Chúng Ta Kết Hôn Đi

Chương 6

Bạch Giới

11/11/2013

Trực giác, anh cảm thấy hình như có gì đó là lạ, vì thế cũng vào trong phòng cô, cúi người muốn xem thử có chuyện gì.

- Sa Sa?

- Huh? – Thân hình cuộn lại không nhúc nhích, thanh âm mệt mỏi.

- Em có khỏe không? – Anh nhíu mày hỏi.

- Uhm… – Vẫn một âm tiết vô lực.

Bối Nhĩ Kiệt càng nhăn mày, tức giận kéo chăn lật người cô lên. Lập tức nhìn thấy khuôn mặt bị bệnh đỏ bừng. Anh không nói hai lời liền sờ trán cô, quả nhiên lòng bàn tay cảm nhận được nhiệt độ dị thường cao.

- Em phát sốt rồi! – Anh hoảng sợ khẽ kêu lên.

Vẫn còn đang tốt, sau tự nhiên lại bị cảm? Chẳng lẽ…

Bỗng dưng, anh nhớ đến ngày hôm qua mình cầu xin cô mang bản thiết kế đến công ty gấp, không cẩn thận chạm phải đầu ngón tay lạnh như băng, lập tức trầm mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên.

- Phát sốt? – Điền Y Sa ngơ ngác lặp lại, sau đó mê muội nặng nề than thở – Hèn chi em thấy lạnh quá, hóa ra là sốt…

Cô thậm chí còn không biết mình bị sốt?

Ý thức được điều này, sắc mặt Bối Nhĩ Kiệt càng thêm khó coi:

- Anh đưa em đi khám bác sĩ!

- Gặp bác sĩ? – Đôi mắt sương mù lập tức trừng lớn, cô kháng cự – Không nghiêm trọng đến vậy chứ!

- Bị sốt rồi còn không nghiêm trọng sao? – Trầm giọng mắng, Bối Nhĩ Kiệt thật sự giận cô không chịu để ý đến thân thể của mình.

- Em cảm thấy chỉ cần ngủ một giấc là ổn rồi… – Cô vẫn kháng cự không chịu nghe lời.

Từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất là gặp bác sĩ, chỉ cần đi bệnh viện ngửi mùi thuốc là đã buồn nôn.

Nghe vậy, Bối Nhĩ Kiệt tức giận đến mức nở nụ cười, không nhịn được mắng:

- Ngủ một giấc là ổn rồi? Em nghĩ em là người máy à? Nếu cảm mạo có thể ngủ một giấc là khỏe thì làm gì có người bị kéo dài thành viêm phổi, thậm chí tử vong?

- Anh đừng có trù ẻo em được không? – Cô dùng đôi mắt không chút khí thế trừng anh, trực tiếp làm nũng – Dù sao em cũng không muốn gặp bác dĩ. Để em ngủ một giấc đã rồi nói!

Nói xong liền kéo chặt chăn, cuộn lại càng kỹ càng, bộ dạng trừ phi cột dây thừng kéo đi bằng không thì chết cũng không ra khỏi ổ chăn.

Vì sao sức khỏe của thân thể cô mà anh lại phải lo lắng thay cho cô? Bối Nhĩ Kiệt vừa tức vừa giận, lại không có cách nào đối với cô, cuối cùng đành phải nửa khuất phục hỏi:

- Cho anh số điện thoại của khách sạn em đang làm.

- Chi vậy? – Cô chôn mặt trong ổ chăn, rầu rĩ hỏi.

- Anh xin phép cho em. Tối nay không cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Nghe vậy, Điền Y Sa vốn muốn phản đối, nhưng nghĩ lại tình huống thân thể cra mình, cho dù đi làm cũng chẳng được tích sự gì, đành phải ngoan ngoãn đọc số điện thoại, xem như đồng ý anh xin phép giúp cô.

