Chương 39
Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
10/01/2022
"Mẹ, con về rồi này." Tôi đóng cửa lại, nhẹ giọng nói.
Tôi cởi giày, cúi đầu rồi đi qua phòng khách, căng căng thẳng thẳng dọc theo hành lang trở về phòng... Sóng yên bể lặng.
Tôi quay đầu nhìn vào lối đi nhỏ phía ngoài phòng bếp, mẹ tôi vẫn đang ăn cơm, không thèm để ý đến tôi.
Tôi nói: "Mẹ, con về rồi nè."
"Ừ."
"Tối qua con ngủ ở nhà đồng nghiệp, con uống say, không có phương tiện về nhà nên đành phải qua nhà cô ấy ngủ một tối."
"Ừ."
"Mẹ có muốn đi sắm tết không? Để con đi cùng mẹ."
"Không cần."
"Mẹ..."
Mẹ không nói gì nữa, bà đưa lưng về phía tôi khiến cho tôi không thể thấy rõ nét mặt bà, khiến cho tôi không biết bà đang tức giận hay là đang rơi lệ. Giống như tôi chỉ có thể nghĩ đến hai thái cực mặt bà như thế, cũng tựa như hai vẻ mặt đó đã trở thành nét mặt tượng trưng khi bà đối diện với tôi.
Tôi đi lại chỗ bà, ngồi đối diện bà: "Mẹ, quả thực là đồng nghiệp thôi mà..."
Mẹ tôi đứng dậy, cầm theo bát cơm còn hơn phân nửa, đi về phía bếp, không nói một lời, chỉ nhìn thoáng qua tôi.
Tôi nói: "Mẹ, rốt cuộc là mẹ đang nghĩ gì vậy? Mẹ nói ra có được hay không. Giờ con sẽ giải thích cho mẹ, đó là đồng nghiệp công ty con, con uống say nên ở lại nhà người ta thôi."
Rầm! Cái bát bị đập xuống một tiếng nặng nề. Mẹ tôi nói: "Không có việc gì thì mày giải thích làm cái gì?"
Tôi hết nói nổi rồi.
Tôi xoay người, lớn tiếng nói: "Con còn sợ là mẹ lại nghĩ nhiều, mẹ lại coi con như là người điên, hận không thể đeo cho con cái vòng cổ mẹ mới yên lòng thanh thản được. Con còn không phải đang bị mẹ bức điên hay sao, có phải khi mà Thế giới này không còn phụ nữ, chỉ còn lại đàn ông mẹ mới bằng lòng để con đi ra ngoài..."
"Mẹ!" Tôi co lại thành một đoàn, mẹ vừa ném cái bát tới đập trúng vai tôi, cái bát rơi xuống đất, vỡ tan thành những mảnh nhỏ.
Tôi che lấy bả vai mình, hung hăng nhìn về phía mẹ, tôi hét lên, cổ họng đã đạt đến cực hạn, tôi thậm chí giờ nó còn chẳng thể phát ra âm thanh nào nữa, tôi nói: "Mẹ muốn giết con thì cứ thẳng tay mà làm, mẹ luôn ném đồ vật lên con, sao mẹ không ném cho con một con dao ấy, dao đâm vào rồi chết đi là xong. Mẹ thì tính là mẹ gì, con có thù oán với mẹ có phải không!"
Mẹ chỉ vào người tôi, cắn răng nhả ra từng chữ: "Mày, mày đúng là đồ bất hiếu, đừng cho là mẹ không biết gì hết, mày làm cái gì, cần mẹ đưa chứng cứ sao? Mày cùng đứa con gái kia làm chuyện gì, mẹ cũng đều chịu đựng, mẹ nghĩ mày rồi cũng sẽ nhận ra, bây giờ mày không còn là trẻ con nữa để mẹ chuyện gì cũng phải nói với mày, mẹ nhịn đã nửa năm rồi, mở một con mắt nhắm một con mắt, mẹ chờ một ngày mày sẽ hiểu được! Giờ thì hay rồi, mày còn dám không về nhà, vậy còn ngày mai? Ngày mai có phải mày sẽ cuốn gói theo con bé kia không!"
"Không cần đến ngày mai, hiện tại con cút ngay đây!" Tôi đứng dậy, đi về phía cửa lớn. Mẹ tôi lại ném về phía tôi một vật gì đó, rất nặng, rất đau, đập trúng xương cột sống của tôi, sau đó là tiếng đồ sứ vỡ nát. Tôi đau cắn răng. Lười quay đầu lại, tôi nghĩ, tốt nhất là đập chết tôi đi, mẹ cứ thẳng thắn ném một con dao lại, găm sâu lưng tôi, đâm trúng trái tim tôi, phập một phát, tôi ngã xuống, đầu hướng về phía cửa lớn, nơi đó thông ra chốn tự do. Cái chết của tôi mang ý nghĩa nhân văn hướng tới tự do phản đối sự áp bách cùng ràng buộc. Mẹ tôi luôn luôn quản tôi, tôi từ bỏ. Tôi hai mươi lăm rồi, không còn là một đứa trẻ con nữa, con đường của tôi tôi đã có thể tự lựa chọn cho mình.
