Chương 28
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Đôi môi mấp máy chưa biết nói sao, tôi chợt sững lại, hai mắt mở to. Trần Hoàng Duy một thân cao lớn bất ngờ quỳ thụp xuống trước mặt mẹ tôi! Khuôn mặt anh cúi gằm, hai tay chống lên hai đầu gối van xin khiến mẹ tôi sợ hãi lùi về sau một bước. Mẹ tôi lập tức gắt lên:
– Mày… mày làm cái trò gì thế hả?
Hoàng Duy trầm giọng khẳng định, khuôn mặt sắc cạnh của anh hiện lên vẻ cứng cỏi như hoàn toàn vững tin vào những gì mình làm:
– Mẹ, chuyện ngày trước tất cả lỗi là ở con. Con mong mẹ cho con một cơ hội chuộc lỗi với Khánh Vân!
Con người kiêu ngạo này… đang làm gì vậy? Chẳng lẽ… tham vọng quyền lực trong anh lớn đến mức… anh sẵn sàng quỳ gối trước mẹ tôi sao? Nhưng… những gì anh làm lúc này… chính là con đường duy nhất tôi có thể ngẩng cao đầu trước mẹ tôi, cũng như trước bất cứ ai. Anh coi trọng tôi, anh chấp nhận hạ mình nhận lỗi để được ở bên tôi. Dù có là giả dối, dù có vì cô ta đi chăng nữa thì… lúc này, tôi có thể im lặng không cần giải thích bất cứ điều gì trước mẹ tôi mà ở bên anh. Lòng tôi như có dòng chảy ấm áp lan tỏa từng mạch máu, nước mắt bất chợt lăn dài, tôi nuốt nghẹn, sụt sịt vội gạt đi. Trần Hoàng Duy trước mắt tôi đang cúi mình nhưng lại chói sáng hơn bao giờ hết.
Mẹ tôi có phần kinh ngạc trước hành động của anh, mẹ đanh mặt quát:
– Anh nghĩ anh làm thế là tôi tha cho anh à? Con gái tôi đã khốn khổ thế nào vì anh, nếu anh là kẻ có trái tim thì tôi đã không đối xử với anh thế này!
– Mẹ, con xin mẹ cho con thêm một cơ hội, nhất định con sẽ trân trọng Khánh Vân, không để cô ấy phải chịu thiệt thòi.
– Tôi phải tin anh thế nào, phải tin anh thế nào đây hả… huhuhu?
Mẹ tôi cứ vậy đập đập tay vào vai Hoàng Duy. Nước mắt lăn dài, khuôn mặt mẹ đỏ au nhăn nhúm khổ sở. Chứng kiến ảnh ấy tôi không sao chịu nổi, vội lao ra quỳ xuống cạnh Duy trong lúc anh vẫn im lặng cúi đầu chịu đựng. Giữ tay mẹ lại, tôi vừa khóc vừa van xin:
– Mẹ… mẹ tin anh Duy thêm một lần đi mẹ! Con ở với anh ấy… thực sự rất tốt, mẹ tin con được không mẹ?
Tôi biết mẹ đánh anh như vậy, khóc lóc đến khổ sở như vậy là đã chịu bất lực trước anh, bất lực trước đứa con gái dại dột, đã sẵn sàng vì tôi mà tha cho anh rồi. Lòng đau đớn như có bàn tay nào cào xé, tôi chỉ mong mọi đau khổ trên thế gian này dồn hết vào tôi chứ đừng bao giờ đặt lên vai mẹ nữa!
Nhìn con gái cùng con rể đều quỳ gối, cơn giận dữ từ lúc nào hạ xuống, mẹ tôi mệt mỏi đưa tay lau nước mắt, thẫn thờ ngồi phịch ra chiếc giường dành cho người nhà chăm bệnh. Một hồi mẹ mới trấn tĩnh lại, mới chấp nhận hiện thực mà sụt sịt nói bằng giọng mũi, âm giọng đầy vẻ giận dỗi:
– Đã thế này rồi tôi còn nói gì được nữa?
Tôi đỡ Hoàng Duy dậy nhưng anh không chịu, cuối cùng bực bội đá cho anh một đá vào chân. Quả thực tôi cũng giận anh vô cùng, lẽ ra anh nên tìm cách mà tránh đi, tại sao lại thành ra thế này chứ?