Rất nhanh, Bối Nhĩ Kiệt gọi điện thoại, nói hai ba câu liền xin phép cho cô xong, quay đầu lại trừng mắt nhìn cô hạ tối hậu thư:

- Giữa trưa anh về nhà nhìn, nếu như em vẫn chưa hết sốt, cho dù trói lại anh cũng phải đưa em đi khám bác sĩ!

Phát ra vài tiếng lầm bầm vô nghĩa, Điền Y Sa càng vùi đầu vào trong chăn.

Coi như im lặng là đồng ý, Bối Nhĩ Kiệt lại hỏi cô vài câu, xác định cô thực sự không muốn ăn gì, sau đó mới rời khỏi nhà đi làm.

Nghe tiếng bước chân anh rời đi cùng tiếng khóa cửa vang lên, Điền Y Sa cuộn trong ổ chăn ấm áp, chỉ chốc lát sau, ý thức mê muội liền dần dần mông lung mơ hồ.

- Sa Sa… Tỉnh lại… Sa Sa!

Tựa hồ ở nơi nào đó xa xôi có người không ngừng gọi tên mình. Điền Y Sa mơ màng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn không mở ra, cho đến khi cảm giác có người không ngừng sờ mặt mình…

- Uhm… Ai á? Làm chi đánh người…! – Hơi tức giận lẩm bẩm, tuy rằng không dùng sức, nhưng liên tục vuốt xuống cũng cảm thấy đau.

- Tỉnh lại, đừng ngủ nữa! Sa Sa! – Thấy có tác dụng, trên tay càng thêm dùng sức.



- Đau lắm nha! – Điền Y Sa nổi giận, rốt cục mở to mắt, không ngờ ánh vào mi mắt là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kề sát.

- Tỉnh? – Thấy cô rốt cục tỉnh, Bối Nhĩ Kiệt thu tay, lo lắng trong mắt giảm đi một chút.

Thật là… Cả sáng hôm nay hắn đều có chút tinh thần không yên. Đến giữa trưa liền dứt khoát xin nghỉ nửa ngày về nhà, thấy cô không nhúc nhích mê man, kêu vài tiếng cũng không tỉnh, trong lòng có chút lo lắng. May mắn cuối cùng vỗ vài cái, cuối cùng cũng tỉnh.

- A Kiệt, anh làm gì vậy? – Thì thào oán giận, cô cảm thấy toàn thân đau nhức, thật sự không thoải mái, xoay người muốn tiếp tục ngủ ngon, làm cho mình tốt hơn chút.

Nhưng mà trời không theo ý người. Bối Nhĩ Kiệt lật cô lại, sờ lên trán.

Nhiệt độ căn bản không giảm, thậm chí có vẻ nóng hơn buổi sáng. Sớm biết vậy nên bắt cô đi gặp bác sĩ.

Mày nhăn đến mức có thể kẹp chết ruồi, anh âm thầm tự giận mình buổi sáng “phóng túng”, cho nên lần này nói chuyện không khỏi cứng rắn lên:

- Đứng dậy, thay quần áo, anh đưa em đi khám bác sĩ!

- Hả? Trưa rồi à? – Thần chí vẫn mê mê trầm trầm, Điền Y Sa hoảng hốt hỏi, lập tức lại vùi đầu vào chăn trốn – Thay quần áo làm chi? Em không muốn đi gặp bác sĩ!

- Đừng có làm nũng nữa! – Giận dữ vỗ lên trán cô, Bối Nhĩ Kiệt cả giận nói – Em còn chưa có hết sốt, nhất định phải đi khám bệnh! Nếu không để lâu càng nghiêm trọng!

Bị anh đánh một chút, Điền Y Sa không giận mà còn cười, ánh mắt mị lên, vẻ mặt hạnh phúc ngốc nghếch.

- A Kiệt thật là quan tâm em nha…

Híc híc, thật khiến người ta cảm động…

Cô nàng này… Rốt cục có biết trọng điểm ở chỗ nào không vậy?

