Chương 17
Giảo Xuân Bính
14/01/2023
Cho nên ngày hôm sau lúc Lữ Lữ nhìn thấy Trác Dụ mang theo hoa hồng đi vào thì rất có mắt nhìn hô một câu: “Mọi người dừng hết việc trong tay lại! Anh Dụ muốn phát bao lì xì trong nhóm!”
Trác Dụ vui vẻ: “Phát.”
Số tiền lì xì trong nhóm làm việc chưa bao giờ lớn như ngày hôm nay.
Cuối cùng Lữ Lữ cũng sốt ruột: “Còn phát à? Em cướp đến đau cả tay rồi.”
Mặt Trác Dụ không đổi sắc.
“Đừng phát nữa.” Lữ Lữ che di động lại: “Quá nhiều rồi. Anh còn phải mua hoa hồng cho cô Uyển Phồn đấy.”
Khương Uyển Phồn vừa hay đi ra, nghe được Trác Dụ cười nói: “Không sao cả! Về sau anh tự trồng.”
“Làm xong hết rồi à?” Khương Uyển Phồn hỏi.
“Không! Không! Không!” Lữ Lữ le lưỡi, chạy nhanh như chớp.
“Cô bé lừa mà anh còn mắc mưu à?” Khương Uyển Phồn nhíu mày hỏi.
Trác Dụ đưa hoa hồng cho cô: “Không phải mắc mưu, là dựa vào cô ấy nói tốt kiếm điểm thiện cảm.”
Khi nói lời này, ánh mắt anh vô tư trong sáng, không làm người ta thấy phản cảm chút nào. Khương Uyển Phồn nhận hoa hồng, theo động tác cúi đầu ngửi mùi hoa để giấu đi khóe miệng đang cong lên.
Trác Dụ mặc áo lông cừu cổ ba phân, áo khoác cùng màu, ỷ vào chân dài thẳng tắp, nhìn sao cũng đẹp trai xuất sắc. Tầm mắt Khương Uyển Phồn dừng ở bụng bên trái của anh: “Không phải vết thương còn chưa tốt à? Vậy đừng cố mặc đồ bó sát người.”
Đây là thói quen nghề nghiệp, thật là quan điểm kỳ lạ.
Trác Dụ hào phóng giơ tay biểu diễn, ra vẻ thoải mái trêu chọc: “Lần trước lúc anh mặc cái này, anh nhớ em đã nhìn rất lâu.”
Hoa hồng tươi đẹp tựa như có ánh sáng nhuộm lên hai má và đôi mắt cô.
Khương Uyển Phồn mỉm cười, lúc này ánh mắt cô dừng lại ở trên người anh lâu hơn bất cứ lần nào.
Còn có khách hàng đang đợi, Khương Uyển Phồn không trễ nải lâu.
Theo Trác Dụ ở một bên đánh giá, cô nói chuyện với khách hàng hẳn là không quá vui vẻ.
Lữ Lữ cầm một chồng vải dệt chạy đến trước mặt Khương Uyển Phồn oán trách: “Cô giáo, em có thể hủy đơn không?”
Khương Uyển Phồn nhận lấy thước: “Để chị làm.”
Thật ra không phải Lữ Lữ làm ra vẻ, vẫn là đôi vợ chồng trẻ kia từ Quảng Châu. Lúc ký hợp đồng, Khương Uyển Phồn nhìn vài lần, bởi vì tên cực kỳ xứng đôi: Triệu Thủy Linh, Trình Quang Ảnh.
Nhưng lúc giao lưu lại không phải như thơ như vẽ.
“Kích cỡ bên hông lại lớn hơn một chút, bả vai cũng rộng thêm. Quần áo này hơi dài, sửa nhỏ đi.” Cô vợ chỉ chỗ này chỗ kia. Tuy lần này gặp cô ta đã gầy ốm hơn hai tháng trước rất nhiều, nhưng rõ ràng khí thế vẫn áp bức.
Khương Uyển Phồn nhẫn nại giải thích: “Thật ra theo yêu cầu của cô cũng được. Cô gầy, khi mặc vào hiệu quả sẽ không tốt như vậy.”
“Cứ làm theo tôi nói.”
Tính Lữ Lữ nóng nảy, thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra: “Vậy cô cần gì tốn nhiều tiền vào cái này chứ!” May mà Trác Dụ nhanh tay lẹ mắt ngăn cản cô bé, lúc này mới không làm t1nh hình căng thẳng thêm.
“Màu sắc và hoa văn này cũng đừng dùng, đổi thành màu xanh lá BV (*) đi. Năm nay màu này đang là trend.” Cô gái quay đầu vui vẻ nói một câu với chồng: “Tôn da. Anh có phúc nhìn đó.”
(*) Màu xanh lá BV: BV là tên viết tắt của thương hiệu Bottega Veneta thành lập vào năm 1966 tại Vicenza, Ý. Rất nhiều túi đựng quần áo, thậm chí hộp đóng gói và cửa hàng trưng bày đầu dùng màu xanh lá cây làm chủ đạo. Cho nên mới có cái tên này.
Vốn tưởng rằng là tán tỉnh thân mật giữa hai vợ chồng nhưng người chồng lại cúi đầu, im lặng đến cùng.
Cuối cùng, Khương Uyển Phồn xác nhận mãi, trực tiếp nói: “Nếu theo yêu cầu của cô, hiệu quả thành phẩm nhất định sẽ không quá hợp với cô.”
Cô vợ nói quá nhiều, thoạt nhìn hơi mệt, ngồi ở ghế không đứng dậy. Cô ta cười cười với Khương Uyển Phồn, nói: “Vốn cũng không phải cho tôi mặc.”