"Mày quay trở lại ngay, trở về ngay!" Giọng mẹ tôi run run ở phía sau truyền đến. Bà luôn dùng cái giọng cứng rắn mạnh mẽ như vậy để ra lệnh cho tôi, giống như cả đời này bà sẽ chẳng thể nói ra một câu đơn giản, hãy ở lại.
Tôi dừng chân, hỏi lại bà: "Không phải là mẹ muốn con cút đi sao? Giờ con đi cho mẹ xem."
Lúc này, chuông cửa nhà chúng tôi đột nhiên vang lên. Chúng tôi đều sợ đến đứng im tại chỗ, không dám di chuyển.
Tôi muốn đi ra mở cửa, mới vừa đi được bước đầu tiên, mẹ tôi đã lớn tiếng nói: "Không cần mày phải ra, để mẹ."
Tôi đáp lại: "Tùy mẹ, con cũng chẳng muốn đi."
Tôi liếc bà một cái rồi xoay người quay trở lại phòng. Cả lưng cả vai đều đau rát. Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, tôi thực sự hoài nghi có phải mẹ tôi là người có khuynh hướng bạo lực không? Từ khi tôi con bé đã như vậy, bình thường thì không sao, nhưngmột khi bà đã nổi giận đến cực điểm thì sẽ dùng phương pháp này để phát tiết. Bà cũng sẽ không xin lỗi tôi, tôi cũng không biết cách nói lời xin lỗi, vậy nên chúng tôi cứ thiếu nợ nhau một lời xin lỗi, chết vì suy nghĩ hơn nữa chết vì sĩ diện, về điểm này tôi biết tôi là di truyền trực tiếp từ bà. Bà thà rằng sau đó mua bù lại cho tôi món đồ tôi muốn thế nhưng nếu như tôi xin một cách bình thường thì bà nhất định sẽ không chịu đi mua, ví dụ như KFC, ví dụ như bộ đồ tôi thích. Bà dùng cách thức của mình để bù đắp lại những thương tổn gây ra. Thời điểm cha tôi biết, cha vẫn thường hay giúp đỡ tôi, thế nên tôi mới có thể lớn lên khỏe mạnh, không trở thành một đứa trẻ tính tình không trọn vẹn.
Tôi nằm dài ở trên giường, chăn bông mềm mại vẫn như cũ làm cho lưng của tôi đau gần chết. Tôi nằm lỳ ở trên đó, chôn đầu trong cái gối giường, cái gối quá cứng khiến cho tôi nhớ lại gối đầu của nhà Cấp Nguyệt Đồng, nhà cô ấy thật đẹp, ngẫm nghĩ hồi lâu, tôi liền biết cảm giác không thích hợp nằm ở đâu.
Nhà của cô ấy giáo dục tốt, nhà của cô ấy có tiền, tỷ tỷ của cô ấy là quản lý của công ty, anh rể của cô ấy là sếp lớn của công ty, cô ấy là thư ký của sếp. Còn tôi thì là thành phần bần nông.
Càng nghĩ càng thương tâm, tôi đơn giản là nhắm mắt lại, đem mình chết ngộp đi.
---
Ở bên ngoài, mẹ tôi đang đối thoại cùng với một người đàn ông, cái giọng nói kia vừa nghe đã cảm thấy quen thuộc, nghe mấy lần thì tôi nhớ ra, đó là anh họ tôi, hồi sau tết có gặp mặt một lần, bởi vì đường về quê quá dài, bởi vì chính quyền xã vội vàng tham ô bóc lột, cầm đống tiền tu sửa đường xá để ăn cơm tán gái chén chú chén anh bình thiên hạ, chuyện sửa đường đã trôi về tít tận đâu, đường từ thành phố Ninh Ba về quê tôi phải mất hơn hai giờ xe chạy, hơn nữa còn lắc lư vô cùng lợi hại, ngoại trừ sau tết chúng tôi có về quê một lần thăm bà ngoại và họ hàng ra, thì bình thường gần như không có giao thiệp gì. Anh họ từ nhỏ đã đối với tôi rất tốt, vào kỳ nghỉ hè khi tôi về quê, đều là anh ấy dẫn tôi đi chơi, nào là bắt ếch lùng tôm, trộm dưa hấu, đưa tôi đi cùng đám trẻ con trong xóm, trải qua một kỳ nghỉ hè muôn màu muôn vẻ. Học xong đại học, tuy tốt nghiệp bằng giỏi nhưng anh họ cũng không ở lại thành phố mà về quê làm nông, còn tảo hôn sinh con sớm, anh ấy lớn hơn tôi có 4 tuổi mà con gái nay đã 6 tuổi rồi.
