Chương 40
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Tôi sững sờ trước những gì vừa nghe. Trần Gia nhúng tay vào chuyện này… vừa bán được hàng lại vừa đem hợp đồng đến cho Phúc Tâm. Từ lúc ly hôn với Hoàng Duy cách đây nửa năm, công ty chúng tôi đã không nhập hàng từ Trần Gia, giờ anh cố tình muốn xen vào, thực lòng tôi chẳng biết phải nghĩ sao, chỉ ậm ừ vâng dạ trước vẻ mặt thỏa mãn của ông An. Ông ta đương nhiên tính cách có lợi nhất cho Samba, chuyện này quá dễ để quyết định.
Minh Tuấn mừng rỡ bắt tay ông An, anh không biết những gì ẩn phía sau, chỉ cho rằng chúng tôi may mắn, lúc về anh còn quay sang tôi nói:
– Trần Gia muốn hợp tác trở lại với chúng ta phải không sếp Vân? Công ty chúng ta nửa năm nay không nhập vải từ họ nữa, có khi bọn họ tiếc chúng ta cũng nên.
Tôi im lặng không trả lời, Minh Tuấn cũng không để ý đến vẻ xám xịt của tôi thêm, chỉ hớn hở ra mặt trước hợp đồng béo bở chúng tôi sắp ký kết. Trở về công ty, trong đầu tôi lẩn quẩn câu hỏi. Hoàng Duy muốn gì mà lại làm như vậy? Chẳng phải chúng tôi đã kết thúc rồi hay sao? Ai da, tôi thật ngốc nghếch khi quên mất tham vọng của anh! Rất có thể anh không buông bỏ được tham vọng của mình nên lại tìm cách kéo tôi về.
Tôi nhắn cho Hoàng Duy một tin:
“Tại sao anh lại ra điều kiện với Samba?”
Một hồi có tin nhắn đáp trả từ anh:
“Tôi đang đem lại việc làm cho Phúc Tâm của cô đấy, còn không cảm ơn à?”
“Chúng ta đã kết thúc, anh còn muốn gì nữa?”
“Ai nói kết thúc, tôi nói thế bao giờ chưa? Đừng quên đăng ký kết hôn vẫn đang trong tay tôi.”
Đến điên lên mất! Tôi xì một tiếng, đưa tay vò đầu. Tôi biết trái tim mình đang đập khác thường kể từ lúc nghe ông An nói đến điều kiện của Trần Gia, chỉ là… chuyện này với tôi mà nói, quá sức bất ngờ.
Một hồi có tin nhắn tiếp từ Hoàng Duy:
“Thời gian qua nhớ tôi lắm đúng không?”
Mẹ kiếp! Tôi cắn răng vào môi bực bội, hai mắt trân trân nhìn vào màn hình điện thoại. Nếu anh mà ngồi trước mặt tôi thì nguyên chiếc điện thoại này sẽ đập thẳng vào cái mặt câng câng đểu giả của anh! Lý trí là vậy nhưng trái tim tôi vẫn đang đập loạn trong lồng ngực, tôi điên với chính bản thân mình. Rõ ràng… tôi đang vui vì anh vẫn còn nghĩ đến tôi, rõ ràng… con thỏ vẫn còn yêu con sói quá nhiều.
“Tôi điên mới nhớ anh!”
Tôi nhắn lại một tin, cảm giác muốn thở hồng hộc. Trần Hoàng Duy lúc nào cũng gây cho tôi cảm giác mạnh mẽ như vậy nhưng lại làm tôi yêu anh đến điên cuồng. Mệt mỏi tôi thở hắt một hơi, tắt chuông điện thoại không muốn tiếp tục câu chuyện này. Mải làm việc, một lúc lâu sau tôi mới nhớ đến, cầm điện thoại lên… có tin nhắn từ anh.
“Tôi nhớ cô.”
Ba chữ anh gửi đến đập thẳng vào mắt. Tim tôi lại thêm một lần ngưng nhịp. Lời thừa nhận này của Hoàng Duy quá thẳng thắn, quá rõ ràng… máu trong cơ thể tôi cùng lúc đông cứng lại. Anh nhớ tôi… Là thật hay chỉ là chiêu trò? Tôi muốn chạy đến bên anh, nói với anh tôi cũng nhớ anh, nhớ đến khô héo, đến mòn mỏi, thế nhưng tôi lại chẳng thể làm như vậy. Lý trí của tôi vẫn còn đủ sức ngăn cản tôi đừng ngu muội lụy tình, đừng chạy theo một kẻ chỉ muốn thêm chứ không muốn bớt, một kẻ tham vọng quyền lực hơn tất cả, sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ dữ để đạt được mục đích.