Khương Uyển Phồn không nghĩ lại ý trong lời này, chi tiết phía sau để nhân viên cửa hàng tiếp tục nói chuyện. Khương Uyển Phồn tìm Trác Dụ thì thấy anh ở trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Cũng không ngủ thật, đồ vật vừa vứt vào ngực anh thì người đã tỉnh.
“Hử?” Trác Dụ hơi nhíu mày: “Quần áo?”
Là một chiếc áo len màu nâu nhạt kiểu dáng cực đơn giản, rộng thùng thình. Chỗ cổ áo thêu một cành cây mang nụ xanh biếc, tươi mát mắt sáng.
“Anh thay cái này đi. Mặc rộng chút, tốt cho vết thương.”
Lòng Trác Dụ như được đắp lên một chiếc chăn bông ấm mềm được phơi xoã tung dưới ánh mặt trời ngày mùa hè. Anh cười hỏi: “Đã nhìn ra, em có bệnh ép buộc.”
“Cô Khương.” Lúc này, người chồng trẻ đi tới, xin lỗi Khương Uyển Phồn: “Thật ngại quá. Cứ làm phiền cô như vậy.”
“Không sao. Chúng tôi tôn trọng ý tưởng của khách hàng.” Khương Uyển Phồn nhường chỗ, ý bảo anh ta ngồi xuống, sau đó tự nhiên ngồi xuống bên người Trác Dụ.
Vẻ mặt người chồng trẻ trầm thấp, giọng hơi run: “Thật ra áo cưới lần này không phải làm cho vợ tôi. Cô… cô ấy sinh bệnh, ung thư tuyến tụy giai đoạn ba. Bác sĩ nói bệnh này không thể chữa.”
Khương Uyển Phồn lập tức nghẹn lời.
“Vợ tôi nói nhân lúc cô ấy còn sống, muốn đích thân trấn ải giúp tôi tìm kiếm đối tượng thích hợp. Về sau thực sự có người như vậy, cũng không khiến đối phương chịu uất ức. Cái gì cũng đã chuẩn bị tốt cho người ta.” Hốc mắt người chồng đỏ lên: “Một mình tôi, cô ấy không yên tâm.”
Đoạn nhạc đệm nhỏ này làm Lữ Lữ thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Trác Dụ chưa nói gì, qua lúc lâu mới nhớ ra đi thay cái áo rộng thùng thình mà Khương Uyển Phồn đưa. Thay xong, Khương Uyển Phồn ghi chép lại số đo lần cuối vào sổ trên bàn. Cô đi đến phía sau Trác Dụ, quay về gương giúp anh chỉnh áo.
“Thật ra mẹ em vẫn luôn không tán thành em đi con đường này. Nói dễ nghe một chút là văn hóa truyền thống, di sản văn hóa, nhưng trong cái giới nhỏ bé này có thể chân chính đi ra cũng không nhiều. Em xem như rất may mắn, cho dù như vậy em cũng không dám nói con đường này có thể đi bao xa, đi bao lâu.”
Giọng Khương Uyển Phồn ôn hòa bình thản, cô chậm rãi nói: “Em cũng từng hoài nghi, từng mơ hồ, từng muốn từ bỏ. Vẫn còn tiếp tục kiên trì, bởi vì mặc kệ lớn hơn nhỏ, ngành sản xuất hot hay không đều có thể phục vụ, hoàn thành nhu cầu và mộng tưởng của một bộ phận khách hàng. Giống như đôi vợ chồng vừa rồi, quá khổ. Điều em có thể làm chỉ là để lại chút niệm tưởng chân thật cho câu chuyện có kết thúc đau buồn này.”
Để tình yêu và sự dịu dàng này tiếp tục.
“Cho nên, sống vui vẻ chút, quý trọng người trước mắt. Nếu thật sự gặp được mà không qua được ranh giới đó thì cũng không tiếc nuối.” Khương Uyển Phồn vuốt phẳng nếp quần áo, từ bên cạnh người Trác Dụ mà ló đầu ra, nhìn ngắm trong gương nói với vẻ vừa lòng: “Vai rộng vừa vặn, áo dài vừa đúng.”
Trác Dụ hiểu, cô đang trấn an cảm xúc của anh.
Trong gương, tầm mắt hai người giao với nhau vào một chỗ.
Trác Dụ xoay người: “Chúng ta cùng nhau làm được.”
“Cái gì?”
Anh hơi hơi cúi đầu: “Quý trọng người trước mắt.”
Trác Dụ không thể ở lại lâu, anh bị công ty gọi điện giục về.
Lữ Lữ đang ở cửa tiệm ký nhận chuyển phát nhanh: “Ô, anh Dụ đi luôn à? Anh không hẹn hò với cô giáo em à?”
Trác Dụ nhướn mày: “Cô ấy không đồng ý. Em còn phải cố gắng giúp đỡ nhiều.”
Lữ Lữ cười hì hì phất tay: “Biết rồi! Cúi chào!” Sau đó cầm đồ chuyển phát nhanh đi vào cửa hàng.
Khương Uyển Phồn cũng không nâng đầu: “Em lại lừa đảo?”
Lữ Lữ hô to oan uổng, tròng mắt xoay tròn: “Bây giờ chị đã đứng về phía anh Dụ à?”
Khương Uyển Phồn không nói chuyện.
OK, cam chịu. Lữ Lữ đưa chuyển phát nhanh cho cô: “Gấp, Bắc Kinh gửi đến.”
Vừa nghe tên thành phố, Khương Uyển Phồn đã đoán được.
Quả nhiên, là một bức thư mời hội giám định và thưởng thức.
Lữ Lữ ngắm hai cái, nói thầm: “Chị đã uyển chuyển từ chối ba lần rồi. Bọn họ thật là cố chấp.”
Công ty.