Anh họ tôi đang hỏi mẹ tôi là sao trên mặt đất lại có bát rơi bể như vậy.
Mẹ tôi cười trả lời: "Đều là do đứa nhỏ kia không cẩn thận."
HA, còn không biết là ai làm đâu. Tôi bực bội nghĩ thầm.
Anh họ gọi: "Tiểu Vi, chào mẹ đi nào."
Sau đó là một giọng trẻ con ngọt ngào: "Con chào mẹ."
Giọng mẹ tôi cao lên thêm vài tầng: "Ôi, Tiểu Vi, sao con lại lớn thế này rồi. Đi đường xa như vậy có mệt không? Nhìn mặt con đông lạnh rồi kìa. Để mẹ lấy cho con nước trái cây."
Giọng đứa nhỏ mềm nhũn nói: "Con cám ơn, Tạ má má."
Lúc này, anh họ tôi hỏi: "Dao Dao đâu rồi ạ? Sao muộn thế này rồi vẫn chưa rời giường? Con bé càng ngày càng lười rồi sao?"
Nghe vậy, tôi đột nhiên huyễn tưởng mẹ tôi nghiêm mặt lại nói rằng cái đứa bất hiếu đấy đã chết rồi, nghe xong có phải mặt anh họ tôi sẽ rất khủng bố không?
Cửa phòng tôi lúc này bị người đẩy ra, một thân hình lùn lùn đi đến trước giường của tôi, đẩy đẩy, đúng ngay chỗ tôi thụ thương, khiến cho tôi phải nhe răng trợn mắt nhịn đau: "Dì ơi, rời giường."
Tôi quay đầu, không thèm nhìn con bé.
Con bé vẫn tiếp tục không chịu buông tha, đổi sang một chỗ khác, thúc tôi: "Dì ơi, rời giường, cô con bảo ngủ nhiều sẽ bị biến thành heo đấy."
Tôi mở mắt, vừa định mắng cái con quỷ con này gọi lão Tôn làm cái gì thì bị dọa đến nhảy dựng lên, tay chỉ vào gương mặt đó, thét lên.
Mẹ tôi vọt vào, nhìn tôi đang đứng trên giường la hét ầm ĩ, Tiểu Vi vô tội thì ở dưới giường, bị ta hù dọa: "Mày trúng tà à? Nhìn Tiểu Vi sợ chưa kìa. Tiểu Vi, qua bên này, để mẹ đưa con đi uống nước trái cây ngon."
Tiểu Vi lắc đầu: "Không, con muốn chơi cùng dì."
Mẹ tôi càm ràm vài câu, nói tôi chiếu cố thật tốt cho con bé rồi đi qua phòng khách nói chuyện với anh họ.
Tôi nói không ra lời, gương mặt đó, cái vẻ mặt kia. Quá giống, nhìn thoáng qua, thật giống như đó là Oa Oa thu nhỏ.
Chân của tôi mềm nhũn, ngã xuống giường. Chỉ là ba phần giống, thật sự chỉ là ba phần giống, giống như vậy cũng đủ đáng sợ rồi. Một năm trời không gặp, từ 5 tuổi lên 6 tuổi, cũng không phải là một khoảng thời gian quá dài. Hồi 5 tuổi con bé vẫn còn xấu xí không chịu được cơ mà.
"Dì." Tiểu Vi quỳ gối ở trước đầu giường tôi, lấy tay đẩy đẩy mặt của tôi, khiến cho biểu cảm trên mặt tôi bị đẩy cho vặn vẹo, sau đó cười haha thật to.
Tôi nhìn mặt của con bé, cẩn thận nhìn, nhìn lâu thì phát hiện kỳ thực ra hai khuôn mặt không đồng dạng, ở rất nhiều điểm, ánh mắt lông mày cái miệng kia, đều không phải rất giống.
"Dì ơi, con tới xin tiền mừng tuổi, cho con tiền mừng tuổi đi." Con bé giơ tay ở trước mặt tôi, nói.
Tôi gõ nhẹ tay con bé một cái: "Dì không có tiền. Dì là giai cấp bần nông, dì còn phải dựa vào mẹ nuôi."
"Dì gạt con. Mama con bảo chỉ cần hỏi dì là sẽ có tiền mừng tuổi!" Tiểu Vi vẫn rất kiên trì.
"Được rồi, được rồi, 30 tết dì cho được chưa? Để dì chuẩn bị đã." Tôi nhún vai, thì ra đây là cách chị dâu dạy trẻ nhỏ, tôi thật hết nói nổi rồi.
"Vâng ạ, dì đừng gạt con nhé."
"Thế con muốn bao nhiêu nào?"