Tôi gạt nước mắt, cười cười bước lại lay lay vai mẹ:
– Con gái mẹ ngu một lần rồi, lần hai sẽ không lặp lại sai lầm đâu. Mẹ thấy anh Duy chân thành với con thế nào rồi phải không mẹ? Thực tình những ngày con ở với anh ấy, anh ấy chiều con như công chúa vậy đó mẹ ạ. Hôm nay con ngất đi cũng là anh ấy đưa con vào đây, còn mua bao nhiêu đồ bổ để chăm con.
Mẹ vẫn tỏ vẻ giận dỗi không thèm đáp, tôi ngồi xuống phía sau bóp vai cho mẹ nịnh nọt. Một hồi mẹ nhìn phía trước con rể vẫn quỳ đến tím cả đầu gối, con gái ngu dại thì ở phía sau tẩm quất bóp vai, mẹ nhàn nhạt nói:
– Anh còn quỳ đến bao giờ, anh muốn tôi tổn thọ mà chết sớm đúng không?
– Con không dám.
Thở phì một hơi, mẹ gắt nhẹ:
– Đứng lên đi! Con tôi dại thì nó chịu, sau này đừng trách tôi không cản nó là được!
Tôi cười cười bước ra đỡ Duy dậy. Lần này anh cũng chịu đứng lên, có điều quỳ gối đến cả nửa tiếng, chân hơi cứng nên run run loạng choạng nhưng anh nhanh chóng cân bằng trở lại. Đầu vẫn cúi gằm, hướng về mẹ tôi âm giọng anh nghèn nghẹn:
– Con cảm ơn mẹ.
Mẹ tôi nhắm mắt lại, thở hắt ra rồi đứng dậy, không nói gì thêm bước ra phía cửa. Tôi chậm rãi theo sau mẹ, thấp giọng:
– Mẹ, con xin lỗi vì làm mẹ buồn nhưng…
Quay sang tôi, mẹ nắm lấy tay tôi siết chặt trong hai bàn tay mẹ. Mẹ nói:
– Điều mẹ muốn là con có hạnh phúc, nếu con tin tưởng thì con cứ theo nó, mẹ chỉ mong con không quyết định sai lầm lần nữa… Càng sai càng khó sửa…
Tôi vâng dạ, sống mũi cay xè, sụt sịt rơi nước mắt trước mẹ. Mẹ vén tóc ra mang tai cho tôi, hướng mắt về Hoàng Duy đang pha sữa nóng cạnh tủ rồi mẹ lại nhìn tôi. Lau nước mắt trên má tôi mẹ dịu giọng:
– Mẹ về đây, ở lại cố gắng giữ gìn sức khỏe. Ốm đau nữa là mẹ hỏi tội nó, nghe chưa?
– Mày… mày làm cái trò gì thế hả?
Hoàng Duy trầm giọng khẳng định, khuôn mặt sắc cạnh của anh hiện lên vẻ cứng cỏi như hoàn toàn vững tin vào những gì mình làm:
– Mẹ, chuyện ngày trước tất cả lỗi là ở con. Con mong mẹ cho con một cơ hội chuộc lỗi với Khánh Vân!
Con người kiêu ngạo này… đang làm gì vậy? Chẳng lẽ… tham vọng quyền lực trong anh lớn đến mức… anh sẵn sàng quỳ gối trước mẹ tôi sao? Nhưng… những gì anh làm lúc này… chính là con đường duy nhất tôi có thể ngẩng cao đầu trước mẹ tôi, cũng như trước bất cứ ai. Anh coi trọng tôi, anh chấp nhận hạ mình nhận lỗi để được ở bên tôi. Dù có là giả dối, dù có vì cô ta đi chăng nữa thì… lúc này, tôi có thể im lặng không cần giải thích bất cứ điều gì trước mẹ tôi mà ở bên anh. Lòng tôi như có dòng chảy ấm áp lan tỏa từng mạch máu, nước mắt bất chợt lăn dài, tôi nuốt nghẹn, sụt sịt vội gạt đi. Trần Hoàng Duy trước mắt tôi đang cúi mình nhưng lại chói sáng hơn bao giờ hết.
Mẹ tôi có phần kinh ngạc trước hành động của anh, mẹ đanh mặt quát:
– Anh nghĩ anh làm thế là tôi tha cho anh à? Con gái tôi đã khốn khổ thế nào vì anh, nếu anh là kẻ có trái tim thì tôi đã không đối xử với anh thế này!
– Mẹ, con xin mẹ cho con thêm một cơ hội, nhất định con sẽ trân trọng Khánh Vân, không để cô ấy phải chịu thiệt thòi.
– Tôi phải tin anh thế nào, phải tin anh thế nào đây hả… huhuhu?