Lâm Diên tự gọi điện thoại cho Yến Tu Thành.
Trác Dụ ngồi vắt chéo chân ở một bên, giơ tay nhìn đồng hồ lần thứ đã, đã rất không kiên nhẫn.
Lâm Diên hứng thú bừng bừng: “Chỉ cần trúng thầu, với mức độ nổi tiếng của anh, giá trị sẽ càng cao. Sau đó chúng ta mở rộng tuyên truyền sản phẩm, nhất định càng có sức cạnh tranh. Yên tâm, ‘Triệu Lâm’ trong ngành vẫn có thể nói mấy câu.”
Trác Dụ liếc Lâm Diên một cái.
Cuối cùng nói chuyện điện thoại xong, Lâm Diên hưng phấn: “Anh biết ngài Dư Hải Lan chứ?”
Đây là nhà sưu tập Hoa Kiều, tài sản phong phú, ham thích sự nghiệp công ích, lại khiêm tốn làm việc thiện. Mấy năm nay vẫn luôn ra sức tìm kiếm đồ quốc bảo bị lạc mất ở nước ngoài. Sau khi đấu giá cao lấy được, vô tư hiến về tổ quốc.
“Hai ngày nay từ khoá ‘Nữ Quan Châm cuối cùng đã về’ lên hot search, chính là ngài Dư Hải Lan thúc đẩy. Sản phẩm thêu cần sửa chữa phục hồi giai đoạn sau. Sau khi sửa chữa phục hồi sẽ trưng bày ở viện bảo tàng Cố Cung. Nếu Yến Tu Thành tham dự, về sau lại tuyên truyền thêm, sau đó chúng ta hợp tác thiết kế hàng loạt, doanh số nhất định sẽ tăng gấp bội!”
Lâm Diên không giấu được cảm xúc, cái đầu nóng, quá dễ bị người đoán được rồi gây khó dễ.
Trác Dụ tỉnh táo bắt lấy từ then chốt: Nếu.
Anh nói thẳng không cố kỵ: “Nhưng người được ngài Dư chọn đã có, cũng không phải anh ta.”
Lâm Diên ngượng ngùng: “Vốn đã chắc chắn là Yến Tu Thành, nhưng vợ của ngài Dư không đồng ý, chỉ định một người bình thường chưa bao giờ nghe nói đến, tạm thời mới nói không thành. Tôi chuẩn bị tìm quan hệ giúp Yến Tu Thành, cùng có lợi mà.” Anh ta lại oán giận nói: “Thật phục đám phụ nữ này, cái gì cũng không hiểu, thích chỉ huy lung tung. Đúng rồi! Buổi tối ngày mai có ngày hội giám định và thưởng thức, có cơ hội nhìn thấy ngài Dư. Anh đi với tôi đi.”
Nửa tháng trước Dư Hải Lan mang “Nữ Quan Châm” lưu lạc ở nước ngoài mấy trăm năm về nước, được lãnh đạo cục Văn Vật nhiệt tình tiếp đón, đề tài liên quan lên hot search cả một đêm.
Khương Uyển Phồn cũng rất bất ngờ với công việc sửa chữa sản phẩm thêu này, thế mà lại tìm đến cô?
Cô và Dư Hải Lan chưa từng gặp nhau, cho đến khi nhìn thấy vợ ông ta.
Phu nhân Mạnh Viện khoảng 50 tuổi, khiêm tốn hiền lành. Lúc mười mấy tuổi từng học thêu thùa với một trưởng bối. Khi đó cơm ăn không đủ no, càng đừng nói học phí. Nhưng trưởng bối kia thiện tâm, không lấy một đồng của bà ta, tay cầm tay dạy bà ta, từ đây có bản lĩnh kiếm sống.
“Cháu hẳn rất quen thuộc với người đó.” Một giờ trước, bà Mạnh trực tiếp đến tiệm, cười khanh khách nói với Khương Uyển Phồn: “Kỳ Sương, cô giáo của cô, bà của cháu. Sau khi cô về nước, đi thăm bà trước. Lúc nói đến cháu, cô giáo Kỳ rất tự hào.”
Khương Uyển Phồn còn chưa khôi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, bà Mạnh đã cho người mở cửa xe: “Chỉ là một lần tụ hội tư nhân thôi, đừng từ chối. Đi nhìn xem trước, có được không Uyển Phồn?”
Nói đến mức này, cô thật sự không tiện tiếp tục từ chối.
Mãi đến giờ phút này, Khương Uyển Phồn vẫn còn hoảng hốt. Cô ngồi ở góc, cầm miếng dưa hấu, xem khách hàng tấp nập qua lại.
Số người đúng là không nhiều lắm, nhưng nơi sân nhỏ, thêm đồ trang trí cổ điển dày nặng gây áp bức thị giác, làm người ta hoa cả mắt. Trái cây thập cẩm vừa đưa lên, sau khi ăn hai miếng dưa hấu, cô mới có một chút cảm giác chân thật.
Khương Uyển Phồn thở nhẹ một hơi, lúc này mới đưa mắt đánh giá cụ thể.
Bên trái, tầm mắt hơi khựng lại. Sau hai giây nhìn rõ, sắc mặt cô lập tức lạnh xuống.
Vóc dáng Yến Tu Thành cao, mảnh khảnh hơn lúc đại học nhiều. Anh ta đứng ở kia giống một cây trúc mảnh. Quần áo kiểu Hán phục dài tăng thêm vẻ phiêu dật, anh ta đang nói chuyện với ngài Dư Hải Lan.
Thái độ ngài Dư bình thường, nhưng thật ra nói chuyện với chàng trai miệng lưỡi trơn tru như Yến Tu Thành, cảm xúc của ông ta cũng tăng vọt.