"Chừng này ạ!" Ngón tay mập mập ngắn ngủn của con bé đưa ra.
"Tham quá con ạ." Tôi lắc đầu, đánh nhẹ lòng bàn tay của con bé một cái, khiến cho nó hơi hồng lên, nghĩ thầm, 500 đồng, có biết là cả đời này chưa từng có một người họ hàng nào cho dì đến được 500 đồng không.
"Dì ơi, 50 đồng là rất nhiều ạ? Quả nhiên dì giống như mama, ngay cả 50 đồng cũng không chịu cho." Tiểu Vi cúi đầu, tổn thương nói.
Tôi xoa xoa đầu con bé: "Con muốn vòi tiền chứ gì?"
"Đừng nói cho mẹ con biết được không? Dì len lén cho. Con len lén cầm, mẹ con sẽ không biết đâu." Con bé lại gần, khe nhẽ nói vào tai tôi.
"Vậy con nói cho dì biết, con muốn làm gì nào?"
"Con muốn đi mua bão bão (cái ôm)!"
Bão bão (no căng)? Bảo bảo (em bé)? Bạc bạc (mỏng)? Cái gì vậy? Trong đầu tôi toàn dấu chấm hỏi.
"Con muốn mua một cái gối ôm thiệt bự, mama không mua cho con. Dì cho con tiền mừng tuổi để con đi mua đi."
"Tiểu nha đầu này, định tính toán tiền của dì có phải không? Để xem dì thu thập con thế nào nhé!" Tôi một tay giữ chặt con bé, đè xuống giường, bắt đầu cù khắp người.
Con bé thét lên, giọng trẻ con có thể ngân lên rất cao, làm cho màng nhĩ sinh ra cảm nhận sâu sắc là sắp bị đâm thủng: "Dì, con chịu thua. Papa, mau tới cứu mạng!"
Tôi vừa mới nói xong câu, coi như ngươi có hét khản cả tiếng cũng không có ai tới cứu ngươi đâu thì mẹ tôi xuất hiện ở cửa, giọng lành lạnh nói: "Đừng trêu cháu mày nữa, con bé từ quê lên mệt mỏi, để cho nó nghỉ ngơi đi."
Tôi đứng lên, ở ngay trước mặt mẹ đóng cửa lại, mẹ tôi đứng ở cửa thở phì phì, lớn tiếng quát: "Mày làm cái gì vậy?"
Tôi cứng rắn trả lời: "Con bé buồn ngủ rồi. Mẹ mới là đang quấy rối con bé đó."
Tiểu Vi ngồi ở trên giường, nghi ngờ hỏi tôi: "Dì, con còn chưa buồn ngủ."
"Ngủ với dì, ngủ cùng dì dì cho con 50 đồng tiền mừng tuổi, còn mua cho con cả một con gấu chó thật bự nữa."
"Được ạ, con ngủ cùng dì." Nói rồi, con bé bắt đầu cởi áo khoác, tiến vào trong chăn.
"Dì, dì hứa rồi đó nha, dì nhất định phải mua gấu cho con đó. Con muốn một con lớn như vậy nè!" Con bé cười nói.
"Ừ. Nhất định rồi." Tôi gật đầu đồng ý.
Nhìn gương mặt đó, tôi lại đặc biệt muốn cưng chiều con bé, muốn đối xử thật tốt với nó. Tôi đẩy ra những sợi tóc tán loạn trên gương mặt Tiểu Vi, con bé rất nhanh thì chìm vào giấc ngủ, đi đường hẳn là phải rất mệt mỏi, 2 tiếng ô tô, hơn nữa đường xá còn xóc nảy, ngay cả người lớn còn chịu không nổi, nói gì là trẻ nhỏ.
"Ngủ đi. Mai chúng ta cùng đi mua sắm." Tôi nói.
Ở bên ngoài, tôi nghe có tiếng mẹ đang nói chuyện với anh họ, bà đang oán trách tôi bất hiếu không tôn trọng bà, không có tiền đồ, ngoại trừ những tật xấu của tôi ra, bà gần như kể hết mọi thứ. Nói chung thì cũng chỉ có ông anh họ thích buôn dưa lê của tôi là sẽ cùng mẹ tôi trò chuyện lâu như vậy.
Lưng của tôi đau, xương cột sống đau khiến cho tôi chỉ có thể nằm ngủ. Tôi nghĩ đến bộ ngực vốn đã không được nguy nga của mình nay lại sắp bị đè ép rồi. Thật đáng thương cho số phận của nó.
Tôi quay qua thấy Tiểu Vi cũng đang nằm ngủ, ai dám nói con bé chỉ mới 6 tuổi chứ? Cái gương mặt an tĩnh ngủ kia, thực sự trông rất giống Oa Oa, ngay lúc này đây, con bé đang cười rất vui vẻ.
