Chương 5
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Trần Hoàng Duy cau đôi mày rậm, vẻ bực bội không che giấu. Cơn tức giận của anh hoàn toàn dễ hiểu khi tôi thừa nhận sai lầm lớn nhất cuộc đời mình là đồng ý kết hôn với anh. Tôi bĩu môi, cũng không thèm che đậy cơn tức giận trước anh.
Âm giọng lạnh nhạt vang lên:
– Ông không biết gì hết, biết điều cư xử.
– Tôi biết rồi.
Chuyện đúng như tôi phán đoán. Ông Minh mong chờ đám cưới của hai chúng tôi biết bao nhiêu, sức khỏe ông lại không tốt, làm sao anh dám nói với ông chứ? Dù muốn hất tôi đi càng sớm càng tốt nhưng lúc trước chẳng phải chỉ khi ông yên tâm về Pháp anh mới dứt khoát ly hôn sao?
Chiếc xe dừng lại vài giây, khi cánh cổng đồng kín mít mở ra khoảng sân rộng Hoàng Duy phóng thẳng xe vào trong. Căn biệt thự xa hoa này đâu phải lần đầu tôi đến, thậm chí tôi còn sống ở đây cả tháng trời, vậy mà lần quay lại này cảm giác xa lạ cùng sợ hãi vẫn dâng tràn trong lồng ngực. May mắn chút nào cho tôi, mẹ Hoàng Duy, bà Minh Thu là một người phụ nữ hiền thục thương chồng thương con, bà cũng lấy làm tiếc khi biết tôi và anh ly hôn.
Theo sau Hoàng Duy vào phòng ăn, mọi người trong nhà đều nở nụ cười gượng gạo chào đón chúng tôi, ngoại trừ nụ cười hài lòng cùng vẻ mặt hào sảng của ông Minh. Ba mẹ Hoàng Duy cùng em trai anh biết chuyện chúng tôi ly hôn, gia đình hai chú của anh thì không, tuy nhiên bọn họ không ưa gì Hoàng Duy cũng như tôi.
Ông Minh đưa tay vẫy hai chúng tôi, miệng cười hà hà, nhanh chóng cho tôi hiểu Hoàng Duy đã giải thích gì với ông:
– Cháu dâu, cháu đi công tác có mệt không? Ta cũng muốn gọi cho cháu nhưng tiếc rằng ta già rồi mù tịt công nghệ, Hoàng Duy lại không cho ta dùng nên ta chịu chết!
– Sức khỏe là quan trọng nhất ba ạ, cháu dâu ba đi rồi lại về chứ có sao đâu?
Bà Minh Thu vui vẻ đỡ lời, quay ra chị giúp việc dặn dò phục vụ chúng tôi. Ông Trần Hiển ba Hoàng Duy rót rượu cho con trai, quay sang ông Minh trò chuyện để hai chúng tôi ổn định chỗ ngồi. Bữa ăn chủ yếu là lời của ông Minh, không khí cũng xem như vui vẻ dù tâm trạng trong lòng tôi chỉ cảm thấy áy náy vì lừa dối ông.
– Ông Định dạo này có khỏe không, mù tịt công nghệ như ta khổ thế đấy!
– Dạ, ông nội cháu vẫn khỏe ông ạ, ông cháu nghe ông về Pháp cũng quyết định về quê nghỉ ngơi an dưỡng.
– Haha… cái lão già thích bắt chước người khác, ta nói đi cùng ta thì không chịu.
– Ông cháu còn bà cháu ở quê mà ông.
Bà nội tôi đã mất được ba năm nay, ông tôi đau lòng không ngớt, từ lúc ấy sức khỏe ông suy sụp hẳn, chuyện kết hôn của tôi với Hoàng Duy mới làm ông vui lên được đôi chút, thế nên chuyện chúng tôi ly hôn tôi cũng không dám nói với ông. Ông Minh nghe vậy gật gù, đôi mắt nhìn xa xăm như nhớ lại điều gì rồi thở dài một hơi. Hoàng Duy bất chợt mở lời:
– Ông yên tâm, sáng mai chúng cháu sẽ đưa ông về quê Khánh Vân gặp ông Định.
