nào thì kiểu người này trong thế giới của tôi giống như là hoa sen, chỉ có thể ở nơi xa xăm nhìn ngắm, không có bản lĩnh để nuôi dưỡng thì đừng có nghĩ đến chuyện ngắt loạn. Một đóa hoa xinh đẹp đã đi qua đời tôi, con người vấp ngã thì cũng nên học được cách bước đi, chí ít thì không ai lại phạm phải cùng một cái sai lầm đến hai lần.
Tôi mỉm cười, lúc này bầu trời lấm tấm mưa bụi, rơi trên mặt tôi, lành lạnh thoải mái, tôi nói: "Ước mơ của tôi thành thật rồi này, hôm nay vận khí thật tốt, biết thế đã đi mua vé số, có khi trúng được trăm triệu cũng không chừng."
Cô ấy bị mấy câu lẩm bẩm của tôi chọc cười thành tiếng. Tôi đứng ở bên ngoài sân thượng thật lâu, mưa càng lúc càng lớn, chiếc áo khoác trên người tôi đủ dày, vậy nên có bị mưa xối hay không cũng không thành vấn đề.
Sau đó chúng tôi không nói thêm gì nữa, cô ấy cũng hiểu là chẳng có gì thú vị, xoay người bỏ đi, bình thủy tương phùng, nếu như là những cô gái khác, tôi sẽ buông lời trêu chọc một chút, cười cười nói nói, rồi chỉ cần 1 phút đồng hồ, tôi có thể cùng với bọn họ trở thành bạn tốt. Nhưng tôi ở trước mặt cô ấy lại phát bệnh ngốc, bởi vì tôi cảm thấy tôi có 90% khả năng sẽ thích cô ấy, bởi vì cảm giác cô ấy đem lại quá tốt, tốt đến mức đáng báo động. Tôi tin tưởng vào trực giác của mình, cái khoảng khắc lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã cảm thấy là mình sẽ thích cô gái này, quá xinh đẹp, quá hiền dịu, hơn nữa, lúc cô ấy nhìn người đối diện sẽ cho người ta cái cảm giác trong mắt của cô ấy chỉ có mình tôi, loại ảo giác này, Diệp Tử cũng đã từng cho tôi, giống như tôi trong mắt của nàng có sức nặng là vậy, chiếm cứ ánh mắt của nàng, khiến cho tôi cảm thấy thỏa mãn, kiêu ngạo.
Ảo giác là huyễn tưởng mà một người tự cho là thật, có lẽ đối phương khi nhìn thấy sẽ có cảm giác tôi là một người kỳ quái.
Tôi không cảm thấy cô gái xinh đẹp khiến cho tôi muốn gặp lại lần nữa kia sẽ để cho tôi theo đuổi, có lẽ so với thái độ của Diệp Tử, cô ấy sẽ cảm thấy căm ghét đứa con gái biến thái đi yêu say đắm một đứa con gái khác này, tôi cũng chẳng có năng lực gì để mà đi uốn cong người ta, trong mắt tôi, như vậy, so với đi cưỡng râm xử nữ còn tội ác hơn. Nhà người ta đang yên đang lành, tự nhiên lại đi phá hoại con gái nhà người ta, như vậy không phải là quá tội lỗi sao?
Vậy nên, để cứu vãn một cô gái xinh đẹp thẳng như cái cột điện, tôi anh dũng tẩy não đoạn ký ức vừa xong đi, không thèm nhớ đến nó nữa, nhưng lại vẫn có gì đó tiếc hận, rõ ràng là đã động lòng, vậy mà lại phải đi kiềm chế chính mình.
Kích thích tố từ tuyến thượng thận còn đang không ngừng phân bố, khiến cho tôi giống như con bò nhìn thấy vải đỏ, tôi có ý tưởng, có âm mưu, có suy nghĩ, chưa từng thử qua thì làm sao biết là cô ấy sẽ không yêu tôi. Nhưng tôi sợ, nếu như tôi sơ ý, một vết nội thương khác sẽ lại tới, đời tôi xem như là xong rồi. Chiếc vỏ rùa đen trên người tôi đã bị đập mất một mảng, không có lớp vỏ đó, làm sao tôi sống nổi đây.
Thả hay là theo, đó là câu hỏi.