Nhìn thấy nụ cười đó, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lây.
Tôi cởi giày, cúi đầu rồi đi qua phòng khách, căng căng thẳng thẳng dọc theo hành lang trở về phòng... Sóng yên bể lặng.
Tôi quay đầu nhìn vào lối đi nhỏ phía ngoài phòng bếp, mẹ tôi vẫn đang ăn cơm, không thèm để ý đến tôi.
Tôi nói: "Mẹ, con về rồi nè."
"Ừ."
"Tối qua con ngủ ở nhà đồng nghiệp, con uống say, không có phương tiện về nhà nên đành phải qua nhà cô ấy ngủ một tối."
"Ừ."
"Mẹ có muốn đi sắm tết không? Để con đi cùng mẹ."
"Không cần."
"Mẹ..."
Mẹ không nói gì nữa, bà đưa lưng về phía tôi khiến cho tôi không thể thấy rõ nét mặt bà, khiến cho tôi không biết bà đang tức giận hay là đang rơi lệ. Giống như tôi chỉ có thể nghĩ đến hai thái cực mặt bà như thế, cũng tựa như hai vẻ mặt đó đã trở thành nét mặt tượng trưng khi bà đối diện với tôi.
Tôi đi lại chỗ bà, ngồi đối diện bà: "Mẹ, quả thực là đồng nghiệp thôi mà..."
Mẹ tôi đứng dậy, cầm theo bát cơm còn hơn phân nửa, đi về phía bếp, không nói một lời, chỉ nhìn thoáng qua tôi.
Tôi nói: "Mẹ, rốt cuộc là mẹ đang nghĩ gì vậy? Mẹ nói ra có được hay không. Giờ con sẽ giải thích cho mẹ, đó là đồng nghiệp công ty con, con uống say nên ở lại nhà người ta thôi."
Rầm! Cái bát bị đập xuống một tiếng nặng nề. Mẹ tôi nói: "Không có việc gì thì mày giải thích làm cái gì?"
Tôi hết nói nổi rồi.
Tôi xoay người, lớn tiếng nói: "Con còn sợ là mẹ lại nghĩ nhiều, mẹ lại coi con như là người điên, hận không thể đeo cho con cái vòng cổ mẹ mới yên lòng thanh thản được. Con còn không phải đang bị mẹ bức điên hay sao, có phải khi mà Thế giới này không còn phụ nữ, chỉ còn lại đàn ông mẹ mới bằng lòng để con đi ra ngoài..."
"Mẹ!" Tôi co lại thành một đoàn, mẹ vừa ném cái bát tới đập trúng vai tôi, cái bát rơi xuống đất, vỡ tan thành những mảnh nhỏ.
Tôi che lấy bả vai mình, hung hăng nhìn về phía mẹ, tôi hét lên, cổ họng đã đạt đến cực hạn, tôi thậm chí giờ nó còn chẳng thể phát ra âm thanh nào nữa, tôi nói: "Mẹ muốn giết con thì cứ thẳng tay mà làm, mẹ luôn ném đồ vật lên con, sao mẹ không ném cho con một con dao ấy, dao đâm vào rồi chết đi là xong. Mẹ thì tính là mẹ gì, con có thù oán với mẹ có phải không!"
Mẹ chỉ vào người tôi, cắn răng nhả ra từng chữ: "Mày, mày đúng là đồ bất hiếu, đừng cho là mẹ không biết gì hết, mày làm cái gì, cần mẹ đưa chứng cứ sao? Mày cùng đứa con gái kia làm chuyện gì, mẹ cũng đều chịu đựng, mẹ nghĩ mày rồi cũng sẽ nhận ra, bây giờ mày không còn là trẻ con nữa để mẹ chuyện gì cũng phải nói với mày, mẹ nhịn đã nửa năm rồi, mở một con mắt nhắm một con mắt, mẹ chờ một ngày mày sẽ hiểu được! Giờ thì hay rồi, mày còn dám không về nhà, vậy còn ngày mai? Ngày mai có phải mày sẽ cuốn gói theo con bé kia không!"
"Không cần đến ngày mai, hiện tại con cút ngay đây!" Tôi đứng dậy, đi về phía cửa lớn. Mẹ tôi lại ném về phía tôi một vật gì đó, rất nặng, rất đau, đập trúng xương cột sống của tôi, sau đó là tiếng đồ sứ vỡ nát. Tôi đau cắn răng. Lười quay đầu lại, tôi nghĩ, tốt nhất là đập chết tôi đi, mẹ cứ thẳng thắn ném một con dao lại, găm sâu lưng tôi, đâm trúng trái tim tôi, phập một phát, tôi ngã xuống, đầu hướng về phía cửa lớn, nơi đó thông ra chốn tự do. Cái chết của tôi mang ý nghĩa nhân văn hướng tới tự do phản đối sự áp bách cùng ràng buộc. Mẹ tôi luôn luôn quản tôi, tôi từ bỏ. Tôi hai mươi lăm rồi, không còn là một đứa trẻ con nữa, con đường của tôi tôi đã có thể tự lựa chọn cho mình.