Tôi ngỡ ngàng như không tin vào tai mình. Ý Hoàng Duy là… sáng ngày mai tôi và anh sẽ cùng ông Minh về quê gặp ông nội tôi? Có nhất thiết phải diễn sâu thế không? Ông Minh đâu đòi hỏi điều này, anh gợi ý làm cái gì? Trái tim bất giác đập thình thình, tôi nín lặng chờ câu trả lời của ông Minh.
– Cuối tuần này em cũng đâu bận gì phải không Vân?
Hoàng Duy nhẹ giọng quay sang tôi, ánh mắt âu yếm làm tôi sởn gai ốc, cố gắng lắm mới không rùng mình, nhoẻn miệng cười như mếu đáp lại anh nhưng dưới chân đã nhanh chóng đạp lên đôi giày da bóng của anh một cái. Anh bị điên à? Anh đừng quên chúng ta chỉ đang giả vờ mà thôi, đừng tự mua dây buộc mình như thế!
Ánh mắt Hoàng Duy nửa âu yếm nửa đe dọa khiến tôi muốn từ chối cũng không thể, chưa kịp trả lời đã nghe ông Minh cao giọng đáp bên tai:
– Có bận gì cũng gác hết lại, hai đứa nên duyên là nhờ hai cái thân già này, giờ chiều chuộng chúng ta một chút cũng là biết điều thôi haha!
Tôi biết không thể chối được chuyến đi này nữa, chỉ lườm Hoàng Duy một cái rồi nghiêm túc chấn chỉnh lại tác phong. Cái dẫm chân của tôi không phải là nhẹ, vậy mà mặt mày anh không hề biến sắc, cuối cùng lại khiến tôi như tự dẫm phải chân mình vậy.
– Em ăn đi, đi công tác có mấy ngày mà gầy đi rồi!
Hoàng Duy tỉnh bơ gắp cho tôi một miếng bò bít tết đã cắt nhỏ làm tôi chết nghẹn. Anh thật là… chỉ để chiều ông mà sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ dữ như vậy sao? Khẽ lắc đầu tôi đáp ứng lại anh để còn tiện bề trao đổi sau này:
– Anh cũng ăn đi, mấy ngày tới em cũng phải vỗ béo cho anh mới được!
Tôi gắp con tôm vừa bóc vào bát Hoàng Duy, thoáng thấy anh khựng lại rồi nhoẻn điệu cười hài lòng. Tôi vội quay đi, cảm giác nong nóng trên mặt. Giả dối thế này tôi quả thực không quen, kể cả trong tháng đầu tiên chúng tôi kết hôn tôi cũng chưa từng phải giả dối như thế, khi ấy Hoàng Duy luôn viện cớ bận rộn ở tổng công ty mà không ăn cùng gia đình.
– Haha… nửa năm không gặp mà tình cảm hai đứa đã tiến triển tốt thế này rồi, có cho chúng ta bế chắt được sớm không đây chứ chúng ta không chờ lâu được đâu!
Hai người ông nội vẫn an ủi nhau là để hai đứa cháu cưới trước yêu sau, hai người tin chắc vào quy luật lửa gần rơm mà không nghi ngờ gì hết, giờ chứng kiến một cảnh này hẳn ông mát lòng hả dạ vô cùng. Chẳng muốn khiến ông chìm đắm thêm vào điều không thực, tôi định mở miệng nói nhưng người kia đã nhanh chóng chặn họng:
– Chuyện ấy ông không cần lo, sẽ sớm thôi ông ạ.