Bối Nhĩ Kiệt chán nản trừng mắt cô nàng ngây ngốc trước mặt, hoài nghi cô bị sốt hư đầu óc rồi.

Nhưng mà không chờ anh châm chọc, Điền Y Sa nhân lúc sốt cao, tâm tình cầu hôn cũng đồng thời tăng vọt:

- A Kiệt, chúng ta kết hôn đi!

Vì sao đều đến nước này rồi, cô vẫn còn nhớ mãi không quên chuyện cầu hôn?

Gân xanh trên trán như ẩn như hiện, Bối Nhĩ Kiệt miễn cưỡng áp chế lửa giận, lạnh giọng hỏi:

- Lý do?

- Bởi vì chỉ cần anh đồng ý, em sẽ đi gặp bác sĩ với anh! – Mặc dù đầu óc mê mê trầm trầm, trong chuyện cầu hôn này cô vẫn không chút buông tha, không muốn lùi lại.

Được không? Người ta dùng Thiên Tử lợi dụng chư hầu, cô dùng cảm mạo lợi dụng cầu hôn.

Lạnh lùng cười, Bối Nhĩ Kiệt không chút nào thương hương tiếc ngọc hung hăng gõ vào cái đầu không biết tự ái là gì, ánh mắt giận dữ, châm chọc:

- Cho dù anh không đồng ý cầu hôn, vẫn có thể bắt em đi gặp bác sĩ!

Chưa dứt lời, vươn tay ra, trực tiếp nhấc chăn bông lên, mắt lạnh nhìn cô oa oa kêu to, khoanh tay trước ngực uy hiếp:

- Nhanh chút! Xem thử em muốn tự thay quần áo, ngoan ngoãn đi ra ngoài với anh. Hay là anh trói em lại, mặc đồ ngủ đi luôn?

Hiếm khi thấy anh dữ dằn như vậy, Điền Y Sa biết cho dù lúc này mình có sống hay chết cũng không trốn được, đành phải lập tức nhỏ giọng nhảy xuống giường, vừa oán giận vừa cầm quần áo vào phòng tắm.

Một chút đồng tình tâm cũng không có. Cô phát sốt cao như vậy còn không quên thâm tình cầu hôn, sao anh ta lại không cảm động chút nào, sau đó đồng ý?

A Kiệt ơi là A Kiệt, anh đúng là đồ tàn nhẫn! Anh vô tình, anh tàn khốc, anh cố tình gây sự… Ấy, chậm đã! Hình như… Người cố tình gây sự là mình?

Trong phòng tắm, cô xoa đầu tóc tổ quạ, rất có lương tâm thừa nhận quả thật là từ nhỏ đến lớn, rất nhiều lúc người cố tình gây sự đều là mình. Mà A Kiệt vẫn luôn thật tỉnh táo. Cho dù là ngẫu nhiên không tỉnh táo… Ách… Đó cũng là do bị cô chọc tức.

Ở bên này, Điền Y Sa hiếm thấy chột dạ tự suy xét. Ở bên kia, Bối Nhĩ Kiệt phụng phịu đi ra phòng khách.

Ai… Có đôi khi anh thật không hiểu đầu óc của người kia có những gì trong đó, vận hành phân tích logic theo kiểu gì? Tất cả phụ nữ đều như vậy, hay là cô nàng đặc biệt kỳ quái?

Đau đầu bóp trán. Bối Nhĩ Kiệt rất là bất đắc dĩ, không hiểu mình rốt cục là như thế nào. Thanh mai trúc mã của người ta đều bình thường, thế nào mà thanh mai trúc mã của anh lại ngây ngốc, hơi chút liền cầu hôn như cơm bữa vậy?

Trong lúc anh đang thở dài thở ngắn, nghĩ mãi không ra, Điền Y Sa đã mặc áo bành tô, mũ lông, bao tay, võ trang chỉnh tề đi ra.