"Mày quay trở lại ngay, trở về ngay!" Giọng mẹ tôi run run ở phía sau truyền đến. Bà luôn dùng cái giọng cứng rắn mạnh mẽ như vậy để ra lệnh cho tôi, giống như cả đời này bà sẽ chẳng thể nói ra một câu đơn giản, hãy ở lại.
Tôi dừng chân, hỏi lại bà: "Không phải là mẹ muốn con cút đi sao? Giờ con đi cho mẹ xem."
Lúc này, chuông cửa nhà chúng tôi đột nhiên vang lên. Chúng tôi đều sợ đến đứng im tại chỗ, không dám di chuyển.
Tôi muốn đi ra mở cửa, mới vừa đi được bước đầu tiên, mẹ tôi đã lớn tiếng nói: "Không cần mày phải ra, để mẹ."
Tôi đáp lại: "Tùy mẹ, con cũng chẳng muốn đi."
Tôi liếc bà một cái rồi xoay người quay trở lại phòng. Cả lưng cả vai đều đau rát. Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, tôi thực sự hoài nghi có phải mẹ tôi là người có khuynh hướng bạo lực không? Từ khi tôi con bé đã như vậy, bình thường thì không sao, nhưngmột khi bà đã nổi giận đến cực điểm thì sẽ dùng phương pháp này để phát tiết. Bà cũng sẽ không xin lỗi tôi, tôi cũng không biết cách nói lời xin lỗi, vậy nên chúng tôi cứ thiếu nợ nhau một lời xin lỗi, chết vì suy nghĩ hơn nữa chết vì sĩ diện, về điểm này tôi biết tôi là di truyền trực tiếp từ bà. Bà thà rằng sau đó mua bù lại cho tôi món đồ tôi muốn thế nhưng nếu như tôi xin một cách bình thường thì bà nhất định sẽ không chịu đi mua, ví dụ như KFC, ví dụ như bộ đồ tôi thích. Bà dùng cách thức của mình để bù đắp lại những thương tổn gây ra. Thời điểm cha tôi biết, cha vẫn thường hay giúp đỡ tôi, thế nên tôi mới có thể lớn lên khỏe mạnh, không trở thành một đứa trẻ tính tình không trọn vẹn.
Tôi nằm dài ở trên giường, chăn bông mềm mại vẫn như cũ làm cho lưng của tôi đau gần chết. Tôi nằm lỳ ở trên đó, chôn đầu trong cái gối giường, cái gối quá cứng khiến cho tôi nhớ lại gối đầu của nhà Cấp Nguyệt Đồng, nhà cô ấy thật đẹp, ngẫm nghĩ hồi lâu, tôi liền biết cảm giác không thích hợp nằm ở đâu.
Nhà của cô ấy giáo dục tốt, nhà của cô ấy có tiền, tỷ tỷ của cô ấy là quản lý của công ty, anh rể của cô ấy là sếp lớn của công ty, cô ấy là thư ký của sếp. Còn tôi thì là thành phần bần nông.
Càng nghĩ càng thương tâm, tôi đơn giản là nhắm mắt lại, đem mình chết ngộp đi.
---
Ở bên ngoài, mẹ tôi đang đối thoại cùng với một người đàn ông, cái giọng nói kia vừa nghe đã cảm thấy quen thuộc, nghe mấy lần thì tôi nhớ ra, đó là anh họ tôi, hồi sau tết có gặp mặt một lần, bởi vì đường về quê quá dài, bởi vì chính quyền xã vội vàng tham ô bóc lột, cầm đống tiền tu sửa đường xá để ăn cơm tán gái chén chú chén anh bình thiên hạ, chuyện sửa đường đã trôi về tít tận đâu, đường từ thành phố Ninh Ba về quê tôi phải mất hơn hai giờ xe chạy, hơn nữa còn lắc lư vô cùng lợi hại, ngoại trừ sau tết chúng tôi có về quê một lần thăm bà ngoại và họ hàng ra, thì bình thường gần như không có giao thiệp gì. Anh họ từ nhỏ đã đối với tôi rất tốt, vào kỳ nghỉ hè khi tôi về quê, đều là anh ấy dẫn tôi đi chơi, nào là bắt ếch lùng tôm, trộm dưa hấu, đưa tôi đi cùng đám trẻ con trong xóm, trải qua một kỳ nghỉ hè muôn màu muôn vẻ. Học xong đại học, tuy tốt nghiệp bằng giỏi nhưng anh họ cũng không ở lại thành phố mà về quê làm nông, còn tảo hôn sinh con sớm, anh ấy lớn hơn tôi có 4 tuổi mà con gái nay đã 6 tuổi rồi.