Khương Uyển Phồn vừa định đi ra ngoài cho thoáng thì thấy Trác Dụ bưng chén rượu, đi về phía bọn họ.
Người này trời sinh là cái giá áo biết đi. Anh mặc đồ đứng đắn, mang so với những người còn lại, ngay cả Yến Tu Thành luôn luôn lấy quần áo làm cái để lăng xê cũng trông có vẻ cố tình chán ngấy.
Chẳng qua, sắc mặt Trác Dụ không tốt lắm.
Không phải trên thân thể mà là cảm xúc. Giữa trưa mở tiệc chiêu đãi, Lâm Diên hô bạn dẫn bè, Trác Dụ bị bất đắc dĩ, đã uống qua một vòng. Đến bữa tiệc tối, Lâm Diên kéo anh một đường giao thiệp, không màng đúng mực.
Mỗi khi tật xấu nói khoác không biết ngượng của anh ta phát tác, Trác Dụ lại giúp anh ta hóa giải. Không vì gì khác, ầm ĩ ra xong việc cục diện rối rắm, cuối cùng vẫn từ anh dọn dẹp.
Vì thế, không ít lần cản rượu, không ít lần uống làm vết thương đã tốt bảy tám phần của anh lại lần nữa đau.
Khác biệt giữa người với người, không khó phân biệt trong mỗi lời nói, việc làm.
Tuy Lâm Diên là chủ tịch Lâm của “Triệu Lâm”, nhưng năng lực thật sự bình thường, không hề thành thạo, sắc sảo tinh vi nhìn thấu mọi thứ như Trác Dụ. Mỗi lần có người đưa danh thiếp, đều chỉ đưa đến trong tay Trác Dụ.
Lâm Diên cảm thấy mắt mặt, đã tỏ thái độ với Trác Dụ mấy lần.
Mấy người nói chuyện với Dư Hải Lan, nhắc tới thêu thùa trong nước.
“Những nơi nổi tiếng như Tô Châu, Thiên Dương đều được biết đến rộng rãi, nhưng rất nhiều địa phương nhỏ cũng có tài nghệ cao.”
Lời dẫn này tung ra, có vài giây yên tĩnh.
Trác Dụ đứng ở vị trí hơi tụt về sau, cười tiếp lời: “Ngài Dư có từng nghe đến Lâm Tước không? Một huyện thành nhỏ, có cơ hội có thể đi xem.”
Phu nhân Mạch Viện ở bên cạnh kinh ngạc vui mừng: “Ô, thế mà cậu cũng biết Lâm Tước?”
Trác Dụ nói: “Nửa tháng trước tôi còn đi qua, bạn tôi ở đó.”
Di động vang, Trác Dụ gật đầu với bà Mạnh: “Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.”
Bà Mạnh mỉm cười gật đầu: “Cậu xong rồi chúng ta lại cùng nhau nói chuyện.”
Đợi anh đi rồi, bà ta hỏi: “Vị này là?”
Yến Tu Thành nói: “Là đến cùng tổng giám đốc Lâm.”
Mắt thấy Trác Dụ thành vai chính, Lâm Diên cố nén bất bình, cường điệu nói: “Anh ấy đã làm nhiều năm ở tôi. Lần này cũng là dẫn anh ấy đến để mở rộng tầm mắt.”
Bà Mạnh đến một ánh mắt cũng lười cho Lâm Diên, cũng không tiếp lời, quay người đưa lưng về phía anh ta.
Trác Dụ nhận điện thoại xong, xoay người đối mặt ngay với vẻ mặt âm trầm của Lâm Diên.
Anh nhíu mày lui về phía sau một bước: “Im lìm đứng đây làm gì?”
Lâm Diên nắm chặt tay, sâu kín oán giận: “Anh, anh không có việc gì thì ít nói chuyện đi, để cơ hội lại cho Yến Tu Thành. Anh ấy mới quen với ngài Dư một chút.”
Ánh mắt Trác Dụ lạnh nhạt: “Vậy là do anh ta vô năng.”
“Nói khó nghe như vậy làm gì? Anh ấy và chúng ta là một thể. Anh ấy tốt, chúng ta đều tốt.”
“Không phải chúng ta, là cậu.” Trác Dụ đã nhẫn nại đến cực hạn, tránh anh ta đi ra ngoài.
Lâm Diên tức giận với bóng dáng anh: “Anh có gì đặc biệt hơn người? Chẳng qua chỉ là người làm công cao cấp!”
Lưng Trác Dụ thẳng tắp, sắc mặt tự nhiên, dẫm lên tiếng đàm phán và bình luận khe khẽ trong phòng, trở lại tiếp tục đứng bên Dư Hải Lan.
Cũng không cảm thấy quá mất mặt, chỉ cảm thấy không thú vị thôi.
Lâm Diên ngu ngốc. Thật sự cả đời không lớn nổi.
Đúng lúc này, Mạch Viện vui mừng nhìn về phía sau anh: “Uyển Phồn, cháu đi đâu vậy? Tìm mãi không thấy cháu.”
Vai Trác Dụ cứng đờ, đầu óc hiện lên vô số suy nghĩ.
Thậm chí anh không lập tức quay đầu lại.
Dư Hải Lan hỏi vợ: “Vị này là?”
Không đợi bà Mạnh trả lời.
Khương Uyển Phồn đã đứng ở bên cạnh Trác Dụ, tự nhiên khoác lên cánh tay anh.
“Chào mọi người, tôi là…” Khương Uyển Phồn nghiêng đầu, giọng cười nhẹ nhàng: “Vị hôn thê của người làm công cao cấp này.”
Dứt lời, cô còn vỗ vỗ mu bàn tay Trác Dụ, là tín hiệu dịu dàng, an ủi và chống lưng trong im lặng.