Tôi đột nhiên lại nghĩ tới nghĩa vô phản cố, bọn họ luôn có biểu hiện không gì lay chuyển được, nói ra những lời thề nguyện thiên trường địa cửu.
*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa thì không được chùn bước.
Chỉ là hiện tại tôi cảm thấy lá gan của mình đã nhỏ đi quá nhiều, tựa như sau khi bị người ta đá đau, cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn thoái lui. Thậm chí tôi bị nó lấn át đến mức độ đã quên đi mất mình đã từng dũng cảm bước đi đến thế nào.
"Mày không thử thì làm sao biết cô ta sẽ không yêu mày? Đến làm bạn còn chưa đến, đã mơ tưởng đến chuyện người ta không chấp nhận chuyện hẹn hò!!" Trong lòng tôi, có một giọng nói lên tiếng.
Một giọng nói khác ngay lập tức phản bác: "Nếu như mày thực sự thích cô ta mà cô ta lại không chấp nhận mày thì sao? Còn có thể có thêm một lần ngã đau nào nữa không? Ngã từ trên cao xuống, mày còn lại bao nhiêu cái xương để gãy tiếp đây?"
Hiện tại tôi đột nhiên rất muốn đi hỏi người khác, tỷ lệ để cho một cô gái bình thường thích con gái là bao nhiêu phần trăm, hơn nữa khi đối chiếu với những điều kiện của mình, đầu tiên dáng tôi không phải là đẹp, nhà chỉ đủ ăn, người không có mấy tài hoa, tình tình vớ vẩn, không săn sóc... Càng trừ càng âm điểm...
Tôi lắc lắc đầu, quay trở lại phòng kế toán, tiếp tục công việc kế toán nhỏ nhoi tầm thường. Tôi phát hiện phụ nữ ở phòng kế toán rất thu hút, có lẽ đàn ông thích kiểu phụ nữ có thể an tĩnh như vậy, trong phòng chúng tôi phụ nữ trên hai mươi lăm cơ bản đều đã được gả ra ngoài, thậm chí có người trong bụng đã có trẻ nhỏ, tôi luôn có sự đề phòng với phụ nữ mang thai, không dám tới gần họ, ký ức về Oa Oa vẫn còn rất rõ ràng, tôi cảm thấy đụng phải phụ nữ mang thai tôi sẽ mơ thấy ác mộng, trong mơ tôi đang ôm Oa Oa, nửa người dưới của cô ấy liên tục không ngừng chảy máu, tôi hét lên gọi người đến cứu, thế nhưng trong bóng tối đen kịt không có lấy một lời hồi âm.
Nếu như đứa nhỏ kia vẫn còn, thì giờ con bé hẳn là đã phải rất lớn rồi, biết nói biết đi biết hát biết cười, mặc lên những bộ quần áo công chúa đẹp đẽ, tóc đã có thể thắt thành hai dải bím đung đưa. Thế nhưng con bé đã không còn, nghĩ đến chỉ thêm phiền muộn.
Tôi đi về phía máy tính đơ người, cuối cùng không thể không tuyên bố hiệu suất sáng nay hoàn toàn bằng 0, trong lòng đã loạn, sau đó lại còn bị một cô gái xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện đột nhiên biến mất làm cho rối loạn thêm nữa.
Lúc Liễu Hạ giao tờ đơn đi ngang qua tôi, cô ấy đè vai tôi xuống: "Đây là ai đó đang có tư xuân đó hả?"
Tôi ngẩng đầu lên kinh ngạc hỏi lại: "Sao bà biết?"
Liễu Hạ cười ha hả, hết sức vỗ lưng của tôi: "Cuối cùng thì bà cũng đã phát xuân rồi, ha ha, tui còn tưởng kiếp này, bà dự định đi tu chứ."
Kết quả cái giọng oang oang của cô ấy kéo về một đám người, mọi người vây quanh tôi, một người phụ nữ và một đàn vịt họp thành một cái chợ. Tôi bị bọn họ bao vây, hoàn toàn bất lực.
Bọn họ nhất trí muốn đi giới thiệu cho tôi một chàng trai tốt, hiền lành săn sóc, nhưng bị sự nam tính của tôi ngăn chặn. Tôi nói, tôi không có hứng thú. Kết quả là bị tổng sỉ vả.