“Đừng nói thế, tôi sợ anh đấy!”
Tôi nhắn lại cho Hoàng Duy một tin. Lần này anh không trả lời mà trực tiếp gọi điện. Dòng tên “666” nhấp nháy trên màn hình. Tôi đã đặt cho anh cái tên này từ lúc anh ép tôi quay lại với anh theo ý nghĩa “ác quỷ”.
Hít sâu một hơi, tôi gạt nút nghe, xẵng giọng hỏi:
– Anh gọi gì tôi?
– Tối nay về nhà, ông từ bệnh viện về mấy hôm rồi.
Tôi sững lại, cảm thấy mọi chuyện thật bế tắc. Với ông Minh, với ông tôi, tôi vẫn đang là vợ Hoàng Duy, không chỉ đúng trên danh nghĩa mà còn trên cả pháp luật. Tôi im lặng chẳng biết nói sao, Hoàng Duy tiếp lời:
– Tôi biết cô ở đâu, tối nay sáu giờ tôi sang đón. Cô về sớm chuẩn bị đi!
Cảm giác bị ép buộc làm tôi ấm ức, sống mũi cay xè tôi tức giận đáp:
– Vậy anh cũng biết tôi cùng người yêu ở đó rồi chứ?
– Biết.
Âm giọng anh dường như nghẹn lại. Tại sao… trái tim tôi bất giác nhói đau? Tôi đau đớn khi để Duy hiểu lầm chuyện này sao? Tôi ảo tưởng quá rồi, anh đâu thể nào đau đớn vì điều này chứ?
Hoàng Duy trầm giọng nói tiếp:
– Tôi sẽ đến đón cô. Đừng quên tôi có thể làm gì với Phúc Tâm!
Sau cùng… anh vẫn là kẻ nắm đằng chuôi, còn tôi vẫn chỉ là con thỏ trong bàn tay anh. Chẳng qua anh thả tôi ra một chút cho tôi hít thở, đến lúc cần tôi anh lại kéo dây giật lại. Biết cảnh ngộ mình như vậy nhưng tim tôi vẫn đập không theo lý trí. Anh nhớ tôi… anh muốn gặp tôi… Tôi nhắm mắt lại, tự xua đuổi những suy nghĩ ngu ngốc đó trong đầu. Nhìn đồng hồ đã gần năm giờ, tôi dọn đồ rồi khóa lại cửa phòng, quyết định về sớm một chút để tối nay đi với anh.
Minh Tuấn mừng rỡ bắt tay ông An, anh không biết những gì ẩn phía sau, chỉ cho rằng chúng tôi may mắn, lúc về anh còn quay sang tôi nói:
– Trần Gia muốn hợp tác trở lại với chúng ta phải không sếp Vân? Công ty chúng ta nửa năm nay không nhập vải từ họ nữa, có khi bọn họ tiếc chúng ta cũng nên.
Tôi im lặng không trả lời, Minh Tuấn cũng không để ý đến vẻ xám xịt của tôi thêm, chỉ hớn hở ra mặt trước hợp đồng béo bở chúng tôi sắp ký kết. Trở về công ty, trong đầu tôi lẩn quẩn câu hỏi. Hoàng Duy muốn gì mà lại làm như vậy? Chẳng phải chúng tôi đã kết thúc rồi hay sao? Ai da, tôi thật ngốc nghếch khi quên mất tham vọng của anh! Rất có thể anh không buông bỏ được tham vọng của mình nên lại tìm cách kéo tôi về.
Tôi nhắn cho Hoàng Duy một tin:
“Tại sao anh lại ra điều kiện với Samba?”
Một hồi có tin nhắn đáp trả từ anh:
“Tôi đang đem lại việc làm cho Phúc Tâm của cô đấy, còn không cảm ơn à?”
“Chúng ta đã kết thúc, anh còn muốn gì nữa?”
“Ai nói kết thúc, tôi nói thế bao giờ chưa? Đừng quên đăng ký kết hôn vẫn đang trong tay tôi.”
Đến điên lên mất! Tôi xì một tiếng, đưa tay vò đầu. Tôi biết trái tim mình đang đập khác thường kể từ lúc nghe ông An nói đến điều kiện của Trần Gia, chỉ là… chuyện này với tôi mà nói, quá sức bất ngờ.
Một hồi có tin nhắn tiếp từ Hoàng Duy:
“Thời gian qua nhớ tôi lắm đúng không?”