Trác Dụ cụp mi, nhìn sườn mặt kiên định lại xinh đẹp của cô, đầu tim rơi xuống một cơn mưa cầu vồng.
Trác Dụ vui vẻ: “Phát.”
Số tiền lì xì trong nhóm làm việc chưa bao giờ lớn như ngày hôm nay.
Cuối cùng Lữ Lữ cũng sốt ruột: “Còn phát à? Em cướp đến đau cả tay rồi.”
Mặt Trác Dụ không đổi sắc.
“Đừng phát nữa.” Lữ Lữ che di động lại: “Quá nhiều rồi. Anh còn phải mua hoa hồng cho cô Uyển Phồn đấy.”
Khương Uyển Phồn vừa hay đi ra, nghe được Trác Dụ cười nói: “Không sao cả! Về sau anh tự trồng.”
“Làm xong hết rồi à?” Khương Uyển Phồn hỏi.
“Không! Không! Không!” Lữ Lữ le lưỡi, chạy nhanh như chớp.
“Cô bé lừa mà anh còn mắc mưu à?” Khương Uyển Phồn nhíu mày hỏi.
Trác Dụ đưa hoa hồng cho cô: “Không phải mắc mưu, là dựa vào cô ấy nói tốt kiếm điểm thiện cảm.”
Khi nói lời này, ánh mắt anh vô tư trong sáng, không làm người ta thấy phản cảm chút nào. Khương Uyển Phồn nhận hoa hồng, theo động tác cúi đầu ngửi mùi hoa để giấu đi khóe miệng đang cong lên.
Trác Dụ mặc áo lông cừu cổ ba phân, áo khoác cùng màu, ỷ vào chân dài thẳng tắp, nhìn sao cũng đẹp trai xuất sắc. Tầm mắt Khương Uyển Phồn dừng ở bụng bên trái của anh: “Không phải vết thương còn chưa tốt à? Vậy đừng cố mặc đồ bó sát người.”
Đây là thói quen nghề nghiệp, thật là quan điểm kỳ lạ.
Trác Dụ hào phóng giơ tay biểu diễn, ra vẻ thoải mái trêu chọc: “Lần trước lúc anh mặc cái này, anh nhớ em đã nhìn rất lâu.”
Hoa hồng tươi đẹp tựa như có ánh sáng nhuộm lên hai má và đôi mắt cô.
Khương Uyển Phồn mỉm cười, lúc này ánh mắt cô dừng lại ở trên người anh lâu hơn bất cứ lần nào.
Còn có khách hàng đang đợi, Khương Uyển Phồn không trễ nải lâu.
Theo Trác Dụ ở một bên đánh giá, cô nói chuyện với khách hàng hẳn là không quá vui vẻ.
Lữ Lữ cầm một chồng vải dệt chạy đến trước mặt Khương Uyển Phồn oán trách: “Cô giáo, em có thể hủy đơn không?”
Khương Uyển Phồn nhận lấy thước: “Để chị làm.”
Thật ra không phải Lữ Lữ làm ra vẻ, vẫn là đôi vợ chồng trẻ kia từ Quảng Châu. Lúc ký hợp đồng, Khương Uyển Phồn nhìn vài lần, bởi vì tên cực kỳ xứng đôi: Triệu Thủy Linh, Trình Quang Ảnh.
Nhưng lúc giao lưu lại không phải như thơ như vẽ.
“Kích cỡ bên hông lại lớn hơn một chút, bả vai cũng rộng thêm. Quần áo này hơi dài, sửa nhỏ đi.” Cô vợ chỉ chỗ này chỗ kia. Tuy lần này gặp cô ta đã gầy ốm hơn hai tháng trước rất nhiều, nhưng rõ ràng khí thế vẫn áp bức.
Khương Uyển Phồn nhẫn nại giải thích: “Thật ra theo yêu cầu của cô cũng được. Cô gầy, khi mặc vào hiệu quả sẽ không tốt như vậy.”
“Cứ làm theo tôi nói.”
Tính Lữ Lữ nóng nảy, thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra: “Vậy cô cần gì tốn nhiều tiền vào cái này chứ!” May mà Trác Dụ nhanh tay lẹ mắt ngăn cản cô bé, lúc này mới không làm t1nh hình căng thẳng thêm.
“Màu sắc và hoa văn này cũng đừng dùng, đổi thành màu xanh lá BV (*) đi. Năm nay màu này đang là trend.” Cô gái quay đầu vui vẻ nói một câu với chồng: “Tôn da. Anh có phúc nhìn đó.”
(*) Màu xanh lá BV: BV là tên viết tắt của thương hiệu Bottega Veneta thành lập vào năm 1966 tại Vicenza, Ý. Rất nhiều túi đựng quần áo, thậm chí hộp đóng gói và cửa hàng trưng bày đầu dùng màu xanh lá cây làm chủ đạo. Cho nên mới có cái tên này.
Vốn tưởng rằng là tán tỉnh thân mật giữa hai vợ chồng nhưng người chồng lại cúi đầu, im lặng đến cùng.
Cuối cùng, Khương Uyển Phồn xác nhận mãi, trực tiếp nói: “Nếu theo yêu cầu của cô, hiệu quả thành phẩm nhất định sẽ không quá hợp với cô.”
Cô vợ nói quá nhiều, thoạt nhìn hơi mệt, ngồi ở ghế không đứng dậy. Cô ta cười cười với Khương Uyển Phồn, nói: “Vốn cũng không phải cho tôi mặc.”
Khương Uyển Phồn không nghĩ lại ý trong lời này, chi tiết phía sau để nhân viên cửa hàng tiếp tục nói chuyện. Khương Uyển Phồn tìm Trác Dụ thì thấy anh ở trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Cũng không ngủ thật, đồ vật vừa vứt vào ngực anh thì người đã tỉnh.
“Hử?” Trác Dụ hơi nhíu mày: “Quần áo?”
Là một chiếc áo len màu nâu nhạt kiểu dáng cực đơn giản, rộng thùng thình. Chỗ cổ áo thêu một cành cây mang nụ xanh biếc, tươi mát mắt sáng.
“Anh thay cái này đi. Mặc rộng chút, tốt cho vết thương.”
Lòng Trác Dụ như được đắp lên một chiếc chăn bông ấm mềm được phơi xoã tung dưới ánh mặt trời ngày mùa hè. Anh cười hỏi: “Đã nhìn ra, em có bệnh ép buộc.”
“Cô Khương.” Lúc này, người chồng trẻ đi tới, xin lỗi Khương Uyển Phồn: “Thật ngại quá. Cứ làm phiền cô như vậy.”
“Không sao. Chúng tôi tôn trọng ý tưởng của khách hàng.” Khương Uyển Phồn nhường chỗ, ý bảo anh ta ngồi xuống, sau đó tự nhiên ngồi xuống bên người Trác Dụ.
Vẻ mặt người chồng trẻ trầm thấp, giọng hơi run: “Thật ra áo cưới lần này không phải làm cho vợ tôi. Cô… cô ấy sinh bệnh, ung thư tuyến tụy giai đoạn ba. Bác sĩ nói bệnh này không thể chữa.”
Khương Uyển Phồn lập tức nghẹn lời.
“Vợ tôi nói nhân lúc cô ấy còn sống, muốn đích thân trấn ải giúp tôi tìm kiếm đối tượng thích hợp. Về sau thực sự có người như vậy, cũng không khiến đối phương chịu uất ức. Cái gì cũng đã chuẩn bị tốt cho người ta.” Hốc mắt người chồng đỏ lên: “Một mình tôi, cô ấy không yên tâm.”
Đoạn nhạc đệm nhỏ này làm Lữ Lữ thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Trác Dụ chưa nói gì, qua lúc lâu mới nhớ ra đi thay cái áo rộng thùng thình mà Khương Uyển Phồn đưa. Thay xong, Khương Uyển Phồn ghi chép lại số đo lần cuối vào sổ trên bàn. Cô đi đến phía sau Trác Dụ, quay về gương giúp anh chỉnh áo.
“Thật ra mẹ em vẫn luôn không tán thành em đi con đường này. Nói dễ nghe một chút là văn hóa truyền thống, di sản văn hóa, nhưng trong cái giới nhỏ bé này có thể chân chính đi ra cũng không nhiều. Em xem như rất may mắn, cho dù như vậy em cũng không dám nói con đường này có thể đi bao xa, đi bao lâu.”
Giọng Khương Uyển Phồn ôn hòa bình thản, cô chậm rãi nói: “Em cũng từng hoài nghi, từng mơ hồ, từng muốn từ bỏ. Vẫn còn tiếp tục kiên trì, bởi vì mặc kệ lớn hơn nhỏ, ngành sản xuất hot hay không đều có thể phục vụ, hoàn thành nhu cầu và mộng tưởng của một bộ phận khách hàng. Giống như đôi vợ chồng vừa rồi, quá khổ. Điều em có thể làm chỉ là để lại chút niệm tưởng chân thật cho câu chuyện có kết thúc đau buồn này.”
Để tình yêu và sự dịu dàng này tiếp tục.
“Cho nên, sống vui vẻ chút, quý trọng người trước mắt. Nếu thật sự gặp được mà không qua được ranh giới đó thì cũng không tiếc nuối.” Khương Uyển Phồn vuốt phẳng nếp quần áo, từ bên cạnh người Trác Dụ mà ló đầu ra, nhìn ngắm trong gương nói với vẻ vừa lòng: “Vai rộng vừa vặn, áo dài vừa đúng.”
Trác Dụ hiểu, cô đang trấn an cảm xúc của anh.
Trong gương, tầm mắt hai người giao với nhau vào một chỗ.
Trác Dụ xoay người: “Chúng ta cùng nhau làm được.”
“Cái gì?”
Anh hơi hơi cúi đầu: “Quý trọng người trước mắt.”
Trác Dụ không thể ở lại lâu, anh bị công ty gọi điện giục về.
Lữ Lữ đang ở cửa tiệm ký nhận chuyển phát nhanh: “Ô, anh Dụ đi luôn à? Anh không hẹn hò với cô giáo em à?”
Trác Dụ nhướn mày: “Cô ấy không đồng ý. Em còn phải cố gắng giúp đỡ nhiều.”
Lữ Lữ cười hì hì phất tay: “Biết rồi! Cúi chào!” Sau đó cầm đồ chuyển phát nhanh đi vào cửa hàng.
Khương Uyển Phồn cũng không nâng đầu: “Em lại lừa đảo?”
Lữ Lữ hô to oan uổng, tròng mắt xoay tròn: “Bây giờ chị đã đứng về phía anh Dụ à?”
Khương Uyển Phồn không nói chuyện.
OK, cam chịu. Lữ Lữ đưa chuyển phát nhanh cho cô: “Gấp, Bắc Kinh gửi đến.”
Vừa nghe tên thành phố, Khương Uyển Phồn đã đoán được.
Quả nhiên, là một bức thư mời hội giám định và thưởng thức.
Lữ Lữ ngắm hai cái, nói thầm: “Chị đã uyển chuyển từ chối ba lần rồi. Bọn họ thật là cố chấp.”
Công ty.
Lâm Diên tự gọi điện thoại cho Yến Tu Thành.
Trác Dụ ngồi vắt chéo chân ở một bên, giơ tay nhìn đồng hồ lần thứ đã, đã rất không kiên nhẫn.
Lâm Diên hứng thú bừng bừng: “Chỉ cần trúng thầu, với mức độ nổi tiếng của anh, giá trị sẽ càng cao. Sau đó chúng ta mở rộng tuyên truyền sản phẩm, nhất định càng có sức cạnh tranh. Yên tâm, ‘Triệu Lâm’ trong ngành vẫn có thể nói mấy câu.”
Trác Dụ liếc Lâm Diên một cái.
Cuối cùng nói chuyện điện thoại xong, Lâm Diên hưng phấn: “Anh biết ngài Dư Hải Lan chứ?”
Đây là nhà sưu tập Hoa Kiều, tài sản phong phú, ham thích sự nghiệp công ích, lại khiêm tốn làm việc thiện. Mấy năm nay vẫn luôn ra sức tìm kiếm đồ quốc bảo bị lạc mất ở nước ngoài. Sau khi đấu giá cao lấy được, vô tư hiến về tổ quốc.
“Hai ngày nay từ khoá ‘Nữ Quan Châm cuối cùng đã về’ lên hot search, chính là ngài Dư Hải Lan thúc đẩy. Sản phẩm thêu cần sửa chữa phục hồi giai đoạn sau. Sau khi sửa chữa phục hồi sẽ trưng bày ở viện bảo tàng Cố Cung. Nếu Yến Tu Thành tham dự, về sau lại tuyên truyền thêm, sau đó chúng ta hợp tác thiết kế hàng loạt, doanh số nhất định sẽ tăng gấp bội!”
Lâm Diên không giấu được cảm xúc, cái đầu nóng, quá dễ bị người đoán được rồi gây khó dễ.
Trác Dụ tỉnh táo bắt lấy từ then chốt: Nếu.
Anh nói thẳng không cố kỵ: “Nhưng người được ngài Dư chọn đã có, cũng không phải anh ta.”
Lâm Diên ngượng ngùng: “Vốn đã chắc chắn là Yến Tu Thành, nhưng vợ của ngài Dư không đồng ý, chỉ định một người bình thường chưa bao giờ nghe nói đến, tạm thời mới nói không thành. Tôi chuẩn bị tìm quan hệ giúp Yến Tu Thành, cùng có lợi mà.” Anh ta lại oán giận nói: “Thật phục đám phụ nữ này, cái gì cũng không hiểu, thích chỉ huy lung tung. Đúng rồi! Buổi tối ngày mai có ngày hội giám định và thưởng thức, có cơ hội nhìn thấy ngài Dư. Anh đi với tôi đi.”
Nửa tháng trước Dư Hải Lan mang “Nữ Quan Châm” lưu lạc ở nước ngoài mấy trăm năm về nước, được lãnh đạo cục Văn Vật nhiệt tình tiếp đón, đề tài liên quan lên hot search cả một đêm.
Khương Uyển Phồn cũng rất bất ngờ với công việc sửa chữa sản phẩm thêu này, thế mà lại tìm đến cô?
Cô và Dư Hải Lan chưa từng gặp nhau, cho đến khi nhìn thấy vợ ông ta.
Phu nhân Mạnh Viện khoảng 50 tuổi, khiêm tốn hiền lành. Lúc mười mấy tuổi từng học thêu thùa với một trưởng bối. Khi đó cơm ăn không đủ no, càng đừng nói học phí. Nhưng trưởng bối kia thiện tâm, không lấy một đồng của bà ta, tay cầm tay dạy bà ta, từ đây có bản lĩnh kiếm sống.
“Cháu hẳn rất quen thuộc với người đó.” Một giờ trước, bà Mạnh trực tiếp đến tiệm, cười khanh khách nói với Khương Uyển Phồn: “Kỳ Sương, cô giáo của cô, bà của cháu. Sau khi cô về nước, đi thăm bà trước. Lúc nói đến cháu, cô giáo Kỳ rất tự hào.”
Khương Uyển Phồn còn chưa khôi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, bà Mạnh đã cho người mở cửa xe: “Chỉ là một lần tụ hội tư nhân thôi, đừng từ chối. Đi nhìn xem trước, có được không Uyển Phồn?”
Nói đến mức này, cô thật sự không tiện tiếp tục từ chối.
Mãi đến giờ phút này, Khương Uyển Phồn vẫn còn hoảng hốt. Cô ngồi ở góc, cầm miếng dưa hấu, xem khách hàng tấp nập qua lại.
Số người đúng là không nhiều lắm, nhưng nơi sân nhỏ, thêm đồ trang trí cổ điển dày nặng gây áp bức thị giác, làm người ta hoa cả mắt. Trái cây thập cẩm vừa đưa lên, sau khi ăn hai miếng dưa hấu, cô mới có một chút cảm giác chân thật.
Khương Uyển Phồn thở nhẹ một hơi, lúc này mới đưa mắt đánh giá cụ thể.
Bên trái, tầm mắt hơi khựng lại. Sau hai giây nhìn rõ, sắc mặt cô lập tức lạnh xuống.
Vóc dáng Yến Tu Thành cao, mảnh khảnh hơn lúc đại học nhiều. Anh ta đứng ở kia giống một cây trúc mảnh. Quần áo kiểu Hán phục dài tăng thêm vẻ phiêu dật, anh ta đang nói chuyện với ngài Dư Hải Lan.
Thái độ ngài Dư bình thường, nhưng thật ra nói chuyện với chàng trai miệng lưỡi trơn tru như Yến Tu Thành, cảm xúc của ông ta cũng tăng vọt.
Khương Uyển Phồn vừa định đi ra ngoài cho thoáng thì thấy Trác Dụ bưng chén rượu, đi về phía bọn họ.