"Em đã có người thích rồi hả?" Ai đó hỏi.
Tôi gật đầu.
"Người đó bao tuổi?"
"Bằng tuổi em."
"Nhà giàu không?"
"Rất giàu."
"Hiền lành?"
"Rất hiền lành."
"Hắn có đối xử tốt với cô không?"
"Cứ coi như là vậy đi."
"Bà thích hắn lắm hả?"
"Tôi rất thích nàng, đời này chỉ thích nàng, tôi không muốn ai khác! Mọi người đã đủ chưa!" Tôi điên tiết hét lên.
*Nàng và hắn trong tiếng Trung đọc cùng âm thì phải :)
Gào xong, tôi phát hiện tôi đã nói hết những gì bị đè nén trong lòng, nói ra hết rồi thì sảng khoái, cũng trống rỗng, bí mật của tôi kỳ thực cũng không phải là bí mật, thực sự thì nó vô cùng đơn giản, tôi thích một người, yêu người đó rất nhiều, chỉ đơn giản là vậy. Bọn họ muốn dùng suy nghĩ của bọn họ để suy đoán, tôi cũng đành chịu, được rồi, người nọ cứ là người mà bọn họ huyễn tưởng đi. Chí ít thì tôi ở trước mặt mọi người, coi như là đã được quang minh chính đại mà thổ lộ một lần, chỉ là người kia vĩnh viễn nằm trong vòng bí mật mà thôi.
"Phương đồng chí, cố gắng lên nhé!" Một bác lớn tuổi cổ vũ tôi.
Tôi cười khan, nghĩ thầm, chờ đến khi mọi người biết người nọ là ai đã rồi tính sau, tôi cũng không cho rằng biết rồi thì bọn họ còn có thể ủng hộ tôi được như vậy đâu.
Hồi còn trong đại học, tôi đã bị nuông chiều thành hư, những người bạn học của tôi tư tưởng rất thoáng, những chuyện kia đều không để ý, cũng không có bao nhiêu ánh mắt khác thường nhìn tôi, tôi đối với sự tò mò hỏi thăm của người khác cũng không thấy xấu hổ, ba năm yên lặng trôi qua, ngoại trừ mẹ tôi ra thì phản ứng của mọi người khiến cho tôi cảm thấy, thế giới này hoàn toàn có thể tiếp nhận tôi. Ít ra thì sẽ không cảm thấy tôi là một kẻ quái dị ba đầu sáu tay đang uốn éo trước mặt bọn họ. Thế nhưng sau đó, từng người một lại dạy cho tôi biết, chớ nên vạch áo mà cho người xem lưng, bọn họ rồi sẽ cầm lấy cái đuôi của bạn mà cười nhạo đấy. Tôi cụp đuôi đối nhân xử thế, không biết tôi còn phải che che giấu giấu chuyện này thêm bao nhiêu năm nữa, có lẽ tôi sẽ phải đem bí mật này theo cùng cho đến tận lúc đóng nắp quan tài.
Lúc này, trên sân thượng vắng bóng người, chỉ còn một mình tôi, tôi dựa vào tường, muốn hút thuốc nhưng lại thiếu đi hứng thú.
Tôi nâng cằm ngẩng lên nhìn trời, cảm giác như trở về làm một cô bé 16 tuổi tràn đầy mộng mơ huyễn tưởng. Trời có mưa không nhỉ, tốt nhất thì hãy mưa như thác lũ, làm cho trời đất đều bị hạt mưa bao phủ, tôi sẽ giấu mình ở dưới mái hiên, dưới mái hiên giống như một tòa lâu đài, kiên cố, rất có cảm giác an toàn.
Bên cạnh có người tới gần, tôi quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy cười với tôi khiến cho tôi đỏ mặt.
"Cô lén chạy ra ngoài như vậy, không sợ bị Sếp bắt được à?" Cô ấy tiến đến ghé sát mặt tôi, cười nói.
Khoảng cách gần như vậy, tôi có thể nhìn thấy rõ từng nốt mụn trên gương mặt cô ấy, làn da của cô ấy trắng hồng, giống như những mỹ nữ trong quảng cáo sữa tắm trên TV, dưới ánh mặt trời có thể thấy đường gân xanh nhàn nhạt, lúc cười hai má lộ ra lúm đồng tiền bên cạnh, đôi mắt cô ấy chính trực, lúc nhìn người vô cùng chăm chú, giống như cô ấy đã đem tất cả lực chú ý thả lên người đối diện, một cô gái như vậy là người được thừa hưởng sự giáo dục tốt đẹp từ gia đình, điều đó là tôi học được từ trên người Diệp Tử, về sức ảnh hưởng của gia đình đối với một con người.
Cô ấy cười hỏi tôi: "Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy?"
Tôi trả lời: "Người ta có mắt là để nhìn người, đâu phải chỉ để nhìn mỗi mình cô đâu."
Cô ấy lắc đầu nói: "Tôi chưa từng thấy một người quan sát tôi kỹ như vậy, giống như muốn nhìn thấu mỗi một lỗ chân lông của tôi vậy."
Tôi bắt đầu tỉnh lại, ánh mắt của tôi rõ ràng đến vậy sao? Hoàn toàn chính xác, tôi đang dùng một loại ánh mắt nghiên cứu thấu triệt người ta để nhìn một cô gái xa lạ vừa mới gặp, thế nhưng chỉ là tôi không kiểm soát được con mắt của mình thôi, mắt tôi thấy mỹ nữ thì liền mê muội rồi, huống chi cô gái này lại còn là kiểu con gái mà tôi thích nhất. Nói thế nào thì kiểu người này trong thế giới của tôi giống như là hoa sen, chỉ có thể ở nơi xa xăm nhìn ngắm, không có bản lĩnh để nuôi dưỡng thì đừng có nghĩ đến chuyện ngắt loạn. Một đóa hoa xinh đẹp đã đi qua đời tôi, con người vấp ngã thì cũng nên học được cách bước đi, chí ít thì không ai lại phạm phải cùng một cái sai lầm đến hai lần.
Tôi mỉm cười, lúc này bầu trời lấm tấm mưa bụi, rơi trên mặt tôi, lành lạnh thoải mái, tôi nói: "Ước mơ của tôi thành thật rồi này, hôm nay vận khí thật tốt, biết thế đã đi mua vé số, có khi trúng được trăm triệu cũng không chừng."
Cô ấy bị mấy câu lẩm bẩm của tôi chọc cười thành tiếng. Tôi đứng ở bên ngoài sân thượng thật lâu, mưa càng lúc càng lớn, chiếc áo khoác trên người tôi đủ dày, vậy nên có bị mưa xối hay không cũng không thành vấn đề.
Sau đó chúng tôi không nói thêm gì nữa, cô ấy cũng hiểu là chẳng có gì thú vị, xoay người bỏ đi, bình thủy tương phùng, nếu như là những cô gái khác, tôi sẽ buông lời trêu chọc một chút, cười cười nói nói, rồi chỉ cần 1 phút đồng hồ, tôi có thể cùng với bọn họ trở thành bạn tốt. Nhưng tôi ở trước mặt cô ấy lại phát bệnh ngốc, bởi vì tôi cảm thấy tôi có 90% khả năng sẽ thích cô ấy, bởi vì cảm giác cô ấy đem lại quá tốt, tốt đến mức đáng báo động. Tôi tin tưởng vào trực giác của mình, cái khoảng khắc lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã cảm thấy là mình sẽ thích cô gái này, quá xinh đẹp, quá hiền dịu, hơn nữa, lúc cô ấy nhìn người đối diện sẽ cho người ta cái cảm giác trong mắt của cô ấy chỉ có mình tôi, loại ảo giác này, Diệp Tử cũng đã từng cho tôi, giống như tôi trong mắt của nàng có sức nặng là vậy, chiếm cứ ánh mắt của nàng, khiến cho tôi cảm thấy thỏa mãn, kiêu ngạo.
Ảo giác là huyễn tưởng mà một người tự cho là thật, có lẽ đối phương khi nhìn thấy sẽ có cảm giác tôi là một người kỳ quái.
Tôi không cảm thấy cô gái xinh đẹp khiến cho tôi muốn gặp lại lần nữa kia sẽ để cho tôi theo đuổi, có lẽ so với thái độ của Diệp Tử, cô ấy sẽ cảm thấy căm ghét đứa con gái biến thái đi yêu say đắm một đứa con gái khác này, tôi cũng chẳng có năng lực gì để mà đi uốn cong người ta, trong mắt tôi, như vậy, so với đi cưỡng râm xử nữ còn tội ác hơn. Nhà người ta đang yên đang lành, tự nhiên lại đi phá hoại con gái nhà người ta, như vậy không phải là quá tội lỗi sao?