Vừa thấy người, tâm tư trăm lối của Bối Nhĩ Kiệt lập tức trở về một chỗ.

- Xong rồi? Vậy đi thôi!

Lăng lăng gật đầu, đang muốn đi theo anh, Điền Y Sa đột nhiên nhớ đến cái gì dừng lại bước chân:

- Chờ đã! Chiều nay anh không đi làm sao?

- Anh xin nghỉ! – Không mặn không nhạt đáp lại, biểu cảm trên mặt Bối Nhĩ Kiệt nhìn không ra suy nghĩ.

- Ách… Tuy rằng em rất vui vì anh quan tâm em như vậy. Nhưng không cần đến mức đó chứ? – Cười ngây ngô, Điền Y Sa có tính toán khác – Không bằng anh đi làm đi. Em có thể tự đi khám một mình.

Nghe vậy, Bối Nhĩ Kiệt không nể mặt cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không tín nhiệm cô nàng trước mắt:

- Nếu như em có thể tự đi khám, heo đều biết bay!

Hừ! Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến lớn, cô tính toán cái quỷ gì, chẳng lẽ anh còn không biết? Nói khó nghe một chút, cô nhếch mông lên, anh chỉ biết cô muốn đi WC. Chút thủ đoạn như vậy đừng đùa giỡn trước mặt anh!

Bị vạch trần tính toán, Điền Y Sa chỉ có thể cười gượng vài tiếng, dưới sức ép của anh ngoan ngoãn đi theo gặp bác sĩ.

Hai mươi phút sau, trong lúc còn kịp giờ khám bệnh, hai người xuất hiện trong một phòng khám khá có danh tiếng.

- Đưa thẻ bảo hiểm đây. Em đến bên kia ngồi chờ đi, anh đi đăng ký giúp em. – Không chút do dự, anh lập tức an bài.

Ngoan ngoãn giao thẻ bảo hiểm, Điền Y Sa tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn anh đứng ở quầy đăng ký giúp mình, trong lòng không hiểu có cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt. Điều duy nhất không được hoàn mỹ là… Uhm, mùi thuốc khiến cô rất muốn nôn.

Cầm thẻ đánh số, Bối Nhĩ Kiệt đi đến bên cạnh cô ngồi xuống. Nhìn thấy cô vẻ mặt ghê tởm muốn nôn, trong lòng biết rõ chút tật xấu này của cô. Anh dứt khoát duỗi cánh tay, để cô tựa vào trong lòng, ngửi mùi hương của mình để hòa tan mùi thuốc trong không khí.

Điền Y Sa ngẩn người, lập tức dựa vào lòng anh kín đáo mỉm cười.

Ây dà… Xem ra sinh bệnh cũng không phải chuyện tệ lắm. Ngẫu nhiên cũng sẽ có vận may buông xuống nha.

Hốt hoảng cười, cô vô thức cọ chóp mũi, ngửi mùi hương nhàn nhạt thơm mát trên người anh, ý thức lại dần dần mông lung…

Mùi hương này… Mùi hương này… Rất quen thuộc… Đúng rồi! Chính là mùi sữa tắm dùng chung trong nhà bọn họ. Nhưng mà cùng một loại sữa tắm, vì sao ở trên người anh lại có vẻ đặc biệt khác lạ, đặc biệt dễ ngửi vậy?

Trong mơ màng, không biết trải qua bao lâu, y tá rốt cục gọi tên của cô.

- Tiếp theo, xin lời cô Điền Y Sa!

- Sa Sa đứng lên. Đến lượt em! – Nhẹ nhàng vỗ cô gái dựa vào người mình, Bối Nhĩ Kiệt đánh thức cô dậy.