Anh họ tôi đang hỏi mẹ tôi là sao trên mặt đất lại có bát rơi bể như vậy.
Mẹ tôi cười trả lời: "Đều là do đứa nhỏ kia không cẩn thận."
HA, còn không biết là ai làm đâu. Tôi bực bội nghĩ thầm.
Anh họ gọi: "Tiểu Vi, chào mẹ đi nào."
Sau đó là một giọng trẻ con ngọt ngào: "Con chào mẹ."
Giọng mẹ tôi cao lên thêm vài tầng: "Ôi, Tiểu Vi, sao con lại lớn thế này rồi. Đi đường xa như vậy có mệt không? Nhìn mặt con đông lạnh rồi kìa. Để mẹ lấy cho con nước trái cây."
Giọng đứa nhỏ mềm nhũn nói: "Con cám ơn, Tạ má má."
Lúc này, anh họ tôi hỏi: "Dao Dao đâu rồi ạ? Sao muộn thế này rồi vẫn chưa rời giường? Con bé càng ngày càng lười rồi sao?"
Nghe vậy, tôi đột nhiên huyễn tưởng mẹ tôi nghiêm mặt lại nói rằng cái đứa bất hiếu đấy đã chết rồi, nghe xong có phải mặt anh họ tôi sẽ rất khủng bố không?
Cửa phòng tôi lúc này bị người đẩy ra, một thân hình lùn lùn đi đến trước giường của tôi, đẩy đẩy, đúng ngay chỗ tôi thụ thương, khiến cho tôi phải nhe răng trợn mắt nhịn đau: "Dì ơi, rời giường."
Tôi quay đầu, không thèm nhìn con bé.
Con bé vẫn tiếp tục không chịu buông tha, đổi sang một chỗ khác, thúc tôi: "Dì ơi, rời giường, cô con bảo ngủ nhiều sẽ bị biến thành heo đấy."
Tôi mở mắt, vừa định mắng cái con quỷ con này gọi lão Tôn làm cái gì thì bị dọa đến nhảy dựng lên, tay chỉ vào gương mặt đó, thét lên.
Mẹ tôi vọt vào, nhìn tôi đang đứng trên giường la hét ầm ĩ, Tiểu Vi vô tội thì ở dưới giường, bị ta hù dọa: "Mày trúng tà à? Nhìn Tiểu Vi sợ chưa kìa. Tiểu Vi, qua bên này, để mẹ đưa con đi uống nước trái cây ngon."
Tiểu Vi lắc đầu: "Không, con muốn chơi cùng dì."
Mẹ tôi càm ràm vài câu, nói tôi chiếu cố thật tốt cho con bé rồi đi qua phòng khách nói chuyện với anh họ.
Tôi nói không ra lời, gương mặt đó, cái vẻ mặt kia. Quá giống, nhìn thoáng qua, thật giống như đó là Oa Oa thu nhỏ.
Chân của tôi mềm nhũn, ngã xuống giường. Chỉ là ba phần giống, thật sự chỉ là ba phần giống, giống như vậy cũng đủ đáng sợ rồi. Một năm trời không gặp, từ 5 tuổi lên 6 tuổi, cũng không phải là một khoảng thời gian quá dài. Hồi 5 tuổi con bé vẫn còn xấu xí không chịu được cơ mà.
"Dì." Tiểu Vi quỳ gối ở trước đầu giường tôi, lấy tay đẩy đẩy mặt của tôi, khiến cho biểu cảm trên mặt tôi bị đẩy cho vặn vẹo, sau đó cười haha thật to.
Tôi nhìn mặt của con bé, cẩn thận nhìn, nhìn lâu thì phát hiện kỳ thực ra hai khuôn mặt không đồng dạng, ở rất nhiều điểm, ánh mắt lông mày cái miệng kia, đều không phải rất giống.
"Dì ơi, con tới xin tiền mừng tuổi, cho con tiền mừng tuổi đi." Con bé giơ tay ở trước mặt tôi, nói.
Tôi gõ nhẹ tay con bé một cái: "Dì không có tiền. Dì là giai cấp bần nông, dì còn phải dựa vào mẹ nuôi."
"Dì gạt con. Mama con bảo chỉ cần hỏi dì là sẽ có tiền mừng tuổi!" Tiểu Vi vẫn rất kiên trì.
"Được rồi, được rồi, 30 tết dì cho được chưa? Để dì chuẩn bị đã." Tôi nhún vai, thì ra đây là cách chị dâu dạy trẻ nhỏ, tôi thật hết nói nổi rồi.
"Vâng ạ, dì đừng gạt con nhé."
"Thế con muốn bao nhiêu nào?"