Mẹ kiếp! Tôi cắn răng vào môi bực bội, hai mắt trân trân nhìn vào màn hình điện thoại. Nếu anh mà ngồi trước mặt tôi thì nguyên chiếc điện thoại này sẽ đập thẳng vào cái mặt câng câng đểu giả của anh! Lý trí là vậy nhưng trái tim tôi vẫn đang đập loạn trong lồng ngực, tôi điên với chính bản thân mình. Rõ ràng… tôi đang vui vì anh vẫn còn nghĩ đến tôi, rõ ràng… con thỏ vẫn còn yêu con sói quá nhiều.
“Tôi điên mới nhớ anh!”
Tôi nhắn lại một tin, cảm giác muốn thở hồng hộc. Trần Hoàng Duy lúc nào cũng gây cho tôi cảm giác mạnh mẽ như vậy nhưng lại làm tôi yêu anh đến điên cuồng. Mệt mỏi tôi thở hắt một hơi, tắt chuông điện thoại không muốn tiếp tục câu chuyện này. Mải làm việc, một lúc lâu sau tôi mới nhớ đến, cầm điện thoại lên… có tin nhắn từ anh.
“Tôi nhớ cô.”
Ba chữ anh gửi đến đập thẳng vào mắt. Tim tôi lại thêm một lần ngưng nhịp. Lời thừa nhận này của Hoàng Duy quá thẳng thắn, quá rõ ràng… máu trong cơ thể tôi cùng lúc đông cứng lại. Anh nhớ tôi… Là thật hay chỉ là chiêu trò? Tôi muốn chạy đến bên anh, nói với anh tôi cũng nhớ anh, nhớ đến khô héo, đến mòn mỏi, thế nhưng tôi lại chẳng thể làm như vậy. Lý trí của tôi vẫn còn đủ sức ngăn cản tôi đừng ngu muội lụy tình, đừng chạy theo một kẻ chỉ muốn thêm chứ không muốn bớt, một kẻ tham vọng quyền lực hơn tất cả, sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ dữ để đạt được mục đích.
“Đừng nói thế, tôi sợ anh đấy!”
Tôi nhắn lại cho Hoàng Duy một tin. Lần này anh không trả lời mà trực tiếp gọi điện. Dòng tên “666” nhấp nháy trên màn hình. Tôi đã đặt cho anh cái tên này từ lúc anh ép tôi quay lại với anh theo ý nghĩa “ác quỷ”.
Hít sâu một hơi, tôi gạt nút nghe, xẵng giọng hỏi:
– Anh gọi gì tôi?
– Tối nay về nhà, ông từ bệnh viện về mấy hôm rồi.
Tôi sững lại, cảm thấy mọi chuyện thật bế tắc. Với ông Minh, với ông tôi, tôi vẫn đang là vợ Hoàng Duy, không chỉ đúng trên danh nghĩa mà còn trên cả pháp luật. Tôi im lặng chẳng biết nói sao, Hoàng Duy tiếp lời:
– Tôi biết cô ở đâu, tối nay sáu giờ tôi sang đón. Cô về sớm chuẩn bị đi!
Cảm giác bị ép buộc làm tôi ấm ức, sống mũi cay xè tôi tức giận đáp:
– Vậy anh cũng biết tôi cùng người yêu ở đó rồi chứ?
– Biết.
Âm giọng anh dường như nghẹn lại. Tại sao… trái tim tôi bất giác nhói đau? Tôi đau đớn khi để Duy hiểu lầm chuyện này sao? Tôi ảo tưởng quá rồi, anh đâu thể nào đau đớn vì điều này chứ?
Hoàng Duy trầm giọng nói tiếp:
– Tôi sẽ đến đón cô. Đừng quên tôi có thể làm gì với Phúc Tâm!
Sau cùng… anh vẫn là kẻ nắm đằng chuôi, còn tôi vẫn chỉ là con thỏ trong bàn tay anh. Chẳng qua anh thả tôi ra một chút cho tôi hít thở, đến lúc cần tôi anh lại kéo dây giật lại. Biết cảnh ngộ mình như vậy nhưng tim tôi vẫn đập không theo lý trí. Anh nhớ tôi… anh muốn gặp tôi… Tôi nhắm mắt lại, tự xua đuổi những suy nghĩ ngu ngốc đó trong đầu. Nhìn đồng hồ đã gần năm giờ, tôi dọn đồ rồi khóa lại cửa phòng, quyết định về sớm một chút để tối nay đi với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.