Bà Thu áy náy nhìn tôi chẳng kém gì tâm trạng trong lòng tôi lúc này nhưng cả tôi và bà ấy đều quyết định im lặng. Hoàng Duy đáng ghét kia chỉ muốn ông Minh vui lòng, anh thích nói hươu nói vượn gì tùy anh vậy.
Âm giọng lạnh nhạt vang lên:
– Ông không biết gì hết, biết điều cư xử.
– Tôi biết rồi.
Chuyện đúng như tôi phán đoán. Ông Minh mong chờ đám cưới của hai chúng tôi biết bao nhiêu, sức khỏe ông lại không tốt, làm sao anh dám nói với ông chứ? Dù muốn hất tôi đi càng sớm càng tốt nhưng lúc trước chẳng phải chỉ khi ông yên tâm về Pháp anh mới dứt khoát ly hôn sao?
Chiếc xe dừng lại vài giây, khi cánh cổng đồng kín mít mở ra khoảng sân rộng Hoàng Duy phóng thẳng xe vào trong. Căn biệt thự xa hoa này đâu phải lần đầu tôi đến, thậm chí tôi còn sống ở đây cả tháng trời, vậy mà lần quay lại này cảm giác xa lạ cùng sợ hãi vẫn dâng tràn trong lồng ngực. May mắn chút nào cho tôi, mẹ Hoàng Duy, bà Minh Thu là một người phụ nữ hiền thục thương chồng thương con, bà cũng lấy làm tiếc khi biết tôi và anh ly hôn.
Theo sau Hoàng Duy vào phòng ăn, mọi người trong nhà đều nở nụ cười gượng gạo chào đón chúng tôi, ngoại trừ nụ cười hài lòng cùng vẻ mặt hào sảng của ông Minh. Ba mẹ Hoàng Duy cùng em trai anh biết chuyện chúng tôi ly hôn, gia đình hai chú của anh thì không, tuy nhiên bọn họ không ưa gì Hoàng Duy cũng như tôi.
Ông Minh đưa tay vẫy hai chúng tôi, miệng cười hà hà, nhanh chóng cho tôi hiểu Hoàng Duy đã giải thích gì với ông:
– Cháu dâu, cháu đi công tác có mệt không? Ta cũng muốn gọi cho cháu nhưng tiếc rằng ta già rồi mù tịt công nghệ, Hoàng Duy lại không cho ta dùng nên ta chịu chết!
– Sức khỏe là quan trọng nhất ba ạ, cháu dâu ba đi rồi lại về chứ có sao đâu?
Bà Minh Thu vui vẻ đỡ lời, quay ra chị giúp việc dặn dò phục vụ chúng tôi. Ông Trần Hiển ba Hoàng Duy rót rượu cho con trai, quay sang ông Minh trò chuyện để hai chúng tôi ổn định chỗ ngồi. Bữa ăn chủ yếu là lời của ông Minh, không khí cũng xem như vui vẻ dù tâm trạng trong lòng tôi chỉ cảm thấy áy náy vì lừa dối ông.
– Ông Định dạo này có khỏe không, mù tịt công nghệ như ta khổ thế đấy!
– Dạ, ông nội cháu vẫn khỏe ông ạ, ông cháu nghe ông về Pháp cũng quyết định về quê nghỉ ngơi an dưỡng.
– Haha… cái lão già thích bắt chước người khác, ta nói đi cùng ta thì không chịu.
– Ông cháu còn bà cháu ở quê mà ông.
Bà nội tôi đã mất được ba năm nay, ông tôi đau lòng không ngớt, từ lúc ấy sức khỏe ông suy sụp hẳn, chuyện kết hôn của tôi với Hoàng Duy mới làm ông vui lên được đôi chút, thế nên chuyện chúng tôi ly hôn tôi cũng không dám nói với ông. Ông Minh nghe vậy gật gù, đôi mắt nhìn xa xăm như nhớ lại điều gì rồi thở dài một hơi. Hoàng Duy bất chợt mở lời:
– Ông yên tâm, sáng mai chúng cháu sẽ đưa ông về quê Khánh Vân gặp ông Định.
Tôi ngỡ ngàng như không tin vào tai mình. Ý Hoàng Duy là… sáng ngày mai tôi và anh sẽ cùng ông Minh về quê gặp ông nội tôi? Có nhất thiết phải diễn sâu thế không? Ông Minh đâu đòi hỏi điều này, anh gợi ý làm cái gì? Trái tim bất giác đập thình thình, tôi nín lặng chờ câu trả lời của ông Minh.
– Cuối tuần này em cũng đâu bận gì phải không Vân?
Hoàng Duy nhẹ giọng quay sang tôi, ánh mắt âu yếm làm tôi sởn gai ốc, cố gắng lắm mới không rùng mình, nhoẻn miệng cười như mếu đáp lại anh nhưng dưới chân đã nhanh chóng đạp lên đôi giày da bóng của anh một cái. Anh bị điên à? Anh đừng quên chúng ta chỉ đang giả vờ mà thôi, đừng tự mua dây buộc mình như thế!
Ánh mắt Hoàng Duy nửa âu yếm nửa đe dọa khiến tôi muốn từ chối cũng không thể, chưa kịp trả lời đã nghe ông Minh cao giọng đáp bên tai:
– Có bận gì cũng gác hết lại, hai đứa nên duyên là nhờ hai cái thân già này, giờ chiều chuộng chúng ta một chút cũng là biết điều thôi haha!
Tôi biết không thể chối được chuyến đi này nữa, chỉ lườm Hoàng Duy một cái rồi nghiêm túc chấn chỉnh lại tác phong. Cái dẫm chân của tôi không phải là nhẹ, vậy mà mặt mày anh không hề biến sắc, cuối cùng lại khiến tôi như tự dẫm phải chân mình vậy.
– Em ăn đi, đi công tác có mấy ngày mà gầy đi rồi!
Hoàng Duy tỉnh bơ gắp cho tôi một miếng bò bít tết đã cắt nhỏ làm tôi chết nghẹn. Anh thật là… chỉ để chiều ông mà sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ dữ như vậy sao? Khẽ lắc đầu tôi đáp ứng lại anh để còn tiện bề trao đổi sau này:
– Anh cũng ăn đi, mấy ngày tới em cũng phải vỗ béo cho anh mới được!
Tôi gắp con tôm vừa bóc vào bát Hoàng Duy, thoáng thấy anh khựng lại rồi nhoẻn điệu cười hài lòng. Tôi vội quay đi, cảm giác nong nóng trên mặt. Giả dối thế này tôi quả thực không quen, kể cả trong tháng đầu tiên chúng tôi kết hôn tôi cũng chưa từng phải giả dối như thế, khi ấy Hoàng Duy luôn viện cớ bận rộn ở tổng công ty mà không ăn cùng gia đình.
– Haha… nửa năm không gặp mà tình cảm hai đứa đã tiến triển tốt thế này rồi, có cho chúng ta bế chắt được sớm không đây chứ chúng ta không chờ lâu được đâu!
Hai người ông nội vẫn an ủi nhau là để hai đứa cháu cưới trước yêu sau, hai người tin chắc vào quy luật lửa gần rơm mà không nghi ngờ gì hết, giờ chứng kiến một cảnh này hẳn ông mát lòng hả dạ vô cùng. Chẳng muốn khiến ông chìm đắm thêm vào điều không thực, tôi định mở miệng nói nhưng người kia đã nhanh chóng chặn họng:
– Chuyện ấy ông không cần lo, sẽ sớm thôi ông ạ.
Bà Thu áy náy nhìn tôi chẳng kém gì tâm trạng trong lòng tôi lúc này nhưng cả tôi và bà ấy đều quyết định im lặng. Hoàng Duy đáng ghét kia chỉ muốn ông Minh vui lòng, anh thích nói hươu nói vượn gì tùy anh vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.