"Chừng này ạ!" Ngón tay mập mập ngắn ngủn của con bé đưa ra.
"Tham quá con ạ." Tôi lắc đầu, đánh nhẹ lòng bàn tay của con bé một cái, khiến cho nó hơi hồng lên, nghĩ thầm, 500 đồng, có biết là cả đời này chưa từng có một người họ hàng nào cho dì đến được 500 đồng không.
"Dì ơi, 50 đồng là rất nhiều ạ? Quả nhiên dì giống như mama, ngay cả 50 đồng cũng không chịu cho." Tiểu Vi cúi đầu, tổn thương nói.
Tôi xoa xoa đầu con bé: "Con muốn vòi tiền chứ gì?"
"Đừng nói cho mẹ con biết được không? Dì len lén cho. Con len lén cầm, mẹ con sẽ không biết đâu." Con bé lại gần, khe nhẽ nói vào tai tôi.
"Vậy con nói cho dì biết, con muốn làm gì nào?"
"Con muốn đi mua bão bão (cái ôm)!"
Bão bão (no căng)? Bảo bảo (em bé)? Bạc bạc (mỏng)? Cái gì vậy? Trong đầu tôi toàn dấu chấm hỏi.
"Con muốn mua một cái gối ôm thiệt bự, mama không mua cho con. Dì cho con tiền mừng tuổi để con đi mua đi."
"Tiểu nha đầu này, định tính toán tiền của dì có phải không? Để xem dì thu thập con thế nào nhé!" Tôi một tay giữ chặt con bé, đè xuống giường, bắt đầu cù khắp người.
Con bé thét lên, giọng trẻ con có thể ngân lên rất cao, làm cho màng nhĩ sinh ra cảm nhận sâu sắc là sắp bị đâm thủng: "Dì, con chịu thua. Papa, mau tới cứu mạng!"
Tôi vừa mới nói xong câu, coi như ngươi có hét khản cả tiếng cũng không có ai tới cứu ngươi đâu thì mẹ tôi xuất hiện ở cửa, giọng lành lạnh nói: "Đừng trêu cháu mày nữa, con bé từ quê lên mệt mỏi, để cho nó nghỉ ngơi đi."
Tôi đứng lên, ở ngay trước mặt mẹ đóng cửa lại, mẹ tôi đứng ở cửa thở phì phì, lớn tiếng quát: "Mày làm cái gì vậy?"
Tôi cứng rắn trả lời: "Con bé buồn ngủ rồi. Mẹ mới là đang quấy rối con bé đó."
Tiểu Vi ngồi ở trên giường, nghi ngờ hỏi tôi: "Dì, con còn chưa buồn ngủ."
"Ngủ với dì, ngủ cùng dì dì cho con 50 đồng tiền mừng tuổi, còn mua cho con cả một con gấu chó thật bự nữa."
"Được ạ, con ngủ cùng dì." Nói rồi, con bé bắt đầu cởi áo khoác, tiến vào trong chăn.
"Dì, dì hứa rồi đó nha, dì nhất định phải mua gấu cho con đó. Con muốn một con lớn như vậy nè!" Con bé cười nói.
"Ừ. Nhất định rồi." Tôi gật đầu đồng ý.
Nhìn gương mặt đó, tôi lại đặc biệt muốn cưng chiều con bé, muốn đối xử thật tốt với nó. Tôi đẩy ra những sợi tóc tán loạn trên gương mặt Tiểu Vi, con bé rất nhanh thì chìm vào giấc ngủ, đi đường hẳn là phải rất mệt mỏi, 2 tiếng ô tô, hơn nữa đường xá còn xóc nảy, ngay cả người lớn còn chịu không nổi, nói gì là trẻ nhỏ.
"Ngủ đi. Mai chúng ta cùng đi mua sắm." Tôi nói.
Ở bên ngoài, tôi nghe có tiếng mẹ đang nói chuyện với anh họ, bà đang oán trách tôi bất hiếu không tôn trọng bà, không có tiền đồ, ngoại trừ những tật xấu của tôi ra, bà gần như kể hết mọi thứ. Nói chung thì cũng chỉ có ông anh họ thích buôn dưa lê của tôi là sẽ cùng mẹ tôi trò chuyện lâu như vậy.
Lưng của tôi đau, xương cột sống đau khiến cho tôi chỉ có thể nằm ngủ. Tôi nghĩ đến bộ ngực vốn đã không được nguy nga của mình nay lại sắp bị đè ép rồi. Thật đáng thương cho số phận của nó.
Tôi quay qua thấy Tiểu Vi cũng đang nằm ngủ, ai dám nói con bé chỉ mới 6 tuổi chứ? Cái gương mặt an tĩnh ngủ kia, thực sự trông rất giống Oa Oa, ngay lúc này đây, con bé đang cười rất vui vẻ.
Nhìn thấy nụ cười đó, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.