Nghe tiếng, Điền Y Sa thất tha thất thểu đứng lên, được anh nâng đỡ, một đường mộng du vào phòng khám bệnh. Sau đó mới ngồi vào chỗ của mình. Y tá vội vàng giúp cô đo nhiệt độ, huyết áp.

- Phát sốt đến 40 độ, sao bây giờ mới đến khám? – Vừa thấy nhiệt kế hiển thị con số, ông bác sĩ mặt mũi hiền lành lập tức mắng. – Người trẻ tuổi bây giờ thật là… Ỷ vào thân thể còn trẻ liền cho rằng có thể mặc kệ thân thể của mình sao? Phải biết rằng quan tài chứa người chết, không phải là người già! Trước kia có người bị cảm không chịu đi khám, cuối cùng chuyển biến thành viêm phổi đã chết rồi!

Bị mắng một trận, Điền Y Sa vẫn còn chút mơ màng chỉ có thể cười ngây ngô, nhưng còn Bối Nhĩ Kiệt bị ông bác sĩ già hiểu nhầm, dùng ánh mắt “Cậu làm bạn trai kiểu gì thế” đối đãi, trong lòng buồn bực thật sự.

Rất nhanh, ông bác sĩ khám xong rồi nhắc nhở, hai người mới đi đến quầy thuốc bên cạnh nhận thuốc. Nhận thuốc xong, vừa ra khỏi quầy, Bối Nhĩ Kiệt không nhịn được gõ đầu người nào đó một chút. Đương nhiên, nể mặt cô còn đang bị sốt, lực đạo giảm bớt không ít.

- Sao… Sao lại đánh em? – Điền Y Sa khảng khái kháng nghị.

Làm ơn đi! Sinh bệnh đã rất đáng thương rồi. Anh đừng có ngược đã bệnh nhân nữa được không?

- Phát sốt đến 40 độ, em đúng là có thể nhịn! – Hừ lạnh một tiếng, Bối Nhĩ Kiệt thật đúng là không thể không bội phục cô.

Bình thường người ta phát sốt đến 40 độ đã sớm bệnh tật ngã ra giường kêu rên hừ hừ, không ngờ cô còn có thể vì không nhìn bác sĩ mà cò kè mặc cả với anh cả buổi. Thật là dũng mãnh phi thường!

Nghe vậy, Điền Y Sa cười gượng gãi đầu, chậm chạp không dám tiếp lời. Bởi vì cô biết người nào đó đang nổi nóng. Nếu mình lại nói nữa tìm mắng không khác hành vi của dũng sĩ. Mà cho tới bây giờ, cô đều không phải là dũng sĩ.

Thấy người nào đó rốt cục biết chột dạ, Bối Nhĩ Kiệt lại hừ hừ cười lạnh. Nhưng nể mặt cô đang sinh bệnh, lại không tiếp tục đánh rắn giập đầu.

- Đứng đây chờ anh lái xe lại đây. – Dứt lời, anh bước nhanh đến chỗ đỗ xe cách đó không xa.

Đứng ở ven đường, Điền Y Sa choáng váng đầu hứng gió lạnh, nhìn chiếc xe hơi màu bạc trắng từ xa chạy lại, cuối cùng dừng trước mặt cô.

Cô rụt cổ nhanh chóng chui vào trong xem. Sau đó khi xe vừa nhập vào dòng xe trên đường, tự tìm tư thế thoải mái nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

Mà trước đó, ai cũng không chú ý đến ở vỉa hè đối diện, một người đàn ông trung niên cao gầy, tướng mạo đoan chính vừa khéo bước ra khỏi tiệm cơm hộp, tinh mắt phát hiện Bối Nhĩ Kiệt ở bên kia đường, ánh mắt vẫn dừng lại trên người cô gái ở bên cạnh cậu ta. Cho đến khi hai người ngồi lên xe cùng rời đi mới thu hồi ánh mắt đăm chiêu, trở về trên xe mình chạy theo hướng ngược lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Kết Hôn Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook