Chương 22
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Sắp xong bữa cơm tối thơm ngon chuẩn nhà hàng năm sao, chị Bích đậy lồng bàn inox, gõ cửa phòng ngủ chào tôi một tiếng ra về. Muốn đáp lại chị ấy nhưng tôi cứ như bị ma đè, chẳng ngẩng đầu lên nổi để nói được câu nào. Cảm giác mỗi lúc một choáng váng, tôi muốn tìm điện thoại gọi cho Khánh Ngân… mà không được, làm sao tôi có thể gọi con bé khi tôi ở đây được chứ? Trần Hoàng Duy… không lẽ, người duy nhất tôi có thể gọi… lại chỉ là anh? Có điều tôi mệt đến nỗi mắt cũng không mở nổi, cứ thế lịm đi…
– Khánh Vân… cô tỉnh rồi à?
Tôi lơ mơ mở mắt, nhận ra Hoàng Duy đang hỏi. Khuôn mặt trắng bệch của anh có chút mừng rỡ ngay trước mắt tôi.
– Tôi… bị làm sao thế?
Cổ tay tôi đang được truyền nước, bình nước truyền treo ở đầu giường. Hoàng Duy kéo ghế mây ngồi xuống bên cạnh, thở nhẹ một hơi giải thích:
– Cô sốt virus. Chịu khó truyền nước sẽ khỏi. Bác sĩ nói vậy đấy.
– Bác sĩ… vừa ở đây à?
– Ừm. Bác sĩ riêng của ông nội cũng ở tòa nhà này.
Tôi gật đầu, có chút hiểu chuyện. Đêm qua chắc hẳn anh đã gọi cho ông ấy. Nhớ đến ông Minh tôi nhẹ giọng:
– Ông… giờ thế nào rồi? Tôi nhiều việc quá quên không hỏi thăm ông.
Đáy mắt hạnh sâu thẳm trước mắt tôi có ý cười, Hoàng Duy nhếch nhẹ khóe miệng:
– Cũng ra dáng cháu dâu rồi đấy.
Tôi chợt nong nóng mặt, cãi lại:
– Cái gì mà ra dáng chứ?
– Cô tự cảm thấy mình có trách nhiệm phải quan tâm ông, không phải thế sao? Yên tâm đi, giờ ông còn khỏe hơn cả cô đấy!
Bị Hoàng Duy nói trúng tim, tôi bực bội không đôi co với anh nữa. Ngước nhìn chai nước truyền, tôi lo lắng nhăn mặt nói:
– Bao giờ xong anh gọi bác sĩ giúp tôi… lỡ tôi ngủ quên, hết nước truyền mà không rút là chết đấy!
– Còn phải bảo.
Hoàng Duy lừ tôi rồi nhếch nhẹ khóe miệng ẩn hiện nụ cười nhẹ nhõm, đứng dậy bước ra ngoài. Ban nãy… anh đã lo cho tôi lắm sao? Khẽ thở dài, trong lòng tôi chợt sinh niềm cảm kích không nên có. Khi chai nước truyền còn một chút, vị bác sĩ hôm trước đã gõ cửa vào phòng tháo dây truyền cho tôi. Sau đó vài phút, Hoàng Duy… bưng trên tay một bát cháo nóng hổi, đặt lên bàn trang điểm.
Mùi vị cháo hành phảng phất không gian. Bát cháo hành bốc khói này… đích thị là anh nấu! Trái tim tôi lại nhảy tango, vừa ấm áp lại vừa khiến tôi bực bội, mâu thuẫn dữ dội làm tôi muốn điên lên mất!
Tôi cúi mặt, nhẹ giọng:
– Anh… nấu vớ vẩn cái gì thế!
– Ăn mới biết chứ.
Hoàng Duy ngồi xuống ghế mây, cầm thìa cháo thổi phù, tiến chiếc thìa về miệng tôi. Tôi lùi lùi về sau, lắc đầu:
– Tôi không ăn, miệng đắng lắm.
– Không ăn càng thấy đắng. Ngon lắm đấy!
Người kia dỗ dành như dỗ trẻ nhỏ, cuối cùng hết chịu nổi tôi cầm lấy thìa, lừ mắt:
– Tôi tự xúc được. Cảm ơn.
Anh nhướng mày hài lòng, nghiêm túc nhìn tôi xúc cháo đưa vào miệng. Cháo nhạt tẹt do anh quên muối hay do miệng người ốm, thực tình tôi cũng không biết nữa, nhưng chắc chắn là không ngon, không ngon một chút nào!