Mẹ tôi cứ vậy đập đập tay vào vai Hoàng Duy. Nước mắt lăn dài, khuôn mặt mẹ đỏ au nhăn nhúm khổ sở. Chứng kiến ảnh ấy tôi không sao chịu nổi, vội lao ra quỳ xuống cạnh Duy trong lúc anh vẫn im lặng cúi đầu chịu đựng. Giữ tay mẹ lại, tôi vừa khóc vừa van xin:
– Mẹ… mẹ tin anh Duy thêm một lần đi mẹ! Con ở với anh ấy… thực sự rất tốt, mẹ tin con được không mẹ?
Tôi biết mẹ đánh anh như vậy, khóc lóc đến khổ sở như vậy là đã chịu bất lực trước anh, bất lực trước đứa con gái dại dột, đã sẵn sàng vì tôi mà tha cho anh rồi. Lòng đau đớn như có bàn tay nào cào xé, tôi chỉ mong mọi đau khổ trên thế gian này dồn hết vào tôi chứ đừng bao giờ đặt lên vai mẹ nữa!
Nhìn con gái cùng con rể đều quỳ gối, cơn giận dữ từ lúc nào hạ xuống, mẹ tôi mệt mỏi đưa tay lau nước mắt, thẫn thờ ngồi phịch ra chiếc giường dành cho người nhà chăm bệnh. Một hồi mẹ mới trấn tĩnh lại, mới chấp nhận hiện thực mà sụt sịt nói bằng giọng mũi, âm giọng đầy vẻ giận dỗi:
– Đã thế này rồi tôi còn nói gì được nữa?
Tôi đỡ Hoàng Duy dậy nhưng anh không chịu, cuối cùng bực bội đá cho anh một đá vào chân. Quả thực tôi cũng giận anh vô cùng, lẽ ra anh nên tìm cách mà tránh đi, tại sao lại thành ra thế này chứ?
Tôi gạt nước mắt, cười cười bước lại lay lay vai mẹ:
– Con gái mẹ ngu một lần rồi, lần hai sẽ không lặp lại sai lầm đâu. Mẹ thấy anh Duy chân thành với con thế nào rồi phải không mẹ? Thực tình những ngày con ở với anh ấy, anh ấy chiều con như công chúa vậy đó mẹ ạ. Hôm nay con ngất đi cũng là anh ấy đưa con vào đây, còn mua bao nhiêu đồ bổ để chăm con.
Mẹ vẫn tỏ vẻ giận dỗi không thèm đáp, tôi ngồi xuống phía sau bóp vai cho mẹ nịnh nọt. Một hồi mẹ nhìn phía trước con rể vẫn quỳ đến tím cả đầu gối, con gái ngu dại thì ở phía sau tẩm quất bóp vai, mẹ nhàn nhạt nói:
– Anh còn quỳ đến bao giờ, anh muốn tôi tổn thọ mà chết sớm đúng không?
– Con không dám.
Thở phì một hơi, mẹ gắt nhẹ:
– Đứng lên đi! Con tôi dại thì nó chịu, sau này đừng trách tôi không cản nó là được!
Tôi cười cười bước ra đỡ Duy dậy. Lần này anh cũng chịu đứng lên, có điều quỳ gối đến cả nửa tiếng, chân hơi cứng nên run run loạng choạng nhưng anh nhanh chóng cân bằng trở lại. Đầu vẫn cúi gằm, hướng về mẹ tôi âm giọng anh nghèn nghẹn:
– Con cảm ơn mẹ.
Mẹ tôi nhắm mắt lại, thở hắt ra rồi đứng dậy, không nói gì thêm bước ra phía cửa. Tôi chậm rãi theo sau mẹ, thấp giọng:
– Mẹ, con xin lỗi vì làm mẹ buồn nhưng…
Quay sang tôi, mẹ nắm lấy tay tôi siết chặt trong hai bàn tay mẹ. Mẹ nói:
– Điều mẹ muốn là con có hạnh phúc, nếu con tin tưởng thì con cứ theo nó, mẹ chỉ mong con không quyết định sai lầm lần nữa… Càng sai càng khó sửa…
Tôi vâng dạ, sống mũi cay xè, sụt sịt rơi nước mắt trước mẹ. Mẹ vén tóc ra mang tai cho tôi, hướng mắt về Hoàng Duy đang pha sữa nóng cạnh tủ rồi mẹ lại nhìn tôi. Lau nước mắt trên má tôi mẹ dịu giọng:
– Mẹ về đây, ở lại cố gắng giữ gìn sức khỏe. Ốm đau nữa là mẹ hỏi tội nó, nghe chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.