Vậy nên, để cứu vãn một cô gái xinh đẹp thẳng như cái cột điện, tôi anh dũng tẩy não đoạn ký ức vừa xong đi, không thèm nhớ đến nó nữa, nhưng lại vẫn có gì đó tiếc hận, rõ ràng là đã động lòng, vậy mà lại phải đi kiềm chế chính mình.
Kích thích tố từ tuyến thượng thận còn đang không ngừng phân bố, khiến cho tôi giống như con bò nhìn thấy vải đỏ, tôi có ý tưởng, có âm mưu, có suy nghĩ, chưa từng thử qua thì làm sao biết là cô ấy sẽ không yêu tôi. Nhưng tôi sợ, nếu như tôi sơ ý, một vết nội thương khác sẽ lại tới, đời tôi xem như là xong rồi. Chiếc vỏ rùa đen trên người tôi đã bị đập mất một mảng, không có lớp vỏ đó, làm sao tôi sống nổi đây.
Thả hay là theo, đó là câu hỏi.
Tôi đột nhiên lại nghĩ tới nghĩa vô phản cố, bọn họ luôn có biểu hiện không gì lay chuyển được, nói ra những lời thề nguyện thiên trường địa cửu.
*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa thì không được chùn bước.
Chỉ là hiện tại tôi cảm thấy lá gan của mình đã nhỏ đi quá nhiều, tựa như sau khi bị người ta đá đau, cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn thoái lui. Thậm chí tôi bị nó lấn át đến mức độ đã quên đi mất mình đã từng dũng cảm bước đi đến thế nào.
"Mày không thử thì làm sao biết cô ta sẽ không yêu mày? Đến làm bạn còn chưa đến, đã mơ tưởng đến chuyện người ta không chấp nhận chuyện hẹn hò!!" Trong lòng tôi, có một giọng nói lên tiếng.
Một giọng nói khác ngay lập tức phản bác: "Nếu như mày thực sự thích cô ta mà cô ta lại không chấp nhận mày thì sao? Còn có thể có thêm một lần ngã đau nào nữa không? Ngã từ trên cao xuống, mày còn lại bao nhiêu cái xương để gãy tiếp đây?"
Hiện tại tôi đột nhiên rất muốn đi hỏi người khác, tỷ lệ để cho một cô gái bình thường thích con gái là bao nhiêu phần trăm, hơn nữa khi đối chiếu với những điều kiện của mình, đầu tiên dáng tôi không phải là đẹp, nhà chỉ đủ ăn, người không có mấy tài hoa, tình tình vớ vẩn, không săn sóc... Càng trừ càng âm điểm...
Tôi lắc lắc đầu, quay trở lại phòng kế toán, tiếp tục công việc kế toán nhỏ nhoi tầm thường. Tôi phát hiện phụ nữ ở phòng kế toán rất thu hút, có lẽ đàn ông thích kiểu phụ nữ có thể an tĩnh như vậy, trong phòng chúng tôi phụ nữ trên hai mươi lăm cơ bản đều đã được gả ra ngoài, thậm chí có người trong bụng đã có trẻ nhỏ, tôi luôn có sự đề phòng với phụ nữ mang thai, không dám tới gần họ, ký ức về Oa Oa vẫn còn rất rõ ràng, tôi cảm thấy đụng phải phụ nữ mang thai tôi sẽ mơ thấy ác mộng, trong mơ tôi đang ôm Oa Oa, nửa người dưới của cô ấy liên tục không ngừng chảy máu, tôi hét lên gọi người đến cứu, thế nhưng trong bóng tối đen kịt không có lấy một lời hồi âm.
Nếu như đứa nhỏ kia vẫn còn, thì giờ con bé hẳn là đã phải rất lớn rồi, biết nói biết đi biết hát biết cười, mặc lên những bộ quần áo công chúa đẹp đẽ, tóc đã có thể thắt thành hai dải bím đung đưa. Thế nhưng con bé đã không còn, nghĩ đến chỉ thêm phiền muộn.
Tôi đi về phía máy tính đơ người, cuối cùng không thể không tuyên bố hiệu suất sáng nay hoàn toàn bằng 0, trong lòng đã loạn, sau đó lại còn bị một cô gái xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện đột nhiên biến mất làm cho rối loạn thêm nữa.
Lúc Liễu Hạ giao tờ đơn đi ngang qua tôi, cô ấy đè vai tôi xuống: "Đây là ai đó đang có tư xuân đó hả?"
Tôi ngẩng đầu lên kinh ngạc hỏi lại: "Sao bà biết?"
Liễu Hạ cười ha hả, hết sức vỗ lưng của tôi: "Cuối cùng thì bà cũng đã phát xuân rồi, ha ha, tui còn tưởng kiếp này, bà dự định đi tu chứ."
Kết quả cái giọng oang oang của cô ấy kéo về một đám người, mọi người vây quanh tôi, một người phụ nữ và một đàn vịt họp thành một cái chợ. Tôi bị bọn họ bao vây, hoàn toàn bất lực.
Bọn họ nhất trí muốn đi giới thiệu cho tôi một chàng trai tốt, hiền lành săn sóc, nhưng bị sự nam tính của tôi ngăn chặn. Tôi nói, tôi không có hứng thú. Kết quả là bị tổng sỉ vả.
"Em đã có người thích rồi hả?" Ai đó hỏi.
Tôi gật đầu.
"Người đó bao tuổi?"
"Bằng tuổi em."
"Nhà giàu không?"
"Rất giàu."
"Hiền lành?"
"Rất hiền lành."
"Hắn có đối xử tốt với cô không?"
"Cứ coi như là vậy đi."
"Bà thích hắn lắm hả?"
"Tôi rất thích nàng, đời này chỉ thích nàng, tôi không muốn ai khác! Mọi người đã đủ chưa!" Tôi điên tiết hét lên.
*Nàng và hắn trong tiếng Trung đọc cùng âm thì phải :)
Gào xong, tôi phát hiện tôi đã nói hết những gì bị đè nén trong lòng, nói ra hết rồi thì sảng khoái, cũng trống rỗng, bí mật của tôi kỳ thực cũng không phải là bí mật, thực sự thì nó vô cùng đơn giản, tôi thích một người, yêu người đó rất nhiều, chỉ đơn giản là vậy. Bọn họ muốn dùng suy nghĩ của bọn họ để suy đoán, tôi cũng đành chịu, được rồi, người nọ cứ là người mà bọn họ huyễn tưởng đi. Chí ít thì tôi ở trước mặt mọi người, coi như là đã được quang minh chính đại mà thổ lộ một lần, chỉ là người kia vĩnh viễn nằm trong vòng bí mật mà thôi.
"Phương đồng chí, cố gắng lên nhé!" Một bác lớn tuổi cổ vũ tôi.
Tôi cười khan, nghĩ thầm, chờ đến khi mọi người biết người nọ là ai đã rồi tính sau, tôi cũng không cho rằng biết rồi thì bọn họ còn có thể ủng hộ tôi được như vậy đâu.
Hồi còn trong đại học, tôi đã bị nuông chiều thành hư, những người bạn học của tôi tư tưởng rất thoáng, những chuyện kia đều không để ý, cũng không có bao nhiêu ánh mắt khác thường nhìn tôi, tôi đối với sự tò mò hỏi thăm của người khác cũng không thấy xấu hổ, ba năm yên lặng trôi qua, ngoại trừ mẹ tôi ra thì phản ứng của mọi người khiến cho tôi cảm thấy, thế giới này hoàn toàn có thể tiếp nhận tôi. Ít ra thì sẽ không cảm thấy tôi là một kẻ quái dị ba đầu sáu tay đang uốn éo trước mặt bọn họ. Thế nhưng sau đó, từng người một lại dạy cho tôi biết, chớ nên vạch áo mà cho người xem lưng, bọn họ rồi sẽ cầm lấy cái đuôi của bạn mà cười nhạo đấy. Tôi cụp đuôi đối nhân xử thế, không biết tôi còn phải che che giấu giấu chuyện này thêm bao nhiêu năm nữa, có lẽ tôi sẽ phải đem bí mật này theo cùng cho đến tận lúc đóng nắp quan tài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.