– Cố ăn cho hết đi rồi còn uống thuốc.
Hoàng Duy chuẩn bị thuốc cùng cốc nước ấm. Trước khi tôi kết thúc bát cháo còn dở hơn cả cháo hành Thị Nở, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, đặt cốc nước lên bàn, tay bóc vỉ thuốc rồi bẻ vỡ viên thuốc to cồ cộ. Chuông điện thoại của tôi bất ngờ reo vang, tôi mệt mỏi nhấc xem ai gọi. Là Mạnh Kiên. Có chút ngập ngừng tôi gạt nút nghe:
– Alo, anh Kiên ạ?
Đáy mắt người bên cạnh sẫm lại, hàng mày rậm nhíu chặt, hai mảnh thuốc trên tay anh khựng lại. Âm giọng nhẹ nhàng quan tâm của Kiên vang lên bên tai tôi:
– Vân à, máy sưởi hoạt động tốt không em?
– À… tốt anh ạ.
Tôi muốn nói lời tạm biệt ngay với Kiên nhưng anh đã vui vẻ nói tiếp:
– Anh đang trên đường đến nhà em rồi. Tầm hai mươi phút nữa.
Tôi hốt hoảng, lập tức cứng người nói lại:
– Đừng, anh đừng đến bây giờ, em đang ở ngoài.
– Bao giờ em về?
– Muộn… sẽ muộn lắm. Thôi anh về đi, em ngắt máy đây!
Hoàng Duy rất nhanh chỉnh lại vẻ lạnh lùng thường trực. Đặt hai nửa viên thuốc lên bàn trang điểm, anh lạnh nhạt cất lời:
– Còn chưa chia tay sao? Hay phải để tôi cho nó một trận?
Lại bắt ép dọa nạt! Con người này muốn tôi vĩnh viễn làm nô lệ cho anh sao? Tức đến đỏ gay mặt mũi, tôi nhìn thẳng vào anh, cố sức đanh giọng:
– Trước khi chấp nhận đến đây, anh nói tôi có tự do, thích làm gì thì làm, giờ anh đang vi phạm nguyên tắc đấy! Mà anh vi phạm thì tôi cũng sẽ không ở đây nữa!
Con ngươi nâu sậm long lên rồi sững lại, Hoàng Duy hừ một tiếng, bực bội đứng dậy bước khỏi phòng. Chẳng biết tôi có hả hê hay không khi đẩy lùi được áp bức từ anh, chỉ biết bất giác thấy lòng đau nhói. Hai mắt thẫn thờ tôi nhìn theo tấm lưng cao lớn ngạo nghễ nhưng lại rất ân cần, như chỉ chực chờ giây phút làm trái tim tôi mềm nhũn.
– Khánh Vân… cô tỉnh rồi à?
Tôi lơ mơ mở mắt, nhận ra Hoàng Duy đang hỏi. Khuôn mặt trắng bệch của anh có chút mừng rỡ ngay trước mắt tôi.
– Tôi… bị làm sao thế?
Cổ tay tôi đang được truyền nước, bình nước truyền treo ở đầu giường. Hoàng Duy kéo ghế mây ngồi xuống bên cạnh, thở nhẹ một hơi giải thích:
– Cô sốt virus. Chịu khó truyền nước sẽ khỏi. Bác sĩ nói vậy đấy.
– Bác sĩ… vừa ở đây à?
– Ừm. Bác sĩ riêng của ông nội cũng ở tòa nhà này.
Tôi gật đầu, có chút hiểu chuyện. Đêm qua chắc hẳn anh đã gọi cho ông ấy. Nhớ đến ông Minh tôi nhẹ giọng:
– Ông… giờ thế nào rồi? Tôi nhiều việc quá quên không hỏi thăm ông.
Đáy mắt hạnh sâu thẳm trước mắt tôi có ý cười, Hoàng Duy nhếch nhẹ khóe miệng:
– Cũng ra dáng cháu dâu rồi đấy.
Tôi chợt nong nóng mặt, cãi lại:
– Cái gì mà ra dáng chứ?
– Cô tự cảm thấy mình có trách nhiệm phải quan tâm ông, không phải thế sao? Yên tâm đi, giờ ông còn khỏe hơn cả cô đấy!
Bị Hoàng Duy nói trúng tim, tôi bực bội không đôi co với anh nữa. Ngước nhìn chai nước truyền, tôi lo lắng nhăn mặt nói:
– Bao giờ xong anh gọi bác sĩ giúp tôi… lỡ tôi ngủ quên, hết nước truyền mà không rút là chết đấy!
– Còn phải bảo.
Hoàng Duy lừ tôi rồi nhếch nhẹ khóe miệng ẩn hiện nụ cười nhẹ nhõm, đứng dậy bước ra ngoài. Ban nãy… anh đã lo cho tôi lắm sao? Khẽ thở dài, trong lòng tôi chợt sinh niềm cảm kích không nên có. Khi chai nước truyền còn một chút, vị bác sĩ hôm trước đã gõ cửa vào phòng tháo dây truyền cho tôi. Sau đó vài phút, Hoàng Duy… bưng trên tay một bát cháo nóng hổi, đặt lên bàn trang điểm.
Mùi vị cháo hành phảng phất không gian. Bát cháo hành bốc khói này… đích thị là anh nấu! Trái tim tôi lại nhảy tango, vừa ấm áp lại vừa khiến tôi bực bội, mâu thuẫn dữ dội làm tôi muốn điên lên mất!
Tôi cúi mặt, nhẹ giọng:
– Anh… nấu vớ vẩn cái gì thế!
– Ăn mới biết chứ.
Hoàng Duy ngồi xuống ghế mây, cầm thìa cháo thổi phù, tiến chiếc thìa về miệng tôi. Tôi lùi lùi về sau, lắc đầu:
– Tôi không ăn, miệng đắng lắm.
– Không ăn càng thấy đắng. Ngon lắm đấy!
Người kia dỗ dành như dỗ trẻ nhỏ, cuối cùng hết chịu nổi tôi cầm lấy thìa, lừ mắt:
– Tôi tự xúc được. Cảm ơn.
Anh nhướng mày hài lòng, nghiêm túc nhìn tôi xúc cháo đưa vào miệng. Cháo nhạt tẹt do anh quên muối hay do miệng người ốm, thực tình tôi cũng không biết nữa, nhưng chắc chắn là không ngon, không ngon một chút nào!
– Cố ăn cho hết đi rồi còn uống thuốc.
Hoàng Duy chuẩn bị thuốc cùng cốc nước ấm. Trước khi tôi kết thúc bát cháo còn dở hơn cả cháo hành Thị Nở, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, đặt cốc nước lên bàn, tay bóc vỉ thuốc rồi bẻ vỡ viên thuốc to cồ cộ. Chuông điện thoại của tôi bất ngờ reo vang, tôi mệt mỏi nhấc xem ai gọi. Là Mạnh Kiên. Có chút ngập ngừng tôi gạt nút nghe:
– Alo, anh Kiên ạ?
Đáy mắt người bên cạnh sẫm lại, hàng mày rậm nhíu chặt, hai mảnh thuốc trên tay anh khựng lại. Âm giọng nhẹ nhàng quan tâm của Kiên vang lên bên tai tôi:
– Vân à, máy sưởi hoạt động tốt không em?
– À… tốt anh ạ.
Tôi muốn nói lời tạm biệt ngay với Kiên nhưng anh đã vui vẻ nói tiếp:
– Anh đang trên đường đến nhà em rồi. Tầm hai mươi phút nữa.
Tôi hốt hoảng, lập tức cứng người nói lại:
– Đừng, anh đừng đến bây giờ, em đang ở ngoài.
– Bao giờ em về?
– Muộn… sẽ muộn lắm. Thôi anh về đi, em ngắt máy đây!
Hoàng Duy rất nhanh chỉnh lại vẻ lạnh lùng thường trực. Đặt hai nửa viên thuốc lên bàn trang điểm, anh lạnh nhạt cất lời:
– Còn chưa chia tay sao? Hay phải để tôi cho nó một trận?
Lại bắt ép dọa nạt! Con người này muốn tôi vĩnh viễn làm nô lệ cho anh sao? Tức đến đỏ gay mặt mũi, tôi nhìn thẳng vào anh, cố sức đanh giọng:
– Trước khi chấp nhận đến đây, anh nói tôi có tự do, thích làm gì thì làm, giờ anh đang vi phạm nguyên tắc đấy! Mà anh vi phạm thì tôi cũng sẽ không ở đây nữa!
Con ngươi nâu sậm long lên rồi sững lại, Hoàng Duy hừ một tiếng, bực bội đứng dậy bước khỏi phòng. Chẳng biết tôi có hả hê hay không khi đẩy lùi được áp bức từ anh, chỉ biết bất giác thấy lòng đau nhói. Hai mắt thẫn thờ tôi nhìn theo tấm lưng cao lớn ngạo nghễ nhưng lại rất ân cần, như chỉ chực chờ giây phút làm trái tim tôi mềm nhũn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.