Người này trời sinh là cái giá áo biết đi. Anh mặc đồ đứng đắn, mang so với những người còn lại, ngay cả Yến Tu Thành luôn luôn lấy quần áo làm cái để lăng xê cũng trông có vẻ cố tình chán ngấy.
Chẳng qua, sắc mặt Trác Dụ không tốt lắm.
Không phải trên thân thể mà là cảm xúc. Giữa trưa mở tiệc chiêu đãi, Lâm Diên hô bạn dẫn bè, Trác Dụ bị bất đắc dĩ, đã uống qua một vòng. Đến bữa tiệc tối, Lâm Diên kéo anh một đường giao thiệp, không màng đúng mực.
Mỗi khi tật xấu nói khoác không biết ngượng của anh ta phát tác, Trác Dụ lại giúp anh ta hóa giải. Không vì gì khác, ầm ĩ ra xong việc cục diện rối rắm, cuối cùng vẫn từ anh dọn dẹp.
Vì thế, không ít lần cản rượu, không ít lần uống làm vết thương đã tốt bảy tám phần của anh lại lần nữa đau.
Khác biệt giữa người với người, không khó phân biệt trong mỗi lời nói, việc làm.
Tuy Lâm Diên là chủ tịch Lâm của “Triệu Lâm”, nhưng năng lực thật sự bình thường, không hề thành thạo, sắc sảo tinh vi nhìn thấu mọi thứ như Trác Dụ. Mỗi lần có người đưa danh thiếp, đều chỉ đưa đến trong tay Trác Dụ.
Lâm Diên cảm thấy mắt mặt, đã tỏ thái độ với Trác Dụ mấy lần.
Mấy người nói chuyện với Dư Hải Lan, nhắc tới thêu thùa trong nước.
“Những nơi nổi tiếng như Tô Châu, Thiên Dương đều được biết đến rộng rãi, nhưng rất nhiều địa phương nhỏ cũng có tài nghệ cao.”
Lời dẫn này tung ra, có vài giây yên tĩnh.
Trác Dụ đứng ở vị trí hơi tụt về sau, cười tiếp lời: “Ngài Dư có từng nghe đến Lâm Tước không? Một huyện thành nhỏ, có cơ hội có thể đi xem.”
Phu nhân Mạch Viện ở bên cạnh kinh ngạc vui mừng: “Ô, thế mà cậu cũng biết Lâm Tước?”
Trác Dụ nói: “Nửa tháng trước tôi còn đi qua, bạn tôi ở đó.”
Di động vang, Trác Dụ gật đầu với bà Mạnh: “Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.”
Bà Mạnh mỉm cười gật đầu: “Cậu xong rồi chúng ta lại cùng nhau nói chuyện.”
Đợi anh đi rồi, bà ta hỏi: “Vị này là?”
Yến Tu Thành nói: “Là đến cùng tổng giám đốc Lâm.”
Mắt thấy Trác Dụ thành vai chính, Lâm Diên cố nén bất bình, cường điệu nói: “Anh ấy đã làm nhiều năm ở tôi. Lần này cũng là dẫn anh ấy đến để mở rộng tầm mắt.”
Bà Mạnh đến một ánh mắt cũng lười cho Lâm Diên, cũng không tiếp lời, quay người đưa lưng về phía anh ta.
Trác Dụ nhận điện thoại xong, xoay người đối mặt ngay với vẻ mặt âm trầm của Lâm Diên.
Anh nhíu mày lui về phía sau một bước: “Im lìm đứng đây làm gì?”
Lâm Diên nắm chặt tay, sâu kín oán giận: “Anh, anh không có việc gì thì ít nói chuyện đi, để cơ hội lại cho Yến Tu Thành. Anh ấy mới quen với ngài Dư một chút.”
Ánh mắt Trác Dụ lạnh nhạt: “Vậy là do anh ta vô năng.”
“Nói khó nghe như vậy làm gì? Anh ấy và chúng ta là một thể. Anh ấy tốt, chúng ta đều tốt.”
“Không phải chúng ta, là cậu.” Trác Dụ đã nhẫn nại đến cực hạn, tránh anh ta đi ra ngoài.
Lâm Diên tức giận với bóng dáng anh: “Anh có gì đặc biệt hơn người? Chẳng qua chỉ là người làm công cao cấp!”
Lưng Trác Dụ thẳng tắp, sắc mặt tự nhiên, dẫm lên tiếng đàm phán và bình luận khe khẽ trong phòng, trở lại tiếp tục đứng bên Dư Hải Lan.
Cũng không cảm thấy quá mất mặt, chỉ cảm thấy không thú vị thôi.
Lâm Diên ngu ngốc. Thật sự cả đời không lớn nổi.
Đúng lúc này, Mạch Viện vui mừng nhìn về phía sau anh: “Uyển Phồn, cháu đi đâu vậy? Tìm mãi không thấy cháu.”
Vai Trác Dụ cứng đờ, đầu óc hiện lên vô số suy nghĩ.
Thậm chí anh không lập tức quay đầu lại.
Dư Hải Lan hỏi vợ: “Vị này là?”
Không đợi bà Mạnh trả lời.
Khương Uyển Phồn đã đứng ở bên cạnh Trác Dụ, tự nhiên khoác lên cánh tay anh.
“Chào mọi người, tôi là…” Khương Uyển Phồn nghiêng đầu, giọng cười nhẹ nhàng: “Vị hôn thê của người làm công cao cấp này.”
Dứt lời, cô còn vỗ vỗ mu bàn tay Trác Dụ, là tín hiệu dịu dàng, an ủi và chống lưng trong im lặng.
Trác Dụ cụp mi, nhìn sườn mặt kiên định lại xinh đẹp của cô, đầu tim rơi xuống một cơn mưa cầu vồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.